Dịch: Moringa
Ninh Thư ngửi mùi của thảo dược, đoán là cây thuốc giảm sưng cầm máu, thật không ngờ Ôn Lương còn biết y thuật.
Nếu đã biết được những thứ này, vì sao lại phải sống khổ sở vậy?
Tay Ôn Lương sưng đỏ, hiển nhiên là bị cước do trời quá rét, nhưng đôi tay ấy vẫn miệt mài băng bó vết thương trên đùi Ninh Thư.
Ninh Thư đánh giá Ôn Lương, cậu nhóc không cao cho lắm, sắc mặt vàng như nến, cũng may được cái ngũ quan đoan chính, đôi mắt đen nhánh, chưa tới mức gọi là phấn điêu ngọc trác, nhưng cũng có thể nói dễ nhìn.
Trong căn nhà chỉ có một mình Ôn Lương.
Nhìn diện mạo Ôn Lương cùng căn nhà này, coi bộ nhóc con này trước kia sống cũng không tới nỗi nào.
“Trong khoảng thời gian này cậu ở đây dưỡng thương nhé.” Ôn Lương buộc nút thắt băng vải rồi chốt một câu đã định.
Ninh Thư há mồm, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng kêu nho nhỏ, khiến Ninh Thư chả buồn nói nữa.
Ôn Lương chạy tới phòng bếp, từ bếp đào ra hai cục đen sì, vừa giống khoai tây lại như khoai lang đỏ.
Ôn Lương để chúng vào trong bát, một củ cho Ninh Thư, một củ để lại cho mình ăn, “Ăn đi, nhà mình chỉ còn thứ này thôi, chờ vết thương của cậu lành, thì quay trở về núi nhé, ít ra trong núi còn tốt hơn ở chỗ này.”
Ninh Thư đã sớm đói tới cồn cào không chịu được, kẹt trong bẫy lăn lộn hai ngày, vừa bị thương mất máu, vừa rét vừa đói.
Giờ có củ khoai lang nướng trước mắt, Ninh Thư nhanh chóng gặm sạch.
Ôn Lương thấy hồ ly nhỏ gặm nhanh như gió cuốn, nhịn không được nói: “Không sợ nóng sao.”
Ninh Thư dùng chân trước xoa xoa miệng, ngay sau đần cả người ra, thế quái nào tự nhiên mình lại hành động giống động vật thế.
Ôn Lương đổ ít nước vào bát trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư vươn đầu lưỡi liếm, nước lạnh ngắt.
Ninh Thư thở dài trong lòng, đứa nhỏ này thật là...
Cô phải làm thế nào để báo đáp Ôn Lương bây giờ?
Thế nhân sống trên đời mong cầu cũng chỉ xoay quanh tiền, quyền, sức mạnh.
Hay là xem xem Ôn Lương có tâm nguyện gì, rồi cô hỗ trợ hoàn thành mong muốn ấy là được.
Trong phòng thật an tĩnh, Ôn Lương đang uống nước, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa‘ bang bang bang ’ tưởng như phá cửa.
Ninh Thư vừa nghe tiếng động này là biết có chuyện không hay sắp xảy ra, lại quay sang nhìn mặt Ôn Lương.
Ôn Lương nghe tiếng, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ thù hằn, trộn lẫn trong đó là sự bất lực và bi thương.
Tiếng phá cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập, xen lẫn tiếng mắng chửi thô tục khiến người nghe tức giận, “Ôn Lương, mau mở cửa cho ta.”“Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở trong nhà là yên thân.”
“Mở cửa ra.”
“…”
Mấy kẻ bên ngoài không ngừng gào thét, Ôn Lương bế Ninh Thư lên, nhét Ninh Thư vào trong ổ chăn, “Cậu ở yên chỗ này, không được chạy ra, tuyệt đối không được chạy ra, cậu mà chạy ra sẽ bị mấy tên kia bắt đi đấy.”
Ôn Lương lấy chăn che Ninh Thư kín mít.
Ôn Lương đóng chặt cửa phòng ngủ, kiểm tra kĩ càng xong mới ra ngoài đối phó mấy kẻ kia.
Ninh Thư thò đầu ra khỏi ổ chăn, nghe tiếng ồn ào ở cửa.
“Ôn Lương, ngươi nhanh cút khỏi căn nhà này ngay, căn nhà này thuộc về gia tộc.”
“Lão già phụ thân quỷ quái của ngươi không biết chết hay trốn đâu rồi, cả nương ngươi nữa.”
Giọng Ôn Lương có vẻ trầm thấp lại phẫn nộ, “Đừng có sỉ nhục phụ mẫu ta.”
“Còn muội muội ngươi, chắc bị kẻ buôn lậu lừa đi mất rồi chứ gì.” Đối phương không ngừng công kích Ôn Lương.
Ninh Thư nghe những lời này, không nhịn được đứng hình vài giây, cậu nhóc Ôn Lương này không phải có mệnh thiên sát cô tinh chứ.
Thiên sát cô tinh: có thể hiểu mệnh này đem đến xui xẻo cho những người xung quanh.Những kẻ mang loại mệnh cách này, nếu không phải vai chính, thì có đến 99,99% là nhân vật phản diện.
Nếu là vai chính, xuất thân và trải nghiệm ấy là để rèn luyện tâm trí, còn nếu là vai ác, những việc đã qua cũng đủ khiến cho tâm lý của kẻ đó trở nên vặn vẹo.
Phụ mẫu, muội muội đều không có manh mối, nghiệt ngã quá mà.
Lời nào của những kẻ đối diện đều chọc ngoáy vào vết thương lòng của người khác, Ôn Lương chỉ là một cậu bé, có thể nhẫn nhịn đến giờ đúng là không dễ dàng.
“Gia hạn cho ngươi trong hôm nay, nhanh chân dọn ra ngoài, mảnh đất tốt như này mà bị ngươi chiếm, gia tộc còn phải dùng làm nơi buôn bán.”
“Đây là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì mà dám đuổi ta ra ngoài.” Ôn Lương ngẩng đầu quật cường nói, cơ thể cậu nhóc cứng lại, nắm chặt nắm đấm, thân thể run rẩy.
“Ngươi nói đây là nhà ngươi thì đây là nhà ngươi chắc, lúc trước gia tộc tạm thời cho phụ mẫu ngươi chỗ ở, không nghĩ tới ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, dám chiếm nơi này làm của riêng.”
“Đây là nhà ta, các ngươi cút đi.” Ôn Lương la lớn, đẩy những người này ra ngoài cửa.
“Ôn Lương, ngươi đúng là to gan, ngươi đừng có quên, thái gia gia của ta là tu sĩ Trúc Cơ, ngươi nếu dám tổn hại tới một sợi lông của ta, thì chỉ cần một ngón tay của thái gia gia cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán.”
“Cả thị trấn đều do thái gia gia ta quản lý, trước lúc động thủ ngươi nên ngẫm hậu quả cho kỹ.” Gã đàn ông cầm đầu đắc ý nói.
Gã nhìn không đến hai mươi tuổi, nhưng thái độ vô cùng xấc xược coi thường người khác.
timviec taitro
Trúc Cơ tu sĩ tuy chỉ là tu luyện nhập môn, nhưng cũng đã không còn là phàm nhân nữa rồi.
Họ được phàm nhân xưng tụng là tiên nhân, tuổi thọ lâu dài hơn nhiều so với người bình thường.
Hơn nữa người có khả năng tu luyện cực hiếm, mười vạn người may ra có một người mang linh căn.
Ôn Lương nghĩ đến thái gia gia mà tên kia nói, nắm đấm càng xiết chặt hơn, cố nén, lại không cam lòng lui về phía sau, cứ như vậy mà giằng co.
Thế giới này không chỉ có rất nhiều môn phái, còn có hoàng thất, nghe nói trong hoàng thất có bậc đại năng Hóa Thần kỳ.
Những tu sĩ cường đại này đối với hoàng thất mà nói giống như vũ khí hạt nhân quốc gia vậy, khiến ngoại địch kinh sợ.
Mỗi địa phương đều dùng tu sĩ có tu vi để cai quản.
Để cho tu sĩ quản lý nguyên do là sợ tu sĩ khác gây chuyện ở quốc thổ.
Trấn nhỏ này do thái gia gia của gã kia cầm đầu.
Ninh Thư ở trong phòng lúc nghe thấy mấy lời này, không nhịn được nhíu mày.
Thế giới này thật sự tàn khốc, có sức mạnh thì có quyền lên tiếng, đây rõ ràng là nhà của Ôn Lương, vậy mà những kẻ này lại ngang nhiên làm chuyện cưỡng đoạt.
Còn có cả chuyện các tu sĩ giết người cướp của, cướp đoạt các loại bí tịch tu luyện, bảo vật.
Đây mới chỉ là một trấn nhỏ xa xôi, nếu đến nơi phồn hoa hơn một chút, chỉ sợ có càng nhiều tu sĩ cường đại xuất hiện.
Ninh Thư nhảy ra khỏi ổ chăn, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nhoáng cái đã chạy vào phòng bếp.
“Đại ca, hình như ta vừa mới nhìn thấy thứ gì chạy qua thì phải?” Một người đứng bên cạnh gã cầm đầu vội vàng nói với hắn.
“Chỗ này thì có thể có gì?”
Người nọ xoa xoa đôi mắt, chỉ cho rằng mình nhìn nhiều hoa mắt.
“Ôn Lương, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi, chúng ta tốt xấu gì cũng cùng một gia tộc, khi nào ngươi dọn đi?” Ôn Học dùng ngón tay chọc vào ngực Ôn Lương, chọc tới nỗi khiến Ôn Lương lùi về phía sau hai bước.
Ôn Lương hất đầu trừng mắt nhìn Ôn Học, “Ta không bán, đây là nhà của ta, ta phải chờ phụ mẫu ta trở về.”
“Bán? Ai muốn mua của ngươi, giờ ta đang yêu cầu ngươi dọn khỏi đây, nơi này là tài sản của gia tộc, ngươi còn muốn bán cho ai hả, nhanh cút đi, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.” Ôn Học cười nhạo một tiếng.
“Ôn Học, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Ôn Lương càng bóp chặt nắm tay.
“Đuổi tận giết tuyệt, ngươi đúng là không biết tốt xấu, căn nhà này là gia tộc cho các ngươi ở nhờ, bây giờ lại dám chiếm làm của riêng, có biết chữ xấu hổ viết thế nào không hả, hừ, có biết xấu hổ hay không hả.” Ôn Học vỗ vỗ khuôn mặt của Ôn Lương, tiếng to như tát vào mặt.
Đạo lý đánh người không vả mặt, Ôn Học đây là cố ý làm nhục người khác.
Sắc mặt Ôn Lương xanh mét, đôi mắt thẳng tắp trừng trừng nhìn Ôn Học.
Ninh Thư ngửi mùi của thảo dược, đoán là cây thuốc giảm sưng cầm máu, thật không ngờ Ôn Lương còn biết y thuật.
Nếu đã biết được những thứ này, vì sao lại phải sống khổ sở vậy?
Tay Ôn Lương sưng đỏ, hiển nhiên là bị cước do trời quá rét, nhưng đôi tay ấy vẫn miệt mài băng bó vết thương trên đùi Ninh Thư.
Ninh Thư đánh giá Ôn Lương, cậu nhóc không cao cho lắm, sắc mặt vàng như nến, cũng may được cái ngũ quan đoan chính, đôi mắt đen nhánh, chưa tới mức gọi là phấn điêu ngọc trác, nhưng cũng có thể nói dễ nhìn.
Trong căn nhà chỉ có một mình Ôn Lương.
Nhìn diện mạo Ôn Lương cùng căn nhà này, coi bộ nhóc con này trước kia sống cũng không tới nỗi nào.
“Trong khoảng thời gian này cậu ở đây dưỡng thương nhé.” Ôn Lương buộc nút thắt băng vải rồi chốt một câu đã định.
Ninh Thư há mồm, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng kêu nho nhỏ, khiến Ninh Thư chả buồn nói nữa.
Ôn Lương chạy tới phòng bếp, từ bếp đào ra hai cục đen sì, vừa giống khoai tây lại như khoai lang đỏ.
Ôn Lương để chúng vào trong bát, một củ cho Ninh Thư, một củ để lại cho mình ăn, “Ăn đi, nhà mình chỉ còn thứ này thôi, chờ vết thương của cậu lành, thì quay trở về núi nhé, ít ra trong núi còn tốt hơn ở chỗ này.”
Ninh Thư đã sớm đói tới cồn cào không chịu được, kẹt trong bẫy lăn lộn hai ngày, vừa bị thương mất máu, vừa rét vừa đói.
Giờ có củ khoai lang nướng trước mắt, Ninh Thư nhanh chóng gặm sạch.
Ôn Lương thấy hồ ly nhỏ gặm nhanh như gió cuốn, nhịn không được nói: “Không sợ nóng sao.”
Ninh Thư dùng chân trước xoa xoa miệng, ngay sau đần cả người ra, thế quái nào tự nhiên mình lại hành động giống động vật thế.
Ôn Lương đổ ít nước vào bát trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư vươn đầu lưỡi liếm, nước lạnh ngắt.
Ninh Thư thở dài trong lòng, đứa nhỏ này thật là...
Cô phải làm thế nào để báo đáp Ôn Lương bây giờ?
Thế nhân sống trên đời mong cầu cũng chỉ xoay quanh tiền, quyền, sức mạnh.
Hay là xem xem Ôn Lương có tâm nguyện gì, rồi cô hỗ trợ hoàn thành mong muốn ấy là được.
Trong phòng thật an tĩnh, Ôn Lương đang uống nước, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa‘ bang bang bang ’ tưởng như phá cửa.
Ninh Thư vừa nghe tiếng động này là biết có chuyện không hay sắp xảy ra, lại quay sang nhìn mặt Ôn Lương.
Ôn Lương nghe tiếng, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ thù hằn, trộn lẫn trong đó là sự bất lực và bi thương.
Tiếng phá cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập, xen lẫn tiếng mắng chửi thô tục khiến người nghe tức giận, “Ôn Lương, mau mở cửa cho ta.”“Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở trong nhà là yên thân.”
“Mở cửa ra.”
“…”
Mấy kẻ bên ngoài không ngừng gào thét, Ôn Lương bế Ninh Thư lên, nhét Ninh Thư vào trong ổ chăn, “Cậu ở yên chỗ này, không được chạy ra, tuyệt đối không được chạy ra, cậu mà chạy ra sẽ bị mấy tên kia bắt đi đấy.”
Ôn Lương lấy chăn che Ninh Thư kín mít.
Ôn Lương đóng chặt cửa phòng ngủ, kiểm tra kĩ càng xong mới ra ngoài đối phó mấy kẻ kia.
Ninh Thư thò đầu ra khỏi ổ chăn, nghe tiếng ồn ào ở cửa.
“Ôn Lương, ngươi nhanh cút khỏi căn nhà này ngay, căn nhà này thuộc về gia tộc.”
“Lão già phụ thân quỷ quái của ngươi không biết chết hay trốn đâu rồi, cả nương ngươi nữa.”
Giọng Ôn Lương có vẻ trầm thấp lại phẫn nộ, “Đừng có sỉ nhục phụ mẫu ta.”
“Còn muội muội ngươi, chắc bị kẻ buôn lậu lừa đi mất rồi chứ gì.” Đối phương không ngừng công kích Ôn Lương.
Ninh Thư nghe những lời này, không nhịn được đứng hình vài giây, cậu nhóc Ôn Lương này không phải có mệnh thiên sát cô tinh chứ.
Thiên sát cô tinh: có thể hiểu mệnh này đem đến xui xẻo cho những người xung quanh.Những kẻ mang loại mệnh cách này, nếu không phải vai chính, thì có đến 99,99% là nhân vật phản diện.
Nếu là vai chính, xuất thân và trải nghiệm ấy là để rèn luyện tâm trí, còn nếu là vai ác, những việc đã qua cũng đủ khiến cho tâm lý của kẻ đó trở nên vặn vẹo.
Phụ mẫu, muội muội đều không có manh mối, nghiệt ngã quá mà.
Lời nào của những kẻ đối diện đều chọc ngoáy vào vết thương lòng của người khác, Ôn Lương chỉ là một cậu bé, có thể nhẫn nhịn đến giờ đúng là không dễ dàng.
“Gia hạn cho ngươi trong hôm nay, nhanh chân dọn ra ngoài, mảnh đất tốt như này mà bị ngươi chiếm, gia tộc còn phải dùng làm nơi buôn bán.”
“Đây là nhà của ta, ngươi dựa vào cái gì mà dám đuổi ta ra ngoài.” Ôn Lương ngẩng đầu quật cường nói, cơ thể cậu nhóc cứng lại, nắm chặt nắm đấm, thân thể run rẩy.
“Ngươi nói đây là nhà ngươi thì đây là nhà ngươi chắc, lúc trước gia tộc tạm thời cho phụ mẫu ngươi chỗ ở, không nghĩ tới ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, dám chiếm nơi này làm của riêng.”
“Đây là nhà ta, các ngươi cút đi.” Ôn Lương la lớn, đẩy những người này ra ngoài cửa.
“Ôn Lương, ngươi đúng là to gan, ngươi đừng có quên, thái gia gia của ta là tu sĩ Trúc Cơ, ngươi nếu dám tổn hại tới một sợi lông của ta, thì chỉ cần một ngón tay của thái gia gia cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán.”
“Cả thị trấn đều do thái gia gia ta quản lý, trước lúc động thủ ngươi nên ngẫm hậu quả cho kỹ.” Gã đàn ông cầm đầu đắc ý nói.
Gã nhìn không đến hai mươi tuổi, nhưng thái độ vô cùng xấc xược coi thường người khác.
timviec taitro
Trúc Cơ tu sĩ tuy chỉ là tu luyện nhập môn, nhưng cũng đã không còn là phàm nhân nữa rồi.
Họ được phàm nhân xưng tụng là tiên nhân, tuổi thọ lâu dài hơn nhiều so với người bình thường.
Hơn nữa người có khả năng tu luyện cực hiếm, mười vạn người may ra có một người mang linh căn.
Ôn Lương nghĩ đến thái gia gia mà tên kia nói, nắm đấm càng xiết chặt hơn, cố nén, lại không cam lòng lui về phía sau, cứ như vậy mà giằng co.
Thế giới này không chỉ có rất nhiều môn phái, còn có hoàng thất, nghe nói trong hoàng thất có bậc đại năng Hóa Thần kỳ.
Những tu sĩ cường đại này đối với hoàng thất mà nói giống như vũ khí hạt nhân quốc gia vậy, khiến ngoại địch kinh sợ.
Mỗi địa phương đều dùng tu sĩ có tu vi để cai quản.
Để cho tu sĩ quản lý nguyên do là sợ tu sĩ khác gây chuyện ở quốc thổ.
Trấn nhỏ này do thái gia gia của gã kia cầm đầu.
Ninh Thư ở trong phòng lúc nghe thấy mấy lời này, không nhịn được nhíu mày.
Thế giới này thật sự tàn khốc, có sức mạnh thì có quyền lên tiếng, đây rõ ràng là nhà của Ôn Lương, vậy mà những kẻ này lại ngang nhiên làm chuyện cưỡng đoạt.
Còn có cả chuyện các tu sĩ giết người cướp của, cướp đoạt các loại bí tịch tu luyện, bảo vật.
Đây mới chỉ là một trấn nhỏ xa xôi, nếu đến nơi phồn hoa hơn một chút, chỉ sợ có càng nhiều tu sĩ cường đại xuất hiện.
Ninh Thư nhảy ra khỏi ổ chăn, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nhoáng cái đã chạy vào phòng bếp.
“Đại ca, hình như ta vừa mới nhìn thấy thứ gì chạy qua thì phải?” Một người đứng bên cạnh gã cầm đầu vội vàng nói với hắn.
“Chỗ này thì có thể có gì?”
Người nọ xoa xoa đôi mắt, chỉ cho rằng mình nhìn nhiều hoa mắt.
“Ôn Lương, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi, chúng ta tốt xấu gì cũng cùng một gia tộc, khi nào ngươi dọn đi?” Ôn Học dùng ngón tay chọc vào ngực Ôn Lương, chọc tới nỗi khiến Ôn Lương lùi về phía sau hai bước.
Ôn Lương hất đầu trừng mắt nhìn Ôn Học, “Ta không bán, đây là nhà của ta, ta phải chờ phụ mẫu ta trở về.”
“Bán? Ai muốn mua của ngươi, giờ ta đang yêu cầu ngươi dọn khỏi đây, nơi này là tài sản của gia tộc, ngươi còn muốn bán cho ai hả, nhanh cút đi, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.” Ôn Học cười nhạo một tiếng.
“Ôn Học, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Ôn Lương càng bóp chặt nắm tay.
“Đuổi tận giết tuyệt, ngươi đúng là không biết tốt xấu, căn nhà này là gia tộc cho các ngươi ở nhờ, bây giờ lại dám chiếm làm của riêng, có biết chữ xấu hổ viết thế nào không hả, hừ, có biết xấu hổ hay không hả.” Ôn Học vỗ vỗ khuôn mặt của Ôn Lương, tiếng to như tát vào mặt.
Đạo lý đánh người không vả mặt, Ôn Học đây là cố ý làm nhục người khác.
Sắc mặt Ôn Lương xanh mét, đôi mắt thẳng tắp trừng trừng nhìn Ôn Học.
/1471
|