Dịch: Gin
“Tiểu hòa thượng, nhanh tới độ hóa chúng ta đi, chúng ta nhiều người xấu lắm đấy.” Ninh Thư nhìn tiểu hòa thượng nói, “Không phải nói sinh linh đều bình đẳng sao?”
Tuệ Cực:…
“Thí chủ, tiểu tăng xin cáo lui.” Tiểu hòa thượng xoay người rời đi.
“Tiểu hòa thượng, không được uống canh thịt nhé.” Ninh Thư nhìn bóng dáng Tuệ Cực tiểu hòa thượng hô to, “Lần sau ta mời nhóc ăn gà nướng, không ăn canh gà nữa.”
“Sư đệ, đệ phá giới?” Tuệ Không vội vàng nhìn Tuệ Cực hỏi.
Tuệ Cực lạnh nhạt lắc đầu, “Không có.”
“Yêu nữ, chớ có nói bậy.” Tuệ không quát lớn Ninh Thư, lại quay đầu nhìn Tuệ Cực nói, “Không cần nghe yêu nữ kia nói làm ảnh hưởng Phật tâm.”
“Sẽ không.”
Đoàn người của Ninh Thư ở lại trong khách điếm, nhưng nhóm bọn họ đi tơi nơi nào cũng bị danh môn chính phái như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
Ninh Thư nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ.
Chỉ có Mai Ngũ tăng mạnh cảnh giới, người Ma giáo nghênh ngang xuất hiện ở địa bàn chính đạo, hơn nữa xung quanh toàn là danh môn chính phái, thật đúng là tự tìm đường chết.
Vài ngày sau chính là đại hội võ lâm, Ninh Thư mặc một thân hồng y, dẫn đầu đội ngũ đi về phía lôi đài.
Lôi đài rất lớn, hai bên còn có hai mặt trống, cờ hiệu bay phần phật, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Quần chúng vây xung quanh lôi đài xem tỉ võ.
Triệu Bác ngồi ở trên cùng, các môn các phái nào cũng được ấn định vị trí ngồi.
Chỉ có Ma giáo là không có chỗ ngồi.
Ninh Thư mặt không cảm xúc bay lên lôi đài, “Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao, ta thay đại giáo chủ tới tham gia đại hội võ lâm, ngay tới cả vị trí ngồi cũng không có, nếu bây giờ các ngươi không an bài cho ta một vị trí, thì hôm nay cũng đừng nghĩ tới việc thi đấu.”
“Một thành viên của Ma giáo, còn muốn tham gia đại hội võ lâm, không có chỗ cho Ma giáo các ngươi đâu.” Một trưởng lão của Vô Cực Tông lạnh lùng nói.
“Ma giáo cũng là người trong giang hồ, sao lại không thể tham gia, trong quy định của đại hội võ lâm có nói rõ người của Ma giáo không thể tham gia sao?” Ninh Thư mặt không cảm xúc nói.
Toàn nói môn phái nào cũng có thể tham gia, nhưng lại bài trừ Ma giáo ra bên ngoài, hơn nữa Ma giáo cũng chưa bao giờ tham gia đại hội võ lâm.
“Ma giáo đừng quấy rối ngay lúc này.” Triệu Bác ngồi trên vị trí cao nhất bày ra sắc mặt uy nghiêm nói, một thân hạo nhiên chính khí.
“Sợ thánh Ma giáo bọn ta tới vậy sao, bọn ta tới xem đánh nhau thôi mà, sợ cái gì, các ngươi nhiều người như vậy còn sợ ít người bọn ta sao, túng…”
Ánh mắt Triệu Bác sắc bén nhìn chằm chằm Ninh Thư, ngay sau đó nói: “An bài cho chúng một vị trí đi.”
Ninh Thư vỗ vỗ tay, “Thế mới tốt.”
Ninh Thư chắp tay sau lưng đi về phía chỗ ngồi, ngồi ở ghế trên, hướng Mai Ngũ phất phất tay.
Mai Ngũ bưng một mâm hạt dưa và đậu phộng, Ninh Thư bốc một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: “Đánh đi nào.”
Triệu Bác nhìn chằm chằm Mai Ngũ đang bưng trái cây, trong đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
“Yêu nữ Ma giáo, ngươi thế mà dám đả thương đệ tử của phái ta.” Chưởng môn Phái Tung Sơn đột nhiên đứng lên.
Ninh Thư ném vỏ hạt dưa, trợn trắng mắt nhìn chưởng môn phái Tung Sơn, “Ta đả thương đệ tử nào, đứng ra để ta nhìn xem.”
“Bây giờ chất nhi của ta không đứng dậy được, hơi thở thoi thóp, đồ yêu nữ tàn nhẫn độc ác, còn phá đi chỗ tạo ra con cháu sau này của nó.” Chưởng môn phái Tung Sơn cực kỳ tức giận.
Ninh Thư vỗ vỗ vỏ hạt dưa còn sót lại trên tay, dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào chưởng môn phái Tung Sơn.
Nhìn mãi chưởng môn phái Tung Sơn khiến ông ta không hiểu được, la lớn: “Không có cách nào phản bác đúng không?”
“Xùy, ta đang nghĩ xem có phải nhà các ngươi có tính di truyền, tên chất nhi kia của ngươi không chỉ ham nữ sắc, mà còn là đoạn tụ chi phích, vậy có phải ngươi cũng có tật xấu này không?” Trên mặt Ninh Thư đầy vẻ khinh thường, “Tên nam nhân dơ bẩn kia, còn muốn mạo phạm ta, không cắt chẳng lẽ giữ lại để ăn tết?”
“Nói bậy, chất nhi của ta không phải người như vậy.” Chưởng môn phái Tung Sơn cảm nhận được ánh mắt quái dị của những người xung quanh, mặt mũi trắng bệch giảo biện nói.
“Con yêu nữ này, không chỉ đả thương người, còn dùng việc vớ vẩn như vậy bôi nhọ chất nhi của ta.”
Ninh Thư nâng cằm trợn trắng mắt, “Sao ngươi không nói chất nhi của ngươi phong độ nhẹ nhàng, là một chính nhân quân tử đi?”
“Ngươi, bản chưởng môn hôm nay sẽ vì chất nhi báo thù, phế đi yêu nữ như ngươi.” Chưởng môn phái Tung Sơn chưởng môn xông tới trước mặt Ninh Thư, bị những người khác ngăn lại.
Ninh Thư giật giật cổ, “Tới đây.”
“Tiểu thư, bọn họ nhiều người như vậy, hình như chúng ta đánh không lại.” Mai Ngũ bê mâm đựng trái cây nói.
“Ta quét ngang bọn chúng.”
Mai Ngũ: →_→
“A di đà phật.” Tiểu hòa thượng đứng dậy, “Thí chủ, điều cô nương ấy nói là thật.”
“Tuệ Cực.” Tuệ Không nhìn Tuệ Cực nói: “Không cần lo cho nàng ta, nàng ta là người của Ma giáo.”
“Sư huynh, chuyện này sư đệ cũng có mặt.”
Tuệ Cực ăn nói rõ ràng nói rõ tình huống lúc đó, khiến ánh mắt những người có mặt ở đây phá lệ quái dị nhìn chưởng môn Tung Sơn.
Hòa thượng của Ô Hữu Tự nghe thấy có người muốn vấy bẩn đệ tử Phật môn, cưỡng bách đệ tử Phật môn làm ra những việc không thể miêu tả, khỏi bàn cãi sắc mặt có bao nhiêu xuất sắc.
“Chưởng môn Tung Sơn, chuyện này Ô Hữu Tự chúng tôi muốn một cái giao đãi.” Phương trượng của Ô Hữu Tự lạnh mặt nói.
Ngay cả hòa thượng mà cũng có ý định cưỡng hiếp kia gì, quả thực vô pháp vô thiên.
“Chuyện này không có khả năng.”
“A di đà phật, người xuất gia không nói dối.” Tiểu hòa thượng hành Phật lễ nói.
Ninh Thư gật gật đầu, “Nếu không nhờ ta, tiểu hòa thượng này có lẽ đã phá sắc giới.”
Tuệ Cực:…
Chúng hòa thượng Ô Hữu Tự:…
“Được rồi, có chuyện gì các ngươi cứ ngầm giải quyết với nhau đi, hiện giờ là đại hội võ lâm.” Triệu Bác ra tiếng nói.
Chưởng môn phái Tung Sơn chỉ có thể tức giận bất bình ngồi xuống, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư: Sợ cái lông ngươi ấy!
“Có điều bổn minh chủ có một vấn đề, người bên cạnh ngươi này, không phải vẫn luôn đi theo Triệu Nghị sao? ’
“Ngươi nói tên ngốc Triệu Nghị kia sao, người này do ta an bài bên người hắn, vậy mà hắn còn ngây ngốc tin tưởng.”
“Triệu nghị là do Mai Ngũ giết, những việc làm ở Triệu gia bảo đều do Mai Ngũ làm, đều là hắn làm.”
Mai Ngũ nhìn thoáng qua Ninh Thư không nói chuyện, yên lặng nhìn Ninh Thư gắp lửa bỏ tay người.
“Triệu Nghị bị giết?” Mặt Triệu Bác lộ ra vẻ quái lạ.
“Đương nhiên, ăn cơm Ma giáo lớn lên, còn trộm đi đồ vật của Ma giáo, không giết chẳng lẽ để lại ăn tết sao?” Ninh Thư theo lý thường nói, “Đúng rồi, năm trăm lượng hoàng kim nhớ rõ cho ta.”
“Đừng cho là ta không biết đồ đang ở trong tay của ngươi, đồ của Ma giáo chính là đồ của Ma giáo, sớm hay muộn cũng sẽ lấy lại.” Ninh Thư sắc bén nhìn Triệu Bác.
Mặt Triệu Bác không đổi sắc, “Ma giáo các ngươi luôn nói đồ ở trong tay ta, nhưng trong tay ta cũng không có thứ gì, ta thề với trời.”
Ninh Thư lắc đầu, “Đừng động một chút lại thề như thế, tới lúc chịu khổ vả mặt thì không có tốt đâu.”
“Bắt đầu tỉ thí võ lâm.” Triệu Bác cũng không dây dưa với Ninh Thư.
Ninh Thư ngồi xuống, cầm một nhúm hạt dưa lên, bắt đầu ngồi xem lôi đài tỉ võ.
Quy tắc tỉ võ là các phái đối chiến, người thắng cuối cùng quyết đấu cùng võ lâm minh chủ đương nhiệm, cuối cùng lựa chọn ra võ lâm minh chủ mới.
Đương nhiên cũng phải nhìn nhân phẩm của người thắng mới này, nếu có quá nhiều người phản đối hắn làm võ lâm minh chủ, thì hắn cũng không có cách nào lên làm minh chủ được.
“Tiểu hòa thượng, nhanh tới độ hóa chúng ta đi, chúng ta nhiều người xấu lắm đấy.” Ninh Thư nhìn tiểu hòa thượng nói, “Không phải nói sinh linh đều bình đẳng sao?”
Tuệ Cực:…
“Thí chủ, tiểu tăng xin cáo lui.” Tiểu hòa thượng xoay người rời đi.
“Tiểu hòa thượng, không được uống canh thịt nhé.” Ninh Thư nhìn bóng dáng Tuệ Cực tiểu hòa thượng hô to, “Lần sau ta mời nhóc ăn gà nướng, không ăn canh gà nữa.”
“Sư đệ, đệ phá giới?” Tuệ Không vội vàng nhìn Tuệ Cực hỏi.
Tuệ Cực lạnh nhạt lắc đầu, “Không có.”
“Yêu nữ, chớ có nói bậy.” Tuệ không quát lớn Ninh Thư, lại quay đầu nhìn Tuệ Cực nói, “Không cần nghe yêu nữ kia nói làm ảnh hưởng Phật tâm.”
“Sẽ không.”
Đoàn người của Ninh Thư ở lại trong khách điếm, nhưng nhóm bọn họ đi tơi nơi nào cũng bị danh môn chính phái như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
Ninh Thư nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ.
Chỉ có Mai Ngũ tăng mạnh cảnh giới, người Ma giáo nghênh ngang xuất hiện ở địa bàn chính đạo, hơn nữa xung quanh toàn là danh môn chính phái, thật đúng là tự tìm đường chết.
Vài ngày sau chính là đại hội võ lâm, Ninh Thư mặc một thân hồng y, dẫn đầu đội ngũ đi về phía lôi đài.
Lôi đài rất lớn, hai bên còn có hai mặt trống, cờ hiệu bay phần phật, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Quần chúng vây xung quanh lôi đài xem tỉ võ.
Triệu Bác ngồi ở trên cùng, các môn các phái nào cũng được ấn định vị trí ngồi.
Chỉ có Ma giáo là không có chỗ ngồi.
Ninh Thư mặt không cảm xúc bay lên lôi đài, “Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao, ta thay đại giáo chủ tới tham gia đại hội võ lâm, ngay tới cả vị trí ngồi cũng không có, nếu bây giờ các ngươi không an bài cho ta một vị trí, thì hôm nay cũng đừng nghĩ tới việc thi đấu.”
“Một thành viên của Ma giáo, còn muốn tham gia đại hội võ lâm, không có chỗ cho Ma giáo các ngươi đâu.” Một trưởng lão của Vô Cực Tông lạnh lùng nói.
“Ma giáo cũng là người trong giang hồ, sao lại không thể tham gia, trong quy định của đại hội võ lâm có nói rõ người của Ma giáo không thể tham gia sao?” Ninh Thư mặt không cảm xúc nói.
Toàn nói môn phái nào cũng có thể tham gia, nhưng lại bài trừ Ma giáo ra bên ngoài, hơn nữa Ma giáo cũng chưa bao giờ tham gia đại hội võ lâm.
“Ma giáo đừng quấy rối ngay lúc này.” Triệu Bác ngồi trên vị trí cao nhất bày ra sắc mặt uy nghiêm nói, một thân hạo nhiên chính khí.
“Sợ thánh Ma giáo bọn ta tới vậy sao, bọn ta tới xem đánh nhau thôi mà, sợ cái gì, các ngươi nhiều người như vậy còn sợ ít người bọn ta sao, túng…”
Ánh mắt Triệu Bác sắc bén nhìn chằm chằm Ninh Thư, ngay sau đó nói: “An bài cho chúng một vị trí đi.”
Ninh Thư vỗ vỗ tay, “Thế mới tốt.”
Ninh Thư chắp tay sau lưng đi về phía chỗ ngồi, ngồi ở ghế trên, hướng Mai Ngũ phất phất tay.
Mai Ngũ bưng một mâm hạt dưa và đậu phộng, Ninh Thư bốc một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: “Đánh đi nào.”
Triệu Bác nhìn chằm chằm Mai Ngũ đang bưng trái cây, trong đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
“Yêu nữ Ma giáo, ngươi thế mà dám đả thương đệ tử của phái ta.” Chưởng môn Phái Tung Sơn đột nhiên đứng lên.
Ninh Thư ném vỏ hạt dưa, trợn trắng mắt nhìn chưởng môn phái Tung Sơn, “Ta đả thương đệ tử nào, đứng ra để ta nhìn xem.”
“Bây giờ chất nhi của ta không đứng dậy được, hơi thở thoi thóp, đồ yêu nữ tàn nhẫn độc ác, còn phá đi chỗ tạo ra con cháu sau này của nó.” Chưởng môn phái Tung Sơn cực kỳ tức giận.
Ninh Thư vỗ vỗ vỏ hạt dưa còn sót lại trên tay, dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào chưởng môn phái Tung Sơn.
Nhìn mãi chưởng môn phái Tung Sơn khiến ông ta không hiểu được, la lớn: “Không có cách nào phản bác đúng không?”
“Xùy, ta đang nghĩ xem có phải nhà các ngươi có tính di truyền, tên chất nhi kia của ngươi không chỉ ham nữ sắc, mà còn là đoạn tụ chi phích, vậy có phải ngươi cũng có tật xấu này không?” Trên mặt Ninh Thư đầy vẻ khinh thường, “Tên nam nhân dơ bẩn kia, còn muốn mạo phạm ta, không cắt chẳng lẽ giữ lại để ăn tết?”
“Nói bậy, chất nhi của ta không phải người như vậy.” Chưởng môn phái Tung Sơn cảm nhận được ánh mắt quái dị của những người xung quanh, mặt mũi trắng bệch giảo biện nói.
“Con yêu nữ này, không chỉ đả thương người, còn dùng việc vớ vẩn như vậy bôi nhọ chất nhi của ta.”
Ninh Thư nâng cằm trợn trắng mắt, “Sao ngươi không nói chất nhi của ngươi phong độ nhẹ nhàng, là một chính nhân quân tử đi?”
“Ngươi, bản chưởng môn hôm nay sẽ vì chất nhi báo thù, phế đi yêu nữ như ngươi.” Chưởng môn phái Tung Sơn chưởng môn xông tới trước mặt Ninh Thư, bị những người khác ngăn lại.
Ninh Thư giật giật cổ, “Tới đây.”
“Tiểu thư, bọn họ nhiều người như vậy, hình như chúng ta đánh không lại.” Mai Ngũ bê mâm đựng trái cây nói.
“Ta quét ngang bọn chúng.”
Mai Ngũ: →_→
“A di đà phật.” Tiểu hòa thượng đứng dậy, “Thí chủ, điều cô nương ấy nói là thật.”
“Tuệ Cực.” Tuệ Không nhìn Tuệ Cực nói: “Không cần lo cho nàng ta, nàng ta là người của Ma giáo.”
“Sư huynh, chuyện này sư đệ cũng có mặt.”
Tuệ Cực ăn nói rõ ràng nói rõ tình huống lúc đó, khiến ánh mắt những người có mặt ở đây phá lệ quái dị nhìn chưởng môn Tung Sơn.
Hòa thượng của Ô Hữu Tự nghe thấy có người muốn vấy bẩn đệ tử Phật môn, cưỡng bách đệ tử Phật môn làm ra những việc không thể miêu tả, khỏi bàn cãi sắc mặt có bao nhiêu xuất sắc.
“Chưởng môn Tung Sơn, chuyện này Ô Hữu Tự chúng tôi muốn một cái giao đãi.” Phương trượng của Ô Hữu Tự lạnh mặt nói.
Ngay cả hòa thượng mà cũng có ý định cưỡng hiếp kia gì, quả thực vô pháp vô thiên.
“Chuyện này không có khả năng.”
“A di đà phật, người xuất gia không nói dối.” Tiểu hòa thượng hành Phật lễ nói.
Ninh Thư gật gật đầu, “Nếu không nhờ ta, tiểu hòa thượng này có lẽ đã phá sắc giới.”
Tuệ Cực:…
Chúng hòa thượng Ô Hữu Tự:…
“Được rồi, có chuyện gì các ngươi cứ ngầm giải quyết với nhau đi, hiện giờ là đại hội võ lâm.” Triệu Bác ra tiếng nói.
Chưởng môn phái Tung Sơn chỉ có thể tức giận bất bình ngồi xuống, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư: Sợ cái lông ngươi ấy!
“Có điều bổn minh chủ có một vấn đề, người bên cạnh ngươi này, không phải vẫn luôn đi theo Triệu Nghị sao? ’
“Ngươi nói tên ngốc Triệu Nghị kia sao, người này do ta an bài bên người hắn, vậy mà hắn còn ngây ngốc tin tưởng.”
“Triệu nghị là do Mai Ngũ giết, những việc làm ở Triệu gia bảo đều do Mai Ngũ làm, đều là hắn làm.”
Mai Ngũ nhìn thoáng qua Ninh Thư không nói chuyện, yên lặng nhìn Ninh Thư gắp lửa bỏ tay người.
“Triệu Nghị bị giết?” Mặt Triệu Bác lộ ra vẻ quái lạ.
“Đương nhiên, ăn cơm Ma giáo lớn lên, còn trộm đi đồ vật của Ma giáo, không giết chẳng lẽ để lại ăn tết sao?” Ninh Thư theo lý thường nói, “Đúng rồi, năm trăm lượng hoàng kim nhớ rõ cho ta.”
“Đừng cho là ta không biết đồ đang ở trong tay của ngươi, đồ của Ma giáo chính là đồ của Ma giáo, sớm hay muộn cũng sẽ lấy lại.” Ninh Thư sắc bén nhìn Triệu Bác.
Mặt Triệu Bác không đổi sắc, “Ma giáo các ngươi luôn nói đồ ở trong tay ta, nhưng trong tay ta cũng không có thứ gì, ta thề với trời.”
Ninh Thư lắc đầu, “Đừng động một chút lại thề như thế, tới lúc chịu khổ vả mặt thì không có tốt đâu.”
“Bắt đầu tỉ thí võ lâm.” Triệu Bác cũng không dây dưa với Ninh Thư.
Ninh Thư ngồi xuống, cầm một nhúm hạt dưa lên, bắt đầu ngồi xem lôi đài tỉ võ.
Quy tắc tỉ võ là các phái đối chiến, người thắng cuối cùng quyết đấu cùng võ lâm minh chủ đương nhiệm, cuối cùng lựa chọn ra võ lâm minh chủ mới.
Đương nhiên cũng phải nhìn nhân phẩm của người thắng mới này, nếu có quá nhiều người phản đối hắn làm võ lâm minh chủ, thì hắn cũng không có cách nào lên làm minh chủ được.
/1471
|