Dịch: Gin
Việc giết Tề Nghị dẫn tới nhiều hệ lụy đằng sau, vô cùng phiền toái, dù sao Tề Nghị này cũng đã sinh sống trong thánh Ma giáo nhiều năm, tự nhiên ra tay giết chết hắn như vậy là không được.
Nhưng Ninh Thư vẫn không chút do dự giết chết Tề Nghị.
Bởi cái thứ sinh vật được gọi là “vai chính” này, có lực sinh mệnh vô cùng ngoan cường, nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội tốt như vừa rồi, không biết sẽ sinh ra hậu quả gì.
Nếu vừa rồi không thể giết chết Tề Nghị, hắn sẽ phát hiện ra manh mối, khẳng định sẽ chạy trốn, một khi thả hổ về rừng, nhất định sẽ giống như cốt truyện, mang theo rất nhiều danh môn chính phái tới bao vây diệt trừ thánh Ma giáo.
“Ca ca…” Ninh Thư lên tiếng.
Dạ Hoa nhàn nhạt nói: “Gọi bản tôn là giáo chủ.” ఠ_ఠ
Ninh Thư:… ಠ▃ಠ
“Giáo chủ, Tề Nghị chính là gian tế, hắn còn lừa gạt muội muốn muội giúp hắn tìm 《 quy nguyên thánh công 》.” Ninh Thư nói.
Dạ Hoa nhướng nhướng mày, không nói chuyện.
“Nực cười, Tề Nghị là người lão giáo chủ mang về, sao có thể là gian tế được.” Da mặt Lão Quỷ run rẩy, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Ninh Thư.
“Muội có thể chứng minh, ca… Giáo chủ, xin đưa giấy và bút cho muội.” Ninh Thư nói.
Dạ Hoa phất phất tay, bảo thị nữ đưa đồ vật đã chuẩn bị lên.
Ninh Thư cầm bút viết lên trên giấy, “Đã lấy được bí tịch, hiện đang tìm cơ hội để rời đi. ’
Nét chữ của Ninh Thư vô cùng nghệch ngoạc, dù sao thì nét chữ của cô và Tề Nghị cũng không giống nhau.
Ninh Thư sai thị nữ đi bắt bồ câu do Tề Nghị nuôi lại.
Ninh Thư nhét tờ giấy vừa viết vào trong ống trúc nhỏ, cột vào chân bồ câu, thả bay.
Bồ câu vẫy cánh bay đi.
Làm xong mọi việc, Ninh Thư nói với Dạ Hoa: “Qua một khoảng thời gian nữa, chắc chắn sẽ có hồi âm.”
Dạ Hoa vẫy vẫy tay, sai thị nữ dọn đồ ăn trên bàn xuống, nhìn Ninh Thư nói: “Bản tôn nhớ rõ lúc trước muội toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Tề Nghị, sao giờ lại có thê buông bỏ giết hắn được.”
“Kỳ thật không cần giết hắn, để hắn lại làm mồi câu cá lớn là hay nhất.” Dạ Hoa nói.
Ninh Thư: Aiya… ( º﹃º)
Sinh vật được mệnh danh là vai chính này, nếu không tiêu diệt tận gốc được chúng, vậy thì kẻ vạn kiếp bất phục sẽ là chúng ta đó anh trai à.
“Nếu yêu thích Tề Nghị, muội có thể cầm hắn, chứ sao lại phải giết?” Dạ Hoa đứng lên.
Trên người Dạ Hoa mặc y phục có tay áo dùng chỉ vàng thêu đám mây bay lượn, khi hắn cử động, có ánh sáng chớp động.
Ninh Thư không để tâm tới y phục của Dạ Hoa nữa, mà chú ý nghe lời Dạ Hoa nói, cầm tù, trong lòng cô lúc này đều là một chuỗi thảo mã nê, “cầm tù” này sẽ không phải loại “cầm tù” mà cô đang nghĩ tới chứ.
Đừng quên, Tề Nghị thà đổ máu chứ không chịu nhục, danh môn chính phái là những kẻ có thể chịu giết chứ không chịu bị làm nhục, mà nếu hắn còn sống trong tương lai chắc chắn sẽ thống lĩnh võ lâm, trở thành võ lâm minh chủ.
Cầm tù, chẳng may hắn chạy thoát thì sao, giết chết vẫn là cách an toàn nhất, hơn nữa trong yêu cầu của nguyên chủ cũng có nhiệm vụ giết chết Tề Nghị.
Sao lại phải phân ra chính đạo với tà đạo, lại còn nhân tâm tài trí giữa người thiện lương với kẻ ác độc làm gì, có một vài kẻ giương cao lá cờ chính nghĩa để tùy ý giết người, vì cớ gì mà dám nói là do bách tính trong thiên hạ.
Chính đạo cũng sẽ làm ra những việc mà Ma giáo người làm, hãm hại lừa gạt.
Tề Nghị đối xử với Hồng Diệp không phải cũng như vậy sao, vậy mà hắn vẫn có thể cao cao tại thượng, đi khắp muôn nơi.
“Không phải muội cực kỳ ngưỡng mộ ngọc diện tiểu lang quân Tề Nghị kia sao?” Dạ Hoa đến gần Ninh Thư, nhàn nhạt hỏi.
Ninh Thư bĩu môi nói: “Nhưng hắn lại không thích muội, muội muội vì quá tức giận mà giết chết hắn.”
Dạ Hoa:… (≖͞_≖̥)
Dạ Hoa quay đầu nhìn Lão Quỷ nói: “Chuyện này bản tôn sẽ cho Quỷ trưởng lão một giao đãi, còn nếu Tề Nghị thật sự là gian tế, Quỷ trưởng lão vẫn nên tìm một đồ đệ khác đi.”
“Vâng, thưa giáo chủ.”
Ninh Thư ra khỏi đại điện, đi về phía sân của độc y Thẩm trưởng lão.
Tới chỗ của Thẩm trưởng lão, ngay ngoài sân đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào bên trong, đau đớn khổ sở rên rỉ, chẳng khác gì luyện ngục nhân gian.
Hơn nữa trong không khí còn trộn lẫn vô số mùi vị của các loại thảo dược.
Ninh Thư đứng bên ngoài, tay để gần miệng hướng vào trong phòng hô: “Thẩm trưởng lão, nói cho ta biết đường nào không có độc, ta muốn đi vào trong.”
Chung quanh Thẩm trưởng lão nơi nơi đều có độc, hơn nữa độc dược còn không giống nhau, tuy Ninh Thư cũng điều chế độc, nhưng cũng không muốn bản thân sẽ trúng độc.
Thẩm trưởng lão là một kẻ cuồng nghiên cứu, đủ loại độc dược kỳ quái, khiến cho người dùng độc sống không bằng chết, đến Ninh Thư cũng phải cam bái hạ phong, ngả mũ chào thua.
Cả đời Thẩm trưởng lão đều dâng hiến cho sự nghiệp chế độc.
“Chỗ nào cũng có, ngươi cứ vào đi, vào tới nơi ta sẽ cho ngươi giải dược.” Trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm trưởng lão, giọng nói thực nghẹn ngào.
Lúc không có dược nhân, Thẩm trưởng lão dùng chính bản thân mình để thử độc, giọng nói cũng bị độc tới hỏng rồi.
Ninh Thư:… ( ˘・з・)
Biết rõ xung quanh chỗ nào cũng có độc, còn bắt cô đi vào, thật không có cách nào để hình dung tâm trạng lúc này.
Ninh Thư che miệng bịt mũi đi vào trong, nhìn thấy trong phòng có vài dược nhân đang bị trói nằm trên tấm ván gỗ.
Có người da xanh lè, tóc rụng sạch, có người da dẻ lại trở nên thối rữa.
Muốn chết cũng không được muốn sống cũng chẳng xong, quả thực đúng là tra tấn.
Trong thánh Ma giáo, Thẩm trưởng lão là kẻ biến thái nhất, sân vườn này về cơ bản không có người ngoài qua lại.
Mỗi ngày Thẩm trưởng lão đều xử lý những thứ này.
Ninh Thư vươn tay về phía Thẩm trưởng lão, “Đưa giải dược cho ta.”
“Làm gì có độc, ta lừa ngươi đó.” Thẩm trưởng lão nghẹn ngào nói, giọng nghẹn ngào cứ như giấy ráp ma sát lên đất, khiến ai nghe xong cũng cảm thấy cả người không được thoải mái.
Ninh Thư tự bắt mạch, xác nhận không có dấu hiệu trúng độc, nhưng Ninh Thư vẫn không quá tin tưởng vào Thẩm trưởng lão.
Những kẻ nghiên cứu, đầu óc đều có chút không bình thường.
Đặc biệt là loại người cuồng nhiệt như Thẩm trưởng lão đây.
Không biết có phải do hấp thụ quá nhiều độc dược vào người không, rõ ràng chưa tới bốn mươi tuổi mà tóc đã trắng xóa như tuyết. Hơn nữa tóc cũng rụng gần hết, trên đầu chỉ còn lưa thưa vài cọng.
Không nghĩ tới lại có người lại điên cuồng vì đam mê tới vậy.
Thẩm trưởng lão không để ý tới Ninh Thư nữa, tự mình bưng một bát nước thuốc đen sì đặc sệt rót vào miệng dược nhân.
Dược nhân với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mắt mù chảy nước, Thẩm trưởng lão thấy thế, há mỏ cười hắc hắc.
Ninh Thư:… ( º﹃º)
Ninh Thư hướng Thẩm trưởng lão hỏi: “Vừa nãy Mai Ngũ có đưa tới đây một tấm da mặt, Thẩm lão, lão xử lý tấm da mặt đó thế nào rồi, ta có thể dùng nó để dịch dung chứ?”
Thẩm trưởng lão vứt cho Ninh Thư một cái hộp, Ninh Thư ngắm nghía, liếc mắt nhìn Thẩm trưởng lão một cái, mở hộp trong tay ra, nhìn thấy bên trong có một tấm da mặt, tấm da mặt này trông cực kỳ chân thật, ngay cả lông mi cũng có.
Tấm da mặt được ngâm trong dung dịch nước thuốc.
Ninh Thư vô cùng cẩn thận tỉ mỉ mà vê tấm da ra, một tầng da mỏng dính, mỏng không khác gì cánh ve.
“Thẩm lão, ta có thể sử dụng tấm da này dịch dung được sao?” Ninh Thư nhìn Thẩm lão hỏi.
“Có thể, nhưng mà, suy cho cùng thì thứ này cũng không phải da trên người của ngươi, sau khi dùng được một khoảng thời gian phải bỏ ra để cho da mặt ngươi hít thở không khí, hơn nữa tấm da mặt này ngươi phải ngâm trong nước thuốc, nếu không nó sẽ nhanh hỏng và bốc mùi hôi thối.” Thẩm trưởng lão nói.
“Để ta thử xem.” Ninh Thư đắp tấm da lên khuôn mặt thật của mình.
Nhưng ấn thế nào cũng không thể áp tấm da hoàn hảo lên mặt được, Ninh Thư phải xoay xở một lúc lâu, mới khiến cho tấm da ôm sát lên mặt của mình.
Ninh Thư móc gương nhỏ trên người ra nhìn, dù sao tấm da này cũng là da người, cũng không dễ để người khác nhìn ra được sơ hở.
Kỹ thuật của cổ đại kỹ cũng không tồi.
Ninh Thư nhìn gương mặt Tề Nghị trong gương, không yêu cầu phải giống chính chủ một trăm phần trăm, chỉ cần giống bảy tám phần là được, bởi vì mười một mười hai tuổi Tề Nghị đã tới thánh Ma giáo, tính tới giờ hắn cũng đã lớn, tướng mạo có thay đổi một chút cũng là điều bình thường.
Ninh Thư sờ sờ yết hầu trên cổ, không có hầu kết, lại còn có ngực, cơ thể này lớn lên lại sở hữu bộ ngực lớn thế này. Ngực này nếu để người khác nhìn thấy, còn không biết là nữ nhân sao, đúng là đãi ngộ của nữ chính.
Việc giết Tề Nghị dẫn tới nhiều hệ lụy đằng sau, vô cùng phiền toái, dù sao Tề Nghị này cũng đã sinh sống trong thánh Ma giáo nhiều năm, tự nhiên ra tay giết chết hắn như vậy là không được.
Nhưng Ninh Thư vẫn không chút do dự giết chết Tề Nghị.
Bởi cái thứ sinh vật được gọi là “vai chính” này, có lực sinh mệnh vô cùng ngoan cường, nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội tốt như vừa rồi, không biết sẽ sinh ra hậu quả gì.
Nếu vừa rồi không thể giết chết Tề Nghị, hắn sẽ phát hiện ra manh mối, khẳng định sẽ chạy trốn, một khi thả hổ về rừng, nhất định sẽ giống như cốt truyện, mang theo rất nhiều danh môn chính phái tới bao vây diệt trừ thánh Ma giáo.
“Ca ca…” Ninh Thư lên tiếng.
Dạ Hoa nhàn nhạt nói: “Gọi bản tôn là giáo chủ.” ఠ_ఠ
Ninh Thư:… ಠ▃ಠ
“Giáo chủ, Tề Nghị chính là gian tế, hắn còn lừa gạt muội muốn muội giúp hắn tìm 《 quy nguyên thánh công 》.” Ninh Thư nói.
Dạ Hoa nhướng nhướng mày, không nói chuyện.
“Nực cười, Tề Nghị là người lão giáo chủ mang về, sao có thể là gian tế được.” Da mặt Lão Quỷ run rẩy, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Ninh Thư.
“Muội có thể chứng minh, ca… Giáo chủ, xin đưa giấy và bút cho muội.” Ninh Thư nói.
Dạ Hoa phất phất tay, bảo thị nữ đưa đồ vật đã chuẩn bị lên.
Ninh Thư cầm bút viết lên trên giấy, “Đã lấy được bí tịch, hiện đang tìm cơ hội để rời đi. ’
Nét chữ của Ninh Thư vô cùng nghệch ngoạc, dù sao thì nét chữ của cô và Tề Nghị cũng không giống nhau.
Ninh Thư sai thị nữ đi bắt bồ câu do Tề Nghị nuôi lại.
Ninh Thư nhét tờ giấy vừa viết vào trong ống trúc nhỏ, cột vào chân bồ câu, thả bay.
Bồ câu vẫy cánh bay đi.
Làm xong mọi việc, Ninh Thư nói với Dạ Hoa: “Qua một khoảng thời gian nữa, chắc chắn sẽ có hồi âm.”
Dạ Hoa vẫy vẫy tay, sai thị nữ dọn đồ ăn trên bàn xuống, nhìn Ninh Thư nói: “Bản tôn nhớ rõ lúc trước muội toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Tề Nghị, sao giờ lại có thê buông bỏ giết hắn được.”
“Kỳ thật không cần giết hắn, để hắn lại làm mồi câu cá lớn là hay nhất.” Dạ Hoa nói.
Ninh Thư: Aiya… ( º﹃º)
Sinh vật được mệnh danh là vai chính này, nếu không tiêu diệt tận gốc được chúng, vậy thì kẻ vạn kiếp bất phục sẽ là chúng ta đó anh trai à.
“Nếu yêu thích Tề Nghị, muội có thể cầm hắn, chứ sao lại phải giết?” Dạ Hoa đứng lên.
Trên người Dạ Hoa mặc y phục có tay áo dùng chỉ vàng thêu đám mây bay lượn, khi hắn cử động, có ánh sáng chớp động.
Ninh Thư không để tâm tới y phục của Dạ Hoa nữa, mà chú ý nghe lời Dạ Hoa nói, cầm tù, trong lòng cô lúc này đều là một chuỗi thảo mã nê, “cầm tù” này sẽ không phải loại “cầm tù” mà cô đang nghĩ tới chứ.
Đừng quên, Tề Nghị thà đổ máu chứ không chịu nhục, danh môn chính phái là những kẻ có thể chịu giết chứ không chịu bị làm nhục, mà nếu hắn còn sống trong tương lai chắc chắn sẽ thống lĩnh võ lâm, trở thành võ lâm minh chủ.
Cầm tù, chẳng may hắn chạy thoát thì sao, giết chết vẫn là cách an toàn nhất, hơn nữa trong yêu cầu của nguyên chủ cũng có nhiệm vụ giết chết Tề Nghị.
Sao lại phải phân ra chính đạo với tà đạo, lại còn nhân tâm tài trí giữa người thiện lương với kẻ ác độc làm gì, có một vài kẻ giương cao lá cờ chính nghĩa để tùy ý giết người, vì cớ gì mà dám nói là do bách tính trong thiên hạ.
Chính đạo cũng sẽ làm ra những việc mà Ma giáo người làm, hãm hại lừa gạt.
Tề Nghị đối xử với Hồng Diệp không phải cũng như vậy sao, vậy mà hắn vẫn có thể cao cao tại thượng, đi khắp muôn nơi.
“Không phải muội cực kỳ ngưỡng mộ ngọc diện tiểu lang quân Tề Nghị kia sao?” Dạ Hoa đến gần Ninh Thư, nhàn nhạt hỏi.
Ninh Thư bĩu môi nói: “Nhưng hắn lại không thích muội, muội muội vì quá tức giận mà giết chết hắn.”
Dạ Hoa:… (≖͞_≖̥)
Dạ Hoa quay đầu nhìn Lão Quỷ nói: “Chuyện này bản tôn sẽ cho Quỷ trưởng lão một giao đãi, còn nếu Tề Nghị thật sự là gian tế, Quỷ trưởng lão vẫn nên tìm một đồ đệ khác đi.”
“Vâng, thưa giáo chủ.”
Ninh Thư ra khỏi đại điện, đi về phía sân của độc y Thẩm trưởng lão.
Tới chỗ của Thẩm trưởng lão, ngay ngoài sân đã nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào bên trong, đau đớn khổ sở rên rỉ, chẳng khác gì luyện ngục nhân gian.
Hơn nữa trong không khí còn trộn lẫn vô số mùi vị của các loại thảo dược.
Ninh Thư đứng bên ngoài, tay để gần miệng hướng vào trong phòng hô: “Thẩm trưởng lão, nói cho ta biết đường nào không có độc, ta muốn đi vào trong.”
Chung quanh Thẩm trưởng lão nơi nơi đều có độc, hơn nữa độc dược còn không giống nhau, tuy Ninh Thư cũng điều chế độc, nhưng cũng không muốn bản thân sẽ trúng độc.
Thẩm trưởng lão là một kẻ cuồng nghiên cứu, đủ loại độc dược kỳ quái, khiến cho người dùng độc sống không bằng chết, đến Ninh Thư cũng phải cam bái hạ phong, ngả mũ chào thua.
Cả đời Thẩm trưởng lão đều dâng hiến cho sự nghiệp chế độc.
“Chỗ nào cũng có, ngươi cứ vào đi, vào tới nơi ta sẽ cho ngươi giải dược.” Trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm trưởng lão, giọng nói thực nghẹn ngào.
Lúc không có dược nhân, Thẩm trưởng lão dùng chính bản thân mình để thử độc, giọng nói cũng bị độc tới hỏng rồi.
Ninh Thư:… ( ˘・з・)
Biết rõ xung quanh chỗ nào cũng có độc, còn bắt cô đi vào, thật không có cách nào để hình dung tâm trạng lúc này.
Ninh Thư che miệng bịt mũi đi vào trong, nhìn thấy trong phòng có vài dược nhân đang bị trói nằm trên tấm ván gỗ.
Có người da xanh lè, tóc rụng sạch, có người da dẻ lại trở nên thối rữa.
Muốn chết cũng không được muốn sống cũng chẳng xong, quả thực đúng là tra tấn.
Trong thánh Ma giáo, Thẩm trưởng lão là kẻ biến thái nhất, sân vườn này về cơ bản không có người ngoài qua lại.
Mỗi ngày Thẩm trưởng lão đều xử lý những thứ này.
Ninh Thư vươn tay về phía Thẩm trưởng lão, “Đưa giải dược cho ta.”
“Làm gì có độc, ta lừa ngươi đó.” Thẩm trưởng lão nghẹn ngào nói, giọng nghẹn ngào cứ như giấy ráp ma sát lên đất, khiến ai nghe xong cũng cảm thấy cả người không được thoải mái.
Ninh Thư tự bắt mạch, xác nhận không có dấu hiệu trúng độc, nhưng Ninh Thư vẫn không quá tin tưởng vào Thẩm trưởng lão.
Những kẻ nghiên cứu, đầu óc đều có chút không bình thường.
Đặc biệt là loại người cuồng nhiệt như Thẩm trưởng lão đây.
Không biết có phải do hấp thụ quá nhiều độc dược vào người không, rõ ràng chưa tới bốn mươi tuổi mà tóc đã trắng xóa như tuyết. Hơn nữa tóc cũng rụng gần hết, trên đầu chỉ còn lưa thưa vài cọng.
Không nghĩ tới lại có người lại điên cuồng vì đam mê tới vậy.
Thẩm trưởng lão không để ý tới Ninh Thư nữa, tự mình bưng một bát nước thuốc đen sì đặc sệt rót vào miệng dược nhân.
Dược nhân với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mắt mù chảy nước, Thẩm trưởng lão thấy thế, há mỏ cười hắc hắc.
Ninh Thư:… ( º﹃º)
Ninh Thư hướng Thẩm trưởng lão hỏi: “Vừa nãy Mai Ngũ có đưa tới đây một tấm da mặt, Thẩm lão, lão xử lý tấm da mặt đó thế nào rồi, ta có thể dùng nó để dịch dung chứ?”
Thẩm trưởng lão vứt cho Ninh Thư một cái hộp, Ninh Thư ngắm nghía, liếc mắt nhìn Thẩm trưởng lão một cái, mở hộp trong tay ra, nhìn thấy bên trong có một tấm da mặt, tấm da mặt này trông cực kỳ chân thật, ngay cả lông mi cũng có.
Tấm da mặt được ngâm trong dung dịch nước thuốc.
Ninh Thư vô cùng cẩn thận tỉ mỉ mà vê tấm da ra, một tầng da mỏng dính, mỏng không khác gì cánh ve.
“Thẩm lão, ta có thể sử dụng tấm da này dịch dung được sao?” Ninh Thư nhìn Thẩm lão hỏi.
“Có thể, nhưng mà, suy cho cùng thì thứ này cũng không phải da trên người của ngươi, sau khi dùng được một khoảng thời gian phải bỏ ra để cho da mặt ngươi hít thở không khí, hơn nữa tấm da mặt này ngươi phải ngâm trong nước thuốc, nếu không nó sẽ nhanh hỏng và bốc mùi hôi thối.” Thẩm trưởng lão nói.
“Để ta thử xem.” Ninh Thư đắp tấm da lên khuôn mặt thật của mình.
Nhưng ấn thế nào cũng không thể áp tấm da hoàn hảo lên mặt được, Ninh Thư phải xoay xở một lúc lâu, mới khiến cho tấm da ôm sát lên mặt của mình.
Ninh Thư móc gương nhỏ trên người ra nhìn, dù sao tấm da này cũng là da người, cũng không dễ để người khác nhìn ra được sơ hở.
Kỹ thuật của cổ đại kỹ cũng không tồi.
Ninh Thư nhìn gương mặt Tề Nghị trong gương, không yêu cầu phải giống chính chủ một trăm phần trăm, chỉ cần giống bảy tám phần là được, bởi vì mười một mười hai tuổi Tề Nghị đã tới thánh Ma giáo, tính tới giờ hắn cũng đã lớn, tướng mạo có thay đổi một chút cũng là điều bình thường.
Ninh Thư sờ sờ yết hầu trên cổ, không có hầu kết, lại còn có ngực, cơ thể này lớn lên lại sở hữu bộ ngực lớn thế này. Ngực này nếu để người khác nhìn thấy, còn không biết là nữ nhân sao, đúng là đãi ngộ của nữ chính.
/1471
|