Con quái vật này dường như không thèm để mắt đến những con cương thi kia chút nào. Cũng không biết phương pháp hay thủ đoạn nào đã làm cho đám cương thi không có thần trí đó, đối mặt với Hạn bạt chỉ có thể bị động mà chờ chém giết, không có lực hoàn thủ.
Ninh Thư nhìn những gì đang diễn ra trước mắt mà kinh hoàng, với giá trị võ lực mà Hạn bạt đang sở hữu, nếu nó lọt được ra ngoài kia thì không ai có thể ngăn cản hay làm gì được nó nữa.
Thậm chí, có khả năng nó sẽ tàn sát một sơn trang trong nháy mắt.
Vô địch thiên hạ a…
Thân thể Cố Duệ khẽ run, nhìn thấy cửa đá đã mở ra được một khe nhỏ, đủ rộng để một người có thể len ra ngoài được. Cố Duệ cũng xác định chỉ có thể mặc kệ đám quái vật kia, bây giờ, quan trọng nhất là có thể sống sót mà đi ra ngoài. Hắn cắn chặt răng, nhìn vô cùng cay đắng. Ninh Thư cảm giác mình có thể nhìn thấy nước mắt của hắn ẩn hiện trên đôi mắt sớm đã trừng đến đỏ kia. Cũng đúng thôi, thất bại trong gang tấc cơ mà. Cái cảm giác này đúng là sống không bằng chết, ai mà cam lòng cơ chứ.
Từ chín tầng mây, rớt thẳng xuống địa ngục.. chậc chậc.
Có đám quái vật đó ngăn cản, cũng đủ thời gian để Cố Duệ lao ra cửa đá.
Trong khoảnh khắc lao ra đó, Cố Duệ đột nhiên rút từ cổ tay mình ra một thanh chủy thủ rồi nhanh chóng cắm thẳng lên đùi Ninh Thư.
Ninh Thư bị bất ngờ, trở tay không kịp, liền bị chủy thủ cắm trúng cánh tay, khiến cơ thể phản xạ co rúm lại.. chỉ một giây phút nhỏ nhoi đó, Cố Duệ đã thoát khỏi sự khống chế của nàng, đồng thời dùng hai bàn tay dính đầy máy, dồn hết sức ném Ninh Thư vào cửa đá.
Ninh Thư bị Cố Duệ ném xuống đất (hiển nhiên vì nàng quá nặng nên cú ném không thể hoàn mỹ mà khiến nàng bay đến cửa đá như Cố Duệ mong muốn), nàng cũng không thèm để ý đến vết thương trên người, mà vội vàng bò dậy, chạy như bay về hướng cánh cửa đá.
Cố Duệ đã thoát được ra ngoài, dùng bàn tay dính đầy máu của Ninh Thư lạnh lùng ấn vào sử tử đá kia.
Ầm một tiếng, cửa đá nặng nề đóng lại.
Cố Duệ xụi lơ trên mặt đất, dường như không còn sức lực gì nữa, hai tay ôm đầu, thân thể run nhè nhẹ, hắn cay đắng mà khóc.
Ninh Thư : móa móa móa…
Ninh thư cũng khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu chút nữa.
Tên khốn Cố Duệ, Con rùa đen chết tiệt.
Ninh Thư âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Cố Duệ, vừa sợ hãi dán sát vào tường, nhìn Hạn bạt giết đám quái vật, từng cái từng cái, nhẹ nhàng như xé người giấy kia mà âm thầm nuốt nước bọt, vô cùng sợ hãi.
Ninh Thư chậm rãi chuyển động thân thể, cố gắng trốn đi, nhưng cả người nàng đang đều là máu, điều đó khiến nàng chẳng khác gì một ngọn hải đăng trong đêm tối, dẫn lối cho bạn Hạn Bạt hung tàn đang ung dung mà tàn sát đám quái vật như đang hoạt động thân thể cho vui, sau giấc ngủ dài kia.
Nếu nàng có thể tồn tại trở về, ha hả, nàng nhất định phải giết cái con rùa đen khốn nạn Cố Duệ kia.
Đã đến nước này rồi, mà hắn vẫn cố dồn nàng vào chỗ chết.
Trước mắt nàng, đã có rất nhiều quái vật bị Hạn Bạt giải quyết. Ninh Thư nhìn một màn này, hết thảy cảm giác đều gói gọn trong một từ “sợ”. Từng thớ thịt trên người nàng đều đang run rẩy.
Thật là một ngày đen như chó mực.
Giết hết đám quái vật kia, Hạn Bạt hướng phía Ninh Thư đi tới, nhoáng một cái đã đến trước mặt nàng.
Ninh Thư nhanh tay lấy ra một lá bùa, dán lên trán Hạn Bạt.
Lá bùa này cũng không phải giống lá bùa nàng đã dán lên trán con cương thi lúc trước kia, mà là lá bùa với những hình vẽ phức tạp nàng đã học từ quyển sách của Thành Minh Tử đạo trưởng.
Hạn Bạt bị định trụ, nàng vắt chân lên cổ mà chạy, cứu mạng aaaaaaa.
Nhưng chỉ được một hơi thở, lá bùa trên trán Hạn Bạt bắt đầu chuyển thành mầu đen rồi thiêu đốt thành tro tàn.
Sau đó, nó hướng về Ninh Thư và đuổi theo nàng bằng tốc độ của gió .
Ninh Thư quay đầu nhìn thấy Hạn Bạt đang đến gần, lòng nóng như lửa đốt.
Đây có khác gì “đóng cửa đánh chó” đâu, có điều, nàng lại chính là con chó đen đủi không có chỗ trốn kia mới đau.
Ninh Thư dừng bước, lôi hết đồ dự trữ trong túi tiền ra, nhằm vào Hạn Bạt đang ngày càng gần kia mà rắc đủ loại độc dược, chu sa, máu gà trống…. Huhu, biết thế này nàng đã chuẩn bị thêm cả máu chó đen nữa thì tốt rồi.
Chu sa bắn tung tóe lên trên người Hạn Bạt, khiến làn da của nó bị ăn mòn, phát ra tiếng ‘xuy.. xuy..’, để lại những điểm đen trên làn da mầu xanh của nó.
Hạn Bạt cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình.
Ninh Thư bấm pháp quyết, một lá bùa trôi nổi, lơ lửng bay đến hướng Hạn Bạt , rồi dán lên người nó. Dường như lá bùa khiến nó khó chịu, vì Ninh Thư thấy nó quát lên một tiếng. Có điều, lá bùa này cũng không khác gì số phận của mấy lá trước, rất nhanh đã hóa thành tro tàn.
Ninh Thư như đang ngồi trên đống lửa, lại lôi thêm đồ dự trữ ra quăng loạn xạ..
Có điều, không ăn thua. Tất cả đều vô dụng, không mảy may gây được một chút thương tổn nào cho Hạn Bạt.
Ninh Thư muốn khóc.
Nàng quả thực không dám dùng thân thể này đến cận chiến với Hạn Bạt, vì lúc trước, đám quái vật kia với thân thể cứng rắn như vậy cũng chẳng phải bị Hạn Bạt xé nát ư. Nàng cũng không muốn tự tìm đường chết.
Vì xông lên, chính là tự chui đầu vào lưới.
Ninh Thư nhìn vẻ mặt hung tợn kia của Hạn Bạt, thầm nghĩ, nếu ngươi là quỷ thì lão nương sẽ siêu độ ngươi luôn.
Cơ mà nó lại là cương thi phiên bản nâng cấp, không phải quỷ.
Ninh Thư sờ đến túi tiền rỗng tuếch của mình, rõ ràng đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nhưng chẳng ăn thua gì, đơn giản bởi vì thực lực quá chênh lệch.
Móa móa, nhiệm vụ này quả thực làm Ninh Thư phải âm thầm chửi thề không biết bao nhiêu lần.
Sống sót còn khó chứ nói gì đến nghịch tập.
Lúc trước, khi xử lý Quỷ vương ngàn năm, hầu hết đều là công lao của linh hồn châu, chứ với cái trình độ bắt quỷ mèo cào thời hiện đại của nàng khi đó thì “tuổi gì sánh vai”, càng không thể đem ra mà đối phó với Hạn Bạt lúc này.
Ninh Thư hối hận vô cùng, âm thầm kiểm điểm bản thân, về sau phải cố gắng học thêm và học tử tế thật nhiều bản lĩnh hơn nữa, để còn sẵ sàng đối phó với mọi tình huống có thể gặp phải. Chứ không thể để bản thân phải lâm vào tuyệt cảnh như bây giờ được.
Nhiệm vụ thì càng ngày càng khó nhằn, Ninh Thư cảm giác mình đều đang phải cố gắng gồng mình hết cỡ để miễn cưỡng mà hoàn thành được nó.
Hạn Bạt giơ tay lên, đưa bàn tay với những móng dài, mầu thì nửa đen nửa đỏ, trông cực kỳ quỷ dị, về phía nàng.
Ninh Thư quả thực không nỡ nhìn thẳng đôi bàn tay ấy.. nhìn quá cmn xấu.
Không còn cách nào, nàng bị buộc lùi lại, rồi bùm một tiếng..rơi thẳng xuống hồ hoa sen kia. Còn Hạn Bạt thì… đứng trên bờ nhìn nàng bơi lội với vẻ hiếu kỳ.
Ninh Thư bơi bơi một lúc thì cảm thấy mực nước dường như ngày càng cạn dần, nàng đứng dậy thì thấy nước chỉ đến hông mình. Hơn nữa, vẫn đang có xu hướng rút thêm.
Quả nhiên là Hạn Bạt, đến nơi nào, nơi đó liền đại hạn.
Mà cũng thật khó hiểu nha, chỗ nước vừa rồi đã bốc hơi đi đâu?
Nước cạn dần, một hồi đã đến đùi Ninh Thư, cũng đã nhìn thấy cả rễ sen ngang dọc luôn.
Ninh Thư nhanh chóng bò ra khỏi ao sen, nhưng lại nhìn thấy Hạn Bạt như hổ rình mồi đang ở đối diện, Nàng muốn khóc luôn rồi.
Nàng liều mạng, đứng bên này ao, hướng về phía Hạn Bạt hô to :”Chúng ta thương lượng, thương lượng.”
Hạn Bạt coi như không nghe thấy, từ trên cầu hướng về phía nàng đi đến.
Ninh Thư xoay người, chạy vào trong đại sảnh, chỗ để quan tài lúc nãy, dù nguy hiểm nhưng vẫn không ngăn được nàng một lần nữa quan sát căn phòng đầy kim bích, trên mặt đất thì đầy rẫy mảnh nhỏ của quan tài lưu ly bị vỡ.
Nàng chợt nhìn thấy một khối lưu ly, trên đó còn có dán một lá bùa, Ninh Thư vội vàng nhặt lá bùa lên.
Trên bề mặt lá bùa này có vẽ rất nhiều phù chú phức tạp, những nét vẽ bằng chu sa vẫn đỏ au và diễm lệ. Ninh Thư nhìn vào cũng hoa cả mắt.
Hạn Bạt nhìn thấy lá bùa trên tay Ninh Thư, gầm nhẹ một tiếng, dường như nó có chút cảnh giác, không dám tiến đến gần nàng nữa.
Ninh Thư đương nhiên nhận ra sự khác lạ của Hạn Bạt, lập tức đem lá bùa dán lên ngực mình.
Hạn Bạt lộc cộc lộc cộc ở cổ họng, nhìn chằm chằm lá bùa đang dán trên ngực Ninh Thư.
Ninh Thư thở phào, có cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết, cuối cùng cũng có một cái gì đó có thể khắc chế Hạn Bạt.
Lúc này, nàng mới yên tâm mà quan sát kỹ lá bùa, lục từ trong trí nhớ về các loại bùa chú trên quyển sách cổ, để tìm tác dụng của nó.
Tác dụng của phù chú này chính là “Trấn áp”.
Chẳng lẽ là có người biết người này sau khi chết sẽ biến thành cương thi Hạn Bạt, định khống chế hắn?
Ninh Thư: →_→
Thế thì vì cái lông gì còn muốn đem người chôn ở chỗ này, mà không hủy thi diệt tích luôn đi cho gọn gàng?.
Ninh Thư lại bay cao bay xa mà liên tưởng thêm một chút nữa, cảm thấy cái phù chú để trấn áp Hạn Bạt này là để tốt cho nó, phòng ngừa khi nó thức tỉnh mà chưa đủ thực lực, thì không thể ra ngoài, để tránh bị người ta tiêu diệt.
Điều đó cũng có nghĩa là, khi nó đủ thực lực rồi, lá bùa này cũng sẽ mất khả năng trấn áp với nó.
Toát mồ hôi, Ninh Thư càng nghĩ càng thấy sợ, liên tưởng đến đủ loại chuyện đã phát sinh ở đây, cảm thấy quá máu me rồi.
Mở ra cơ quan là máu người, rồi trái tim.
Máu me như vậy, chỉ sợ mục đích đều chỉ là vì đánh thức người trong quan tài kia mà thôi.
Nếu đây chính là do vị quốc sư tự tính kế cho mình thì có nghĩa là ông ta đã tính được cả Hoàng Thất Già quốc có thể vào đây.
Cố Duệ bây giờ chính là công dã tràng, đem giỏ trúc đi múc nước…
Cảm giác này sẽ không dễ chịu chút nào đi. Đáng đời lắm.
Ninh Thư cùng Hạn Bạt tạm thời giằng co, trước mắt Hạn Bạt không dám đi lên, có thể thất phù chú này vẫn còn sức uy hiếp đối với Hạn Bạt.
Ninh Thư cũng thật mệt tim, giằng co như vậy cũng không phải là biệt pháp tốt, cái nàng muốn là rời khỏi nơi này đấy.
Nàng dựa vào vách tường, trên đó đều được dát vàng, nhưng trong tình huống này thì vàng bạc nhiều thì có ích gì chứ.
Ninh Thư lấy lương khô trong túi ra ăn, vì vừa bị ngấp qua nước nên khá mềm.
Ninh Thư nhìn những gì đang diễn ra trước mắt mà kinh hoàng, với giá trị võ lực mà Hạn bạt đang sở hữu, nếu nó lọt được ra ngoài kia thì không ai có thể ngăn cản hay làm gì được nó nữa.
Thậm chí, có khả năng nó sẽ tàn sát một sơn trang trong nháy mắt.
Vô địch thiên hạ a…
Thân thể Cố Duệ khẽ run, nhìn thấy cửa đá đã mở ra được một khe nhỏ, đủ rộng để một người có thể len ra ngoài được. Cố Duệ cũng xác định chỉ có thể mặc kệ đám quái vật kia, bây giờ, quan trọng nhất là có thể sống sót mà đi ra ngoài. Hắn cắn chặt răng, nhìn vô cùng cay đắng. Ninh Thư cảm giác mình có thể nhìn thấy nước mắt của hắn ẩn hiện trên đôi mắt sớm đã trừng đến đỏ kia. Cũng đúng thôi, thất bại trong gang tấc cơ mà. Cái cảm giác này đúng là sống không bằng chết, ai mà cam lòng cơ chứ.
Từ chín tầng mây, rớt thẳng xuống địa ngục.. chậc chậc.
Có đám quái vật đó ngăn cản, cũng đủ thời gian để Cố Duệ lao ra cửa đá.
Trong khoảnh khắc lao ra đó, Cố Duệ đột nhiên rút từ cổ tay mình ra một thanh chủy thủ rồi nhanh chóng cắm thẳng lên đùi Ninh Thư.
Ninh Thư bị bất ngờ, trở tay không kịp, liền bị chủy thủ cắm trúng cánh tay, khiến cơ thể phản xạ co rúm lại.. chỉ một giây phút nhỏ nhoi đó, Cố Duệ đã thoát khỏi sự khống chế của nàng, đồng thời dùng hai bàn tay dính đầy máy, dồn hết sức ném Ninh Thư vào cửa đá.
Ninh Thư bị Cố Duệ ném xuống đất (hiển nhiên vì nàng quá nặng nên cú ném không thể hoàn mỹ mà khiến nàng bay đến cửa đá như Cố Duệ mong muốn), nàng cũng không thèm để ý đến vết thương trên người, mà vội vàng bò dậy, chạy như bay về hướng cánh cửa đá.
Cố Duệ đã thoát được ra ngoài, dùng bàn tay dính đầy máu của Ninh Thư lạnh lùng ấn vào sử tử đá kia.
Ầm một tiếng, cửa đá nặng nề đóng lại.
Cố Duệ xụi lơ trên mặt đất, dường như không còn sức lực gì nữa, hai tay ôm đầu, thân thể run nhè nhẹ, hắn cay đắng mà khóc.
Ninh Thư : móa móa móa…
Ninh thư cũng khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu chút nữa.
Tên khốn Cố Duệ, Con rùa đen chết tiệt.
Ninh Thư âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Cố Duệ, vừa sợ hãi dán sát vào tường, nhìn Hạn bạt giết đám quái vật, từng cái từng cái, nhẹ nhàng như xé người giấy kia mà âm thầm nuốt nước bọt, vô cùng sợ hãi.
Ninh Thư chậm rãi chuyển động thân thể, cố gắng trốn đi, nhưng cả người nàng đang đều là máu, điều đó khiến nàng chẳng khác gì một ngọn hải đăng trong đêm tối, dẫn lối cho bạn Hạn Bạt hung tàn đang ung dung mà tàn sát đám quái vật như đang hoạt động thân thể cho vui, sau giấc ngủ dài kia.
Nếu nàng có thể tồn tại trở về, ha hả, nàng nhất định phải giết cái con rùa đen khốn nạn Cố Duệ kia.
Đã đến nước này rồi, mà hắn vẫn cố dồn nàng vào chỗ chết.
Trước mắt nàng, đã có rất nhiều quái vật bị Hạn Bạt giải quyết. Ninh Thư nhìn một màn này, hết thảy cảm giác đều gói gọn trong một từ “sợ”. Từng thớ thịt trên người nàng đều đang run rẩy.
Thật là một ngày đen như chó mực.
Giết hết đám quái vật kia, Hạn Bạt hướng phía Ninh Thư đi tới, nhoáng một cái đã đến trước mặt nàng.
Ninh Thư nhanh tay lấy ra một lá bùa, dán lên trán Hạn Bạt.
Lá bùa này cũng không phải giống lá bùa nàng đã dán lên trán con cương thi lúc trước kia, mà là lá bùa với những hình vẽ phức tạp nàng đã học từ quyển sách của Thành Minh Tử đạo trưởng.
Hạn Bạt bị định trụ, nàng vắt chân lên cổ mà chạy, cứu mạng aaaaaaa.
Nhưng chỉ được một hơi thở, lá bùa trên trán Hạn Bạt bắt đầu chuyển thành mầu đen rồi thiêu đốt thành tro tàn.
Sau đó, nó hướng về Ninh Thư và đuổi theo nàng bằng tốc độ của gió .
Ninh Thư quay đầu nhìn thấy Hạn Bạt đang đến gần, lòng nóng như lửa đốt.
Đây có khác gì “đóng cửa đánh chó” đâu, có điều, nàng lại chính là con chó đen đủi không có chỗ trốn kia mới đau.
Ninh Thư dừng bước, lôi hết đồ dự trữ trong túi tiền ra, nhằm vào Hạn Bạt đang ngày càng gần kia mà rắc đủ loại độc dược, chu sa, máu gà trống…. Huhu, biết thế này nàng đã chuẩn bị thêm cả máu chó đen nữa thì tốt rồi.
Chu sa bắn tung tóe lên trên người Hạn Bạt, khiến làn da của nó bị ăn mòn, phát ra tiếng ‘xuy.. xuy..’, để lại những điểm đen trên làn da mầu xanh của nó.
Hạn Bạt cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình.
Ninh Thư bấm pháp quyết, một lá bùa trôi nổi, lơ lửng bay đến hướng Hạn Bạt , rồi dán lên người nó. Dường như lá bùa khiến nó khó chịu, vì Ninh Thư thấy nó quát lên một tiếng. Có điều, lá bùa này cũng không khác gì số phận của mấy lá trước, rất nhanh đã hóa thành tro tàn.
Ninh Thư như đang ngồi trên đống lửa, lại lôi thêm đồ dự trữ ra quăng loạn xạ..
Có điều, không ăn thua. Tất cả đều vô dụng, không mảy may gây được một chút thương tổn nào cho Hạn Bạt.
Ninh Thư muốn khóc.
Nàng quả thực không dám dùng thân thể này đến cận chiến với Hạn Bạt, vì lúc trước, đám quái vật kia với thân thể cứng rắn như vậy cũng chẳng phải bị Hạn Bạt xé nát ư. Nàng cũng không muốn tự tìm đường chết.
Vì xông lên, chính là tự chui đầu vào lưới.
Ninh Thư nhìn vẻ mặt hung tợn kia của Hạn Bạt, thầm nghĩ, nếu ngươi là quỷ thì lão nương sẽ siêu độ ngươi luôn.
Cơ mà nó lại là cương thi phiên bản nâng cấp, không phải quỷ.
Ninh Thư sờ đến túi tiền rỗng tuếch của mình, rõ ràng đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nhưng chẳng ăn thua gì, đơn giản bởi vì thực lực quá chênh lệch.
Móa móa, nhiệm vụ này quả thực làm Ninh Thư phải âm thầm chửi thề không biết bao nhiêu lần.
Sống sót còn khó chứ nói gì đến nghịch tập.
Lúc trước, khi xử lý Quỷ vương ngàn năm, hầu hết đều là công lao của linh hồn châu, chứ với cái trình độ bắt quỷ mèo cào thời hiện đại của nàng khi đó thì “tuổi gì sánh vai”, càng không thể đem ra mà đối phó với Hạn Bạt lúc này.
Ninh Thư hối hận vô cùng, âm thầm kiểm điểm bản thân, về sau phải cố gắng học thêm và học tử tế thật nhiều bản lĩnh hơn nữa, để còn sẵ sàng đối phó với mọi tình huống có thể gặp phải. Chứ không thể để bản thân phải lâm vào tuyệt cảnh như bây giờ được.
Nhiệm vụ thì càng ngày càng khó nhằn, Ninh Thư cảm giác mình đều đang phải cố gắng gồng mình hết cỡ để miễn cưỡng mà hoàn thành được nó.
Hạn Bạt giơ tay lên, đưa bàn tay với những móng dài, mầu thì nửa đen nửa đỏ, trông cực kỳ quỷ dị, về phía nàng.
Ninh Thư quả thực không nỡ nhìn thẳng đôi bàn tay ấy.. nhìn quá cmn xấu.
Không còn cách nào, nàng bị buộc lùi lại, rồi bùm một tiếng..rơi thẳng xuống hồ hoa sen kia. Còn Hạn Bạt thì… đứng trên bờ nhìn nàng bơi lội với vẻ hiếu kỳ.
Ninh Thư bơi bơi một lúc thì cảm thấy mực nước dường như ngày càng cạn dần, nàng đứng dậy thì thấy nước chỉ đến hông mình. Hơn nữa, vẫn đang có xu hướng rút thêm.
Quả nhiên là Hạn Bạt, đến nơi nào, nơi đó liền đại hạn.
Mà cũng thật khó hiểu nha, chỗ nước vừa rồi đã bốc hơi đi đâu?
Nước cạn dần, một hồi đã đến đùi Ninh Thư, cũng đã nhìn thấy cả rễ sen ngang dọc luôn.
Ninh Thư nhanh chóng bò ra khỏi ao sen, nhưng lại nhìn thấy Hạn Bạt như hổ rình mồi đang ở đối diện, Nàng muốn khóc luôn rồi.
Nàng liều mạng, đứng bên này ao, hướng về phía Hạn Bạt hô to :”Chúng ta thương lượng, thương lượng.”
Hạn Bạt coi như không nghe thấy, từ trên cầu hướng về phía nàng đi đến.
Ninh Thư xoay người, chạy vào trong đại sảnh, chỗ để quan tài lúc nãy, dù nguy hiểm nhưng vẫn không ngăn được nàng một lần nữa quan sát căn phòng đầy kim bích, trên mặt đất thì đầy rẫy mảnh nhỏ của quan tài lưu ly bị vỡ.
Nàng chợt nhìn thấy một khối lưu ly, trên đó còn có dán một lá bùa, Ninh Thư vội vàng nhặt lá bùa lên.
Trên bề mặt lá bùa này có vẽ rất nhiều phù chú phức tạp, những nét vẽ bằng chu sa vẫn đỏ au và diễm lệ. Ninh Thư nhìn vào cũng hoa cả mắt.
Hạn Bạt nhìn thấy lá bùa trên tay Ninh Thư, gầm nhẹ một tiếng, dường như nó có chút cảnh giác, không dám tiến đến gần nàng nữa.
Ninh Thư đương nhiên nhận ra sự khác lạ của Hạn Bạt, lập tức đem lá bùa dán lên ngực mình.
Hạn Bạt lộc cộc lộc cộc ở cổ họng, nhìn chằm chằm lá bùa đang dán trên ngực Ninh Thư.
Ninh Thư thở phào, có cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết, cuối cùng cũng có một cái gì đó có thể khắc chế Hạn Bạt.
Lúc này, nàng mới yên tâm mà quan sát kỹ lá bùa, lục từ trong trí nhớ về các loại bùa chú trên quyển sách cổ, để tìm tác dụng của nó.
Tác dụng của phù chú này chính là “Trấn áp”.
Chẳng lẽ là có người biết người này sau khi chết sẽ biến thành cương thi Hạn Bạt, định khống chế hắn?
Ninh Thư: →_→
Thế thì vì cái lông gì còn muốn đem người chôn ở chỗ này, mà không hủy thi diệt tích luôn đi cho gọn gàng?.
Ninh Thư lại bay cao bay xa mà liên tưởng thêm một chút nữa, cảm thấy cái phù chú để trấn áp Hạn Bạt này là để tốt cho nó, phòng ngừa khi nó thức tỉnh mà chưa đủ thực lực, thì không thể ra ngoài, để tránh bị người ta tiêu diệt.
Điều đó cũng có nghĩa là, khi nó đủ thực lực rồi, lá bùa này cũng sẽ mất khả năng trấn áp với nó.
Toát mồ hôi, Ninh Thư càng nghĩ càng thấy sợ, liên tưởng đến đủ loại chuyện đã phát sinh ở đây, cảm thấy quá máu me rồi.
Mở ra cơ quan là máu người, rồi trái tim.
Máu me như vậy, chỉ sợ mục đích đều chỉ là vì đánh thức người trong quan tài kia mà thôi.
Nếu đây chính là do vị quốc sư tự tính kế cho mình thì có nghĩa là ông ta đã tính được cả Hoàng Thất Già quốc có thể vào đây.
Cố Duệ bây giờ chính là công dã tràng, đem giỏ trúc đi múc nước…
Cảm giác này sẽ không dễ chịu chút nào đi. Đáng đời lắm.
Ninh Thư cùng Hạn Bạt tạm thời giằng co, trước mắt Hạn Bạt không dám đi lên, có thể thất phù chú này vẫn còn sức uy hiếp đối với Hạn Bạt.
Ninh Thư cũng thật mệt tim, giằng co như vậy cũng không phải là biệt pháp tốt, cái nàng muốn là rời khỏi nơi này đấy.
Nàng dựa vào vách tường, trên đó đều được dát vàng, nhưng trong tình huống này thì vàng bạc nhiều thì có ích gì chứ.
Ninh Thư lấy lương khô trong túi ra ăn, vì vừa bị ngấp qua nước nên khá mềm.
/1471
|