Cố Duệ nghe Thành Minh Tử nói sinh tử linh sẽ gây ra sự phản phệ đối với mình, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hắn nhìn khe nứt nhỏ trên chuông, rồi quay đầu lại nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nhún vai, biểu hiện vô hạn chân thành mà nói: “Đúng là đáng tiếc.”
Đồng thời, nàng cũng thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng, dù sao giờ đã có kẻ thế mạng mình rồi, một lần chỉ có thể hiến tế một linh hồn, hiện tại nàng căn bản không sợ.
Cố Duệ hỏi Thành Minh Tử: “Chẳng lẽ không thể hiến tế hai người.”
Thành Minh Tử lắc đầu, “Sinh tử linh chứa hai linh hồn, sẽ tranh đấu lẫn nhau, gây ảnh hưởng tới việc công tử khống chế sinh tử linh.”
Ninh Thư nhíu nhíu mày, chẳng lẽ linh hồn sau khi bị sinh tử linh cắn nuốt, sẽ không lập tức biến mất luôn?
“Đa tạ đạo trưởng.” Cố Duệ nói, nhặt lên bí tịch Mạc Tuyệt Trần để lại trên mặt đất.
Ninh Thư chậc lưỡi hai tiếng, cuối cùng Mạc Tuyệt Trần lại làm áo cưới lót đường cho người khác.
Không biết chừng vẫn là Cố Duệ lừa gạt Mạc Tuyệt Trần cũng nên.
Cho nên chỉ số thông minh rất quan trọng, Mạc Tuyệt Trần là tự tin quá mức vào vũ lực của mình, nhưng kẻ có trí tuệ có thể khống chế được vũ lực.
“Cố công tử, hiện tại có thể tìm kiếm thứ mà bần đạo cần hay không?” Thành Minh Tử hỏi.
Cố Duệ gật gật đầu, “Chuyện này là tất nhiên, chẳng hay đạo trưởng có biết thứ kia ở chỗ nào?” Cố Duệ hỏi.
“Nơi này cỏ xanh mơn mởn, nó chắc chắn ở gần đây.” Thành Minh Tử vuốt râu nói.
Cố Duệ ừ một tiếng, giơ lên sinh tử linh rồi lay động nó, sinh tử linh không phát ra âm thanh gì, nhưng đàn quái vật với ánh mắt trống rỗng này cứ nhìn chằm chằm chiếc chuông.
Cố Duệ rung sinh tử linh theo tiết tấu, trong miệng không biết đang niệm cái gì.
Đám quái vật lập tức tản ra, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ninh Thư vô cùng cảnh giác nhìn bọn chúng, còn có Cố Duệ nữa.
Cố Duệ chỉ nắm giữ đàn quái vật này như vậy thôi à?
Cố Duệ đối xử hờ hững với Ninh Thư, như thể đã từ bỏ việc giết nàng.
Nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn hãi hùng khiếp vía, cảm giác nguy hiểm không hề giảm bớt chút nào.
Ninh Thư không nghĩ rằng Cố Duệ sẽ để mình còn sống mà rời khỏi mộ địa.
“Đạo trưởng, ngươi cảm thấy thứ kia sẽ ở chỗ nào?” Cố Duệ bình tĩnh hỏi Thành Minh Tử.
Thành Minh Tử vung phất trần, “Dẫu sao cũng phải ở trong huyệt mộ này.”
Cố Duệ ngẫm nghĩ rồi đi về đại sảnh bày quan tài.
Ninh Thư cũng đi theo, nhìn cỗ quan tài hoa lệ, trải qua hai ba trăm năm, vậy mà trông vẫn như mới.
Quan tài được làm từ Lưu Li.
“Đạo trưởng, liệu có khả năng ở trong miệng quốc sư không?” Cố Duệ hỏi.
Người thời xưa khi nhập liệm đều sẽ nhét đồ vào trong miệng, gọi là tiền hàm khẩu.
Hix, chắc không phải tên này muốn cạy quan tài đấy chứ.
Không biết vì điều gì, Ninh Thư có cảm giác Cố Duệ đối với vị quốc sư này có sự chán ghét mãnh liệt.
Cạy mồ, bật quan tài người ta như vậy mà không có tí gánh nặng tâm lý nào.
“Ta không tán thành việc khai quan, nơi này vốn dĩ là ‘ Mục thi địa ’, nếu khai quan, khiến thi thể bên trong ngửi thấy được hơi người, khẳng định sẽ xác chết vùng dậy.” Ninh Thư lên tiếng phản đối.
Cố Duệ nheo mắt, cũng không để ý tới Ninh Thư, ngược lại nói với Thành Minh Tử: “Đạo trưởng, ngươi thấy sao?”.
“Bần đạo cảm thấy tỷ lệ thứ này ở trong miệng không lớn, nếu ở trong miệng, cũng không thể khiến cho nơi này cỏ xanh mơn mởn, trăm hoa đua nở.” Thành Minh Tử lắc lắc đầu nói.
Ninh Thư:…
Hai kẻ này coi nàng như không khí hả?.
Ninh Thư ngẫm nghĩ, rốt cuộc Thành Minh Tử muốn tìm thứ gì nhỉ?.
Thứ kia có thể giúp thảm thực vật nơi này phát triển bình thường, nhất định là bảo vật.
Cố Duệ lay sinh tử linh, những quái vật từ mỗi chỗ đều tụ tập lại.
Cố Duệ nhíu nhíu mày, đám quái cương thi này rõ ràng là không tìm được đồ.
“Cố công tử, đây là đều là quái vật không có trí tuệ, tìm không thấy đồ vật cũng là chuyện bình thường thôi.” Thành Minh Tử nói, từ trong túi mình lấy ra ba đồng tiền, có vẻ muốn bói một quẻ.
Thành Minh Tử đem đồng tiền đặt ở giữa mai rùa, xóc hai lần, đổ đồng tiền ra.
“Quẻ tượng hiện ra hướng Tây Bắc.” Sắc mặt Thành Minh Tử hơi tái, “Thứ này hẳn là nằm ở phía Tây Bắc.”
Cố Duệ lại rung sinh tử linh, tất cả quái vật đều về đi về phía Tây Bắc tìm kiếm.
Ninh Thư thấy Cố Duệ thành thạo điều khiển sinh tử linh như thế, trong lòng nàng lờ mờ hiểu được lúc trước quốc sư vì cái gì lại biến mất sau khi già quốc được thành lập.
Với sức mạnh nhường này, hoàng thất tuyệt đối không thể yên tâm, thất phu vô tội hoài bích mang tội, đám quái vật không cần ăn uống, bất tử bất diệt, quả thực là loại vũ khí siêu phàm.
Sau khi quốc sư chết, có vẻ hoàng thất già quốc không chỉ đi kiếm tìm đào mồ mỗi một lần.
Bằng không vì sao Cố Duệ lại quen thuộc với nơi này đến như vậy.
Chẳng qua là sau này bản đồ biến mất thôi.
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn, nàng muốn xem thử đây là bảo vật gì.
Hướng Tây Bắc có một dòng nước, trong nước còn có hoa sen sinh trưởng, từng đóa hoa đang kỳ nở rộ, nhẹ nhàng lay động.
Thanh nhã xinh đẹp, thật khó mà tin được nó đang sống và phát triển ở trong huyệt mộ.
Ninh Thư nhìn về hướng quan tài Lưu Li, bên trong thoáng nhìn thấy một người đang nằm, không động đậy gì.
Trong ấy là một người đàn ông hay phụ nữ?.
Theo trực giác Ninh Thư cảm thấy là một phụ nữ, bởi vì xung quanh bài trí vô cùng nữ tính hóa, có người đàn ông nào mà mộ địa lại trồng hoa với cỏ, còn có suối nhỏ nước chảy nữa.
Ninh Thư chợt rục rịch trong lòng, nàng quả thực rất muốn xốc quan tài lên nhìn xem một cái.
Ninh Thư vội vàng lắc đầu rồi đánh tay mình, không thể tự tìm đường chết được.
Cố Duệ liếc Ninh Thư một cái, Ninh Thư hỏi Cố Duệ: “Quốc sư là nam hay nữ?”.
“Nam.” Cố Duệ nói.
Đàn ông?
Ninh Thư:…
Trí tưởng tượng Ninh Thư vốn dĩ bay cao bay xa, ngẫm một khúc tình ca có một không hai, nơi này nhất định là người đàn ông nào đó cố tình bài trí vì người phụ nữ trong quan tài.
Kết quả mẹ nó là đàn ông.ノಠ_ಠノ
“Đạo trưởng, thời gian của chúng ta không còn nhiều, không thể cứ mãi ở bên trong này được.” Cố Duệ cau mày nói.
Thần sắc Thành Minh Tử có chút thất vọng, xem ra cuộc đời này đã phán là không chiếm được thứ kia, ông ta nhanh chóng quyết định nói: “Công tử, như vậy chúng ta đi ngay bây giờ thôi.”
Cố Duệ lay sinh tử linh, đàn quái vật liền tụ tập ở bên nhau, đi theo phía sau Cố Duệ.
Ninh Thư cũng đi nhanh theo họ, miễn cho mình bị vứt bỏ ở chỗ này.
“Bắt nàng lại.” Cố Duệ đột nhiên chỉ vào Ninh Thư nói.
Bọn quái vật vươn tay về Ninh Thư, Ninh Thư chạy nhanh bò lên trên núi giả, đứng từ trên cao nhìn xuống Cố Duệ, “Cố Duệ, ngươi có ý gì hả?”
“Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi chết ở đây được rồi.” Cố Duệ lạnh nhạt nói, “Quốc sư một mình ở chỗ này quá tịch mịch, ngươi thay ta ở cùng hắn.”
Ninh Thư:…
Ninh Thư đá văng con quái vật đang trèo lên, nói với Cố Duệ: “Cố Duệ, ta với ngươi có thù oán gì, mà ngươi đối xử với ta như vậy.”
Ninh Thư dùng chủy thủ cắt cổ quái vật, không có chút máu nào chảy ra, cơ bắp nó trắng bệch.
Con quái vật bị cắt cổ, vậy mà có thể khôi phục như lúc ban đầu, hoàn hảo không tổn hại gì?.
Sức mạnh kiểu gì thế này?.
So với tang thi còn khủng bố hơn, chí ít chúng bị vỡ đầu còn ngỏm củ tỏi.
Ninh Thư lấy ra lá bùa từ túi tiền, dán trên đầu quái vật.
“Định.”
Con quái vật ngay lập tức đứng lại. không tồi, định thân phù có tác dụng với bọn này.
Ninh Thư nhún vai, biểu hiện vô hạn chân thành mà nói: “Đúng là đáng tiếc.”
Đồng thời, nàng cũng thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng, dù sao giờ đã có kẻ thế mạng mình rồi, một lần chỉ có thể hiến tế một linh hồn, hiện tại nàng căn bản không sợ.
Cố Duệ hỏi Thành Minh Tử: “Chẳng lẽ không thể hiến tế hai người.”
Thành Minh Tử lắc đầu, “Sinh tử linh chứa hai linh hồn, sẽ tranh đấu lẫn nhau, gây ảnh hưởng tới việc công tử khống chế sinh tử linh.”
Ninh Thư nhíu nhíu mày, chẳng lẽ linh hồn sau khi bị sinh tử linh cắn nuốt, sẽ không lập tức biến mất luôn?
“Đa tạ đạo trưởng.” Cố Duệ nói, nhặt lên bí tịch Mạc Tuyệt Trần để lại trên mặt đất.
Ninh Thư chậc lưỡi hai tiếng, cuối cùng Mạc Tuyệt Trần lại làm áo cưới lót đường cho người khác.
Không biết chừng vẫn là Cố Duệ lừa gạt Mạc Tuyệt Trần cũng nên.
Cho nên chỉ số thông minh rất quan trọng, Mạc Tuyệt Trần là tự tin quá mức vào vũ lực của mình, nhưng kẻ có trí tuệ có thể khống chế được vũ lực.
“Cố công tử, hiện tại có thể tìm kiếm thứ mà bần đạo cần hay không?” Thành Minh Tử hỏi.
Cố Duệ gật gật đầu, “Chuyện này là tất nhiên, chẳng hay đạo trưởng có biết thứ kia ở chỗ nào?” Cố Duệ hỏi.
“Nơi này cỏ xanh mơn mởn, nó chắc chắn ở gần đây.” Thành Minh Tử vuốt râu nói.
Cố Duệ ừ một tiếng, giơ lên sinh tử linh rồi lay động nó, sinh tử linh không phát ra âm thanh gì, nhưng đàn quái vật với ánh mắt trống rỗng này cứ nhìn chằm chằm chiếc chuông.
Cố Duệ rung sinh tử linh theo tiết tấu, trong miệng không biết đang niệm cái gì.
Đám quái vật lập tức tản ra, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ninh Thư vô cùng cảnh giác nhìn bọn chúng, còn có Cố Duệ nữa.
Cố Duệ chỉ nắm giữ đàn quái vật này như vậy thôi à?
Cố Duệ đối xử hờ hững với Ninh Thư, như thể đã từ bỏ việc giết nàng.
Nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn hãi hùng khiếp vía, cảm giác nguy hiểm không hề giảm bớt chút nào.
Ninh Thư không nghĩ rằng Cố Duệ sẽ để mình còn sống mà rời khỏi mộ địa.
“Đạo trưởng, ngươi cảm thấy thứ kia sẽ ở chỗ nào?” Cố Duệ bình tĩnh hỏi Thành Minh Tử.
Thành Minh Tử vung phất trần, “Dẫu sao cũng phải ở trong huyệt mộ này.”
Cố Duệ ngẫm nghĩ rồi đi về đại sảnh bày quan tài.
Ninh Thư cũng đi theo, nhìn cỗ quan tài hoa lệ, trải qua hai ba trăm năm, vậy mà trông vẫn như mới.
Quan tài được làm từ Lưu Li.
“Đạo trưởng, liệu có khả năng ở trong miệng quốc sư không?” Cố Duệ hỏi.
Người thời xưa khi nhập liệm đều sẽ nhét đồ vào trong miệng, gọi là tiền hàm khẩu.
Hix, chắc không phải tên này muốn cạy quan tài đấy chứ.
Không biết vì điều gì, Ninh Thư có cảm giác Cố Duệ đối với vị quốc sư này có sự chán ghét mãnh liệt.
Cạy mồ, bật quan tài người ta như vậy mà không có tí gánh nặng tâm lý nào.
“Ta không tán thành việc khai quan, nơi này vốn dĩ là ‘ Mục thi địa ’, nếu khai quan, khiến thi thể bên trong ngửi thấy được hơi người, khẳng định sẽ xác chết vùng dậy.” Ninh Thư lên tiếng phản đối.
Cố Duệ nheo mắt, cũng không để ý tới Ninh Thư, ngược lại nói với Thành Minh Tử: “Đạo trưởng, ngươi thấy sao?”.
“Bần đạo cảm thấy tỷ lệ thứ này ở trong miệng không lớn, nếu ở trong miệng, cũng không thể khiến cho nơi này cỏ xanh mơn mởn, trăm hoa đua nở.” Thành Minh Tử lắc lắc đầu nói.
Ninh Thư:…
Hai kẻ này coi nàng như không khí hả?.
Ninh Thư ngẫm nghĩ, rốt cuộc Thành Minh Tử muốn tìm thứ gì nhỉ?.
Thứ kia có thể giúp thảm thực vật nơi này phát triển bình thường, nhất định là bảo vật.
Cố Duệ lay sinh tử linh, những quái vật từ mỗi chỗ đều tụ tập lại.
Cố Duệ nhíu nhíu mày, đám quái cương thi này rõ ràng là không tìm được đồ.
“Cố công tử, đây là đều là quái vật không có trí tuệ, tìm không thấy đồ vật cũng là chuyện bình thường thôi.” Thành Minh Tử nói, từ trong túi mình lấy ra ba đồng tiền, có vẻ muốn bói một quẻ.
Thành Minh Tử đem đồng tiền đặt ở giữa mai rùa, xóc hai lần, đổ đồng tiền ra.
“Quẻ tượng hiện ra hướng Tây Bắc.” Sắc mặt Thành Minh Tử hơi tái, “Thứ này hẳn là nằm ở phía Tây Bắc.”
Cố Duệ lại rung sinh tử linh, tất cả quái vật đều về đi về phía Tây Bắc tìm kiếm.
Ninh Thư thấy Cố Duệ thành thạo điều khiển sinh tử linh như thế, trong lòng nàng lờ mờ hiểu được lúc trước quốc sư vì cái gì lại biến mất sau khi già quốc được thành lập.
Với sức mạnh nhường này, hoàng thất tuyệt đối không thể yên tâm, thất phu vô tội hoài bích mang tội, đám quái vật không cần ăn uống, bất tử bất diệt, quả thực là loại vũ khí siêu phàm.
Sau khi quốc sư chết, có vẻ hoàng thất già quốc không chỉ đi kiếm tìm đào mồ mỗi một lần.
Bằng không vì sao Cố Duệ lại quen thuộc với nơi này đến như vậy.
Chẳng qua là sau này bản đồ biến mất thôi.
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn, nàng muốn xem thử đây là bảo vật gì.
Hướng Tây Bắc có một dòng nước, trong nước còn có hoa sen sinh trưởng, từng đóa hoa đang kỳ nở rộ, nhẹ nhàng lay động.
Thanh nhã xinh đẹp, thật khó mà tin được nó đang sống và phát triển ở trong huyệt mộ.
Ninh Thư nhìn về hướng quan tài Lưu Li, bên trong thoáng nhìn thấy một người đang nằm, không động đậy gì.
Trong ấy là một người đàn ông hay phụ nữ?.
Theo trực giác Ninh Thư cảm thấy là một phụ nữ, bởi vì xung quanh bài trí vô cùng nữ tính hóa, có người đàn ông nào mà mộ địa lại trồng hoa với cỏ, còn có suối nhỏ nước chảy nữa.
Ninh Thư chợt rục rịch trong lòng, nàng quả thực rất muốn xốc quan tài lên nhìn xem một cái.
Ninh Thư vội vàng lắc đầu rồi đánh tay mình, không thể tự tìm đường chết được.
Cố Duệ liếc Ninh Thư một cái, Ninh Thư hỏi Cố Duệ: “Quốc sư là nam hay nữ?”.
“Nam.” Cố Duệ nói.
Đàn ông?
Ninh Thư:…
Trí tưởng tượng Ninh Thư vốn dĩ bay cao bay xa, ngẫm một khúc tình ca có một không hai, nơi này nhất định là người đàn ông nào đó cố tình bài trí vì người phụ nữ trong quan tài.
Kết quả mẹ nó là đàn ông.ノಠ_ಠノ
“Đạo trưởng, thời gian của chúng ta không còn nhiều, không thể cứ mãi ở bên trong này được.” Cố Duệ cau mày nói.
Thần sắc Thành Minh Tử có chút thất vọng, xem ra cuộc đời này đã phán là không chiếm được thứ kia, ông ta nhanh chóng quyết định nói: “Công tử, như vậy chúng ta đi ngay bây giờ thôi.”
Cố Duệ lay sinh tử linh, đàn quái vật liền tụ tập ở bên nhau, đi theo phía sau Cố Duệ.
Ninh Thư cũng đi nhanh theo họ, miễn cho mình bị vứt bỏ ở chỗ này.
“Bắt nàng lại.” Cố Duệ đột nhiên chỉ vào Ninh Thư nói.
Bọn quái vật vươn tay về Ninh Thư, Ninh Thư chạy nhanh bò lên trên núi giả, đứng từ trên cao nhìn xuống Cố Duệ, “Cố Duệ, ngươi có ý gì hả?”
“Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi chết ở đây được rồi.” Cố Duệ lạnh nhạt nói, “Quốc sư một mình ở chỗ này quá tịch mịch, ngươi thay ta ở cùng hắn.”
Ninh Thư:…
Ninh Thư đá văng con quái vật đang trèo lên, nói với Cố Duệ: “Cố Duệ, ta với ngươi có thù oán gì, mà ngươi đối xử với ta như vậy.”
Ninh Thư dùng chủy thủ cắt cổ quái vật, không có chút máu nào chảy ra, cơ bắp nó trắng bệch.
Con quái vật bị cắt cổ, vậy mà có thể khôi phục như lúc ban đầu, hoàn hảo không tổn hại gì?.
Sức mạnh kiểu gì thế này?.
So với tang thi còn khủng bố hơn, chí ít chúng bị vỡ đầu còn ngỏm củ tỏi.
Ninh Thư lấy ra lá bùa từ túi tiền, dán trên đầu quái vật.
“Định.”
Con quái vật ngay lập tức đứng lại. không tồi, định thân phù có tác dụng với bọn này.
/1471
|