Chỉ bỏng vài chỗ nhỏ, vậy mà hai người cứ đứng đó xả nước mãi, hai người đứng sát bên nhau, đến hơi thở của nhau còn cảm nhận được.
Ninh Thư thực sự nhìn không nổi, ho khan một tiếng: “Mỳ nhão mất rồi.”
Đường Dục lúc này mới buông tay Bạch Phi Phi ra, Bạch Phi Phi cầm lấy đũa, lấy mỳ trong nồi ra ăn.
“Phi Phi chỉ là một đứa trẻ, đừng để cho nó làm mấy việc này.” Đường Dục cau này tỏ vẻ không vui.
Đường Dục có thói quen hay cau mày, mỗi lần hắn cau mày thì rất nghiêm nghị, trông rất đáng sợ.
Chưa từng thấy Đường Dục cười lớn vui vẻ bao giờ.
Ninh Thư không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của Đường Dục, nói: “Phi Phi cô bé rất quen với công việc bếp núc, để cô bé làm, em có muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Bạch Phi Phi hơi nhạc nhiên nhìn Ninh Thư, hoàn toàn không phải như vậy, người đàn bà này vẫn chưa động thủ, cô cũng không dám nói với chú.
Vị hôn thê này của chú trong ngoài không đồng nhất, trước mặt người khác thì giả bộ ngoan hiền nhưng bên trong thì lại vô cùng khó đoán.
Nếu như chú kết hôn với người đàn bà này, thì nhất định sẽ không hạnh phúc.
Ba bát mỳ nhão như cháo được đặt lên bàn ăn, Ninh Thư cho thêm ít gia vị vào bát, rồi dùng thìa múc ăn.
Bạch Phi Phi có tâm sự, không muốn ăn, Đường Dục nhìn xuống bát mỳ, cũng không có cảm giác thèm ăn, có mỗi mình Ninh Thư là ăn hết bát mỳ, lau miệng rồi nói: “Mùi vị cũng không tệ.”
Bạch Phi Phi không nhịn được nhếch mép, vậy mà cũng kêu là ngon?
Chẳng qua là vì đang ngồi trước mặt chú nên mới giả vờ đoan trang hiền thục như vậy.
Ninh Thư đứng dậy, cầm chiếc túi trên ghế sofa, nói: “Em về trước đây, ngày mai em lại tới.”
“Em còn tới làm gì nữa?” Đường Dục nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cười tủm tỉm: “Thật đáng ghét, chúng ta sau này sẽ kết hôn với nhau, em muốn dành thời gian để ở gần con gái của chúng ta, hôm nay Bạch Phi Phi nấu mỳ, ngày mai em sẽ qua nấu mấy món ngon cho cả nhà ăn.”
“Chờ em nhé.” Ninh Thư vẫy tay rồi đi, bước ra cửa rồi lên xe đi mất.
Ninh Thư vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Phi Phi và Đường Dục.
Bạch Phi Phi cúi đầu cầm chiếc đũa ăn mỳ trong bát, Đường Dục nhìn thấy Bạch Phi Phi tâm trạng không vui, liền hỏi: “Không vui à?”
“Chú, người thật sự muốn kết hôn với cô ta ư?” Bạch Phi Phi hỏi Đường Dục, cái dì đó hoàn toàn không phải là người tốt.
Giả tạo.
Đường Dục đổi sang ghế khác, ngồi đối diện với Bạch Phi Phi: “Nếu như con lo lắng sau khi ta kết hôn sẽ lạnh nhạt với con, thì con hãy yên tâm, ta là người giám hộ của con, đương nhiên ta sẽ có trách nhiệm với con.”
Bạch Phi Phi nghe thấy Đường Dục nói vậy, trong lòng càng không vui, cầm đũa tiếp tục ăn mỳ, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí, đôi mắt ngấn nước nhìn Đường Dục: “Nếu như con không thích chú lấy dì đó thì sao?”
Đường Dục nhìn ánh mắt của Bạch Phi Phi có chút động lòng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tránh nhìn vào ánh mắt của Bạch Phi Phi rồi nói: “Đây là chuyện trọng đại của đời người, trẻ con không hiểu được đâu.”
“Con không phải là con nít, con đã lớn rồi, con hiểu hết mọi chuyện, cái dì đó không hợp với chú, chú ở bên cô ấy sẽ không được hạnh phúc.” Mắt Bạch Phi Phi toàn là nước mắt.
“Ta đã nói rồi, chuyện trọng đại của ta, con không cần lo.” Đường Dục gương mặt tối sầm.
“Chú, người thật đáng ghét.” Bạch Phi Phi chạy lên tầng, vừa chạy vừa lau nước mắt.
Đường Dục thở dài một tiếng, chỉ biết vò đầu bứt tai.
Ninh Thư lái xe trở về căn biệt thự của Ôn gia, khi bước vào cửa, liền trông thấy bà Ôn đang chơi mạt chược với mấy phu nhân nhà giàu có.
Trông thấy Ninh Thư, lập tức cười tươi như hoa, trong giọng nói có chút khoe khoang: “Con đi ăn cơm với con rể Đường thế nào?”
Ninh Thư nhìn thấy có cả bà Đường, biết bà Đường thích được nghe lời nịnh nọt của người khác, nếu không giữ thể diện cho bà ta, e rằng bà ta sẽ làm khó không thôi, Ninh Thư gật đầu: “Chúng con đi ăn đồ Tây.”
Nhưng vẫn chưa kịp ăn gì, thì con rể Đường đã bỏ chạy rồi.
“Đồ Tây rất ngon, ăn ở quán Tây rất lãng mạn.” Bà Ôn lập tức cười tươi.
Ninh Thư lên lầu trở về phòng, trên đường còn gặp con gái thứ của Ôn gia, em gái Ôn mặc chiếc áo ngủ, đứng dựa vào tường nhìn Ninh Thư: “Không phải chị đi hẹn hò với anh rể sao, sao trông sắc mặt cứ như đi đánh trận về thế, không phải đã xảy ra chuyện gì khó nói rồi chứ?”
Anh em của Ôn gia không hề đoàn kết yêu thương nhau, gắp lửa bỏ tay người, đấu đá tranh cãi nhau, ngày nào cũng có kịch để xem.
Ninh Thư mỉm cười: “Mắc mớ gì tới cô.”
Em gái Ôn bật cười một tiếng: “Chị à, cả nhà đang tất bật lo chuyện của công ty, còn chị thì chỉ chăm chăm đi lấy lòng một người đàn ông, chẳng thèm làm gì, chị có thấy áy náy trong lòng không?”
Con cái Ôn gia đều phụ trách quản lý bán hàng, mỗi người phụ trách một khu vực, nhưng Ôn Hàm Lôi bởi vì bận chuyện đính hôn với Đường Dục, nên ông Ôn cũng không muốn cô phải lo lắng chuyện công ty nữa, chỉ cần chuẩn bị xuất giá là được.
Ôn Hàm Lôi là người đặc biệt nhất trong số các anh chị em của Ôn gia, sự đặc biệt này khiến cho Ôn Hàm Lôi chỉ có thể tóm chặt lấy Đường Dục.
Không ngờ trong lễ đường, Đường Dục lại đổi ý bỏ chạy.
Ôn Hàm Lôi là người vô dụng nhất trong Ôn gia, trong công ty cũng không có địa vị cao, còn bị ông Ôn tùy tiện gả đi.
Người phụ nữ bị Đường Dục vứt bỏ, còn có thể gả cho người tốt được sao?
Ôn Hàm Lôi hoàn toàn không có giá trị.
Nghĩ lại thì thấy cũng thật tàn khốc, nhưng sự thực đúng là như vậy.
“Chị à, cẩn thận đến cuối cùng chị không nắm được thứ gì trong tay.” Em gái Ôn đụng vào vai của Ninh Thư, Ninh Thư không thèm động đậy, khiến cho em gái Ôn lùi lại phía sau một bước, ngước cằm lên hừ một cái rồi bỏ đi.
Ninh Thư mở cửa, nằm uỵch xuống đất.
Em gái Ôn mặc dù nói chuyện khó nghe, nhưng cũng là sự thật, Ôn gia là một gia đình chuyên về buôn bán, có không ít cơ sở lớn nhỏ.
Ông Ôn lựa chọn hình thức “nuôi chân rết”, để con cái mình mỗi người phụ trách một khu vực, cạnh tranh lẫn nhau, cho nên quan hệ giữa anh em họ hàng không được hòa hợp.
Trong nhà chỉ có mỗi Ôn Hàm Lôi là ngoại lệ.
Hôn lễ với Đường Dụ bị phá hỏng, Ôn Hàm Lôi trở thành phế vật trong nhà Ôn gia, không có sức cạnh tranh, không có chỗ đứng trong công ty.
Vì vậy cô ta mới dựa dẫm vào tình yêu thương của người đàn ông.
Ai mà biết được một phút sau đó người đàn ông này lại đổi ý.
Em gái Ôn mỗi lần nhìn thấy Ôn Hàm Lôi đều tỏ ra khinh thường, Ôn Hàm Lôi chỉ nghĩ đó là do cô ta ghen tị với mình.
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào trần nhà, mối quan hệ hôn nhân giữa Đường gia và Ôn gia chắc chắn sẽ thất bại, cô không thể để cho ông Ôn tùy tiện gả cô đi như vậy được.
Vì vậy, việc cấp bách bây giờ, là phải có vị trí trong gia đình, có giá trị rồi thì sẽ không bị người ta tùy tiện vứt bỏ nữa.
Lúc ăn cơm tối, Ninh Thư nói với ông Ôn đang ngồi ở vị trí chủ nhà: “Bố, con muốn quản lý một cửa hàng.”
Ninh Thư vừa nói xong, anh trai và em gái cô đều nhìn cô chằm chằm.
Bà Ôn cũng không có ưu điểm gì, chỉ ở nhà ăn và sinh con, bà sinh cho ông Ôn sáu người con, đứa nhỏ tuổi nhất bây giờ mới học trung học, nhưng rất có tư cách làm người thừa kế của Ôn gia.
Ông Ôn đôi lúc có nhiều chuyện cũng phải nhờ bà Ôn giải quyết.
Ninh Thư thực sự nhìn không nổi, ho khan một tiếng: “Mỳ nhão mất rồi.”
Đường Dục lúc này mới buông tay Bạch Phi Phi ra, Bạch Phi Phi cầm lấy đũa, lấy mỳ trong nồi ra ăn.
“Phi Phi chỉ là một đứa trẻ, đừng để cho nó làm mấy việc này.” Đường Dục cau này tỏ vẻ không vui.
Đường Dục có thói quen hay cau mày, mỗi lần hắn cau mày thì rất nghiêm nghị, trông rất đáng sợ.
Chưa từng thấy Đường Dục cười lớn vui vẻ bao giờ.
Ninh Thư không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của Đường Dục, nói: “Phi Phi cô bé rất quen với công việc bếp núc, để cô bé làm, em có muốn ngăn cũng ngăn không được.”
Bạch Phi Phi hơi nhạc nhiên nhìn Ninh Thư, hoàn toàn không phải như vậy, người đàn bà này vẫn chưa động thủ, cô cũng không dám nói với chú.
Vị hôn thê này của chú trong ngoài không đồng nhất, trước mặt người khác thì giả bộ ngoan hiền nhưng bên trong thì lại vô cùng khó đoán.
Nếu như chú kết hôn với người đàn bà này, thì nhất định sẽ không hạnh phúc.
Ba bát mỳ nhão như cháo được đặt lên bàn ăn, Ninh Thư cho thêm ít gia vị vào bát, rồi dùng thìa múc ăn.
Bạch Phi Phi có tâm sự, không muốn ăn, Đường Dục nhìn xuống bát mỳ, cũng không có cảm giác thèm ăn, có mỗi mình Ninh Thư là ăn hết bát mỳ, lau miệng rồi nói: “Mùi vị cũng không tệ.”
Bạch Phi Phi không nhịn được nhếch mép, vậy mà cũng kêu là ngon?
Chẳng qua là vì đang ngồi trước mặt chú nên mới giả vờ đoan trang hiền thục như vậy.
Ninh Thư đứng dậy, cầm chiếc túi trên ghế sofa, nói: “Em về trước đây, ngày mai em lại tới.”
“Em còn tới làm gì nữa?” Đường Dục nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cười tủm tỉm: “Thật đáng ghét, chúng ta sau này sẽ kết hôn với nhau, em muốn dành thời gian để ở gần con gái của chúng ta, hôm nay Bạch Phi Phi nấu mỳ, ngày mai em sẽ qua nấu mấy món ngon cho cả nhà ăn.”
“Chờ em nhé.” Ninh Thư vẫy tay rồi đi, bước ra cửa rồi lên xe đi mất.
Ninh Thư vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Phi Phi và Đường Dục.
Bạch Phi Phi cúi đầu cầm chiếc đũa ăn mỳ trong bát, Đường Dục nhìn thấy Bạch Phi Phi tâm trạng không vui, liền hỏi: “Không vui à?”
“Chú, người thật sự muốn kết hôn với cô ta ư?” Bạch Phi Phi hỏi Đường Dục, cái dì đó hoàn toàn không phải là người tốt.
Giả tạo.
Đường Dục đổi sang ghế khác, ngồi đối diện với Bạch Phi Phi: “Nếu như con lo lắng sau khi ta kết hôn sẽ lạnh nhạt với con, thì con hãy yên tâm, ta là người giám hộ của con, đương nhiên ta sẽ có trách nhiệm với con.”
Bạch Phi Phi nghe thấy Đường Dục nói vậy, trong lòng càng không vui, cầm đũa tiếp tục ăn mỳ, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí, đôi mắt ngấn nước nhìn Đường Dục: “Nếu như con không thích chú lấy dì đó thì sao?”
Đường Dục nhìn ánh mắt của Bạch Phi Phi có chút động lòng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tránh nhìn vào ánh mắt của Bạch Phi Phi rồi nói: “Đây là chuyện trọng đại của đời người, trẻ con không hiểu được đâu.”
“Con không phải là con nít, con đã lớn rồi, con hiểu hết mọi chuyện, cái dì đó không hợp với chú, chú ở bên cô ấy sẽ không được hạnh phúc.” Mắt Bạch Phi Phi toàn là nước mắt.
“Ta đã nói rồi, chuyện trọng đại của ta, con không cần lo.” Đường Dục gương mặt tối sầm.
“Chú, người thật đáng ghét.” Bạch Phi Phi chạy lên tầng, vừa chạy vừa lau nước mắt.
Đường Dục thở dài một tiếng, chỉ biết vò đầu bứt tai.
Ninh Thư lái xe trở về căn biệt thự của Ôn gia, khi bước vào cửa, liền trông thấy bà Ôn đang chơi mạt chược với mấy phu nhân nhà giàu có.
Trông thấy Ninh Thư, lập tức cười tươi như hoa, trong giọng nói có chút khoe khoang: “Con đi ăn cơm với con rể Đường thế nào?”
Ninh Thư nhìn thấy có cả bà Đường, biết bà Đường thích được nghe lời nịnh nọt của người khác, nếu không giữ thể diện cho bà ta, e rằng bà ta sẽ làm khó không thôi, Ninh Thư gật đầu: “Chúng con đi ăn đồ Tây.”
Nhưng vẫn chưa kịp ăn gì, thì con rể Đường đã bỏ chạy rồi.
“Đồ Tây rất ngon, ăn ở quán Tây rất lãng mạn.” Bà Ôn lập tức cười tươi.
Ninh Thư lên lầu trở về phòng, trên đường còn gặp con gái thứ của Ôn gia, em gái Ôn mặc chiếc áo ngủ, đứng dựa vào tường nhìn Ninh Thư: “Không phải chị đi hẹn hò với anh rể sao, sao trông sắc mặt cứ như đi đánh trận về thế, không phải đã xảy ra chuyện gì khó nói rồi chứ?”
Anh em của Ôn gia không hề đoàn kết yêu thương nhau, gắp lửa bỏ tay người, đấu đá tranh cãi nhau, ngày nào cũng có kịch để xem.
Ninh Thư mỉm cười: “Mắc mớ gì tới cô.”
Em gái Ôn bật cười một tiếng: “Chị à, cả nhà đang tất bật lo chuyện của công ty, còn chị thì chỉ chăm chăm đi lấy lòng một người đàn ông, chẳng thèm làm gì, chị có thấy áy náy trong lòng không?”
Con cái Ôn gia đều phụ trách quản lý bán hàng, mỗi người phụ trách một khu vực, nhưng Ôn Hàm Lôi bởi vì bận chuyện đính hôn với Đường Dục, nên ông Ôn cũng không muốn cô phải lo lắng chuyện công ty nữa, chỉ cần chuẩn bị xuất giá là được.
Ôn Hàm Lôi là người đặc biệt nhất trong số các anh chị em của Ôn gia, sự đặc biệt này khiến cho Ôn Hàm Lôi chỉ có thể tóm chặt lấy Đường Dục.
Không ngờ trong lễ đường, Đường Dục lại đổi ý bỏ chạy.
Ôn Hàm Lôi là người vô dụng nhất trong Ôn gia, trong công ty cũng không có địa vị cao, còn bị ông Ôn tùy tiện gả đi.
Người phụ nữ bị Đường Dục vứt bỏ, còn có thể gả cho người tốt được sao?
Ôn Hàm Lôi hoàn toàn không có giá trị.
Nghĩ lại thì thấy cũng thật tàn khốc, nhưng sự thực đúng là như vậy.
“Chị à, cẩn thận đến cuối cùng chị không nắm được thứ gì trong tay.” Em gái Ôn đụng vào vai của Ninh Thư, Ninh Thư không thèm động đậy, khiến cho em gái Ôn lùi lại phía sau một bước, ngước cằm lên hừ một cái rồi bỏ đi.
Ninh Thư mở cửa, nằm uỵch xuống đất.
Em gái Ôn mặc dù nói chuyện khó nghe, nhưng cũng là sự thật, Ôn gia là một gia đình chuyên về buôn bán, có không ít cơ sở lớn nhỏ.
Ông Ôn lựa chọn hình thức “nuôi chân rết”, để con cái mình mỗi người phụ trách một khu vực, cạnh tranh lẫn nhau, cho nên quan hệ giữa anh em họ hàng không được hòa hợp.
Trong nhà chỉ có mỗi Ôn Hàm Lôi là ngoại lệ.
Hôn lễ với Đường Dụ bị phá hỏng, Ôn Hàm Lôi trở thành phế vật trong nhà Ôn gia, không có sức cạnh tranh, không có chỗ đứng trong công ty.
Vì vậy cô ta mới dựa dẫm vào tình yêu thương của người đàn ông.
Ai mà biết được một phút sau đó người đàn ông này lại đổi ý.
Em gái Ôn mỗi lần nhìn thấy Ôn Hàm Lôi đều tỏ ra khinh thường, Ôn Hàm Lôi chỉ nghĩ đó là do cô ta ghen tị với mình.
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào trần nhà, mối quan hệ hôn nhân giữa Đường gia và Ôn gia chắc chắn sẽ thất bại, cô không thể để cho ông Ôn tùy tiện gả cô đi như vậy được.
Vì vậy, việc cấp bách bây giờ, là phải có vị trí trong gia đình, có giá trị rồi thì sẽ không bị người ta tùy tiện vứt bỏ nữa.
Lúc ăn cơm tối, Ninh Thư nói với ông Ôn đang ngồi ở vị trí chủ nhà: “Bố, con muốn quản lý một cửa hàng.”
Ninh Thư vừa nói xong, anh trai và em gái cô đều nhìn cô chằm chằm.
Bà Ôn cũng không có ưu điểm gì, chỉ ở nhà ăn và sinh con, bà sinh cho ông Ôn sáu người con, đứa nhỏ tuổi nhất bây giờ mới học trung học, nhưng rất có tư cách làm người thừa kế của Ôn gia.
Ông Ôn đôi lúc có nhiều chuyện cũng phải nhờ bà Ôn giải quyết.
/1471
|