Ninh Thư không ngờ tên lính này lại muốn nhận cô làm sư phụ, nên nhất thời không biết nói gì.
Tên mặt sẹo thấy vẻ mặt kỳ lạ của Ninh Thư, hít một hơi thật sâu.
“Ta xin thề với trời cao, suốt đời trung thành với sư phụ.” Lính đánh thuê mặt sẹo dập đầu với Ninh Thư, dập đầu vô cùng nghiêm túc, đến nỗi trán cũng đỏ bừng lên.
Ninh Thư ho khan một tiếng, thực ra người khác tu luyện bí tịch của cô sẽ tạo ra lực tín ngưỡng, càng có nhiều lực tín ngưỡng càng có lợi cho việc xây dựng thế giới.
Ninh Thư gật đầu: “Được.”
“Đa tạ sư phụ.” Lính mặt sẹo đứng lên, bởi vì hắn cao hơn Ninh Thư, nên khi hắn đứng khom người, cảm giác có chút buồn cười.
Ninh Thư ngồi xếp bằng dưới đất, nói với hắn: “Ngươi cũng ngồi xuống, bây giờ ta chỉ ngươi cách tu luyện.”
Đôi mắt lính mặt sẹo sáng rực lên, lập tức ngồi xếp bằng trên đất.
Ninh Thư tỉ mỉ giảng giải phương pháp tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhân thể nghỉ ngơi một chút, lúc trước dùng tia chớp quật ngã mấy tên ma thú, quả thực có chút mệt mỏi rồi.
“Hấp thu năng lượng trời đất, đả thông kinh mạch, cuối cùng hội tụ ở đan điền.” Ninh Thư ngồi bên cạnh nói.
Linh khí ban đầu sẽ được cơ thể hấp thu, chữa trị nội thương của cơ thể hoặc làm gân cốt cứng rắn.
Lính đánh thuê mặt sẹo ngồi thiền tu luyện, Ninh Thư ở bên cạnh kiểm tra xem có gì nguy hiểm không.
Ninh Thư nhìn Tiểu Thảo khắp người là dây leo chằng chịt, thử chỉ huy nó, kêu nó kiểm tra xem xung quanh có mối nguy hiểm nào không.
Nhưng Tiểu Thảo không có chút phản ứng nào, ngược lại dây leo quấn quanh cổ chân của cô.
Ninh Thư:...
Xem ra loại chuyện như vậy đối với một cây cỏ mà nói vô cùng phức tạp.
Ninh Thư ra lệnh cho nó thả cổ chân của mình ra, đối phương ngược lại càng quấn chặt hơn.
Ninh Thư chui vào trong ý thức, kết nối với vùng sáng màu xanh, vùng sáng này chỉ có một loại tình cảm giống như sự vui thích.
Ninh Thư kết nối nhiều lần với nó, suýt chút nữa đã không khống chế được cơn giận, ý thức của Tiểu Thảo vô cùng đơn giản.
Có lẽ bởi quy định của khế ước, nên khá thân cận cô.
Cái khác...
Khụ, cứ đến từ từ đi...
Bây giờ phải bắt đầu thu thập nguyên liệu của Trí Tuệ đan.
Lính đánh thuê mặt sẹo thu thế lại, mở mắt ra liền thấy Ninh Thư đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng đứng lên: “Sư phụ...”
“Tu luyện thế nào rồi?” Ninh Thư hỏi.
Lính đánh thuê mặt sẹo lắc đầu: “Đệ tử tư chất ngu dốt, không hề cảm nhận được kình khí mà sư phụ nói.”
“Cứ từ từ.” Ninh Thư nói, tuổi tác của lính mặt sẹo khá lớn, cộng thêm bôn ba nhiều năm, nội thương cơ thể và gân cốt vô cùng hỗn tạp.
Muốn tu luyện ra được kình khí, phải cần một khoảng thời gian.
Giống như tiểu Đậu Đinh còn nhỏ, thân thể khỏe mạnh kinh mạch ít tạp chất, rất nhanh có thể cảm ứng được kình khí.
Tuyệt Thế Võ Công ở thế giới dồi dào linh khí nhất định chính là vũ khí chí mạng mọi việc đều thuận lợi, nhưng ở thế giới thiếu thốn linh khí, dù có lợi hại đến đâu cũng là chuyện không thể.
“Sư phụ, cái chúng ta đang tu luyện tên là gì?” Lính đánh thuê mặt sẹo hỏi.
Ninh Thư ngẫm nghĩ một chút, cũng không thể gọi Tuyệt Thế Võ Công: “Vậy gọi là đấu khí, đấu khí.”
“Đấu khí?” Lính đánh thuê mặt sẹo lặp lại một tiếng, gật đầu: “Thảo nào lợi hại như vậy.”
Hai người tiếp tục đi ra ngoài, dọc theo đường đi có ma thú tấn công, Ninh Thư đều không có phản ứng gì, cho Tiểu Thảo đối phó.
Lần nào cũng là nàng đánh cho ma thú gần chết, sau đó nhóc con này ở phía sau nhặt lên ăn.
Hơn nữa càng đi ra ngoài, ma thú càng ngày càng yếu, cái này mà cũng không đối phó được, phế vật này được nuôi dưỡng bằng nhiều đồ tốt như vậy mà vẫn vô dụng như thế.
Dường như nhận ra tâm tình của Ninh Thư, Tiểu Thảo vươn dây leo ra định quấn lấy ma thú, nhưng con ma thú này cũng cảnh giác, cũng không dám giao đấu mà chuồn thẳng.
Dây leo của Tiểu Thảo đều hóa đá, giống như không biết nên làm thế nào, vươn dây leo quấn lấy cổ chân Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Ra khỏi dãy núi Viên Mệnh, lính đánh thuê mặt sẹo thở dài, nói với Ninh Thư: “Sư phụ, đến Viên Mệnh thành, đồ đệ mời sư phụ ăn cơm.”
“Ta không về đâu, ta còn có việc, ngươi đi trước đi.” Ninh Thư lắc đầu, cô còn muốn đi tìm nguyên liệu làm Trí Tuệ đan.
Tiểu Thảo vẫn luôn ngốc nghếch như vậy cũng không phải chuyện to tát gì, hẳn là cũng không tính là ngốc nghếch.
Tiện đường kiếm chút Ma tinh có thể trợ cấp trong nhà kha khá.
“Vậy con chờ sư phụ ở Viên Mệnh thành.” Lính đánh thuê mặt sẹo lấy túi lương khô và bình nước bên hông xuống: “Sư phụ giữ lại mà ăn.”
Không ngờ thu nhận được đồ đệ có lòng như vậy, Ninh Thư nhận lấy cái túi: “Ngươi tên là gì?”
“Đại Dũng.”
“Ừm, Đại Dũng, ngươi đi đi, tu luyện cho tốt.” Ninh Thư nói một tiếng, xoay người chui vào trong rừng sâu.
Một người đúng là rất ung dung tự tại, Ninh Thư dựa vào đặc tính và yêu cầu về chất đất của linh vật, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu chế tạo Trí Tuệ đan.
Đói thì ăn Tích Cốc đan, không cần kiêng dè người khác.
Ninh Thư tìm được vài món nguyên liệu, thậm chí còn phát hiện ra một quả trí tuệ, nhưng quả trí tuệ trước mặt còn chưa chín, cô vừa mới tới gần quả trí tuệ…
Thì có ma thú giống như ong vò vẽ, nhưng lại lớn hơn ong vò vẽ rất nhiều, một con to gần bằng chén nước, ùn ùn kéo đến.
Khiến người ta ngứa ngáy toàn thân, nỗi khiếp sợ lấn át tất cả.
Ninh Thư không chút suy nghĩ quay đầu bỏ chạy, hơn nữa quả trí tuệ vẫn chưa chín, dù hái được thì công dụng cũng không lớn lắm.
Ninh Thư lại đi tìm những nguyên liệu khác, dù sao Trí Tuệ đan làm ra cũng không kém.
Trải qua không biết bao nhiêu sự bồi bổ của ma thú, bây giờ Tiểu Thảo đã lớn mạnh hơn trước kia một chút, bây giờ gặp phải ma thú, sẽ tự mình chủ động quấn lấy con mồi, sau đó bộ rễ chui từ dưới đất lên đâm thủng cơ thể ma thú.
Thật tốt, cuối cùng đến nay Tiểu Thảo cũng có chút sức chiến đấu, không còn là Tiểu Thảo yếu đuối trước kia nữa.
Nhưng cái giá của việc này cũng vô cùng dọa người, nhiều Ma tinh như vậy, nhiều thịt ma thú như vậy.
Lần này phải đổi tiền, nhất định phải chất đầy một gian phòng của Nhạc gia.
Cho nên tài nguyên quá quan trọng, những triệu hoán sư được gia tộc đào tạo chỉ mạnh hơn thường dân.
“Cứu mạng...”
“Cứu mạng...”
Ninh Thư thoáng nghe được có người kêu cứu mạng, còn là giọng điệu thê lương của nữ nhân.
Ninh Thư bình thản hỏi Tiểu Thảo: “Ngươi có nghe thấy tiếng người đang kêu không?”
Tiểu Thảo đương nhiên không hiểu Ninh Thư đang nói cái gì, nhưng Ninh Thư đã quen lẩm bẩm với Tiểu Thảo, giao tiếp nhiều cũng không tệ.
Ninh Thư cảm thấy bây giờ Tiểu Thảo ý thức tình cảm mãnh liệt hơn trước kia một chút.
Ninh Thư tìm đến nơi phát ra tiếng kêu, cuối cùng trong rừng cây ăn thịt người nhìn thấy hai người bị dây leo của cây ăn thịt người quấn chặt.
Nhìn kỹ lại, ôi, đây không phải là Mục tiểu thư và ông Lý cầm hạt sen chạy trốn lúc trước sao?
Bọn họ bị dây leo quấn chặt quanh người, trên người rất nhiều vết thương, khăn che trên mặt không biết đã rơi ở chỗ nào, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ, mắt ngọc mày ngài.
Nhưng bây giờ rất thảm hại.
Lúc Mục tiểu thư nhìn thấy Ninh Thư hơi sửng sốt, hiển nhiên nàng ta không ngờ Ninh Thư còn sống, ông Lý áo đen lưng còng cũng cau mày khi thấy Ninh Thư.
“Ta là đại tiểu thư Mục gia, chỉ cần cô cứu ta, Mục gia nhất định sẽ cho cô khoản thù lao hậu hĩnh.” Mục tiểu thư mềm mỏng nói với Ninh Thư.
Ninh Thư bĩu môi, trước kia người Mục gia muốn mình trở thành mồi nhử thì sao đây.
Tên mặt sẹo thấy vẻ mặt kỳ lạ của Ninh Thư, hít một hơi thật sâu.
“Ta xin thề với trời cao, suốt đời trung thành với sư phụ.” Lính đánh thuê mặt sẹo dập đầu với Ninh Thư, dập đầu vô cùng nghiêm túc, đến nỗi trán cũng đỏ bừng lên.
Ninh Thư ho khan một tiếng, thực ra người khác tu luyện bí tịch của cô sẽ tạo ra lực tín ngưỡng, càng có nhiều lực tín ngưỡng càng có lợi cho việc xây dựng thế giới.
Ninh Thư gật đầu: “Được.”
“Đa tạ sư phụ.” Lính mặt sẹo đứng lên, bởi vì hắn cao hơn Ninh Thư, nên khi hắn đứng khom người, cảm giác có chút buồn cười.
Ninh Thư ngồi xếp bằng dưới đất, nói với hắn: “Ngươi cũng ngồi xuống, bây giờ ta chỉ ngươi cách tu luyện.”
Đôi mắt lính mặt sẹo sáng rực lên, lập tức ngồi xếp bằng trên đất.
Ninh Thư tỉ mỉ giảng giải phương pháp tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhân thể nghỉ ngơi một chút, lúc trước dùng tia chớp quật ngã mấy tên ma thú, quả thực có chút mệt mỏi rồi.
“Hấp thu năng lượng trời đất, đả thông kinh mạch, cuối cùng hội tụ ở đan điền.” Ninh Thư ngồi bên cạnh nói.
Linh khí ban đầu sẽ được cơ thể hấp thu, chữa trị nội thương của cơ thể hoặc làm gân cốt cứng rắn.
Lính đánh thuê mặt sẹo ngồi thiền tu luyện, Ninh Thư ở bên cạnh kiểm tra xem có gì nguy hiểm không.
Ninh Thư nhìn Tiểu Thảo khắp người là dây leo chằng chịt, thử chỉ huy nó, kêu nó kiểm tra xem xung quanh có mối nguy hiểm nào không.
Nhưng Tiểu Thảo không có chút phản ứng nào, ngược lại dây leo quấn quanh cổ chân của cô.
Ninh Thư:...
Xem ra loại chuyện như vậy đối với một cây cỏ mà nói vô cùng phức tạp.
Ninh Thư ra lệnh cho nó thả cổ chân của mình ra, đối phương ngược lại càng quấn chặt hơn.
Ninh Thư chui vào trong ý thức, kết nối với vùng sáng màu xanh, vùng sáng này chỉ có một loại tình cảm giống như sự vui thích.
Ninh Thư kết nối nhiều lần với nó, suýt chút nữa đã không khống chế được cơn giận, ý thức của Tiểu Thảo vô cùng đơn giản.
Có lẽ bởi quy định của khế ước, nên khá thân cận cô.
Cái khác...
Khụ, cứ đến từ từ đi...
Bây giờ phải bắt đầu thu thập nguyên liệu của Trí Tuệ đan.
Lính đánh thuê mặt sẹo thu thế lại, mở mắt ra liền thấy Ninh Thư đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng đứng lên: “Sư phụ...”
“Tu luyện thế nào rồi?” Ninh Thư hỏi.
Lính đánh thuê mặt sẹo lắc đầu: “Đệ tử tư chất ngu dốt, không hề cảm nhận được kình khí mà sư phụ nói.”
“Cứ từ từ.” Ninh Thư nói, tuổi tác của lính mặt sẹo khá lớn, cộng thêm bôn ba nhiều năm, nội thương cơ thể và gân cốt vô cùng hỗn tạp.
Muốn tu luyện ra được kình khí, phải cần một khoảng thời gian.
Giống như tiểu Đậu Đinh còn nhỏ, thân thể khỏe mạnh kinh mạch ít tạp chất, rất nhanh có thể cảm ứng được kình khí.
Tuyệt Thế Võ Công ở thế giới dồi dào linh khí nhất định chính là vũ khí chí mạng mọi việc đều thuận lợi, nhưng ở thế giới thiếu thốn linh khí, dù có lợi hại đến đâu cũng là chuyện không thể.
“Sư phụ, cái chúng ta đang tu luyện tên là gì?” Lính đánh thuê mặt sẹo hỏi.
Ninh Thư ngẫm nghĩ một chút, cũng không thể gọi Tuyệt Thế Võ Công: “Vậy gọi là đấu khí, đấu khí.”
“Đấu khí?” Lính đánh thuê mặt sẹo lặp lại một tiếng, gật đầu: “Thảo nào lợi hại như vậy.”
Hai người tiếp tục đi ra ngoài, dọc theo đường đi có ma thú tấn công, Ninh Thư đều không có phản ứng gì, cho Tiểu Thảo đối phó.
Lần nào cũng là nàng đánh cho ma thú gần chết, sau đó nhóc con này ở phía sau nhặt lên ăn.
Hơn nữa càng đi ra ngoài, ma thú càng ngày càng yếu, cái này mà cũng không đối phó được, phế vật này được nuôi dưỡng bằng nhiều đồ tốt như vậy mà vẫn vô dụng như thế.
Dường như nhận ra tâm tình của Ninh Thư, Tiểu Thảo vươn dây leo ra định quấn lấy ma thú, nhưng con ma thú này cũng cảnh giác, cũng không dám giao đấu mà chuồn thẳng.
Dây leo của Tiểu Thảo đều hóa đá, giống như không biết nên làm thế nào, vươn dây leo quấn lấy cổ chân Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Ra khỏi dãy núi Viên Mệnh, lính đánh thuê mặt sẹo thở dài, nói với Ninh Thư: “Sư phụ, đến Viên Mệnh thành, đồ đệ mời sư phụ ăn cơm.”
“Ta không về đâu, ta còn có việc, ngươi đi trước đi.” Ninh Thư lắc đầu, cô còn muốn đi tìm nguyên liệu làm Trí Tuệ đan.
Tiểu Thảo vẫn luôn ngốc nghếch như vậy cũng không phải chuyện to tát gì, hẳn là cũng không tính là ngốc nghếch.
Tiện đường kiếm chút Ma tinh có thể trợ cấp trong nhà kha khá.
“Vậy con chờ sư phụ ở Viên Mệnh thành.” Lính đánh thuê mặt sẹo lấy túi lương khô và bình nước bên hông xuống: “Sư phụ giữ lại mà ăn.”
Không ngờ thu nhận được đồ đệ có lòng như vậy, Ninh Thư nhận lấy cái túi: “Ngươi tên là gì?”
“Đại Dũng.”
“Ừm, Đại Dũng, ngươi đi đi, tu luyện cho tốt.” Ninh Thư nói một tiếng, xoay người chui vào trong rừng sâu.
Một người đúng là rất ung dung tự tại, Ninh Thư dựa vào đặc tính và yêu cầu về chất đất của linh vật, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu chế tạo Trí Tuệ đan.
Đói thì ăn Tích Cốc đan, không cần kiêng dè người khác.
Ninh Thư tìm được vài món nguyên liệu, thậm chí còn phát hiện ra một quả trí tuệ, nhưng quả trí tuệ trước mặt còn chưa chín, cô vừa mới tới gần quả trí tuệ…
Thì có ma thú giống như ong vò vẽ, nhưng lại lớn hơn ong vò vẽ rất nhiều, một con to gần bằng chén nước, ùn ùn kéo đến.
Khiến người ta ngứa ngáy toàn thân, nỗi khiếp sợ lấn át tất cả.
Ninh Thư không chút suy nghĩ quay đầu bỏ chạy, hơn nữa quả trí tuệ vẫn chưa chín, dù hái được thì công dụng cũng không lớn lắm.
Ninh Thư lại đi tìm những nguyên liệu khác, dù sao Trí Tuệ đan làm ra cũng không kém.
Trải qua không biết bao nhiêu sự bồi bổ của ma thú, bây giờ Tiểu Thảo đã lớn mạnh hơn trước kia một chút, bây giờ gặp phải ma thú, sẽ tự mình chủ động quấn lấy con mồi, sau đó bộ rễ chui từ dưới đất lên đâm thủng cơ thể ma thú.
Thật tốt, cuối cùng đến nay Tiểu Thảo cũng có chút sức chiến đấu, không còn là Tiểu Thảo yếu đuối trước kia nữa.
Nhưng cái giá của việc này cũng vô cùng dọa người, nhiều Ma tinh như vậy, nhiều thịt ma thú như vậy.
Lần này phải đổi tiền, nhất định phải chất đầy một gian phòng của Nhạc gia.
Cho nên tài nguyên quá quan trọng, những triệu hoán sư được gia tộc đào tạo chỉ mạnh hơn thường dân.
“Cứu mạng...”
“Cứu mạng...”
Ninh Thư thoáng nghe được có người kêu cứu mạng, còn là giọng điệu thê lương của nữ nhân.
Ninh Thư bình thản hỏi Tiểu Thảo: “Ngươi có nghe thấy tiếng người đang kêu không?”
Tiểu Thảo đương nhiên không hiểu Ninh Thư đang nói cái gì, nhưng Ninh Thư đã quen lẩm bẩm với Tiểu Thảo, giao tiếp nhiều cũng không tệ.
Ninh Thư cảm thấy bây giờ Tiểu Thảo ý thức tình cảm mãnh liệt hơn trước kia một chút.
Ninh Thư tìm đến nơi phát ra tiếng kêu, cuối cùng trong rừng cây ăn thịt người nhìn thấy hai người bị dây leo của cây ăn thịt người quấn chặt.
Nhìn kỹ lại, ôi, đây không phải là Mục tiểu thư và ông Lý cầm hạt sen chạy trốn lúc trước sao?
Bọn họ bị dây leo quấn chặt quanh người, trên người rất nhiều vết thương, khăn che trên mặt không biết đã rơi ở chỗ nào, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ, mắt ngọc mày ngài.
Nhưng bây giờ rất thảm hại.
Lúc Mục tiểu thư nhìn thấy Ninh Thư hơi sửng sốt, hiển nhiên nàng ta không ngờ Ninh Thư còn sống, ông Lý áo đen lưng còng cũng cau mày khi thấy Ninh Thư.
“Ta là đại tiểu thư Mục gia, chỉ cần cô cứu ta, Mục gia nhất định sẽ cho cô khoản thù lao hậu hĩnh.” Mục tiểu thư mềm mỏng nói với Ninh Thư.
Ninh Thư bĩu môi, trước kia người Mục gia muốn mình trở thành mồi nhử thì sao đây.
/1471
|