Ninh Thư nhìn chằm chằm vào Tiểu Thảo, giống như cô đang nhìn thấy cấu tạo của thực vật dưới lớp kính hiển vi vậy.
Chủ nhân sẽ hiểu rất rõ về triệu hoán thú của mình.
Ninh Thư thất thần nhìn vào Tiểu Thảo, bị ai đó đẩy đẩy mới chợt tỉnh dậy, nhìn sang Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng lấy tay che miệng, nói: “Văn đạo sư gọi cậu kìa.”
Ninh Thư có chút hoang mang, đứng dậy.
“Bải giảng của ta khô khan đến vậy ư, sao từ đầu đến cuối trò cứ ngẩn người ra thế?” Văn đạo sư hỏi một cách dịu dàng.
Dáng vẻ của ông hoàn toàn không hề có ý trách mắng, lại càng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ hơn.
“Xin lỗi, ta nhất định sẽ tập trung học bài.” Ninh Thư nói.
“Ngồi xuống đi.” Văn đạo sư cho Ninh Thư ngồi xuống: “Một triệu hoán sư mạnh mẽ không nên chỉ dựa vào triệu hoán thú, mà còn phải dự vào bản thân triệu hoán sư nữa, ma thú mạnh mẽ và triệu hoán thú khi đã đủ sức mạnh, sẽ có thể biến thành hình người.”
“Loài người chúng ta tuy không có được lớp áo giáp cứng cáp, không có vảy như loài rồng, nhưng là loài có tiềm lực nhất, triệu hoán thú có yếu ớt cũng không thành vấn đề, nhưng triệu hoán sư nhất định phải có sức mạnh.”
“Chỉ cần có thể đánh bại được ma thú, thì đều sẽ trở thành kẻ mạnh.” Văn đạo sư nói.
Ninh Thư không biết người này có phải đang nói để cho cô nghe hay không, cô nghe kĩ từng lời từng chữ, cho dù là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đó là mèo tốt.
“Tiếp theo sau đây, chúng ta sẽ đến phòng luyện tập để bắt đầu học cách khống chế triệu hoán thú, ra lệnh cho triệu hoán thú từ trong ý thức.” Văn đạo sư dẫn đầu đoàn học sinh đến phòng huấn luyện.
“Ta chưa từng thấy ai giảng bài lại nhẹ nhàng như Văn đạo sư.” Liên Băng Mộng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Văn đạo sư, hai kiếp đều chưa từng gặp qua.
Ninh Thư lại không cảm nhận được sự ôn hòa, mà thay vào đó là sự bao dung, lòng dạ bao la, một kẻ mạnh thực sự có thể đối mặt được với bất cứ chuyện gì.
Tâm linh mạnh mẽ.
Đổi lại là đạo sư khác, Ninh Thư sẽ bị mắng một trận tơi bời, tố chất vốn đã kém, lên lớp học còn không tập trung.
Ninh Thư cầm theo chậu hoa đến phòng tập luyện, phòng tập luyện rất rộng, có các loại đạo cụ khác nhau.
“Hãy gọi triệu hoán thú ra đây.” Văn đạo sư nhẹ nhàng nói.
Mười mấy học viên thi nhau gọi triệu hoán thú của mình ra, có đủ các loại triệu hoán thú với các hình dáng khác nhau, nào là rắn, sói, hổ, chim, những loài động vật chạy dưới đất, bay trên trời, bơi dưới nước đều có đủ.
Nhưng đều là thể biến dị, ví dụ như sói lại có thêm đôi cánh.
Có những triệu hoán thú uy phong lẫm liệt, khiến cho mấy con triệu hoán thú yếu ớt hơn bị ảnh hưởng, trở nên sợ sệt.
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào chậu hoa đang cầm trên tay, Tiểu Thảo màu xanh biếc.
Chờ đến khi những người khác đã gọi triệu hoán thú xong, Liên Băng Mộng mới gọi triệu hoán thú của mình ra, triệu hoán thú của cô ta là một con rồng, lúc mới xuất hiện, trông nó nhỏ xíu, đáng yêu.
Múp míp thịt, còn có thêm đôi cánh, là một loài động vật đáng yêu vô hại.
Thế nhưng những người còn lại không dám khinh thường con rồng nhỏ bé này, nếu nó biến hình, thì có thể to lớn hơn rất nhiều lần, đáng sợ và rất lợi hại.
Con rồng vừa mới xuất hiện, những con thú nhỏ bé khác vội vàng kiếm chỗ trốn hoặc lùi lại phía sau, một số loài khác thì xù lông, nhe răng lên dọa dẫm, cảnh giác nhìn con vật nhỏ bé đáng yêu.
Con rồng nhảy vào lòng của Liên Băng Mộng, tỏ ra nũng nịu với cô: “Được rồi, đừng làm ồn.”
“Triệu hoán thú của trò rất mạnh, hãy chăm sóc nó thật tốt.” Văn đạo sư nhìn con rồng và nói.
“Cảm ơn đạo sư.” Liên Băng Mộng vừa cười vừa nói.
“Hiện giờ hãy ra lệnh cho thú của mình, nhảy qua cái bậc cao trước mặt, phải khiến cho triệu hoán thú của mình hiểu mệnh lệnh của mình, phải khiến cho chúng hiểu được ý của mình, thì sau này khi giao đấu, mới có thể hợp tác tốt được.”
“Triệu hoán thú chính là bạn đồng hành của chúng ta, ngày thường nên thả chúng ra để chúng được làm quen với chúng ta.” Văn đạo sư nói.
Liên Băng Mộng dẫn đầu, ra lệnh cho triệu hoán thú của mình nhảy lên bậc cao, con rồng nhỏ không đồng ý cứ lắc lắc cái mông, vươn đôi cánh ra qua bay bay lại.
Những học viên khác cũng đều hoàn thành xong phần luyện tập, Ninh Thư chỉ bưng chậu hoa đứng một bên quan sát.
Cảm giác bị mọi người bài trừ xa lánh, chỉ có mỗi mình cô không được thực hành, thật là đơn độc.
Nhưng bài luyện tập này, cơ bản là không dành cho những người như Ninh Thư, làm sao có thể ra lệnh cho một cành cỏ nhảy qua được?
Văn đạo sư đi đến trước mặt Ninh Thư: “Triệu hoán thú của em có vẻ hơi yếu, hãy huấn luyện và trao đổi với nó nhiều vào, nếu như có điều kiện, em có thể cho nó hấp thụ các loại nước trái cây trí tuệ.”
“Đạo sư, Nhạc Song Song làm gì có tiền để mua nước quả trí tuệ, cô ta xuất thân nông dân, nước trí tuệ lại có giá mấy nghìn kim tệ.” Những học sinh khác cười nhạo.
“Chẳng qua cũng chỉ là nước quả trí tuệ thôi mà, để ta cho Nhạc Song Song, có gì đáng cười chứ, con người có thể tự chọn nơi mình sinh ra hay sao?” Liên Băng Mộng ôm con rồng rồi chạy đến bên cạnh Ninh Thư, nhét vào tay Ninh Thư một loại quả màu đỏ.
Ninh Thư cúi xuống nhìn, loại quả này có hình dáng to gần bằng quả dâu, mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu, vừa ngửi thấy mùi này triệu hoán thú cũng bắt đầu động đậy.
Loại quả này có thể tăng trí lực cho triệu hoán thú.
Ninh Thư không ngừng nghĩ đến Trí Tuệ đan, trước đây cô cũng đã từng cho tên rong biển Thanh Việt ăn ba viên Trí Tuệ đan, không ngờ Thanh Việt còn thông minh hơn cả cô.
Cô cũng ăn Trí Tuệ đan, nhưng sao không thấy trí tuệ của cô tăng lên được chút nào.
“Thứ này quý giá quá, ta không nhận đâu.” Thật lòng mà nói, bị người ta cười nhạo mình nghèo, Ninh Thư không cảm thấy xấu hổ gì, nhưng Liên Băng Mộng lại tặng cô thứ quả trí tuệ này trước mặt bao nhiêu người, giọng nói lại rất hào sảng, dường như đối với cô ta thứ này chẳng đáng mấy đồng.
Mấy ngàn tiền vàng đối với Liên Băng Mộng quả thực không đáng là bao, nhưng đối với Nhạc Song Song thì cả đời này chắc cô cũng không mua nổi quả trí tuệ.
Ông Nhạc là thợ mộc, một tháng lương cũng chỉ được vài đồng bạc.
Triệu hoán sư dễ kiếm tiền nhưng cũng dễ tiêu tiền, đó là một công việc được mọi người rất tôn kính.
Triệu hoán sư đáng xấu hổ nhất chính là những kiểu người như Nhạc Song Song.
“Cô coi ta là bạn cô thì cô hãy nhận đi.” Liên Băng Mộng nói.
Nếu như cô thật sự coi ta là bạn, thì đừng làm vậy, cái bộ dạng giúp người khác giải vây nhưng lại đẩy người khác vào tình cảnh đáng xấu hổ.
Haizz…
Ninh Thư đem trả quả trí tuệ cho Liên Băng Mộng: “Cảm ơn ý tốt của cô.”
Liên Băng Mộng nhíu mày, có chút không vui, bản thân đưa quả trí tuệ cho cô ta, nhưng cô ta lại từ chối.
Thành thật mà nói, những người có chút tự ái thì sẽ không bao giờ muốn nhận mấy thứ đồ mà Liên Băng Mộng đưa cho, lại còn phải cảm ơn này nọ.
Không có ai muốn đánh mất lòng tự tôn của bản thân.
“Quả trí tuệ không phải là thứ đồ rẻ tiền, Liên Băng Mộng trò hãy nhận lại đi.” Văn đạo sư nhẹ nhàng nói, rồi lại hỏi Ninh Thư: “Trò vẫn có thể gọi triệu hoán thú khác đúng không, nếu như không được thì hãy vứt bỏ thứ này đi.”
“Đạo sư, lực tinh thần của ta không đủ để gọi thêm triệu hoán thú và khống chế một triệu hoán thú khác.” Ninh Thư nói, lực tinh thần của một người đã được quyết định từ khi họ sinh ra, cũng có thể dùng một số cách để gia tăng lực tinh thần, nhưng lực tinh thần của Nhạc Song Song thực sự không đủ mạnh.
Nếu đủ mạnh thì cô đã không phải triệu tập một loài cây.
Văn đạo sư ngừng lại suy nghĩ một lát, an ủi Ninh Thư: “Trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, không có triệu hoán thú nào là phế vật cả.”
“Cảm ơn đạo sư.” Ninh Thư nói với Văn đạo sư, sau đó khẽ vặn vặn eo, tu luyện chính là như vậy, tài năng, tài nguyên, vận mệnh không được thiếu một yếu tố nào.
Mà Nhạc Song Song thì không có gì cả.
Khả năng Nhạc Song Song trở thành kẻ mạnh là điều rất khó khăn.
Chủ nhân sẽ hiểu rất rõ về triệu hoán thú của mình.
Ninh Thư thất thần nhìn vào Tiểu Thảo, bị ai đó đẩy đẩy mới chợt tỉnh dậy, nhìn sang Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng lấy tay che miệng, nói: “Văn đạo sư gọi cậu kìa.”
Ninh Thư có chút hoang mang, đứng dậy.
“Bải giảng của ta khô khan đến vậy ư, sao từ đầu đến cuối trò cứ ngẩn người ra thế?” Văn đạo sư hỏi một cách dịu dàng.
Dáng vẻ của ông hoàn toàn không hề có ý trách mắng, lại càng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ hơn.
“Xin lỗi, ta nhất định sẽ tập trung học bài.” Ninh Thư nói.
“Ngồi xuống đi.” Văn đạo sư cho Ninh Thư ngồi xuống: “Một triệu hoán sư mạnh mẽ không nên chỉ dựa vào triệu hoán thú, mà còn phải dự vào bản thân triệu hoán sư nữa, ma thú mạnh mẽ và triệu hoán thú khi đã đủ sức mạnh, sẽ có thể biến thành hình người.”
“Loài người chúng ta tuy không có được lớp áo giáp cứng cáp, không có vảy như loài rồng, nhưng là loài có tiềm lực nhất, triệu hoán thú có yếu ớt cũng không thành vấn đề, nhưng triệu hoán sư nhất định phải có sức mạnh.”
“Chỉ cần có thể đánh bại được ma thú, thì đều sẽ trở thành kẻ mạnh.” Văn đạo sư nói.
Ninh Thư không biết người này có phải đang nói để cho cô nghe hay không, cô nghe kĩ từng lời từng chữ, cho dù là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đó là mèo tốt.
“Tiếp theo sau đây, chúng ta sẽ đến phòng luyện tập để bắt đầu học cách khống chế triệu hoán thú, ra lệnh cho triệu hoán thú từ trong ý thức.” Văn đạo sư dẫn đầu đoàn học sinh đến phòng huấn luyện.
“Ta chưa từng thấy ai giảng bài lại nhẹ nhàng như Văn đạo sư.” Liên Băng Mộng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Văn đạo sư, hai kiếp đều chưa từng gặp qua.
Ninh Thư lại không cảm nhận được sự ôn hòa, mà thay vào đó là sự bao dung, lòng dạ bao la, một kẻ mạnh thực sự có thể đối mặt được với bất cứ chuyện gì.
Tâm linh mạnh mẽ.
Đổi lại là đạo sư khác, Ninh Thư sẽ bị mắng một trận tơi bời, tố chất vốn đã kém, lên lớp học còn không tập trung.
Ninh Thư cầm theo chậu hoa đến phòng tập luyện, phòng tập luyện rất rộng, có các loại đạo cụ khác nhau.
“Hãy gọi triệu hoán thú ra đây.” Văn đạo sư nhẹ nhàng nói.
Mười mấy học viên thi nhau gọi triệu hoán thú của mình ra, có đủ các loại triệu hoán thú với các hình dáng khác nhau, nào là rắn, sói, hổ, chim, những loài động vật chạy dưới đất, bay trên trời, bơi dưới nước đều có đủ.
Nhưng đều là thể biến dị, ví dụ như sói lại có thêm đôi cánh.
Có những triệu hoán thú uy phong lẫm liệt, khiến cho mấy con triệu hoán thú yếu ớt hơn bị ảnh hưởng, trở nên sợ sệt.
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào chậu hoa đang cầm trên tay, Tiểu Thảo màu xanh biếc.
Chờ đến khi những người khác đã gọi triệu hoán thú xong, Liên Băng Mộng mới gọi triệu hoán thú của mình ra, triệu hoán thú của cô ta là một con rồng, lúc mới xuất hiện, trông nó nhỏ xíu, đáng yêu.
Múp míp thịt, còn có thêm đôi cánh, là một loài động vật đáng yêu vô hại.
Thế nhưng những người còn lại không dám khinh thường con rồng nhỏ bé này, nếu nó biến hình, thì có thể to lớn hơn rất nhiều lần, đáng sợ và rất lợi hại.
Con rồng vừa mới xuất hiện, những con thú nhỏ bé khác vội vàng kiếm chỗ trốn hoặc lùi lại phía sau, một số loài khác thì xù lông, nhe răng lên dọa dẫm, cảnh giác nhìn con vật nhỏ bé đáng yêu.
Con rồng nhảy vào lòng của Liên Băng Mộng, tỏ ra nũng nịu với cô: “Được rồi, đừng làm ồn.”
“Triệu hoán thú của trò rất mạnh, hãy chăm sóc nó thật tốt.” Văn đạo sư nhìn con rồng và nói.
“Cảm ơn đạo sư.” Liên Băng Mộng vừa cười vừa nói.
“Hiện giờ hãy ra lệnh cho thú của mình, nhảy qua cái bậc cao trước mặt, phải khiến cho triệu hoán thú của mình hiểu mệnh lệnh của mình, phải khiến cho chúng hiểu được ý của mình, thì sau này khi giao đấu, mới có thể hợp tác tốt được.”
“Triệu hoán thú chính là bạn đồng hành của chúng ta, ngày thường nên thả chúng ra để chúng được làm quen với chúng ta.” Văn đạo sư nói.
Liên Băng Mộng dẫn đầu, ra lệnh cho triệu hoán thú của mình nhảy lên bậc cao, con rồng nhỏ không đồng ý cứ lắc lắc cái mông, vươn đôi cánh ra qua bay bay lại.
Những học viên khác cũng đều hoàn thành xong phần luyện tập, Ninh Thư chỉ bưng chậu hoa đứng một bên quan sát.
Cảm giác bị mọi người bài trừ xa lánh, chỉ có mỗi mình cô không được thực hành, thật là đơn độc.
Nhưng bài luyện tập này, cơ bản là không dành cho những người như Ninh Thư, làm sao có thể ra lệnh cho một cành cỏ nhảy qua được?
Văn đạo sư đi đến trước mặt Ninh Thư: “Triệu hoán thú của em có vẻ hơi yếu, hãy huấn luyện và trao đổi với nó nhiều vào, nếu như có điều kiện, em có thể cho nó hấp thụ các loại nước trái cây trí tuệ.”
“Đạo sư, Nhạc Song Song làm gì có tiền để mua nước quả trí tuệ, cô ta xuất thân nông dân, nước trí tuệ lại có giá mấy nghìn kim tệ.” Những học sinh khác cười nhạo.
“Chẳng qua cũng chỉ là nước quả trí tuệ thôi mà, để ta cho Nhạc Song Song, có gì đáng cười chứ, con người có thể tự chọn nơi mình sinh ra hay sao?” Liên Băng Mộng ôm con rồng rồi chạy đến bên cạnh Ninh Thư, nhét vào tay Ninh Thư một loại quả màu đỏ.
Ninh Thư cúi xuống nhìn, loại quả này có hình dáng to gần bằng quả dâu, mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu, vừa ngửi thấy mùi này triệu hoán thú cũng bắt đầu động đậy.
Loại quả này có thể tăng trí lực cho triệu hoán thú.
Ninh Thư không ngừng nghĩ đến Trí Tuệ đan, trước đây cô cũng đã từng cho tên rong biển Thanh Việt ăn ba viên Trí Tuệ đan, không ngờ Thanh Việt còn thông minh hơn cả cô.
Cô cũng ăn Trí Tuệ đan, nhưng sao không thấy trí tuệ của cô tăng lên được chút nào.
“Thứ này quý giá quá, ta không nhận đâu.” Thật lòng mà nói, bị người ta cười nhạo mình nghèo, Ninh Thư không cảm thấy xấu hổ gì, nhưng Liên Băng Mộng lại tặng cô thứ quả trí tuệ này trước mặt bao nhiêu người, giọng nói lại rất hào sảng, dường như đối với cô ta thứ này chẳng đáng mấy đồng.
Mấy ngàn tiền vàng đối với Liên Băng Mộng quả thực không đáng là bao, nhưng đối với Nhạc Song Song thì cả đời này chắc cô cũng không mua nổi quả trí tuệ.
Ông Nhạc là thợ mộc, một tháng lương cũng chỉ được vài đồng bạc.
Triệu hoán sư dễ kiếm tiền nhưng cũng dễ tiêu tiền, đó là một công việc được mọi người rất tôn kính.
Triệu hoán sư đáng xấu hổ nhất chính là những kiểu người như Nhạc Song Song.
“Cô coi ta là bạn cô thì cô hãy nhận đi.” Liên Băng Mộng nói.
Nếu như cô thật sự coi ta là bạn, thì đừng làm vậy, cái bộ dạng giúp người khác giải vây nhưng lại đẩy người khác vào tình cảnh đáng xấu hổ.
Haizz…
Ninh Thư đem trả quả trí tuệ cho Liên Băng Mộng: “Cảm ơn ý tốt của cô.”
Liên Băng Mộng nhíu mày, có chút không vui, bản thân đưa quả trí tuệ cho cô ta, nhưng cô ta lại từ chối.
Thành thật mà nói, những người có chút tự ái thì sẽ không bao giờ muốn nhận mấy thứ đồ mà Liên Băng Mộng đưa cho, lại còn phải cảm ơn này nọ.
Không có ai muốn đánh mất lòng tự tôn của bản thân.
“Quả trí tuệ không phải là thứ đồ rẻ tiền, Liên Băng Mộng trò hãy nhận lại đi.” Văn đạo sư nhẹ nhàng nói, rồi lại hỏi Ninh Thư: “Trò vẫn có thể gọi triệu hoán thú khác đúng không, nếu như không được thì hãy vứt bỏ thứ này đi.”
“Đạo sư, lực tinh thần của ta không đủ để gọi thêm triệu hoán thú và khống chế một triệu hoán thú khác.” Ninh Thư nói, lực tinh thần của một người đã được quyết định từ khi họ sinh ra, cũng có thể dùng một số cách để gia tăng lực tinh thần, nhưng lực tinh thần của Nhạc Song Song thực sự không đủ mạnh.
Nếu đủ mạnh thì cô đã không phải triệu tập một loài cây.
Văn đạo sư ngừng lại suy nghĩ một lát, an ủi Ninh Thư: “Trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, không có triệu hoán thú nào là phế vật cả.”
“Cảm ơn đạo sư.” Ninh Thư nói với Văn đạo sư, sau đó khẽ vặn vặn eo, tu luyện chính là như vậy, tài năng, tài nguyên, vận mệnh không được thiếu một yếu tố nào.
Mà Nhạc Song Song thì không có gì cả.
Khả năng Nhạc Song Song trở thành kẻ mạnh là điều rất khó khăn.
/1471
|