Mục Tử Kỳ vừa bước vào, dấy lên không ít tiếng đồn thổi, không ít nữ sinh che mặt ngây người nhìn Mục Tử Kỳ.
Tổ phụ của Mục Tử Kỳ là Công tước bậc hai, là triệu hoán sư mạnh mẽ hạng nhất, hiện tại là nhân vật trụ cột của đế quốc.
Thân phận của Mục Tử Kỳ, cũng không thua kém gì mấy vị Hoàng từ.
Học viện triệu hoán này chính là nơi ngọa hổ tàng long, những triệu hoán sư của quốc gia đều đang tụ hội ở học viện này.
Mục Tử Kỳ bước đến bên Liên Băng Mộng: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Liên Băng Mộng biểu cảm có phần lạnh nhạt: “Mục Tử Kỳ, ta đã nói rồi, ta không thích ngươi, ta chỉ là người giúp đưa thư tình cho ngươi thôi.”
Mục Tử Kỳ nhìn sang đôi mắt đang đỏ ửng của Ninh Thư: “Người ta thích là người gửi thư tình, chứ không phải là người viết thư tình.”
“Này này…”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, không ít người còn tụ lại một chỗ chỉ trỏ bàn luận.
Liên Băng Mộng và Mục Tử Kỳ quả thật rất xứng đôi.
Nói thật lòng, đối diện với tình cảnh này, gương mặt già nua của Ninh Thư có chút không kiềm chế nổi.
“Hy vọng từ nay về sau ngươi đừng đến tìm ta nữa.” Liên Băng Mộng nắm lấy cánh tay của Ninh Thư: “Ta đã có đối tượng hẹn ước rồi, xin ngươi đừng đến làm phiền ta.”
Mục Tử Kỳ nhìn sang Ninh Thư, đứng yên bất động.
Mục Tử Kỳ có tài năng, gia thế tốt, một con người kiêu hãnh ngạo nghễ, ngỏ lời với một cô gái, vậy mà lại bị từ chối, trong lòng có chút không thoải mái.
“Cô đi ăn cơm trước đi, ta muốn về nhà một chuyến.”Ninh Thư lấy lại tinh thần rồi nói.
“Ta cũng không phải loại người đi cướp bạn trai của bạn mình.” Liên Băng Mộng nắm chặt cánh tay của Ninh Thư.
Liên Băng Mộng vừa nói dứt lời, những người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào Ninh Thư, biểu cảm khinh miệt như con cóc muốn ăn thịt thiên nga vậy.
Ninh Thư hơi nóng mặt, sự khó chịu này của Nhạc Song Song đều tại Liên Băng Mộng mà ra.
Liên Băng Mộng nói những lời đó, rõ ràng là cô ta muốn đẩy cô lên bàn lửa.
Rõ ràng Liên Băng Mộng luôn miệng thề thốt bảo đảm với Ninh Thư, cam đoan rằng sẽ không cướp đoạt người đàn ông mà cô thích.
Cái này…
Thật khiến cho người ta xấu hổ và khó chịu.
Lẽ nào EQ của lính đánh thuê lại thấp như vậy ư?
Có thể coi người đàn ông mà bạn của mình thích là đồng bọn, coi đó là đồng bọn sống chết có nhau.
Mục Tử Kỳ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Thư: “Ta nhớ là ta đã nói rất rõ với cô rồi, bây giờ lại là chuyện gì nữa đây?”
Ai mà biết được là có chuyện gì xảy ra, miệng lúc nào cũng nhắc tới Liên Băng Mộng, giờ nói gì cô cũng chẳng biết, trong lòng Ninh Thư thầm oán hận.
“Băng Mộng, ta phải về, ta đi trước.” Ninh Thư lấy túi xách rồi bước đi.
Ninh Thư ra khỏi phòng học, vẫn còn nghe tiếng Liên Băng Mộng nói với Mục Tử Kỳ: “Ta đã nói rồi, ta không viết thư tình cho ngươi, Nhạc Song Song nhát gan, nên mới nhờ ta chuyển thư hộ.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư suýt chút nữa thì ngã quỵ, chuyện này cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại làm gì.
“Không cần biết là ai viết thư tình, bức thư đó là do cô đưa cho ta, người bổn công tử đây nhận định chính là cô.”
Ninh Thư rời khỏi Học viện triệu hoán, sờ vào túi tiền của mình, chỉ còn lại một đồng bạc, đồng bạc này là của công hội đưa cho Ninh Thư lúc sáng nay.
Một khi đã trở thành triệu hoán sư, có thể gọi được thú triệu hoán, thì chỉ cần đến công hội điểm danh, là mỗi tháng đều nhận được một đồng bạc tiền phúc lợi.
Đồng bạc này sẽ để dành để gửi cho bố mẹ của Nhạc Song Song.
Bố mẹ của Nhạc Song Song là người bình thường, cho nên việc Nhạc Song Song trở thành triệu hoán sư là điều vô cùng may mắn, nhưng lại không có đủ năng lực.
Những triệu hoán sư giỏi đều có huyết mạch gia tộc, thường dân cũng thỉnh thoảng xuất hiện triệu hoán sư, nhưng theo lẽ thường, không thể mạnh bằng những người có huyết thống gia tộc được.
Khi đã trở thành triệu hoán sư, thì sẽ được người khác tôn kính.
Thế giới này vô cùng nguy hiểm, trong các dãy núi rộng lớn ngoài kia có biết bao nhiêu ma thú có sức mạnh đáng sợ, da của chúng rất dày, chỉ có triệu hoán sư mới có thể đối phó được.
Triệu hoán sư mới có thể gọi được một triệu hoán thú hùng mạnh.
Gia đình Nhạc Song Song vô cùng bình thường, bố cô là một thợ mộc, mẹ cô chăm sóc vườn tược, cô còn một em trai năm, sáu tuổi.
Ninh Thư đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bà Nhạc đang ngòi may vá quần áo, ánh sáng trong phòng có hơi tối, bà cúi thấp đầu khâu vá, ánh mắt như dán chặt vào tấm vải.
Điều kiện gia đình Nhạc Song Song cũng không tốt, còn Liên Băng Mộng lại là tiểu thư nhà họ Liên, tuy bây giờ Liên gia có vẻ hơi khó khăn, nhưng dù gì cũng là xuất thân quý tộc.
Cái gọi là người nghèo chí ngắn chính là xuất phát từ đó.
“Tỷ tỷ.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, một đứa trẻ chạy về phía Ninh Thư, Ninh Thư quỳ xuống, ôm lấy tiểu Đậu Đinh: “Đậu Đinh ở nhà có ngoan không?”
“Đậu Đinh rất nghe lời, Đậu Đinh cũng muốn trở thành triệu hoán sư như tỷ tỷ.” Tiểu Đậu Đinh giơ nắm tay lên nói với Ninh Thư.
“Có chí khí.” Ninh Thư cười híp mắt.
Bây giờ Nhạc Song Song là niềm tự hào của Nhạc gia, trở thành triệu hoán sư, được mọi người tôn kính, có thể gả cho một người tử tế.
Triệu hoán sư vẫn luôn muốn kết hợp với triệu hoán sư, có như vậy thì con cháu đời sau mới có nhiều cơ hội trở thành triệu hoán sư.
“Con đã về đấy à.” Bà Nhạc bỏ quần áo xuống, nhìn con với ánh mắt chua xót: “Để mẹ đi nấu cơm, chờ bố con về rồi cùng ăn.”
“Vâng.” Ninh Thư buông Tiểu Đậu Đinh ra, lấy trong túi áo một đồng bạc: “Mẹ, đây là tiền phúc lợi hàng tháng công hội cho, mẹ cầm lấy đi.”
Bà Nhạc cầm lấy tiền, vẫn không quên nói với Ninh Thư: “Con hãy cố gắng tu luyện.”
“Tỷ tỷ, tỷ hãy cho Tiểu Thảo ra đây được không.” Tiểu Đậu Đinh nắm gấu áo của Ninh Thư.
Tiểu Thảo ư?
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra là Nhạc Song Song có con triệu hoán thú là một cây cỏ.
Ninh Thư lục lọi trong kí ức của Nhạc Song Song, nhớ lại xem làm cách nào để gọi được triệu hoán thú.
Ninh Thư nhắm mắt lại đọc câu thần chú gọi triệu hoán thú từ trong không gian xuất hiện.
Trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một ngọn cỏ nhỏ xinh đung đưa trước gió, cây cỏ trông rất bình thường, chỉ mọc đúng ba chiếc lá, mấy ngọn đồi ngoài kia mọc đầy thứ cỏ này.
Ninh Thư: …
Con triệu hoán thú này yếu ớt quá.
Ninh Thư vuốt mặt một cái, bảo sao bị người ta gọi là phế vật.
Thú triệu hoán có chia ra động vật và thực vật, không có triệu hoán thú nào là phế vật cả, chỉ có triệu hoán sư phế vật mà thôi, nhưng hiện giờ mọi người vẫn ưa chuộng dùng triệu hoán thú là động vật hơn, bởi động vật có ý thức, còn có thể hành động chung với con người.
Thực vật cũng có những loài rất mạnh, ví dụ như hoa ăn thịt người, ví dụ như bụi gai, nhưng có nhiều loại động vật lại ở trạng thái phế vật.
Thực vật yếu ớt hoàn toàn không có ý thức về bản thân, cũng không có cách nào liên kết ý thức với chủ nhân của nó được.
Tài nguyên đào tạo thực vật nếu để để đào tạo triệu hoán thú động vật thì còn tiết kiệm hơn.
Ngoài những triệu hoán sư thực vật mạnh mẽ nhất, thì những triệu hoán sư thực vật khác đều không đạt được thành tích gì.
Cũng giống như Tiểu Thảo ở trước mặt của Ninh Thư, chỉ là loại cỏ bình thường mà thôi.
Nhạc Song Song rất may mắn, trở thành triệu hoán sư lại còn gọi được triệu hoán thú, nhưng không may ở chỗ, cô chỉ gọi được loại triệu hoán thú phế vật.
Tiểu Đậu Đinh cẩn thận vuốt Tiểu Thảo, nói với Ninh Thư: “Tỷ tỷ nhất định sẽ trở thành triệu hoán sư giỏi.”
“Đúng vậy, Ninh Thư sờ đầu tiểu Đậu Đinh: “Tỷ tỷ, chúng ta nhất định sẽ mạnh mẽ.”
Tổ phụ của Mục Tử Kỳ là Công tước bậc hai, là triệu hoán sư mạnh mẽ hạng nhất, hiện tại là nhân vật trụ cột của đế quốc.
Thân phận của Mục Tử Kỳ, cũng không thua kém gì mấy vị Hoàng từ.
Học viện triệu hoán này chính là nơi ngọa hổ tàng long, những triệu hoán sư của quốc gia đều đang tụ hội ở học viện này.
Mục Tử Kỳ bước đến bên Liên Băng Mộng: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Liên Băng Mộng biểu cảm có phần lạnh nhạt: “Mục Tử Kỳ, ta đã nói rồi, ta không thích ngươi, ta chỉ là người giúp đưa thư tình cho ngươi thôi.”
Mục Tử Kỳ nhìn sang đôi mắt đang đỏ ửng của Ninh Thư: “Người ta thích là người gửi thư tình, chứ không phải là người viết thư tình.”
“Này này…”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, không ít người còn tụ lại một chỗ chỉ trỏ bàn luận.
Liên Băng Mộng và Mục Tử Kỳ quả thật rất xứng đôi.
Nói thật lòng, đối diện với tình cảnh này, gương mặt già nua của Ninh Thư có chút không kiềm chế nổi.
“Hy vọng từ nay về sau ngươi đừng đến tìm ta nữa.” Liên Băng Mộng nắm lấy cánh tay của Ninh Thư: “Ta đã có đối tượng hẹn ước rồi, xin ngươi đừng đến làm phiền ta.”
Mục Tử Kỳ nhìn sang Ninh Thư, đứng yên bất động.
Mục Tử Kỳ có tài năng, gia thế tốt, một con người kiêu hãnh ngạo nghễ, ngỏ lời với một cô gái, vậy mà lại bị từ chối, trong lòng có chút không thoải mái.
“Cô đi ăn cơm trước đi, ta muốn về nhà một chuyến.”Ninh Thư lấy lại tinh thần rồi nói.
“Ta cũng không phải loại người đi cướp bạn trai của bạn mình.” Liên Băng Mộng nắm chặt cánh tay của Ninh Thư.
Liên Băng Mộng vừa nói dứt lời, những người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào Ninh Thư, biểu cảm khinh miệt như con cóc muốn ăn thịt thiên nga vậy.
Ninh Thư hơi nóng mặt, sự khó chịu này của Nhạc Song Song đều tại Liên Băng Mộng mà ra.
Liên Băng Mộng nói những lời đó, rõ ràng là cô ta muốn đẩy cô lên bàn lửa.
Rõ ràng Liên Băng Mộng luôn miệng thề thốt bảo đảm với Ninh Thư, cam đoan rằng sẽ không cướp đoạt người đàn ông mà cô thích.
Cái này…
Thật khiến cho người ta xấu hổ và khó chịu.
Lẽ nào EQ của lính đánh thuê lại thấp như vậy ư?
Có thể coi người đàn ông mà bạn của mình thích là đồng bọn, coi đó là đồng bọn sống chết có nhau.
Mục Tử Kỳ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Thư: “Ta nhớ là ta đã nói rất rõ với cô rồi, bây giờ lại là chuyện gì nữa đây?”
Ai mà biết được là có chuyện gì xảy ra, miệng lúc nào cũng nhắc tới Liên Băng Mộng, giờ nói gì cô cũng chẳng biết, trong lòng Ninh Thư thầm oán hận.
“Băng Mộng, ta phải về, ta đi trước.” Ninh Thư lấy túi xách rồi bước đi.
Ninh Thư ra khỏi phòng học, vẫn còn nghe tiếng Liên Băng Mộng nói với Mục Tử Kỳ: “Ta đã nói rồi, ta không viết thư tình cho ngươi, Nhạc Song Song nhát gan, nên mới nhờ ta chuyển thư hộ.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư suýt chút nữa thì ngã quỵ, chuyện này cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại làm gì.
“Không cần biết là ai viết thư tình, bức thư đó là do cô đưa cho ta, người bổn công tử đây nhận định chính là cô.”
Ninh Thư rời khỏi Học viện triệu hoán, sờ vào túi tiền của mình, chỉ còn lại một đồng bạc, đồng bạc này là của công hội đưa cho Ninh Thư lúc sáng nay.
Một khi đã trở thành triệu hoán sư, có thể gọi được thú triệu hoán, thì chỉ cần đến công hội điểm danh, là mỗi tháng đều nhận được một đồng bạc tiền phúc lợi.
Đồng bạc này sẽ để dành để gửi cho bố mẹ của Nhạc Song Song.
Bố mẹ của Nhạc Song Song là người bình thường, cho nên việc Nhạc Song Song trở thành triệu hoán sư là điều vô cùng may mắn, nhưng lại không có đủ năng lực.
Những triệu hoán sư giỏi đều có huyết mạch gia tộc, thường dân cũng thỉnh thoảng xuất hiện triệu hoán sư, nhưng theo lẽ thường, không thể mạnh bằng những người có huyết thống gia tộc được.
Khi đã trở thành triệu hoán sư, thì sẽ được người khác tôn kính.
Thế giới này vô cùng nguy hiểm, trong các dãy núi rộng lớn ngoài kia có biết bao nhiêu ma thú có sức mạnh đáng sợ, da của chúng rất dày, chỉ có triệu hoán sư mới có thể đối phó được.
Triệu hoán sư mới có thể gọi được một triệu hoán thú hùng mạnh.
Gia đình Nhạc Song Song vô cùng bình thường, bố cô là một thợ mộc, mẹ cô chăm sóc vườn tược, cô còn một em trai năm, sáu tuổi.
Ninh Thư đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bà Nhạc đang ngòi may vá quần áo, ánh sáng trong phòng có hơi tối, bà cúi thấp đầu khâu vá, ánh mắt như dán chặt vào tấm vải.
Điều kiện gia đình Nhạc Song Song cũng không tốt, còn Liên Băng Mộng lại là tiểu thư nhà họ Liên, tuy bây giờ Liên gia có vẻ hơi khó khăn, nhưng dù gì cũng là xuất thân quý tộc.
Cái gọi là người nghèo chí ngắn chính là xuất phát từ đó.
“Tỷ tỷ.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, một đứa trẻ chạy về phía Ninh Thư, Ninh Thư quỳ xuống, ôm lấy tiểu Đậu Đinh: “Đậu Đinh ở nhà có ngoan không?”
“Đậu Đinh rất nghe lời, Đậu Đinh cũng muốn trở thành triệu hoán sư như tỷ tỷ.” Tiểu Đậu Đinh giơ nắm tay lên nói với Ninh Thư.
“Có chí khí.” Ninh Thư cười híp mắt.
Bây giờ Nhạc Song Song là niềm tự hào của Nhạc gia, trở thành triệu hoán sư, được mọi người tôn kính, có thể gả cho một người tử tế.
Triệu hoán sư vẫn luôn muốn kết hợp với triệu hoán sư, có như vậy thì con cháu đời sau mới có nhiều cơ hội trở thành triệu hoán sư.
“Con đã về đấy à.” Bà Nhạc bỏ quần áo xuống, nhìn con với ánh mắt chua xót: “Để mẹ đi nấu cơm, chờ bố con về rồi cùng ăn.”
“Vâng.” Ninh Thư buông Tiểu Đậu Đinh ra, lấy trong túi áo một đồng bạc: “Mẹ, đây là tiền phúc lợi hàng tháng công hội cho, mẹ cầm lấy đi.”
Bà Nhạc cầm lấy tiền, vẫn không quên nói với Ninh Thư: “Con hãy cố gắng tu luyện.”
“Tỷ tỷ, tỷ hãy cho Tiểu Thảo ra đây được không.” Tiểu Đậu Đinh nắm gấu áo của Ninh Thư.
Tiểu Thảo ư?
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, chợt nhớ ra là Nhạc Song Song có con triệu hoán thú là một cây cỏ.
Ninh Thư lục lọi trong kí ức của Nhạc Song Song, nhớ lại xem làm cách nào để gọi được triệu hoán thú.
Ninh Thư nhắm mắt lại đọc câu thần chú gọi triệu hoán thú từ trong không gian xuất hiện.
Trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một ngọn cỏ nhỏ xinh đung đưa trước gió, cây cỏ trông rất bình thường, chỉ mọc đúng ba chiếc lá, mấy ngọn đồi ngoài kia mọc đầy thứ cỏ này.
Ninh Thư: …
Con triệu hoán thú này yếu ớt quá.
Ninh Thư vuốt mặt một cái, bảo sao bị người ta gọi là phế vật.
Thú triệu hoán có chia ra động vật và thực vật, không có triệu hoán thú nào là phế vật cả, chỉ có triệu hoán sư phế vật mà thôi, nhưng hiện giờ mọi người vẫn ưa chuộng dùng triệu hoán thú là động vật hơn, bởi động vật có ý thức, còn có thể hành động chung với con người.
Thực vật cũng có những loài rất mạnh, ví dụ như hoa ăn thịt người, ví dụ như bụi gai, nhưng có nhiều loại động vật lại ở trạng thái phế vật.
Thực vật yếu ớt hoàn toàn không có ý thức về bản thân, cũng không có cách nào liên kết ý thức với chủ nhân của nó được.
Tài nguyên đào tạo thực vật nếu để để đào tạo triệu hoán thú động vật thì còn tiết kiệm hơn.
Ngoài những triệu hoán sư thực vật mạnh mẽ nhất, thì những triệu hoán sư thực vật khác đều không đạt được thành tích gì.
Cũng giống như Tiểu Thảo ở trước mặt của Ninh Thư, chỉ là loại cỏ bình thường mà thôi.
Nhạc Song Song rất may mắn, trở thành triệu hoán sư lại còn gọi được triệu hoán thú, nhưng không may ở chỗ, cô chỉ gọi được loại triệu hoán thú phế vật.
Tiểu Đậu Đinh cẩn thận vuốt Tiểu Thảo, nói với Ninh Thư: “Tỷ tỷ nhất định sẽ trở thành triệu hoán sư giỏi.”
“Đúng vậy, Ninh Thư sờ đầu tiểu Đậu Đinh: “Tỷ tỷ, chúng ta nhất định sẽ mạnh mẽ.”
/1471
|