Mỉm cười một cái rồi cất thánh chỉ vào trong người, tiểu Nguyệt cũng tỏ ra hết sức hào hứng, chạy tới mà ôm lấy cánh tay hắn
-tước gia, chúc mừng ngài
Dương Vũ hắng giọng một cái, trở về cái bộ dáng ban đầu, nhíu mày nhìn cô
-cái gì mà tước gia, nghe không vừa tai chút nào đừng sưng hô như thế với tôi
Tiểu Nguyệt nghe hắn nói vậy nhưng vẫn châm biếm
-chẳng phải ban nãy nhìn ngươi cũng rất hưng phấn sao, còn làm bộ
Dương Vũ quay đi chỗ khác, vô tình nhìn thấy sắc mặt trầm ngâm của Lệ nhi, như nhận ra, ngay lập tức nàng lại tươi cười nhưng vẫn để lộ ra một chút ý tứ
-chúc mừng huynh
Dương Vũ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ tới cái ánh mắt này, cái ánh mắt khi hắn bắt được tú cầu cũng giống hệt vậy, khiến cho hắn có cảm gì đó hơi mất mát, thế nhưng cũng chẳng có thể làm gì hơn, lại đi vào trong nhà tiếp tục chuẩn bị một số thứ, tới chiều thì sư phụ hắn, Đằng Thanh và Thanh Trường cùng quay trở về, vào đến trong sân thấy Dương Vũ đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc bàn ngoài sân, cạnh đó tiểu Nguyệt vẫn hăng say luyện kiếm, thấy đám người này quay về thì tiểu Nguyệt liền mừng rỡ gọi lớn
-sư phụ! người về rồi
Dương Vũ nghe vậy cũng giật mình tỉnh giậy mà tiến lại phía họ, lập tức hỏi
-tình hình sao rồi?
Liễu giao tiên tử không nóng vội, tiến lại phía bàn mà ngồi xuống, Dương Vũ thấy Đằng Thanh và Thanh Trường có vẻ như chứa một chút tâm sự, suy nghĩ một chút rồi chạy tới phía bên sư phụ hắn, thế nhưng chưa kịp hỏi thì bà ta đã nói
-ngươi biết tin tức về huyết sích quỷ vương là do ai nói với thất đại phái không?
Dương Vũ gãi gãi đầu, thế nhưng xem ra sư phụ mình cũng đã biết đó là ai nên chỉ im lặng mà lắng nghe, Liễu giao sư thái sau đó cũng lập tức trả lời thay hắn
-chính là Ngọc tiên cô, sư mẫu của ta
Dương Vũ trợn tròn mắt, như có vẻ không tin về những điều vừa nghe thấy, lập tức trở nên nghi hoặc
-không đúng, con đã từng gặp sư cô mấy lần, nhưng chưa lần nào người nhắc tới chuyện này cả.
Liễu giao tiên tử khẽ lắc đầu
-ta cũng không biết vì sao, thế nhưng nếu bà ta biết tung tích của huyết sích quỷ vương nhất định sẽ biết được sư phụ ta ra sao, nhưng có điều ta không biết vì sao thông tin tối quan trọng như thế mà bà ta lại không nói với ta.
Nói đến đây thì chợt liễu giao sư thái lại lộ vẻ im lặng như đang suy ngẫm điều gì, tới khi Dương Vũ đang định mở lời thì mới nói
-lần này thất đại phái quy tụ những tưởng đã tìm ra được tung tích của huyết sích quỷ vương, theo lời của sư mẫu ta thì hắn đang ở rất gần đây, ai dè là do ngọn nguồn quỷ khí ở lương gia thôn này, đến tám phần là do cái thứ còn lại trong phong ấn kia, thật là phiền phức hết sức.
Nghe đến đây thì Dương Vũ liền kể lại sự tình ban sáng nay, nói đã tìm được phong ấn kia nhưng bản thân còn có chút lo lắng, muốn đợi bà ta về định đoạt, Liễu giao sư thái liền gật đầu, giọng điệu hết sức ngưng trọng
-ngươi làm thế là đúng, thứ mà sư phụ phải dùng thạch phiến phong ấn nhất định không phải là loại tà vật bình thường, có khi đã đạt tới đẳng cấp của quỷ thủ bậc nhất, không thể xem thường.
Dương Vũ cũng có phần suy ngẫm, thế nhưng ngay lập tức trong đầu lóe sáng ra một ý nghĩ, từ trong người lấy ra một lá bùa rồi chạy tới dán lên cửa chính, xem xét một chút thì thấy đã ổn thỏa mới quay lại nói với sư phụ mình
-sư phụ, không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần tìm cách nào đó ngăn cho hắn ra ngoài, đến lúc đó nhất định Chung thiên sư sẽ lại tới kịp lúc để bắt hắn đi thôi
Một câu ngôn thông quỷ thần đúng là không sai, hắn làm như vậy là để tránh cho tai mắt của âm ty lỡ như vô tình nghe thấy, ai cũng biết là mấy tên tuần du cộng với quỷ sai lòng dạ rất hẹp hòi, nhất định khi nghe thấy điều này sẽ về bẩm báo lại với cấp trên, đến lúc đó mấy tên tai to mặt lớn của âm ty nhất định sẽ nói pháp sư nhân gian không còn làm nên trò trống gì, lúc nào cũng chỉ chăm chăm trông cậy vào bọn họ, như thế sẽ rất phiền phức.
Liễu giao tiên tử nghe hắn nói cũng có lý, nhưng nói là như vậy, lần trước chỉ đối mặt lới một cái ma chướng quỷ thân của một trong bốn con quỷ thủ mà đã vất vả như vậy, lần này đối thủ chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn nữa, không biết mấy người bọn họ có thể giữ nổi tới lúc ông ta tới không nữa.
Bàn bạc một hồi thì mọi người cùng đưa ra mấy ý kiến, đến cuối cùng mới thống nhất rằng ngày mai mọi người sẽ cùng xuống đó, bên trên sẽ do Thanh Trường bố trí trận pháp để nếu lỡ như mọi người không phải là đối thủ thì cũng không thể để nó thoát ra bên ngoài, vấn đề đáng lo nhất đối với Dương Vũ là về lão gia hỏa Chung thiên sư kia, vì lần này đối thủ không tầm thường, bọn họ còn không có thể nắm chắc phần thắng, liều mạng để bắt sống hắn thực sự là một việc khó khăn, nếu như giống với lần trước thì có khi mấy người bọn họ có khi còn bị bỏ mạng oan uổng mất.
Đúng như theo dự kiến, đến giờ ngọ ngày hôm sau mấy người bọn họ cùng lên đường hướng thẳng tới nhà của lão trưởng thôn, trên lưng của Thanh Trường lúc này là lỉnh kỉnh một số thứ mà hắn đã chuẩn bị ngày hôm qua, cốt yếu cũng là để bày trận, Côn Luân từ xưa đã nổi tiếng là một phái chuyên về nội đan thế nhưng trận pháp cũng biết không ít, lại kết hợp với liễu giao tiên tử nên đã sáng chế ra một loại trận pháp cực kì hữu dụng đảm bảo nếu như tà vật không có tu vi vượt quá quỷ thủ thì chắc chắn sẽ vô pháp mà thoát ra, thế nhưng vạn vật đều không thể chu toàn, nhược điểm lớn nhất của loại trận pháp này chính là người chủ trận cũng không thể thoát ra, tức là chỉ sảy ra hai loại khả năng, hoặc là có thể tiêu diệt được tà vật, hoặc là cùng nó đồng quy vu tận.
-tước gia, chúc mừng ngài
Dương Vũ hắng giọng một cái, trở về cái bộ dáng ban đầu, nhíu mày nhìn cô
-cái gì mà tước gia, nghe không vừa tai chút nào đừng sưng hô như thế với tôi
Tiểu Nguyệt nghe hắn nói vậy nhưng vẫn châm biếm
-chẳng phải ban nãy nhìn ngươi cũng rất hưng phấn sao, còn làm bộ
Dương Vũ quay đi chỗ khác, vô tình nhìn thấy sắc mặt trầm ngâm của Lệ nhi, như nhận ra, ngay lập tức nàng lại tươi cười nhưng vẫn để lộ ra một chút ý tứ
-chúc mừng huynh
Dương Vũ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ tới cái ánh mắt này, cái ánh mắt khi hắn bắt được tú cầu cũng giống hệt vậy, khiến cho hắn có cảm gì đó hơi mất mát, thế nhưng cũng chẳng có thể làm gì hơn, lại đi vào trong nhà tiếp tục chuẩn bị một số thứ, tới chiều thì sư phụ hắn, Đằng Thanh và Thanh Trường cùng quay trở về, vào đến trong sân thấy Dương Vũ đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc bàn ngoài sân, cạnh đó tiểu Nguyệt vẫn hăng say luyện kiếm, thấy đám người này quay về thì tiểu Nguyệt liền mừng rỡ gọi lớn
-sư phụ! người về rồi
Dương Vũ nghe vậy cũng giật mình tỉnh giậy mà tiến lại phía họ, lập tức hỏi
-tình hình sao rồi?
Liễu giao tiên tử không nóng vội, tiến lại phía bàn mà ngồi xuống, Dương Vũ thấy Đằng Thanh và Thanh Trường có vẻ như chứa một chút tâm sự, suy nghĩ một chút rồi chạy tới phía bên sư phụ hắn, thế nhưng chưa kịp hỏi thì bà ta đã nói
-ngươi biết tin tức về huyết sích quỷ vương là do ai nói với thất đại phái không?
Dương Vũ gãi gãi đầu, thế nhưng xem ra sư phụ mình cũng đã biết đó là ai nên chỉ im lặng mà lắng nghe, Liễu giao sư thái sau đó cũng lập tức trả lời thay hắn
-chính là Ngọc tiên cô, sư mẫu của ta
Dương Vũ trợn tròn mắt, như có vẻ không tin về những điều vừa nghe thấy, lập tức trở nên nghi hoặc
-không đúng, con đã từng gặp sư cô mấy lần, nhưng chưa lần nào người nhắc tới chuyện này cả.
Liễu giao tiên tử khẽ lắc đầu
-ta cũng không biết vì sao, thế nhưng nếu bà ta biết tung tích của huyết sích quỷ vương nhất định sẽ biết được sư phụ ta ra sao, nhưng có điều ta không biết vì sao thông tin tối quan trọng như thế mà bà ta lại không nói với ta.
Nói đến đây thì chợt liễu giao sư thái lại lộ vẻ im lặng như đang suy ngẫm điều gì, tới khi Dương Vũ đang định mở lời thì mới nói
-lần này thất đại phái quy tụ những tưởng đã tìm ra được tung tích của huyết sích quỷ vương, theo lời của sư mẫu ta thì hắn đang ở rất gần đây, ai dè là do ngọn nguồn quỷ khí ở lương gia thôn này, đến tám phần là do cái thứ còn lại trong phong ấn kia, thật là phiền phức hết sức.
Nghe đến đây thì Dương Vũ liền kể lại sự tình ban sáng nay, nói đã tìm được phong ấn kia nhưng bản thân còn có chút lo lắng, muốn đợi bà ta về định đoạt, Liễu giao sư thái liền gật đầu, giọng điệu hết sức ngưng trọng
-ngươi làm thế là đúng, thứ mà sư phụ phải dùng thạch phiến phong ấn nhất định không phải là loại tà vật bình thường, có khi đã đạt tới đẳng cấp của quỷ thủ bậc nhất, không thể xem thường.
Dương Vũ cũng có phần suy ngẫm, thế nhưng ngay lập tức trong đầu lóe sáng ra một ý nghĩ, từ trong người lấy ra một lá bùa rồi chạy tới dán lên cửa chính, xem xét một chút thì thấy đã ổn thỏa mới quay lại nói với sư phụ mình
-sư phụ, không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần tìm cách nào đó ngăn cho hắn ra ngoài, đến lúc đó nhất định Chung thiên sư sẽ lại tới kịp lúc để bắt hắn đi thôi
Một câu ngôn thông quỷ thần đúng là không sai, hắn làm như vậy là để tránh cho tai mắt của âm ty lỡ như vô tình nghe thấy, ai cũng biết là mấy tên tuần du cộng với quỷ sai lòng dạ rất hẹp hòi, nhất định khi nghe thấy điều này sẽ về bẩm báo lại với cấp trên, đến lúc đó mấy tên tai to mặt lớn của âm ty nhất định sẽ nói pháp sư nhân gian không còn làm nên trò trống gì, lúc nào cũng chỉ chăm chăm trông cậy vào bọn họ, như thế sẽ rất phiền phức.
Liễu giao tiên tử nghe hắn nói cũng có lý, nhưng nói là như vậy, lần trước chỉ đối mặt lới một cái ma chướng quỷ thân của một trong bốn con quỷ thủ mà đã vất vả như vậy, lần này đối thủ chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn nữa, không biết mấy người bọn họ có thể giữ nổi tới lúc ông ta tới không nữa.
Bàn bạc một hồi thì mọi người cùng đưa ra mấy ý kiến, đến cuối cùng mới thống nhất rằng ngày mai mọi người sẽ cùng xuống đó, bên trên sẽ do Thanh Trường bố trí trận pháp để nếu lỡ như mọi người không phải là đối thủ thì cũng không thể để nó thoát ra bên ngoài, vấn đề đáng lo nhất đối với Dương Vũ là về lão gia hỏa Chung thiên sư kia, vì lần này đối thủ không tầm thường, bọn họ còn không có thể nắm chắc phần thắng, liều mạng để bắt sống hắn thực sự là một việc khó khăn, nếu như giống với lần trước thì có khi mấy người bọn họ có khi còn bị bỏ mạng oan uổng mất.
Đúng như theo dự kiến, đến giờ ngọ ngày hôm sau mấy người bọn họ cùng lên đường hướng thẳng tới nhà của lão trưởng thôn, trên lưng của Thanh Trường lúc này là lỉnh kỉnh một số thứ mà hắn đã chuẩn bị ngày hôm qua, cốt yếu cũng là để bày trận, Côn Luân từ xưa đã nổi tiếng là một phái chuyên về nội đan thế nhưng trận pháp cũng biết không ít, lại kết hợp với liễu giao tiên tử nên đã sáng chế ra một loại trận pháp cực kì hữu dụng đảm bảo nếu như tà vật không có tu vi vượt quá quỷ thủ thì chắc chắn sẽ vô pháp mà thoát ra, thế nhưng vạn vật đều không thể chu toàn, nhược điểm lớn nhất của loại trận pháp này chính là người chủ trận cũng không thể thoát ra, tức là chỉ sảy ra hai loại khả năng, hoặc là có thể tiêu diệt được tà vật, hoặc là cùng nó đồng quy vu tận.
/99
|