Diệp Mạnh Giác lo lắng như vậy không phải là không có lý. Anh còn nhớ rõ ràng rành mạch đoạn thời gian trước đây lúc anh nhận Diệp Tư về nhà, anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cho cô an tâm ở lại. Nếu giờ để cho cô biết cô không phải là con cháu Diệp gia, nhất định cô sẽ càng không có cảm giác an toàn, cho dù anh có yêu thương chiều chuộng cô đến đâu, trong lòng cô trước sau gì cũng sẽ có chướng ngại.
Ở trong lòng Diệp Mạnh Giác, Diệp Mạnh Tiêu dù có liên hệ máu mủ với anh hay không, với anh mà nói thì không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì. Cho dù không có liên hệ máu mủ, anh ấy vẫn là người anh hai mà anh luôn kính trọng, là anh hai luôn quan tâm chăm sóc anh, là thần tượng của anh từ thời thiếu niên cho tới nay. Cho nên, Diệp Tư đối với anh mà nói, chính là người thân của anh, là máu mủ duy nhất của người anh thân yêu nhất để lại cho anh. Từ lúc anh tìm được cô đến giờ anh luôn cảm thấy mình thật may mắn, bất cứ chuyện gì cũng không thể so sánh được. Anh nhìn cô an tâm ở lại, nhìn cô chậm rãi học làm nũng với anh, nhìn cô mỗi ngày một ỷ lại vào anh, từng bước một, mỗi một ngày, mỗi một việc, anh đều nhớ rành mạch, thậm chí ngay cả những tâm tình vui sướng của cô anh đều nhớ thật rõ ràng đến không ngờ.
Cho dù khi anh phát hiện mình có vài phần ý muốn chiếm hữu đối với cô, anh cũng không nghĩ sẽ nói cho cô biết sự thật này, bởi anh thật lòng coi cô như cháu gái ruột mà nuôi nấng, mà cô cũng chỉ biết anh là chú ruột. Tâm tư riêng của anh chỉ có thể mang đến thương tổn cho cô, cho nên, anh thêm một lần nữa đè nén, thêm một lần nữa lùi bước, chính vì sợ cô bị thương tổn. Anh, Diệp Mạnh Giác, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ bé cưng của anh bị thương tổn.
Hoàn hảo là, bé cưng của anh cũng như anh, cũng có loại tâm tư khác. Cho dù là về sau không thể tránh khỏi bị tổn thương, nhưng ít nhất, đối với cô mà nói, anh dù gì cũng là người thân nhất.
Nguyên nhân Diệp Tâm bại lộ là từ lần Diệp Tư bị bắt cóc. Có thể do Kiều Hoa Hoa gây ra họa này nên Trần Á sau đó đích thân cẩn thận điều tra, từ đó biết thêm một chút về vụ án. Bạn học Lệ Vi nói, cô ta vốn dĩ cũng không có ý muốn bắt cóc Diệp Tư, chỉ muốn tìm vài người chung tay dạy dỗ Diệp Tư một chút, nhưng chính vì cô ta nhận được một cú điện thoại khi nhóm cô ta đang trên đường theo đuôi Diệp Tư nên càng tức giận, tạm thời thay đổi chủ ý ban đầu.
Cú điện thoại kia là do Diệp Tâm gọi tới. Trần Á cũng không trực tiếp nói với Diệp Mạnh Giác chuyện này, về sau anh tìm được cơ hội gặp riêng Tần Vi Khiêm, cẩn thận thử cậu ta một phen, cảm thấy cậu ta không có vấn đề mới tố cáo rõ sự tình cho anh ta biết.
Nếu Diệp Tâm có vấn đề, như vậy chuyện của Vương Khải biết được từ Diệp Tâm nhất định cũng có vấn đề. Tuy nhiên, trước mắt xem ra, phản ứng của Vương Khải đã tỏ rõ cho Diệp Mạnh Giác biết rằng, năm đó ông ta đúng là đã hãm hại Diệp Mạnh Tiêu. Về phần vì sao bà xã Vương Khải lại muốn mượn tay Diệp Tâm để chọc cho chuyện này lòi ra, Diệp Tâm liên quan thế nào tới bà ta, bọn họ vẫn chưa nắm rõ.
Diệp Mạnh Giác sợ hãi chuyện Diệp Tư bị bắt cóc sẽ xảy ra lần nữa, nên sai hai vệ sĩ âm thầm đi theo Diệp Tư, hơn nữa tài xế cũng được thay bằng một nữ nhân viên tinh nhuệ của công ty vệ sĩ. Lúc Diệp Tư hỏi anh về chuyện này, anh sợ bé con hoảng sợ nên nói khác đi rằng gần đây gia đình tiểu Lý có việc, phải về nhà.
Bọn họ bên này chuẩn bị kỹ càng, nhưng đối phương lại không ra tay. Tư liệu về Diệp Tâm cũng đã nhanh chóng tra ra được, mặc dù vẫn có một ít việc mơ hồ không rõ, nhưng cũng biết được đại khái. Cô ta là con gái của người năm đó lái chiếc xe tải đụng phải Diệp Mạnh Tiêu. Người tài xế kia sau khi gây ra vụ án liền lái xe đào tẩu, hoảng hốt chạy bừa rồi lao xuống khỏi đường cao tốc. Nghe nói, vợ anh ta đã qua đời, trong nhà chỉ có một cô con gái nhỏ mới mười mấy tuổi. Sau khi chuyện này xảy ra, bởi vì Diệp Tâm không muốn bị gởi nuôi ở nhà bà cô nên đã rời nhà ra ngoài, được một bà lão thu dưỡng. Do cô cũng che giấu thân thế của mình đối với bà lão, nên lúc Tần Vi Khiêm cho người điều tra gia thế cũng không phát hiện được vấn đề. Lần này đào được một ít manh mối là do cô ta đi bái tế cha mình, từ đó mới liên hệ tới người tài xế.
Diệp Tư tan học về nhà, vừa đẩy cửa ra đã cảm thấy là lạ, bởi trong không khí có mùi hoa lài nhàn nhạt.
“Dì Thái?” Diệp Tư thử kêu lên.
Mùi này chính là mùi mà Diệp Tư thích nhất, Dì Thái biết rất rõ, lúc trước khi bà còn làm việc ở đây thì thường xuyên xịt loại nước hoa này trong không khí.
Một phụ nữ từ trong nhà ăn đi ra, quả nhiên là Dì Thái.
“Dì Thái!” Diệp Tư quăng giày, bổ nhào qua. Dì Thái thấy cô cũng thật vui mừng, vội vàng đón được cô, hàn huyên chuyện nhà suốt một buổi chiều.
Dì Thái là do Diệp Mạnh Giác cố ý tìm về sau khi phát hiện chuyện của Dì Lưu, bà với Diệp Tư từ trước tới nay thân thiết, lại là người thật tình yêu thương Diệp Tư, nghĩ đi nghĩ lại thì không còn ai thích hợp hơn bà.
Diệp Mạnh Giác đang tâm phiền ý loạn, đứng ngồi không yên thì Dì Thái gọi điện thoại tới, lúc đó anh mới biết vì sao bản thân mình suốt ngày lại hoảng hốt như vậy. Anh khoác áo, chạy nhanh về nhà. Nghe Dì Thái nói, buổi trưa Lý Hoa Quyên có qua nhà một chuyến, bà không biết Lý Hoa Quyên ở trên lầu nói cái gì với Diệp Tư, chỉ biết là sau khi bà đi rồi thì Diệp Tư tự giam mình trong phòng, không đi ra.
Diệp Mạnh Giác gõ cửa hồi lâu cuối cùng đành phải lấy chìa khóa dự bị ra, tự mình mở cửa đi vào.
Diệp Tư cuộn mình ngồi trước cửa sổ, đầu chôn trong cánh tay, chỉ có cái đầu đen thùi thò ra cho Diệp Mạnh Giác thấy. Tuy rằng không nhìn thấy mặt cô, nhưng hai vai cô run nhè nhẹ đã cho Diệp Mạnh Giác biết, cô đang khóc. Tình cảnh này khiến anh nhớ tới hình ảnh năm đó khi anh đến cô nhi viện gặp cô. Khi đó, cô cũng giống như bây giờ, nho nhỏ co rút lại thành một cục ngồi trong góc, mặt chôn trong cánh tay, như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, nhỏ gầy cô đơn đáng thương. Anh biết, Lý Hoa Quyên hẳn đã nói hết sự thật cho cô biết.
Trái tim anh cũng đau nhói từng cơn theo từng nhịp run lên của đầu vai cô, đây là bảo bối anh nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, nào đâu ngờ, nguyên nhân vì anh mà lại để cho cô bị ấm ức khổ sở.
“Bé cưng.” anh nhẹ giọng gọi cô.
“Bé cưng.” anh tới gần cô, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, đưa tay muốn nâng đầu cô lên nhìn anh, nhưng không được như mong muốn. Bé con thoạt nhìn thật yếu ớt lúc này lại ngoan cường không chịu ngẩng đầu. Anh lại không dám dùng sức, sợ làm đau cô, chỉ đành vuốt nhẹ đầu cô, nhẹ giọng năn nỉ. Không biết bao lâu sau, anh quỳ đến chân đã tê rần cũng không dám đứng dậy, đành ngồi xuôi xuống, ôm trọn cô vào trong ngực.
“Bé cưng, bé cưng, chú phải làm sao? Chú phải làm sao mới được đây?” anh nhẹ giọng hỏi, chuyện này là vô ý, anh thương cô yêu cô, hận không thể móc trái tim ra đưa cho cô, nhưng trong lúc lơ đãng lại vô tình mà làm cho cô đau lòng.
“Bé cưng, bé cưng, bé cưng…”
Diệp Tư ngẩng đầu lên từ trong khuỷu tay anh, thấy nỗi hối hận trong mắt Diệp Mạnh Giác, cô lắc đầu, nói: “Chú, không, không trách chú.”
Sao có thể trách anh đây? Qua nhiều năm như vậy, anh luôn luôn chăm sóc cô rất tốt, thậm chí có thể nói còn tốt hơn so với cha mẹ của mấy đứa trẻ khác. Anh rõ ràng biết giữa hai người không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì nhưng vẫn luôn yêu thương cô không thay đổi, dùng mọi cách cưng chìu cô, sao có thể trách anh được?
Nhưng mà, nếu cô không phải là cháu gái của anh, vậy cô là gì đây?
Ánh mắt cô vừa mê man vừa chứa đựng sự lo sợ không yên nhìn anh làm Diệp Mạnh Giác căng thẳng trong lòng, anh thậm chí cảm thấy chỉ một giây nữa thôi thì cô sẽ rời anh mà đi. Anh vội vã vỗ nhẹ sau lưng cô, nói: “Bé cưng, đừng nhìn chú như vậy, bé cưng, không thể nhìn chú như vậy. Chú yêu bé cưng, mặc kệ bé cưng có phải là cháu gái của chú hay không, chú đều yêu bé cưng. Trước kia, chú nuôi bé cưng lớn giống như nuôi con gái, nhưng chú yêu bé cưng. Bây giờ, bé cưng đã không phải là cháu gái của chú, chú vẫn yêu bé cưng như vậy. Bé cưng, bé cưng là của chú, mặc kệ mọi sự có chuyển biến thế nào thì bé cưng vẫn là của chú.”
Diệp Tư vẫn mờ mịt bất lực nhìn anh như cũ. Môi anh đưa đến gần mắt cô, cô mới nhắm mắt lại. Anh lần lượt hôn mắt cô, có vẻ như muốn dùng lửa nóng của môi mình mà hòa tan ánh mắt mê man của cô.
Tay Diệp Tư sờ sờ tiến vào trong quần áo của anh. Tay cô lạnh như băng đụng tới da thịt như lửa nóng của anh, lập tức khiến cả người anh rùng mình một cái.
Anh rời môi khỏi đôi mắt cô, nhìn về phía cô.
Bé cưng trong lòng vẫn nhắm mắt lại như cũ, môi mím thật chặt, tay lại lung tung sờ mó trên người anh, anh cách quần áo đè lại tay cô, lúc này cô mới mở to mắt mà nhìn anh.
“Bé cưng.” anh cố nén ngọn lửa hừng hực mà bàn tay nhỏ bé của cô châm lên, hạ giọng nói, “Bé cưng, đừng quậy.”
Anh sợ, sợ rằng nếu làm chuyện yêu đương với cô lúc này sẽ làm cho mọi việc trở nên tệ hơn, bình thường cô không thích chuyện này, lần nào cũng đều do anh vừa dỗ vừa lừa mới ăn cô được.
“Chú.” Trong mắt cô còn đong đầy hơi nước, mịt mờ mờ mịt nhìn không rõ lắm, nhưng giọng nói của cô lại rất kiên định, “Chú.”
Tay cô tránh thoát được tay anh, tiếp tục bò lên trên, lúc đụng đến trước ngực anh, anh rên lên một tiếng, cũng nhịn không được nữa mà ấn cô xuống, sau đó là mưa hôn ùn ùn kéo đến.
Thân mình bé bỏng của cô ở trong lòng anh không trốn tránh giống như bình thường, mà ngược lại lại có một dạng tư thái chào đón tự nhiên. Hai tay của cô ôm lấy cổ anh, phối hợp hôn môi với anh, chân cô chủ động bò lên hông anh, buộc vòng quanh, có vẻ như dùng hết khí lực toàn thân. Sự đón ý phối hợp của cô tuy trúc trắc nhưng là trí mạng đối với người khác.
“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, rời miệng cô ra, chậm rãi hôn xuống thân. Diệp Tư lại dường như ngại anh chậm, đưa tay vội vàng kéo ra dây lưng của anh. Cô giật nửa ngày mà không có chút dấu hiệu lỏng ra nào thì không khỏi tức giận, miệng la hét: “Cởi, cởi, cởi hết.”
Diệp Mạnh Giác thấy cô càng lúc càng sốt ruột nên vội vàng tự mình cởi bỏ dây lưng. Vật khổng lồ nóng rực mất đi trói buộc, ngạo nghễ nhảy ra. Diệp Tư vươn tay nhỏ nắm lấy quái vật to lớn nóng rực đáng sợ kia. Diệp Tư chỉ khẽ đụng rồi ngay lập tức lui tay về. Diệp Mạnh Giác không cho, bàn tay to của anh đã bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên vật lửa nóng đó, anh nói với cô: “Bé cưng, mau cảm thụ nó, mau cảm thụ sự yêu thương của nó đối với bé cưng.”
Vật nóng rực trong tay có vẻ như đang giần giật phát triển lớn hơn, cô nhìn nơi đó, đồng thời cảm thụ sự sống bừng bừng khổng lồ trong lòng bàn tay.
“Nó chỉ như vậy đối với bé cưng, chỉ với bé cưng nó mới lớn như vậy, nóng như vậy, khẩn cấp như vậy. Bé cưng, nó giống như chú, chỉ cần bé cưng, chỉ có cảm giác với bé cưng, bé cưng, bé cưng.”
“Tiến vào!” Diệp Tư lắc lắc thân mình nói, “Chú, tiến vào.”
Anh muốn ôm cô đến trên giường, cô lại lắc đầu liên tục, miệng chỉ nói: “Tiến vào, chú, tiến vào.”
Ở trước mặt cô, Diệp Mạnh Giác vốn không hề có chút tự chủ nào, lúc này cô còn yêu cầu bức thiết như vậy, anh càng không cách nào chế ngự được, anh động dưới thân một cái liền đi vào thật sâu.
Diệp Tư cau mày, cắn môi dưới, cũng không nói chuyện.
Diệp Mạnh Giác biết đây là vì thân thể cô chưa mở ra, tiến vào nhanh như vậy, anh lại vĩ đại như vậy, dĩ nhiên là đau rồi.
“Ngoan, ngoan.” anh tất nhiên biết cô đau, nhưng cũng không dừng lại được, chỉ thả chậm tốc độ, vừa hôn môi cô, đầu lưỡi dùng sức cạy mở môi dưới đang cắn chặt của cô. Đầu lưỡi của anh linh hoạt liếm môi dưới của cô, hết lần này đến lần khác, chi chít mật nhẹ vỗ về, như muốn vuốt ve dấu răng trên môi cho đến khi nó biến mất.
Bàn tay to của anh mang theo nhiệt lượng làm người ta an tâm, ấp lên trước khuôn ngực mềm mại như nước của cô, anh khi thì vò nhẹ, khi thì ngón tay cái xoay quanh vòng đỉnh hồng đậm. Từng chút một khiến thân thể cứng ngắc vì căng thẳng của cô chậm rãi mềm nhũn ra.
Cô không khỏi sinh ra một tia khuây khoả, mũi phát ra tiếng rên nhẹ. Nghe được thanh âm của cô, anh liền gia tăng độ mạnh yếu, đầu ngón tay dùng sức vê lên bộ ngực trắng noãn của cô.
“Chú.” cô thừa dịp bờ môi của anh rời đi thở hổn hển nũng nịu kêu lên, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, môi sưng đỏ kiều diễm. Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên thân thể cô, khiến da thịt vốn như tuyết trắng của cô nay gần như trong suốt, sáng lên như không thật.
“Chú.”Ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy khát cầu, cô chu môi, giống như trở về lúc còn nhỏ lúc cô muốn đòi kẹo từ anh.
“Bé cưng.” hai tay anh nắm chặt lấy vòng eo yếu ớt của cô, dưới lưng dùng sức, tùy theo mong muốn của cô, đây là lần đầu tiên cô khát cầu anh, sao anh lại không thỏa mãn cô? Tùy theo mong muốn của cô.
Khuôn ngực trắng noãn của cô theo lực đẩy mạnh của anh, không bị khống chế mà đung đưa nảy lên, nhìn trong mắt anh càng kích thích vô cùng. Cô nhíu chặt mày, hé mở môi anh đào, đều là cực hạn dụ hoặc đối với anh.
Môi anh đào kia phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn càng như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho anh càng đánh càng hăng.
“A, chú, chú…”
Dường như chịu không nổi lực đẩy cùng tốc độ của anh, cô như một con thuyền nhỏ gặp phải sóng to, lơ lửng trên đầu sóng, cô muốn bấu víu anh nhưng làm thế nào cũng bắt không được, cô như rơi xuống từ đầu một ngọn sóng vĩ đại, thét lên một tiếng, ưỡn cong thân thể lên.
Mắt thấy cô đã muốn xụi lơ xuống, vẫn được bao phủ bên trong phiến hoa kia, anh lại vươn cánh tay, ôm cô từ phía sau, toàn bộ thân thể mềm yếu của cô ngồi trong lòng anh, tùy ý anh lửa nóng đòi lấy như trước.
“Bé cưng, bé cưng.” anh vừa đẩy cự đào trong cơ thể cô, ngoài miệng cuồng loạn kêu, “Bé cưng, bé cưng, chú yêu bé, bé cưng, bé cưng là của chú, bé cưng…”
Ở trong lòng Diệp Mạnh Giác, Diệp Mạnh Tiêu dù có liên hệ máu mủ với anh hay không, với anh mà nói thì không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì. Cho dù không có liên hệ máu mủ, anh ấy vẫn là người anh hai mà anh luôn kính trọng, là anh hai luôn quan tâm chăm sóc anh, là thần tượng của anh từ thời thiếu niên cho tới nay. Cho nên, Diệp Tư đối với anh mà nói, chính là người thân của anh, là máu mủ duy nhất của người anh thân yêu nhất để lại cho anh. Từ lúc anh tìm được cô đến giờ anh luôn cảm thấy mình thật may mắn, bất cứ chuyện gì cũng không thể so sánh được. Anh nhìn cô an tâm ở lại, nhìn cô chậm rãi học làm nũng với anh, nhìn cô mỗi ngày một ỷ lại vào anh, từng bước một, mỗi một ngày, mỗi một việc, anh đều nhớ rành mạch, thậm chí ngay cả những tâm tình vui sướng của cô anh đều nhớ thật rõ ràng đến không ngờ.
Cho dù khi anh phát hiện mình có vài phần ý muốn chiếm hữu đối với cô, anh cũng không nghĩ sẽ nói cho cô biết sự thật này, bởi anh thật lòng coi cô như cháu gái ruột mà nuôi nấng, mà cô cũng chỉ biết anh là chú ruột. Tâm tư riêng của anh chỉ có thể mang đến thương tổn cho cô, cho nên, anh thêm một lần nữa đè nén, thêm một lần nữa lùi bước, chính vì sợ cô bị thương tổn. Anh, Diệp Mạnh Giác, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ bé cưng của anh bị thương tổn.
Hoàn hảo là, bé cưng của anh cũng như anh, cũng có loại tâm tư khác. Cho dù là về sau không thể tránh khỏi bị tổn thương, nhưng ít nhất, đối với cô mà nói, anh dù gì cũng là người thân nhất.
Nguyên nhân Diệp Tâm bại lộ là từ lần Diệp Tư bị bắt cóc. Có thể do Kiều Hoa Hoa gây ra họa này nên Trần Á sau đó đích thân cẩn thận điều tra, từ đó biết thêm một chút về vụ án. Bạn học Lệ Vi nói, cô ta vốn dĩ cũng không có ý muốn bắt cóc Diệp Tư, chỉ muốn tìm vài người chung tay dạy dỗ Diệp Tư một chút, nhưng chính vì cô ta nhận được một cú điện thoại khi nhóm cô ta đang trên đường theo đuôi Diệp Tư nên càng tức giận, tạm thời thay đổi chủ ý ban đầu.
Cú điện thoại kia là do Diệp Tâm gọi tới. Trần Á cũng không trực tiếp nói với Diệp Mạnh Giác chuyện này, về sau anh tìm được cơ hội gặp riêng Tần Vi Khiêm, cẩn thận thử cậu ta một phen, cảm thấy cậu ta không có vấn đề mới tố cáo rõ sự tình cho anh ta biết.
Nếu Diệp Tâm có vấn đề, như vậy chuyện của Vương Khải biết được từ Diệp Tâm nhất định cũng có vấn đề. Tuy nhiên, trước mắt xem ra, phản ứng của Vương Khải đã tỏ rõ cho Diệp Mạnh Giác biết rằng, năm đó ông ta đúng là đã hãm hại Diệp Mạnh Tiêu. Về phần vì sao bà xã Vương Khải lại muốn mượn tay Diệp Tâm để chọc cho chuyện này lòi ra, Diệp Tâm liên quan thế nào tới bà ta, bọn họ vẫn chưa nắm rõ.
Diệp Mạnh Giác sợ hãi chuyện Diệp Tư bị bắt cóc sẽ xảy ra lần nữa, nên sai hai vệ sĩ âm thầm đi theo Diệp Tư, hơn nữa tài xế cũng được thay bằng một nữ nhân viên tinh nhuệ của công ty vệ sĩ. Lúc Diệp Tư hỏi anh về chuyện này, anh sợ bé con hoảng sợ nên nói khác đi rằng gần đây gia đình tiểu Lý có việc, phải về nhà.
Bọn họ bên này chuẩn bị kỹ càng, nhưng đối phương lại không ra tay. Tư liệu về Diệp Tâm cũng đã nhanh chóng tra ra được, mặc dù vẫn có một ít việc mơ hồ không rõ, nhưng cũng biết được đại khái. Cô ta là con gái của người năm đó lái chiếc xe tải đụng phải Diệp Mạnh Tiêu. Người tài xế kia sau khi gây ra vụ án liền lái xe đào tẩu, hoảng hốt chạy bừa rồi lao xuống khỏi đường cao tốc. Nghe nói, vợ anh ta đã qua đời, trong nhà chỉ có một cô con gái nhỏ mới mười mấy tuổi. Sau khi chuyện này xảy ra, bởi vì Diệp Tâm không muốn bị gởi nuôi ở nhà bà cô nên đã rời nhà ra ngoài, được một bà lão thu dưỡng. Do cô cũng che giấu thân thế của mình đối với bà lão, nên lúc Tần Vi Khiêm cho người điều tra gia thế cũng không phát hiện được vấn đề. Lần này đào được một ít manh mối là do cô ta đi bái tế cha mình, từ đó mới liên hệ tới người tài xế.
Diệp Tư tan học về nhà, vừa đẩy cửa ra đã cảm thấy là lạ, bởi trong không khí có mùi hoa lài nhàn nhạt.
“Dì Thái?” Diệp Tư thử kêu lên.
Mùi này chính là mùi mà Diệp Tư thích nhất, Dì Thái biết rất rõ, lúc trước khi bà còn làm việc ở đây thì thường xuyên xịt loại nước hoa này trong không khí.
Một phụ nữ từ trong nhà ăn đi ra, quả nhiên là Dì Thái.
“Dì Thái!” Diệp Tư quăng giày, bổ nhào qua. Dì Thái thấy cô cũng thật vui mừng, vội vàng đón được cô, hàn huyên chuyện nhà suốt một buổi chiều.
Dì Thái là do Diệp Mạnh Giác cố ý tìm về sau khi phát hiện chuyện của Dì Lưu, bà với Diệp Tư từ trước tới nay thân thiết, lại là người thật tình yêu thương Diệp Tư, nghĩ đi nghĩ lại thì không còn ai thích hợp hơn bà.
Diệp Mạnh Giác đang tâm phiền ý loạn, đứng ngồi không yên thì Dì Thái gọi điện thoại tới, lúc đó anh mới biết vì sao bản thân mình suốt ngày lại hoảng hốt như vậy. Anh khoác áo, chạy nhanh về nhà. Nghe Dì Thái nói, buổi trưa Lý Hoa Quyên có qua nhà một chuyến, bà không biết Lý Hoa Quyên ở trên lầu nói cái gì với Diệp Tư, chỉ biết là sau khi bà đi rồi thì Diệp Tư tự giam mình trong phòng, không đi ra.
Diệp Mạnh Giác gõ cửa hồi lâu cuối cùng đành phải lấy chìa khóa dự bị ra, tự mình mở cửa đi vào.
Diệp Tư cuộn mình ngồi trước cửa sổ, đầu chôn trong cánh tay, chỉ có cái đầu đen thùi thò ra cho Diệp Mạnh Giác thấy. Tuy rằng không nhìn thấy mặt cô, nhưng hai vai cô run nhè nhẹ đã cho Diệp Mạnh Giác biết, cô đang khóc. Tình cảnh này khiến anh nhớ tới hình ảnh năm đó khi anh đến cô nhi viện gặp cô. Khi đó, cô cũng giống như bây giờ, nho nhỏ co rút lại thành một cục ngồi trong góc, mặt chôn trong cánh tay, như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, nhỏ gầy cô đơn đáng thương. Anh biết, Lý Hoa Quyên hẳn đã nói hết sự thật cho cô biết.
Trái tim anh cũng đau nhói từng cơn theo từng nhịp run lên của đầu vai cô, đây là bảo bối anh nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, nào đâu ngờ, nguyên nhân vì anh mà lại để cho cô bị ấm ức khổ sở.
“Bé cưng.” anh nhẹ giọng gọi cô.
“Bé cưng.” anh tới gần cô, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, đưa tay muốn nâng đầu cô lên nhìn anh, nhưng không được như mong muốn. Bé con thoạt nhìn thật yếu ớt lúc này lại ngoan cường không chịu ngẩng đầu. Anh lại không dám dùng sức, sợ làm đau cô, chỉ đành vuốt nhẹ đầu cô, nhẹ giọng năn nỉ. Không biết bao lâu sau, anh quỳ đến chân đã tê rần cũng không dám đứng dậy, đành ngồi xuôi xuống, ôm trọn cô vào trong ngực.
“Bé cưng, bé cưng, chú phải làm sao? Chú phải làm sao mới được đây?” anh nhẹ giọng hỏi, chuyện này là vô ý, anh thương cô yêu cô, hận không thể móc trái tim ra đưa cho cô, nhưng trong lúc lơ đãng lại vô tình mà làm cho cô đau lòng.
“Bé cưng, bé cưng, bé cưng…”
Diệp Tư ngẩng đầu lên từ trong khuỷu tay anh, thấy nỗi hối hận trong mắt Diệp Mạnh Giác, cô lắc đầu, nói: “Chú, không, không trách chú.”
Sao có thể trách anh đây? Qua nhiều năm như vậy, anh luôn luôn chăm sóc cô rất tốt, thậm chí có thể nói còn tốt hơn so với cha mẹ của mấy đứa trẻ khác. Anh rõ ràng biết giữa hai người không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì nhưng vẫn luôn yêu thương cô không thay đổi, dùng mọi cách cưng chìu cô, sao có thể trách anh được?
Nhưng mà, nếu cô không phải là cháu gái của anh, vậy cô là gì đây?
Ánh mắt cô vừa mê man vừa chứa đựng sự lo sợ không yên nhìn anh làm Diệp Mạnh Giác căng thẳng trong lòng, anh thậm chí cảm thấy chỉ một giây nữa thôi thì cô sẽ rời anh mà đi. Anh vội vã vỗ nhẹ sau lưng cô, nói: “Bé cưng, đừng nhìn chú như vậy, bé cưng, không thể nhìn chú như vậy. Chú yêu bé cưng, mặc kệ bé cưng có phải là cháu gái của chú hay không, chú đều yêu bé cưng. Trước kia, chú nuôi bé cưng lớn giống như nuôi con gái, nhưng chú yêu bé cưng. Bây giờ, bé cưng đã không phải là cháu gái của chú, chú vẫn yêu bé cưng như vậy. Bé cưng, bé cưng là của chú, mặc kệ mọi sự có chuyển biến thế nào thì bé cưng vẫn là của chú.”
Diệp Tư vẫn mờ mịt bất lực nhìn anh như cũ. Môi anh đưa đến gần mắt cô, cô mới nhắm mắt lại. Anh lần lượt hôn mắt cô, có vẻ như muốn dùng lửa nóng của môi mình mà hòa tan ánh mắt mê man của cô.
Tay Diệp Tư sờ sờ tiến vào trong quần áo của anh. Tay cô lạnh như băng đụng tới da thịt như lửa nóng của anh, lập tức khiến cả người anh rùng mình một cái.
Anh rời môi khỏi đôi mắt cô, nhìn về phía cô.
Bé cưng trong lòng vẫn nhắm mắt lại như cũ, môi mím thật chặt, tay lại lung tung sờ mó trên người anh, anh cách quần áo đè lại tay cô, lúc này cô mới mở to mắt mà nhìn anh.
“Bé cưng.” anh cố nén ngọn lửa hừng hực mà bàn tay nhỏ bé của cô châm lên, hạ giọng nói, “Bé cưng, đừng quậy.”
Anh sợ, sợ rằng nếu làm chuyện yêu đương với cô lúc này sẽ làm cho mọi việc trở nên tệ hơn, bình thường cô không thích chuyện này, lần nào cũng đều do anh vừa dỗ vừa lừa mới ăn cô được.
“Chú.” Trong mắt cô còn đong đầy hơi nước, mịt mờ mờ mịt nhìn không rõ lắm, nhưng giọng nói của cô lại rất kiên định, “Chú.”
Tay cô tránh thoát được tay anh, tiếp tục bò lên trên, lúc đụng đến trước ngực anh, anh rên lên một tiếng, cũng nhịn không được nữa mà ấn cô xuống, sau đó là mưa hôn ùn ùn kéo đến.
Thân mình bé bỏng của cô ở trong lòng anh không trốn tránh giống như bình thường, mà ngược lại lại có một dạng tư thái chào đón tự nhiên. Hai tay của cô ôm lấy cổ anh, phối hợp hôn môi với anh, chân cô chủ động bò lên hông anh, buộc vòng quanh, có vẻ như dùng hết khí lực toàn thân. Sự đón ý phối hợp của cô tuy trúc trắc nhưng là trí mạng đối với người khác.
“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, rời miệng cô ra, chậm rãi hôn xuống thân. Diệp Tư lại dường như ngại anh chậm, đưa tay vội vàng kéo ra dây lưng của anh. Cô giật nửa ngày mà không có chút dấu hiệu lỏng ra nào thì không khỏi tức giận, miệng la hét: “Cởi, cởi, cởi hết.”
Diệp Mạnh Giác thấy cô càng lúc càng sốt ruột nên vội vàng tự mình cởi bỏ dây lưng. Vật khổng lồ nóng rực mất đi trói buộc, ngạo nghễ nhảy ra. Diệp Tư vươn tay nhỏ nắm lấy quái vật to lớn nóng rực đáng sợ kia. Diệp Tư chỉ khẽ đụng rồi ngay lập tức lui tay về. Diệp Mạnh Giác không cho, bàn tay to của anh đã bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên vật lửa nóng đó, anh nói với cô: “Bé cưng, mau cảm thụ nó, mau cảm thụ sự yêu thương của nó đối với bé cưng.”
Vật nóng rực trong tay có vẻ như đang giần giật phát triển lớn hơn, cô nhìn nơi đó, đồng thời cảm thụ sự sống bừng bừng khổng lồ trong lòng bàn tay.
“Nó chỉ như vậy đối với bé cưng, chỉ với bé cưng nó mới lớn như vậy, nóng như vậy, khẩn cấp như vậy. Bé cưng, nó giống như chú, chỉ cần bé cưng, chỉ có cảm giác với bé cưng, bé cưng, bé cưng.”
“Tiến vào!” Diệp Tư lắc lắc thân mình nói, “Chú, tiến vào.”
Anh muốn ôm cô đến trên giường, cô lại lắc đầu liên tục, miệng chỉ nói: “Tiến vào, chú, tiến vào.”
Ở trước mặt cô, Diệp Mạnh Giác vốn không hề có chút tự chủ nào, lúc này cô còn yêu cầu bức thiết như vậy, anh càng không cách nào chế ngự được, anh động dưới thân một cái liền đi vào thật sâu.
Diệp Tư cau mày, cắn môi dưới, cũng không nói chuyện.
Diệp Mạnh Giác biết đây là vì thân thể cô chưa mở ra, tiến vào nhanh như vậy, anh lại vĩ đại như vậy, dĩ nhiên là đau rồi.
“Ngoan, ngoan.” anh tất nhiên biết cô đau, nhưng cũng không dừng lại được, chỉ thả chậm tốc độ, vừa hôn môi cô, đầu lưỡi dùng sức cạy mở môi dưới đang cắn chặt của cô. Đầu lưỡi của anh linh hoạt liếm môi dưới của cô, hết lần này đến lần khác, chi chít mật nhẹ vỗ về, như muốn vuốt ve dấu răng trên môi cho đến khi nó biến mất.
Bàn tay to của anh mang theo nhiệt lượng làm người ta an tâm, ấp lên trước khuôn ngực mềm mại như nước của cô, anh khi thì vò nhẹ, khi thì ngón tay cái xoay quanh vòng đỉnh hồng đậm. Từng chút một khiến thân thể cứng ngắc vì căng thẳng của cô chậm rãi mềm nhũn ra.
Cô không khỏi sinh ra một tia khuây khoả, mũi phát ra tiếng rên nhẹ. Nghe được thanh âm của cô, anh liền gia tăng độ mạnh yếu, đầu ngón tay dùng sức vê lên bộ ngực trắng noãn của cô.
“Chú.” cô thừa dịp bờ môi của anh rời đi thở hổn hển nũng nịu kêu lên, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, môi sưng đỏ kiều diễm. Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên thân thể cô, khiến da thịt vốn như tuyết trắng của cô nay gần như trong suốt, sáng lên như không thật.
“Chú.”Ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy khát cầu, cô chu môi, giống như trở về lúc còn nhỏ lúc cô muốn đòi kẹo từ anh.
“Bé cưng.” hai tay anh nắm chặt lấy vòng eo yếu ớt của cô, dưới lưng dùng sức, tùy theo mong muốn của cô, đây là lần đầu tiên cô khát cầu anh, sao anh lại không thỏa mãn cô? Tùy theo mong muốn của cô.
Khuôn ngực trắng noãn của cô theo lực đẩy mạnh của anh, không bị khống chế mà đung đưa nảy lên, nhìn trong mắt anh càng kích thích vô cùng. Cô nhíu chặt mày, hé mở môi anh đào, đều là cực hạn dụ hoặc đối với anh.
Môi anh đào kia phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn càng như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho anh càng đánh càng hăng.
“A, chú, chú…”
Dường như chịu không nổi lực đẩy cùng tốc độ của anh, cô như một con thuyền nhỏ gặp phải sóng to, lơ lửng trên đầu sóng, cô muốn bấu víu anh nhưng làm thế nào cũng bắt không được, cô như rơi xuống từ đầu một ngọn sóng vĩ đại, thét lên một tiếng, ưỡn cong thân thể lên.
Mắt thấy cô đã muốn xụi lơ xuống, vẫn được bao phủ bên trong phiến hoa kia, anh lại vươn cánh tay, ôm cô từ phía sau, toàn bộ thân thể mềm yếu của cô ngồi trong lòng anh, tùy ý anh lửa nóng đòi lấy như trước.
“Bé cưng, bé cưng.” anh vừa đẩy cự đào trong cơ thể cô, ngoài miệng cuồng loạn kêu, “Bé cưng, bé cưng, chú yêu bé, bé cưng, bé cưng là của chú, bé cưng…”
/73
|