Không biết bắt đầu từ lúc nào, Diệp Tư giống như càng ngày càng không nghe lời. Diệp Mạnh Giác để điện thoại xuống, học kỳ này bắt đầu còn chưa đến một tháng, anh đã là lần thứ năm nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Diệp Tư.
Từ khi bắt đầu nhập học trung học vào năm kia, thái độ của con bé khác thường. Luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lại không phải lên lớp chống đối giáo viên thì trêu đùa bạn học khóa dưới, thành tích cũng càng ngày càng xuống dốc không phanh. Điều này làm cho Diệp Mạnh Giác lo lắng, lại tìm không ra nguyên nhân.
Sau khi Diệp Mạnh Giác để Diệp Tư nhập học trung học, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại từ trường học, ngoài ý muốn gặp một người, Trần Á.
Hai người nhìn nhau, đồng thời hỏi: “Kiều Hoa Hoa?”“Diệp Tư?”
Sau đó hai người cũng đều lắc lắc đầu, không hẹn mà cùng nói: “Hai đưa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Á còn nói thêm: “Tiểu Tư nhà cậu có thể do Họa Họa nhà chúng tôi làm hư rồi, con bé này không một ngày nào có thể làm cho người khác bớt lo lắng.”
Diệp Mạnh Giác không nói, trước khi gặp Kiều Hoa Hoa Diệp Tư quả thật rất biết điều rất nghe lời, không chắc có phải là do Kiều Hoa Hoa làm hư hay không.
Diệp Tư đúng là bị Kiều Hoa Hoa dạy hư. Tuy nhiên, là chính cô lẻn học được. Kiều Hoa Hoa ba ngày hai bữa gây chuyện, dĩ nhiên là thường xuyên bị mời phụ huynh, nhưng Diệp Tư từ từ phát hiện người thường xuyên xuất hiện tại trường học không phải ba mẹ Kiều Hoa Hoa, mà là anh Trần Á.
Rốt cục dưới sự khảo vấn của Diệp Tư, Kiều Hoa Hoa khai báo quan hệ giữa cô ấy và Trần Á. Kiều Hoa Hoa là do mẹ cô ấy dẫn theo đi gả vào Trần gia. Lúc cô ấy nhắc đến Trần Á, thường xuyên cắn răng nghiến lợi, cô ấy nói chán ghét Trần Á, cho nên mỗi ngày chọc phiền toái khiến anh ta đi theo phía sau thu dọn.
Một chiêu này rất nhanh đã bị Diệp Tư học xong.
Vì thế, người thường xuyên ra vào trung học Thánh Phàm, không chỉ có một mình Trần Á.
Lúc đầu trong lòng Diệp Tư bất an không yên, nhưng về sau thấy Diệp Mạnh Giác thường xuyên về nhà bởi vì cô gặp chuyện rắc rối lại càng chắc chắn hơn. Nếu làm như vậy có thể thường xuyên nhìn thấy chú, khiến anh dạy dỗ một chút thì ngại gì chứ?
Lúc này Diệp Mạnh Giác trên cơ bản là không về nhà. Anh thuê một phòng khách sạn ở bên cạnh công ty. Lúc đầu nói công tác vội vàng, không kịp trở về, càng về sau, cho dù lúc không vội anh cũng không về. Nhưng mà từ khi Diệp Tư thấy anh và Dư Chi cùng nhau đi dự hội thảo, Trong lòng Diệp Tư lại càng rõ ràng, đây là chú lấy cớ cùng hẹn hò với Dư Chi.
Diệp Mạnh Giác lại một lần nữa nhận được điện thoại chạy tới trường học, lúc này Diệp Tư đang ở trong hoa viên nhỏ nói chuyện phiếm với Đường Duyệt. Diệp Mạnh Giác nhìn thấy nụ cười thiếu nữ rực rỡ dưới tàng cây Bạch Ngọc Lan, lửa không đốt mà bùng cháy.
Trong điện thoại Chủ nhiệm lớp Diệp Tư nói cho anh biết, Diệp Tư gần đây cùng nam sinh yêu đương, ảnh hưởng thật không tốt. Sau khi nghe được những lời này, Diệp Mạnh Giác nhất thời nổi trận lôi đình, khó trách thành tích của cô càng ngày càng kém, thì ra tâm tư của cô căn bản không để ý đến mặt học tập, mà là đang yêu đương. Anh phiền chán vô cùng, không nghĩ tới, vừa vào vườn trường đã nhìn thấy nhóc con cùng Đường Duyệt không coi ai ra gì, vô cùng thân thiết cười nói.
Diệp Mạnh Giác xanh mặt nhìn bọn họ. Đường Duyệt này, lần đầu tiên gặp anh đã thấy không thuận mắt, bây giờ là càng không vừa mắt. Cũng không biết, Đường Cận Thiên tại sao có thể có một đứa em trai khiến người ghét đến như vậy…
Diệp Tư ngẩng đầu, đã nhìn thấy Diệp Mạnh Giác đen mặt đứng trước mặt bọn họ. Đường Duyệt lập tức đứng lên, hô: “Chú Diệp.”
Diệp Mạnh Giác cũng không nhìn cậu ta cái nào, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Tư hỏi: “Ở nơi này làm gì?”
“Nói chuyện phiếm.”
Nói chuyện phiếm? Bé con trả lời thật bình bình thản thản, một chút thẹn thùng cũng không có.
Khó trách giáo viên nói ảnh hưởng không tốt, yêu đương còn lớn lối như vậy, Diệp Mạnh Giác cảm thấy tức đến mạch máu muốn nổ tung.
“Lên xe chờ chú, chú đến văn phòng chủ nhiệm lớp trước.” Diệp Mạnh Giác nói xong, thấy Diệp Tư vẫn đứng tại chỗ bất động, nhịn không được lại nói một câu, “Mau! Không nghe lời sao.”
Diệp Tư chu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai ngày nay mình đâu có phạm sai lầm.”
Cô phất phất tay với Đường Duyệt, nói: “Em đi trước, buổi tối điện thoại cho anh.”
Đường Duyệt cũng vẫy vẫy tay với cô nói: “Được.”
Buổi tối gọi điện thoại? Hai mắt Diệp Mạnh Giác bốc hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Duyệt liếc mắt một cái, người này, rõ ràng muốn làm hư bé cưng nhà anh. Xem ra anh nên nói chuyện với Đường Cận Thiện một chút, để anh ta quản giáo lại em trai mình thật tốt. Đường Duyệt vô tội nhìn Diệp Mạnh Giác trừng mắt nhìn mình lúc rời đi, giống như, chú của Diệp Tư không quá thích mình.
Rất nhanh, anh sẽ biết nguyên nhân. Buổi tối lúc tan học, Đường Mộng Vân thế nhưng chờ ở cửa trường học.
“Chị, sao lại tới đây?”
“Tuổi còn nhỏ mà đã đi lừa gạt con gái nhà người ta?” Đường Mộng Vân cười híp mắt nói, “Anh hai gọi điện thoại đến đây, nghe nói em ở đây kết giao với cháu gái của Diệp Mạnh Giác Diệp Tư?”
Đường Duyệt lắc đầu liên tục, “Làm gì có. Em chỉ là quan hệ tốt với Tiểu Tư mà thôi.”
“Lên xe, đi gặp chú của Diệp Tư.” Đường Mộng Vân nói, “Anh hai nói, lần này tùy ý để cho Diệp Mạnh Giác chỉnh em đó!”
Vì thế, Đường Duyệt thật bi thương bị Đường Mộng Vân áp giải tới nhà Diệp Mạnh Giác.
Diệp Tư đang hờn dỗi với Diệp Mạnh Giác, thấy Đường Duyệt và Đường Mộng Vân cùng nhau tiến vào, chấn động. Nhưng thật ra Diệp Mạnh Giác từ trong thư phòng đi ra thấy bọn họ, một chút kinh ngạc cũng không có.
“Đường Duyệt, sao anh lại tới đây?” Diệp Tư hỏi.
Đường Duyệt chỉ là bất đắc dĩ nhún nhún vai. Ngoài cửa lại có tiếng xe, Diệp Tư đứng ở cửa phòng khách nhìn xem, lại là Kiều Hoa Hoa. Cô xoay mặt hỏi: “Chú, sao cả Kiều Hoa Hoa cũng tới?”
“Làm một buổi tụ hội nhỏ.” Diệp Mạnh Giác nói, “Đã lâu không có chơi với bé cưng, hôm nay ngay tại trong nhà tụ hội một chút, có vui không?”
Có thể thấy Diệp Tư vẫn đang hờn dỗi cùng anh, lúc này nhanh chóng gật đầu, mặt mày hớn hở nói: “Dĩ nhiên là vui.”
Diệp Mạnh Giác thấy cô cười đến thoải mái, thế này mới yên tâm, tốt xấu cũng nên dỗ cô vui vẻ. Trước đó anh dẫn cô trở về, còn chưa nói chuyện được, nhóc con thế nhưng rất bướng bĩnh, không chịu để ý anh. Anh vốn là đầy mình lửa giận, nhưng nhóc con cả mặt cũng không thèm nhìn anh cái nào, anh muốn tức giận. Đang lo làm thế nào dỗ cô thì Tần Vi Khiêm gọi điện thoại đến, nghe nói chuyện này liền cho anh cái chủ ý, Tần Vi Khiêm nhìn vậy mà có chút bản sự dỗ mấy cô gái nhỏ.
Không đến vài giây, Tần Vi Khiêm cùng vài người bạn cũng đã tới, còn đem theo nhiều đồ ăn vặt và vài hộp hoa quả.
Diệp Tư hiển nhiên thật vui vẻ, đây là lần đầu tiên ở nhà tụ hội, cô chạy qua chạy lại, không chịu ngồi không.
Diệp Mạnh Giác thừa dịp cô không chú ý, kêu Đường Duyệt lên thư phòng.
“Chú Diệp, chú hiểu lầm rồi.” Đường Duyệt đã biết thừa ý nghĩ của Diệp Mạnh Giác, tranh thủ thời gian sớm thanh minh, “Cháu và Tiểu Tư chỉ là bạn bè.”
Thấy Diệp Mạnh Giác còn muốn nói điều gì, Đường Duyệt nói thêm: “Kỳ thực, cháu có chút tội nghiệp em ấy. Lúc trước cháu quen biết Tiểu Tư là lúc cùng em ấy đi công viên tưởng niệm. Cháu nhớ lúc ấy chú có gọi điện thoại cho em ấy.”
Diệp Mạnh Giác nghe cậu ta nói vậy, cẩn thận hồi tưởng một chút, hỏi: “Chính là lúc Tiểu Tư vừa nhập học đầu tháng ba sao?”
“Dạ. Đúng vậy. Chẳng qua cháu cảm thấy có cảm giác đồng bệnh tương liên với em ấy, cho nên thường xuyên nói chuyện, muốn cho em ấy vui vẻ một chút. Chú Diệp, con thật không có ý khác.”
“Em ấy là một cô gái, lần đó ngồi ở trên đường cái khóc, cháu cảm thấy rất đáng thương. Về sau mỗi lần thấy em ấy, cháu đều nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy em ấy. Cho nên mới đối với em ấy tốt một chút.”
Lúc Đường Duyệt và Diệp Mạnh Giác từ trong thư phòng đi ra, thật rõ ràng, giữa hai người không khí không giống nhau.
Diệp Mạnh Giác nhìn về phía Diệp Tư, cô đang ngồi trước một mâm điểm tâm, cùng với Kiều Hoa Hoa ngồi xếp bằng trên ghế sofa, hai cô nữ sinh ngồi cạnh nhau, nói nhỏ không biết nói cái gì đó. Diệp Mạnh Giác cảm thấy trong lòng một trận khổ sở, anh chưa bao giờ biết, khi anh không nhìn thấy, nhóc con đang một mình đau lòng. Anh rất không xứng với cương vị một người chú. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn về phía Diệp Tư càng thêm trìu mến. Nhưng, anh lại có chút mất mát, an ủi cô, chăm sóc cô, bảo hộ cô, vốn là việc anh nên làm, nhưng bây giờ lại do một tên thiếu niên khác đến làm. Trong lòng anh, nảy sinh một mảnh khủng hoảng, anh sợ hãi bé cưng của anh có người khác chăm sóc, sẽ không cần đến người chú như anh nữa.
“Cậu làm chú cũng thật rất dọa người nha, còn muốn lấy lòng tiểu công chúa như vậy, chậc chậc chậc, tuy nhiên, ai bảo cậu chọc cho người ta mất hứng trước.” Tần Vi Khiêm thấy anh vẫn nhìn Diệp Tư, mượn cơ hội dùng sức trêu chọc anh.
“Chức làm chú này mình thật sự không xứng!” Diệp Mạnh Giác nói, nghĩ nghĩ, vừa nhìn về phía anh ta hỏi, “Lúc trước cậu gọi điện thoại đến, có chuyện gì?”
Tần Vi Khiêm nghe vậy, vẻ mặt bất cần đời vừa lúc nãy bất giác chuyển thành sắc mặt ngiêm túc nói: “Cậu nhờ mình tra một chuyện có manh mối.”
“Vào trong nói.” Diệp Mạnh Giác nói xong xoay người cùng Tần Vi Khiêm đi vào thư phòng.
Sau khi Diệp Mạnh Giác nghe Tần Vi Khiêm nói xong, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lão hồ ly này, che dấu giỏi thật, đáng tiếc cuối cùng không thể qua ải mỹ nhân.”
“Tất nhiên, tôi huấn luyện ra mỹ nhân, ai có thể chống đỡ được?” Tần Vi Khiêm hơi kiêu ngạo nói, “Tin tức lần này là do nha đầu Diệp Tâm kia moi ra. Lần trước Trần Á không muốn cô ấy, rất là đả kích tự ái của cô ấy, lần này thế nhưng thật sự đào ra bí mật lớn.”
Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, hỏi: “Vẫn còn cho Trần Á úp sọt?”
“Không có.” Tần Vi Khiêm liền vội vàng lắc đầu, “Trước đó cậu khuyên mình không nên động đến Trần Á, mình liền dừng tay. Ở chung lâu, mình cũng nhìn ra được, anh ta ở mặt ngoài sống phóng túng, kỳ thực trong lòng vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa, lần trước còn chưa biết anh ta là địch hay là bạn, tự nhiên muốn đề phòng, hiện tại đều là người một nhà. Tần Vi Khiêm tôi hơi ngu, nhưng cũng không ngu đến mức người mình mà xuống tay.”
“Biết là tốt rồi! Là ai lấy tôi làm tiên phong mà đánh tới?” Diệp Mạnh Giác cười nhạo anh ta nói.
Tần Vi Khiêm lập tức cầu xin tha thứ: “Tôi nói anh bạn à, sao cậu cứ mang thù như vậy? Tôi không dám nữa, cũng không dám nữa được chưa?”
Nói xong, nhìn Diệp Mạnh Giác, lại hỏi: “Tiếp theo làm sao bây giờ? Cần tôi ra tay không?”
Diệp Mạnh Giác lắc đầu, qua hồi lâu, mới phun ra một câu lạnh như băng: “Không cần. Tôi muốn tự tay giải quyết, muốn dùng lại thủ đoạn lúc trước của người đó, bất quá tôi muốn từng chút từng chút chậm rãi tra tấn. Tôi sẽ vì năm đó ông ta đắc tội với anh hai và chị dâu tôi mà sống không bằng chết.”
Ánh mắt anh như băng lạnh thấu xương, giống như một con báo đói đang đi săn bắt được thức ăn của mình.
Tần Vi Khiêm biết, một khi Diệp Mạnh Giác nhận định chuyện gì, mười con ngựa cũng kéo không lại. Anh lập tức gật đầu, nói: “Vậy cậu phải cẩn thận, có gì cần giúp, nói với mình, mình sẽ toàn lực giúp cậu!”
Có lẽ là do lời nói của Đường Duyệt, cũng có lẽ thật ra là suy nghĩ trong nội tâm anh muốn vậy, từ sau lần tụ hội hôm đó, Diệp Mạnh Giác thường xuyên về nhà, Diệp Tư thế nhưng ngoan ngoãn trở lại. Giữa hai người, có vẻ như lại trở về khoảng thời gian Diệp Tư còn nhỏ, Diệp Mạnh Giác bá đạo cưng chiều cô, mà cô cũng ngoan ngoãn tùy anh cưng chiều.
Sống lâu trong sự cưng chiều của Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư bắt đầu hiểu rõ một số chuyện, muốn nói sở trường làm nũng của cô là gì, đó chính là sinh bệnh. Bởi vì chỉ cần cô vừa mắc bệnh, Diệp Mạnh Giác bất kể là ở nơi nào, đang làm cái gì, nhất định sẽ buông công việc trong tay gấp rút trở về. Hơn nữa, bất kể là sinh bệnh thế nào, anh cũng nhất định sẽ không trách cứ cô.
Kiều Hoa Hoa cũng học được một chiêu này, tuy nhiên cô hiển nhiên không giống Diệp Tư tự ngược đãi bản thân, thường thường cô đều là cầm túi chườm nóng ôm đầu, đợi đến lúc xe Trần Á dừng ở bên ngoài, mới len lén giấu túi chườm nóng đi. Tuy nhiên, sau vài lần, phương pháp này đối với Trần Á mà nói sẽ không còn hiệu quả.
Lúc Diệp Mạnh Giác đang ăn cơm cùng Dư Chi, Diệp Tư điện thoại đến. Diệp Mạnh Giác nghe thấy thì sắc mặt đại biến, cúp điện thoại xong, anh hơi áy náy nói với Dư Chi: “Ngại quá, Tiểu Tư xảy ra chút việc, anh qua đó một chuyến, em cứ tiếp tục ăn đi. Anh sẽ trả tiền trước.”
Dư Chi nhìn anh, đột nhiên nói: “Diệp Mạnh Giác, chúng ta dừng ở đây đi.”
Diệp Mạnh Giác vừa đứng lên, nghe thấy cô nói như vậy, không khỏi ngừng lại.
“Không phải vấn đề của anh.” Dư Chi nói, “Mà là vấn đề của em. Anh biết đấy, em thích anh. Diệp Mạnh Giác, anh đối với em quá tốt, khiến em sinh ra tham niệm. Tuy nhiên, gần đây chuyện của Tiểu Tư đột nhiên thức tỉnh em. Nếu em đoán không sai, Tiểu Tư trở nên phản kháng như thế hoàn toàn là vì anh.”
“Anh là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Anh không biết là từ sau lần trước chúng ta gặp cô bé ở cuộc hội thảo, cô bé gây chuyện càng ngày càng nhiều sao?”
Diệp Mạnh Giác một lời cũng không nói, cẩn thận nhớ lại đúng như những lời Dư Chi nói, gần đây nhóc con ồn ào càng ngày càng lợi hại.
“Diệp Mạnh Giác, cô bé vẫn còn con nít, nhất định là đã cho rằng em cướp anh đi rồi, sợ hãi anh sẽ không cần cô bé nữa. Em cũng biết hồi còn nhỏ cô bé trải qua chuyện gì, Diệp Mạnh Giác, anh nên trở về, trở về chăm sóc thật tốt cho cô bé. Nhưng mà Diệp Mạnh Giác anh phải nhớ, có một số việc, không thể làm.”
Dư Chi nhìn Diệp Mạnh Giác vội vàng rời đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái. Hai năm qua, Diệp Mạnh Giác đối với cô vô cùng tốt, cô cũng từng do dự qua, có nên nhất quyết đoạt lấy anh mặc kệ thủ đoạn gì. Nhưng mà, mỗi lần có xảy ra bất cứ chuyện gì liên quan đến Tiểu Tư, bất luận việc lớn việc nhỏ, Diệp Mạnh Giác luôn vô cùng lo lắng chạy về. Trong một khắc kia, cô lại tỉnh táo lại, đời này cô đoán chắc không cách nào đi vào lòng anh. Bởi vì nơi đó, đã có một người thâm căn cố đế, mặc cho ai cũng dao động không được. Nếu nói, Diệp Mạnh Giác là kẻ nghiện, như vậy Tiểu Tư của anh chính là cơn nghiện, một khi anh có thể đụng tay đến, đời này của anh, suốt cả cuộc đời, sợ là vĩnh viễn cũng không buông ra được.
Nhất là gần đây, cô rõ ràng cảm thấy Diệp Mạnh Giác dao động, như đã nói trước với anh. Như vậy, áy náy cũng tốt, cảm kích cũng tốt, ít nhất, người đàn ông này sẽ nhớ kỹ cô cả đời…
Từ khi bắt đầu nhập học trung học vào năm kia, thái độ của con bé khác thường. Luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lại không phải lên lớp chống đối giáo viên thì trêu đùa bạn học khóa dưới, thành tích cũng càng ngày càng xuống dốc không phanh. Điều này làm cho Diệp Mạnh Giác lo lắng, lại tìm không ra nguyên nhân.
Sau khi Diệp Mạnh Giác để Diệp Tư nhập học trung học, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại từ trường học, ngoài ý muốn gặp một người, Trần Á.
Hai người nhìn nhau, đồng thời hỏi: “Kiều Hoa Hoa?”“Diệp Tư?”
Sau đó hai người cũng đều lắc lắc đầu, không hẹn mà cùng nói: “Hai đưa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Á còn nói thêm: “Tiểu Tư nhà cậu có thể do Họa Họa nhà chúng tôi làm hư rồi, con bé này không một ngày nào có thể làm cho người khác bớt lo lắng.”
Diệp Mạnh Giác không nói, trước khi gặp Kiều Hoa Hoa Diệp Tư quả thật rất biết điều rất nghe lời, không chắc có phải là do Kiều Hoa Hoa làm hư hay không.
Diệp Tư đúng là bị Kiều Hoa Hoa dạy hư. Tuy nhiên, là chính cô lẻn học được. Kiều Hoa Hoa ba ngày hai bữa gây chuyện, dĩ nhiên là thường xuyên bị mời phụ huynh, nhưng Diệp Tư từ từ phát hiện người thường xuyên xuất hiện tại trường học không phải ba mẹ Kiều Hoa Hoa, mà là anh Trần Á.
Rốt cục dưới sự khảo vấn của Diệp Tư, Kiều Hoa Hoa khai báo quan hệ giữa cô ấy và Trần Á. Kiều Hoa Hoa là do mẹ cô ấy dẫn theo đi gả vào Trần gia. Lúc cô ấy nhắc đến Trần Á, thường xuyên cắn răng nghiến lợi, cô ấy nói chán ghét Trần Á, cho nên mỗi ngày chọc phiền toái khiến anh ta đi theo phía sau thu dọn.
Một chiêu này rất nhanh đã bị Diệp Tư học xong.
Vì thế, người thường xuyên ra vào trung học Thánh Phàm, không chỉ có một mình Trần Á.
Lúc đầu trong lòng Diệp Tư bất an không yên, nhưng về sau thấy Diệp Mạnh Giác thường xuyên về nhà bởi vì cô gặp chuyện rắc rối lại càng chắc chắn hơn. Nếu làm như vậy có thể thường xuyên nhìn thấy chú, khiến anh dạy dỗ một chút thì ngại gì chứ?
Lúc này Diệp Mạnh Giác trên cơ bản là không về nhà. Anh thuê một phòng khách sạn ở bên cạnh công ty. Lúc đầu nói công tác vội vàng, không kịp trở về, càng về sau, cho dù lúc không vội anh cũng không về. Nhưng mà từ khi Diệp Tư thấy anh và Dư Chi cùng nhau đi dự hội thảo, Trong lòng Diệp Tư lại càng rõ ràng, đây là chú lấy cớ cùng hẹn hò với Dư Chi.
Diệp Mạnh Giác lại một lần nữa nhận được điện thoại chạy tới trường học, lúc này Diệp Tư đang ở trong hoa viên nhỏ nói chuyện phiếm với Đường Duyệt. Diệp Mạnh Giác nhìn thấy nụ cười thiếu nữ rực rỡ dưới tàng cây Bạch Ngọc Lan, lửa không đốt mà bùng cháy.
Trong điện thoại Chủ nhiệm lớp Diệp Tư nói cho anh biết, Diệp Tư gần đây cùng nam sinh yêu đương, ảnh hưởng thật không tốt. Sau khi nghe được những lời này, Diệp Mạnh Giác nhất thời nổi trận lôi đình, khó trách thành tích của cô càng ngày càng kém, thì ra tâm tư của cô căn bản không để ý đến mặt học tập, mà là đang yêu đương. Anh phiền chán vô cùng, không nghĩ tới, vừa vào vườn trường đã nhìn thấy nhóc con cùng Đường Duyệt không coi ai ra gì, vô cùng thân thiết cười nói.
Diệp Mạnh Giác xanh mặt nhìn bọn họ. Đường Duyệt này, lần đầu tiên gặp anh đã thấy không thuận mắt, bây giờ là càng không vừa mắt. Cũng không biết, Đường Cận Thiên tại sao có thể có một đứa em trai khiến người ghét đến như vậy…
Diệp Tư ngẩng đầu, đã nhìn thấy Diệp Mạnh Giác đen mặt đứng trước mặt bọn họ. Đường Duyệt lập tức đứng lên, hô: “Chú Diệp.”
Diệp Mạnh Giác cũng không nhìn cậu ta cái nào, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Tư hỏi: “Ở nơi này làm gì?”
“Nói chuyện phiếm.”
Nói chuyện phiếm? Bé con trả lời thật bình bình thản thản, một chút thẹn thùng cũng không có.
Khó trách giáo viên nói ảnh hưởng không tốt, yêu đương còn lớn lối như vậy, Diệp Mạnh Giác cảm thấy tức đến mạch máu muốn nổ tung.
“Lên xe chờ chú, chú đến văn phòng chủ nhiệm lớp trước.” Diệp Mạnh Giác nói xong, thấy Diệp Tư vẫn đứng tại chỗ bất động, nhịn không được lại nói một câu, “Mau! Không nghe lời sao.”
Diệp Tư chu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai ngày nay mình đâu có phạm sai lầm.”
Cô phất phất tay với Đường Duyệt, nói: “Em đi trước, buổi tối điện thoại cho anh.”
Đường Duyệt cũng vẫy vẫy tay với cô nói: “Được.”
Buổi tối gọi điện thoại? Hai mắt Diệp Mạnh Giác bốc hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Duyệt liếc mắt một cái, người này, rõ ràng muốn làm hư bé cưng nhà anh. Xem ra anh nên nói chuyện với Đường Cận Thiện một chút, để anh ta quản giáo lại em trai mình thật tốt. Đường Duyệt vô tội nhìn Diệp Mạnh Giác trừng mắt nhìn mình lúc rời đi, giống như, chú của Diệp Tư không quá thích mình.
Rất nhanh, anh sẽ biết nguyên nhân. Buổi tối lúc tan học, Đường Mộng Vân thế nhưng chờ ở cửa trường học.
“Chị, sao lại tới đây?”
“Tuổi còn nhỏ mà đã đi lừa gạt con gái nhà người ta?” Đường Mộng Vân cười híp mắt nói, “Anh hai gọi điện thoại đến đây, nghe nói em ở đây kết giao với cháu gái của Diệp Mạnh Giác Diệp Tư?”
Đường Duyệt lắc đầu liên tục, “Làm gì có. Em chỉ là quan hệ tốt với Tiểu Tư mà thôi.”
“Lên xe, đi gặp chú của Diệp Tư.” Đường Mộng Vân nói, “Anh hai nói, lần này tùy ý để cho Diệp Mạnh Giác chỉnh em đó!”
Vì thế, Đường Duyệt thật bi thương bị Đường Mộng Vân áp giải tới nhà Diệp Mạnh Giác.
Diệp Tư đang hờn dỗi với Diệp Mạnh Giác, thấy Đường Duyệt và Đường Mộng Vân cùng nhau tiến vào, chấn động. Nhưng thật ra Diệp Mạnh Giác từ trong thư phòng đi ra thấy bọn họ, một chút kinh ngạc cũng không có.
“Đường Duyệt, sao anh lại tới đây?” Diệp Tư hỏi.
Đường Duyệt chỉ là bất đắc dĩ nhún nhún vai. Ngoài cửa lại có tiếng xe, Diệp Tư đứng ở cửa phòng khách nhìn xem, lại là Kiều Hoa Hoa. Cô xoay mặt hỏi: “Chú, sao cả Kiều Hoa Hoa cũng tới?”
“Làm một buổi tụ hội nhỏ.” Diệp Mạnh Giác nói, “Đã lâu không có chơi với bé cưng, hôm nay ngay tại trong nhà tụ hội một chút, có vui không?”
Có thể thấy Diệp Tư vẫn đang hờn dỗi cùng anh, lúc này nhanh chóng gật đầu, mặt mày hớn hở nói: “Dĩ nhiên là vui.”
Diệp Mạnh Giác thấy cô cười đến thoải mái, thế này mới yên tâm, tốt xấu cũng nên dỗ cô vui vẻ. Trước đó anh dẫn cô trở về, còn chưa nói chuyện được, nhóc con thế nhưng rất bướng bĩnh, không chịu để ý anh. Anh vốn là đầy mình lửa giận, nhưng nhóc con cả mặt cũng không thèm nhìn anh cái nào, anh muốn tức giận. Đang lo làm thế nào dỗ cô thì Tần Vi Khiêm gọi điện thoại đến, nghe nói chuyện này liền cho anh cái chủ ý, Tần Vi Khiêm nhìn vậy mà có chút bản sự dỗ mấy cô gái nhỏ.
Không đến vài giây, Tần Vi Khiêm cùng vài người bạn cũng đã tới, còn đem theo nhiều đồ ăn vặt và vài hộp hoa quả.
Diệp Tư hiển nhiên thật vui vẻ, đây là lần đầu tiên ở nhà tụ hội, cô chạy qua chạy lại, không chịu ngồi không.
Diệp Mạnh Giác thừa dịp cô không chú ý, kêu Đường Duyệt lên thư phòng.
“Chú Diệp, chú hiểu lầm rồi.” Đường Duyệt đã biết thừa ý nghĩ của Diệp Mạnh Giác, tranh thủ thời gian sớm thanh minh, “Cháu và Tiểu Tư chỉ là bạn bè.”
Thấy Diệp Mạnh Giác còn muốn nói điều gì, Đường Duyệt nói thêm: “Kỳ thực, cháu có chút tội nghiệp em ấy. Lúc trước cháu quen biết Tiểu Tư là lúc cùng em ấy đi công viên tưởng niệm. Cháu nhớ lúc ấy chú có gọi điện thoại cho em ấy.”
Diệp Mạnh Giác nghe cậu ta nói vậy, cẩn thận hồi tưởng một chút, hỏi: “Chính là lúc Tiểu Tư vừa nhập học đầu tháng ba sao?”
“Dạ. Đúng vậy. Chẳng qua cháu cảm thấy có cảm giác đồng bệnh tương liên với em ấy, cho nên thường xuyên nói chuyện, muốn cho em ấy vui vẻ một chút. Chú Diệp, con thật không có ý khác.”
“Em ấy là một cô gái, lần đó ngồi ở trên đường cái khóc, cháu cảm thấy rất đáng thương. Về sau mỗi lần thấy em ấy, cháu đều nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy em ấy. Cho nên mới đối với em ấy tốt một chút.”
Lúc Đường Duyệt và Diệp Mạnh Giác từ trong thư phòng đi ra, thật rõ ràng, giữa hai người không khí không giống nhau.
Diệp Mạnh Giác nhìn về phía Diệp Tư, cô đang ngồi trước một mâm điểm tâm, cùng với Kiều Hoa Hoa ngồi xếp bằng trên ghế sofa, hai cô nữ sinh ngồi cạnh nhau, nói nhỏ không biết nói cái gì đó. Diệp Mạnh Giác cảm thấy trong lòng một trận khổ sở, anh chưa bao giờ biết, khi anh không nhìn thấy, nhóc con đang một mình đau lòng. Anh rất không xứng với cương vị một người chú. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh nhìn về phía Diệp Tư càng thêm trìu mến. Nhưng, anh lại có chút mất mát, an ủi cô, chăm sóc cô, bảo hộ cô, vốn là việc anh nên làm, nhưng bây giờ lại do một tên thiếu niên khác đến làm. Trong lòng anh, nảy sinh một mảnh khủng hoảng, anh sợ hãi bé cưng của anh có người khác chăm sóc, sẽ không cần đến người chú như anh nữa.
“Cậu làm chú cũng thật rất dọa người nha, còn muốn lấy lòng tiểu công chúa như vậy, chậc chậc chậc, tuy nhiên, ai bảo cậu chọc cho người ta mất hứng trước.” Tần Vi Khiêm thấy anh vẫn nhìn Diệp Tư, mượn cơ hội dùng sức trêu chọc anh.
“Chức làm chú này mình thật sự không xứng!” Diệp Mạnh Giác nói, nghĩ nghĩ, vừa nhìn về phía anh ta hỏi, “Lúc trước cậu gọi điện thoại đến, có chuyện gì?”
Tần Vi Khiêm nghe vậy, vẻ mặt bất cần đời vừa lúc nãy bất giác chuyển thành sắc mặt ngiêm túc nói: “Cậu nhờ mình tra một chuyện có manh mối.”
“Vào trong nói.” Diệp Mạnh Giác nói xong xoay người cùng Tần Vi Khiêm đi vào thư phòng.
Sau khi Diệp Mạnh Giác nghe Tần Vi Khiêm nói xong, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lão hồ ly này, che dấu giỏi thật, đáng tiếc cuối cùng không thể qua ải mỹ nhân.”
“Tất nhiên, tôi huấn luyện ra mỹ nhân, ai có thể chống đỡ được?” Tần Vi Khiêm hơi kiêu ngạo nói, “Tin tức lần này là do nha đầu Diệp Tâm kia moi ra. Lần trước Trần Á không muốn cô ấy, rất là đả kích tự ái của cô ấy, lần này thế nhưng thật sự đào ra bí mật lớn.”
Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, hỏi: “Vẫn còn cho Trần Á úp sọt?”
“Không có.” Tần Vi Khiêm liền vội vàng lắc đầu, “Trước đó cậu khuyên mình không nên động đến Trần Á, mình liền dừng tay. Ở chung lâu, mình cũng nhìn ra được, anh ta ở mặt ngoài sống phóng túng, kỳ thực trong lòng vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa, lần trước còn chưa biết anh ta là địch hay là bạn, tự nhiên muốn đề phòng, hiện tại đều là người một nhà. Tần Vi Khiêm tôi hơi ngu, nhưng cũng không ngu đến mức người mình mà xuống tay.”
“Biết là tốt rồi! Là ai lấy tôi làm tiên phong mà đánh tới?” Diệp Mạnh Giác cười nhạo anh ta nói.
Tần Vi Khiêm lập tức cầu xin tha thứ: “Tôi nói anh bạn à, sao cậu cứ mang thù như vậy? Tôi không dám nữa, cũng không dám nữa được chưa?”
Nói xong, nhìn Diệp Mạnh Giác, lại hỏi: “Tiếp theo làm sao bây giờ? Cần tôi ra tay không?”
Diệp Mạnh Giác lắc đầu, qua hồi lâu, mới phun ra một câu lạnh như băng: “Không cần. Tôi muốn tự tay giải quyết, muốn dùng lại thủ đoạn lúc trước của người đó, bất quá tôi muốn từng chút từng chút chậm rãi tra tấn. Tôi sẽ vì năm đó ông ta đắc tội với anh hai và chị dâu tôi mà sống không bằng chết.”
Ánh mắt anh như băng lạnh thấu xương, giống như một con báo đói đang đi săn bắt được thức ăn của mình.
Tần Vi Khiêm biết, một khi Diệp Mạnh Giác nhận định chuyện gì, mười con ngựa cũng kéo không lại. Anh lập tức gật đầu, nói: “Vậy cậu phải cẩn thận, có gì cần giúp, nói với mình, mình sẽ toàn lực giúp cậu!”
Có lẽ là do lời nói của Đường Duyệt, cũng có lẽ thật ra là suy nghĩ trong nội tâm anh muốn vậy, từ sau lần tụ hội hôm đó, Diệp Mạnh Giác thường xuyên về nhà, Diệp Tư thế nhưng ngoan ngoãn trở lại. Giữa hai người, có vẻ như lại trở về khoảng thời gian Diệp Tư còn nhỏ, Diệp Mạnh Giác bá đạo cưng chiều cô, mà cô cũng ngoan ngoãn tùy anh cưng chiều.
Sống lâu trong sự cưng chiều của Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư bắt đầu hiểu rõ một số chuyện, muốn nói sở trường làm nũng của cô là gì, đó chính là sinh bệnh. Bởi vì chỉ cần cô vừa mắc bệnh, Diệp Mạnh Giác bất kể là ở nơi nào, đang làm cái gì, nhất định sẽ buông công việc trong tay gấp rút trở về. Hơn nữa, bất kể là sinh bệnh thế nào, anh cũng nhất định sẽ không trách cứ cô.
Kiều Hoa Hoa cũng học được một chiêu này, tuy nhiên cô hiển nhiên không giống Diệp Tư tự ngược đãi bản thân, thường thường cô đều là cầm túi chườm nóng ôm đầu, đợi đến lúc xe Trần Á dừng ở bên ngoài, mới len lén giấu túi chườm nóng đi. Tuy nhiên, sau vài lần, phương pháp này đối với Trần Á mà nói sẽ không còn hiệu quả.
Lúc Diệp Mạnh Giác đang ăn cơm cùng Dư Chi, Diệp Tư điện thoại đến. Diệp Mạnh Giác nghe thấy thì sắc mặt đại biến, cúp điện thoại xong, anh hơi áy náy nói với Dư Chi: “Ngại quá, Tiểu Tư xảy ra chút việc, anh qua đó một chuyến, em cứ tiếp tục ăn đi. Anh sẽ trả tiền trước.”
Dư Chi nhìn anh, đột nhiên nói: “Diệp Mạnh Giác, chúng ta dừng ở đây đi.”
Diệp Mạnh Giác vừa đứng lên, nghe thấy cô nói như vậy, không khỏi ngừng lại.
“Không phải vấn đề của anh.” Dư Chi nói, “Mà là vấn đề của em. Anh biết đấy, em thích anh. Diệp Mạnh Giác, anh đối với em quá tốt, khiến em sinh ra tham niệm. Tuy nhiên, gần đây chuyện của Tiểu Tư đột nhiên thức tỉnh em. Nếu em đoán không sai, Tiểu Tư trở nên phản kháng như thế hoàn toàn là vì anh.”
“Anh là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Anh không biết là từ sau lần trước chúng ta gặp cô bé ở cuộc hội thảo, cô bé gây chuyện càng ngày càng nhiều sao?”
Diệp Mạnh Giác một lời cũng không nói, cẩn thận nhớ lại đúng như những lời Dư Chi nói, gần đây nhóc con ồn ào càng ngày càng lợi hại.
“Diệp Mạnh Giác, cô bé vẫn còn con nít, nhất định là đã cho rằng em cướp anh đi rồi, sợ hãi anh sẽ không cần cô bé nữa. Em cũng biết hồi còn nhỏ cô bé trải qua chuyện gì, Diệp Mạnh Giác, anh nên trở về, trở về chăm sóc thật tốt cho cô bé. Nhưng mà Diệp Mạnh Giác anh phải nhớ, có một số việc, không thể làm.”
Dư Chi nhìn Diệp Mạnh Giác vội vàng rời đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái. Hai năm qua, Diệp Mạnh Giác đối với cô vô cùng tốt, cô cũng từng do dự qua, có nên nhất quyết đoạt lấy anh mặc kệ thủ đoạn gì. Nhưng mà, mỗi lần có xảy ra bất cứ chuyện gì liên quan đến Tiểu Tư, bất luận việc lớn việc nhỏ, Diệp Mạnh Giác luôn vô cùng lo lắng chạy về. Trong một khắc kia, cô lại tỉnh táo lại, đời này cô đoán chắc không cách nào đi vào lòng anh. Bởi vì nơi đó, đã có một người thâm căn cố đế, mặc cho ai cũng dao động không được. Nếu nói, Diệp Mạnh Giác là kẻ nghiện, như vậy Tiểu Tư của anh chính là cơn nghiện, một khi anh có thể đụng tay đến, đời này của anh, suốt cả cuộc đời, sợ là vĩnh viễn cũng không buông ra được.
Nhất là gần đây, cô rõ ràng cảm thấy Diệp Mạnh Giác dao động, như đã nói trước với anh. Như vậy, áy náy cũng tốt, cảm kích cũng tốt, ít nhất, người đàn ông này sẽ nhớ kỹ cô cả đời…
/73
|