*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tống Điềm Nhiên ngồi trong xe bảo mẫu, điều hòa bật bao nhiêu độ cũng không thắng nổi hàn khí toát ra từ người Tống Điềm Nhiên.
Trợ lý và người đại diện Đinh Nhu ngồi phía trước trộm liếc nhau, sau đó nhìn qua Tống Điềm Nhiên đang ngồi sau xe.
Phải nói là hàn khí bức người, gương mặt xinh đẹp đã đen đến mức không thể đen hơn, bản thân Tống Điềm Nhiên đã là người có bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng nên lúc này cô không nói một lời, mặt không biểu tình ngồi ở chỗ kia liền khiến người ta cảm thấy rất khó tiếp xúc.
"Khụ khụ......" Đinh Nhu hắng giọng. "Ai trêu chọc em vậy, sao lại treo mặt lạnh lên rồi?" Đinh Nhu hỏi.
Tống Điềm Nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Nhu: "Còn ai nữa, còn ai ngoài Lâm Giang Nam!"
"Lâm Giang Nam?"
Tống Điềm Nhiên khoanh tay trước ngực, không hề muốn nhắc đến Lâm Giang Nam. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô liền hận đến ngứa răng, Lâm Giang Nam kia rõ ràng là cố ý, miệng nói cho đi nhờ nhưng lại cố tình đi đến chỗ nhiều người, không phải là muốn cô xấu mặt sao?
Đúng là cô đã xem thường Lâm Giang Nam rồi, không ngờ Lâm Giang Nam còn có tâm cơ như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là một võng hồng mà thôi, nếu không có Khương Trừng, ai mà biết đến cô ta, đúng là ngạo mạn.
Đinh Nhu nhìn trộm Tống Điềm Nhiên, thấy sắc mặt Tống Điềm Nhiên liền có thể đoán ra cô đang tức giận.
Nhưng đúng là bất ngờ, Lâm Giang Nam thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối kia lại có bản lĩnh này, có thể khiến Tống Điềm Nhiên mặt luôn vô cảm biến thành như vậy.
...
Bắt đầu từ ngày đó, hai người không ai muốn giả bộ mặt ngoài nữa, mỗi lần Tống Điềm Nhiên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam cũng sẽ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lại.
Tuy trời sinh tính tình Lâm Giang Nam tương đối ôn hòa, nhưng đấy cũng là lúc không đụng tới điểm mấu chốt của cô mà thôi, hơn nữa từ nhỏ cô đã cùng Hạ An Nịnh lăn lộn với đám anh em cùng học võ, "chuyện xấu" gì mà chưa làm qua, cho nên có muốn ôn hòa cũng không thể ôn hòa được.
Cũng khó trách Hạ An Nịnh luôn trêu chọc cô, mấy người bọn họ đều gian xảo ở mặt ngoài, còn Lâm Giang Nam lại "gian xảo ngầm", không chọc tới cô thì tốt, ngoan ngoãn như một bé mèo con, nhưng nếu chọc đến cô, cô liền không chút do dự vươn móng vuốt, nháy mắt biến thành cọp mẹ. Cho nên mấy ngày này, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí trong studio rất kì lạ, thi thoảng lại thấy rùng mình, nhưng rõ ràng studio đã bật điều hòa rồi mà.
Tuy nhiên, khó chịu thì khó chịu với đối phương nhưng hai người, dù sao một người là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, một người là người mẫu chuyên nghiệp, cho nên cũng sẽ không đặt cảm xúc cá nhân vào công việc chung, vậy nên mấy ngày nay việc quay chụp vẫn rất thuận lợi, đương nhiên ngoại trừ chuyện Tống Điềm Nhiên thường lợi dụng việc chụp hình mà đến gần Khương Trừng thì tất cả đều tốt.
Kết thúc buổi quay chụp cuối cùng, Tống Điềm Nhiên mời mọi người ăn cơm, nhân viên làm việc ai cũng đi. Đương nhiên Lâm Giang Nam không muốn đi, dù có nhắm mắt cô cũng biết Tống Điềm Nhiên lại bày mưu, cho nên sau khi quay chụp kết thúc, thấy Tống Điềm Nhiên lập tức đi về phía Khương Trừng, cô cũng đi theo.
"Khương Trừng, hôm nay em mời mọi người đi ăn cơm, cùng đi đi."
Tống Điềm Nhiên nhìn Lâm Giang Nam đang đến chỗ này, trên mặt treo lên một nụ cười: "Tiểu Miêu, em cũng đi cùng nha?"
Tiểu Miêu?
Cô với cô ta thân thiết như vậy từ lúc nào? Tiểu Miêu, cô ta mà cũng có thể gọi sao?
Lâm Giang Nam không biểu tình nhìn cô ta, vốn cô không muốn đi nhưng thấy nụ cười trên mặt cô ta lại đột nhiên rất muốn đi, cô muốn xem cô ta còn có thể làm gì.
"Được đấy." Lâm Giang Nam cười sáng lạn nói.
Nghe thấy cô nói vậy, Khương Trừng không khỏi đảo mắt nhìn cô vài lần.
"Thế là tốt rồi, vậy nha, tối nay 7 giờ ở khách sạn Hồng Duyệt, đừng quên đấy."
"Ừ." Lâm Giang Nam mỉm cười gật đầu.
Tống Điềm Nhiên cũng mỉm cười với cô, sau đó xoay người rời đi.
Tống Điềm Nhiên vừa đi, Khương Trừng liền kéo Lâm Giang Nam vào ngực mình: "Em đấy, lại bày trò gì đó?"
Nghe thấy lời này của Khương Trừng, Lâm Giang Nam không cao hứng nổi, cái gì mà cô bày trò, rõ ràng là Tống Điềm Nhiên mà không phải sao?
Lâm Giang Nam bĩu môi: "Em có làm gì đâu, với cả tối nay em cũng không muốn làm cơm, có người mời chúng ta ăn cơm miễn phí, không phải quá tốt à?"
Khương Trừng chọc trán cô một cái: "Em vui là được."
...
Tống Điềm Nhiên quả nhiên là kẻ có tiền, mời người ta ăn cơm cũng dốc hết vốn liếng, một bàn đồ ăn này không biết phải tốn bao nhiêu tiền, huống gì là ba bốn bàn.
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ, Tống Điềm Nhiên cũng trò chuyện, nói dăm ba chuyện về lúc mới quen Khương Trừng, lúc còn là một người mới được Khương Trừng chiếu cố như thế nào, sau đó hai người hợp tác đến bây giờ, vô cùng ăn ý.
Khương Trừng không đáp lại, thi thoảng "ừ" một tiếng, phần lớn thời gian đều ngồi nhai kỹ nuốt chậm ăn đồ trong bát, thuận tiện thì thầm với Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam vừa ăn vừa gắp đồ cho Khương Trừng. Mấy thứ được Lâm Giang Nam gắp cho, Khương Trừng không hề kén chọn thứ nào, nuốt toàn bộ xuống bụng.
Tống Điềm Nhiên thấy Lâm Giang Nam gắp đồ ăn cho Khương Trừng, biểu tình trên mặt liền thay đổi. Khương Trừng cũng sẽ ăn thức ăn do người khác gắp sao, rõ ràng là anh chưa từng uống chung một ly nước với người ta hay dùng chung bát đũa, hơn nữa đồ ăn đã dính vào đũa người khác cũng không ăn, cho nên dù là món gì thì Khương Trừng cũng chỉ ăn một miếng, sẽ không ăn miếng thứ hai.
Nhưng giờ anh lại ăn đồ Lâm Giang Nam gắp cho, mà trên đôi đũa Lâm Giang Nam dính... nước miếng của cô ta...
Nghĩ đến đây, đôi tay cầm đũa của Tống Điềm Nhiên không khỏi nắm chặt, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng dần dần mất đi.
Lúc Lâm Giang Nam ăn đã lửng dạ, phục vụ bàn bưng lên một mâm cua lớn hồ Dương Trừng [1].
[1] Cua lớn hồ Dương Trừng (YangCheng) là loại cua nước ngọt rất nổi tiếng ở Tô Châu
Trong mâm trắng bằng sứ Thanh Hoa [2] đặt mười con cua lớn hồ Dương Trừng, cua có màu vàng đỏ nhìn rất chắc, trên thân bị buộc cây cỏ màu xanh lá.
[2] Sứ Thanh Hoa: Sứ Thanh Hoa là loại sứ thời Cảnh Đức nhà Nguyên chế tác và phát triển càng ngày càng thành thục, giới nghệ nhân gọi tắt là "Nguyên Thanh Hoa". Sứ Thanh Hoa được chế tác lần đầu vào thời Đường, là một trong những sản phẩm sứ cao cấp Trung Quốc, các sản phẩm gốm sứ được vẽ hoa văn trang trí bằng nước men màu xanh lam, thuộc loại sứ men màu.
Lâm Giang Nam nhìn chăm chú vào cua lớn hồ Dương Trừng. Khách sạn Hồng Duyệt nổi tiếng bởi cua lớn hồ Dương Trừng, cua ở khách sạn Hồng Duyệt đều được vận chuyển từ Tô Châu bằng đường hàng không, nhập vào ngày nào bán ngày đó nên rất tươi ngon.
Lâm Giang Nam rất thích ăn loại cua này, nhưng muốn ăn thì tương đối phiền toái, cho nên giờ cô đang suy xét rốt cuộc có nên ăn hay không.
Lúc cô còn đang do dự, Khương Trừng bên cạnh đã vươn đũa về phía cua.
Khương Trừng lấy cái kéo trên bàn, cắt dây trên con cua đi, sau đó lại cắt cẳng cua.
Cua lớn có càng và cẳng chân, anh cắt cẳng cua ra, đưa cho Lâm Giang Nam bên cạnh.
Lâm Giang Nam đang chuẩn bị trực tiếp động thủ thì Khương Trừng lại bảo cô đeo bao tay, vì thế Lâm Giang Nam đành phải đeo bao tay trước.
Lâm Giang Nam nhìn càng và cẳng cua lớn trong chén, đột nhiên nhớ đến những người thường ăn cua từng nói, càng của cua lớn nhìn vừa nhỏ vừa ít thịt, vị hơi xáp, thịt ở cẳng cua ít hơn nhưng hương vị vô cùng mềm ngọt, vị giống như vị cá Ngân [3] vậy.
[3] Cá Ngân: Cá Ngần hay họ Cá Ngân là một họ cá trong bộ Osmeriformes, có quan hệ họ hàng gần với cá ốt me.
Lâm Giang Nam gắp một miếng thịt càng cua nhét vào trong miệng, vừa thơm vừa ngọt.
Khương Trừng dọn sạch mấy thứ không ăn được trên con cua, sau đó lấy thịt và gạch cua ra.
Anh chấm ít dấm vào thịt cua, sau đó bỏ vào bát Lâm Giang Nam. Lâm Giang Nam nhìn thịt cua trong bát, trắng trắng trong suốt, hơn hẳn cá ngân, còn dính một ít dấm, trắng trắng đen đen.
Sau đó còn có gạch cua, màu gạch cua trông rất ngon, Lâm Giang Nam gắp một miếng cho vào miệng, vừa thơm vừa ngon.
Trên bàn cơm, tất cả mọi người đều bị Khương Trừng và Lâm Giang Nam nhồi cho một ngụm cẩu lương, hình ảnh này thật sự quá đẹp mắt.
Tất cả mọi người đều bắt đầu trêu chọc.
"Anh Khương Trừng, Giang Nam, hai người cứ trắng trợn show ân ái vậy à?"
"Đúng đấy, có phải là không muốn để mọi người ăn cơm nữa không?"
"Đúng là ngược cẩu mà."
...
Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Khương Trừng mặt không đổi sắc tiếp tục lột cua cho Lâm Giang Nam. Lâm Giang Nam lại ngượng ngùng cười cười, nhưng trong miệng vẫn thưởng thức cua do Khương Trừng lột.
Nhìn một màn như vậy, trong lòng Tống Điềm Nhiên rất khó tiếp nhận, đồ ăn trong miệng cũng trở nên nhạt như nước ốc.
Ăn được một nửa, cô ta liền đẩy ghế ra.
"Ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát." Trên mặt Tống Điềm Nhiên vẫn duy trì nụ cười.
Sau khi Tống Điềm Nhiên đi chưa được vài phút, Lâm Giang Nam giải quyết xong một con cua lớn, uống một ngụm nước trái cây rồi nói với Khương Trừng bên cạnh là mình đi vệ sinh.
Khương Trừng gật đầu với cô.
Ra khỏi phòng, Lâm Giang Nam bước về phía phòng vệ sinh. Vừa bước vào phòng vệ sinh, cô đã thấy Tống Điềm Nhiên đứng ở bên trong.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Giang Nam không khách sáo, trực tiếp hỏi thẳng.
Vừa rồi Tống Điềm Nhiên nói muốn đi vệ sinh, lúc đi qua đã vỗ vào vai cô, cô cũng hiểu ý cô ta là gì.
Bởi vì Tống Điềm Nhiên là người mẫu, cao hơn một mét bảy mươi, hơn nữa còn đi giày cao gót nên so với Lâm Giang Nam chỉ cao hơn một mét năm mươi, lại còn đi giày bệt thì cao hơn nửa cái đầu.
Tuy Lâm Giang Nam không cao bằng nhưng khí chất lại không hề thua kém.
"Tối nay cô cố ý phải không?" Tống Điềm Nhiên lạnh lùng hỏi.
"Cố ý? Cố ý gì? Cô nói tôi gắp đồ ăn cho Khương Trừng, hay là anh ấy lột cua cho tôi?" Lâm Giang Nam cười cười, nhàn nhạt hỏi lại.
"Cô biết rõ mà còn hỏi sao?"
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn cô ta, cảm thấy có chút buồn cười: "Làm ơn đi, Khương Trừng là bạn trai tôi, tôi gắp đồ ăn cho anh ấy, anh ấy lột cua cho tôi, có vấn đề gì sao? Còn cô đấy, cô có tư cách gì mà hỏi tôi?"
Tống Điềm Nhiên sửng sốt, không ngờ Lâm Giang Nam lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, lời nói không chút liên quan nào đến diện mạo, tuy cô ta đã sớm biết Lâm Giang Nam không phải là một quả hồng mềm nhưng mỗi câu đều nói trúng tim đen, đâm thẳng vào vết thương của cô ta.
"Lâm Giang Nam, cô cảm thấy mình xứng với anh ấy sao?"
_______________
[1] Cua lớn hồ Dương Trừng
[2] Sứ Thanh Hoa
[3] Cá Ngân
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tống Điềm Nhiên ngồi trong xe bảo mẫu, điều hòa bật bao nhiêu độ cũng không thắng nổi hàn khí toát ra từ người Tống Điềm Nhiên.
Trợ lý và người đại diện Đinh Nhu ngồi phía trước trộm liếc nhau, sau đó nhìn qua Tống Điềm Nhiên đang ngồi sau xe.
Phải nói là hàn khí bức người, gương mặt xinh đẹp đã đen đến mức không thể đen hơn, bản thân Tống Điềm Nhiên đã là người có bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng nên lúc này cô không nói một lời, mặt không biểu tình ngồi ở chỗ kia liền khiến người ta cảm thấy rất khó tiếp xúc.
"Khụ khụ......" Đinh Nhu hắng giọng. "Ai trêu chọc em vậy, sao lại treo mặt lạnh lên rồi?" Đinh Nhu hỏi.
Tống Điềm Nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Nhu: "Còn ai nữa, còn ai ngoài Lâm Giang Nam!"
"Lâm Giang Nam?"
Tống Điềm Nhiên khoanh tay trước ngực, không hề muốn nhắc đến Lâm Giang Nam. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô liền hận đến ngứa răng, Lâm Giang Nam kia rõ ràng là cố ý, miệng nói cho đi nhờ nhưng lại cố tình đi đến chỗ nhiều người, không phải là muốn cô xấu mặt sao?
Đúng là cô đã xem thường Lâm Giang Nam rồi, không ngờ Lâm Giang Nam còn có tâm cơ như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là một võng hồng mà thôi, nếu không có Khương Trừng, ai mà biết đến cô ta, đúng là ngạo mạn.
Đinh Nhu nhìn trộm Tống Điềm Nhiên, thấy sắc mặt Tống Điềm Nhiên liền có thể đoán ra cô đang tức giận.
Nhưng đúng là bất ngờ, Lâm Giang Nam thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối kia lại có bản lĩnh này, có thể khiến Tống Điềm Nhiên mặt luôn vô cảm biến thành như vậy.
...
Bắt đầu từ ngày đó, hai người không ai muốn giả bộ mặt ngoài nữa, mỗi lần Tống Điềm Nhiên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam cũng sẽ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lại.
Tuy trời sinh tính tình Lâm Giang Nam tương đối ôn hòa, nhưng đấy cũng là lúc không đụng tới điểm mấu chốt của cô mà thôi, hơn nữa từ nhỏ cô đã cùng Hạ An Nịnh lăn lộn với đám anh em cùng học võ, "chuyện xấu" gì mà chưa làm qua, cho nên có muốn ôn hòa cũng không thể ôn hòa được.
Cũng khó trách Hạ An Nịnh luôn trêu chọc cô, mấy người bọn họ đều gian xảo ở mặt ngoài, còn Lâm Giang Nam lại "gian xảo ngầm", không chọc tới cô thì tốt, ngoan ngoãn như một bé mèo con, nhưng nếu chọc đến cô, cô liền không chút do dự vươn móng vuốt, nháy mắt biến thành cọp mẹ. Cho nên mấy ngày này, tất cả mọi người đều cảm thấy không khí trong studio rất kì lạ, thi thoảng lại thấy rùng mình, nhưng rõ ràng studio đã bật điều hòa rồi mà.
Tuy nhiên, khó chịu thì khó chịu với đối phương nhưng hai người, dù sao một người là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, một người là người mẫu chuyên nghiệp, cho nên cũng sẽ không đặt cảm xúc cá nhân vào công việc chung, vậy nên mấy ngày nay việc quay chụp vẫn rất thuận lợi, đương nhiên ngoại trừ chuyện Tống Điềm Nhiên thường lợi dụng việc chụp hình mà đến gần Khương Trừng thì tất cả đều tốt.
Kết thúc buổi quay chụp cuối cùng, Tống Điềm Nhiên mời mọi người ăn cơm, nhân viên làm việc ai cũng đi. Đương nhiên Lâm Giang Nam không muốn đi, dù có nhắm mắt cô cũng biết Tống Điềm Nhiên lại bày mưu, cho nên sau khi quay chụp kết thúc, thấy Tống Điềm Nhiên lập tức đi về phía Khương Trừng, cô cũng đi theo.
"Khương Trừng, hôm nay em mời mọi người đi ăn cơm, cùng đi đi."
Tống Điềm Nhiên nhìn Lâm Giang Nam đang đến chỗ này, trên mặt treo lên một nụ cười: "Tiểu Miêu, em cũng đi cùng nha?"
Tiểu Miêu?
Cô với cô ta thân thiết như vậy từ lúc nào? Tiểu Miêu, cô ta mà cũng có thể gọi sao?
Lâm Giang Nam không biểu tình nhìn cô ta, vốn cô không muốn đi nhưng thấy nụ cười trên mặt cô ta lại đột nhiên rất muốn đi, cô muốn xem cô ta còn có thể làm gì.
"Được đấy." Lâm Giang Nam cười sáng lạn nói.
Nghe thấy cô nói vậy, Khương Trừng không khỏi đảo mắt nhìn cô vài lần.
"Thế là tốt rồi, vậy nha, tối nay 7 giờ ở khách sạn Hồng Duyệt, đừng quên đấy."
"Ừ." Lâm Giang Nam mỉm cười gật đầu.
Tống Điềm Nhiên cũng mỉm cười với cô, sau đó xoay người rời đi.
Tống Điềm Nhiên vừa đi, Khương Trừng liền kéo Lâm Giang Nam vào ngực mình: "Em đấy, lại bày trò gì đó?"
Nghe thấy lời này của Khương Trừng, Lâm Giang Nam không cao hứng nổi, cái gì mà cô bày trò, rõ ràng là Tống Điềm Nhiên mà không phải sao?
Lâm Giang Nam bĩu môi: "Em có làm gì đâu, với cả tối nay em cũng không muốn làm cơm, có người mời chúng ta ăn cơm miễn phí, không phải quá tốt à?"
Khương Trừng chọc trán cô một cái: "Em vui là được."
...
Tống Điềm Nhiên quả nhiên là kẻ có tiền, mời người ta ăn cơm cũng dốc hết vốn liếng, một bàn đồ ăn này không biết phải tốn bao nhiêu tiền, huống gì là ba bốn bàn.
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ, Tống Điềm Nhiên cũng trò chuyện, nói dăm ba chuyện về lúc mới quen Khương Trừng, lúc còn là một người mới được Khương Trừng chiếu cố như thế nào, sau đó hai người hợp tác đến bây giờ, vô cùng ăn ý.
Khương Trừng không đáp lại, thi thoảng "ừ" một tiếng, phần lớn thời gian đều ngồi nhai kỹ nuốt chậm ăn đồ trong bát, thuận tiện thì thầm với Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam vừa ăn vừa gắp đồ cho Khương Trừng. Mấy thứ được Lâm Giang Nam gắp cho, Khương Trừng không hề kén chọn thứ nào, nuốt toàn bộ xuống bụng.
Tống Điềm Nhiên thấy Lâm Giang Nam gắp đồ ăn cho Khương Trừng, biểu tình trên mặt liền thay đổi. Khương Trừng cũng sẽ ăn thức ăn do người khác gắp sao, rõ ràng là anh chưa từng uống chung một ly nước với người ta hay dùng chung bát đũa, hơn nữa đồ ăn đã dính vào đũa người khác cũng không ăn, cho nên dù là món gì thì Khương Trừng cũng chỉ ăn một miếng, sẽ không ăn miếng thứ hai.
Nhưng giờ anh lại ăn đồ Lâm Giang Nam gắp cho, mà trên đôi đũa Lâm Giang Nam dính... nước miếng của cô ta...
Nghĩ đến đây, đôi tay cầm đũa của Tống Điềm Nhiên không khỏi nắm chặt, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng dần dần mất đi.
Lúc Lâm Giang Nam ăn đã lửng dạ, phục vụ bàn bưng lên một mâm cua lớn hồ Dương Trừng [1].
[1] Cua lớn hồ Dương Trừng (YangCheng) là loại cua nước ngọt rất nổi tiếng ở Tô Châu
Trong mâm trắng bằng sứ Thanh Hoa [2] đặt mười con cua lớn hồ Dương Trừng, cua có màu vàng đỏ nhìn rất chắc, trên thân bị buộc cây cỏ màu xanh lá.
[2] Sứ Thanh Hoa: Sứ Thanh Hoa là loại sứ thời Cảnh Đức nhà Nguyên chế tác và phát triển càng ngày càng thành thục, giới nghệ nhân gọi tắt là "Nguyên Thanh Hoa". Sứ Thanh Hoa được chế tác lần đầu vào thời Đường, là một trong những sản phẩm sứ cao cấp Trung Quốc, các sản phẩm gốm sứ được vẽ hoa văn trang trí bằng nước men màu xanh lam, thuộc loại sứ men màu.
Lâm Giang Nam nhìn chăm chú vào cua lớn hồ Dương Trừng. Khách sạn Hồng Duyệt nổi tiếng bởi cua lớn hồ Dương Trừng, cua ở khách sạn Hồng Duyệt đều được vận chuyển từ Tô Châu bằng đường hàng không, nhập vào ngày nào bán ngày đó nên rất tươi ngon.
Lâm Giang Nam rất thích ăn loại cua này, nhưng muốn ăn thì tương đối phiền toái, cho nên giờ cô đang suy xét rốt cuộc có nên ăn hay không.
Lúc cô còn đang do dự, Khương Trừng bên cạnh đã vươn đũa về phía cua.
Khương Trừng lấy cái kéo trên bàn, cắt dây trên con cua đi, sau đó lại cắt cẳng cua.
Cua lớn có càng và cẳng chân, anh cắt cẳng cua ra, đưa cho Lâm Giang Nam bên cạnh.
Lâm Giang Nam đang chuẩn bị trực tiếp động thủ thì Khương Trừng lại bảo cô đeo bao tay, vì thế Lâm Giang Nam đành phải đeo bao tay trước.
Lâm Giang Nam nhìn càng và cẳng cua lớn trong chén, đột nhiên nhớ đến những người thường ăn cua từng nói, càng của cua lớn nhìn vừa nhỏ vừa ít thịt, vị hơi xáp, thịt ở cẳng cua ít hơn nhưng hương vị vô cùng mềm ngọt, vị giống như vị cá Ngân [3] vậy.
[3] Cá Ngân: Cá Ngần hay họ Cá Ngân là một họ cá trong bộ Osmeriformes, có quan hệ họ hàng gần với cá ốt me.
Lâm Giang Nam gắp một miếng thịt càng cua nhét vào trong miệng, vừa thơm vừa ngọt.
Khương Trừng dọn sạch mấy thứ không ăn được trên con cua, sau đó lấy thịt và gạch cua ra.
Anh chấm ít dấm vào thịt cua, sau đó bỏ vào bát Lâm Giang Nam. Lâm Giang Nam nhìn thịt cua trong bát, trắng trắng trong suốt, hơn hẳn cá ngân, còn dính một ít dấm, trắng trắng đen đen.
Sau đó còn có gạch cua, màu gạch cua trông rất ngon, Lâm Giang Nam gắp một miếng cho vào miệng, vừa thơm vừa ngon.
Trên bàn cơm, tất cả mọi người đều bị Khương Trừng và Lâm Giang Nam nhồi cho một ngụm cẩu lương, hình ảnh này thật sự quá đẹp mắt.
Tất cả mọi người đều bắt đầu trêu chọc.
"Anh Khương Trừng, Giang Nam, hai người cứ trắng trợn show ân ái vậy à?"
"Đúng đấy, có phải là không muốn để mọi người ăn cơm nữa không?"
"Đúng là ngược cẩu mà."
...
Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Khương Trừng mặt không đổi sắc tiếp tục lột cua cho Lâm Giang Nam. Lâm Giang Nam lại ngượng ngùng cười cười, nhưng trong miệng vẫn thưởng thức cua do Khương Trừng lột.
Nhìn một màn như vậy, trong lòng Tống Điềm Nhiên rất khó tiếp nhận, đồ ăn trong miệng cũng trở nên nhạt như nước ốc.
Ăn được một nửa, cô ta liền đẩy ghế ra.
"Ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát." Trên mặt Tống Điềm Nhiên vẫn duy trì nụ cười.
Sau khi Tống Điềm Nhiên đi chưa được vài phút, Lâm Giang Nam giải quyết xong một con cua lớn, uống một ngụm nước trái cây rồi nói với Khương Trừng bên cạnh là mình đi vệ sinh.
Khương Trừng gật đầu với cô.
Ra khỏi phòng, Lâm Giang Nam bước về phía phòng vệ sinh. Vừa bước vào phòng vệ sinh, cô đã thấy Tống Điềm Nhiên đứng ở bên trong.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Giang Nam không khách sáo, trực tiếp hỏi thẳng.
Vừa rồi Tống Điềm Nhiên nói muốn đi vệ sinh, lúc đi qua đã vỗ vào vai cô, cô cũng hiểu ý cô ta là gì.
Bởi vì Tống Điềm Nhiên là người mẫu, cao hơn một mét bảy mươi, hơn nữa còn đi giày cao gót nên so với Lâm Giang Nam chỉ cao hơn một mét năm mươi, lại còn đi giày bệt thì cao hơn nửa cái đầu.
Tuy Lâm Giang Nam không cao bằng nhưng khí chất lại không hề thua kém.
"Tối nay cô cố ý phải không?" Tống Điềm Nhiên lạnh lùng hỏi.
"Cố ý? Cố ý gì? Cô nói tôi gắp đồ ăn cho Khương Trừng, hay là anh ấy lột cua cho tôi?" Lâm Giang Nam cười cười, nhàn nhạt hỏi lại.
"Cô biết rõ mà còn hỏi sao?"
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn cô ta, cảm thấy có chút buồn cười: "Làm ơn đi, Khương Trừng là bạn trai tôi, tôi gắp đồ ăn cho anh ấy, anh ấy lột cua cho tôi, có vấn đề gì sao? Còn cô đấy, cô có tư cách gì mà hỏi tôi?"
Tống Điềm Nhiên sửng sốt, không ngờ Lâm Giang Nam lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, lời nói không chút liên quan nào đến diện mạo, tuy cô ta đã sớm biết Lâm Giang Nam không phải là một quả hồng mềm nhưng mỗi câu đều nói trúng tim đen, đâm thẳng vào vết thương của cô ta.
"Lâm Giang Nam, cô cảm thấy mình xứng với anh ấy sao?"
_______________
[1] Cua lớn hồ Dương Trừng
[2] Sứ Thanh Hoa
[3] Cá Ngân
/81
|