Buông Tay Để Yêu

Chương 13

/19


Ở nước Anh xa xôi, Khả Lam bỗng được tin bà ngoại cô qua đời. Cô vội vàng thu dọn hành lý để bay về thành phố mà cô vẫn luôn nhớ nhung. Mấy ngày liền cô như rơi vào vực sâu đau khổ mà chẳng có cách nào leo lên được. Trong cuộc sống này có những chuyện chúng ta không thể điều khiển được, ví như cái chết. Đối mặt với nó, dù người ta có khoẻ mạnh đến mấy cũng sẽ trở nên bất lực. Đưa tang bà ngoại từ nghĩa trang trở về, cô lê tấm thân mệt mỏi đến gõ của nhà Lý Bối Lỗi. Cô thấy mình bơ vơ, lẻ loi, chẳng có nơi nào để về, một cảm giác yếu đuối bủa vây quanh cô khiến cô khao khát được ở trong vòng tay anh. Năm năm qua, mỗi khi màn đêm buông xuống nơi đất khách quê người, có thường ôm chặt lấy mình và tưởng tượng ra cảnh có anh đang ở bên. Đến giờ, cô không muốn làm như vậy nữa. Với những người yêu nhau, từ bỏ hay tác thành chẳng qua chỉ là cách tự lừa dối mình. Sau khi trải qua nỗi đau tột cùng, cô đã nghĩ thông suốt và muốn quay về bên anh. Nhưng cô không ngờ, người mở của không phải là Bối Lỗi mà là một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo phông. Trong chớp mắt, mọi suy nghĩ của cô bỗng hoàn toàn sụp đổ. Năm năm qua, cô đã sớm nghĩ đến việc bên anh sẽ có người con gái khác. Tại sao cô có thể bảo đảm rằng anh sẽ đợi cô về chứ? Cô lùi lại xua tay với cô gái đó: - Tôi xin lỗi. .. Tôi... có thể là tôi nhầm địa chỉ. - Không có gì. - Cô gái đó lịch sự lắc đầu rồi đóng cửa. Cô đứng ngây ra để hồi tưỏng lại quãng thời gian tươi đẹp đã qua. - Có lẽ, cuộc sống hiện tại của anh đang rất hạnh phúc. - Cô thầm nghĩ. Không biết cô nên mừng cho anh hay nên buồn cho mình. Cô đã từng hy vọng anh sẽ có được cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô không ngờ, hạnh phúc của anh lại không có cô trong đó. Cô bỗng có cảm giác như mình đang rơi vào vực sâu đau đớn. - Ai bấm chuông thế chị? - Bối Nhĩ bước từ trên nhà xuống hỏi. - À! Không có ai. Người ta nhầm địa chỉ... - Âu Dương San San vội giải thích. Ðúng vào giây phút vừa mở cửa đó, Âu Dương San San cũng lo lắng vô cùng, bởi cô đã nhận ra người con gái đứng ngoài cửa. Đó chính là người cô từng vô cùng ghen tị, cũng là người cô muốn trở thành nhất. Cô biết rõ mọi chuyện về người con gái ấy, chỉ vì đó là người con gái cô không thể nào quên được. Cô đã từng bắt chước cách ăn mặc, cách trang điểm của cô gái đó, thậm chí còn bắt chước mọi hành động của cô ấy. Nhưng sau này, cô đau khổ phát hiện ra rằng, Bối Lỗi vẫn không hề yêu cô. - Vậy ư? Ðúng là một người hồ đồ. - Bối Nhĩ nằm trên ghế sô pha nhìn Âu Dưong San San, một lần nữa nhắc nhở cô ấy. - Gần đây, anh Bối Lỗi rất hay làm thêm ở Ðài truyền hình. Ngày nào anh ấy cũng về rất muộn. Có lúc anh ấy còn không về cơ, chị không đợi được đâu. Cô nhún vai cười nói: - Không sao. Dù sao chị vẫn sẽ đợi, không đợi được cũng không sao. Mỗi lần như vậy, Bối Nhĩ đều không biết phải khuyên cô thế nào. Một mặt, cô hy vọng cô ấy vẫn kiên trì với tình cảm của mình, dũng cảm giành lấy kết quả tốt nhất. Nhưng mặt khác, cô lại quá hiểu Bối Lỗi, cô biết dù Âu Dương San San có khổ sở chờ đợi đến mấy thì cô ấy cũng không thể có được kết quả như cô ấy mong đợi, vì thế cô rất muốn khuyên cô ấy từ bỏ. Nhưng làm gì có cô gái nào yêu mà lại không mù quáng chứ? - Bối Nhĩ, xin em hãy ủng hộ chị. - Âu Dương San San nói với cô bằng giọng cầu khẩn. - Chị rất cần sự ủng hộ của em. Cho dù kết quả thế nào, xin em đừng khuyên chị bỏ cuộc. - Chị San San! - Lý Bối Nhĩ bỗng thấy cô ấy thật đáng thương. - Bối Nhĩ, em đừng đồng cảm với chị. Yêu anh ấy khiến chị cảm thấy rất cô đơn và cũng rất mệt mỏi, nhưng tất cả những niềm vui cũng từ nỗi cô đơn và mệt mỏi đó mà sinh ra. Ðừng đồng cảm với chị, chỉ cần em ngầm ủng hộ chị là tốt rồi. - Được ạ. - Lý Bối Nhĩ nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy. - Chúc chị may mắn! Cô ấy cười, ôm lây cô. - Bối Nhĩ, cảm ơn em. Khả Lam đau khổ về nhà, cô mệt mỏi nói với bố mình. - Bố đặt vé máy bay ngày mai đi Anh cho con được không ạ? - Sao thế? Con vừa mới về được hai ngày mà. - Cô không giải thích với bố mẹ mình. - Bây giờ con không chơi vi ô lông được nữa, con ở lại đó cũng có ý nghĩa gì đâu? Hay là con về nhà để bố mẹ tiện chăm sóc con. Cô gần như phát điên mà to tiếng với bố mẹ: - Ai bảo là con không thể chơi vi ô lông được nữa. - Ly thủy tinh trong tay bị cô ném xuống nền nhà vỡ tan, những mảnh vụn thủy tinh bắn tung toé khắp nhà. Bố mẹ cô chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy, nên vội chạy đến an ủi cô: - Bố mẹ không có ý gì khác. Bố mẹ chỉ nghĩ con là con gái, nếu ở bên ngoài sẽ rất vất vả nên muốn khuyên con ở nhà để bố mẹ có thể chăm sóc cho con... - Con xin lỗi. - Cô bình tĩnh lại, cúi đầu lặng lẽ đi vào phòng mình rồi khoá trái của. Cô tựa lưng vào cánh cửa, rồi từ từ trượt xuống nền nhà. Khi cô ngồi xuống sàn thì không thể kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở. Tại sao cô lại đi tìm anh chứ? Dù cô đã sớm nghĩ đến chuyện sống trong nhịp sống hối hả này, ai nguyện đợi chờ một người không biết khi nào sẽ quay về trong năm năm như cô chứ? Cô không trách anh Bối Lỗi mà chỉ tự trách mình. Tại sao năm đó cô quyết tâm ra đi vậy mà đến giờ cô mới quay trở về tìm anh? Nếu cô không quay lại thì chắc hẳn cô vẫn đang sống một cuộc sống tươi đẹp của riêng mình. Nhưng cô đã nhìn thấy người con gái khác xuất hiện trong nhà anh, vì thể cô không thể tiếp tục lừa dối mình được nữa. Anh cũng không còn thuộc về cô rồi. Gần đây, Lý Bối Nhĩ rất hay đến tiệm mỳ đó để thưởng thức bát mỳ mang hương vị ức. Mỗi khi quán vắng khách, cô thường lặng lẽ ngồi trong góc để tận hưởng hương vị của những sợi mỳ. Trước khi về, cô cũng không quên mang theo một bát mỳ về cho anh Lý Bối Lỗi. Nếu quán đông người, cô sẽ mua hai bát mang về nhưng bát của cô bao giờ cũng nhiều rau thơm và canh hơn bát của anh Bối Lỗi. Cô không gặp lại Đặng Bành ở quán mỳ đó nữa. Anh ta giống như chiếc diều bay đi khắp nơi, xuất hiện vào những lúc cô không ngờ tới, lặng lẽ lướt qua cuộc sống cô đơn của cô. Gần đây, cô thường nghĩ đến lời anh nói bên bờ biển hôm đó. Anh nói, ban đầu anh yêu một người con gái, nhưng cuối cùng lại lấy một người con gái khác làm vợ. Như thế tức là, người anh yêu không phải là Kim Na. Nhắc đến Kim Na, cô bỗng nhớ đến vẻ tự hào và ra oai của Kim Na năm đó. Cô ấy từng kể cho bạn bè họ trong ký túc xá về những trò tán tỉnh cuồng nhiệt của Đặng Bành với cô trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Chẳng ai có thể ngờ rằng, người con gái anh chàng đó yêu lại không phải cô ấy. Có lẽ, cô ấy đã biết trước điều này, nhưng vẫn bất chấp tất cả để lấy anh. Tại sao vậy? Vì tài sản kếch sù của anh hay vì cô thật lòng yêu anh? Lý Bối Nhĩ vẫn luôn nghĩ về câu hỏi này. Mỗi lần suy nghĩ như thế cô luôn cho rằng: Kim Na thật đáng thương. Có lần, khi anh Lý Bối Lỗi ăn bát mỳ Bối Nhĩ mang về anh bỗng hỏi cô: - Em định nhớ mãi chuyện quá khứ sao? Hay là quên chúng đi sẽ tốt hơn đấy. Cô nhìn anh, thật lòng nói: - Nếu cảm thấy mệt mỏi thì chi bằng hãy quên chúng đi. Anh cúi đầu tiếp tục ăn mỳ. Bao nhiêu ngày nay, anh luôn biết ngày nào Âu Dương San San cũng đến tìm anh. Anh không dám về nhà, nhều lúc anh không dám đối diện với cô ấy. Cô ấy là một cô gái tốt, nhưng anh không thể dành tình yêu của mình cho cô. Có hôm, nửa đêm anh lái xe về nhà, nhưng vừa mới đặt chân đến trước cửa khu biệt thự, anh nhìn thấy một bóng người lặng lẽ đi ngang qua xe của anh. Cô ấy cúi đầu như một đứa trẻ lúc buồn. Lúc đó, anh chợt thấy mềm lòng, anh rất muốn chạy đến ôm cô. Anh đã từng nghĩ, nếu Khả Lam không quay về nữa thì anh có nên quên chuyện quá khứ và bắt đầu tình yêu mới với một người con gái khác hay không? Anh không dám chắc nữa. - Có lẽ anh nên thử yêu một người khác. - Bối Nhĩ đề nghị anh. Trong lòng cô biết rõ chị Khả Lam là cô gái lương thiện nhưng cũng là một người rất kiên quyết, chị ấy đã lựa chọn ra đi thì chắc chắn sẽ không quay về tìm anh nữa. Suốt một thời gian dài, Bối Nhĩ thấy thương cảm cho chị Khả Lam. Nếu hồi đó không xảy ra tai nạn thì có lẽ họ đã là một đôi hoàn hảo. Nhưng rất nhiều chuyện đã xảy đến, chúng ta chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận, chúng ta không thể thay đổi được gì. - Thử yêu một người khác ư? Liệu anh có làm được không? - Anh chán nản hỏi cô. - Anh cứ thử xem. - Cô nói. Hôm nay, Bối Lỗi cũng lấy hết dũng khi để gọi điện cho Âu Dương San San, anh nói: - Tối nay, em đến ăn cơm cùng tôi nhé. Cô mừng rỡ đồng ý. Gác điện thoại xong, cô giống như một chú chim sẻ nhảy nhót hết chỗ này đến chỗ khác trong khắp căn phòng, cô không thể kiềm chế nổi mình nữa rồi, một niềm vui sưóng tột độ. Cô lục lọi trong tủ quần áo, tìm chiếc váy giống váy của Khả Lam để mặc. Cô đứng trước gương xoay vòng hạnh phúc và nhớ lại khuôn mặt dịu dàng của anh khi lần đầu tiên trông thấy có mặc chiếc váy này. Nghĩ vậy cô cười mãi không thôi. Anh đến đón cô. Cô mỉm cười bước lên xe anh. - Chúng ta đi đâu đây? - Cô hỏi anh. - Tùy em chọn. - Anh nói. Lúc gặp cô, anh bỗng chẳng còn muốn ăn nữa. Chiếc váy đó đã khiến cho anh nhớ lại chuyện quá khứ. Lúc này, anh chỉ hy vọng người ngồi bên mình là Khả Lam. Còn Âu Dương San San, dù có trang điểm giống Khả Lam đến mấy thì cô ấy cũng chỉ là vật thế thân đáng thương mà thôi. Họ đến quán ăn Tây mà hồi trước anh thường cùng Khả Lam đến. Ngồi ở chỗ cũ mà lòng anh nhấp nhổm không yên. Năm năm qua, anh chưa bao giờ thấy nhớ Khả Lam như lúc này. Anh không dám nhìn vào mắt Âu Dương San San, bởi anh sợ anh không kìm nén được cảm xúc của mình mà nói ra những câu khiến người khác bị tổn thương. Còn Âu Dưong San San lại giống một con chim hỷ tước vừa bay ra khỏi lồng, vui mừng nhảy nhót. Cuối cùng anh cũng đã hẹn cô đi ăn, đây chẳng phải là anh đang bắt đầu học cách tiếp nhận cô rồi sao? Nghĩ vậy, mọi sợ hãi trong lòng cô đều bị xoá sạch. Cô cho rằng, đây một bữa cơm làm thay đổi mối quan hệ của họ, nhưng cô không ngờ, cũng chính ngày đó lại càng khiến anh kiên định quyết tâm chờ đợi người con gái kia. - Xin lỗi San San... - Khi cô đang vui mừng hớn hở kể chuyện cười cho nghe, anh bỗng ngắt lời. - Tôi cảm thấy không được khoẻ lắm. Ý tôi là, tôi đưa em về sớm hơn một chút được không? - Anh sao thế? - Cô lo lắng nhìn anh. - Tôi xin lỗi. - Anh tiếp tục nói. - Tôi nghĩ tôi không nên mời em đi ăn bữa cơm này. Tôi xin lỗi. Ý tôi là... tôi... - Anh đừng nói nữa. - Cô ngắt lời anh. - Tôi hiểu rồi. - Tôi xin lỗi. - Anh không cần xin lỗi. - Cô nhẹ nhàng đứng lên. - Chúng ta đi thôi. - Đừng, không cần phải vội như vậy đâu. Em cứ ăn xong đi đã. - Anh nói. - Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn tâm trạng để tiếp tục thưởng thức bữa ăn này sao? - Cô cười lạnh lùng nhìn anh, một nụ cười mỉa mại nhưng cũng thật đáng thương. Chàng trai trước mặt cô mới ngốc nghếch làm sao. Năm năm qua, anh luôn nhớ đến những chuyện trong quá khứ, nhớ về người con gái đã đi xa, nhưng anh lại không hề để ý đến người con gái cam tâm tình nguyện dâng hiến tình yêu cho anh. Rốt cuộc là do anh quá ngốc hay do cô quá si tình? Sau khi về nhà, cô đã cắt nát chiếc váy màu đỏ đó. Cô nghĩ lần này chắc chắn nó sẽ đem lại may mắn, nhưng kết quả lại hoàn toàn không như cô mong muốn. Cô đã cố ý chọn chiếc váy giống với chiếc váy của Khả Lam để đến buổi hẹn với anh. Cô khát khao biến thành người con gái trong trái tim anh nhưng cô đâu biết rằng điều anh để ý không phải là bộ quần áo, cũng không phải là đồ dùng mà chính là con người. Cô nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong khi trên người không có một mảnh vải, cô cố tưởng tượng ra mình đang được anh ôm, nước mắt cô dâng đầy trên khoé mắt. Khi cô nhắm mắt lại, nước mắt lại lăn xuống ướt đẫm hai gò má. Bao năm qua, cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ giống như khi anh đang ở bên cô. Nhưng đêm nay, cảm giác mà cô hằng mong muốn bỗng trở nên đau khổ, bi thương vô hạn. Cuối cùng cô đã hiểu: Cô không thể thắng nổi người con gái có tên Khả Lam đó. Cô không thua có ấy về vẻ xinh đẹp hay trí thông minh, mà là tình yêu anh dành cho cô ấy không gì có thể thay thế được. Bối Lỗi về đến nhà, mệt mỏi nằm vật ra giường. Anh hối hận vì đã hẹn Âu Dương San San. Phải chăng anh đang lợi dụng tình yêu của một cô gái dành cho anh để tìm cách giải thoát cho chính mình, nhưng kết quả anh lại làm cho cô gái đáng thương đó càng thêm đau khổ. Bối Nhĩ đã từng nói với anh: - Yêu một người, ta cần phải có trái tim biết cảm động. - Ðúng là Âu Dương San San đã làm anh cảm động, nhưng anh lại không thể yêu cô được. Lý Bối Nhĩ gõ cửa phòng anh: - Sao anh về sớm thế? - Cô hỏi anh. - Anh không thể quên được cô ấy. - Anh bỗng nói, đôi mắt to u sầu đẫm lệ. Năm năm nay, cô chưa từng thấy anh như vậy. Anh luôn cố kìm nén tình cảm của mình, vờ như không để ý đến. Nhưng tối nay, một chiếc váy đỏ xinh đẹp và một cuộc hẹn tan xỡ đã khiến anh suy sụp, anh không thể che giấu nỗi cô đơn trong lòng mình thêm nữa. Cô bước đến, quỳ xuống nền nhà, nắm chặt lấy tay anh rồi bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, cô đã nghe thấy tiếng khóc đau khổ của một chàng trai, tiếng khóc đó chua xót và đầy tuyệt vọng. Lý Bối Nhĩ vội chạy về phòng, lén gọi điện cho chị Khả Lam. Cô thực sự không muốn thấy anh Bối Lỗi như vậy. Anh không đáng phải chịu nỗi khổ chia ly này nữa. Nhưng người bạn ở cùng phòng với Khả Lam nói với Bối Nhĩ rằng, vài ngày trước Khả Lam đã về nước. - Nghe tin người thân qua đời nên cô ấy đã vội về ngay. - Bạn Khả Lam nói. - Vậy ạ? Cảm ơn cô. - Không có gì. Nếu cô gặp cô ấy thì cho tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy nhé. Tôi rất nhớ cô ấy. - Bạn cũng phòng Khả Lam nhờ cô. - Ðược ạ. Chắc chắn rồi. Sau khi gác điện thoại, tâm trạng của Bối Nhĩ thật sự hỗn loạn. Cô mặc áo khoác rồi đi ra cửa. Không hiểu tại sao gần đây, mỗi lần thấy buồn cô đều muốn đến quán mỳ đó. Tối nay, cô lại tình cờ gặp Đặng Bành ở đó. - Thật trùng hợp. - Cô nói. - Không phải đâu. - Tôi chủ động đến đây xem mình có được gặp cô hay không thôi? - Anh cười trêu đùa cô. - Có bao giờ anh muốn quên một ai đó nhưng lại không thể quên không? - Khi ngồi xuống, cô bỗng hỏi anh. - Trong lòng mỗi người đều có một người như vậy. - Anh đáp. - Anh không giống với một người đang nhớ một người khác. - Cô nói thẳng. - Ồ! Vậy rốt cuộc trong mắt cô, tôi là người như thế nào? - Anh hỏi cô. - Anh giống như người được người ta nhớ hơn. Anh cười lớn: - Nhưng tôi làm gì có cơ hội được người khác nhớ nhung chứ. Thường là tôi nhớ người khác thì đúng hơn. Lý Bối Nhĩ cười: - Anh cứ đùa. - Vậy còn cô? - Anh hỏi. - Cô có bao giờ muốn quên một ai đó nhưng lại không thể quên được không? - Anh vừa đưa ra câu trả lời rồi mà. Mọi người đều có và tôi không phải là trường hợp ngoại lệ. - Thế mà tôi cứ nghĩ là cô không có. - Tại sao? Chẳng lẽ tôi không phải là người sao? Anh vội vàng giải thích: - Không không, tôi không có đó. Ý tôi là cô cũng không giống một người được người khác nhớ nhung. - Trên thực tế, tôi đúng là như vậy đấy. - Cô cười nói. - Thực ra, tôi cũng chỉ nói bừa thôi. - Anh đùa cô. Cô chộp lấy tờ khăn lau trên bàn vò lại rồi ném vào anh. - Anh chắp hai tay xin cô. Ðêm nay thật buồn nhưng vì tình cờ gặp Đặng Bành mà tâm trạng Bối Nhĩ đã thay đổi hẳn. - Anh giống như người khổng lồ trong cây đèn thần của A la đanh vậy. - Cô nói. - Tôi không xấu đến thế đâu. - Anh cực lực phản đối. Cô cười phá lên: - Ý tôi là anh như có phép thuật gì đó. - Hả? Cô nói thử xem. - Mỗi lần tôi buồn, đều tình cờ gặp anh. - Tôi làm cho tâm trạng của cô tốt hơn ư? Cô nhìn anh lặng lẽ gặt đầu. - Nếu như vậy thì tôi có biến thành hình dáng xấu xí hơn một chút cũng đáng. - Anh cười nói. Cô mỉm cười gặt đầu. Tối nay, họ lại cùng nhau ra bờ biển. Cô đã kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ cho anh nghe. Đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn thoải mái tâm sự chuyện của mình với một người khác. Không biết có phải không khí dễ chịu ở biển đã cho cô khát vọng hay là con người Đặng Bành đã khiến cho cô cảm thấy tin tưởng và yên lòng. Lúc đó, thậm chí cô còn mong thời gian ngừng trôi để cô có thể tiếp tục kể chuyện cho anh nghe... - Thực ra, hồi nhỏ tôi cũng từng sống ở nông thôn. - Đặng Bành kể. - Thật thế ư? - Cô cảm thấy không thể tin nổi. - Ừ, nhưng mà không lâu lắm! - Anh nói. - Mẹ tôi rất thích vẽ tranh. Năm đó, bà đưa tôi về một trang trại để sáng tác. Tôi đã sống những ngày tuyệt đẹp ở đó. Khi ấy, hằng ngày tôi đều cùng bạn bè trong thôn ra sông bắt cá, đó là quãng thời gian rất vui. - Nghe có vẻ thoải mái nhỉ? - Cô không có những ngày như vậy sao? - Anh hỏi cô. - Không. Ở nông thôn, các cậu bé thường không thích dẫn các cô bé đi cùng. - Cô hậm hực nói. Anh nhìn cái môi cong cớn của cô mà phá lên cười: - Ðúng thế. Đúng thế. Lúc đó, chúng tôi rất ghét chơi với bọn con gái. Bọn họ thật phiền phức. - Các anh như vậy là phân biệt nam nữ đấy. - Được rồi. Được rồi. Tôi chịu thua. Là tôi không đúng. - Anh giơ tay đầu hàng như thể năm đó chính anh đã không cho cô đi chơi cùng vậy. Cô cười, nhìn ra mặt biển: - Ở đây yên tĩnh thật đấy. - Cô nói. - Cô có thể ước điều gì đó tại đây. - Anh nói. - Thật thế ư? Anh gật đầu hỏi cô: - Cô có ước mơ nào vẫn chưa thành hiện thực không? Cô không nói. Năm đó, khi cô học ở Học viện Ðiện ảnh, ước mơ lớn nhất của cô là trở mành một diễn viên, mỗi vai diễn khác nhau, cô có thể thể hiện tất cả những cô đơn và cảm xúc ẩn chứa trong lòng. Nhưng cuối cùng, cô không thực hiện được ước mơ của mình. Cô đã đem lý tưởng của mình gửi cho một chàng trai, vậy mà anh ta lại lợi dụng tất cả những thứ cô đành cho anh ta rồi bỏ rơi cô. Nửa cuộc đời trước đây của cô đều là một vở kịch dài ly kỳ. Cô đã thành công trong vai giúp một chàng trai, nhưng cô cũng làm tổn thương một chàng trai khác. Từ đó, nỗi đau và cảm giác tội lỗi đã chôn chặt mọi ước mơ của cô. - Cô sao thế? - Đặng Bành hỏi cô. - Không có gì. - Cô co người lại nói. - Chỉ là tôi thấy hơi lạnh thôi. - Hay là tôi đưa cô về nhé. - Vâng. Họ xoay người đi về hướng chiếc xe, nhưng đi một quãng đường không xa thì tình cờ gặp Tỉnh Điền, người đã từng làm trái tim cô đau đớn. Có một số người sinh ra để làm tổn thương người khác, cũng có một số người sinh ra để bị người khác làm tổn thương. Dường như Tỉnh Điền được sinh ra là để làm tổn thương Bối Nhĩ. Cô đã từng yêu anh tha thiết, quên cả bản thân, nhưng anh đáp lại cô bằng cách khiến cô thất vọng. Tuy vậy cô vẫn cảm thấy mình đã từng được hạnh phúc và cô cũng không ân hận vì mình đã hy sinh tất cả cho anh. Bởi từ ngày quyết định yêu anh, cô đã tự tước đi cái quyền hối hận của chính mình. Cô chỉ hối hận một điều là cô không nên yêu anh theo cách đó, và cô cũng không hề muốn làm tổn thương Dã Tốt. Lúc này, chàng trai mà cô đã dành trọn tình yêu đầu đang đứng trước mặt cô. Bối Nhĩ nhận ra ngay người con gái đứng bên Tỉnh Ðiền. Khi Bối Nhĩ đến bệnh viện lén thăm Tỉnh Ðiền lần trước, cô gái bê nước và đưa thuốc cho anh uống trong phòng bệnh chính là cô ấy. Xem ra chân của Tỉnh Điền không có gì đáng ngại nữa. Anh đứng trước mặt Bối Nhĩ giống như một minh tinh từ ti vi bước ra, cười chào cô. - Chào em! Cô nói: - Chào anh! Họ cứ thế đứng trước mặt nhau, chẳng nói điều gì. Mọi chuyện trong quá khứ tựa như đang vượt qua không gian và thời gian ùa về, tất cả đều như ngưng đọng. Những nỗi niềm tâm sự đang sánh bước cùng ký ức, lấp dần những chỗ trống của năm năm qua trong trái tim yếu đuối đó. Cô quay đầu bước đi không nhìn anh. Hai tay anh đút trong túi quân mà run lên bần bật. - Tỉnh Điền, đã lâu không gặp. - Đặng Bành bỗng phá vỡ không khí trầm lặng đó, cười hỏi anh. - Tôi nghe nói anh bị thương. Bây giờ thế nào rồi? - Ổn rồi. – Tỉnh Ðiền cười đáp lại, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía Bối Nhĩ. - Trông anh đúng là hồi phục rồi đấy. - Bác sĩ nói không gì đáng ngại nữa. Sắp có thể bắt đầu công việc được rồi, Phó tổng giám đốc Đặng à. - Trợ lý anh nhanh nhân đáp. - Tỉnh Điền, anh thật may mắn vì tìm được một người trợ lý tốt như cô Dương Tử. - Đặng Bành cười nói. - Phó tổng giám đốc Đặng quá khen rồi. Tôi chỉ làm việc tôi nên làm thôi. Ðặng Bành cười gật đầu, quay sang Tỉnh Điền nói: - Anh phải mau khỏe lại đấy. Anh nhớ là chúng ta vẫn còn một hợp đồng quảng cáo đấy nhé. - Cảm ơn Phó tổng giám đốc Đặng đã nhắc nhở. – Tỉnh Điền chua xót nói. Khi anh nhìn thấy Lý Bối Nhĩ sánh vai bên người đàn ông khác đi về phía anh, trái tim anh bỗng dấy lên nỗi chua xót vô ngần. Cảm giác ghen tị và không cam lòng dần chiếm lấy trái tim anh, nó tích dần thành cơn giận vô cớ. - Vậy thì... chúng tôi đi trước nhé. - Đặng Bành cố chạm vào tay Bối Nhĩ, lúc đó anh phát hiện tay cô lạnh ngắt. - Hả? Gì cơ? - Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. - Cô sao thế? Cô không khoẻ à? - Không... không có gì. - Cô phủ nhận, nhìn anh với vẻ hối lỗi. - Anh vừa nói gì vậy? - Tôi nói là tôi đưa cô về nhà nhé. - Vâng. - Cô cúi đầu bước qua Tỉnh Ðiền, trong giây phút bước đến gần anh, cô thì thầm một câu. - Tạm biệt. - Bối Nhĩ... – Tỉnh Điền bỗng quay người lớn tiếng gọi. - Chúng ta cũng phải đi rồi. - Dương Tử kéo vạt áo anh, thì thầm nhắc nhở. - Có chuyện gì vậy? - Bối Nhĩ xoay người nhìn anh. Ánh mắt anh tràn đầy vẻ ghen tị. Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể chán nản xua tay nói: - Tạm biệt. Gió biển lặng lẽ thổi vào mặt, họ bước những bước nặng nề đi ngược hướng nhau. Những ký ức đồn dập kéo về rồi thoáng chốc lại tan thành cát bụi. Nhiều lúc, chia ly cũng chỉ là khoảng cách của một cái quay người. Trên đường về, Bối Nhĩ không nói câu nào. Tình yêu nồng thắm của nhiều năm trước đã kéo cô và Tỉnh Ðiền lại gần nhau hơn, gần đến mức có thể chạm da thịt nhau. Họ vô cùng hiểu nhau, đến mức không cần mở miệng thì đối phương cũng có thể đoán ra người đó muốn nói gì. Tình yêu đã từng khiến họ từ xa lạ trở nên thân thiết, nhưng đến giờ họ còn trở nên xa lạ hơn cả người qua đường. Cô tựa lưng vào thành ghế, buồn bã nghĩ: Hoá ra, không có sợi dây tình yêu thì giữa họ chẳng còn gì nữa, họ mãi mãi không thể trở thành bạn bè. Nhưng họ đã từng có những ngày tháng tuyệt vời bên nhau. Cô không dám quay đầu lại, bởi một khi quay đầu lại có nghĩa là cô sẽ tiếp tục rơi vào vòng đau khổ. - Cô đang nghĩ gì thế? - Ðặng Bành bỗng hỏi. - Tôi đang nghĩ, nếu sớm biết không thể có được thì thà đừng có còn hơn. - Cô ám chỉ thứ gì thế? Là một đồ vật hay là... một con người? - Anh hỏi cô. - Tất cả đều hết rồi. - Cô nói. Bây giờ, cô lại nghĩ nếu lúc đó cô không bắt đầu với Tỉnh Điền thì tốt biết mấy. Ít nhất họ vẫn có thể thẳng thắn gặp nhau giống như bạn bè, giống như cô và Dã Tốt. - Nhưng nếu thật sự yêu mà không giành lấy tình yêu thì chắc chắn sau này cô sẽ hối hận. - Anh nắm lấy vô lăng, quay lại nhìn cô. Cô vẫn luôn ngoảnh đầu ra cửa số, nhìn ánh đèn màu rực rỡ treo trước các cửa hàng. Những sắc màu rực rỡ đó gợi cô nhớ về tình yêu tươi đẹp trong quá khứ. Vậy mà hôm nay, màu sắc đẹp đẽ đó lại như chiếc gai đâm vào trái tim nhạy cảm của cô. Cô và Tỉnh Ðiền đã từng lén trốn khỏi trường và trải qua một đêm đông lạnh giá trên chiếc ghế dài bên đường dưới ánh đèn màu ấm áp đó. Ký ức về tình yêu của họ đã bị năm tháng ăn mòn dần. Cô đau buồn nghĩ. - Nếu trong tương lai, tôi yêu một nơi nào đó thì tôi sẽ ở đó mãi mãi, không bao giờ rời xa. Dù nó có ở bên bờ nào trong cuộc sống của tôi thì tôi nhất định sẽ tìm cách đến đó. - Nếu cô yêu một người thì sao? - Anh hỏi cô. - Nếu yêu một người... - Cô ngập ngừng, nhìn ánh đèn đường lướt qua cửa sổ xe, buồn bã nói. - Tình yêu không phải là chuyện đơn phương, không phải anh muốn giữ thì có thể giữ được. Nhiều lúc chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nhau ở bên bờ nào đó, nhưng lại mãi mãi không thể đến đó, không thể đến đó được... - Bối Nhĩ, cô biết không? Dường như lúc nào cô cũng mang một tâm sự u buồn. - Anh phát hiện ra điều đó từ khi nào? - Cô ngoái đầu nhìn anh. - Từ lần đầu tiên gặp cô. - Trong hôn lễ của anh ư? - Cô bỗng bật cười. - Không. Nói chính xác là bảy năm trước. - Anh cũng quay đầu nhìn cô nói tiếp: - Khi đó, cô ở trên sân khấu, còn tôi là khán giả. Ðó là lần đầu tiên Bối Nhĩ bước lên sân khấu, bạn bè của Đặng Bành ở Học viện Điện ảnh kéo anh đến xem biểu diễn. Hôm đó có rất nhiều người, anh ngồi lọt thỏm giữa đám đông ồn ào. Trên sân khấu xuất hiện một cô gái mặc chiếc váy trắng dài, châm chậm bước đến, hai tay chống cằm ngồi xuống sân khâu nhẹ nhàng nói một câu: - Yên tĩnh thật đấy! - Thế là dưới sân khấu bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Cô gái đó đã khiến lòng anh trở nên tĩnh lại giữa đám đông ôn ào. Từ đó, anh luôn nhớ tên cô, Lý Bối Nhĩ. Nhưng sau khi vở diễn kết thúc, bạn bè lại giới thiệu cho anh một cô gái khác cũng biểu diễn ở trên sân khấu khi ấy... - Anh nhìn đường đi. - Bối Nhĩ nhắc. - Bây giờ, tôi vẫn chưa chán sống đâu đấy. - Cô phải tin tưởng vào tay lái của tôi chứ. - Anh cười rồi quay đầu nhìn về phía trước. - Anh lại nói linh tinh rồi. - Tôi nói thật mà... - Anh dừng lại được không? - Cô ngắt lời anh, học cách ngâm nga như một nhà thơ. – Nếu không thể hiểu được nỗi sầu của tôi thì xin hãy cho tôi được yên tĩnh. Anh cười nhún vai, tăng tốc độ, chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc thổi bay lớp bụi mờ của năm tháng để lại.


/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status