Mí mắt nặng trịch giờ mới mở đk ra. Trắng xoá và chói. Toàn là một màu trắng. Cô đang ở đâu.Thiên Di muốn nhấc tay lên che mắt nhưng lại thấy tay mình cơ cứng lại. Trong ánh nhìn mơ hồ cô nhìn thấy những mũi tiêm, những ống truyền dịch chằng chịt. Nhiều, nhiều lắm. Rất nhiều người đang đứng quanh cô. Họ là ai? Lưng cô lạnh ngắt. Một người nào đó đang đưa tay lên bụng cô. Họ định làm gì con cô?
- Thiên Di, Thiên Di
Tiếng nói quen thuộc ấy lại vang lên. Ai vậy sao cô ko nhớ. Nhưng mà sao giọng nói đó ấm áp đến vậy. Nơ ron thần kinh đang làm việc hết công sức
“ Hoàng Quân”. Cô nhớ rồi, cô nhớ rồi là anh. Là người cô yêu. Cô rất muốn thốt lên điều đó. Âm thanh xung quanh bỗng rõ hơn, cô cảm nhận đk hết mọi va chạm. Đây là bệnh viện, phòng cấp cứu.
Bụng cô lại đau. Đau dữ dội. Bất giác cô nắm chặt lấy tay anh. Cố gương con mắt mà nhìn anh đau đáu. Bỗng ông bác sĩ bên cạnh lên tiếng giọng lo lắng;
- Ko đk rồi, anh phải quyết định đi thôi?
- Quyết định gì.- Quân ngơ ngác
Giọng ông bác sĩ vẫn vang lên đều đều bên tai Thiên Di:
- Vợ anh có tiền sử bệnh thiếu máu nên mới sinh non, cơ thể lại mất máu quá nhiều nên trong trường hợp xấu nhất phải chọn 1 trong 2: mẹ hoặc bé.
Tai cô ù đi, cô ko nghe rõ đk nữa, chỉ có 1 trong 2 người đk sống. Trong ánh nhìn nhậm nhoạng cô thấy Quân đang lao về phía vị bác sĩ kia nắm chặt cô áo ông ta, miệng la hét cái gì đó. Mọi người xung quanh đang cố ngăn anh lại.
Cái gì kia. LÀ một giọt nước mắt sao. Cô ko nằm mơ đấy chứ, Quân đang khóc phải ko. Trông anh mới yếu đuối làm sao. Hoàng Quân mạnh mẽ của cô giờ đâu rồi. Con người hay quát tháo mỗi khi cô làm việc khuya đâu rồi, con người hung dữ khi cô ở bên người đàn ông khác đâu. Con người nhí nhảnh khi đùa với con đâu. Ko còn nữa, anh đang khuỵ xuống. Giờ phút ấy dũng khí còn sót lại trong cô thôi thúc cánh tay đưa lên hướng về phía anh để lau đi những giọt nước mắt kia. Nó vẫn cứ xa xăm đến thế.
Quân chạy vội lại nắm chặt tay cô đang đưa lên, nhìn sâu vào mắt cô anh hiểu cô đang muốn nói gì nhưng anh đã cương quyết:
- Bác sĩ, xin ông bằng mọi giá nào cũng phải cứu đk vợ tôi.
Giọng anh đau đớn mà dứt khoát vang lên. Tay cô lại lần nữa nắm chặt như cầu xin anh thay đổi quyết định ấy. Quân khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt lại lăn dài trên má, khẽ hôn lên tay cô, anh thì thầm:
- Anh chỉ cần em, suốt đời anh chỉ cần em. Con còn có thể có lại nhưng mất em,anh ko tìm lại đk tình yêu ấy. Anh sẽ luôn bước về phía em vì vậy ….. xin em…. Xin em đừng bỏ chạy.
Từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai, khoé mắt Thiên Di ầng ậc nước, một giọt pha lê nóng hổi nhẹ lăn. Cô nhắm lại đôi mắt mà khấn trời:
“ Lạy chúa, điều con muốn thấy đã thấy rồi, con đã có tất cả, Hoàng Quân yêu con, anh ấy rất yêu con. Con chỉ cần ôm chặt điều này thì có thể nhắm mắt nhưng xin ngưỡi hãy mở lối cho thiên thần của chúng con đk nhìn thấy nhân gian. Nó sẽ thay con hưởng trọn tình yêu này. Xin người hãy cứu nó.”
Lời cầu nguyện kết thúc cũng là lúc cánh tay cô buông thõng, mắt nhắm chặt như ko còn đủ sức nhìn bất cứ cái gì nữa.
Không gian lại một lần nữa trắng xoá.
2 năm sau……
Tại sân bay đông đúc, một cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm đang lon ton chạy về phía trk. Đằng sau là một chàng trai còn trẻ khoảng 26, 27 tuổi với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú khiến các cô gái ở sân bay dù đang chờ người thân hay trong lúc ly biệt cũng phải ngoái nhìn ngơ ngác đang cố chạy đuổi theo. Khẽ Cúi người xuống anh nhấc bổng đứa bé vừa rồi lên, hôn vào má nó:
- Chạy vừa thôi con trai.
Các nàng xung quanh nghe thấy thất vọng não nề thở dài 1 tiếng: “ có con rồi” và ngậm ngùi quay đi. Trong khi đó đứa trẻ đáng yêu đó dù ngồi trên tay bố nhưng mắt vẫn đau đáu phía xa tay chỉ chỏ:
- Máy bay.
- Uk, máy bay. Bao giờ Hoàng Thiên lớn, bố sẽ cho con đi máy bay nhé.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ phía xa xa trong bộ váy đen ôm sát cơ thể quyến rũ, tóc nâu búi lỏng đang xăm xăm tiến về phía 2 bố con mà ko biết mình vừa quật đổ bao nhiêu trái tim phái mạnh.
- Giời ạ. Cứ xểnh ra 1 lúc là lại chạy mất.
Vừa đưa tay kéo áo con cô vừa quát yêu nó:
- Con mà còn như vậy nữa mẹ bảo ba Quân vứt con ở nhà cho coi.
Chàng trai kia khẽ cười khoác tay lên vai vợ:
- Hoàng Thiên, Con nói xem, có phải mẹ Thiên Di của con ngày càng độc ác ko.
Đứa bé trên tay anh gật gật rồi lại ôm chặt lấy cổ bố như sợ mẹ mắng vì cái gật vừa rồi.
Phải, đôi vợ chồng vừa rồi chính là Hoàng Quân và Thiên Di. Quay lại cái ngày mà cô buông thõng tay 2 năm về trk, Thiên Di cứ tưởng rằng mình sẽ phải chọn cái chết. Nhưng trong chính lúc giao tranh giữa trần và âm đó, bên tai cô lại vang lên tiếng khóc của đứa con trai cô ngày đêm cưng nựng và xa xa ngoài kia là tiếng anh, người cô yêu đang khẽ gọi tên. Những âm thanh đó như nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lên từ vũng sình của cái chết.
Cô đã vượt qua nó như một điều kì diệu, hoặc nó cũng có thể là một cuộc trả ơn của thượng đế đối với cô. Nhưng dù thế nào thì Thiên Di cũng đang sống rất hạnh phúc bên gia đình của cô. Phải, là một gia đình. Từ sau khi sinh Hoàng Thiên, đứa trẻ đk anh đặt theo tên đệm của cô, Thiên Di đã hiểu hơn đk tấm lòng của người làm cha mẹ nên vì vậy mà cô đã tha thứ cho cha, quan hệ 2 người cũng tốt dần lên nên thật sự bây giờ cô đã có 1 gia đình, 1 gia đình hoàn chỉnh.
Và hôm nay từ sáng sớm cả 3 người: Thiên Di, Hoàng Quân và Hoàng Thiên đã đến sân bay này để gặp lại 1 người bạn đã xa từ lâu: Lê Tuấn. Tuấn đã quyết định trở về sau 2 năm sống và làm việc tại New york chính vì vậy nhóm bạn của anh, trong đó có cả Tú và Đạt đã tề tựu đông đủ ở sân bay để chào đón.
- Ây, cái thằng này sao mà lâu thế?- Tú sốt ruột dáo dác nhìn quanh.
- Từ từ mày, nghe nói lần này về chàng đem theo người yêu, chắc còn đang sửa soạn trên máy bay ý.- Đạt điềm đạm phân tích.
Trong khi đó Quân và Thiên Di còn đang vật vã với cậu chàng Hoàng Thiên. Vừa nãy cu cậu lại nhìn thấy 1 chiếc máy bay vụt qua nên lại đòi chạy theo. Bẵng đi một cái để lấy kẹo dụ dỗ, 2 người quay ra lại ko thấy đâu. Chàng đang lon ton chạy phía trk.
- Hoàng – Thiên.- Thiên Di dằn từng tiếng rồi hùng hục chạy theo.
- Thiên Di, Thiên Di
Tiếng nói quen thuộc ấy lại vang lên. Ai vậy sao cô ko nhớ. Nhưng mà sao giọng nói đó ấm áp đến vậy. Nơ ron thần kinh đang làm việc hết công sức
“ Hoàng Quân”. Cô nhớ rồi, cô nhớ rồi là anh. Là người cô yêu. Cô rất muốn thốt lên điều đó. Âm thanh xung quanh bỗng rõ hơn, cô cảm nhận đk hết mọi va chạm. Đây là bệnh viện, phòng cấp cứu.
Bụng cô lại đau. Đau dữ dội. Bất giác cô nắm chặt lấy tay anh. Cố gương con mắt mà nhìn anh đau đáu. Bỗng ông bác sĩ bên cạnh lên tiếng giọng lo lắng;
- Ko đk rồi, anh phải quyết định đi thôi?
- Quyết định gì.- Quân ngơ ngác
Giọng ông bác sĩ vẫn vang lên đều đều bên tai Thiên Di:
- Vợ anh có tiền sử bệnh thiếu máu nên mới sinh non, cơ thể lại mất máu quá nhiều nên trong trường hợp xấu nhất phải chọn 1 trong 2: mẹ hoặc bé.
Tai cô ù đi, cô ko nghe rõ đk nữa, chỉ có 1 trong 2 người đk sống. Trong ánh nhìn nhậm nhoạng cô thấy Quân đang lao về phía vị bác sĩ kia nắm chặt cô áo ông ta, miệng la hét cái gì đó. Mọi người xung quanh đang cố ngăn anh lại.
Cái gì kia. LÀ một giọt nước mắt sao. Cô ko nằm mơ đấy chứ, Quân đang khóc phải ko. Trông anh mới yếu đuối làm sao. Hoàng Quân mạnh mẽ của cô giờ đâu rồi. Con người hay quát tháo mỗi khi cô làm việc khuya đâu rồi, con người hung dữ khi cô ở bên người đàn ông khác đâu. Con người nhí nhảnh khi đùa với con đâu. Ko còn nữa, anh đang khuỵ xuống. Giờ phút ấy dũng khí còn sót lại trong cô thôi thúc cánh tay đưa lên hướng về phía anh để lau đi những giọt nước mắt kia. Nó vẫn cứ xa xăm đến thế.
Quân chạy vội lại nắm chặt tay cô đang đưa lên, nhìn sâu vào mắt cô anh hiểu cô đang muốn nói gì nhưng anh đã cương quyết:
- Bác sĩ, xin ông bằng mọi giá nào cũng phải cứu đk vợ tôi.
Giọng anh đau đớn mà dứt khoát vang lên. Tay cô lại lần nữa nắm chặt như cầu xin anh thay đổi quyết định ấy. Quân khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt lại lăn dài trên má, khẽ hôn lên tay cô, anh thì thầm:
- Anh chỉ cần em, suốt đời anh chỉ cần em. Con còn có thể có lại nhưng mất em,anh ko tìm lại đk tình yêu ấy. Anh sẽ luôn bước về phía em vì vậy ….. xin em…. Xin em đừng bỏ chạy.
Từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai, khoé mắt Thiên Di ầng ậc nước, một giọt pha lê nóng hổi nhẹ lăn. Cô nhắm lại đôi mắt mà khấn trời:
“ Lạy chúa, điều con muốn thấy đã thấy rồi, con đã có tất cả, Hoàng Quân yêu con, anh ấy rất yêu con. Con chỉ cần ôm chặt điều này thì có thể nhắm mắt nhưng xin ngưỡi hãy mở lối cho thiên thần của chúng con đk nhìn thấy nhân gian. Nó sẽ thay con hưởng trọn tình yêu này. Xin người hãy cứu nó.”
Lời cầu nguyện kết thúc cũng là lúc cánh tay cô buông thõng, mắt nhắm chặt như ko còn đủ sức nhìn bất cứ cái gì nữa.
Không gian lại một lần nữa trắng xoá.
2 năm sau……
Tại sân bay đông đúc, một cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm đang lon ton chạy về phía trk. Đằng sau là một chàng trai còn trẻ khoảng 26, 27 tuổi với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú khiến các cô gái ở sân bay dù đang chờ người thân hay trong lúc ly biệt cũng phải ngoái nhìn ngơ ngác đang cố chạy đuổi theo. Khẽ Cúi người xuống anh nhấc bổng đứa bé vừa rồi lên, hôn vào má nó:
- Chạy vừa thôi con trai.
Các nàng xung quanh nghe thấy thất vọng não nề thở dài 1 tiếng: “ có con rồi” và ngậm ngùi quay đi. Trong khi đó đứa trẻ đáng yêu đó dù ngồi trên tay bố nhưng mắt vẫn đau đáu phía xa tay chỉ chỏ:
- Máy bay.
- Uk, máy bay. Bao giờ Hoàng Thiên lớn, bố sẽ cho con đi máy bay nhé.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ phía xa xa trong bộ váy đen ôm sát cơ thể quyến rũ, tóc nâu búi lỏng đang xăm xăm tiến về phía 2 bố con mà ko biết mình vừa quật đổ bao nhiêu trái tim phái mạnh.
- Giời ạ. Cứ xểnh ra 1 lúc là lại chạy mất.
Vừa đưa tay kéo áo con cô vừa quát yêu nó:
- Con mà còn như vậy nữa mẹ bảo ba Quân vứt con ở nhà cho coi.
Chàng trai kia khẽ cười khoác tay lên vai vợ:
- Hoàng Thiên, Con nói xem, có phải mẹ Thiên Di của con ngày càng độc ác ko.
Đứa bé trên tay anh gật gật rồi lại ôm chặt lấy cổ bố như sợ mẹ mắng vì cái gật vừa rồi.
Phải, đôi vợ chồng vừa rồi chính là Hoàng Quân và Thiên Di. Quay lại cái ngày mà cô buông thõng tay 2 năm về trk, Thiên Di cứ tưởng rằng mình sẽ phải chọn cái chết. Nhưng trong chính lúc giao tranh giữa trần và âm đó, bên tai cô lại vang lên tiếng khóc của đứa con trai cô ngày đêm cưng nựng và xa xa ngoài kia là tiếng anh, người cô yêu đang khẽ gọi tên. Những âm thanh đó như nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lên từ vũng sình của cái chết.
Cô đã vượt qua nó như một điều kì diệu, hoặc nó cũng có thể là một cuộc trả ơn của thượng đế đối với cô. Nhưng dù thế nào thì Thiên Di cũng đang sống rất hạnh phúc bên gia đình của cô. Phải, là một gia đình. Từ sau khi sinh Hoàng Thiên, đứa trẻ đk anh đặt theo tên đệm của cô, Thiên Di đã hiểu hơn đk tấm lòng của người làm cha mẹ nên vì vậy mà cô đã tha thứ cho cha, quan hệ 2 người cũng tốt dần lên nên thật sự bây giờ cô đã có 1 gia đình, 1 gia đình hoàn chỉnh.
Và hôm nay từ sáng sớm cả 3 người: Thiên Di, Hoàng Quân và Hoàng Thiên đã đến sân bay này để gặp lại 1 người bạn đã xa từ lâu: Lê Tuấn. Tuấn đã quyết định trở về sau 2 năm sống và làm việc tại New york chính vì vậy nhóm bạn của anh, trong đó có cả Tú và Đạt đã tề tựu đông đủ ở sân bay để chào đón.
- Ây, cái thằng này sao mà lâu thế?- Tú sốt ruột dáo dác nhìn quanh.
- Từ từ mày, nghe nói lần này về chàng đem theo người yêu, chắc còn đang sửa soạn trên máy bay ý.- Đạt điềm đạm phân tích.
Trong khi đó Quân và Thiên Di còn đang vật vã với cậu chàng Hoàng Thiên. Vừa nãy cu cậu lại nhìn thấy 1 chiếc máy bay vụt qua nên lại đòi chạy theo. Bẵng đi một cái để lấy kẹo dụ dỗ, 2 người quay ra lại ko thấy đâu. Chàng đang lon ton chạy phía trk.
- Hoàng – Thiên.- Thiên Di dằn từng tiếng rồi hùng hục chạy theo.
/43
|