Đã một tuần kể từ tối hôm đó, bây giờ Quân mới trở về nhà. Căn nhà trống không và vắng lặng. Anh bước lên phòng ngủ, đâu đây vẫn còn phảng phất mùi hương của cô. Anh mở tủ lấy quần áo. Chưa bao giờ anh thấy tủ đồ rộng như lúc này, bên trong cùng chỉ còn sót lại vài bộ đồ cô chưa kịp mang theo.
Phòng khách cũng lặng thinh, không còn tiếng ti vi ồn ã thường ngày.
Căn nhà trở nên yên ắng hơn bao giờ hết Quân chưa nói với mẹ, hiện bà đang còn cùng ba anh đi nghỉ dưỡng ở Nha Trang. Bệnh đau lưng của ba lại tái phát anh ko muốn họ phải lo lắng.
Đưa mắt nhìn quanh, anh dường như đang cố kiếm một thân ảnh nào đó.
Thiên Di đã chuyển đến căn hộ nhỏ gần đài truyền hình. Công việc lại bận rộ trở lại. Chương trình vừa đk tăng thêm vốn đầu tư và đương nhiên như vậy yêu cầu cũng cao hơn, khối lượng công việc cũng nhiều hơn. Cô lại xoay vần với nó.
3 tháng qua đi ………………..
Quân đã xa Thiên Di đk 1 khoảng thời gian tuy ko dài nhưng đủ để anh nguôi ngoai cảm giác hụt hẫng ban đầu. Những bản hợp đồng, rồi những dự án mới,… anh nhận ngày một nhiều hơn. Quân ko hiểu sao mình lại trở nên tham công tiếc việc như vậy. Những tưởng sau khi ly hôn, cuộc sống sẽ trở lại như cũ nhưng có lẽ anh đã lầm. Dường như chẳng có gì có thể trở lại đk nữa. Anh ít về nhà hơn, phần lớn thời gian anh ở bên Huyền Thư, cố gắng tìm kiếm ở cô sự bù lấp lỗ hổng trong trái tim. Và rồi lại thất vọng, ở Thư ko có cái cảm giác anh muốn tìm.
Thư nhìn anh, cô hiểu đk vì sao quan hệ 2 người vẫn ko tiến triển đk là bao sau cái ngày Thiên Di ra đi. Cô sợ cái lí do đó. Cô sợ phải công nhận rằng vị trí của cô trong anh ko còn như ngày trk nhưng liệu, cô phủ nhận đk sự thật này bao lâu. Có lẽ rồi một ngày Quân sẽ tự nhận ra bản thân anh đã thay đổi.
Bên cạnh Quân và Thư, ở đâu đó Tuấn vẫn ko ngừng tìm kiếm Thiên Di. Ở người con gái này có gì đó thu hút anh một cách mãnh liệt. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong lễ đường Tuấn đã ko thể nào rời mắt khỏi con người đặc biệt ấy. Nên cho dù anh biết cô là vợ Quân nhưng chưa bao giờ anh kìm lòng đk. Tuấn ko rõ tình cảm của mình. Là yêu hay chỉ là sự quý mến…..Ngày anh biết 2 người ly hôn trong anh dường như loé lên 1 hy vọng. Anh đã liên lạc với cô nhưng ko đk. Lần nào cô cũng tắt máy. Cô đang trốn chạy cái gì. Tuấn thật lo lắng ko nguôi.
Đâu đó. Trên một con phố .Một người con gái đang nhẹ bước tản bộ trên những hàng gạch lá dừa thẳng tắp
Đã cuối hạ, không còn cái nóng bức, cái chói chang của mặt trời. Không khí cũng mát mẻ hơn. Thiên Di nhẹ vươn người như thu vào mình những khoan khoái ấy. Khẽ xoa bụng. Đã bước sang tháng thứ 4 mà cô ko thay đổi gì nhiều.Về ngoại hình lẫn cân nặng. “ Ko nói chắc chẳng ai biết mình mang thai.”
Khẽ thở dài, cô lại nghĩ về câu hỏi sáng nay của bác sĩ:
- Sao không thấy anh nhà đi cùng. Biết nói làm sao, chẳng nhẽ lại ngồi kể lể hoàn cảnh, cô đành cười trừ cho qua
- Nhà em bận chị ạ.
Còn nhớ những ngày đầu cuộc sống đơn thân quả thật khó khăn. Cô thì ốm nghén,mỗi sáng sớm thức dậy đều buồn nôn những lúc ấy nhìn quanh ko có ai, cô hay tủi thân thấy mình sao mà cô độc, yếu đuối quá, cô lại thấy nhớ mẹ khinh khủng.Thiên Di phát hiện ra từ ngày mang bầu cô trở nên nhạy cảm hơn trk nhiều.Nhưng rồi công việc cùng những câu chuyện của đồng nghiệp ở đài truyền hình khiến cái cảm giác mà cô gọi là sự đa cảm của bà bầu ấy trôi qua 1 cách nhanh chóng. Cuộc sống của cô lại cân bằng như vốn có.
Tại nhà anh
Hôm nay căn hộ của Huyền Thư đang sửa chữa đường ống nước nên hai người về căn biệt thự này ăn cơm. Công việc bận rộn vừa ăn cơm xong là anh lại chuẩn bị lên phòng làm việc nhưng đi đk vài bước Huyền Thư lại làm nũng. Cả ngày ở công ty, về đến nhà lại chui tọt vào phòng làm việc, Thư ko muốn anh ở ngoài tầm mắt mình chút nào. Mỉm cười về sự trẻ con đó, Quân mang laptop ra ngồi dưới phòng khách cùng Huyền Thư. Anh làm việc còn Thư xem phim.
Là người ưa yên tĩnh khi làm việc nên tiếng Tivi ko khỏi làm Quân phân tâm, anh bất giác lên tiếng:
- Thiên Di, nhỏ tiếng đi.
Huyền Thư chết lặng. Cô vừa nghe rõ mồn một hai tiếng Thiên Di. Anh đã gọi cô là Thiên Di. Như ko tin vào tai mình Thư nhìn Quân đau đớn hỏi lại:
- Anh vừa gọi em là gì
Mải mê từ nãy giờ Quân mới giật mình nhớ ra mình vừa nói gì
- Anh………
- Anh gọi em là Thiên Di. – Thư ko dám tin, người cô yêu gọi cô bằng tên 1 ng con gái khác
Thấy khuôn mặt như sắp khóc của Thư, Quân vội chạy đến ôm cô vào lòng
- Anh xin lỗi, chỉ là…. Thiên Di cũng có thói quen bật tivi to cả đêm như thế.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu. Không ai nói gì.
Quân vào trong nhà tắm vã nước xối xả vào mặt, anh ko hiểu sao mình lại làm như thế. Ngay cả bản thân anh cũng bàng hoàng về hành động vừa rồi.
“ Chỉ là thói quen, chỉ là thói quen” Anh cố tìm mọi lý do biện minh cho mình. Một lúc sau anh trở ra, Thấy không khí ngày trở nên bức bối, Thư đánh bạo lên tiếng :
- Em nghe nói đài truyền hình mời anh tham gia chương trình gì đó, anh có nhận lời ko thế.
Quân lắc đầu, Tuy chí dũng song toàn nhưng lại có 1 điểm yếu chính là bị mất tự tin trk ống kính.
- Em biết rõ là anh ko thể mà.
Thư cười, cô lại làm nũng anh:
- Nhận lời đi mà anh, làm giám đốc mà ngay cả lên truyền hình cũng ko dám. Anh thấy thế mà đk sao?
- Thôi, cho anh xin
- Đi đi mà, hôm đấy em sẽ đi cùng anh. Đừng lo
- Không đi đâu.- anh vẫn từ chối . Thấy vậy Thư quyết định giở nốt chiêu cuối:
- Anh nhận lời đi mà, coi như là chuộc lỗi với em vụ gọi nhầm tên lúc nãy. Quân im lặng,…. đã đến nước này ko đi ko đk rồi.
- Rồi rồi, anh chiều em . Thư hôn vào má anh cái chụt, cô lại hỏi
- Mà chương trình đó là chương trình gì hả anh .Quân nhớ lại một chút
- À, hình như là…….“ Say hello”.
Phòng khách cũng lặng thinh, không còn tiếng ti vi ồn ã thường ngày.
Căn nhà trở nên yên ắng hơn bao giờ hết Quân chưa nói với mẹ, hiện bà đang còn cùng ba anh đi nghỉ dưỡng ở Nha Trang. Bệnh đau lưng của ba lại tái phát anh ko muốn họ phải lo lắng.
Đưa mắt nhìn quanh, anh dường như đang cố kiếm một thân ảnh nào đó.
Thiên Di đã chuyển đến căn hộ nhỏ gần đài truyền hình. Công việc lại bận rộ trở lại. Chương trình vừa đk tăng thêm vốn đầu tư và đương nhiên như vậy yêu cầu cũng cao hơn, khối lượng công việc cũng nhiều hơn. Cô lại xoay vần với nó.
3 tháng qua đi ………………..
Quân đã xa Thiên Di đk 1 khoảng thời gian tuy ko dài nhưng đủ để anh nguôi ngoai cảm giác hụt hẫng ban đầu. Những bản hợp đồng, rồi những dự án mới,… anh nhận ngày một nhiều hơn. Quân ko hiểu sao mình lại trở nên tham công tiếc việc như vậy. Những tưởng sau khi ly hôn, cuộc sống sẽ trở lại như cũ nhưng có lẽ anh đã lầm. Dường như chẳng có gì có thể trở lại đk nữa. Anh ít về nhà hơn, phần lớn thời gian anh ở bên Huyền Thư, cố gắng tìm kiếm ở cô sự bù lấp lỗ hổng trong trái tim. Và rồi lại thất vọng, ở Thư ko có cái cảm giác anh muốn tìm.
Thư nhìn anh, cô hiểu đk vì sao quan hệ 2 người vẫn ko tiến triển đk là bao sau cái ngày Thiên Di ra đi. Cô sợ cái lí do đó. Cô sợ phải công nhận rằng vị trí của cô trong anh ko còn như ngày trk nhưng liệu, cô phủ nhận đk sự thật này bao lâu. Có lẽ rồi một ngày Quân sẽ tự nhận ra bản thân anh đã thay đổi.
Bên cạnh Quân và Thư, ở đâu đó Tuấn vẫn ko ngừng tìm kiếm Thiên Di. Ở người con gái này có gì đó thu hút anh một cách mãnh liệt. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong lễ đường Tuấn đã ko thể nào rời mắt khỏi con người đặc biệt ấy. Nên cho dù anh biết cô là vợ Quân nhưng chưa bao giờ anh kìm lòng đk. Tuấn ko rõ tình cảm của mình. Là yêu hay chỉ là sự quý mến…..Ngày anh biết 2 người ly hôn trong anh dường như loé lên 1 hy vọng. Anh đã liên lạc với cô nhưng ko đk. Lần nào cô cũng tắt máy. Cô đang trốn chạy cái gì. Tuấn thật lo lắng ko nguôi.
Đâu đó. Trên một con phố .Một người con gái đang nhẹ bước tản bộ trên những hàng gạch lá dừa thẳng tắp
Đã cuối hạ, không còn cái nóng bức, cái chói chang của mặt trời. Không khí cũng mát mẻ hơn. Thiên Di nhẹ vươn người như thu vào mình những khoan khoái ấy. Khẽ xoa bụng. Đã bước sang tháng thứ 4 mà cô ko thay đổi gì nhiều.Về ngoại hình lẫn cân nặng. “ Ko nói chắc chẳng ai biết mình mang thai.”
Khẽ thở dài, cô lại nghĩ về câu hỏi sáng nay của bác sĩ:
- Sao không thấy anh nhà đi cùng. Biết nói làm sao, chẳng nhẽ lại ngồi kể lể hoàn cảnh, cô đành cười trừ cho qua
- Nhà em bận chị ạ.
Còn nhớ những ngày đầu cuộc sống đơn thân quả thật khó khăn. Cô thì ốm nghén,mỗi sáng sớm thức dậy đều buồn nôn những lúc ấy nhìn quanh ko có ai, cô hay tủi thân thấy mình sao mà cô độc, yếu đuối quá, cô lại thấy nhớ mẹ khinh khủng.Thiên Di phát hiện ra từ ngày mang bầu cô trở nên nhạy cảm hơn trk nhiều.Nhưng rồi công việc cùng những câu chuyện của đồng nghiệp ở đài truyền hình khiến cái cảm giác mà cô gọi là sự đa cảm của bà bầu ấy trôi qua 1 cách nhanh chóng. Cuộc sống của cô lại cân bằng như vốn có.
Tại nhà anh
Hôm nay căn hộ của Huyền Thư đang sửa chữa đường ống nước nên hai người về căn biệt thự này ăn cơm. Công việc bận rộn vừa ăn cơm xong là anh lại chuẩn bị lên phòng làm việc nhưng đi đk vài bước Huyền Thư lại làm nũng. Cả ngày ở công ty, về đến nhà lại chui tọt vào phòng làm việc, Thư ko muốn anh ở ngoài tầm mắt mình chút nào. Mỉm cười về sự trẻ con đó, Quân mang laptop ra ngồi dưới phòng khách cùng Huyền Thư. Anh làm việc còn Thư xem phim.
Là người ưa yên tĩnh khi làm việc nên tiếng Tivi ko khỏi làm Quân phân tâm, anh bất giác lên tiếng:
- Thiên Di, nhỏ tiếng đi.
Huyền Thư chết lặng. Cô vừa nghe rõ mồn một hai tiếng Thiên Di. Anh đã gọi cô là Thiên Di. Như ko tin vào tai mình Thư nhìn Quân đau đớn hỏi lại:
- Anh vừa gọi em là gì
Mải mê từ nãy giờ Quân mới giật mình nhớ ra mình vừa nói gì
- Anh………
- Anh gọi em là Thiên Di. – Thư ko dám tin, người cô yêu gọi cô bằng tên 1 ng con gái khác
Thấy khuôn mặt như sắp khóc của Thư, Quân vội chạy đến ôm cô vào lòng
- Anh xin lỗi, chỉ là…. Thiên Di cũng có thói quen bật tivi to cả đêm như thế.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu. Không ai nói gì.
Quân vào trong nhà tắm vã nước xối xả vào mặt, anh ko hiểu sao mình lại làm như thế. Ngay cả bản thân anh cũng bàng hoàng về hành động vừa rồi.
“ Chỉ là thói quen, chỉ là thói quen” Anh cố tìm mọi lý do biện minh cho mình. Một lúc sau anh trở ra, Thấy không khí ngày trở nên bức bối, Thư đánh bạo lên tiếng :
- Em nghe nói đài truyền hình mời anh tham gia chương trình gì đó, anh có nhận lời ko thế.
Quân lắc đầu, Tuy chí dũng song toàn nhưng lại có 1 điểm yếu chính là bị mất tự tin trk ống kính.
- Em biết rõ là anh ko thể mà.
Thư cười, cô lại làm nũng anh:
- Nhận lời đi mà anh, làm giám đốc mà ngay cả lên truyền hình cũng ko dám. Anh thấy thế mà đk sao?
- Thôi, cho anh xin
- Đi đi mà, hôm đấy em sẽ đi cùng anh. Đừng lo
- Không đi đâu.- anh vẫn từ chối . Thấy vậy Thư quyết định giở nốt chiêu cuối:
- Anh nhận lời đi mà, coi như là chuộc lỗi với em vụ gọi nhầm tên lúc nãy. Quân im lặng,…. đã đến nước này ko đi ko đk rồi.
- Rồi rồi, anh chiều em . Thư hôn vào má anh cái chụt, cô lại hỏi
- Mà chương trình đó là chương trình gì hả anh .Quân nhớ lại một chút
- À, hình như là…….“ Say hello”.
/43
|