Edit: Peiria
Ra khỏi Cố Cung, nhóm người Lục Sênh đi ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức nổi tiếng, vịt nướng có dầu mỡ nên cô không thích lắm, riêng món điểm tâm ngọt thì không tệ. Ngày kia sẽ phải so tài, mà hôm nay bọn họ lại sống phóng túng không huấn luyện, Lục Sênh có chút cảm giác tội lỗi.
Trở lại khách sạn, Nam Phong mở máy vi tính xách tay xem email. Ban tổ chức giải đấu đã gửi danh sách thứ tự rút thăm qua email của mỗi tuyển thủ đăng kí tham gia.
Lúc mở file chia cặp đấu kia ra, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống.
Làm sao vậy? Lục Sênh nhìn sắc mặt anh, trong lòng lộp bộp một cái. Cô liếc qua màn hình máy tính, chỉ thấy tên người đầu tiên là Nam Ca. Cô ngẩn người, tiếp tục dời mắt xuống, số hai chính tên là cô, Lục Sênh.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trong trường hợp thông thường, số thứ tự đầu tiên sẽ là hạt giống số 1, vị trí cuối cùng là hạt giống số 2. Nói cách khác, giải Ngôi sao tương lai dành cho thanh thiếu niên lần này, Nam Ca cũng dự thi, hơn nữa còn là hạt giống số 1 ở trạm đấu Bắc Kinh. Không những thế, bọn họ lại gặp nhau.
Xa cách bốn năm rưỡi, lần nữa gặp nhau nơi đường hẹp.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Lục Sênh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hỏi Nam Phong: Có phải là trùng tên hay không?
Nam Phong trầm tư một lát, lắc đầu, rồi nói ra nghi hoặc của anh: Hiện tại Nam Ca đã đánh tới giải trẻ của ITF, lấy trình độ của con bé, không cần tham gia trận đấu cấp bậc này.
ITF là tên viết tắt của Liên đoàn quần vợt quốc tế , hàng năm sẽ tổ chức các giải đấu lớn ở những thành phố khác nhau, trong đó có cả giải dành cho thanh thiếu niên, những trận đấu này có thể đưa ra điểm tích lũy chính thức, giành được điểm tích lũy mới có tăng thứ hạng. Đối với thanh thiếu niên, thứ hạng ITF là chỉ tiêu quan trọng nhất đánh giá thực lực của một tuyển thủ trẻ.
Nếu như một tuyển thủ trẻ có thứ hạng ITF cao, như vậy anh ta/cô ta thường sẽ không tham gia giải Tương lai ngôi sao để chơi đùa.
Bởi vì lẽ đó Nam Phong mới cảm thấy hoang mang. Tại sao Nam Ca phải tham dự một cuộc tranh tài như vậy?
Cho dù con bé tâm huyết dâng trào báo danh, nhưng sao lại khéo như thế, ngay trận so tài thứ nhất con bé và Lục Sênh gặp nhau?
Nếu như tất cả không phải là trùng hợp thì sao?
Đúng lúc này, di động của anh vang lên. Vừa nhận máy, đầu kia đã truyền đến tiếng cười của Nam Ca.
Nam Ca trưởng thành, chất giọng ồm ồm hơn trước đây rất nhiều, khi cười, âm điệu hơi thấp, không giống những cô gái khác. Nam Phong khẽ nhíu mày, nói, Đừng cười nữa.
Tiếng cười dừng lại, Nam Ca nhỏ giọng gọi hắn, Anh. Giọng nói vẫn như trước kia, không hề che dấu nịnh nọt và nũng nịu chút nào.
Nam Phong hít một hơi thật sâu, hỏi, Nam Ca, rốt cuộc em muốn làm cái gì?
Anh, em cũng muốn vào đội tuyển tỉnh.
Nam Phong hé mắt. Quả nhiên!
Nam Ca vắt óc tìm kế chạy đến đây thi đấu, mục đích chính là vì ngăn cản Lục Sênh gia nhập đội tuyển tỉnh. Mà vòng thứ nhất Lục Sênh gặp phải con bé, hơn phân nửa cũng không phải là trùng hợp. Còn tại sao con bé làm được điều này, có lẽ là lợi dụng sơ hở lúc rút thăm.
Hôm nay bọn họ không tới lễ rút thăm, rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết được.
Nam Ca không nghe thấy Nam Phong đáp lại, bèn cười hỏi, Anh, anh tức giận?
Nam Phong có chút bất đắc dĩ, Nam Ca, em hà tất phải thế.
Em không có biện pháp, ai bảo cái người tên Lục Sênh cướp anh đi! Anh, anh đừng giúp cô ta nữa, trở về có được hay không? Chỉ cần anh trở lại, muốn em nhường thế nào cũng được. Cô càng nói càng ấm ức.
Nam Phong cảm thấy con bé hết sức vô lý. Anh lạnh lùng nói, Vậy thì gặp trên sân đấu đi.
Hắn cúp điện thoại, thấy ba người khác đều đang nhìn anh chằm chằm, Nam Phong hơi khó hiểu, Làm sao vậy?
Không có gì. Đinh Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, Nam
Ra khỏi Cố Cung, nhóm người Lục Sênh đi ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức nổi tiếng, vịt nướng có dầu mỡ nên cô không thích lắm, riêng món điểm tâm ngọt thì không tệ. Ngày kia sẽ phải so tài, mà hôm nay bọn họ lại sống phóng túng không huấn luyện, Lục Sênh có chút cảm giác tội lỗi.
Trở lại khách sạn, Nam Phong mở máy vi tính xách tay xem email. Ban tổ chức giải đấu đã gửi danh sách thứ tự rút thăm qua email của mỗi tuyển thủ đăng kí tham gia.
Lúc mở file chia cặp đấu kia ra, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống.
Làm sao vậy? Lục Sênh nhìn sắc mặt anh, trong lòng lộp bộp một cái. Cô liếc qua màn hình máy tính, chỉ thấy tên người đầu tiên là Nam Ca. Cô ngẩn người, tiếp tục dời mắt xuống, số hai chính tên là cô, Lục Sênh.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trong trường hợp thông thường, số thứ tự đầu tiên sẽ là hạt giống số 1, vị trí cuối cùng là hạt giống số 2. Nói cách khác, giải Ngôi sao tương lai dành cho thanh thiếu niên lần này, Nam Ca cũng dự thi, hơn nữa còn là hạt giống số 1 ở trạm đấu Bắc Kinh. Không những thế, bọn họ lại gặp nhau.
Xa cách bốn năm rưỡi, lần nữa gặp nhau nơi đường hẹp.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Lục Sênh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hỏi Nam Phong: Có phải là trùng tên hay không?
Nam Phong trầm tư một lát, lắc đầu, rồi nói ra nghi hoặc của anh: Hiện tại Nam Ca đã đánh tới giải trẻ của ITF, lấy trình độ của con bé, không cần tham gia trận đấu cấp bậc này.
ITF là tên viết tắt của Liên đoàn quần vợt quốc tế , hàng năm sẽ tổ chức các giải đấu lớn ở những thành phố khác nhau, trong đó có cả giải dành cho thanh thiếu niên, những trận đấu này có thể đưa ra điểm tích lũy chính thức, giành được điểm tích lũy mới có tăng thứ hạng. Đối với thanh thiếu niên, thứ hạng ITF là chỉ tiêu quan trọng nhất đánh giá thực lực của một tuyển thủ trẻ.
Nếu như một tuyển thủ trẻ có thứ hạng ITF cao, như vậy anh ta/cô ta thường sẽ không tham gia giải Tương lai ngôi sao để chơi đùa.
Bởi vì lẽ đó Nam Phong mới cảm thấy hoang mang. Tại sao Nam Ca phải tham dự một cuộc tranh tài như vậy?
Cho dù con bé tâm huyết dâng trào báo danh, nhưng sao lại khéo như thế, ngay trận so tài thứ nhất con bé và Lục Sênh gặp nhau?
Nếu như tất cả không phải là trùng hợp thì sao?
Đúng lúc này, di động của anh vang lên. Vừa nhận máy, đầu kia đã truyền đến tiếng cười của Nam Ca.
Nam Ca trưởng thành, chất giọng ồm ồm hơn trước đây rất nhiều, khi cười, âm điệu hơi thấp, không giống những cô gái khác. Nam Phong khẽ nhíu mày, nói, Đừng cười nữa.
Tiếng cười dừng lại, Nam Ca nhỏ giọng gọi hắn, Anh. Giọng nói vẫn như trước kia, không hề che dấu nịnh nọt và nũng nịu chút nào.
Nam Phong hít một hơi thật sâu, hỏi, Nam Ca, rốt cuộc em muốn làm cái gì?
Anh, em cũng muốn vào đội tuyển tỉnh.
Nam Phong hé mắt. Quả nhiên!
Nam Ca vắt óc tìm kế chạy đến đây thi đấu, mục đích chính là vì ngăn cản Lục Sênh gia nhập đội tuyển tỉnh. Mà vòng thứ nhất Lục Sênh gặp phải con bé, hơn phân nửa cũng không phải là trùng hợp. Còn tại sao con bé làm được điều này, có lẽ là lợi dụng sơ hở lúc rút thăm.
Hôm nay bọn họ không tới lễ rút thăm, rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết được.
Nam Ca không nghe thấy Nam Phong đáp lại, bèn cười hỏi, Anh, anh tức giận?
Nam Phong có chút bất đắc dĩ, Nam Ca, em hà tất phải thế.
Em không có biện pháp, ai bảo cái người tên Lục Sênh cướp anh đi! Anh, anh đừng giúp cô ta nữa, trở về có được hay không? Chỉ cần anh trở lại, muốn em nhường thế nào cũng được. Cô càng nói càng ấm ức.
Nam Phong cảm thấy con bé hết sức vô lý. Anh lạnh lùng nói, Vậy thì gặp trên sân đấu đi.
Hắn cúp điện thoại, thấy ba người khác đều đang nhìn anh chằm chằm, Nam Phong hơi khó hiểu, Làm sao vậy?
Không có gì. Đinh Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, Nam
/39
|