Edit: Peiria
Lý Vệ Quốc có gương mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, tinh thần sảng khoái, dáng người không phát phì như đại đa số đàn ông tuổi này cho nên nhìn trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Nhìn thấy Nam Phong, ông rất xúc động, nét mặt mang chút tang thương do năm tháng lắng đọng lại.
Ông mở miệng, giọng điệu ít nhiều có phần thổn thức, Mấy năm nay cậu vẫn bặt vô âm tín, cũng không biết cậu sống ra sao.
Nam Phong châm điếu thuốc, Vẫn như vậy.
Lý Vệ Quốc nhìn động tác hút thuốc thuần thục của anh, đột nhiên có chút khổ sở.
Thật đáng tiếc cho một chàng trai, khi đó hào quang chói lọi, độc nhất vô nhị, gần nhưmỗi người đều tin tưởng anh chắc hắn nhất định có thể giành chức quán quân Olympic, làm vẻ vang nước nhà, có thể sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử Grand Slam. Vậy mà về sau...
Nhưng hiện tại, từ trên xuống dưới trong đội tuyển không ít người vẫn hoài niệm Nam Phong. Dù sao, hạt giống như anh, không dám nói trăm năm không có ai, ít nhất trên dưới hai mươi năm, cũng không có người thứ hai.
Haizz.
Nam Phong thấy nét mặt Lý Vệ Quốc phiền muộn, rũ mi, bỗng nhiên anh cười cười, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay dập dập vào mép gạt tàn, khói bụi màu trắng nhẹ như cát rơi xuống. Anh cười nói, Huấn luyện viên Lý, tôi rất tốt, thật đó.
Lý Vệ Quốc nhìn anh, thấy thiếu niên kỳ tài giờ phút này bình thản, giữa vầng trán anh tuấn không có chút buồn rầu suy sụp, chỉ có trầm tĩnh và ung dung, giống như năm tháng tôi luyện kiếm báu.
Lý Vệ Quốc sâu kín thở dài, Vậy là tốt rồi.
Hai người nói chuyện một lát. Đơn giản chỉ là hỏi một chút về cuộc sống mỗi người, Lý Vệ Quốc nói tình huống của đội tuyển tỉnh gần đây, nhắc tới nhiều nhất là ba chữ Kiều Vãn Vãn .
Có một số người trời sinh đã mang theo hào quang, đi tới đâu cũng có thể thu hút ánh mắt mọi người. Nam Phong đã từng giống như vậy, hiện giờ Kiều Vãn Vãn, cũng là như thế này.
Nam Phong yên lặng lắng nghe, khi thì phụ họa một hai câu, Lý Vệ Quốc thấy anh cũng không hỏi kỹ, vì thế có chút tò mò, Hiện tại cậu chú ý tin tức của cô ấy sao? Tôi nhớ trước đây quan hệ của hai người rất tốt.
Lời này có chút ý tứ hàm xúc. Xem ra Lý Vệ Quốc không giữ được phong độ, ông thuộc cũng chỉ là một người đàn ông trung niên, mà đàn ông trung niên thường thích nghe ngóng bát quái.
Nam Phong đáp, Sao có thể không chú ý được? Trên tivi thường xuyên nhìn thấy cô ấy.
Hóa ra sự quan tâm của anh đối với Kiều Vãn Vãn chỉ dừng lại ở Trên tivi nhìn thấy thôi sao...
Lý Vệ Quốc che miệng ‘khụ’ một tiếng, tiện đà hỏi, Còn cậu? Mấy năm nay cậu đã làm gì?
Tôi sao, dẫn dắt hai đứa trẻ.
Cậu đã có con rồi hả?!
... Nam Phong 囧suýt nữa làm rơi điếu thuốc, anh vô cùng nghiêm túc địa giải thích, Tôi dạy hai đứa trẻ, dạy chúng chơi tennis.
À... À..., Lý Vệ Quốc vừa rồi cả kinh, dứt khoát ngồi thẳng dậy, hiện tại nghe Nam Phong nói như thế, ông thở phảo một hơi, nét mặt thả lỏng, khi phản ứng kịp, ông lại bị hù dọa, Cậu nói cậu đang làm huấn luyện viên ư?!
Có thể nói như vậy. Ừm, huấn luyện viên vỡ lòng.
Lý Vệ Quốc dùng hai giây tiêu hóa sự thật này, sau đó cảm thấy bản thân quá ngạc nhiên, Nam Phong làm huấn luyện viên thì sao? Không làm mới kỳ quái đấy...
Ông uống một ngụm nước, ngồi an ổn, hỏi Nam Phong, Làm huấn luyện viên thấy thế nào? Mấy đứa trẻ hăng hái không?
Không tệ, tư chất tốt, cũng rất cố gắng. Tôi cảm thấy, bọn họ có năng lực gia nhập đội tuyển tỉnh.
Sau khi nghe xong lời này, nếu như Lý Vệ Quốc còn không hiểu, vậy ông uổng phí hai mươi năm lăn lộn ở đội tuyển tình rồi. Ông cười nói, Hóa ra cậu đang đợi tôi, Nam Phong.
Ừm. Nam Phong cũng cười, không hề mượn cớ che đậy, thản nhiên thừa nhận.
Lý Vệ Quốc nói, Nếu cậu tin tưởng bọn chúng, vậy để chúng thi đấu thôi,
Lý Vệ Quốc có gương mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, tinh thần sảng khoái, dáng người không phát phì như đại đa số đàn ông tuổi này cho nên nhìn trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Nhìn thấy Nam Phong, ông rất xúc động, nét mặt mang chút tang thương do năm tháng lắng đọng lại.
Ông mở miệng, giọng điệu ít nhiều có phần thổn thức, Mấy năm nay cậu vẫn bặt vô âm tín, cũng không biết cậu sống ra sao.
Nam Phong châm điếu thuốc, Vẫn như vậy.
Lý Vệ Quốc nhìn động tác hút thuốc thuần thục của anh, đột nhiên có chút khổ sở.
Thật đáng tiếc cho một chàng trai, khi đó hào quang chói lọi, độc nhất vô nhị, gần nhưmỗi người đều tin tưởng anh chắc hắn nhất định có thể giành chức quán quân Olympic, làm vẻ vang nước nhà, có thể sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử Grand Slam. Vậy mà về sau...
Nhưng hiện tại, từ trên xuống dưới trong đội tuyển không ít người vẫn hoài niệm Nam Phong. Dù sao, hạt giống như anh, không dám nói trăm năm không có ai, ít nhất trên dưới hai mươi năm, cũng không có người thứ hai.
Haizz.
Nam Phong thấy nét mặt Lý Vệ Quốc phiền muộn, rũ mi, bỗng nhiên anh cười cười, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay dập dập vào mép gạt tàn, khói bụi màu trắng nhẹ như cát rơi xuống. Anh cười nói, Huấn luyện viên Lý, tôi rất tốt, thật đó.
Lý Vệ Quốc nhìn anh, thấy thiếu niên kỳ tài giờ phút này bình thản, giữa vầng trán anh tuấn không có chút buồn rầu suy sụp, chỉ có trầm tĩnh và ung dung, giống như năm tháng tôi luyện kiếm báu.
Lý Vệ Quốc sâu kín thở dài, Vậy là tốt rồi.
Hai người nói chuyện một lát. Đơn giản chỉ là hỏi một chút về cuộc sống mỗi người, Lý Vệ Quốc nói tình huống của đội tuyển tỉnh gần đây, nhắc tới nhiều nhất là ba chữ Kiều Vãn Vãn .
Có một số người trời sinh đã mang theo hào quang, đi tới đâu cũng có thể thu hút ánh mắt mọi người. Nam Phong đã từng giống như vậy, hiện giờ Kiều Vãn Vãn, cũng là như thế này.
Nam Phong yên lặng lắng nghe, khi thì phụ họa một hai câu, Lý Vệ Quốc thấy anh cũng không hỏi kỹ, vì thế có chút tò mò, Hiện tại cậu chú ý tin tức của cô ấy sao? Tôi nhớ trước đây quan hệ của hai người rất tốt.
Lời này có chút ý tứ hàm xúc. Xem ra Lý Vệ Quốc không giữ được phong độ, ông thuộc cũng chỉ là một người đàn ông trung niên, mà đàn ông trung niên thường thích nghe ngóng bát quái.
Nam Phong đáp, Sao có thể không chú ý được? Trên tivi thường xuyên nhìn thấy cô ấy.
Hóa ra sự quan tâm của anh đối với Kiều Vãn Vãn chỉ dừng lại ở Trên tivi nhìn thấy thôi sao...
Lý Vệ Quốc che miệng ‘khụ’ một tiếng, tiện đà hỏi, Còn cậu? Mấy năm nay cậu đã làm gì?
Tôi sao, dẫn dắt hai đứa trẻ.
Cậu đã có con rồi hả?!
... Nam Phong 囧suýt nữa làm rơi điếu thuốc, anh vô cùng nghiêm túc địa giải thích, Tôi dạy hai đứa trẻ, dạy chúng chơi tennis.
À... À..., Lý Vệ Quốc vừa rồi cả kinh, dứt khoát ngồi thẳng dậy, hiện tại nghe Nam Phong nói như thế, ông thở phảo một hơi, nét mặt thả lỏng, khi phản ứng kịp, ông lại bị hù dọa, Cậu nói cậu đang làm huấn luyện viên ư?!
Có thể nói như vậy. Ừm, huấn luyện viên vỡ lòng.
Lý Vệ Quốc dùng hai giây tiêu hóa sự thật này, sau đó cảm thấy bản thân quá ngạc nhiên, Nam Phong làm huấn luyện viên thì sao? Không làm mới kỳ quái đấy...
Ông uống một ngụm nước, ngồi an ổn, hỏi Nam Phong, Làm huấn luyện viên thấy thế nào? Mấy đứa trẻ hăng hái không?
Không tệ, tư chất tốt, cũng rất cố gắng. Tôi cảm thấy, bọn họ có năng lực gia nhập đội tuyển tỉnh.
Sau khi nghe xong lời này, nếu như Lý Vệ Quốc còn không hiểu, vậy ông uổng phí hai mươi năm lăn lộn ở đội tuyển tình rồi. Ông cười nói, Hóa ra cậu đang đợi tôi, Nam Phong.
Ừm. Nam Phong cũng cười, không hề mượn cớ che đậy, thản nhiên thừa nhận.
Lý Vệ Quốc nói, Nếu cậu tin tưởng bọn chúng, vậy để chúng thi đấu thôi,
/39
|