Bước Vào Lòng Em

Chương 27 - Chương 27

/39


Edit: Peiria

Mỗi quán quân từng hạng mục ở Đại hội thể thao thành phố có thể nhận được một ngàn tệ tiền thưởng cùng với một đôi giày thể thao do doanh nghiệp kinh doanh giày cao cấp tài trợ. Lục Sênh đánh đơn và đánh đôi giành chức vô địch, nhận được tổng cộng một ngàn năm trăm tệ.

Cô đưa toàn bộ số tiền cho Nam Phong.

Nam Phong có chút ngoài ý muốn, Vì sao lại đưa cho anh?

Anh vì em mà tiêu nhiều tiền như vậy, tiền em kiếm được nên giao cho anh. Lục Sênh tự cho là lý do này không chê vào đâu được.

Nam Phong bị cô chọc cho vui vẻ, bàn tay trắng nõn cầm một xấp nhân dân tệ, mặt mày nhiễm chút ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn. Sống mũi cao có đường nét rõ ràng, được ánh sáng bao phủ, tạo thành một cái bóng, che kín nửa gương mặt. Ánh sáng làm vết sẹo kia càng hiện lên rõ ràng, giống lưỡi đao đồng xẹt qua khuôn mặt, mạnh mẽ lại mê hoặc lòng người.

Lục Sênh nhìn thấy có chút si mê, trái tim giống như một con thỏ nhỏ cao hứng, không ngừng nhảy nhót.

Sau đó, cô nghe thấy anh trêu ghẹo: Cảm giác này có chút giống như, con gái hiểu chuyện kiếm được khoản tiền đầu tiên liền giao cho ba. Phải không?

Lục Sênh ngẩn người, trái tim đang vui vẻ khôi phục lại bình tĩnh. Cô cúi đầu, buồn bực nghĩ, anh chỉ lớn hơn em tám tuổi, sao lại giống ba và con gái? Đâu có giống!

Nam Phong khẽ chớp mắt, nhìn đỉnh đầu Lục Sênh. Tiểu nha đầu ngượng ngùng? Anh nhếch miệng, cất tiền thật kỹ, sau đó hỏi, Lục Sênh, đã bao lâu em chưa về nhà rồi?

Hai tháng.

Ừm, nên về thăm nhà một chút, để cho mẹ em biết rõ, em giành được chức quán quân.

Vâng.

***

Lục Sênh dời đến trường thể thao Thụ Thanh không lâu thì mẹ cô phát hiện, trường thể thao Thụ Thanh có một đám ngốc nguyện ý giúp đỡ con gái, bà không cần phải tốn tiền nuôi dưỡng con gái nữa... Về sau dừng cho Lục Sênh tiền, ngay cả tiền sách vở cũng không có.

Khoảng thời gian đó Lục Sênh sống hết sức gian nan.

Nếu như có thể, cô không hy vọng mình phải mở miệng xin tiền bất cứ ai. Nhưng không biết tại sao Từ Tri Diêu đột nhiên trở nên cẩn thận, từ việc cô tiết kiệm các khoản tiền nhỏ suy luận ra hoàn cảnh túng quẫn của Lục Sênh, hơn nữa còn lập tức báo cáo việc này với huấn luyện viên Nam.

Từ đó về sau, tất cả chi tiêu của Lục Sênh đều do huấn luyện viên chịu trách nhiệm, cho tới bây giờ.

Hiện giờ, Lục Sênh đã có suy nghĩ, về nhà chỉ là làm nơi trút giận cho mẹ cô. Có một lần, mẹ cô còn chìa tay đòi cô tiền, Lục Sênh lắc đầu ý nói mình không có tiền.

Lúc ấy mẹ cười lạnh, hỏi: Không phải chúng mày đánh tennis cũng có tiền thưởng sao? Tiền thưởng của mày đâu?

Con không có.

Tao biết mà! Mày đánh tennis nhiều năm như vậy, một chút tiền thưởng cũng không kiếm được! Mày đúng là đồ vô dụng!

Ở trong mắt của mẹ, cô vĩnh viễn là đồ vô dụng. Lục Sênh vốn cho là mình có thể ‘sóng nước chẳng xao’ đối với sự khinh thường của mẹ, nhưng lần đó cô vẫn bị chút kích thích. Sau khi trở về trường, Lục Sênh hỏi Nam Phong, khi nào thì mình có thể thi đấu, Nam Phong khó hiểu, hỏi cô tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.

Vẻ mặt Lục Sênh ảm đạm, Em,




/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status