Từ trước đến giờ, anh em hoàng tử Zannanza và Mursili vẫn sống cùng hoàng phi Henti tại cung điện dành riêng cho Tawannana, ở cách hoàng cung không xa lắm. Sau tang lễ của hoàng phi, quốc vương Suppiluliuma có ý muốn đón hai người con nhỏ tuổi về ở cạnh mình để tiện chăm sóc, nhưng cả hai đã từ chối, một mực muốn ở lại nơi đã in đầy bóng dáng người mẹ sớm qua đời. Quốc vương không còn cách nào khác, đành chiều ý hai cậu con trai mới mười tuổi đã vô cùng quyết đoán và kiên định.
Lúc này, tình hình giữa Hittites và vương quốc láng giềng, Mittani, đang vô cùng căng thẳng, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Quốc vương Tushratta của Mittani đã sớm gả công chúa Tadukhipa cho Pharaoh Ai Cập để tranh thủ sự ủng hộ, nên quốc vương Suppiluliuma I cũng nhanh chóng lập một khế ước với vua Burnaburiash II của Babylon: nếu công chúa Babylon trở thành Tawannana của Hittites, Babylon không được tham dự vào cuộc chiến của Hittites và Mittani[1]. Hôn lễ lẽ ra đã được gấp rút tiến hành, nhưng vì quốc tang của hoàng phi Henti mà phải dời lại một thời gian.
Hôm nay, quốc vương có chút thời gian thảnh thơi, liền cho người gọi hai cậu hoàng tử nhỏ vào hoàng cung cùng ăn tối. Sau khi dùng bữa, trời bắt đầu nổi cơn gió tuyết nên đêm ấy Zannanza và Mursili nghỉ lại hoàng cung. Quốc vương định sắp xếp cho hai đứa trẻ ở lại căn phòng mà trước đây hoàng phi vẫn hay sử dụng, không ngờ Mursili lên tiếng chối từ:
- Nếu biết chúng con còn thương nhớ và đau buồn như thế, mẹ nhất định sẽ không vui.
Khi nói ra câu ấy, gương mặt cậu bé nở một nụ cười trong vắt, sáng bừng không còn chút dấu vết nào của sự buồn đau mấy ngày trước đây.
Zannanza thấy em trai có thể suy nghĩ thông suốt, cũng rất vui mừng hưởng ứng:
- Đúng vậy, quốc vương, người cứ sắp xếp cho chúng con ở một căn phòng nào cũng được.
Hattusa, thủ đô của Hittites, nằm trên cao nguyên Anatolia, có thời tiết vô cùng khắc nghiệt. Mùa hè nắng như đổ lửa, mùa đông lại lạnh cắt da.
Bấy giờ là giữa mùa đông, tuyết rơi dày, phủ trắng xóa hoàng cung.
Căn phòng nhỏ nằm giữa cung điện, bày trí đơn giản nhưng ấm áp. Ở góc phòng, một ngọn nến nhỏ hắt ánh sáng leo lắt, lờ mờ soi trên gương mặt hai đứa trẻ ngây thơ.
Mursili xoay người qua lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không sao ngủ được, đành ngồi dựa một bên giường, nhìn Zannanza say ngủ. Mái tóc non tơ ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, mi mắt nhắm hờ, chiếc mũi thẳng đều đều thở, đôi môi nhỏ khẽ nhoẻn cười. Mursili bất giác cũng cười theo, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên gương mặt thơ ngây vụt tắt, cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ.
Cách đây không lâu, mỗi khi cậu khó ngủ thế này, hoàng phi ở phòng bên cạnh sang trông chừng sẽ nhận ra, sẽ dắt tay cậu ra vườn trò chuyện, giải đáp hết mọi thắc mắc trẻ con của cậu, từ việc vì sao vua cha cứ phải đi chinh chiến suốt ngày, đến việc vì sao một người phụ nữ nhỏ bé như mẹ lại khiến rất nhiều người đàn ông cao lớn phải cúi đầu tuân lệnh. Chỉ riêng có một việc, dù cậu hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần, câu trả lời của bà cũng không làm cậu thỏa mãn tò mò, nhưng lại thấy vô cùng ấm áp:
- Con không phải do mẹ sinh ra, tại sao mẹ lại yêu thương con như vậy?
- Mursili là con ruột của ta.
Đêm nay, trời rất lạnh và lòng cậu cũng rất lạnh, căn phòng lạ càng khiến cậu khó ngủ hơn, nhưng sẽ không có ai chịu chuyện trò với cậu đến lúc mệt lả nữa rồi.
Ngoài trời, gió đã thôi gào thét, những hạt tuyết cũng thưa dần, Mursili nhẹ chân bước ra vườn. Cả hoàng cung chìm trong một màu trắng lạnh lẽo, giống như đang nhớ thương người nữ chủ nhân dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Cậu đi một vòng quanh khu vườn giữa hoàng cung, thấy chân mình in dấu trên nền tuyết dày, bỗng nổi hứng nghịch ngợm, chạy loanh quanh, để những dấu chân vẽ thành những hình thù kỳ lạ. Mursili thích thú cười vang, mắt híp lại, hai gò má vì lạnh mà ửng hồng. Cậu muốn khoe với mọi người, đây là “bức tranh” cậu mới vừa vẽ ra, là hình dãy tường thành Hattusa sừng sững, tượng trưng cho uy quyền của gia đình cậu. Mursili định quay sang gọi anh Zannanza và mẹ đến xem, nhưng vừa mở mắt ra, chỉ có màn đêm thăm thẳm đang nhìn về phía hoàng tử, một cơn gió lại lùa qua, lạnh ngắt.
Không hiểu tại sao, bỗng dưng Mursili cảm thấy rất cô đơn. Trong tim cậu có một cái gì đó rất khó chịu, như muốn vỡ tung. Hai mắt cậu bỗng cay cay, rồi nhòe đi. Mursili đưa tay dụi mắt, nghiến chặt răng, cố không để nước mắt trào ra. Không ngờ, lòng càng khó chịu hơn, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này quả thật chẳng còn ai khác, quả là một nơi an toàn để khóc. Nghĩ thế, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, hoàng tử bé ngồi sụp xuống nền tuyết lạnh, hai cánh tay nhỏ ôm lấy hai gối, cuộn mình khóc ngon lành.
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi người mẹ thân yêu của cậu mất đi, Mursili được tự do thể hiện nỗi đau của mình như thế. Mấy lần trước, chỉ là khóc cho Zannanza và quốc vương xem mà thôi.
Hoàng tử nhỏ khóc rất lâu, rất lâu, đến khi mắt sưng lên và giọng cũng khàn đi. Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện tay chân đã tê cóng hết, trang phục và mái tóc cũng ướt đẫm vì gió tuyết.
Xung quanh, vẫn chỉ là cái âm u tịch mịch của màn đêm.
Nếu bây giờ, cậu chết cóng ở nơi này, cũng không ai hay biết. Lúc ấy, quốc vương có buồn không? Chắc là không đâu, ngay cả người vợ đã ở cạnh ông ta mười mấy năm, cũng không đổi được một giọt nước mắt của con người vô tình bạc bẽo ấy kia mà.
Nhưng mà, cậu không còn, anh Zannanza sẽ cô đơn lắm. Zannanza đã mất mẹ rồi, người thân thiết chỉ còn lại mỗi cậu mà thôi. Cũng chỉ có cậu, mới bảo vệ cho Zannanza bằng tất cả khả năng của mình.
Đúng rồi, Zannanza là đứa con mà hoàng phi Henti lo lắng nhất, giờ người đã ra đi, Mursili nhất định phải thay người bảo vệ và chăm sóc cho anh ấy. Zannanza lương thiện như vậy, trong sáng như vậy, sẽ không thể nào hiểu được hết âm mưu hiểm độc chốn hoàng cung.
Mursili cố gắng gượng đứng lên, mặc cho hai chân đã không còn cảm giác. Cậu đã biết việc cậu phải làm. Dù căm ghét quốc vương đến thế nào đi nữa, ở khắp Hittites chỉ có ông ta mới có thể cho cậu quyền lực, mà chỉ có quyền lực thật cao mới giúp cậu bảo vệ bản thân và những người mà cậu yêu thương.
Quyền lực càng cao càng tốt.
Tốt nhất là, trên tất cả mọi người.
Mursili bỗng giật mình vì suy nghĩ này của chính mình.
Cậu sẽ có ngày trở thành quốc vương của Hittites sao…?!
Không, không phải chỉ riêng Hitittes, mà còn cả phương Đông rộng lớn mà cha cậu vẫn luôn tham vọng nữa.
Mursili đưa hai bàn tay của mình ra trước mặt, chúng nhỏ bé và xinh xắn y như cậu bây giờ, nhưng sẽ đến một lúc nào đó, chúng trở nên to lớn và vững chãi, đủ để thâu tóm bá quyền một vùng lãnh thổ bao la.
Những hình ảnh trong đầu cậu lướt qua rất nhanh. Đó là dãy tường thành Hattusa cao lớn uy phong có thể nhìn bao quát cả kinh thành. Đó là vùng bình nguyên rộng thênh thang mà cậu và Zannanza hay ruổi ngựa dạo chơi. Đó là vùng đất phía bên kia sông đỏ, mênh mông, xa tít tắp. Còn có những xứ sở mà cậu chưa bao giờ đặt chân đến, chỉ nghe qua lời kể của vua cha và mẹ Henti.
Hai bàn tay nhỏ từ từ nắm chặt, như siết chặt một thứ quyền lực vô hình. Đôi mắt còn hoe hoe đỏ trở nên ráo hoảnh, ánh lên nhiều phần kiêu hãnh. Mursili khẽ mỉm cười, nụ cười của kẻ nắm cả thế giới trong tay.
Cậu xốc lại áo cho kín đáo hơn, hăm hở bước về phòng.
Đi ngang qua gốc cây cổ thụ có hoa trắng bên hồ, cậu bỗng thấy thấp thoáng một tà áo phất phơ.
Còn có tiếng khóc nỉ non.
Mursili chầm chậm bước lại gần, cố giương mắt để nhìn cho rõ, bàn tay vô thức nắm chặt đề phòng.
Bỗng đôi mắt nâu sáng rực của cậu mở to, các giác quan toàn thân bỗng tê liệt hết, không phải vì giá lạnh.
Cô gái trước mặt cậu, xinh đẹp quá! Y hệt như một nữ thần!
Thật ra Mursili cũng không hề biết nữ thần trông như thế nào, nhưng hoàng phi Henti của cậu cũng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ai ai cũng so sánh bà với nữ thần.
Mà cô gái đang đứng khóc một mình kia, chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng đã có phong thái đoan trang, cao quý. Mái tóc dài xoăn nhẹ ngang lưng, thân hình mảnh mai, cử chỉ dịu dàng. Nàng đứng tựa bên gốc cây cổ thụ, không ngừng đưa tay chùi nước mắt, gương mặt trông rất thê lương.
Mursili ngẩn ra nhìn một lúc lâu, có lúc muốn đến an ủi cô ta, có lúc chỉ muốn đứng nhìn cô ta như vậy, rồi lại chợt nhận ra mình thất lễ, định quay đi, không ngờ tiếng chân giẫm lên nền tuyết lại khiến cô gái nhỏ giật mình xoay người lại.
- Cậu… cậu là ai…?!
Mursili không trả lời, cũng không muốn hỏi lại vì sao cô ta khóc, chỉ chợt thấy thương cảm, liền ra vẻ người lớn:
- Đêm lạnh như vậy, cô không sợ bệnh hay sao?
Cô gái mới vừa ngừng khóc vì ngạc nhiên, được người khác quan tâm, tự dưng lại xúc động không kiềm được. Cô quỵ xuống, ôm chặt đôi vai cậu bé thấp hơn mình một cái đầu, òa khóc nức nở. Mursili nhất thời bối rối không biết nên làm gì cho đúng, hồi lâu mới đưa tay vỗ nhẹ lưng của cô ta thay cho lời an ủi.
Hương thơm nhè nhẹ từ những sợi tóc mềm như tơ khẽ len vào lòng cậu hoàng tử nhỏ, khiến cậu cảm thấy dễ chịu và bình yên rất lạ lùng.
Nhưng ngay lập tức, Mursili hít thật sâu, cố xua cảm giác lạ lẫm ấy đi, cũng cố kiềm sự kích động đang trỗi dậy trong lòng, tiếp tục lặng im nghe tiếng nấc trên vai.
Sau cùng, cậu nói rất khẽ, và rất êm:
- Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, cô đừng buồn nữa.
Cô gái chậm rãi ngẩng lên nhìn câu bằng đôi mắt ngỡ ngàng. Đây rõ ràng là một cậu bé con, sao lời nói lại có thể chín chắn đến như vậy?
Mursili thấy cô ta sửng sốt nhìn mình thì rất buồn cười, cuối cùng lại nở nụ cười ngây thơ quen thuộc vẫn dùng để đối phó với quốc vương. Hai mắt híp lại, cái miệng nhỏ cười rất tươi, cái trán cao và sống mũi thẳng đầy nam tính. Giữa đêm lạnh, nụ cười của cậu bé giống như mặt trời, sưởi ấm cả không gian, sưởi ấm trái tim cô gái nhỏ.
Có tiếng gọi từ xa vẳng lại:
- Mursili! Mursili!
Cô gái vẫn đang ngẩng ra nhìn, Mursili đưa bàn tay nhỏ lên vỗ nhẹ lên đầu cô:
- Ta phải đi rồi. Cô cũng về đi.
Cô gái nghe tim mình lỗi nhịp.
Hoàng tử bé lại nở một nụ cười thân thiện, sau đó chạy vụt đi, để lại ánh mắt dõi theo phía sau lưng, đến khi bóng cậu đã khuất vào trong màn đêm lạnh giá.
Đoán chừng mình đã ra khỏi tầm mắt của cô gái, Mursili đi chậm lại, cuối cùng dựa hẳn vào một gốc cây, thở mạnh.
Gương mặt không giống người Hitittes, ở độ tuổi đó, xuất hiện trong hoàng cung vào thời điểm này, lại là người cậu chưa từng gặp mặt.
Nếu không phải công chúa Babylon mới được đón đến hoàng cung, thì còn là ai khác?
Lúc nhận ra điều ấy, trong lòng cậu chỉ có căm giận và thù hận, cậu rất muốn, rất muốn mang tất cả đau thương mà anh em cậu phải chịu, trút hết lên người cô ả.
Nhưng dù cậu có giết chết cô ta, quốc vương cũng sẽ mang về một người đàn bà khác, thay thế vị trí của mẹ Henti. Cô ta lại sắp trở thành Tawannana, nếu đắc tội, e là về sau cậu sẽ gặp nhiều rắc rối.
Nên cậu chỉ có cách nuốt giận vào lòng, dùng sự quan tâm đổi lấy tình cảm của cô ta, xem cô ta như một con cờ để giúp cậu đoạt được quyền lực tối cao.
Mursili đấm mạnh tay vào thân cây đến bật máu, sự uất ức trong lòng ngày một lớn hơn.
Cho đến khi cậu nghe tiếng gọi ở sau lưng, quay lại đã thấy Zannanza mặt mày tái nhợt vì lạnh và lo lắng, áo quần ướt đẫm, hơi thở đứt quãng nhưng lại rất mừng vui vì đã tìm ra cậu.
Bây giờ, Mursili mới cảm thấy sức lực toàn thân đã trôi đi đâu hết, suốt một đêm vừa lạnh, vừa khóc, vừa cố kiềm nén cảm xúc đến tận cùng.
Zannanza chưa kịp cười, đã hốt hoảng chạy đến đỡ người em trai vừa gục xuống trước mặt mình.
Vóc dáng hai đứa trẻ ngang nhau, lại thêm chạy ngoài trời tuyết lạnh, Zannanza phải cố hết sức mới đỡ được Mursili về phòng.
Lúc nhận ra cậu em trai không ngủ cạnh mình, Zannanza đã vội vàng tìm kiếm, do sợ vua cha trách phạt nên không dám gọi thêm ai. Trong lòng cậu vô cùng lo lắng cho Mursili, chỉ sợ em cậu gặp chuyện không may. Mẹ đã không còn, vua cha lại bận, chỉ còn cậu chăm sóc cho đứa em này, cậu nhất định phải yêu thương và bảo vệ Mursili bằng cả mạng sống của mình.
Sau đêm ấy, cả hai anh em đều trở bệnh, sốt rất cao, phải chữa trị suốt mấy ngày mới khỏi.
[1] Theo The Kingdom of the Hittites, Trevor Bryce (2005)
Lúc này, tình hình giữa Hittites và vương quốc láng giềng, Mittani, đang vô cùng căng thẳng, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Quốc vương Tushratta của Mittani đã sớm gả công chúa Tadukhipa cho Pharaoh Ai Cập để tranh thủ sự ủng hộ, nên quốc vương Suppiluliuma I cũng nhanh chóng lập một khế ước với vua Burnaburiash II của Babylon: nếu công chúa Babylon trở thành Tawannana của Hittites, Babylon không được tham dự vào cuộc chiến của Hittites và Mittani[1]. Hôn lễ lẽ ra đã được gấp rút tiến hành, nhưng vì quốc tang của hoàng phi Henti mà phải dời lại một thời gian.
Hôm nay, quốc vương có chút thời gian thảnh thơi, liền cho người gọi hai cậu hoàng tử nhỏ vào hoàng cung cùng ăn tối. Sau khi dùng bữa, trời bắt đầu nổi cơn gió tuyết nên đêm ấy Zannanza và Mursili nghỉ lại hoàng cung. Quốc vương định sắp xếp cho hai đứa trẻ ở lại căn phòng mà trước đây hoàng phi vẫn hay sử dụng, không ngờ Mursili lên tiếng chối từ:
- Nếu biết chúng con còn thương nhớ và đau buồn như thế, mẹ nhất định sẽ không vui.
Khi nói ra câu ấy, gương mặt cậu bé nở một nụ cười trong vắt, sáng bừng không còn chút dấu vết nào của sự buồn đau mấy ngày trước đây.
Zannanza thấy em trai có thể suy nghĩ thông suốt, cũng rất vui mừng hưởng ứng:
- Đúng vậy, quốc vương, người cứ sắp xếp cho chúng con ở một căn phòng nào cũng được.
Hattusa, thủ đô của Hittites, nằm trên cao nguyên Anatolia, có thời tiết vô cùng khắc nghiệt. Mùa hè nắng như đổ lửa, mùa đông lại lạnh cắt da.
Bấy giờ là giữa mùa đông, tuyết rơi dày, phủ trắng xóa hoàng cung.
Căn phòng nhỏ nằm giữa cung điện, bày trí đơn giản nhưng ấm áp. Ở góc phòng, một ngọn nến nhỏ hắt ánh sáng leo lắt, lờ mờ soi trên gương mặt hai đứa trẻ ngây thơ.
Mursili xoay người qua lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không sao ngủ được, đành ngồi dựa một bên giường, nhìn Zannanza say ngủ. Mái tóc non tơ ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, mi mắt nhắm hờ, chiếc mũi thẳng đều đều thở, đôi môi nhỏ khẽ nhoẻn cười. Mursili bất giác cũng cười theo, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên gương mặt thơ ngây vụt tắt, cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng lạ.
Cách đây không lâu, mỗi khi cậu khó ngủ thế này, hoàng phi ở phòng bên cạnh sang trông chừng sẽ nhận ra, sẽ dắt tay cậu ra vườn trò chuyện, giải đáp hết mọi thắc mắc trẻ con của cậu, từ việc vì sao vua cha cứ phải đi chinh chiến suốt ngày, đến việc vì sao một người phụ nữ nhỏ bé như mẹ lại khiến rất nhiều người đàn ông cao lớn phải cúi đầu tuân lệnh. Chỉ riêng có một việc, dù cậu hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần, câu trả lời của bà cũng không làm cậu thỏa mãn tò mò, nhưng lại thấy vô cùng ấm áp:
- Con không phải do mẹ sinh ra, tại sao mẹ lại yêu thương con như vậy?
- Mursili là con ruột của ta.
Đêm nay, trời rất lạnh và lòng cậu cũng rất lạnh, căn phòng lạ càng khiến cậu khó ngủ hơn, nhưng sẽ không có ai chịu chuyện trò với cậu đến lúc mệt lả nữa rồi.
Ngoài trời, gió đã thôi gào thét, những hạt tuyết cũng thưa dần, Mursili nhẹ chân bước ra vườn. Cả hoàng cung chìm trong một màu trắng lạnh lẽo, giống như đang nhớ thương người nữ chủ nhân dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Cậu đi một vòng quanh khu vườn giữa hoàng cung, thấy chân mình in dấu trên nền tuyết dày, bỗng nổi hứng nghịch ngợm, chạy loanh quanh, để những dấu chân vẽ thành những hình thù kỳ lạ. Mursili thích thú cười vang, mắt híp lại, hai gò má vì lạnh mà ửng hồng. Cậu muốn khoe với mọi người, đây là “bức tranh” cậu mới vừa vẽ ra, là hình dãy tường thành Hattusa sừng sững, tượng trưng cho uy quyền của gia đình cậu. Mursili định quay sang gọi anh Zannanza và mẹ đến xem, nhưng vừa mở mắt ra, chỉ có màn đêm thăm thẳm đang nhìn về phía hoàng tử, một cơn gió lại lùa qua, lạnh ngắt.
Không hiểu tại sao, bỗng dưng Mursili cảm thấy rất cô đơn. Trong tim cậu có một cái gì đó rất khó chịu, như muốn vỡ tung. Hai mắt cậu bỗng cay cay, rồi nhòe đi. Mursili đưa tay dụi mắt, nghiến chặt răng, cố không để nước mắt trào ra. Không ngờ, lòng càng khó chịu hơn, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này quả thật chẳng còn ai khác, quả là một nơi an toàn để khóc. Nghĩ thế, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, hoàng tử bé ngồi sụp xuống nền tuyết lạnh, hai cánh tay nhỏ ôm lấy hai gối, cuộn mình khóc ngon lành.
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi người mẹ thân yêu của cậu mất đi, Mursili được tự do thể hiện nỗi đau của mình như thế. Mấy lần trước, chỉ là khóc cho Zannanza và quốc vương xem mà thôi.
Hoàng tử nhỏ khóc rất lâu, rất lâu, đến khi mắt sưng lên và giọng cũng khàn đi. Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện tay chân đã tê cóng hết, trang phục và mái tóc cũng ướt đẫm vì gió tuyết.
Xung quanh, vẫn chỉ là cái âm u tịch mịch của màn đêm.
Nếu bây giờ, cậu chết cóng ở nơi này, cũng không ai hay biết. Lúc ấy, quốc vương có buồn không? Chắc là không đâu, ngay cả người vợ đã ở cạnh ông ta mười mấy năm, cũng không đổi được một giọt nước mắt của con người vô tình bạc bẽo ấy kia mà.
Nhưng mà, cậu không còn, anh Zannanza sẽ cô đơn lắm. Zannanza đã mất mẹ rồi, người thân thiết chỉ còn lại mỗi cậu mà thôi. Cũng chỉ có cậu, mới bảo vệ cho Zannanza bằng tất cả khả năng của mình.
Đúng rồi, Zannanza là đứa con mà hoàng phi Henti lo lắng nhất, giờ người đã ra đi, Mursili nhất định phải thay người bảo vệ và chăm sóc cho anh ấy. Zannanza lương thiện như vậy, trong sáng như vậy, sẽ không thể nào hiểu được hết âm mưu hiểm độc chốn hoàng cung.
Mursili cố gắng gượng đứng lên, mặc cho hai chân đã không còn cảm giác. Cậu đã biết việc cậu phải làm. Dù căm ghét quốc vương đến thế nào đi nữa, ở khắp Hittites chỉ có ông ta mới có thể cho cậu quyền lực, mà chỉ có quyền lực thật cao mới giúp cậu bảo vệ bản thân và những người mà cậu yêu thương.
Quyền lực càng cao càng tốt.
Tốt nhất là, trên tất cả mọi người.
Mursili bỗng giật mình vì suy nghĩ này của chính mình.
Cậu sẽ có ngày trở thành quốc vương của Hittites sao…?!
Không, không phải chỉ riêng Hitittes, mà còn cả phương Đông rộng lớn mà cha cậu vẫn luôn tham vọng nữa.
Mursili đưa hai bàn tay của mình ra trước mặt, chúng nhỏ bé và xinh xắn y như cậu bây giờ, nhưng sẽ đến một lúc nào đó, chúng trở nên to lớn và vững chãi, đủ để thâu tóm bá quyền một vùng lãnh thổ bao la.
Những hình ảnh trong đầu cậu lướt qua rất nhanh. Đó là dãy tường thành Hattusa cao lớn uy phong có thể nhìn bao quát cả kinh thành. Đó là vùng bình nguyên rộng thênh thang mà cậu và Zannanza hay ruổi ngựa dạo chơi. Đó là vùng đất phía bên kia sông đỏ, mênh mông, xa tít tắp. Còn có những xứ sở mà cậu chưa bao giờ đặt chân đến, chỉ nghe qua lời kể của vua cha và mẹ Henti.
Hai bàn tay nhỏ từ từ nắm chặt, như siết chặt một thứ quyền lực vô hình. Đôi mắt còn hoe hoe đỏ trở nên ráo hoảnh, ánh lên nhiều phần kiêu hãnh. Mursili khẽ mỉm cười, nụ cười của kẻ nắm cả thế giới trong tay.
Cậu xốc lại áo cho kín đáo hơn, hăm hở bước về phòng.
Đi ngang qua gốc cây cổ thụ có hoa trắng bên hồ, cậu bỗng thấy thấp thoáng một tà áo phất phơ.
Còn có tiếng khóc nỉ non.
Mursili chầm chậm bước lại gần, cố giương mắt để nhìn cho rõ, bàn tay vô thức nắm chặt đề phòng.
Bỗng đôi mắt nâu sáng rực của cậu mở to, các giác quan toàn thân bỗng tê liệt hết, không phải vì giá lạnh.
Cô gái trước mặt cậu, xinh đẹp quá! Y hệt như một nữ thần!
Thật ra Mursili cũng không hề biết nữ thần trông như thế nào, nhưng hoàng phi Henti của cậu cũng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ai ai cũng so sánh bà với nữ thần.
Mà cô gái đang đứng khóc một mình kia, chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng đã có phong thái đoan trang, cao quý. Mái tóc dài xoăn nhẹ ngang lưng, thân hình mảnh mai, cử chỉ dịu dàng. Nàng đứng tựa bên gốc cây cổ thụ, không ngừng đưa tay chùi nước mắt, gương mặt trông rất thê lương.
Mursili ngẩn ra nhìn một lúc lâu, có lúc muốn đến an ủi cô ta, có lúc chỉ muốn đứng nhìn cô ta như vậy, rồi lại chợt nhận ra mình thất lễ, định quay đi, không ngờ tiếng chân giẫm lên nền tuyết lại khiến cô gái nhỏ giật mình xoay người lại.
- Cậu… cậu là ai…?!
Mursili không trả lời, cũng không muốn hỏi lại vì sao cô ta khóc, chỉ chợt thấy thương cảm, liền ra vẻ người lớn:
- Đêm lạnh như vậy, cô không sợ bệnh hay sao?
Cô gái mới vừa ngừng khóc vì ngạc nhiên, được người khác quan tâm, tự dưng lại xúc động không kiềm được. Cô quỵ xuống, ôm chặt đôi vai cậu bé thấp hơn mình một cái đầu, òa khóc nức nở. Mursili nhất thời bối rối không biết nên làm gì cho đúng, hồi lâu mới đưa tay vỗ nhẹ lưng của cô ta thay cho lời an ủi.
Hương thơm nhè nhẹ từ những sợi tóc mềm như tơ khẽ len vào lòng cậu hoàng tử nhỏ, khiến cậu cảm thấy dễ chịu và bình yên rất lạ lùng.
Nhưng ngay lập tức, Mursili hít thật sâu, cố xua cảm giác lạ lẫm ấy đi, cũng cố kiềm sự kích động đang trỗi dậy trong lòng, tiếp tục lặng im nghe tiếng nấc trên vai.
Sau cùng, cậu nói rất khẽ, và rất êm:
- Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, cô đừng buồn nữa.
Cô gái chậm rãi ngẩng lên nhìn câu bằng đôi mắt ngỡ ngàng. Đây rõ ràng là một cậu bé con, sao lời nói lại có thể chín chắn đến như vậy?
Mursili thấy cô ta sửng sốt nhìn mình thì rất buồn cười, cuối cùng lại nở nụ cười ngây thơ quen thuộc vẫn dùng để đối phó với quốc vương. Hai mắt híp lại, cái miệng nhỏ cười rất tươi, cái trán cao và sống mũi thẳng đầy nam tính. Giữa đêm lạnh, nụ cười của cậu bé giống như mặt trời, sưởi ấm cả không gian, sưởi ấm trái tim cô gái nhỏ.
Có tiếng gọi từ xa vẳng lại:
- Mursili! Mursili!
Cô gái vẫn đang ngẩng ra nhìn, Mursili đưa bàn tay nhỏ lên vỗ nhẹ lên đầu cô:
- Ta phải đi rồi. Cô cũng về đi.
Cô gái nghe tim mình lỗi nhịp.
Hoàng tử bé lại nở một nụ cười thân thiện, sau đó chạy vụt đi, để lại ánh mắt dõi theo phía sau lưng, đến khi bóng cậu đã khuất vào trong màn đêm lạnh giá.
Đoán chừng mình đã ra khỏi tầm mắt của cô gái, Mursili đi chậm lại, cuối cùng dựa hẳn vào một gốc cây, thở mạnh.
Gương mặt không giống người Hitittes, ở độ tuổi đó, xuất hiện trong hoàng cung vào thời điểm này, lại là người cậu chưa từng gặp mặt.
Nếu không phải công chúa Babylon mới được đón đến hoàng cung, thì còn là ai khác?
Lúc nhận ra điều ấy, trong lòng cậu chỉ có căm giận và thù hận, cậu rất muốn, rất muốn mang tất cả đau thương mà anh em cậu phải chịu, trút hết lên người cô ả.
Nhưng dù cậu có giết chết cô ta, quốc vương cũng sẽ mang về một người đàn bà khác, thay thế vị trí của mẹ Henti. Cô ta lại sắp trở thành Tawannana, nếu đắc tội, e là về sau cậu sẽ gặp nhiều rắc rối.
Nên cậu chỉ có cách nuốt giận vào lòng, dùng sự quan tâm đổi lấy tình cảm của cô ta, xem cô ta như một con cờ để giúp cậu đoạt được quyền lực tối cao.
Mursili đấm mạnh tay vào thân cây đến bật máu, sự uất ức trong lòng ngày một lớn hơn.
Cho đến khi cậu nghe tiếng gọi ở sau lưng, quay lại đã thấy Zannanza mặt mày tái nhợt vì lạnh và lo lắng, áo quần ướt đẫm, hơi thở đứt quãng nhưng lại rất mừng vui vì đã tìm ra cậu.
Bây giờ, Mursili mới cảm thấy sức lực toàn thân đã trôi đi đâu hết, suốt một đêm vừa lạnh, vừa khóc, vừa cố kiềm nén cảm xúc đến tận cùng.
Zannanza chưa kịp cười, đã hốt hoảng chạy đến đỡ người em trai vừa gục xuống trước mặt mình.
Vóc dáng hai đứa trẻ ngang nhau, lại thêm chạy ngoài trời tuyết lạnh, Zannanza phải cố hết sức mới đỡ được Mursili về phòng.
Lúc nhận ra cậu em trai không ngủ cạnh mình, Zannanza đã vội vàng tìm kiếm, do sợ vua cha trách phạt nên không dám gọi thêm ai. Trong lòng cậu vô cùng lo lắng cho Mursili, chỉ sợ em cậu gặp chuyện không may. Mẹ đã không còn, vua cha lại bận, chỉ còn cậu chăm sóc cho đứa em này, cậu nhất định phải yêu thương và bảo vệ Mursili bằng cả mạng sống của mình.
Sau đêm ấy, cả hai anh em đều trở bệnh, sốt rất cao, phải chữa trị suốt mấy ngày mới khỏi.
[1] Theo The Kingdom of the Hittites, Trevor Bryce (2005)
/16
|