Zannanza theo lệnh quốc vương dẫn theo vài tùy tùng ra đến cổng thành. Đoàn người của công chúa có mười người, hai thị nữ và tám quân nhân, kiệu của công chúa ở giữa đoàn, có màn che bốn phía. Hai cô thị nữ mặc chiếc áo choàng trùm kín đầu, dài đến tận gót chân, che gần hết khuôn mặt, đầu cúi thấp. Vừa được lính canh giới thiệu có hoàng tử Zannanza ra đón, một cô đã bước lên phía trước lễ phép thưa:
- Cảm tạ hoàng tử đã nhọc công.
Nói rồi, vẫn không dám ngẩng mặt lên, nàng quay người định dẫn Zannanza đến trước kiệu. Tà áo choàng vướng vào gót chân khiến nàng loạng choạng suýt ngã, may là Zannanza nhanh tay đỡ kịp. Nàng bối rối vội bước lùi ra sau:
- Xin hoàng tử thứ tội!
Zannanza không nói lời nào, vì anh vừa nhận ra một vật lành lạnh và sắc nhọn trong lòng bàn tay.
Hoàng tử bước đến trước kiệu, cô thị nữ còn lại vén mở bức màn, Zannanza đưa tay ra trước, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bàn tay to lớn của anh, một dáng người thướt tha chậm rãi bước xuống.
Mỹ nữ ở Hattusa có rất nhiều, nhưng ngoài hoàng phi Henti, Zannanza chưa từng gặp cô gái nào đẹp như người đang đứng trước mặt anh. Từ mái tóc bạch kim xoăn dài đến đôi mắt nâu to tròn và đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng muốt, tất cả tạo nên một vẻ đẹp vô cùng ma mị và quyến rũ.
Hoàng tử mỉm cười gật nhẹ đầu, cô gái kia cũng mỉm cười đáp lại:
- Ta là Danuhepa, công chúa của Mitanni, thay mặt vua cha đến thăm hỏi quốc vương Suppiluliuma đệ nhất.
Zannanza cười vui vẻ:
- Quốc vương Tushratta thật có lòng.
Hoàng tử ra hiệu đoàn tùy tùng dọn đường cho công chúa vào thành, một người lính canh lên tiếng:
- Hoàng tử, số quân nhân này…
Zannanza đưa tay ra hiệu cho hắn ta im miệng. Anh nửa như trách phạt tên lính, nửa như nói cho công chúa Mitanni nghe thấy:
- Ngươi thật vô lễ, công chúa đã cất công vượt đường xa để đến đây, chúng ta phải đón tiếp cho tử tế.
Danuhepa bước đến trước mặt Zannanza, dịu dàng nói:
- Hoàng tử, hắn chỉ làm nhiệm vụ mà thôi. Xin người giúp ta thu xếp cho họ một nơi ở ngoài cung, ta chỉ xin dẫn theo Asakka và Nanshe.
Zannanza nhìn nàng, gật đầu thay cho lời cảm ơn, rồi theo đúng như những gì nàng muốn, đưa công chúa và hai cô thị nữ tiến về phía hoàng cung.
***
Tawannana, Sharruma và một vài nguyên lão khác cũng được triệu đến để tỏ sự tôn trọng, đồng thời thị uy với công chúa Mitanni. Trong lúc Zannanza còn chưa quay lại, Suppiluliuma đã hỏi ý kiến của những người có mặt về việc nên đối xử với cô công chúa đột nhiên chạy đến Hittites này thế nào cho thích hợp.
- Quốc vương, theo ta, công chúa này đến Hittites chắc chắn có âm mưu. Chúng ta nên giết sớm để tránh họa về sau.
- Quốc vương, không thể giết! Chúng ta nên cho ả sống để điều tra xem Mitanni có quỷ kế gì!
Mỗi người một ý, nhưng tất cả đều không tin Tushratta có ý tốt muốn gả con gái để cầu hòa. Suppiluliuma ngồi ở nơi cao nhất, bình thản nhìn các nguyên lão tranh luận. Một lúc lâu sau, ngài quay sang phía Tawannana vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ.
- Ý nàng thế nào?
Tawannana mỉm cười, từ tốn đáp:
- Quốc vương, vua Mitanni đã đưa đến cho chúng ta một con tin tốt như thế, không nên từ chối.
Nụ cười trên môi Suppiluliuma nở rộng, người vợ trẻ của ngài ngày càng hiểu chuyện.
- Mursili, còn con?!
Khi quốc vương hỏi đến, hoàng tử vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới đáp:
- Con nghĩ mối thù của quốc vương đối với Tushratta, chỉ lấy cái đầu ông ta thì không đủ. Chúng ta cứ giữ cô công chúa này ở lại, cho cô ta tận mắt thấy Mitanni diệt vong từng ngày một, biến cô ta thành nô lệ của Hittites.
Tiếng cười ngạo nghễ của Suppiluliuma vang vọng khắp nơi.
Khi Zannanza dẫn Danuhepa cùng hai người hầu đến, trong lúc mọi người thảng thốt vì nhan sắc của công chúa Mitanni thì Mursili chỉ giấu một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Zannanza hoàn thành nhiệm vụ, bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mursili.
Giữa cung điện xa hoa, ba cô gái trông lẻ loi đến đáng thương. Tuy thế, Danuhepa vẫn cố tỏ ra kiêu hãnh, gửi lời thăm hỏi đến quốc vương.
- Đức vua vĩ đại của Hittites, ta xin chuyển lời của quốc vương Tushratta đến người, nguyện thần linh phù hộ người sức khỏe và thành công.
Suppiluliuma cười nhạt:
- Cảm tạ công chúa, xin nhờ cô thay ta gửi lời chúc phúc quốc vương Tushratta, khi cô về đến Mitanni.
Những chữ cuối cùng trong câu nói của quốc vương ít nhiều mai mỉa.
Vừa lúc đó, một người lính canh từ bên ngoài chạy vào bẩm báo có thư khẩn từ Ai Cập gửi sang. Là thư của nữ hoàng Nefertiti gửi cho quốc vương Suppiluliuma, nhờ ngài chăm sóc cô em gái vừa đến Hittites.
Các nguyên lão trầm trồ, họ đã quên mất đây chính là em gái của công chúa Tadukhipa năm xưa được gả sang Ai Cập, thảo nào lại có dung mạo tuyệt vời như vậy. Chỉ có quốc vương và anh em Mursili nhận ra, trên môi công chúa Danuhepa thoáng một nụ cười đắc thắng.
Nàng ngẩng đầu cao hơn một chút, ra lệnh Asakka chuyển một văn tự đến cho người hầu của Suppiluliuma. Lớp vỏ đất nung bên ngoài được đập vỡ, bên trong là một bức thư từ Tushratta tỏ ý muốn gả con gái cho một hoàng tử của Hittites. Quốc vương vừa đọc xong bức thư, nhìn lên đã thấy công chúa Danuhepa liếc nhìn về chỗ ngồi của hoàng tử Zannanza.
Suppiluliuma suy đi tính lại, cuối cùng nở nụ cười:
- Công chúa đi đường cũng vất vả rồi, chi bằng cứ nghỉ ngơi một vài hôm, sau này chúng ta mới từ từ bàn việc hôn nhân.
- Xin theo ý quốc vương. – Danuhepa lễ phép.
- Ta thấy công chúa và Zannanza vừa gặp đã thân. Vả lại, cung điện của Zannanza chỉ toàn người trẻ tuổi như cô, chắc sẽ vui thích hơn khi ở lại hoàng cung đối diện với mấy lão già như bọn ta. Công chúa nghĩ thế nào?!
Danuhepa vô thức nhìn sang phía Zannanza, gương mặt thoáng ửng hồng. Quốc vương lại quay sang hỏi con trai:
- Zannanza, con và Mursili thay ta đón tiếp công chúa có được không?
Zannanza vui vẻ đáp:
- Dạ, không có vấn đề. Anatu gặp công chúa sẽ vui mừng lắm. – Hoàng tử ngầm nhắc nhở quốc vương về việc mình đã có người yêu.
Suppiluliuma bật cười sảng khoái rồi ra lệnh cho Zannanza đưa công chúa về cung điện.
Lúc đi cùng nhau trên một chiến xa, Mursili khẽ nói:
- Quốc vương không muốn để cô ta ở hoàng cung sợ giữ gián điệp bên mình, lại đẩy sang cho chúng ta. Em cũng không ngờ anh ngoan ngoãn vâng lời như vậy, xem anh làm cách nào giải thích với Anatu.
Zannanza nhận ra ý trêu chọc của em trai, cười cười tinh nghịch:
- Anatu sẽ không nghĩ gì đâu, anh vốn là người rất đáng tin cậy.
Mursili làm ra vẻ rất ngạc nhiên:
- Có không?! Sao từ trước đến giờ em không hay biết?!
Zannanza gật đầu một cách rất khoa trương:
- Là sự thật. – Anh đưa tay nắm lấy tay Mursili. – Em là em trai của anh, em càng phải tin anh.
Mursili không đáp lại, vì Zannanza vừa dúi vào tay anh một vật gì lành lạnh.
Hoàng tử chợt hiểu ra thái độ của Zannanza và ánh mắt của công chúa Danuhepa vừa nãy, cũng nhận ra rằng mình không nên thở phào quá sớm.
Vì trong lòng bàn tay anh, là một ngôi sao nhỏ xíu bằng kim loại.
***
Ánh trăng dịu dàng soi trên những bông hoa thanh anh màu xanh tím còn sót lại từ cuối hạ. Cung điện của Mursili hôm nay yên ắng hơn mọi ngày, có lẽ vì anh chàng hay pha trò là Apolo hiện không có mặt, cũng có lẽ vì sự hiện diện của vị khách lạ từ Mitanni đến.
Dưới bóng hương đào bên hồ nước, Zannanza trìu mến nhìn Anatu đang mân mê bụi hoa nàng mới vun trồng. Thời gian dường như không có ảnh hưởng đến cô gái này, dù nàng có cao lên đôi chút, nhưng gương mặt và ánh mắt vẫn thơ trẻ như ngày đầu tiên họ gặp nhau. Sống trong thế giới của những con người mà mỗi lời nói thốt ra đều chứa nhiều ẩn ý, mỗi hành động đều có thể mang họa vào thân, tâm hồn trong trẻo thuần khiết của nàng chính là điều mà Zannanza, một vị hoàng tử không hề có tham vọng về chính trị, trân trọng nhất.
- Anatu. – Mãi không thấy nàng nói câu nào, Zannanza đành lên tiếng trước.
- Dạ?! – Nàng dừng tay, ngẩng lên nhìn.
- Công chúa Mitanni hài lòng về căn phòng đó chứ?! – Hoàng tử cố tình gợi chuyện.
- Công chúa bảo là rất tốt. – Nàng mỉm cười. – Cô ấy rất thân thiện và dễ mến, không hề kiểu cách chút nào.
Zannanza phì cười chịu thua, lắc nhẹ đầu, đưa tay kéo Anatu vào lòng, để nàng đối diện với mình.
- Người ta đến đây hỏi cưới người chồng lý tưởng của em, đâu phải em không biết, còn khen ngợi người ta. – Anh tỏ ra nghiêm túc, cố chọc cho Anatu nổi cơn ghen.
Nụ cười trên gương mặt nàng từ từ biến mất, nàng né tránh ánh mắt của Zannanza, định đẩy hoàng tử ra nhưng anh đã nhanh tay giữ nàng lại rất chặt. Anatu không có đường thoát, cuối cùng thấp giọng nói:
- Em biết thì có thể làm gì?! Đừng nói là em, ngay cả ngài và hoàng tử Mursili cũng đâu thể tự mình quyết định những việc này.
Zannanza nhìn dáng vẻ yếu ớt bất lực của nàng, trong lòng cảm thấy vừa tội nghiệp vừa đáng yêu. Hoàng tử nở một nụ cười hạnh phúc, dịu dàng ôm siết lấy nàng.
- Sao ngài lại cười?! – Anatu có chút xấu hổ, cố vùng vẫy nhưng vô dụng.
Zannanza tựa cằm vào đỉnh đầu Anatu, giọng nói tràn ngập thương yêu:
- Hóa ra công chúa nhỏ của cung điện này cũng biết ghen!
Hoàng tử cảm nhận được trong ngực mình, Anatu đang cố lắc đầu phản đối. Anh buông lỏng vòng tay, để nàng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình.
- Nếu quốc vương thực sự chỉ định việc hôn nhân của ngài và công chúa, em sẽ rất buồn. – Chưa bao giờ Zannanza thấy đôi mắt to tròn kia có nét kiên định như thế. – Nhưng em không ghen, vì em tin vào tình cảm của ngài. Dù ngài có lấy ai, dù chỉ làm một người hầu, em cũng ở cạnh ngài. Trừ phi… - Giọng nói nàng bỗng có chút ngập ngừng. – Trừ phi ngài không còn yêu em nữa…
Một nỗi xúc động xen lẫn sự biết ơn tràn ngập trong lòng vị hoàng tử trẻ. Anh ôm chặt cô gái trước mặt như thể đang giữ lấy bảo vật quý giá nhất trên đời.
- Trước sau gì chúng ta cũng tiêu diệt Mitanni, quốc vương sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự này. – Hoàng tử thì thầm, đôi tay không ngừng vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn đang run lên nhè nhẹ. – Nhưng để tỏ ý tôn trọng công chúa, ta cũng không thể xin ông ấy ban hôn cho chúng ta bây giờ, như thế sẽ khiến em khó xử và gặp nguy hiểm. Ta hứa với em, giải quyết xong chuyện của công chúa, ta lập tức dùng nghi thức trang trọng nhất để em trở thành chính phi của ta. Chúng ta và Mursili thi xem ai có con trước, sau đó lại thi xem ai có nhiều con hơn…
Anatu xấu hổ, càng vùi sâu vào lòng Zannanza, đưa tay đấm nhẹ lên ngực hoàng tử như trách móc. Tiếng cười khúc khích của hai người khiến cả khoảng sân cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Tiếng bước chân người đi đến làm cả hai giật mình, ngẩng người lên. Anatu định rời ra nhưng liền bị Zannanza kéo lại. Anh đỡ nàng đứng dậy, cánh tay rắn chắc vẫn ôm chặt vai nàng.
- Xin lỗi, ta không biết hoàng tử ở đây. – Công chúa Danuhepa có chút ngại ngùng.
- Để công chúa thấy cảnh này, ta mới là kẻ phải xin lỗi. – Zannanza lịch sự đáp, nhưng gương mặt không có vẻ gì là ngại ngùng, càng giống như muốn để công chúa thấy rõ mình yêu Anatu đến mức nào.
Anatu tuy cảm thấy rất vui vì hành động của Zannanza, nhưng nói thế nào nàng vẫn có cái thẹn thùng của con gái, nên cuối cùng kiên quyết đẩy Zannanza ra.
- Công chúa, cô không ngủ được sao?! – Anatu cố tìm chuyện để nói tránh đi.
- Ta chỉ muốn đi dạo một chút, xem mặt trăng của Hittites có khác gì với mặt trăng của Mitanni. Không ngờ, đúng là rất khác. – Công chúa nở nụ cười tinh nghịch khiến Anatu đỏ mặt.
- Hoàng tử, ngài tiếp chuyện công chúa nhé, em mang ít rượu đến cho hai người.
Chưa kịp để Zannanza phản ứng, Anatu đã vội vàng chạy mất.
Danuhepa nhìn theo dáng vẻ ngượng ngùng của Anatu, cảm thấy cô gái này quả thật rất đơn giản, lại rất đáng yêu. Nhưng mà, trước giờ đàn ông khi nhìn thấy sắc đẹp của nàng, chưa ai có thể chối từ. Hoàng tử Zannanza tuy có thể giữ vẻ bình thản trong lần đầu gặp mặt, tuy có thể ở trước mặt nàng bày tỏ tình yêu với cô gái khác, nhưng dẫu gì anh ta cũng là một người đàn ông.
Mà, đàn ông trên đời này, được bao nhiêu người chung thủy suốt đời?! Tình yêu của bọn đế vương, hoàng tử lại càng mỏng manh, phù phiếm.
- Công chúa, cô thực sự chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị sao?!
Công chúa Danuhepa không ngờ vị hoàng tử này lại có thể thẳng thắn hỏi nàng như thế.
- Sao hoàng tử lại hỏi vậy?!
- Ta ở Hittites nhưng ít nhiều cũng được nghe về danh tiếng của công chúa Mitanni. Nghe nói tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tài, một mình thu phục Carchemish. Một người như thế, lẽ nào lại cam tâm làm vật hy sinh cho tham vọng của bọn đàn ông chúng ta?!
Công chúa nhìn Zannanza rất lâu, có chút xúc động, cuối cùng khẽ mỉm cười:
- Đến khi quốc gia của ngài sắp bị người ta xâm lấn, ngài sẽ không còn có thể hỏi những câu như vậy nữa.
- Mitanni và Hittites là kẻ thù truyền kiếp, ta không giết người thì người sẽ giết ta. Công chúa, xin đừng nói giống như Hittites là kẻ tàn bạo ngang ngược thế. – Zannanza nửa đùa nửa thật.
Danuhepa định phản bác thì Anatu quay lại, trên tay là một bình rượu cùng với một đĩa bánh. Nàng thấy không khí có vẻ căng thẳng nên cố nở nụ cười vui vẻ:
- Công chúa, chúng ta lại đằng kia, vừa uống rượu vừa nói nhé.
Danuhepa nhìn Anatu rồi quay lại nhìn Zannanza, cười nhẹ rồi lạnh nhạt bước đi:
- Ta không biết uống rượu, hai người cứ tự nhiên.
***
Trên đường trở về phòng, Danuhepa bắt gặp Mursili đang từ phía phòng mình đi lại. Nàng gật đầu chào rồi mỉm cười hỏi:
- Hoàng tử Mursili, ngài tìm ta có việc gì sao?!
- Ta chỉ tình cờ đi ngang, định xem công chúa có cần gì hay không, không ngờ công chúa đã ra ngoài đi dạo.
- Cảm ơn hoàng tử đã quan tâm.
Nàng chào Mursili rồi hướng phía phòng mình đi thẳng.
Mursili nhìn theo bóng dáng uyển chuyển kia đến tận lúc nàng đã vào phòng, đóng kín cửa.
Từ trước đến giờ, Mursili vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người rất lý trí. Chỉ cần có thể đạt được tham vọng, miễn là không quá tàn nhẫn vô lý, hoàng tử có thể làm bất cứ chuyện gì. Tình cảm nào cản chân anh, tình cảm nào vô vọng, anh đều có thể tỉnh táo gạt đi hoặc chôn vào một góc sâu kín trong lòng.
Như sự kỳ vọng của Mal Nikal, như những rung động hồn nhiên nhất mà Anatu mang lại, còn có…
Không ngờ đến cuối cùng, người anh sẽ lấy làm vợ lại là người chưa từng nói với nhau một câu nào. Như thế, rốt cuộc là đúng hay sai?!
Tại sao hơn hai năm qua, chưa một lần cho anh được hỏi?!
Hoàng tử khẽ thở dài, đưa bàn tay ra trước mặt.
Ngôi sao bé xíu bằng kim loại trong tay Mursili phản chiếu ánh trăng lấp lánh, sáng hơn cả sao trời.
Hệt như đôi mắt của một người con gái…!
- Cảm tạ hoàng tử đã nhọc công.
Nói rồi, vẫn không dám ngẩng mặt lên, nàng quay người định dẫn Zannanza đến trước kiệu. Tà áo choàng vướng vào gót chân khiến nàng loạng choạng suýt ngã, may là Zannanza nhanh tay đỡ kịp. Nàng bối rối vội bước lùi ra sau:
- Xin hoàng tử thứ tội!
Zannanza không nói lời nào, vì anh vừa nhận ra một vật lành lạnh và sắc nhọn trong lòng bàn tay.
Hoàng tử bước đến trước kiệu, cô thị nữ còn lại vén mở bức màn, Zannanza đưa tay ra trước, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bàn tay to lớn của anh, một dáng người thướt tha chậm rãi bước xuống.
Mỹ nữ ở Hattusa có rất nhiều, nhưng ngoài hoàng phi Henti, Zannanza chưa từng gặp cô gái nào đẹp như người đang đứng trước mặt anh. Từ mái tóc bạch kim xoăn dài đến đôi mắt nâu to tròn và đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng muốt, tất cả tạo nên một vẻ đẹp vô cùng ma mị và quyến rũ.
Hoàng tử mỉm cười gật nhẹ đầu, cô gái kia cũng mỉm cười đáp lại:
- Ta là Danuhepa, công chúa của Mitanni, thay mặt vua cha đến thăm hỏi quốc vương Suppiluliuma đệ nhất.
Zannanza cười vui vẻ:
- Quốc vương Tushratta thật có lòng.
Hoàng tử ra hiệu đoàn tùy tùng dọn đường cho công chúa vào thành, một người lính canh lên tiếng:
- Hoàng tử, số quân nhân này…
Zannanza đưa tay ra hiệu cho hắn ta im miệng. Anh nửa như trách phạt tên lính, nửa như nói cho công chúa Mitanni nghe thấy:
- Ngươi thật vô lễ, công chúa đã cất công vượt đường xa để đến đây, chúng ta phải đón tiếp cho tử tế.
Danuhepa bước đến trước mặt Zannanza, dịu dàng nói:
- Hoàng tử, hắn chỉ làm nhiệm vụ mà thôi. Xin người giúp ta thu xếp cho họ một nơi ở ngoài cung, ta chỉ xin dẫn theo Asakka và Nanshe.
Zannanza nhìn nàng, gật đầu thay cho lời cảm ơn, rồi theo đúng như những gì nàng muốn, đưa công chúa và hai cô thị nữ tiến về phía hoàng cung.
***
Tawannana, Sharruma và một vài nguyên lão khác cũng được triệu đến để tỏ sự tôn trọng, đồng thời thị uy với công chúa Mitanni. Trong lúc Zannanza còn chưa quay lại, Suppiluliuma đã hỏi ý kiến của những người có mặt về việc nên đối xử với cô công chúa đột nhiên chạy đến Hittites này thế nào cho thích hợp.
- Quốc vương, theo ta, công chúa này đến Hittites chắc chắn có âm mưu. Chúng ta nên giết sớm để tránh họa về sau.
- Quốc vương, không thể giết! Chúng ta nên cho ả sống để điều tra xem Mitanni có quỷ kế gì!
Mỗi người một ý, nhưng tất cả đều không tin Tushratta có ý tốt muốn gả con gái để cầu hòa. Suppiluliuma ngồi ở nơi cao nhất, bình thản nhìn các nguyên lão tranh luận. Một lúc lâu sau, ngài quay sang phía Tawannana vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ.
- Ý nàng thế nào?
Tawannana mỉm cười, từ tốn đáp:
- Quốc vương, vua Mitanni đã đưa đến cho chúng ta một con tin tốt như thế, không nên từ chối.
Nụ cười trên môi Suppiluliuma nở rộng, người vợ trẻ của ngài ngày càng hiểu chuyện.
- Mursili, còn con?!
Khi quốc vương hỏi đến, hoàng tử vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới đáp:
- Con nghĩ mối thù của quốc vương đối với Tushratta, chỉ lấy cái đầu ông ta thì không đủ. Chúng ta cứ giữ cô công chúa này ở lại, cho cô ta tận mắt thấy Mitanni diệt vong từng ngày một, biến cô ta thành nô lệ của Hittites.
Tiếng cười ngạo nghễ của Suppiluliuma vang vọng khắp nơi.
Khi Zannanza dẫn Danuhepa cùng hai người hầu đến, trong lúc mọi người thảng thốt vì nhan sắc của công chúa Mitanni thì Mursili chỉ giấu một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Zannanza hoàn thành nhiệm vụ, bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mursili.
Giữa cung điện xa hoa, ba cô gái trông lẻ loi đến đáng thương. Tuy thế, Danuhepa vẫn cố tỏ ra kiêu hãnh, gửi lời thăm hỏi đến quốc vương.
- Đức vua vĩ đại của Hittites, ta xin chuyển lời của quốc vương Tushratta đến người, nguyện thần linh phù hộ người sức khỏe và thành công.
Suppiluliuma cười nhạt:
- Cảm tạ công chúa, xin nhờ cô thay ta gửi lời chúc phúc quốc vương Tushratta, khi cô về đến Mitanni.
Những chữ cuối cùng trong câu nói của quốc vương ít nhiều mai mỉa.
Vừa lúc đó, một người lính canh từ bên ngoài chạy vào bẩm báo có thư khẩn từ Ai Cập gửi sang. Là thư của nữ hoàng Nefertiti gửi cho quốc vương Suppiluliuma, nhờ ngài chăm sóc cô em gái vừa đến Hittites.
Các nguyên lão trầm trồ, họ đã quên mất đây chính là em gái của công chúa Tadukhipa năm xưa được gả sang Ai Cập, thảo nào lại có dung mạo tuyệt vời như vậy. Chỉ có quốc vương và anh em Mursili nhận ra, trên môi công chúa Danuhepa thoáng một nụ cười đắc thắng.
Nàng ngẩng đầu cao hơn một chút, ra lệnh Asakka chuyển một văn tự đến cho người hầu của Suppiluliuma. Lớp vỏ đất nung bên ngoài được đập vỡ, bên trong là một bức thư từ Tushratta tỏ ý muốn gả con gái cho một hoàng tử của Hittites. Quốc vương vừa đọc xong bức thư, nhìn lên đã thấy công chúa Danuhepa liếc nhìn về chỗ ngồi của hoàng tử Zannanza.
Suppiluliuma suy đi tính lại, cuối cùng nở nụ cười:
- Công chúa đi đường cũng vất vả rồi, chi bằng cứ nghỉ ngơi một vài hôm, sau này chúng ta mới từ từ bàn việc hôn nhân.
- Xin theo ý quốc vương. – Danuhepa lễ phép.
- Ta thấy công chúa và Zannanza vừa gặp đã thân. Vả lại, cung điện của Zannanza chỉ toàn người trẻ tuổi như cô, chắc sẽ vui thích hơn khi ở lại hoàng cung đối diện với mấy lão già như bọn ta. Công chúa nghĩ thế nào?!
Danuhepa vô thức nhìn sang phía Zannanza, gương mặt thoáng ửng hồng. Quốc vương lại quay sang hỏi con trai:
- Zannanza, con và Mursili thay ta đón tiếp công chúa có được không?
Zannanza vui vẻ đáp:
- Dạ, không có vấn đề. Anatu gặp công chúa sẽ vui mừng lắm. – Hoàng tử ngầm nhắc nhở quốc vương về việc mình đã có người yêu.
Suppiluliuma bật cười sảng khoái rồi ra lệnh cho Zannanza đưa công chúa về cung điện.
Lúc đi cùng nhau trên một chiến xa, Mursili khẽ nói:
- Quốc vương không muốn để cô ta ở hoàng cung sợ giữ gián điệp bên mình, lại đẩy sang cho chúng ta. Em cũng không ngờ anh ngoan ngoãn vâng lời như vậy, xem anh làm cách nào giải thích với Anatu.
Zannanza nhận ra ý trêu chọc của em trai, cười cười tinh nghịch:
- Anatu sẽ không nghĩ gì đâu, anh vốn là người rất đáng tin cậy.
Mursili làm ra vẻ rất ngạc nhiên:
- Có không?! Sao từ trước đến giờ em không hay biết?!
Zannanza gật đầu một cách rất khoa trương:
- Là sự thật. – Anh đưa tay nắm lấy tay Mursili. – Em là em trai của anh, em càng phải tin anh.
Mursili không đáp lại, vì Zannanza vừa dúi vào tay anh một vật gì lành lạnh.
Hoàng tử chợt hiểu ra thái độ của Zannanza và ánh mắt của công chúa Danuhepa vừa nãy, cũng nhận ra rằng mình không nên thở phào quá sớm.
Vì trong lòng bàn tay anh, là một ngôi sao nhỏ xíu bằng kim loại.
***
Ánh trăng dịu dàng soi trên những bông hoa thanh anh màu xanh tím còn sót lại từ cuối hạ. Cung điện của Mursili hôm nay yên ắng hơn mọi ngày, có lẽ vì anh chàng hay pha trò là Apolo hiện không có mặt, cũng có lẽ vì sự hiện diện của vị khách lạ từ Mitanni đến.
Dưới bóng hương đào bên hồ nước, Zannanza trìu mến nhìn Anatu đang mân mê bụi hoa nàng mới vun trồng. Thời gian dường như không có ảnh hưởng đến cô gái này, dù nàng có cao lên đôi chút, nhưng gương mặt và ánh mắt vẫn thơ trẻ như ngày đầu tiên họ gặp nhau. Sống trong thế giới của những con người mà mỗi lời nói thốt ra đều chứa nhiều ẩn ý, mỗi hành động đều có thể mang họa vào thân, tâm hồn trong trẻo thuần khiết của nàng chính là điều mà Zannanza, một vị hoàng tử không hề có tham vọng về chính trị, trân trọng nhất.
- Anatu. – Mãi không thấy nàng nói câu nào, Zannanza đành lên tiếng trước.
- Dạ?! – Nàng dừng tay, ngẩng lên nhìn.
- Công chúa Mitanni hài lòng về căn phòng đó chứ?! – Hoàng tử cố tình gợi chuyện.
- Công chúa bảo là rất tốt. – Nàng mỉm cười. – Cô ấy rất thân thiện và dễ mến, không hề kiểu cách chút nào.
Zannanza phì cười chịu thua, lắc nhẹ đầu, đưa tay kéo Anatu vào lòng, để nàng đối diện với mình.
- Người ta đến đây hỏi cưới người chồng lý tưởng của em, đâu phải em không biết, còn khen ngợi người ta. – Anh tỏ ra nghiêm túc, cố chọc cho Anatu nổi cơn ghen.
Nụ cười trên gương mặt nàng từ từ biến mất, nàng né tránh ánh mắt của Zannanza, định đẩy hoàng tử ra nhưng anh đã nhanh tay giữ nàng lại rất chặt. Anatu không có đường thoát, cuối cùng thấp giọng nói:
- Em biết thì có thể làm gì?! Đừng nói là em, ngay cả ngài và hoàng tử Mursili cũng đâu thể tự mình quyết định những việc này.
Zannanza nhìn dáng vẻ yếu ớt bất lực của nàng, trong lòng cảm thấy vừa tội nghiệp vừa đáng yêu. Hoàng tử nở một nụ cười hạnh phúc, dịu dàng ôm siết lấy nàng.
- Sao ngài lại cười?! – Anatu có chút xấu hổ, cố vùng vẫy nhưng vô dụng.
Zannanza tựa cằm vào đỉnh đầu Anatu, giọng nói tràn ngập thương yêu:
- Hóa ra công chúa nhỏ của cung điện này cũng biết ghen!
Hoàng tử cảm nhận được trong ngực mình, Anatu đang cố lắc đầu phản đối. Anh buông lỏng vòng tay, để nàng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình.
- Nếu quốc vương thực sự chỉ định việc hôn nhân của ngài và công chúa, em sẽ rất buồn. – Chưa bao giờ Zannanza thấy đôi mắt to tròn kia có nét kiên định như thế. – Nhưng em không ghen, vì em tin vào tình cảm của ngài. Dù ngài có lấy ai, dù chỉ làm một người hầu, em cũng ở cạnh ngài. Trừ phi… - Giọng nói nàng bỗng có chút ngập ngừng. – Trừ phi ngài không còn yêu em nữa…
Một nỗi xúc động xen lẫn sự biết ơn tràn ngập trong lòng vị hoàng tử trẻ. Anh ôm chặt cô gái trước mặt như thể đang giữ lấy bảo vật quý giá nhất trên đời.
- Trước sau gì chúng ta cũng tiêu diệt Mitanni, quốc vương sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự này. – Hoàng tử thì thầm, đôi tay không ngừng vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn đang run lên nhè nhẹ. – Nhưng để tỏ ý tôn trọng công chúa, ta cũng không thể xin ông ấy ban hôn cho chúng ta bây giờ, như thế sẽ khiến em khó xử và gặp nguy hiểm. Ta hứa với em, giải quyết xong chuyện của công chúa, ta lập tức dùng nghi thức trang trọng nhất để em trở thành chính phi của ta. Chúng ta và Mursili thi xem ai có con trước, sau đó lại thi xem ai có nhiều con hơn…
Anatu xấu hổ, càng vùi sâu vào lòng Zannanza, đưa tay đấm nhẹ lên ngực hoàng tử như trách móc. Tiếng cười khúc khích của hai người khiến cả khoảng sân cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Tiếng bước chân người đi đến làm cả hai giật mình, ngẩng người lên. Anatu định rời ra nhưng liền bị Zannanza kéo lại. Anh đỡ nàng đứng dậy, cánh tay rắn chắc vẫn ôm chặt vai nàng.
- Xin lỗi, ta không biết hoàng tử ở đây. – Công chúa Danuhepa có chút ngại ngùng.
- Để công chúa thấy cảnh này, ta mới là kẻ phải xin lỗi. – Zannanza lịch sự đáp, nhưng gương mặt không có vẻ gì là ngại ngùng, càng giống như muốn để công chúa thấy rõ mình yêu Anatu đến mức nào.
Anatu tuy cảm thấy rất vui vì hành động của Zannanza, nhưng nói thế nào nàng vẫn có cái thẹn thùng của con gái, nên cuối cùng kiên quyết đẩy Zannanza ra.
- Công chúa, cô không ngủ được sao?! – Anatu cố tìm chuyện để nói tránh đi.
- Ta chỉ muốn đi dạo một chút, xem mặt trăng của Hittites có khác gì với mặt trăng của Mitanni. Không ngờ, đúng là rất khác. – Công chúa nở nụ cười tinh nghịch khiến Anatu đỏ mặt.
- Hoàng tử, ngài tiếp chuyện công chúa nhé, em mang ít rượu đến cho hai người.
Chưa kịp để Zannanza phản ứng, Anatu đã vội vàng chạy mất.
Danuhepa nhìn theo dáng vẻ ngượng ngùng của Anatu, cảm thấy cô gái này quả thật rất đơn giản, lại rất đáng yêu. Nhưng mà, trước giờ đàn ông khi nhìn thấy sắc đẹp của nàng, chưa ai có thể chối từ. Hoàng tử Zannanza tuy có thể giữ vẻ bình thản trong lần đầu gặp mặt, tuy có thể ở trước mặt nàng bày tỏ tình yêu với cô gái khác, nhưng dẫu gì anh ta cũng là một người đàn ông.
Mà, đàn ông trên đời này, được bao nhiêu người chung thủy suốt đời?! Tình yêu của bọn đế vương, hoàng tử lại càng mỏng manh, phù phiếm.
- Công chúa, cô thực sự chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị sao?!
Công chúa Danuhepa không ngờ vị hoàng tử này lại có thể thẳng thắn hỏi nàng như thế.
- Sao hoàng tử lại hỏi vậy?!
- Ta ở Hittites nhưng ít nhiều cũng được nghe về danh tiếng của công chúa Mitanni. Nghe nói tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tài, một mình thu phục Carchemish. Một người như thế, lẽ nào lại cam tâm làm vật hy sinh cho tham vọng của bọn đàn ông chúng ta?!
Công chúa nhìn Zannanza rất lâu, có chút xúc động, cuối cùng khẽ mỉm cười:
- Đến khi quốc gia của ngài sắp bị người ta xâm lấn, ngài sẽ không còn có thể hỏi những câu như vậy nữa.
- Mitanni và Hittites là kẻ thù truyền kiếp, ta không giết người thì người sẽ giết ta. Công chúa, xin đừng nói giống như Hittites là kẻ tàn bạo ngang ngược thế. – Zannanza nửa đùa nửa thật.
Danuhepa định phản bác thì Anatu quay lại, trên tay là một bình rượu cùng với một đĩa bánh. Nàng thấy không khí có vẻ căng thẳng nên cố nở nụ cười vui vẻ:
- Công chúa, chúng ta lại đằng kia, vừa uống rượu vừa nói nhé.
Danuhepa nhìn Anatu rồi quay lại nhìn Zannanza, cười nhẹ rồi lạnh nhạt bước đi:
- Ta không biết uống rượu, hai người cứ tự nhiên.
***
Trên đường trở về phòng, Danuhepa bắt gặp Mursili đang từ phía phòng mình đi lại. Nàng gật đầu chào rồi mỉm cười hỏi:
- Hoàng tử Mursili, ngài tìm ta có việc gì sao?!
- Ta chỉ tình cờ đi ngang, định xem công chúa có cần gì hay không, không ngờ công chúa đã ra ngoài đi dạo.
- Cảm ơn hoàng tử đã quan tâm.
Nàng chào Mursili rồi hướng phía phòng mình đi thẳng.
Mursili nhìn theo bóng dáng uyển chuyển kia đến tận lúc nàng đã vào phòng, đóng kín cửa.
Từ trước đến giờ, Mursili vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người rất lý trí. Chỉ cần có thể đạt được tham vọng, miễn là không quá tàn nhẫn vô lý, hoàng tử có thể làm bất cứ chuyện gì. Tình cảm nào cản chân anh, tình cảm nào vô vọng, anh đều có thể tỉnh táo gạt đi hoặc chôn vào một góc sâu kín trong lòng.
Như sự kỳ vọng của Mal Nikal, như những rung động hồn nhiên nhất mà Anatu mang lại, còn có…
Không ngờ đến cuối cùng, người anh sẽ lấy làm vợ lại là người chưa từng nói với nhau một câu nào. Như thế, rốt cuộc là đúng hay sai?!
Tại sao hơn hai năm qua, chưa một lần cho anh được hỏi?!
Hoàng tử khẽ thở dài, đưa bàn tay ra trước mặt.
Ngôi sao bé xíu bằng kim loại trong tay Mursili phản chiếu ánh trăng lấp lánh, sáng hơn cả sao trời.
Hệt như đôi mắt của một người con gái…!
/16
|