Một vầng sáng kéo dài phía chân trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như thể nó tồn tại chỉ để có được thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm vào bóng đêm.
Đã hai ngày kể từ khi Vân Linh tỉnh lại, mọi thứ tĩnh lặng đến kì hoặc.
Hàn Phong cho đến giờ phút này cũng chưa rời cô nửa bước, mỗi một động tác chăm sóc cô đều vô cùng dịu dàng, cẩn thận. Thế giới của hai người họ hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo, dù thời gian hay thời tiết có biến chuyển thế nào, nơi đó vẫn vậy chỉ anh và cô cùng tình yêu cao đẹp giữa họ.
Ngoài phòng bệnh, một già một trẻ đối diện với cô gái tóc vàng, vẻ mặt cả hai rõ ràng hiện lên sự đau thương.
Rain mất bình tĩnh gầm lên, trong đôi mắt nâu vài vệt đỏ bắt đầu xuất hiện.
-Cô nói vậy là sao ? Chẳng phải cô là bác sĩ tâm lí giỏi nhất sao, em gái tôi tại sao lại thành ra như vậy?
Sắc mặt Alice tái nhợt, mặc dù rất tin tưởng vào khả năng của bản thân nhưng đối diện với sự giận dữ đáng sợ kia, cô có chút hoảng hốt.
-Tôi…tôi không nói là sẽ hết cách nhưng mà…..
Hơi thở Hạ Vĩnh có phần dồn dập, khuôn mặt già nua nhăn lại kiềm nén cơn đả kích đang dấy lên trong lòng.
-Tại sao Vân Linh lại như vậy, ngoại trừ Đình Hàn Phong, bất kì ai đến gần cũng la hét, sợ hãi……rõ ràng là nó đã tỉnh nhưng không muốn tiếp xúc với ai. Nếu cả đời cứ thế này, có phải…có phải ta sẽ mất đi đứa con gái này không? Ông trời ơi!
Trước sự xúc động của hai người, Alice có phần cảm thông. Là một bác sĩ tâm lí cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người nhưng đây là trường hợp đặc biệt nhất.
Cô gái kia là một người khiếm thị, vốn dĩ tinh thần sẽ không giống người bình thường, sống nội tâm và vô cảm lại trải qua “sự việc kia” ắc hẳn tình trạng càng tệ.
Cô ấy đột nhiên sợ hãi trước người khác kể cả người thân của mình, cú sốc khiến cô hoàn toàn khủng hoảng, tâm lí bắt đầu có những dấu hiệu tiêu cực nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn kết quả xấu nhất có thể là tự tử.
Alice rất không mong muốn điều này xảy ra, ban đầu cô còn ghen tị và ngưỡng mộ khi thấy sự yêu thương của chàng trai hoàn mỹ kia dành cho cô ấy nhưng giờ đây sau khi biết được “sự thật” đau lòng từ người nhà bệnh nhân, cô bỗng dưng cảm thấy thương tâm.
Đôi mắt đẹp như phát sáng, giọng Pháp mềm mại lại vang lên.
-Tôi hứa với hai người, dù phải dùng bất kì phương pháp nào tôi cũng sẽ giúp cô ấy bình phục trở lại. Xin hãy tin tôi.
Nhận được sự đảm bảo từ bác sĩ, Rain dần bình tĩnh anh quay sang dịch lại tiếng Việt cho ba mình, cố gắng trấn an ông.
Dãy hành lang dài hun hút, những chiếc bóng đau thương đổ dài trên nền gạch bóng loáng.
Trước cửa phòng bệnh, đám người áo đen vẫn kiên trì túc trực. Tổ chức Kate đào tạo ra họ để thực hiện nhiệm vụ này, trở thành những cận vệ xuất sắc bảo đảm sự an toàn của Đình gia.
Hoàng hôn buông xuống, căn phòng được phủ một màu tím nhạt. Vệt nắng cuối cùng yếu ớt hắt lên khuôn má trắng nõn, phản chiếu những ưu thương trong đôi mắt buồn sâu hút.
Men theo vệt nắng, Hàn Phong nhìn vào thân người bé nhỏ trong lòng mình, tim anh không ngừng đau đớn, đáy lòng dồn nén thứ xúc cảm chua xót ngày ngày giày vò, dằn xé tâm trí anh.
Vân Linh của anh, người con gái mà định mệnh mang đến cuộc đời anh đang phải chịu bao đau đớn. Dù cô không khóc trước mặt anh, dù đôi mắt trong veo ấy giờ đây vô hồn nhưng anh vẫn cảm nhận rất rõ nỗi hoang mang, sợ hãi tột độ kia.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô nói với anh chỉ duy nhất một câu “Hàn Phong, là anh phải không? Có phải em đang mơ” anh đã vui biết bao khi nghe được giọng nói ấy, chỉ bấy nhiêu thôi anh cảm tưởng thế giới này không còn thứ thanh âm nào khiến anh hạnh phúc đến rơi lệ thế kia, vậy mà mọi chuyện lại khác đi.
Ánh mắt cô bắt đầu xuất hiện sự hốt hoảng và tuyệt vọng, vòng tay anh đôi lúc cứng đờ khi thân người bé nhỏ run lên bần bật .
Vào một đêm, khi bắt gặp cô co ro nắm chặt chăng, anh vội vàng ôm lấy cô nhưng Vân Linh khi ấy bỗng nhiên mất kiểm soát, cô điên loạn gào thét, cố sức đẩy anh ra, luôn miệng van xin anh hãy buông tha, đừng chạm vào cô.
Anh biết cô vẫn luôn nhớ đến “chuyện kia”, nó ám ảnh khiến cô kích động và mất kiểm soát.
Mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của Vân Linh, Hàn Phong ôm chặt cô, cúi đầu nuốt lấy tiếng khóc nức nở. Giây phút ấy, anh chỉ hận bản thân không thể đến sớm hơn, nếu anh đến kịp lúc mọi chuyện đã không thế này.
Nụ hôn mãnh liệt như xoa dịu nỗi đau đang giẫm đạp tim Vân Linh, hương cỏ May quen thuộc tràn vào khoang miệng, kéo cô trở về những khoảnh khắc đẹp đẽ mang tên Gió Lạnh.
Đôi môi Hàn Phòng mạnh mẽ trấn áp lại dịu dàng cuốn đi nỗi sợ hãi vô hình, Vân Linh dần thả lỏng cơ thể căng cứng, an lành say giấc trong vòng tay ấm áp của anh.
Từ đêm đó, thái độ cô đột ngột thay đổi, thất thần và ngoan ngoãn như đứa trẻ. Trừ việc đùng đùng nổi giận hay sợ hãi trước sự tiếp xúc của người khác, đối với sự chăm sóc của Hàn Phong, Vân Linh hoàn toàn tiếp nhận.
Cô như chú búp bê, xinh đẹp nhưng vô hồn.
Mỗi buổi sáng, anh và cô sẽ ngồi bên cửa sổ, anh giúp cô chải tóc, lau mặt. Qua tấm kính thủy tinh trong suốt, đôi mắt trong veo không gợn bất kì cảm xúc nào.
Hàn Phong cứ thế như người bảo mẫu vô cùng dịu dàng, bón cơm, cho cô uống thuốc, Vân Linh lại giữ đúng vai trò của cô bé chăm ngoan, chỉ việc há miệng.
Tối đến, anh lại ôm chặt cô, giọng anh trầm ấm thì thào điều gì đó, con người đen láy hằn rõ nỗi đau cùng bất lực.
Ánh trăng đôi khi xuyên qua ô cửa quên kéo màn, lóe sáng giọt nước mắt dưới hàng mi xinh đẹp.
Vân Linh chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, hằng ngày phải bày ra bộ mặt ngơ ngẩn trước sự chăm sóc chân thành của anh. Cô biết anh rất đau khổ nhưng nếu cô như thế này mà trở về bên cạnh anh, Vân Linh thà cắn chặt răng để cơn đau dày xéo mình, hàng đêm lẳng lặng mà rơi lệ.
Anh phải xứng đáng với những gì cao quý, thuần khiết nhất. Con người “dơ bẩn” như cô mãi mãi không xứng với anh. Hạ Vân Linh chưa bao giờ đem lại hạnh phúc cho người khác, bên cạnh cô mọi người chỉ đau khổ và bất hạnh.
Mẹ đã như thế rời cô đi, cô tiếp tục tồn tại để tổn thương Thiên Bảo, liên lụy Nhã Nhi, khiến Rain và ba phải đau lòng. Cũng do cô mà Hàn Phong phải thế này, vứt bỏ sự cao ngạo, tôn quý của bản thân để ngày đêm bên cạnh cô.
Anh là thứ ánh sáng ấm áp và chói lóa nhất trong cuộc đời mà cô may mắn “bắt gặp” nhưng cuối cùng, sau những gì đã xảy ra Vân Linh biết mình sẽ làm chúng mờ nhạt nếu với tay chạm vào.
Cô sẽ tiếp tục giả vờ, ngốc nghếch cũng được, điên khùng cũng chẳng sao đến một lúc nào đó anh và mọi người sẽ mệt mỏi, chán chường, họ sẽ quên cô đi, chôn cái tên Hạ Vân Linh vào một góc “đáng buồn” nào đó của tâm hồn.
Một vầng sáng kéo dài phía chân trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như thể nó tồn tại chỉ để có được thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm vào bóng đêm.
Trên chiếc giường rộng lớn, Hàn Phong vẫn ôm chặt Vân Linh, tầm mắt bị bóng đêm hút lấy được kéo trở về. Anh tì cằm vào vai cô, giọng nói trầm khàn mang theo đau thương cất lên.
-Vân Linh, giày vò bản thân như thế là quá đủ, anh sẽ phát điên nếu em tiếp tục né tránh thế này!
Cô tưởng giả vờ thế kia là có thể qua mặt anh sao. Hàn Phong hiểu cô đang nghĩ gì, anh cũng biết cô muốn anh vì nản lòng mà bỏ cuộc, chấp nhận rời xa cô .
Anh cảm nhận rất rõ dư vị quyến luyến trên môi cô, mơ hồ giữa sự từ bỏ và níu kéo. Mỗi sáng thức dậy, chiếc gối cô nằm luôn có vết ẩm ướt của nước, anh biết cô đã khóc rất nhiều, cứ mỗi lần như vậy Hàn Phong tưởng chừng cơn đau có thể bóp ngạt hơi thở mình.
Anh không nói ra vì hy vọng cô sẽ từ từ bình tâm, mong tình yêu dịu dàng và ấm áp mà anh cố gắng tạo ra có thể xoa dịu tâm hồn thương tổn của cô. Nhưng Vân Linh lại quá cố chấp, cô thà một mình chịu đau, đẩy anh ra khỏi thế giới mà cô đang tồn tại.
-Em nhẫn tâm nhìn thấy mọi người vì em mà đau lòng sao?
Lời nói của anh chọc thật sâu vào tim Vân Linh, cô cúi đầu, vòng hai tay siết chặt đôi vai đang run rẩy của mình.
-Hàn Phong, coi như em cầu xin anh, tránh xa em ra! Em không còn thuần khiết, tên cầm thú đó đã vấy bẩn em...em rất dơ bẩn!
Tiếng khóc nức nở của cô như hàng vạn mũi tên xuyên qua người Hàn Phong, đôi mắt đen xoáy sâu vào bờ vai không ngừng run lên trước mặt.
-Hạ Vân Linh! Với anh, em là người con gái thuần khiết nhất, trong sáng nhất cõi đời này, không gì có thể vấy bẩn được tâm hồn thánh thiện của em. Anh yêu Hạ Vân Linh, yêu tâm hồn cô ấy, con tim cô ấy, những thứ đó mãi mãi thuộc về anh.Hắn ta chạm vào người em tức là chạm vào người anh, nếu em dơ bẩn thì anh cũng vậy, tại sao em lại lãng tránh anh?
Vân Linh khóc càng lớn, cắn chặt môi. Từng giọt máu từ môi chảy xuống khóe miệng hòa vào dòng nước mắt mặng đắng.
-Anh không thể cả đời chăm sóc kẻ mù lòa như em được, Hàn Phong à….Em mãi mãi không biết bộ dạng anh trông thế nào, trước mặt em là những ai, kẻ xấu nhất định sẽ lợi dụng em làm hại anh. Tương lai của anh sẽ bị hủy nếu tiếp tục bên cạnh em.
Nuốt tất cả vào tim, Vân Linh nghẹn ngào thốt ra lời nói mà chính bản thân cô không muốn nói nhất.
-Em không xứng với tình yêu của anh! Anh tốt như vậy sẽ có người khác yêu anh, xứng đáng với anh….hơn em.
Gió rít qua khe cửa, từng hồi một ập đến những cơn lạnh. Cái lạnh đột ngột, dị thường giữa đêm xuân tuyệt đẹp.
Đã hai ngày kể từ khi Vân Linh tỉnh lại, mọi thứ tĩnh lặng đến kì hoặc.
Hàn Phong cho đến giờ phút này cũng chưa rời cô nửa bước, mỗi một động tác chăm sóc cô đều vô cùng dịu dàng, cẩn thận. Thế giới của hai người họ hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo, dù thời gian hay thời tiết có biến chuyển thế nào, nơi đó vẫn vậy chỉ anh và cô cùng tình yêu cao đẹp giữa họ.
Ngoài phòng bệnh, một già một trẻ đối diện với cô gái tóc vàng, vẻ mặt cả hai rõ ràng hiện lên sự đau thương.
Rain mất bình tĩnh gầm lên, trong đôi mắt nâu vài vệt đỏ bắt đầu xuất hiện.
-Cô nói vậy là sao ? Chẳng phải cô là bác sĩ tâm lí giỏi nhất sao, em gái tôi tại sao lại thành ra như vậy?
Sắc mặt Alice tái nhợt, mặc dù rất tin tưởng vào khả năng của bản thân nhưng đối diện với sự giận dữ đáng sợ kia, cô có chút hoảng hốt.
-Tôi…tôi không nói là sẽ hết cách nhưng mà…..
Hơi thở Hạ Vĩnh có phần dồn dập, khuôn mặt già nua nhăn lại kiềm nén cơn đả kích đang dấy lên trong lòng.
-Tại sao Vân Linh lại như vậy, ngoại trừ Đình Hàn Phong, bất kì ai đến gần cũng la hét, sợ hãi……rõ ràng là nó đã tỉnh nhưng không muốn tiếp xúc với ai. Nếu cả đời cứ thế này, có phải…có phải ta sẽ mất đi đứa con gái này không? Ông trời ơi!
Trước sự xúc động của hai người, Alice có phần cảm thông. Là một bác sĩ tâm lí cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người nhưng đây là trường hợp đặc biệt nhất.
Cô gái kia là một người khiếm thị, vốn dĩ tinh thần sẽ không giống người bình thường, sống nội tâm và vô cảm lại trải qua “sự việc kia” ắc hẳn tình trạng càng tệ.
Cô ấy đột nhiên sợ hãi trước người khác kể cả người thân của mình, cú sốc khiến cô hoàn toàn khủng hoảng, tâm lí bắt đầu có những dấu hiệu tiêu cực nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn kết quả xấu nhất có thể là tự tử.
Alice rất không mong muốn điều này xảy ra, ban đầu cô còn ghen tị và ngưỡng mộ khi thấy sự yêu thương của chàng trai hoàn mỹ kia dành cho cô ấy nhưng giờ đây sau khi biết được “sự thật” đau lòng từ người nhà bệnh nhân, cô bỗng dưng cảm thấy thương tâm.
Đôi mắt đẹp như phát sáng, giọng Pháp mềm mại lại vang lên.
-Tôi hứa với hai người, dù phải dùng bất kì phương pháp nào tôi cũng sẽ giúp cô ấy bình phục trở lại. Xin hãy tin tôi.
Nhận được sự đảm bảo từ bác sĩ, Rain dần bình tĩnh anh quay sang dịch lại tiếng Việt cho ba mình, cố gắng trấn an ông.
Dãy hành lang dài hun hút, những chiếc bóng đau thương đổ dài trên nền gạch bóng loáng.
Trước cửa phòng bệnh, đám người áo đen vẫn kiên trì túc trực. Tổ chức Kate đào tạo ra họ để thực hiện nhiệm vụ này, trở thành những cận vệ xuất sắc bảo đảm sự an toàn của Đình gia.
Hoàng hôn buông xuống, căn phòng được phủ một màu tím nhạt. Vệt nắng cuối cùng yếu ớt hắt lên khuôn má trắng nõn, phản chiếu những ưu thương trong đôi mắt buồn sâu hút.
Men theo vệt nắng, Hàn Phong nhìn vào thân người bé nhỏ trong lòng mình, tim anh không ngừng đau đớn, đáy lòng dồn nén thứ xúc cảm chua xót ngày ngày giày vò, dằn xé tâm trí anh.
Vân Linh của anh, người con gái mà định mệnh mang đến cuộc đời anh đang phải chịu bao đau đớn. Dù cô không khóc trước mặt anh, dù đôi mắt trong veo ấy giờ đây vô hồn nhưng anh vẫn cảm nhận rất rõ nỗi hoang mang, sợ hãi tột độ kia.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô nói với anh chỉ duy nhất một câu “Hàn Phong, là anh phải không? Có phải em đang mơ” anh đã vui biết bao khi nghe được giọng nói ấy, chỉ bấy nhiêu thôi anh cảm tưởng thế giới này không còn thứ thanh âm nào khiến anh hạnh phúc đến rơi lệ thế kia, vậy mà mọi chuyện lại khác đi.
Ánh mắt cô bắt đầu xuất hiện sự hốt hoảng và tuyệt vọng, vòng tay anh đôi lúc cứng đờ khi thân người bé nhỏ run lên bần bật .
Vào một đêm, khi bắt gặp cô co ro nắm chặt chăng, anh vội vàng ôm lấy cô nhưng Vân Linh khi ấy bỗng nhiên mất kiểm soát, cô điên loạn gào thét, cố sức đẩy anh ra, luôn miệng van xin anh hãy buông tha, đừng chạm vào cô.
Anh biết cô vẫn luôn nhớ đến “chuyện kia”, nó ám ảnh khiến cô kích động và mất kiểm soát.
Mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của Vân Linh, Hàn Phong ôm chặt cô, cúi đầu nuốt lấy tiếng khóc nức nở. Giây phút ấy, anh chỉ hận bản thân không thể đến sớm hơn, nếu anh đến kịp lúc mọi chuyện đã không thế này.
Nụ hôn mãnh liệt như xoa dịu nỗi đau đang giẫm đạp tim Vân Linh, hương cỏ May quen thuộc tràn vào khoang miệng, kéo cô trở về những khoảnh khắc đẹp đẽ mang tên Gió Lạnh.
Đôi môi Hàn Phòng mạnh mẽ trấn áp lại dịu dàng cuốn đi nỗi sợ hãi vô hình, Vân Linh dần thả lỏng cơ thể căng cứng, an lành say giấc trong vòng tay ấm áp của anh.
Từ đêm đó, thái độ cô đột ngột thay đổi, thất thần và ngoan ngoãn như đứa trẻ. Trừ việc đùng đùng nổi giận hay sợ hãi trước sự tiếp xúc của người khác, đối với sự chăm sóc của Hàn Phong, Vân Linh hoàn toàn tiếp nhận.
Cô như chú búp bê, xinh đẹp nhưng vô hồn.
Mỗi buổi sáng, anh và cô sẽ ngồi bên cửa sổ, anh giúp cô chải tóc, lau mặt. Qua tấm kính thủy tinh trong suốt, đôi mắt trong veo không gợn bất kì cảm xúc nào.
Hàn Phong cứ thế như người bảo mẫu vô cùng dịu dàng, bón cơm, cho cô uống thuốc, Vân Linh lại giữ đúng vai trò của cô bé chăm ngoan, chỉ việc há miệng.
Tối đến, anh lại ôm chặt cô, giọng anh trầm ấm thì thào điều gì đó, con người đen láy hằn rõ nỗi đau cùng bất lực.
Ánh trăng đôi khi xuyên qua ô cửa quên kéo màn, lóe sáng giọt nước mắt dưới hàng mi xinh đẹp.
Vân Linh chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, hằng ngày phải bày ra bộ mặt ngơ ngẩn trước sự chăm sóc chân thành của anh. Cô biết anh rất đau khổ nhưng nếu cô như thế này mà trở về bên cạnh anh, Vân Linh thà cắn chặt răng để cơn đau dày xéo mình, hàng đêm lẳng lặng mà rơi lệ.
Anh phải xứng đáng với những gì cao quý, thuần khiết nhất. Con người “dơ bẩn” như cô mãi mãi không xứng với anh. Hạ Vân Linh chưa bao giờ đem lại hạnh phúc cho người khác, bên cạnh cô mọi người chỉ đau khổ và bất hạnh.
Mẹ đã như thế rời cô đi, cô tiếp tục tồn tại để tổn thương Thiên Bảo, liên lụy Nhã Nhi, khiến Rain và ba phải đau lòng. Cũng do cô mà Hàn Phong phải thế này, vứt bỏ sự cao ngạo, tôn quý của bản thân để ngày đêm bên cạnh cô.
Anh là thứ ánh sáng ấm áp và chói lóa nhất trong cuộc đời mà cô may mắn “bắt gặp” nhưng cuối cùng, sau những gì đã xảy ra Vân Linh biết mình sẽ làm chúng mờ nhạt nếu với tay chạm vào.
Cô sẽ tiếp tục giả vờ, ngốc nghếch cũng được, điên khùng cũng chẳng sao đến một lúc nào đó anh và mọi người sẽ mệt mỏi, chán chường, họ sẽ quên cô đi, chôn cái tên Hạ Vân Linh vào một góc “đáng buồn” nào đó của tâm hồn.
Một vầng sáng kéo dài phía chân trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như thể nó tồn tại chỉ để có được thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm vào bóng đêm.
Trên chiếc giường rộng lớn, Hàn Phong vẫn ôm chặt Vân Linh, tầm mắt bị bóng đêm hút lấy được kéo trở về. Anh tì cằm vào vai cô, giọng nói trầm khàn mang theo đau thương cất lên.
-Vân Linh, giày vò bản thân như thế là quá đủ, anh sẽ phát điên nếu em tiếp tục né tránh thế này!
Cô tưởng giả vờ thế kia là có thể qua mặt anh sao. Hàn Phong hiểu cô đang nghĩ gì, anh cũng biết cô muốn anh vì nản lòng mà bỏ cuộc, chấp nhận rời xa cô .
Anh cảm nhận rất rõ dư vị quyến luyến trên môi cô, mơ hồ giữa sự từ bỏ và níu kéo. Mỗi sáng thức dậy, chiếc gối cô nằm luôn có vết ẩm ướt của nước, anh biết cô đã khóc rất nhiều, cứ mỗi lần như vậy Hàn Phong tưởng chừng cơn đau có thể bóp ngạt hơi thở mình.
Anh không nói ra vì hy vọng cô sẽ từ từ bình tâm, mong tình yêu dịu dàng và ấm áp mà anh cố gắng tạo ra có thể xoa dịu tâm hồn thương tổn của cô. Nhưng Vân Linh lại quá cố chấp, cô thà một mình chịu đau, đẩy anh ra khỏi thế giới mà cô đang tồn tại.
-Em nhẫn tâm nhìn thấy mọi người vì em mà đau lòng sao?
Lời nói của anh chọc thật sâu vào tim Vân Linh, cô cúi đầu, vòng hai tay siết chặt đôi vai đang run rẩy của mình.
-Hàn Phong, coi như em cầu xin anh, tránh xa em ra! Em không còn thuần khiết, tên cầm thú đó đã vấy bẩn em...em rất dơ bẩn!
Tiếng khóc nức nở của cô như hàng vạn mũi tên xuyên qua người Hàn Phong, đôi mắt đen xoáy sâu vào bờ vai không ngừng run lên trước mặt.
-Hạ Vân Linh! Với anh, em là người con gái thuần khiết nhất, trong sáng nhất cõi đời này, không gì có thể vấy bẩn được tâm hồn thánh thiện của em. Anh yêu Hạ Vân Linh, yêu tâm hồn cô ấy, con tim cô ấy, những thứ đó mãi mãi thuộc về anh.Hắn ta chạm vào người em tức là chạm vào người anh, nếu em dơ bẩn thì anh cũng vậy, tại sao em lại lãng tránh anh?
Vân Linh khóc càng lớn, cắn chặt môi. Từng giọt máu từ môi chảy xuống khóe miệng hòa vào dòng nước mắt mặng đắng.
-Anh không thể cả đời chăm sóc kẻ mù lòa như em được, Hàn Phong à….Em mãi mãi không biết bộ dạng anh trông thế nào, trước mặt em là những ai, kẻ xấu nhất định sẽ lợi dụng em làm hại anh. Tương lai của anh sẽ bị hủy nếu tiếp tục bên cạnh em.
Nuốt tất cả vào tim, Vân Linh nghẹn ngào thốt ra lời nói mà chính bản thân cô không muốn nói nhất.
-Em không xứng với tình yêu của anh! Anh tốt như vậy sẽ có người khác yêu anh, xứng đáng với anh….hơn em.
Gió rít qua khe cửa, từng hồi một ập đến những cơn lạnh. Cái lạnh đột ngột, dị thường giữa đêm xuân tuyệt đẹp.
/60
|