Một đời đuổi theo những hận thù và cái giá phải trả là đánh mất tất cả.
Khu rừng ngày càng âm u và lạnh lẽo. Tòa lâu đài sừng sững ngập mùi máu và khói súng, tất cả đang chờ đợi sự “hủy diệt” gần trong gang tất.
Trong căn phòng lớn nhất của tòa lâu đài,hai mảng màu đen và đỏ đặc biệt lôi cuốn, tương phản. Một sự ngạo mạng mang sức đe dọa đáng sợ, một vẻ gian xảo nhưng cam chịu và khuất phục.
Cả hai cùng tồn tại, đối lập song song , tạo nên cục diện chưa từng có trong lịch sử “thế giới ngầm’.
Khi mọi việc trở nên căng thẳng, mọi người bày ra nhiều vẻ mặt với những sắc thái biểu cảm rất khác nhau thì Gió Lạnh lại hoàn toàn im lặng, thần thái trầm tĩnh rợn người.
Tất cả dõi mắt nhìn vào vị trí cao nhất của căn phòng, trên chiếc ghế lấp lánh ánh bạc, thân người cao lớn như cách biệt với thế giới hiện tại, ngón tay thư thả gõ nhẹ trên thành ghế.
Thanh âm phát ra vang vào không gian yên tĩnh, từng nhịp gõ mang theo hơi thở, mạch đập của những trái tim run rẩy. Tiếng động ấy đều đều, không nhanh, không chậm nhưng có sức ép cực kì to lớn, đếm ngược từng giây phút cuối cùng cho sự tồn tại của những kẻ lầm đường.
Ngay từ khi bắt đầu, không ai dám nghĩ đến kết quả cuối cùng. Dù họ biết mình đang đối đầu với ai, dù những luật lệ và quy tắc tàn độc của Gió Lạnh từng khiến họ sợ hãi, nhưng màu đỏ và biểu tượng Hoa Hồng trên áo đã định sẵn một con đường, họ không có quyền lựa chọn.
Việc Rose cần làm bây giờ là chờ đợi một phán quyết, những chiếc áo đỏ sẽ phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình.
Từng đợt gió tràn vào khoảng không rộng lớn của căn phòng, thân người nhỏ nhắn bắt đầu co rúm vì lạnh, cơn rét buốt tận đáy lòng cuồn cuộn xô xát con tim đang rỉ máu, cứ luồn lách mà khoét sâu, bòn rút những ấm áp cuối cùng còn sót lại. Dồn sức lực yếu ớt vào cánh tay chằn chịt vết xướt, Diệp Khanh cố gượng thân người về phía trước, ngẩng cao đầu nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về mình, cất giọng căm phẫn:
-Ông trời đã định sẽ có ngày hôm nay …..nhưng Đình Hàn Phong, dù anh có hủy một trăm, một ngàn Rose, những tội lỗi của Đình Khiêm cũng không thể xóa hết. Con trai ông ta, con cháu của Đình gia phải chịu kết cục mà Đình Khiêm đã tạo ra, các người sẽ gặp bất hạnh. Kể cả anh, người con gái mà Gió Lạnh yêu nhất cũng không thể thuộc về mình..haha..đáng! Rất đáng!
Tất cả giương mắt nhìn vào bộ dạng điên cuồng của Diệp Khanh, lời nguyền rủa cùng tiếng cười cay độc làm Kate phẫn nộ. Jonh tức giận đến gần cô ta, bàn tay to lớn không thương tiếc giáng xuống khuôn mặt đã sớm bị vạch trần.
-Khốn kiếp! Cô nghĩ mình là ai mà dám to tiếng! Rose đã bại dưới tay Kate, các người sớm muộn cũng sẽ gặp lại lão già Đông Khánh đáng chết kia thôi!
Lời nói vừa dứt, Jonh đã bị Diệp Khanh hung hăng cắn vào tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh, thân thể quằn quại khi nãy bỗng nhiên cứng rắn lạ thường.
-Câm miệng! Anh lấy quyền gì gọi tên ông ấy….Các người nghĩ mình trong sạch, thuần khiết lắm sao? Đừng quên ba tôi chết như thế nào, ai đã bức ông ấy đến bước đường cùng, ai hại chúng tôi nhà tan cửa nát. Tôi mười tuổi phải uống máu mà sống, nằm trên xác mà ngủ….nếu ba tôi đáng chết thì Đình Khiêm nên chết ngàn vạn lần!
Nhịp gõ ghê rợn khi nãy đột ngột dừng lại, thanh âm duy nhất còn lại là giọng nói chứa đầy hận thù của cô gái. Từng câu từng chữ đay nghiến bật ra khiến tất cả nín lặng. Mọi người sửng sờ trước lời buộc tội xé lòng của cô gái, nữ chủ nhân của một tổ chức tàn độc khét tiếng.
Dù nhân cách của cô ta làm người khác khó tin tưởng nhưng hành động và vẻ mặt oán hận kia lại gây cảm giác chân thực đến gai người, những ánh mắt mờ mịt nhìn nhau, âm thầm liên tưởng đến một bí mật động trời mà họ không thể tin nổi.
Quyền lực và địa vị là thứ vũ khí mạnh nhất của con người. Có chúng, con người có tất cả, thâu tóm mọi thứ, đạp đổ những trở ngại để đứng trên đầu người khác. Cơ ngơi của Đình Khiêm có lẽ cũng từ đây mà ra, ông ta dùng thủ đoạn, lợi dụng danh nghĩa trong sạch của mình để tiêu diệt Đông Khánh, ác ma có tâm ý “quay đầu”.
Lời cáo buộc chủ quan của cô gái tuy yếu ớt nhưng đã làm chấn động không ít tư tưởng, nó khiến họ mơ hồ, khó hiểu và mất lòng tin.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về Gió Lạnh, tia hoài nghi xen lẫn sợ hãi quấn lấy những đôi mắt tinh anh của Kate.
Jonh và Rain bất giác cùng nhíu mày, cả hai nhìn về Diệp Khanh rồi nặng nề lướt qua những gương mặt đang tỏ vẻ nghi ngại. Tâm trạng hỗn loạn khiến cả hai vô ý bỏ qua một số biểu hiện lạ thường của hai người đàn ông.
Dưới cặp kính đen bóng loáng, chàng trai đảo mắt nhìn về khuôn mặt béo ú khuất sau đám người áo đỏ, cánh môi hờ hững cong lên sự khinh bỉ khi bắt gặp đôi mắt cáo già đang híp lại, nở nụ cười gian xảo chờ xem kịch hay.
Một lần nữa cả căn phòng rơi vào tình thế căng cứng, mọi người vẫn âm thầm chờ đợi câu trả lời từ “chỉ huy tối cao”, dù anh bác bỏ những gì họ vừa nghe thấy, dù đó là sự thật đi chăng nữa thì họ vẫn hoàn toàn tin tưởng. Bởi lời nói của anh là phán quyết, là mệnh lệnh tối cao mà họ có chết, vẫn phải chấp hành.
Khi sự hỗn loạn và bất an cứ thế xuất hiện trong nhiều ánh mắt, một bóng người cao gầy đột ngột tiến lên phía trước.
Khẽ nâng cao gọng kính, Ken nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy lửa hận của Diệp Khanh, cất giọng máy móc:
-Diệp Khanh, con gái của Diệp Đông Khánh, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Tám năm trước may mắn được cứu thoát sau vụ lật đổ chủ nhân đương nhiệm, diệt trừ tổ chức Rose. Mười một tuổi tham gia khóa huấn luyện cực kì tàn khốc của giới Sát thủ và hoàn thành xuất sắc. Mười lăm tuổi trở thành nữ chủ nhân của Rose. Trong vòng ba năm lãnh đạo Rose, đã tiêu diệt 12 tổ chức vừa và nhỏ, thành lập nhiều đơn vị kỹ thuật chuyên phá hoại thông tin và tình báo Quốc gia. Hai tháng trước xin vào học tại Học viện Richard, tiếp cận và làm bạn với duy nhất một người là Hạ Vân Linh….
Một loạt các thông tin về Diệp Khanh được Ken đưa ra hết sức rõ ràng và chi tiết. Điều làm không ít người thán phục là khả năng và bản lĩnh của cô gái, thật không thể tưởng tượng một đứa trẻ mười tuổi tay nhuộm đầy máu, giẫm đạp lên xác người để sống xót trong thế giới tàn khốc ấy.
Trong môi trường đó, con người thường dễ lầm lẫn về mục đích tồn tại của bản thân. Diệp Khanh cũng vậy, cô ta mạnh mẽ nhờ chồng chất những hận thù, ác độc và nhẫn tâm để tự vệ.
Không một ai có thể ngăn cản kế hoạch trả thù đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo từ rất nhiều năm. Nhưng Đình Hàn Phong đã thay đổi tất cả, phá hủy những hy vọng cùng con tim đầy gai độc của Diệp Khanh.
Giọng nói đều đều một lần nữa vang lên, cắt phăng những hoài nghi, ngờ vực.
-Đúng là cô rất có bản lĩnh nhưng….có một sự thật mà cô không hề biết.
Hai từ “sự thật” khiến tất cả càng tò mò, bí mật cuối cùng của vụ thanh trừng mười năm trước sẽ sáng tỏ. Tuy sự việc đã qua nhiều năm nhưng nó dẫn đến một hiện tại hết sức phức tạp. Món nợ ân oán cứ thế tiếp diễn, dù ai là kẻ chiến thắng thì việc đổ máu là không thể tránh khỏi.
Giờ phút này, tất cả thành viên của Kate và những tên bại trận của Rose nhất loạt chờ đợi, bọn họ hy vọng sự thật kia có thể chấm dứt những hậu quả tồi tệ mà quá khứ để lại, kết thúc những hận thù trong “thế giới ngầm” bao nhiêu năm qua.
Diệp Khanh ngồi bệt trên sàn, vô lực nhìn theo bóng dáng cao gầy của Ken, hốc mắt đỏ ngầu hằn lên sự tuyệt vọng.
Bước thật chậm đến một góc căn phòng, nơi bờ vai béo ú đang run lên bần bật. Ken khẽ cười, cặp kính bóng loáng phản chiếu vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi của ông ta, một tia kinh bỉ lướt qua gương mặt thư sinh rồi nhanh chóng biến mất.
-Sự thật này chắc ông phải biết rõ hơn tôi chứ, Diệp Đông Dương?
Giọng nói vừa nghi vấn vừa khẳng định của Ken làm mọi người kinh ngạc, ánh mắt một lần nữa xuất hiện tia mờ mịt.
-Ông và Diệp Đông Khánh vốn dĩ là anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng từ nhỏ Diệp Đông Khánh luôn được cha ông ưu ái hơn, cả tổ chức Rose cũng giao cho ông ta nắm quyền. Cái tên Diệp Đông Dương dần dần bị quên lãng, mọi người chỉ biết tới ông là chú Dương, một thuộc hạ trung thành không hơn không kém.
Người đàn ông sững sờ trước lời nói của Ken, cứ nghĩ cả đời này sẽ không còn ai nhắc đến tên họ của mình.
Nhắc đến họ Diệp, Diệp Đông Dương cảm thấy uất hận và chán ghét vô cùng. Bao nhiêu năm qua ông cố gắng hết sức, bán mạng vì mọi mệnh lệnh của Rose nhưng đổi lại là sự chà đạp và khinh thường của Diệp Đông Khánh.
Những hận thù tích tụ từ đó không khiến ông ta oán giận, ý định trả thù cũng không xuất hiện nếu….
-Ông đem lòng yêu một người phụ nữ tên Yên Hoa. Nhưng đáng tiếc, Diệp Đông Khánh lại cướp mất bà ấy. Không cam tâm người mình yêu trở thành chị dâu, ông ngấm ngầm mưu đồ lật đổ ngôi vị chủ nhân của anh trai. Đúng lúc Diệp Đông Khánh muốn rút khỏi giới hắc đạo, từ bỏ địa vị hiện có, ông đã ra tay và đổ mọi tội lỗi lên đầu Đình Tổng khi ông ấy cùng những người của Bạch đạo chủ động thương lượng với Diệp Đông Khánh. Chiêu một mũi tên trúng hai đích này quả thật rất hay!
Không để mọi người có cơ hội chấn động vì sự thật tưởng chừng không bao giờ lật mở, Ken tiếp tục chỉ tội Diệp Đông Dương.
-Giết chết Diệp Đông Khánh, sai người cưỡng bức vợ ông ta để rửa hận. Một tay ông sắp đặt mọi thứ, xáo trộn cả hắc bạch lưỡng đạo năm đó, khiến mọi người nghĩ Đình Tổng vì chiếm đoạt thế lực mà diệt trừ Rose. Ông cứu con gái của Diệp Đông Khánh rồi đào tạo cô ta thành bù nhìn, mượn tay cô ta cướp đoạt sản nghiệp của Đình gia….Chú Dương à, tôi nói có đúng không ?
Diệp Khanh chết lặng, cả người đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, tầm mắt vô định và trống rỗng.
Nếu hỏi người chịu tổn thương lớn nhất trong kế hoạch hoàn hảo này là ai thì câu trả lời chắc chắn là người con gái suốt mười năm mang mặt nạ kia.
Vì sự ích kỷ của Diệp Đông Dương mà đứa trẻ mười tuổi trong sáng biến thành ác ma không nhân tính. Cô ta giết sạch những ai ngáng đường, hủy hoại hết thảy kẻ cản trở. Vì mối oan thù do ông ta sắp đặt, Diệp Khanh bán linh hồn cho địa ngục, chôn vùi tình yêu, đánh đổi tình bạn.
Một đời đuổi theo những hận thù và cái giá phải trả là đánh mất tất cả.
Không quan tâm đến tâm trạng bàng hoàng của những người xung quanh, anh chàng mắt xanh bày ra vẻ mặt vô cùng háo hức trước Ken.
-Cừ lắm Ken! Nhưng những việc này làm sao cậu biết thế ?
Giơ tay đẩy gọng kính, Ken hếch mũi.
-Điều tra thôi!
Câu trả lời khiến Jonh không khỏi nghi ngờ, muốn biết được sự việc của mười năm trước không phải chuyện dễ mà đây lại là sự thật “kinh thiên động địa”, việc sắc bén vạch tội tên gian xảo Diệp Đông Dương chứng tỏ những lời Ken vừa nói hoàn toàn chính xác.
Không chịu nỗi thái độ tự tin của cậu bạn, Jonh huých vai Ken, thản nhiên khẳng định.
-Ồ ra là vậy…nhưng với năng lực “cao siêu” của cậu, điều tra được sự thật này, e….không thể.
Bị mất mặt trước rất nhiều người, bao kiêu hãnh khi nãy bỗng nhiên bay biến, Ken hậm hực nhưng vẫn quyết tâm trả đũa tên mắt xanh đáng ghét kia.
-Với năng “lực yếu kém” của tôi thì đúng thật không thể biết tường tận như thế! Nhưng nếu anh có hứng thú muốn tìm hiểu quá trình thì….
Nói nửa chừng, Ken giơ tay đẩy gọng kính theo thói quen, đôi mắt mang sự thách thức nhìn Jonh rồi hướng đến thân người cao ngạo phía trước.
-Hỏi Chỉ Huy sẽ rõ hơn!
Vài giọt mồ hôi chạy dài trên trán, Jonh thở hắt một tiếng.
Bầu không khí trở về vẻ yên lặng vốn có nhưng tâm trạng của tất cả đang không ngừng chấn động, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
Khu rừng ngày càng âm u và lạnh lẽo. Tòa lâu đài sừng sững ngập mùi máu và khói súng, tất cả đang chờ đợi sự “hủy diệt” gần trong gang tất.
Trong căn phòng lớn nhất của tòa lâu đài,hai mảng màu đen và đỏ đặc biệt lôi cuốn, tương phản. Một sự ngạo mạng mang sức đe dọa đáng sợ, một vẻ gian xảo nhưng cam chịu và khuất phục.
Cả hai cùng tồn tại, đối lập song song , tạo nên cục diện chưa từng có trong lịch sử “thế giới ngầm’.
Khi mọi việc trở nên căng thẳng, mọi người bày ra nhiều vẻ mặt với những sắc thái biểu cảm rất khác nhau thì Gió Lạnh lại hoàn toàn im lặng, thần thái trầm tĩnh rợn người.
Tất cả dõi mắt nhìn vào vị trí cao nhất của căn phòng, trên chiếc ghế lấp lánh ánh bạc, thân người cao lớn như cách biệt với thế giới hiện tại, ngón tay thư thả gõ nhẹ trên thành ghế.
Thanh âm phát ra vang vào không gian yên tĩnh, từng nhịp gõ mang theo hơi thở, mạch đập của những trái tim run rẩy. Tiếng động ấy đều đều, không nhanh, không chậm nhưng có sức ép cực kì to lớn, đếm ngược từng giây phút cuối cùng cho sự tồn tại của những kẻ lầm đường.
Ngay từ khi bắt đầu, không ai dám nghĩ đến kết quả cuối cùng. Dù họ biết mình đang đối đầu với ai, dù những luật lệ và quy tắc tàn độc của Gió Lạnh từng khiến họ sợ hãi, nhưng màu đỏ và biểu tượng Hoa Hồng trên áo đã định sẵn một con đường, họ không có quyền lựa chọn.
Việc Rose cần làm bây giờ là chờ đợi một phán quyết, những chiếc áo đỏ sẽ phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình.
Từng đợt gió tràn vào khoảng không rộng lớn của căn phòng, thân người nhỏ nhắn bắt đầu co rúm vì lạnh, cơn rét buốt tận đáy lòng cuồn cuộn xô xát con tim đang rỉ máu, cứ luồn lách mà khoét sâu, bòn rút những ấm áp cuối cùng còn sót lại. Dồn sức lực yếu ớt vào cánh tay chằn chịt vết xướt, Diệp Khanh cố gượng thân người về phía trước, ngẩng cao đầu nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về mình, cất giọng căm phẫn:
-Ông trời đã định sẽ có ngày hôm nay …..nhưng Đình Hàn Phong, dù anh có hủy một trăm, một ngàn Rose, những tội lỗi của Đình Khiêm cũng không thể xóa hết. Con trai ông ta, con cháu của Đình gia phải chịu kết cục mà Đình Khiêm đã tạo ra, các người sẽ gặp bất hạnh. Kể cả anh, người con gái mà Gió Lạnh yêu nhất cũng không thể thuộc về mình..haha..đáng! Rất đáng!
Tất cả giương mắt nhìn vào bộ dạng điên cuồng của Diệp Khanh, lời nguyền rủa cùng tiếng cười cay độc làm Kate phẫn nộ. Jonh tức giận đến gần cô ta, bàn tay to lớn không thương tiếc giáng xuống khuôn mặt đã sớm bị vạch trần.
-Khốn kiếp! Cô nghĩ mình là ai mà dám to tiếng! Rose đã bại dưới tay Kate, các người sớm muộn cũng sẽ gặp lại lão già Đông Khánh đáng chết kia thôi!
Lời nói vừa dứt, Jonh đã bị Diệp Khanh hung hăng cắn vào tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh, thân thể quằn quại khi nãy bỗng nhiên cứng rắn lạ thường.
-Câm miệng! Anh lấy quyền gì gọi tên ông ấy….Các người nghĩ mình trong sạch, thuần khiết lắm sao? Đừng quên ba tôi chết như thế nào, ai đã bức ông ấy đến bước đường cùng, ai hại chúng tôi nhà tan cửa nát. Tôi mười tuổi phải uống máu mà sống, nằm trên xác mà ngủ….nếu ba tôi đáng chết thì Đình Khiêm nên chết ngàn vạn lần!
Nhịp gõ ghê rợn khi nãy đột ngột dừng lại, thanh âm duy nhất còn lại là giọng nói chứa đầy hận thù của cô gái. Từng câu từng chữ đay nghiến bật ra khiến tất cả nín lặng. Mọi người sửng sờ trước lời buộc tội xé lòng của cô gái, nữ chủ nhân của một tổ chức tàn độc khét tiếng.
Dù nhân cách của cô ta làm người khác khó tin tưởng nhưng hành động và vẻ mặt oán hận kia lại gây cảm giác chân thực đến gai người, những ánh mắt mờ mịt nhìn nhau, âm thầm liên tưởng đến một bí mật động trời mà họ không thể tin nổi.
Quyền lực và địa vị là thứ vũ khí mạnh nhất của con người. Có chúng, con người có tất cả, thâu tóm mọi thứ, đạp đổ những trở ngại để đứng trên đầu người khác. Cơ ngơi của Đình Khiêm có lẽ cũng từ đây mà ra, ông ta dùng thủ đoạn, lợi dụng danh nghĩa trong sạch của mình để tiêu diệt Đông Khánh, ác ma có tâm ý “quay đầu”.
Lời cáo buộc chủ quan của cô gái tuy yếu ớt nhưng đã làm chấn động không ít tư tưởng, nó khiến họ mơ hồ, khó hiểu và mất lòng tin.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về Gió Lạnh, tia hoài nghi xen lẫn sợ hãi quấn lấy những đôi mắt tinh anh của Kate.
Jonh và Rain bất giác cùng nhíu mày, cả hai nhìn về Diệp Khanh rồi nặng nề lướt qua những gương mặt đang tỏ vẻ nghi ngại. Tâm trạng hỗn loạn khiến cả hai vô ý bỏ qua một số biểu hiện lạ thường của hai người đàn ông.
Dưới cặp kính đen bóng loáng, chàng trai đảo mắt nhìn về khuôn mặt béo ú khuất sau đám người áo đỏ, cánh môi hờ hững cong lên sự khinh bỉ khi bắt gặp đôi mắt cáo già đang híp lại, nở nụ cười gian xảo chờ xem kịch hay.
Một lần nữa cả căn phòng rơi vào tình thế căng cứng, mọi người vẫn âm thầm chờ đợi câu trả lời từ “chỉ huy tối cao”, dù anh bác bỏ những gì họ vừa nghe thấy, dù đó là sự thật đi chăng nữa thì họ vẫn hoàn toàn tin tưởng. Bởi lời nói của anh là phán quyết, là mệnh lệnh tối cao mà họ có chết, vẫn phải chấp hành.
Khi sự hỗn loạn và bất an cứ thế xuất hiện trong nhiều ánh mắt, một bóng người cao gầy đột ngột tiến lên phía trước.
Khẽ nâng cao gọng kính, Ken nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy lửa hận của Diệp Khanh, cất giọng máy móc:
-Diệp Khanh, con gái của Diệp Đông Khánh, năm nay vừa tròn 18 tuổi. Tám năm trước may mắn được cứu thoát sau vụ lật đổ chủ nhân đương nhiệm, diệt trừ tổ chức Rose. Mười một tuổi tham gia khóa huấn luyện cực kì tàn khốc của giới Sát thủ và hoàn thành xuất sắc. Mười lăm tuổi trở thành nữ chủ nhân của Rose. Trong vòng ba năm lãnh đạo Rose, đã tiêu diệt 12 tổ chức vừa và nhỏ, thành lập nhiều đơn vị kỹ thuật chuyên phá hoại thông tin và tình báo Quốc gia. Hai tháng trước xin vào học tại Học viện Richard, tiếp cận và làm bạn với duy nhất một người là Hạ Vân Linh….
Một loạt các thông tin về Diệp Khanh được Ken đưa ra hết sức rõ ràng và chi tiết. Điều làm không ít người thán phục là khả năng và bản lĩnh của cô gái, thật không thể tưởng tượng một đứa trẻ mười tuổi tay nhuộm đầy máu, giẫm đạp lên xác người để sống xót trong thế giới tàn khốc ấy.
Trong môi trường đó, con người thường dễ lầm lẫn về mục đích tồn tại của bản thân. Diệp Khanh cũng vậy, cô ta mạnh mẽ nhờ chồng chất những hận thù, ác độc và nhẫn tâm để tự vệ.
Không một ai có thể ngăn cản kế hoạch trả thù đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo từ rất nhiều năm. Nhưng Đình Hàn Phong đã thay đổi tất cả, phá hủy những hy vọng cùng con tim đầy gai độc của Diệp Khanh.
Giọng nói đều đều một lần nữa vang lên, cắt phăng những hoài nghi, ngờ vực.
-Đúng là cô rất có bản lĩnh nhưng….có một sự thật mà cô không hề biết.
Hai từ “sự thật” khiến tất cả càng tò mò, bí mật cuối cùng của vụ thanh trừng mười năm trước sẽ sáng tỏ. Tuy sự việc đã qua nhiều năm nhưng nó dẫn đến một hiện tại hết sức phức tạp. Món nợ ân oán cứ thế tiếp diễn, dù ai là kẻ chiến thắng thì việc đổ máu là không thể tránh khỏi.
Giờ phút này, tất cả thành viên của Kate và những tên bại trận của Rose nhất loạt chờ đợi, bọn họ hy vọng sự thật kia có thể chấm dứt những hậu quả tồi tệ mà quá khứ để lại, kết thúc những hận thù trong “thế giới ngầm” bao nhiêu năm qua.
Diệp Khanh ngồi bệt trên sàn, vô lực nhìn theo bóng dáng cao gầy của Ken, hốc mắt đỏ ngầu hằn lên sự tuyệt vọng.
Bước thật chậm đến một góc căn phòng, nơi bờ vai béo ú đang run lên bần bật. Ken khẽ cười, cặp kính bóng loáng phản chiếu vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi của ông ta, một tia kinh bỉ lướt qua gương mặt thư sinh rồi nhanh chóng biến mất.
-Sự thật này chắc ông phải biết rõ hơn tôi chứ, Diệp Đông Dương?
Giọng nói vừa nghi vấn vừa khẳng định của Ken làm mọi người kinh ngạc, ánh mắt một lần nữa xuất hiện tia mờ mịt.
-Ông và Diệp Đông Khánh vốn dĩ là anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng từ nhỏ Diệp Đông Khánh luôn được cha ông ưu ái hơn, cả tổ chức Rose cũng giao cho ông ta nắm quyền. Cái tên Diệp Đông Dương dần dần bị quên lãng, mọi người chỉ biết tới ông là chú Dương, một thuộc hạ trung thành không hơn không kém.
Người đàn ông sững sờ trước lời nói của Ken, cứ nghĩ cả đời này sẽ không còn ai nhắc đến tên họ của mình.
Nhắc đến họ Diệp, Diệp Đông Dương cảm thấy uất hận và chán ghét vô cùng. Bao nhiêu năm qua ông cố gắng hết sức, bán mạng vì mọi mệnh lệnh của Rose nhưng đổi lại là sự chà đạp và khinh thường của Diệp Đông Khánh.
Những hận thù tích tụ từ đó không khiến ông ta oán giận, ý định trả thù cũng không xuất hiện nếu….
-Ông đem lòng yêu một người phụ nữ tên Yên Hoa. Nhưng đáng tiếc, Diệp Đông Khánh lại cướp mất bà ấy. Không cam tâm người mình yêu trở thành chị dâu, ông ngấm ngầm mưu đồ lật đổ ngôi vị chủ nhân của anh trai. Đúng lúc Diệp Đông Khánh muốn rút khỏi giới hắc đạo, từ bỏ địa vị hiện có, ông đã ra tay và đổ mọi tội lỗi lên đầu Đình Tổng khi ông ấy cùng những người của Bạch đạo chủ động thương lượng với Diệp Đông Khánh. Chiêu một mũi tên trúng hai đích này quả thật rất hay!
Không để mọi người có cơ hội chấn động vì sự thật tưởng chừng không bao giờ lật mở, Ken tiếp tục chỉ tội Diệp Đông Dương.
-Giết chết Diệp Đông Khánh, sai người cưỡng bức vợ ông ta để rửa hận. Một tay ông sắp đặt mọi thứ, xáo trộn cả hắc bạch lưỡng đạo năm đó, khiến mọi người nghĩ Đình Tổng vì chiếm đoạt thế lực mà diệt trừ Rose. Ông cứu con gái của Diệp Đông Khánh rồi đào tạo cô ta thành bù nhìn, mượn tay cô ta cướp đoạt sản nghiệp của Đình gia….Chú Dương à, tôi nói có đúng không ?
Diệp Khanh chết lặng, cả người đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, tầm mắt vô định và trống rỗng.
Nếu hỏi người chịu tổn thương lớn nhất trong kế hoạch hoàn hảo này là ai thì câu trả lời chắc chắn là người con gái suốt mười năm mang mặt nạ kia.
Vì sự ích kỷ của Diệp Đông Dương mà đứa trẻ mười tuổi trong sáng biến thành ác ma không nhân tính. Cô ta giết sạch những ai ngáng đường, hủy hoại hết thảy kẻ cản trở. Vì mối oan thù do ông ta sắp đặt, Diệp Khanh bán linh hồn cho địa ngục, chôn vùi tình yêu, đánh đổi tình bạn.
Một đời đuổi theo những hận thù và cái giá phải trả là đánh mất tất cả.
Không quan tâm đến tâm trạng bàng hoàng của những người xung quanh, anh chàng mắt xanh bày ra vẻ mặt vô cùng háo hức trước Ken.
-Cừ lắm Ken! Nhưng những việc này làm sao cậu biết thế ?
Giơ tay đẩy gọng kính, Ken hếch mũi.
-Điều tra thôi!
Câu trả lời khiến Jonh không khỏi nghi ngờ, muốn biết được sự việc của mười năm trước không phải chuyện dễ mà đây lại là sự thật “kinh thiên động địa”, việc sắc bén vạch tội tên gian xảo Diệp Đông Dương chứng tỏ những lời Ken vừa nói hoàn toàn chính xác.
Không chịu nỗi thái độ tự tin của cậu bạn, Jonh huých vai Ken, thản nhiên khẳng định.
-Ồ ra là vậy…nhưng với năng lực “cao siêu” của cậu, điều tra được sự thật này, e….không thể.
Bị mất mặt trước rất nhiều người, bao kiêu hãnh khi nãy bỗng nhiên bay biến, Ken hậm hực nhưng vẫn quyết tâm trả đũa tên mắt xanh đáng ghét kia.
-Với năng “lực yếu kém” của tôi thì đúng thật không thể biết tường tận như thế! Nhưng nếu anh có hứng thú muốn tìm hiểu quá trình thì….
Nói nửa chừng, Ken giơ tay đẩy gọng kính theo thói quen, đôi mắt mang sự thách thức nhìn Jonh rồi hướng đến thân người cao ngạo phía trước.
-Hỏi Chỉ Huy sẽ rõ hơn!
Vài giọt mồ hôi chạy dài trên trán, Jonh thở hắt một tiếng.
Bầu không khí trở về vẻ yên lặng vốn có nhưng tâm trạng của tất cả đang không ngừng chấn động, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
/60
|