“Ngại quá,” Bách Liệt ho nhẹ hai tiếng, “Có chút khẩn trương nên nói thiếu một chữ… Ba Bùi, bác có khỏe không ạ, cháu là Tưởng Bách Liệt.”
Nói xong, anh nheo nheo đôi mắt phượng, vẻ tươi cười vừa thật thà vừa đơn thuần khiến người ta muốn trách móc nặng nề cũng không đành.
“Xin chào… Xin chào…” Bùi Gia Thần hậm hực nắm lấy bàn tay vẫn đang hướng về phía mình nãy giờ, biểu tình có phần xấu hổ, vốn đã định bày vẻ mặt thối cho tiểu tử này ngửi, nhưng tự nhiên lại nhảy ra một tình huống ngoài dự kiến làm ông phải khách khí hơn bình thường.
“Anh ấy có thể ở lại nhà mình không ạ…” Nhã Văn lí nhí trong cổ họng, da đầu tê rần vì lo lắng.
“À…” Gia Thần bất giác liếc Nhã Quân, nhưng Nhã Quân vẫn duy trì bộ dạng mặt sắt đen xì, tịnh không một chút cảm xúc, “Dù sao vẫn còn phòng cho khách, cậu đi theo tôi.”
“Cháu cảm ơn, đã quấy rầy gia đình rồi.” Bách Liệt hớn hở nhe răng hết cỡ.
Nhã Văn nhẹ nhàng nhìn qua phía Nhã Quân, anh chỉ lẳng lặng đút hai tay vào túi quần rồi về phòng của mình.
Nhã Văn nản lòng, cứ nghĩ nút thắt của vấn đề đã được tháo gỡ, nhưng gặp nhau rồi lại phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như cô tưởng.
Mở cửa phòng mình, Nhã Văn chết sững, cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi nơi này bao lâu, nhưng cô bỗng cảm thấy như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Bàn làm việc có một quyển sách để mở, Nhã Văn lại gần mới phát hiện, đó là quyển sách mà cô xem trước lúc ra đi. Bệ cửa sổ trồng một chậu xương rồng màu vàng, trên nhánh xương rồng tròn tròn vốn chỉ toàn gai nay đã nở những nụ hoa sắc hồng nhạt đến là đáng yêu.Tay nắm cửa vẫn còn buộc dải ruy băng đỏ từ hôn lễ của chú Gia Tu, có thể do bị phơi nắng lâu ngày nên màu đỏ đã không còn rực rỡ mà trở nên ảm đạm. Ga trải giường xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên đặt một con gấu màu vàng bị quăng quật cẩu thả, đó là quà sinh nhật của cô năm nào.
Cảnh vật trước mặt Nhã Văn bỗng trở nên mơ hồ, cô không hề muốn khóc, nhưng không hiểu sao giờ phút này trong mắt toàn là lệ.
“Giống như… con vẫn luôn ở đây phải không?” Giọng nói đầy tang thương của ba vang lên đằng sau Nhã Văn.
“…”
“Đôi lúc khi bước vào ba sẽ có loại cảm giác kỳ quái như vậy, Còn Nhã Quân thằng bé ngay cả ngay cả bản lãnh để …”
“…” Nhã Văn không dám xoay người đối diện với ba, nước mắt đong đầy trên mặt.
“Thôi con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, ba ba đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa.
Nhã Văn ngồi ở trên giường, tay nắm chặt con gấu bông màu vàng, bôi hết nước mắt nước mũi tèm nhem lên người nó, cô bỗng bật cười.
Mặc kệ như thế nào, Nhã Văn rốt cuộc cũng đã về nhà, về tới mái ấm cô ngày nhớ đêm mong.
Sáng hôm sau, Nhã Văn lờ đờ thức giấc, có phần hoài nghi liệu tất cả phải chăng chỉ là một giấc mơ.
Thế nhưng bên cạnh cô rõ ràng có một con gấu bông trông đến ngốc nghếch, trên bàn có một quyển sách đọc dang dở mới chỉ lật phân nửa, phía trước cửa sổ cây xương rồng đã nở một đóa hoa hồng nhạt nhỏ xinh, tay nắm cửa vẫn buộc sợi ruy băng màu đỏ đang phất phơ trong gió.
Nhã Văn đi tới phòng khách, trên bàn ăn đặt bốn cái bánh quẩy và hai ly sữa, cô ngẩng đầu xem lịch trên tường, hôm nay mới thứ ba.
Đột nhiên có ai đó gõ cửa, Nhã Văn hơi ngẩn người, quyết định ra mở cửa trước. Bách Liệt đứng bên ngoài, tay cầm máy chụp ảnh, chăm chú ngắm ngay mặt Nhã Văn rồi bấm tách một cái.
Nhã Văn câm nín bất lực, qua vài giây mới nói: “Anh, anh tự nhiên sao chạy ra đây…”
“Không khí buổi sáng trong lành như vậy, không nên lãng phí nha.” Bách Liệt kiểm tra tấm hình vừa chụp, thuận đà cầm lấy bánh quẩy há miệng cắn một phát.
“…” Nhã Văn đóng cửa lại, ngồi bên bàn trân trối coi Bách Liệt ăn ngon lành.
“Sao vậy, chưa tin là mình đã ở nhà rồi à?” Bách Liệt nhìn cô như có như không.
“… Có một chút.” Cô luôn cảm giác tuy mình đang ngồi ở đây nhưng tâm hồn thì đã lơ lửng phương trời nào.
“Được rồi.” Bách Liệt dùng bàn tay đầy mỡ lục tìm trong túi quần lấy ra một tấm danh thiếp, “Sáng nay xin Bùi Nhã Quân đấy.”
Nhã Văn ngạc nhiên nhận lấy, tên Nhã Quân được phóng đại bên trong mảnh giấy nhỏ màu vàng, phía trên còn đề “Nhà thiết kế và trang trí nội thất.”
“Thật ra có nhiều lúc,” Bách Liệt mở miệng đầy ự bánh, lúng búng câu được câu chăng, “Phải công nhận anh ta vô cùng đỉnh.”
Nhã Văn nhàn nhạt cười cười: “Tôi nghĩ anh ấy sẽ rất hài lòng nếu nghe thấy anh nói vậy.”
“Phải không,” Bách Liệt nhón nốt cái bánh cuối cùng bỏ tọt vào mồm, “Còn chưa chắc đâu.”
Nhã Văn đứng dậy hỏi: “Tôi thay quần áo rồi đưa anh thăm thú, muốn đi đâu nào?”
“Đi…” Bách Liệt dài giọng, tỏ vẻ suy tư, “Đi đến nơi đã để lại cho cô những hồi ức hạnh phúc nhất có được không?”
Nhã Văn quay phắt, câu trả lời của anh khiến cô thật bất ngờ.
Nơi đã để lại cho cô những hồi ức hạnh phúc nhất… E rằng, mỗi ngóc ngách trong thành phố này đều từng tạo cho cô những kỷ niệm vui vẻ, mặc dù về sau tất cả đều trở thành những câu chuyện buồn. Thế nhưng trong cơn mơ ban đên, cô luôn nằm mộng thấy mình biến thành một chú chim nhỏ, sải cánh bay lượn giữa các tòa cao ốc trong thành phố, thật giống như cô chưa từng ra đi.
Tháng sáu sau sáu giờ chiều, Thượng Hải nóng hơn, ve sầu kêu râm ran, người dân mệt mỏi gà gật tan tầm.
Đồng hồ tính tiền trên xe taxi hiện lên một con số cực kỳ bắt mắt, Bách Liệt nghi ngờ hỏi: “Giá… 67 đồng nhân dân tệ, vậy là bao nhiêu?”
Nhã Văn bị anh đánh gãy dòng suy tưởng, liếc xéo con mắt: “Là 67 đồng chứ còn gì.”
“…”
“Khoảng 30 ringgit theo tiền Malai.” Thấy vẻ mặt anh kinh ngạc, Nhã Văn khoái chí hơn một chút.
“À…” Bách Liệt gật gù, lặng lẽ bỏ ringgit trở lại ví rồi lấy tiền Đài Loan ra thanh toán.
Xuống xe taxi, trước mắt họ là một khoảng sân rộng màu xám trắng, đây là trường đại học cũ của Nhã Văn. Trong trí nhớ có biết bao địa điểm để lại cho cô những hồi ức tốt đẹp, nhưng chỉ có ngôi trường này vừa khiến cô vui sướng lại vừa gây cho cô đau khổ, một nơi đã tạo cho Nhã Văn rất nhiều hoài niệm
Bách Liệt huýt sáo, cảm thán: “Tự nhiên tôi cũng rất nhớ ngôi trường tôi đã từng học.”
Nhã Văn mỉm cười vẫy tay: “Đi thôi.”
Hai người xuyên qua quảng trường vào sâu bên trong. Hôm nay mới là thứ ba, các sinh viên túm tụm từ khắp các ngõ ngách tiến vào có phần vội vã, khuôn mặt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ thoải mái và hài lòng. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến chúng ta luôn tiếc nuối quãng đời học sinh, trường học là nơi không có muộn phiền, cho dù có, cũng có thể tạm thời quẳng ra sau ót.
Nhã Văn dẫn Bách Liệt thăm quan vài dãy nhà, cô chỉ cho anh xem lớp của mình, chỉ cho anh nơi cô ngồi làm bài tập, nơi sinh viên hẹn hò, nơi chia tay. Nhã Văn cũng thấy kinh ngạc với bản thân khi có thể nói ra việc xưa một cách bình thản đến vậy. Cứ như thể đó là câu chuyện của một ai khác mà không phải là câu chuyện của cô.
Bách Liệt chăm chú lắng nghe Nhã Văn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như Nhã Văn là một cái radio còn anh là một thính giả trung thành, không cần giao tiếp bằng lời bọn họ vẫn có thể hiểu rõ tâm tư đối phương.
Nhã Văn đến gần máy bán hàng tự động thì dừng lại, lấy ra vài xu, đút tiền vào rồi ấn nút: “Cho anh hay, chiều nào tôi cũng phải mua một chai nước khoáng, sau đó chậm rãi vừa đi vừa uống.”
Sau đó, cô cúi xuống lấy hai cái chai vừa mua đưa cho Bách Liệt một chai: “Anh uống không?”
Bách Liệt cầm lấy, không kìm được những nghi vấn tích tụ trong lòng, anh hỏi Nhã Văn: “Tôi chẳng thể hiểu nổi, sao cô cứ cố tách biệt cuộc sống trước đây và bây giờ như thể đó là hai thế giới riêng biệt vậy?”
Nhã Văn không đáp, cô mở nắp chai, tu ừng ực một lèo, tâm tình bỗng nảy sinh cảm giác sảng khoái không ngờ.
“Bùi Nhã Văn…” Cửa thang máy ngay bên cạnh đột nhiên mở, có người bước ra.
Nhã Văn quay đầu nhìn, cười toe toét: “Đại Đầu!”
Đại Đầu sửng sốt, nín lặng không nói nên lời, anh ta đứng sững rồi cười như thằng ngốc, thật không ngờ có thể gặp Bùi Nhã Văn ở chỗ này.
“Em về bao giờ…” Đại Đầu so với ngày xưa mập lên nhiều, quả đầu trái dưa hồi nào nay trông lại hơi nhỏ, trên sống mũi còn có thêm một cặp kính mắt mang đầy vẻ tri thức.
“Đêm qua…” Nhã Văn nhìn Đại đầu từ trên xuống dưới, “Sao anh lại ở đây?”
“Ủa,” Đại Đầu đẩy gọng kính, trả lời đầy bất ngờ: “Nhã Quân không nói cho em hay à, anh là giáo sư của trường mà.”
“Thật?! Giáo sư? Đừng nói là môn sinh học nha, không tốt lắm đâu…” Nhã Văn há hốc miệng kinh ngạc.
“…” Đại Đầu đảo mắt xung quanh, may thay không có sinh viên nào lảng vảng gần đây, “Dĩ nhiên không phải, anh dạy vật lý.”
“À…” Nhã Văn xụ mặt liếc anh, mất hết cả hứng.
Đại Đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, chợt thấy Bách Liệt vốn vẫn đứng lù lù cạnh Nhã Văn.
“Chào anh.” Bách Liệt nheo mắt phượng, lộ ra vẻ thân thiện vươn tay cho Đại Đầu
“Xin chào… Xin chào…” Có thể nói những người đàn ông từng có vinh hạnh được thưởng thức nụ cười quyến rũ của Bách Liệt ai nấy đều cảm thấy uất hận trời cao, lịch sự một cách gượng ép nắm lấy tay anh, y như Đại Đầu lúc này.
“Anh ấy là đồng nghiệp của em.” Nhã Văn giới thiệu, “Theo em đến Thượng Hải chơi.”
Đại Đầu lại đẩy gọng kính, nghi ngờ nhìn Bách Liệt rồi lại nhìn Nhã Văn.
“Anh có đang rảnh không?” Nhã Văn hỏi.
Đại Đầu vừa định gật, bất thình lình nhớ ra điều gì lại thốt lên thất thanh: “Ôi mẹ ơi! Anh còn phải lên lớp, chưa chi đã muộn rồi, không thèm nghe em nói nữa, hôm khác anh mời cơm sau nhé.”
Chưa nói hết câu, anh ta đã vội vã lao đi như tên bắn biến mất ở góc hành lang, để lại Nhã Văn và Bách Liệt mù mịt đứng ngơ ngác trao đổi ánh mắt, toàn bộ hành lang im ắng như thể vốn chỉ có hai người bọn họ ngay từ lúc đầu.
“Anh ấy thú vị lắm đúng không…” Nhã Văn vặn nắp chai, dẫn Bách Liệt đến thư viện.
“Cô biết không, tôi luôn cảm thấy cô có tài năng thiên phú đấy.”
“?”
“Mặc kệ xa cách bao lâu, cô luôn tạo cho người khác cái cảm giác cô chưa từng rời đi.”
“…” Nhã Văn câm nín, “Vậy cũng tính là… thiên phú sao.”
“Tính chứ,” Bách Liệt tự cho là đương nhiên, “Tôi nghĩ nếu giờ tôi gặp lại bạn cũ, e rằng chẳng ai nói lần sau sẽ mời tôi ăn cơm đâu- kể cả là mời có lệ cũng không.”
Nhã Văn nở nụ cười: “Cái đấy là tại nhân duyên anh kém cỏi đó chứ.”
Bách Liệt nhún vai, chợt lên tiếng: “Cũng không coi là kém nếu so với Bùi Nhã Quân.”
Nhã Văn đơ ra: “Gì chứ, cứ nhắc đến anh ấy hoài.”
Bách Liệt chăm chú quan sát Nhã Văn, cố tìm kiếm trong cô một chút gì đó khác thường, cuối cùng anh mỉm cười, mê hồn đến nỗi Nhã Văn cảm thấy nét cười lan tận khóe mắt.
“Không có gì, tự nhiên nghĩ tới mà thôi, chẳng lẽ cô không bao giờ bất chợt nhớ ai đó sao? Cha mẹ, bạn bè anh chị em, hoặc là… người mà trái tim cô không muốn nhớ nhất.”
Nói xong, Bách Liệt vượt qua Nhã Văn, tiếp tục đi về phía trước. Bỏ lại cô ngơ ngẩn, đứng chết trân tại chỗ, cứng họng không biết nên nói gì cho phải.
Lúc chuẩn bị về, Nhã Văn và Bách Liệt phải chờ thật lâu mới bắt được taxi.
“Mùa hè Thượng Hải nóng đến vậy cơ à?” Bách Liệt sắn ống tay áo sơ mi, nhẹ nhàng lau mồ hôi.
“Ừ,” Không đợi Nhã Văn trả lời, bác tài xế đã tiếp lời, “Mùa đông lạnh đến độ có tuyết rơi, còn mùa hè nóng đến cháy cả da à.”
Bách Liệt hứng trí tám nhảm đủ thứ tào lao trên trời dưới biển với bác tài xế, Nhã Văn cảm thấy anh quả thật luôn gây bất ngờ cho kẻ khác. Nhiều khi, Bách Liệt rất cô độc, không thích trò chuyện với người lạ, nhưng có những lúc, chẳng hạn như bây giờ, anh lại vô cùng nhiệt tình, gặp ai cũng làm thân. Nhã Văn chả bao giờ đoán được đâu mới là Tưởng Bách Liệt thật sự, mà có thể, tất cả đều là anh, một Tưởng Bách Liệt khó hiểu luôn khiến cô rối trí.
Năm rưỡi chiều, trời vẫn trong xanh không hề có dấu hiệu tắt nắng, Nhã Văn mơ hồ ngửi được hương mùa hè trong gió. Cô không còn nhận ra phong cảnh hai ven đường nữa rồi nhưng bất giác vẫn ngắm nghiá một cách thích thú. Thành phố này thay đổi quá nhanh, nó và cô cứ như hai người bạn mới, mặc dù trước đây đã quen nhưng giờ lại không khỏi có đôi phần xa lạ. Bách Liệt nói cô có khả năng thiên phú khiến mọi người thấy gần gũi, nếu đó là sự thực, vậy người bạn trước mắt liệu có nhận ra cô hay không?
“Được rồi, cho chúng cháu xuống chỗ này,” Bách Liệt lấy một tờ danh thiếp đưa cho tài xế, “Liệu bao lâu mới đến?”
Bác tài xem xét rồi nói: “Đi liền tù tì thì khoảng một giờ thôi.”
“Tốt quá, phiền bác chở chúng cháu tới địa điểm ấy.”
Nhã Văn liếc qua tấm danh thiếp trong tay Bách Liệt, cái này rõ ràng là tấm Nhã Quân đưa cho anh ta vào buổi sáng.
“Định đi đâu?” Nhã Văn nghi hoặc hỏi.
“Tôi vừa nghĩ tới một nơi rất hay.” Bách Liệt cười thần bí.
“…” Nhã Văn ngạc nhiên đến quên cả ngăn cản tài xế, thẳng đến tận khi xe vừa vặn dừng ngay dưới lầu của công ty Nhã Quân, cô mới hồi hồn.
“Tương Bách Liệt, anh…” Nhã Văn bị Bách Liệt thúc xuống xe, trống ngực đập thình thịch, không khỏi hoảng sợ một trận.
“Cảm ơn, hi vọng được gặp bác lần sau.” Bách Liệt cúi thấp đầu vào cửa xe chào tạm biệt người tài xế thân thiện. Đợi đến khi xe đi khuất khỏi tầm mắt họ, anh mới ngẩng đầu trông lên tòa cao cốc, sau đó cầm lấy tay Nhã Văn kéo cô đi vào đại sảnh.
“Anh làm gì vậy.” Nhã Văn vặn vẹo dằng tay hòng thoát khỏi Bách Liệt, nhưng bàn tay bị anh nắm chặt, cơ hồ không muốn buông.
“Vào thôi chứ làm chi, vào bên trong chờ, ngoài nóng kinh lên được.” Bách Liệt lôi lôi kéo kéo Nhã Văn đến quầy bán cà phê, gọi hai cốc Latte rồi thảnh thơi ngồi nghỉ.
Nhã Văn nhìn anh, bất lực thở dài: “Bách Liệt, anh nghĩ gì thế, anh thừa biết tôi và anh ấy cứ ở cùng nhau là lại cãi cọ cơ mà…”
“Cô đã chấp nhận về nhà.” Bách Liệt nhấp một ngụm Latte, vẻ mặt hưởng thụ, “Tôi cho rằng đó là cách khởi đầu khá tốt, tuy nhiên việc này cũng không nói lên vấn đề giữa hai người đã được giải quyết.”
“Ủa, vẫn chưa được giải quyết à?” Nhã Văn sửng sốt.
“Chẳng lẽ lại rồi?” Bách Liệt nhướn mày, nhãn thần cực kỳ kiên định.
“…” Nhã Văn cúi gằm, mân mê cốc cà phê, “Tôi đã đưa ra biện pháp tối ưu nhất rồi…”
“Vậy sao còn chưa trò chuyện, hai người cứ như một cặp tình nhân đang dỗi nhau ấy.”
“Thì tại…” Nhã Văn lúng búng, rất muốn lấy cái cớ tùy tiện nào đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm tăm chịu trận.
Bách Liệt khẽ cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Tưởng Bách Liệt…” Nhã Văn tức điên, “Nhiều lúc anh làm tôi cảm thấy như mình vừa dẫm phải đuôi hồ ly ấy.”
Bách Liệt khoái chí cười ha hả, điệu bộ đắc ý ra mặt: “Ủa, không phải chồn à.”
“… Càng ngày càng không đáng yêu.” Nếu trừng mắt mà giết người được thì Nhã Văn đã giết Bách Liệt hàng trăm lần.
Bách Liệt không phản bác, chỉ mỉm cười quan sát cô, đến nhãn thần cũng đang cười.
“Tôi thật sự nghi ngờ trên thế giới này không còn cô gái nào có thể chịu được anh nữa rồi.”
“Có nha,” Bách Liệt lười nhác tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn, “Những bạn gái cũ của tôi đều bảo: Em có thể chịu đựng anh đến tận bây giờ, vì em không thể để anh rời xa em…”
Nhã Văn tiện tay cầm lấy tờ tạp chí, nhắm trúng hồng tâm, xuyên qua hai cốc cà phê, ném thẳng vào ngực Bách Liệt.
“Khụ, khụ, khụ…” Bách Liệt xoa xoa ngực, “Cô…”
“Phát buồn nôn!” Nhã Văn nhăn nhó làm bộ không thể tiêu hóa nổi mấy lời lẽ khoe khoang của anh chàng.
Bách Liệt vẫn còn xoa ngực, hình như thực sự rất đau, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tự mãn: “Nhưng mà chẳng phải phụ nữ ai ai cũng thích nghe sao?”
“Dĩ nhiên không.” Nhã Văn ngửa cổ uống sạch Latte, chợt cảm thấy mùi vị này cũng không tệ.
“Vậy,” Bách Liệt hứng thú nhìn cô, “Đối với các cô, tình yêu rốt cuộc là gì?”
“Đó là…” Nhã Văn hơi dừng lại, cố tìm những từ thích hợp diễn tả, “Cảm xúc. Một loại cảm xúc rất phức tạp, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ có thể hình dung tận trong tim, đáng tiếc anh không phải phụ nữ, e rằng cả đời cũng không hiểu được đâu.”
“Sao tôi lại cảm thấy mình đang bị đùa bỡn nhỉ.” Bách Liệt chớp chớp hàng mi dày ra chiều suy ngẫm.
Nhã Văn vừa muốn đáp, bỗng phát hiện Nhã Quân từ thang máy đi ra, vẻ mặt hờ hững như cũ.
Bách Liệt theo ánh mắt của cô quay đầu, cũng thấy Nhã Quân nên vẫy tay gọi anh.
Nhã Quân ngạc nhiên nhìn bọn họ, bước chân anh khựng lại. Sau cùng, anh chỉ mê man nhìn Nhã Văn, bị người đằng sau đụng phải còn hoàn toàn không hay.
Nhã Văn muốn giứt khỏi ánh mắt của Nhã Quân, nhưng chợt nhớ tới lời Bách Liệt nói, vì vậy cô gom hết dũng khí nở một nụ cười thật tươi, cố làm tỏ vẻ tự nhiên như hai anh em bình thường, từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ xa cách.
Nhã Quân do dự vài giây rồi mới đi đến chỗ bọn họ.
“Ngạc nhiên không,” Bách Liệt cười toe toét, “Nhã Văn nằng nặc đòi đón anh tan tầm.”
Nhã Văn sửng sốt ngó qua, hoang mang không biết rốt cuộc anh chàng này muốn làm cái gì.
Nhã Quân nhíu mày, ánh mắt như muốn xuyên thủng Bách Liệt, cuối cùng lại bất đắc dĩ nở một nụ cười lạnh nhạt.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.” Bách Liệt không phản ứng với cái nhìn chằm chằm của hai người bọn họ, khẩu khí thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết thông thường.
Nhã Văn và Nhã Quân kinh ngạc liếc nhau, trên mặt ai nấy đều có vẻ xấu hổ.
“E rằng tôi…” Nhã Quân chần chờ đang định từ chối thì bị cắt ngang bởi giọng của một cô gái.
“Nhã Quân,” Một cô nàng có hai má núm đồng tiền rất ngọt ngào đi tới từ phía sau Nhã Quân, “Chốc lát cái đã…”
Cô bỗng ngưng bặt, bấy giờ mới trông thấy Nhã Văn và Bách Liệt, bèn lúng túng cười cười: “Xin lỗi, xin lỗi, em không biết anh gặp bạn, vậy em ra ngoài đợi.”
Sau đó, cô nàng thân thiện gật gật coi như chào hỏi, cười rộ lên vô cùng đáng yêu.
Nhã Quân im lặng, không gật đầu, chỉ chăm chú quan sát Nhã Văn, cô vẫn giữ nguyên tư thế cười khách sáo cứng nhắc, trên mặt có vài phần khó xử.
“Chào cô, tôi tên Tưởng Bách Liệt.” Bách Liệt nheo mắt phượng, mỉm cười vươn tay.
“Xin chào… Xin chào…” Cô gái nhỏ thẹn thùng, “Em là Dư Mẫn.”
Dư Mẫn vất vả mãi mới thoát được bàn tay nắm chặt không buông của Bách Liệt, quay đầu tò mò xem xét Nhã Văn, cơ hồ đang chờ cô tự giới thiệu.
“Chào cô,” Nhã Văn chậm rãi đưa tay, “Tôi là Bùi Nhã Văn.”
“A…” Nét mặt Dư Mẫn hơi phức tạp, ngoắt một cái lại trở nên sửng sốt, giây tiếp theo lại như bừng tỉnh ngộ. Đại khái cô ta cũng nhận ra biểu cảm của mình biến hóa quá lộ liễu, vì vậy vội cầm tay Nhã Văn, đôi mắt không quên đảo qua đảo lại giữa Nhã Văn và Nhã Quân.
“Anh có hẹn với cô ấy à,” Bách Liệt nói với Nhã Quân, “Không bằng cùng nhau dùng bữa luôn.”
“… Không được.” Nhã Quân trầm mặc rất lâu, sau rồi đáp.
“A… Không sao mà…” Dư Mẫn cật lực xua tay, hận không thể lay động các đốt ngón tay theo, chỉ sợ Nhã Quân vì cô mà cự tuyệt bữa cơm này.
“Tụi anh đi trước…” Nhã Quân quay sang Nhã Văn, “Có chuyện gì… Khuya anh về hẵng bàn.”
Nói xong, anh liếc Dư Mẫn, ý bảo cô rời đi.
“Tạm biệt…” Dư Mẫn áy náy cười, hết nhìn Nhã Văn lại nhìn Nhã Quân đã đi xa, lót tót chạy theo.
Nhã Văn chậm chạp ngồi xuống, thậm chí quên mất mình đứng dậy từ lúc nào, đối diện là vẻ nghiêm túc của Bách Liệt.
“Giờ anh vui chưa…” Nhã Văn nghe thấy giọng chính mình, “Tôi với Bùi Nhã Quân chẳng có khúc mắc gì cần phải giải quyết cả.”
Bách Liệt đối mặt cô, không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày.
Nhã Văn bỗng bật cười, đến cô cũng không biết mình cố ý nói cho ai hay, huống chi là Bách Liệt.
Tối nay, Nhã Văn và Bách Liệt ăn một bữa cơm qua loa rồi về thẳng. Căn nhà vẫn không có người như thường lệ, Nhã Văn mở ánh đèn mờ nhạt, đi thẳng vào phòng bếp rót hai cốc trà bưởi đặt lên bàn.
“Uống đi, chơi cả ngày nên chắc anh cũng mệt rồi ha.” Nhã Văn cầm cốc trà nóng, hít hà hỗn hợp thanh khiết của hương mật ong và hương bưởi, có chút thẫn thờ.
Bách Liệt tựa lưng vào ghế, mỉm cười: “Cô biết không, tôi cảm thấy cô giống một con chuột chũi quen sống trong đất bỗng dưng bị lôi ra ngoài nguồn sáng, không còn chỗ để ẩn nấp.”
Nhã Văn rất muốn đáp trả bằng vài câu đùa bỡn, nhưng tự nhiên lại mất hứng nên chỉ cười nhạt, tiếp tục uống trà.
Hai người đều trầm mặc, cứ như vậy uống sạch hai cốc trà nóng hầm hập không còn một giột nào.
Bách Liệt ngẩng đầu xem giờ, đứng dậy bảo: “Tôi phải gửi vài cái mail đã.”
Anh đóng cửa, làm cho căn phòng vốn tối nay càng tối hơn, tiếng đồng hồ trên tường vang lên tích tắc tích tắc, Nhã Văn mơ hồ nhớ lại, dường như nhiều năm trước đã từng có một buổi tối cũng lạnh lẽo tịch mịch như thế này.
Giữa lúc Nhã văn miên man nghĩ đến xuất thần, Nhã Quân bỗng mở cửa đi vào.
Anh thấy cô liền ngây cả người, rầu rĩ lầm bầm: “Anh nhòm qua khe cửa thấy không có ánh sáng, tưởng em chưa về…”
Nhã Văn nhếch miệng: “Xem ra lần sau phải đổi bóng đèn mới được.”
Nhã Quân đóng cửa, nặng nề quăng túi xách vào ghế sô pha, không một tiếng động thay giày.
Nhã Văn rót nước vào hai cái cốc rỗng, lại bắt đầu ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Nhã Quân mở miệng chần chừ: “Hôm nay Dư Mẫn giúp anh hẹn với vài khách hàng, nên… Xin lỗi em…”
Nhã Văn đưa lưng về phía anh, lắc đầu: “Không sao đâu, anh đừng để trong lòng.”
“…”
“…”
“Dư Mẫn… Cô ấy là đàn em của anh hồi đại học, tụi anh biết nhau từ sớm, nên tương đối thân quen…”
“… Những chuyện này anh đừng kể với em, anh không cần… không cần phải giải thích đâu.” Nhã Văn rũ mắt, nương theo ngọn đèn nhập nhoàng nhìn hai cốc nước trong suốt.
“Nhã Văn…”
Nhã Văn bật dậy, vội vã trở về phòng, tuy nhiên mới đi được vài bước đã bị Nhã Quân nắm chặt cánh tay.
Cô quay phắt lại trừng anh, nhưng ánh sáng lờ mờ làm cô không rõ đến cùng là những tình cảm phức tạp gì trong đôi mắt kia.
“Nhã Văn…” Giọng Nhã Quân trầm xuống, tưởng như giọng của một ai khác, “Em thế này… Anh có thể hiểu là đang giận không…”
Nhã Văn ngậm chặt miệng, quay đầu đi chỗ khác, im bặt
“Nhã Văn…” Thanh âm đầy từ tính lại vang lên lần nữa, “Sao em giận?”
“Không có…” Nhã Văn đáp cho có lệ.
“Bùi Nhã Văn,” Nhã Quân bỗng nắm cả bàn tay kia của cô, thẳng thắn nhìn cô, “Tại sao em không thể đối mặt với anh một lần, tại sao một lần cũng không chịu?”
Nếu nói vừa rồi Nhã Văn chỉ là sinh hờn dỗi, như vậy chỉ trong chớp mắt, cô tức giận thực sự: “Buông tay.”
Nhã Quân nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau mới chậm chạp buông ra: “Dư Mẫn chính là người con gái mà anh muốn dùng để quên em, nhưng cuối cùng, anh đã thất bại.”
Nhã Văn chạy như bay vào phòng, gấp gáp đóng chặt cửa. Trong đầu Nhã Văn ong ong một ý nghĩ duy nhất, cô không bao giờ muốn nghe Nhã Quân nhắc đến Dư Mẫn lần nào nữa, một chữ cũng không.
Toàn bộ buổi tối sau đó, Nhã Văn đều cảm thấy phiền muộn, cô đần ra trong chốc lát rồi quyết định viết một bức mail gửi Thư Lộ, kể cho cô ấy nghe tất cả những việc xảy ra gần đây. Vừa mở hòm thư điện tử cô đã thấy một mail của Annie.
“Nhã Văn thân ái:
Cậu khỏe không?
Lúc này thì mình đang ngồi ở bàn đọc sách, viết thư cho cậu. Nhưng khi mới về, ông bà ba mẹ thấy vẻ phong trần mệt mỏi của mình đều kinh ngạc không nói nên lời, giờ phút ấy mình bỗng cảm thấy bao nhiêu hạnh phúc bay biến sạch, cậu có từng cảm thấy như vậy không?
Nhớ lại một năm trời chúng ta bên nhau, đối với mình mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy, cậu không thể tưởng tượng nổi mình đã phải tích tụ hết tất cả dũng khí và quyết tâm mới dám bỏ nhà, đi xa ngàn dặm để tìm việc đâu. Đối với đứa nhỏ vốn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, bảo gì nghe nấy như mình mà nói, quả thật chuyện đó đúng là kinh thiên động địa, ngay cả mình còn phải ngạc nhiên, thật không ngờ lại liều mạng như vậy.
Mặc dù mới xa nhau một ngày một đêm, nhưng mình nhớ cậu lắm lắm. Chúc cậu và Bách Liệt có một kì nghỉ vui vẻ.”
Nhã Văn ngả người lên ghế, hình dung dáng vẻ thất tha thất thểu về nhà của Annie, bất giác bật cười.
Làm sao cô lại không biết cái cảm giác phải dồn mọi dũng khí mới dám rời đi, bỏ người thân bạn bè, bỏ cuộc sống không buồn không lo, bỏ thành phố nơi cô từng nương tựa.
Hôm nay khi cô trở về, lại phát hiện rất nhiều người, nhiều việc đã thay đổi, lúc cô rời khỏi thành phố này, cô không hề ngờ nó cũng đào thải luôn cả cuộc sống của cô. Nhã Văn càng nghĩ càng uể oải, cô hoài nghi liệu về lại đây có phải là một quyết định chính xác hay không.
Một cảm giác co rút đau đớn mang những suy nghĩ miên man của cô quay trở lại thực tế, quả thật đau dạ dày phát sinh ngay lúc này thật như khách không mời mà đến, theo bản năng cô đè tay ép vào bụng, cố nén cơn quằn quại.
Bỗng nhiên Nhã Văn nghe thấy có tiếng nhẹ nhàng gõ cửa, cô không kịp phản ứng, người nọ kiên nhẫn gõ lần nữa, một lúc lâu sau đó, cô mới đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài không có ai, trên mặt đất chỉ có một cái cốc hình mặt cười, Nhã Văn chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên.
Lòng bàn tay ấm áp, tâm không tự chủ mà run rẩy.
Sáng hôm sau, trong nhà không một bóng người, Nhã Văn nghi ngờ liệu tối qua ba có về hay không nữa. Tưởng Bách Liệt cũng không biết chạy đâu, đến tận trưa cũng chẳng thấy bóng dáng.
Nhã Văn đang mơ mơ màng màng tự hỏi mình đã ngủ bao lâu, chuông điện thoại bất chợt vang lên.
“A lô?” Nhã Văn do dự mãi mới nghe.
“…” Đầu giây bên kia trầm mặc một lúc, thanh âm trầm thấp vang lên, “Em ở nhà à, anh quên bản vẽ, em mang giúp anh đến đây đi.”
“…” Nhã Văn sửng sốt vài giây mới nhận ra giọng nói của Nhã Quân, “À, được…”
“Anh để nó trong cái văn kiện màu xanh nhạt, em mang cả văn kiện cho anh luôn. Em biết địa chỉ công ty rồi chứ gì?”
Đầu óc Nhã Văn trống rỗng, thoáng nhìn tấm danh thiếp trên bàn cơm: “Em biết rồi…”
“Nhanh lên nhé, anh chờ em.” Xong, Nhã Quân liền cúp máy cái rộp.
Nhã Văn ngơ ngác trừng điện thoại trong tay, phải đến cả phút sau mới vỡ lẽ Nhã Quân ruốt cuộc cần cô làm gì.
Nhã Văn thực sự hối hận, không hiểu sao mình lại nhận cuộc gọi này, lại còn không mượn cớ từ chối ngay khi Nhã Quân nhờ, dằn vặt dày vò chán chê, cuối cùng vẫn phải ảo não đứng dậy làm việc nên làm.
Nhã Văn đứng trước phòng Nhã Quân, dùng đầu ngón tay khẽ đẩy một chút, cửa liền mở ra.
Phòng của anh luôn mang nặng phong cách màu lam đậm trông đến là ngột ngạt. Rèm cửa sổ màu lam đậm, ga trải giường màu lam đậm, ngay cả móc treo áo khoác cũng không thoát khỏi ám ảnh màu lam đậm nốt.
Nhã Văn do dự mãi không dám vào, nhủ thầm đã bao lâu rồi mình chưa tới nơi đây?
Sơ sơ chắc cũng phải vài năm, kể từ ngày cô bỏ nhà đi.
Dễ thấy tập văn kiện màu xanh nhạt để ngay trên kệ sách, Nhã Văn cầm lên, đang lúc định đi liền liếc thấy một cái khung ảnh bị lật úp, cô quay lại ngay lập tức, cẩm khung ảnh lên ngắm nghía.
Đó là sinh nhật lần thứ hai mươi của Nhã Văn và Nhã Quân, ba ba nằng nặc đòi dẫn bọn họ đến studio chụp chung. Khi ấy hai anh em đều bất mãn với đề nghị của ông, thế rồi cuối cùng vẫn phải khuất phục và ngoan ngoãn nghe lời, hai người trong bức hình cười vô cùng gượng ép.
Ở giữa tấm ảnh có một vệt mờ mờ, đó là dấu vết dán lại sau khi đã bị xé rách làm đôi.
Nhã Văn đặt khung hình xuống, vẫn để úp như cũ, cố giả như chưa từng cầm lên, sau đó cô xoay người chạy ra ngoài thật nhanh.
Ngồi trên xe taxi, Nhã Văn có đôi chút thất thần, cô đưa danh thiếp cho người lái xe, xe liền chạy một lèo. Nhã Văn biết, mình vẫn đang trốn tránh dù thừa hiểu làm vậy không thể giải quyết được vấn đề.
Taxi rất nhanh đã đỗ dưới lầu công ty Nhã Quân, nơi đây người đến người đi liên tiếp, Nhã Văn bỗng hơi ngượng ngùng, cứ đứng vặn vẹo hai tay mãi.
Cô trình danh thiếp rồi đi vào thang máy, dõi lên con số đang nhảy trên màn hình, lòng càng lúc càng khẩn trương. Loáng một cái, tiếng “Đinh” phán xét đã vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.
Cửa thang máy mở ra, Nhã Văn chần chừ ra ngoài theo, nhân viên lễ tân lịch sự đứng dậy hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“…Bùi Nhã Quân.”
“Xin chờ một chút,” Nhân viên lễ tân cầm lấy điện thoại, “Xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“… Tôi là em gái anh ấy.” Nhã Văn mơ hồ nghe mình trả lời.
“Vâng, cô chờ nhé.”
Nhã Văn quan sát xung quanh, chỗ này rất yên tĩnh, không giống với những công ty thiết kế kiến trúc trong tưởng tượng của cô cho lắm. Có thể, Nhã Văn bật cười, là do làm ăn không tốt mấy chăng.
Dư Mẫn vội vã đi ngang qua, bắt gặp Nhã Văn thì hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười và gật đầu chào: “Nhã Quân đang họp, chị chờ tạm trong phòng của anh ấy nhé?”
“Được, không sao.” Nhã Văn khách khí liên tục gật lia liạ, theo Dư Mẫn tới phòng làm việc của Nhã Quân. Đúng như dự đoán, phòng anh được bao phủ bởi màu xanh lam đậm không một chút phá cách, nhưng màu này quả thật rất phù hợp với anh.
“Chị uống gì ạ?” Dư Mẫn hỏi.
“Không cần đâu, cô bận việc gì thì cứ làm đi.”
Dư Mẫn lắc lắc đầu, ánh mắt cô nàng tràn đầy hiếu kỳ.
“Chị không hề giống như trong tưởng tượng của em.” Một lát sau, Dư Mẫn nói.
“À…” Nhã Văn lúng túng vén mấy sợi tóc xõa tung ra đằng sau tai, “Bùi Nhã Quân miêu tả chị thành bộ dạng gì vậy?”
Dư Mẫn lắc đầu quầy quậy: “Anh ấy chưa từng nhắc đến chị.”
“Vậy sao…” Nhã Văn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Nhưng mà lão Mao đôi khi cũng kể cho em nghe vài chuyện về chị.”
“Lão Mao?”
“Hì hì, chỉ có Nhã Quân vẫn gọi anh ấy là ‘A Mao’ như thường, nhưng những người khác, bao gồm cả em đều kêu anh ấy là lão Mao, vì anh ấy là nhân viên kỳ cựu ngay từ lúc công ty mới thành lập.” Dư Mẫn giải thích.
Nhã Văn mỉm cười: “Vậy A Mao nói gì về chị, kể xấu chị à?”
“Không có đâu ạ,” Dư Mẫn hình như rất sợ Nhã Văn hiểu lầm, “Anh ấy nói chị rất thông minh, sáng sủa, là một cô gái tốt.”
Nhã Văn nhướn mày có chút bất ngờ, không hề tin tên A mao này miệng chó có thể phun được ngà voi.
“Thế thì… Em thấy chị thật ra không đươc tốt như lời anh ta sao?”
“Không không, không phải!” Dư Mẫn hoảng hốt xua tay.
Nhã Văn trong lòng cảm thấy buồn cười, cô bé Dư Mẫn này ngốc nghếnh quá.
“Ý em là, chị không giống với những gì em tưởng tượng, nhưng cũng không phải là không tốt, em thề!”
Nhã Văn gật đầu, chợt nhớ đến lời Nhã Quân, anh và cô bé đã từng thử qua lại, Nhã Văn không nhịn được mà nghĩ đến cảnh hai người hẹn hò.
“Chẳng qua,” Dư Mẫn ngập ngừng, “Trông chị mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của em…”
Nhã Văn sửng sốt, không ngờ lại có người hình dung cô như vậy. Mạnh mẽ sao, cô cũng mong mình thật mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để có thể đối mặt với mọi biến cố.
“Bời vì Nhã Quân trong một lần uống say đã lỡ kêu chị là ‘đồ quỷ con động tý là khóc’…”
“…” Đáy lòng Nhã Văn run lên, cô cảm thấy ánh mắt của Dư Mẫn hiện giống hệt với A Mao, tò mò và đầy nghi vấn, dường như muốn thắc mắc: Bùi Nhã Văn và Bùi Nhã Quân rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
“Em đến rồi.” Nhã Quân yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở cửa.
“Oái…” Dư Mẫn giật mình sợ hãi liếc trộm Nhã Quân, “Thôi em đi trước…”
Nói xong, cô nàng không kịp đợi ai trả lời liền chạy vù ra ngoài.
Nhã Quân nghi ngờ trông theo bóng cô ta, sau đó đóng cửa lại.
“Bản vẽ đây…” Nhã Văn vội để văn kiện lên bàn.
Nhã Quân ngồi vào chỗ của mình, nghiêm túc mở ra kiểm tra, một lúc sau mới đáp: “Đúng rồi, chính là cái này.”
“… Vậy em về.” Nhã Văn nôn nóng hơi hơi muốn chạy trốn.
Nhã Quân buông văn kiện trong tay, thẳng thắn nhìn Nhã Văn: “Hôm qua em không phải định hẹn anh ăn cơm sao, giờ anh có thời gian rảnh.”
“…” Nhã Văn nghẹn họng, cô rất muốn khai thật đó không phải là ý của mình, tuy nhiên lời đến khóe miệng lại không thể phun ra được.
“Anh dẫn em đến một chỗ, chắc chắn em sẽ thích.” Vẻ mặt của Nhã Quân vô cùng dịu dàng, cảm giác thật kỳ lạ, giống như bọn họ là anh em bình thường vậy.
Địa điểm Nhã Quân cam đoan rằng Nhã Văn sẽ thích, chính là cửa hàng bánh ngọt từng bán cho họ một chiếc bánh sinh nhật xiêu xiêu vẹo vẹo xấu điên đảo. Hiện tại chỗ đó nới rộng không gian mở thêm quán cà phê ngoài trời, nhưng có lẽ vì thời tiết quá nóng nên thời điểm bọn họ đến khá vắng vẻ.
“Em sẽ bất ngờ cho mà xem,” Nhã Quân mở lời hài hước, “Buổi trưa ở đây còn cung cấp cơm cho khách nữa cơ đấy.”
Nhã Văn kinh ngạc dáo dác nhòm bên trong, không thấy có dấu vết nấu nướng nào, đang quan sát thì nghe thấy tiếng Nhã Quân bảo với một bác gái: “Cho tụi cháu hai xuất cơm thịt và hai ly kem sô cô la.”
Bác gái kia gật đầu, đi vào dặn dò nhà bếp.
Nhã Văn cúi đầu mím môi cười, kem sô cô la, đúng vị cô thích ăn nhất. Ngày bé cô và Nhã Quân thường chia đôi cục kem tròn tròn rồi bỏ một nửa vào cái ly khác, sau đó hai đứa nhởn nhơ ngồi chờ kem tan chảy dưới ánh nắng, lại còn dùng thìa ngoáy loạn cho đến khi loãng như súp mới thôi. Khi ấy hai đứa nhìn nhau cười cười thỏa mãn, mỗi đứa cầm một ly đánh chén ngon lành.
“Tuy không y hệt món kem cháo của tụi mình ngày xưa, nhưng cách làm gia truyền nên thật ra mùi vị cũng khá lắm.” Nhã Quân biết thừa Nhã Văn đang nghĩ gì, vừa nghịch nghịch tờ thực đơn vừa trêu cô.
Nhã Văn lúng túng cười, không đáp. Ngồi trước mặt cô đây là người đàn ông cô từng biết rõ như lòng bàn tay, nhưng hiện tại lạ lẫm vô cùng. Chẳng biết từ lúc nào mà cô lại thấy gượng gạo khi anh dùng thái độ cưng chiều để nói chuyện với mình như vậy.
Nhã Quân cũng trầm mặc, loại trầm mặc này làm bầu không khí đột ngột khó xử khiến Nhã Văn không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên, Nhã Quân chợt mở miệng: “Em và Dư Mẫn… đã bàn chuyện gì vậy?”
“… Không có gì, cô ấy chỉ nhận xét rằng em ngoài đời và trong tưởng tượng của cô ấy không giống nhau cho lắm.”
Nhã Quân nhướn mày, hình như đang chờ Nhã Văn nói xong.
“Cô ấy cho rằng em mạnh mẽ hơn so với những gì cô ấy nghĩ.”
Nhã Quân có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Nhã Văn, có vẻ không hiểu tại sao Dư Mẫn lại nói vậy.
“Cô ấy còn mách,” Nhã Văn bĩu môi, “Anh dám gọi em là… ‘Con quỷ khóc nhè’.”
Nhã Quân vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nên anh thật sự bật cười ra tiếng.
“Anh không nhớ rằng anh đã từng nhắc đến em…” Nhã Quân băn khoăn.
“…” Nhã Văn âm thầm cắn môi, quả thực anh không hề kể với người khác về cô. Nhưng nghe chính miệng anh thừa nhận như vậy, cô chẳng vui vẻ chút nào, đáy lòng còn có đôi chút khổ sở.
“…”
“Dư Mẫn nói, lúc đó anh uống say nên…” Nhã Văn đáp một cách máy móc.
“…” Trong nháy mắt, vẻ mặt của Nhã Quân đột nhiên trầm xuống như vừa nhớ ra điều gì đó, cảnh tượng nào đó.
Nhã Văn nhìn bộ dạng cô đơn của anh mà không đành lòng, cố ý tỏ ra thoải mái hỏi: “Anh có nghĩ em đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi không?”
Nhã Quân ngẩng đầu chăm chú ngắm nghiá Nhã Văn, khóe miệng nhếch lên: “Có lẽ vậy… Ít nhất em cũng chín chắn hơn thật.”
“Ai cũng phải lớn mà,” Nhã Văn nhìn không được thốt lên, “Em chỉ tình cờ trưởng thành vào đúng những năm tháng qua mà thôi.”
Nhã Quân không trả lời, chỉ im lặng quan sát Nhã Văn, cố tìm trong đáy mắt cô những thay đổi do năm tháng mang lại.
“Thế nhưng có đôi khi,” Nhã Quân nhỏ giọng như đang tự nhủ với chính bản thân mình, “Anh rất nhớ cô bé mãi không chịu lớn của mình ngày xưa…”
Hai đĩa cơm và hai ly kem được bưng đến, nhẹ nhàng đặt trước mặt họ, vin kem sô cô la nổi lên những bọt khí tròn nhỏ. Nhã Văn ngơ ngẩn xúc một thìa đưa lên miệng, có thể Nhã Quân nói đúng, mùi vị này thật giống với mùi vị bọn họ yêu thích thời thơ ấu, nhưng mà, ly kem thời thơ ấu có vị như thế nào?
Nhã Văn không nhớ nổi, cũng nguyện không bao giờ nhớ lại.
Nói xong, anh nheo nheo đôi mắt phượng, vẻ tươi cười vừa thật thà vừa đơn thuần khiến người ta muốn trách móc nặng nề cũng không đành.
“Xin chào… Xin chào…” Bùi Gia Thần hậm hực nắm lấy bàn tay vẫn đang hướng về phía mình nãy giờ, biểu tình có phần xấu hổ, vốn đã định bày vẻ mặt thối cho tiểu tử này ngửi, nhưng tự nhiên lại nhảy ra một tình huống ngoài dự kiến làm ông phải khách khí hơn bình thường.
“Anh ấy có thể ở lại nhà mình không ạ…” Nhã Văn lí nhí trong cổ họng, da đầu tê rần vì lo lắng.
“À…” Gia Thần bất giác liếc Nhã Quân, nhưng Nhã Quân vẫn duy trì bộ dạng mặt sắt đen xì, tịnh không một chút cảm xúc, “Dù sao vẫn còn phòng cho khách, cậu đi theo tôi.”
“Cháu cảm ơn, đã quấy rầy gia đình rồi.” Bách Liệt hớn hở nhe răng hết cỡ.
Nhã Văn nhẹ nhàng nhìn qua phía Nhã Quân, anh chỉ lẳng lặng đút hai tay vào túi quần rồi về phòng của mình.
Nhã Văn nản lòng, cứ nghĩ nút thắt của vấn đề đã được tháo gỡ, nhưng gặp nhau rồi lại phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như cô tưởng.
Mở cửa phòng mình, Nhã Văn chết sững, cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi nơi này bao lâu, nhưng cô bỗng cảm thấy như tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Bàn làm việc có một quyển sách để mở, Nhã Văn lại gần mới phát hiện, đó là quyển sách mà cô xem trước lúc ra đi. Bệ cửa sổ trồng một chậu xương rồng màu vàng, trên nhánh xương rồng tròn tròn vốn chỉ toàn gai nay đã nở những nụ hoa sắc hồng nhạt đến là đáng yêu.Tay nắm cửa vẫn còn buộc dải ruy băng đỏ từ hôn lễ của chú Gia Tu, có thể do bị phơi nắng lâu ngày nên màu đỏ đã không còn rực rỡ mà trở nên ảm đạm. Ga trải giường xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên đặt một con gấu màu vàng bị quăng quật cẩu thả, đó là quà sinh nhật của cô năm nào.
Cảnh vật trước mặt Nhã Văn bỗng trở nên mơ hồ, cô không hề muốn khóc, nhưng không hiểu sao giờ phút này trong mắt toàn là lệ.
“Giống như… con vẫn luôn ở đây phải không?” Giọng nói đầy tang thương của ba vang lên đằng sau Nhã Văn.
“…”
“Đôi lúc khi bước vào ba sẽ có loại cảm giác kỳ quái như vậy, Còn Nhã Quân thằng bé ngay cả ngay cả bản lãnh để …”
“…” Nhã Văn không dám xoay người đối diện với ba, nước mắt đong đầy trên mặt.
“Thôi con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, ba ba đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa.
Nhã Văn ngồi ở trên giường, tay nắm chặt con gấu bông màu vàng, bôi hết nước mắt nước mũi tèm nhem lên người nó, cô bỗng bật cười.
Mặc kệ như thế nào, Nhã Văn rốt cuộc cũng đã về nhà, về tới mái ấm cô ngày nhớ đêm mong.
Sáng hôm sau, Nhã Văn lờ đờ thức giấc, có phần hoài nghi liệu tất cả phải chăng chỉ là một giấc mơ.
Thế nhưng bên cạnh cô rõ ràng có một con gấu bông trông đến ngốc nghếch, trên bàn có một quyển sách đọc dang dở mới chỉ lật phân nửa, phía trước cửa sổ cây xương rồng đã nở một đóa hoa hồng nhạt nhỏ xinh, tay nắm cửa vẫn buộc sợi ruy băng màu đỏ đang phất phơ trong gió.
Nhã Văn đi tới phòng khách, trên bàn ăn đặt bốn cái bánh quẩy và hai ly sữa, cô ngẩng đầu xem lịch trên tường, hôm nay mới thứ ba.
Đột nhiên có ai đó gõ cửa, Nhã Văn hơi ngẩn người, quyết định ra mở cửa trước. Bách Liệt đứng bên ngoài, tay cầm máy chụp ảnh, chăm chú ngắm ngay mặt Nhã Văn rồi bấm tách một cái.
Nhã Văn câm nín bất lực, qua vài giây mới nói: “Anh, anh tự nhiên sao chạy ra đây…”
“Không khí buổi sáng trong lành như vậy, không nên lãng phí nha.” Bách Liệt kiểm tra tấm hình vừa chụp, thuận đà cầm lấy bánh quẩy há miệng cắn một phát.
“…” Nhã Văn đóng cửa lại, ngồi bên bàn trân trối coi Bách Liệt ăn ngon lành.
“Sao vậy, chưa tin là mình đã ở nhà rồi à?” Bách Liệt nhìn cô như có như không.
“… Có một chút.” Cô luôn cảm giác tuy mình đang ngồi ở đây nhưng tâm hồn thì đã lơ lửng phương trời nào.
“Được rồi.” Bách Liệt dùng bàn tay đầy mỡ lục tìm trong túi quần lấy ra một tấm danh thiếp, “Sáng nay xin Bùi Nhã Quân đấy.”
Nhã Văn ngạc nhiên nhận lấy, tên Nhã Quân được phóng đại bên trong mảnh giấy nhỏ màu vàng, phía trên còn đề “Nhà thiết kế và trang trí nội thất.”
“Thật ra có nhiều lúc,” Bách Liệt mở miệng đầy ự bánh, lúng búng câu được câu chăng, “Phải công nhận anh ta vô cùng đỉnh.”
Nhã Văn nhàn nhạt cười cười: “Tôi nghĩ anh ấy sẽ rất hài lòng nếu nghe thấy anh nói vậy.”
“Phải không,” Bách Liệt nhón nốt cái bánh cuối cùng bỏ tọt vào mồm, “Còn chưa chắc đâu.”
Nhã Văn đứng dậy hỏi: “Tôi thay quần áo rồi đưa anh thăm thú, muốn đi đâu nào?”
“Đi…” Bách Liệt dài giọng, tỏ vẻ suy tư, “Đi đến nơi đã để lại cho cô những hồi ức hạnh phúc nhất có được không?”
Nhã Văn quay phắt, câu trả lời của anh khiến cô thật bất ngờ.
Nơi đã để lại cho cô những hồi ức hạnh phúc nhất… E rằng, mỗi ngóc ngách trong thành phố này đều từng tạo cho cô những kỷ niệm vui vẻ, mặc dù về sau tất cả đều trở thành những câu chuyện buồn. Thế nhưng trong cơn mơ ban đên, cô luôn nằm mộng thấy mình biến thành một chú chim nhỏ, sải cánh bay lượn giữa các tòa cao ốc trong thành phố, thật giống như cô chưa từng ra đi.
Tháng sáu sau sáu giờ chiều, Thượng Hải nóng hơn, ve sầu kêu râm ran, người dân mệt mỏi gà gật tan tầm.
Đồng hồ tính tiền trên xe taxi hiện lên một con số cực kỳ bắt mắt, Bách Liệt nghi ngờ hỏi: “Giá… 67 đồng nhân dân tệ, vậy là bao nhiêu?”
Nhã Văn bị anh đánh gãy dòng suy tưởng, liếc xéo con mắt: “Là 67 đồng chứ còn gì.”
“…”
“Khoảng 30 ringgit theo tiền Malai.” Thấy vẻ mặt anh kinh ngạc, Nhã Văn khoái chí hơn một chút.
“À…” Bách Liệt gật gù, lặng lẽ bỏ ringgit trở lại ví rồi lấy tiền Đài Loan ra thanh toán.
Xuống xe taxi, trước mắt họ là một khoảng sân rộng màu xám trắng, đây là trường đại học cũ của Nhã Văn. Trong trí nhớ có biết bao địa điểm để lại cho cô những hồi ức tốt đẹp, nhưng chỉ có ngôi trường này vừa khiến cô vui sướng lại vừa gây cho cô đau khổ, một nơi đã tạo cho Nhã Văn rất nhiều hoài niệm
Bách Liệt huýt sáo, cảm thán: “Tự nhiên tôi cũng rất nhớ ngôi trường tôi đã từng học.”
Nhã Văn mỉm cười vẫy tay: “Đi thôi.”
Hai người xuyên qua quảng trường vào sâu bên trong. Hôm nay mới là thứ ba, các sinh viên túm tụm từ khắp các ngõ ngách tiến vào có phần vội vã, khuôn mặt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ thoải mái và hài lòng. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến chúng ta luôn tiếc nuối quãng đời học sinh, trường học là nơi không có muộn phiền, cho dù có, cũng có thể tạm thời quẳng ra sau ót.
Nhã Văn dẫn Bách Liệt thăm quan vài dãy nhà, cô chỉ cho anh xem lớp của mình, chỉ cho anh nơi cô ngồi làm bài tập, nơi sinh viên hẹn hò, nơi chia tay. Nhã Văn cũng thấy kinh ngạc với bản thân khi có thể nói ra việc xưa một cách bình thản đến vậy. Cứ như thể đó là câu chuyện của một ai khác mà không phải là câu chuyện của cô.
Bách Liệt chăm chú lắng nghe Nhã Văn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như Nhã Văn là một cái radio còn anh là một thính giả trung thành, không cần giao tiếp bằng lời bọn họ vẫn có thể hiểu rõ tâm tư đối phương.
Nhã Văn đến gần máy bán hàng tự động thì dừng lại, lấy ra vài xu, đút tiền vào rồi ấn nút: “Cho anh hay, chiều nào tôi cũng phải mua một chai nước khoáng, sau đó chậm rãi vừa đi vừa uống.”
Sau đó, cô cúi xuống lấy hai cái chai vừa mua đưa cho Bách Liệt một chai: “Anh uống không?”
Bách Liệt cầm lấy, không kìm được những nghi vấn tích tụ trong lòng, anh hỏi Nhã Văn: “Tôi chẳng thể hiểu nổi, sao cô cứ cố tách biệt cuộc sống trước đây và bây giờ như thể đó là hai thế giới riêng biệt vậy?”
Nhã Văn không đáp, cô mở nắp chai, tu ừng ực một lèo, tâm tình bỗng nảy sinh cảm giác sảng khoái không ngờ.
“Bùi Nhã Văn…” Cửa thang máy ngay bên cạnh đột nhiên mở, có người bước ra.
Nhã Văn quay đầu nhìn, cười toe toét: “Đại Đầu!”
Đại Đầu sửng sốt, nín lặng không nói nên lời, anh ta đứng sững rồi cười như thằng ngốc, thật không ngờ có thể gặp Bùi Nhã Văn ở chỗ này.
“Em về bao giờ…” Đại Đầu so với ngày xưa mập lên nhiều, quả đầu trái dưa hồi nào nay trông lại hơi nhỏ, trên sống mũi còn có thêm một cặp kính mắt mang đầy vẻ tri thức.
“Đêm qua…” Nhã Văn nhìn Đại đầu từ trên xuống dưới, “Sao anh lại ở đây?”
“Ủa,” Đại Đầu đẩy gọng kính, trả lời đầy bất ngờ: “Nhã Quân không nói cho em hay à, anh là giáo sư của trường mà.”
“Thật?! Giáo sư? Đừng nói là môn sinh học nha, không tốt lắm đâu…” Nhã Văn há hốc miệng kinh ngạc.
“…” Đại Đầu đảo mắt xung quanh, may thay không có sinh viên nào lảng vảng gần đây, “Dĩ nhiên không phải, anh dạy vật lý.”
“À…” Nhã Văn xụ mặt liếc anh, mất hết cả hứng.
Đại Đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, chợt thấy Bách Liệt vốn vẫn đứng lù lù cạnh Nhã Văn.
“Chào anh.” Bách Liệt nheo mắt phượng, lộ ra vẻ thân thiện vươn tay cho Đại Đầu
“Xin chào… Xin chào…” Có thể nói những người đàn ông từng có vinh hạnh được thưởng thức nụ cười quyến rũ của Bách Liệt ai nấy đều cảm thấy uất hận trời cao, lịch sự một cách gượng ép nắm lấy tay anh, y như Đại Đầu lúc này.
“Anh ấy là đồng nghiệp của em.” Nhã Văn giới thiệu, “Theo em đến Thượng Hải chơi.”
Đại Đầu lại đẩy gọng kính, nghi ngờ nhìn Bách Liệt rồi lại nhìn Nhã Văn.
“Anh có đang rảnh không?” Nhã Văn hỏi.
Đại Đầu vừa định gật, bất thình lình nhớ ra điều gì lại thốt lên thất thanh: “Ôi mẹ ơi! Anh còn phải lên lớp, chưa chi đã muộn rồi, không thèm nghe em nói nữa, hôm khác anh mời cơm sau nhé.”
Chưa nói hết câu, anh ta đã vội vã lao đi như tên bắn biến mất ở góc hành lang, để lại Nhã Văn và Bách Liệt mù mịt đứng ngơ ngác trao đổi ánh mắt, toàn bộ hành lang im ắng như thể vốn chỉ có hai người bọn họ ngay từ lúc đầu.
“Anh ấy thú vị lắm đúng không…” Nhã Văn vặn nắp chai, dẫn Bách Liệt đến thư viện.
“Cô biết không, tôi luôn cảm thấy cô có tài năng thiên phú đấy.”
“?”
“Mặc kệ xa cách bao lâu, cô luôn tạo cho người khác cái cảm giác cô chưa từng rời đi.”
“…” Nhã Văn câm nín, “Vậy cũng tính là… thiên phú sao.”
“Tính chứ,” Bách Liệt tự cho là đương nhiên, “Tôi nghĩ nếu giờ tôi gặp lại bạn cũ, e rằng chẳng ai nói lần sau sẽ mời tôi ăn cơm đâu- kể cả là mời có lệ cũng không.”
Nhã Văn nở nụ cười: “Cái đấy là tại nhân duyên anh kém cỏi đó chứ.”
Bách Liệt nhún vai, chợt lên tiếng: “Cũng không coi là kém nếu so với Bùi Nhã Quân.”
Nhã Văn đơ ra: “Gì chứ, cứ nhắc đến anh ấy hoài.”
Bách Liệt chăm chú quan sát Nhã Văn, cố tìm kiếm trong cô một chút gì đó khác thường, cuối cùng anh mỉm cười, mê hồn đến nỗi Nhã Văn cảm thấy nét cười lan tận khóe mắt.
“Không có gì, tự nhiên nghĩ tới mà thôi, chẳng lẽ cô không bao giờ bất chợt nhớ ai đó sao? Cha mẹ, bạn bè anh chị em, hoặc là… người mà trái tim cô không muốn nhớ nhất.”
Nói xong, Bách Liệt vượt qua Nhã Văn, tiếp tục đi về phía trước. Bỏ lại cô ngơ ngẩn, đứng chết trân tại chỗ, cứng họng không biết nên nói gì cho phải.
Lúc chuẩn bị về, Nhã Văn và Bách Liệt phải chờ thật lâu mới bắt được taxi.
“Mùa hè Thượng Hải nóng đến vậy cơ à?” Bách Liệt sắn ống tay áo sơ mi, nhẹ nhàng lau mồ hôi.
“Ừ,” Không đợi Nhã Văn trả lời, bác tài xế đã tiếp lời, “Mùa đông lạnh đến độ có tuyết rơi, còn mùa hè nóng đến cháy cả da à.”
Bách Liệt hứng trí tám nhảm đủ thứ tào lao trên trời dưới biển với bác tài xế, Nhã Văn cảm thấy anh quả thật luôn gây bất ngờ cho kẻ khác. Nhiều khi, Bách Liệt rất cô độc, không thích trò chuyện với người lạ, nhưng có những lúc, chẳng hạn như bây giờ, anh lại vô cùng nhiệt tình, gặp ai cũng làm thân. Nhã Văn chả bao giờ đoán được đâu mới là Tưởng Bách Liệt thật sự, mà có thể, tất cả đều là anh, một Tưởng Bách Liệt khó hiểu luôn khiến cô rối trí.
Năm rưỡi chiều, trời vẫn trong xanh không hề có dấu hiệu tắt nắng, Nhã Văn mơ hồ ngửi được hương mùa hè trong gió. Cô không còn nhận ra phong cảnh hai ven đường nữa rồi nhưng bất giác vẫn ngắm nghiá một cách thích thú. Thành phố này thay đổi quá nhanh, nó và cô cứ như hai người bạn mới, mặc dù trước đây đã quen nhưng giờ lại không khỏi có đôi phần xa lạ. Bách Liệt nói cô có khả năng thiên phú khiến mọi người thấy gần gũi, nếu đó là sự thực, vậy người bạn trước mắt liệu có nhận ra cô hay không?
“Được rồi, cho chúng cháu xuống chỗ này,” Bách Liệt lấy một tờ danh thiếp đưa cho tài xế, “Liệu bao lâu mới đến?”
Bác tài xem xét rồi nói: “Đi liền tù tì thì khoảng một giờ thôi.”
“Tốt quá, phiền bác chở chúng cháu tới địa điểm ấy.”
Nhã Văn liếc qua tấm danh thiếp trong tay Bách Liệt, cái này rõ ràng là tấm Nhã Quân đưa cho anh ta vào buổi sáng.
“Định đi đâu?” Nhã Văn nghi hoặc hỏi.
“Tôi vừa nghĩ tới một nơi rất hay.” Bách Liệt cười thần bí.
“…” Nhã Văn ngạc nhiên đến quên cả ngăn cản tài xế, thẳng đến tận khi xe vừa vặn dừng ngay dưới lầu của công ty Nhã Quân, cô mới hồi hồn.
“Tương Bách Liệt, anh…” Nhã Văn bị Bách Liệt thúc xuống xe, trống ngực đập thình thịch, không khỏi hoảng sợ một trận.
“Cảm ơn, hi vọng được gặp bác lần sau.” Bách Liệt cúi thấp đầu vào cửa xe chào tạm biệt người tài xế thân thiện. Đợi đến khi xe đi khuất khỏi tầm mắt họ, anh mới ngẩng đầu trông lên tòa cao cốc, sau đó cầm lấy tay Nhã Văn kéo cô đi vào đại sảnh.
“Anh làm gì vậy.” Nhã Văn vặn vẹo dằng tay hòng thoát khỏi Bách Liệt, nhưng bàn tay bị anh nắm chặt, cơ hồ không muốn buông.
“Vào thôi chứ làm chi, vào bên trong chờ, ngoài nóng kinh lên được.” Bách Liệt lôi lôi kéo kéo Nhã Văn đến quầy bán cà phê, gọi hai cốc Latte rồi thảnh thơi ngồi nghỉ.
Nhã Văn nhìn anh, bất lực thở dài: “Bách Liệt, anh nghĩ gì thế, anh thừa biết tôi và anh ấy cứ ở cùng nhau là lại cãi cọ cơ mà…”
“Cô đã chấp nhận về nhà.” Bách Liệt nhấp một ngụm Latte, vẻ mặt hưởng thụ, “Tôi cho rằng đó là cách khởi đầu khá tốt, tuy nhiên việc này cũng không nói lên vấn đề giữa hai người đã được giải quyết.”
“Ủa, vẫn chưa được giải quyết à?” Nhã Văn sửng sốt.
“Chẳng lẽ lại rồi?” Bách Liệt nhướn mày, nhãn thần cực kỳ kiên định.
“…” Nhã Văn cúi gằm, mân mê cốc cà phê, “Tôi đã đưa ra biện pháp tối ưu nhất rồi…”
“Vậy sao còn chưa trò chuyện, hai người cứ như một cặp tình nhân đang dỗi nhau ấy.”
“Thì tại…” Nhã Văn lúng búng, rất muốn lấy cái cớ tùy tiện nào đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm tăm chịu trận.
Bách Liệt khẽ cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Tưởng Bách Liệt…” Nhã Văn tức điên, “Nhiều lúc anh làm tôi cảm thấy như mình vừa dẫm phải đuôi hồ ly ấy.”
Bách Liệt khoái chí cười ha hả, điệu bộ đắc ý ra mặt: “Ủa, không phải chồn à.”
“… Càng ngày càng không đáng yêu.” Nếu trừng mắt mà giết người được thì Nhã Văn đã giết Bách Liệt hàng trăm lần.
Bách Liệt không phản bác, chỉ mỉm cười quan sát cô, đến nhãn thần cũng đang cười.
“Tôi thật sự nghi ngờ trên thế giới này không còn cô gái nào có thể chịu được anh nữa rồi.”
“Có nha,” Bách Liệt lười nhác tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn, “Những bạn gái cũ của tôi đều bảo: Em có thể chịu đựng anh đến tận bây giờ, vì em không thể để anh rời xa em…”
Nhã Văn tiện tay cầm lấy tờ tạp chí, nhắm trúng hồng tâm, xuyên qua hai cốc cà phê, ném thẳng vào ngực Bách Liệt.
“Khụ, khụ, khụ…” Bách Liệt xoa xoa ngực, “Cô…”
“Phát buồn nôn!” Nhã Văn nhăn nhó làm bộ không thể tiêu hóa nổi mấy lời lẽ khoe khoang của anh chàng.
Bách Liệt vẫn còn xoa ngực, hình như thực sự rất đau, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười tự mãn: “Nhưng mà chẳng phải phụ nữ ai ai cũng thích nghe sao?”
“Dĩ nhiên không.” Nhã Văn ngửa cổ uống sạch Latte, chợt cảm thấy mùi vị này cũng không tệ.
“Vậy,” Bách Liệt hứng thú nhìn cô, “Đối với các cô, tình yêu rốt cuộc là gì?”
“Đó là…” Nhã Văn hơi dừng lại, cố tìm những từ thích hợp diễn tả, “Cảm xúc. Một loại cảm xúc rất phức tạp, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ có thể hình dung tận trong tim, đáng tiếc anh không phải phụ nữ, e rằng cả đời cũng không hiểu được đâu.”
“Sao tôi lại cảm thấy mình đang bị đùa bỡn nhỉ.” Bách Liệt chớp chớp hàng mi dày ra chiều suy ngẫm.
Nhã Văn vừa muốn đáp, bỗng phát hiện Nhã Quân từ thang máy đi ra, vẻ mặt hờ hững như cũ.
Bách Liệt theo ánh mắt của cô quay đầu, cũng thấy Nhã Quân nên vẫy tay gọi anh.
Nhã Quân ngạc nhiên nhìn bọn họ, bước chân anh khựng lại. Sau cùng, anh chỉ mê man nhìn Nhã Văn, bị người đằng sau đụng phải còn hoàn toàn không hay.
Nhã Văn muốn giứt khỏi ánh mắt của Nhã Quân, nhưng chợt nhớ tới lời Bách Liệt nói, vì vậy cô gom hết dũng khí nở một nụ cười thật tươi, cố làm tỏ vẻ tự nhiên như hai anh em bình thường, từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ xa cách.
Nhã Quân do dự vài giây rồi mới đi đến chỗ bọn họ.
“Ngạc nhiên không,” Bách Liệt cười toe toét, “Nhã Văn nằng nặc đòi đón anh tan tầm.”
Nhã Văn sửng sốt ngó qua, hoang mang không biết rốt cuộc anh chàng này muốn làm cái gì.
Nhã Quân nhíu mày, ánh mắt như muốn xuyên thủng Bách Liệt, cuối cùng lại bất đắc dĩ nở một nụ cười lạnh nhạt.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.” Bách Liệt không phản ứng với cái nhìn chằm chằm của hai người bọn họ, khẩu khí thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết thông thường.
Nhã Văn và Nhã Quân kinh ngạc liếc nhau, trên mặt ai nấy đều có vẻ xấu hổ.
“E rằng tôi…” Nhã Quân chần chờ đang định từ chối thì bị cắt ngang bởi giọng của một cô gái.
“Nhã Quân,” Một cô nàng có hai má núm đồng tiền rất ngọt ngào đi tới từ phía sau Nhã Quân, “Chốc lát cái đã…”
Cô bỗng ngưng bặt, bấy giờ mới trông thấy Nhã Văn và Bách Liệt, bèn lúng túng cười cười: “Xin lỗi, xin lỗi, em không biết anh gặp bạn, vậy em ra ngoài đợi.”
Sau đó, cô nàng thân thiện gật gật coi như chào hỏi, cười rộ lên vô cùng đáng yêu.
Nhã Quân im lặng, không gật đầu, chỉ chăm chú quan sát Nhã Văn, cô vẫn giữ nguyên tư thế cười khách sáo cứng nhắc, trên mặt có vài phần khó xử.
“Chào cô, tôi tên Tưởng Bách Liệt.” Bách Liệt nheo mắt phượng, mỉm cười vươn tay.
“Xin chào… Xin chào…” Cô gái nhỏ thẹn thùng, “Em là Dư Mẫn.”
Dư Mẫn vất vả mãi mới thoát được bàn tay nắm chặt không buông của Bách Liệt, quay đầu tò mò xem xét Nhã Văn, cơ hồ đang chờ cô tự giới thiệu.
“Chào cô,” Nhã Văn chậm rãi đưa tay, “Tôi là Bùi Nhã Văn.”
“A…” Nét mặt Dư Mẫn hơi phức tạp, ngoắt một cái lại trở nên sửng sốt, giây tiếp theo lại như bừng tỉnh ngộ. Đại khái cô ta cũng nhận ra biểu cảm của mình biến hóa quá lộ liễu, vì vậy vội cầm tay Nhã Văn, đôi mắt không quên đảo qua đảo lại giữa Nhã Văn và Nhã Quân.
“Anh có hẹn với cô ấy à,” Bách Liệt nói với Nhã Quân, “Không bằng cùng nhau dùng bữa luôn.”
“… Không được.” Nhã Quân trầm mặc rất lâu, sau rồi đáp.
“A… Không sao mà…” Dư Mẫn cật lực xua tay, hận không thể lay động các đốt ngón tay theo, chỉ sợ Nhã Quân vì cô mà cự tuyệt bữa cơm này.
“Tụi anh đi trước…” Nhã Quân quay sang Nhã Văn, “Có chuyện gì… Khuya anh về hẵng bàn.”
Nói xong, anh liếc Dư Mẫn, ý bảo cô rời đi.
“Tạm biệt…” Dư Mẫn áy náy cười, hết nhìn Nhã Văn lại nhìn Nhã Quân đã đi xa, lót tót chạy theo.
Nhã Văn chậm chạp ngồi xuống, thậm chí quên mất mình đứng dậy từ lúc nào, đối diện là vẻ nghiêm túc của Bách Liệt.
“Giờ anh vui chưa…” Nhã Văn nghe thấy giọng chính mình, “Tôi với Bùi Nhã Quân chẳng có khúc mắc gì cần phải giải quyết cả.”
Bách Liệt đối mặt cô, không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày.
Nhã Văn bỗng bật cười, đến cô cũng không biết mình cố ý nói cho ai hay, huống chi là Bách Liệt.
Tối nay, Nhã Văn và Bách Liệt ăn một bữa cơm qua loa rồi về thẳng. Căn nhà vẫn không có người như thường lệ, Nhã Văn mở ánh đèn mờ nhạt, đi thẳng vào phòng bếp rót hai cốc trà bưởi đặt lên bàn.
“Uống đi, chơi cả ngày nên chắc anh cũng mệt rồi ha.” Nhã Văn cầm cốc trà nóng, hít hà hỗn hợp thanh khiết của hương mật ong và hương bưởi, có chút thẫn thờ.
Bách Liệt tựa lưng vào ghế, mỉm cười: “Cô biết không, tôi cảm thấy cô giống một con chuột chũi quen sống trong đất bỗng dưng bị lôi ra ngoài nguồn sáng, không còn chỗ để ẩn nấp.”
Nhã Văn rất muốn đáp trả bằng vài câu đùa bỡn, nhưng tự nhiên lại mất hứng nên chỉ cười nhạt, tiếp tục uống trà.
Hai người đều trầm mặc, cứ như vậy uống sạch hai cốc trà nóng hầm hập không còn một giột nào.
Bách Liệt ngẩng đầu xem giờ, đứng dậy bảo: “Tôi phải gửi vài cái mail đã.”
Anh đóng cửa, làm cho căn phòng vốn tối nay càng tối hơn, tiếng đồng hồ trên tường vang lên tích tắc tích tắc, Nhã Văn mơ hồ nhớ lại, dường như nhiều năm trước đã từng có một buổi tối cũng lạnh lẽo tịch mịch như thế này.
Giữa lúc Nhã văn miên man nghĩ đến xuất thần, Nhã Quân bỗng mở cửa đi vào.
Anh thấy cô liền ngây cả người, rầu rĩ lầm bầm: “Anh nhòm qua khe cửa thấy không có ánh sáng, tưởng em chưa về…”
Nhã Văn nhếch miệng: “Xem ra lần sau phải đổi bóng đèn mới được.”
Nhã Quân đóng cửa, nặng nề quăng túi xách vào ghế sô pha, không một tiếng động thay giày.
Nhã Văn rót nước vào hai cái cốc rỗng, lại bắt đầu ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Nhã Quân mở miệng chần chừ: “Hôm nay Dư Mẫn giúp anh hẹn với vài khách hàng, nên… Xin lỗi em…”
Nhã Văn đưa lưng về phía anh, lắc đầu: “Không sao đâu, anh đừng để trong lòng.”
“…”
“…”
“Dư Mẫn… Cô ấy là đàn em của anh hồi đại học, tụi anh biết nhau từ sớm, nên tương đối thân quen…”
“… Những chuyện này anh đừng kể với em, anh không cần… không cần phải giải thích đâu.” Nhã Văn rũ mắt, nương theo ngọn đèn nhập nhoàng nhìn hai cốc nước trong suốt.
“Nhã Văn…”
Nhã Văn bật dậy, vội vã trở về phòng, tuy nhiên mới đi được vài bước đã bị Nhã Quân nắm chặt cánh tay.
Cô quay phắt lại trừng anh, nhưng ánh sáng lờ mờ làm cô không rõ đến cùng là những tình cảm phức tạp gì trong đôi mắt kia.
“Nhã Văn…” Giọng Nhã Quân trầm xuống, tưởng như giọng của một ai khác, “Em thế này… Anh có thể hiểu là đang giận không…”
Nhã Văn ngậm chặt miệng, quay đầu đi chỗ khác, im bặt
“Nhã Văn…” Thanh âm đầy từ tính lại vang lên lần nữa, “Sao em giận?”
“Không có…” Nhã Văn đáp cho có lệ.
“Bùi Nhã Văn,” Nhã Quân bỗng nắm cả bàn tay kia của cô, thẳng thắn nhìn cô, “Tại sao em không thể đối mặt với anh một lần, tại sao một lần cũng không chịu?”
Nếu nói vừa rồi Nhã Văn chỉ là sinh hờn dỗi, như vậy chỉ trong chớp mắt, cô tức giận thực sự: “Buông tay.”
Nhã Quân nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau mới chậm chạp buông ra: “Dư Mẫn chính là người con gái mà anh muốn dùng để quên em, nhưng cuối cùng, anh đã thất bại.”
Nhã Văn chạy như bay vào phòng, gấp gáp đóng chặt cửa. Trong đầu Nhã Văn ong ong một ý nghĩ duy nhất, cô không bao giờ muốn nghe Nhã Quân nhắc đến Dư Mẫn lần nào nữa, một chữ cũng không.
Toàn bộ buổi tối sau đó, Nhã Văn đều cảm thấy phiền muộn, cô đần ra trong chốc lát rồi quyết định viết một bức mail gửi Thư Lộ, kể cho cô ấy nghe tất cả những việc xảy ra gần đây. Vừa mở hòm thư điện tử cô đã thấy một mail của Annie.
“Nhã Văn thân ái:
Cậu khỏe không?
Lúc này thì mình đang ngồi ở bàn đọc sách, viết thư cho cậu. Nhưng khi mới về, ông bà ba mẹ thấy vẻ phong trần mệt mỏi của mình đều kinh ngạc không nói nên lời, giờ phút ấy mình bỗng cảm thấy bao nhiêu hạnh phúc bay biến sạch, cậu có từng cảm thấy như vậy không?
Nhớ lại một năm trời chúng ta bên nhau, đối với mình mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy, cậu không thể tưởng tượng nổi mình đã phải tích tụ hết tất cả dũng khí và quyết tâm mới dám bỏ nhà, đi xa ngàn dặm để tìm việc đâu. Đối với đứa nhỏ vốn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, bảo gì nghe nấy như mình mà nói, quả thật chuyện đó đúng là kinh thiên động địa, ngay cả mình còn phải ngạc nhiên, thật không ngờ lại liều mạng như vậy.
Mặc dù mới xa nhau một ngày một đêm, nhưng mình nhớ cậu lắm lắm. Chúc cậu và Bách Liệt có một kì nghỉ vui vẻ.”
Nhã Văn ngả người lên ghế, hình dung dáng vẻ thất tha thất thểu về nhà của Annie, bất giác bật cười.
Làm sao cô lại không biết cái cảm giác phải dồn mọi dũng khí mới dám rời đi, bỏ người thân bạn bè, bỏ cuộc sống không buồn không lo, bỏ thành phố nơi cô từng nương tựa.
Hôm nay khi cô trở về, lại phát hiện rất nhiều người, nhiều việc đã thay đổi, lúc cô rời khỏi thành phố này, cô không hề ngờ nó cũng đào thải luôn cả cuộc sống của cô. Nhã Văn càng nghĩ càng uể oải, cô hoài nghi liệu về lại đây có phải là một quyết định chính xác hay không.
Một cảm giác co rút đau đớn mang những suy nghĩ miên man của cô quay trở lại thực tế, quả thật đau dạ dày phát sinh ngay lúc này thật như khách không mời mà đến, theo bản năng cô đè tay ép vào bụng, cố nén cơn quằn quại.
Bỗng nhiên Nhã Văn nghe thấy có tiếng nhẹ nhàng gõ cửa, cô không kịp phản ứng, người nọ kiên nhẫn gõ lần nữa, một lúc lâu sau đó, cô mới đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài không có ai, trên mặt đất chỉ có một cái cốc hình mặt cười, Nhã Văn chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lên.
Lòng bàn tay ấm áp, tâm không tự chủ mà run rẩy.
Sáng hôm sau, trong nhà không một bóng người, Nhã Văn nghi ngờ liệu tối qua ba có về hay không nữa. Tưởng Bách Liệt cũng không biết chạy đâu, đến tận trưa cũng chẳng thấy bóng dáng.
Nhã Văn đang mơ mơ màng màng tự hỏi mình đã ngủ bao lâu, chuông điện thoại bất chợt vang lên.
“A lô?” Nhã Văn do dự mãi mới nghe.
“…” Đầu giây bên kia trầm mặc một lúc, thanh âm trầm thấp vang lên, “Em ở nhà à, anh quên bản vẽ, em mang giúp anh đến đây đi.”
“…” Nhã Văn sửng sốt vài giây mới nhận ra giọng nói của Nhã Quân, “À, được…”
“Anh để nó trong cái văn kiện màu xanh nhạt, em mang cả văn kiện cho anh luôn. Em biết địa chỉ công ty rồi chứ gì?”
Đầu óc Nhã Văn trống rỗng, thoáng nhìn tấm danh thiếp trên bàn cơm: “Em biết rồi…”
“Nhanh lên nhé, anh chờ em.” Xong, Nhã Quân liền cúp máy cái rộp.
Nhã Văn ngơ ngác trừng điện thoại trong tay, phải đến cả phút sau mới vỡ lẽ Nhã Quân ruốt cuộc cần cô làm gì.
Nhã Văn thực sự hối hận, không hiểu sao mình lại nhận cuộc gọi này, lại còn không mượn cớ từ chối ngay khi Nhã Quân nhờ, dằn vặt dày vò chán chê, cuối cùng vẫn phải ảo não đứng dậy làm việc nên làm.
Nhã Văn đứng trước phòng Nhã Quân, dùng đầu ngón tay khẽ đẩy một chút, cửa liền mở ra.
Phòng của anh luôn mang nặng phong cách màu lam đậm trông đến là ngột ngạt. Rèm cửa sổ màu lam đậm, ga trải giường màu lam đậm, ngay cả móc treo áo khoác cũng không thoát khỏi ám ảnh màu lam đậm nốt.
Nhã Văn do dự mãi không dám vào, nhủ thầm đã bao lâu rồi mình chưa tới nơi đây?
Sơ sơ chắc cũng phải vài năm, kể từ ngày cô bỏ nhà đi.
Dễ thấy tập văn kiện màu xanh nhạt để ngay trên kệ sách, Nhã Văn cầm lên, đang lúc định đi liền liếc thấy một cái khung ảnh bị lật úp, cô quay lại ngay lập tức, cẩm khung ảnh lên ngắm nghía.
Đó là sinh nhật lần thứ hai mươi của Nhã Văn và Nhã Quân, ba ba nằng nặc đòi dẫn bọn họ đến studio chụp chung. Khi ấy hai anh em đều bất mãn với đề nghị của ông, thế rồi cuối cùng vẫn phải khuất phục và ngoan ngoãn nghe lời, hai người trong bức hình cười vô cùng gượng ép.
Ở giữa tấm ảnh có một vệt mờ mờ, đó là dấu vết dán lại sau khi đã bị xé rách làm đôi.
Nhã Văn đặt khung hình xuống, vẫn để úp như cũ, cố giả như chưa từng cầm lên, sau đó cô xoay người chạy ra ngoài thật nhanh.
Ngồi trên xe taxi, Nhã Văn có đôi chút thất thần, cô đưa danh thiếp cho người lái xe, xe liền chạy một lèo. Nhã Văn biết, mình vẫn đang trốn tránh dù thừa hiểu làm vậy không thể giải quyết được vấn đề.
Taxi rất nhanh đã đỗ dưới lầu công ty Nhã Quân, nơi đây người đến người đi liên tiếp, Nhã Văn bỗng hơi ngượng ngùng, cứ đứng vặn vẹo hai tay mãi.
Cô trình danh thiếp rồi đi vào thang máy, dõi lên con số đang nhảy trên màn hình, lòng càng lúc càng khẩn trương. Loáng một cái, tiếng “Đinh” phán xét đã vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.
Cửa thang máy mở ra, Nhã Văn chần chừ ra ngoài theo, nhân viên lễ tân lịch sự đứng dậy hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“…Bùi Nhã Quân.”
“Xin chờ một chút,” Nhân viên lễ tân cầm lấy điện thoại, “Xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“… Tôi là em gái anh ấy.” Nhã Văn mơ hồ nghe mình trả lời.
“Vâng, cô chờ nhé.”
Nhã Văn quan sát xung quanh, chỗ này rất yên tĩnh, không giống với những công ty thiết kế kiến trúc trong tưởng tượng của cô cho lắm. Có thể, Nhã Văn bật cười, là do làm ăn không tốt mấy chăng.
Dư Mẫn vội vã đi ngang qua, bắt gặp Nhã Văn thì hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười và gật đầu chào: “Nhã Quân đang họp, chị chờ tạm trong phòng của anh ấy nhé?”
“Được, không sao.” Nhã Văn khách khí liên tục gật lia liạ, theo Dư Mẫn tới phòng làm việc của Nhã Quân. Đúng như dự đoán, phòng anh được bao phủ bởi màu xanh lam đậm không một chút phá cách, nhưng màu này quả thật rất phù hợp với anh.
“Chị uống gì ạ?” Dư Mẫn hỏi.
“Không cần đâu, cô bận việc gì thì cứ làm đi.”
Dư Mẫn lắc lắc đầu, ánh mắt cô nàng tràn đầy hiếu kỳ.
“Chị không hề giống như trong tưởng tượng của em.” Một lát sau, Dư Mẫn nói.
“À…” Nhã Văn lúng túng vén mấy sợi tóc xõa tung ra đằng sau tai, “Bùi Nhã Quân miêu tả chị thành bộ dạng gì vậy?”
Dư Mẫn lắc đầu quầy quậy: “Anh ấy chưa từng nhắc đến chị.”
“Vậy sao…” Nhã Văn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Nhưng mà lão Mao đôi khi cũng kể cho em nghe vài chuyện về chị.”
“Lão Mao?”
“Hì hì, chỉ có Nhã Quân vẫn gọi anh ấy là ‘A Mao’ như thường, nhưng những người khác, bao gồm cả em đều kêu anh ấy là lão Mao, vì anh ấy là nhân viên kỳ cựu ngay từ lúc công ty mới thành lập.” Dư Mẫn giải thích.
Nhã Văn mỉm cười: “Vậy A Mao nói gì về chị, kể xấu chị à?”
“Không có đâu ạ,” Dư Mẫn hình như rất sợ Nhã Văn hiểu lầm, “Anh ấy nói chị rất thông minh, sáng sủa, là một cô gái tốt.”
Nhã Văn nhướn mày có chút bất ngờ, không hề tin tên A mao này miệng chó có thể phun được ngà voi.
“Thế thì… Em thấy chị thật ra không đươc tốt như lời anh ta sao?”
“Không không, không phải!” Dư Mẫn hoảng hốt xua tay.
Nhã Văn trong lòng cảm thấy buồn cười, cô bé Dư Mẫn này ngốc nghếnh quá.
“Ý em là, chị không giống với những gì em tưởng tượng, nhưng cũng không phải là không tốt, em thề!”
Nhã Văn gật đầu, chợt nhớ đến lời Nhã Quân, anh và cô bé đã từng thử qua lại, Nhã Văn không nhịn được mà nghĩ đến cảnh hai người hẹn hò.
“Chẳng qua,” Dư Mẫn ngập ngừng, “Trông chị mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của em…”
Nhã Văn sửng sốt, không ngờ lại có người hình dung cô như vậy. Mạnh mẽ sao, cô cũng mong mình thật mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để có thể đối mặt với mọi biến cố.
“Bời vì Nhã Quân trong một lần uống say đã lỡ kêu chị là ‘đồ quỷ con động tý là khóc’…”
“…” Đáy lòng Nhã Văn run lên, cô cảm thấy ánh mắt của Dư Mẫn hiện giống hệt với A Mao, tò mò và đầy nghi vấn, dường như muốn thắc mắc: Bùi Nhã Văn và Bùi Nhã Quân rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
“Em đến rồi.” Nhã Quân yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở cửa.
“Oái…” Dư Mẫn giật mình sợ hãi liếc trộm Nhã Quân, “Thôi em đi trước…”
Nói xong, cô nàng không kịp đợi ai trả lời liền chạy vù ra ngoài.
Nhã Quân nghi ngờ trông theo bóng cô ta, sau đó đóng cửa lại.
“Bản vẽ đây…” Nhã Văn vội để văn kiện lên bàn.
Nhã Quân ngồi vào chỗ của mình, nghiêm túc mở ra kiểm tra, một lúc sau mới đáp: “Đúng rồi, chính là cái này.”
“… Vậy em về.” Nhã Văn nôn nóng hơi hơi muốn chạy trốn.
Nhã Quân buông văn kiện trong tay, thẳng thắn nhìn Nhã Văn: “Hôm qua em không phải định hẹn anh ăn cơm sao, giờ anh có thời gian rảnh.”
“…” Nhã Văn nghẹn họng, cô rất muốn khai thật đó không phải là ý của mình, tuy nhiên lời đến khóe miệng lại không thể phun ra được.
“Anh dẫn em đến một chỗ, chắc chắn em sẽ thích.” Vẻ mặt của Nhã Quân vô cùng dịu dàng, cảm giác thật kỳ lạ, giống như bọn họ là anh em bình thường vậy.
Địa điểm Nhã Quân cam đoan rằng Nhã Văn sẽ thích, chính là cửa hàng bánh ngọt từng bán cho họ một chiếc bánh sinh nhật xiêu xiêu vẹo vẹo xấu điên đảo. Hiện tại chỗ đó nới rộng không gian mở thêm quán cà phê ngoài trời, nhưng có lẽ vì thời tiết quá nóng nên thời điểm bọn họ đến khá vắng vẻ.
“Em sẽ bất ngờ cho mà xem,” Nhã Quân mở lời hài hước, “Buổi trưa ở đây còn cung cấp cơm cho khách nữa cơ đấy.”
Nhã Văn kinh ngạc dáo dác nhòm bên trong, không thấy có dấu vết nấu nướng nào, đang quan sát thì nghe thấy tiếng Nhã Quân bảo với một bác gái: “Cho tụi cháu hai xuất cơm thịt và hai ly kem sô cô la.”
Bác gái kia gật đầu, đi vào dặn dò nhà bếp.
Nhã Văn cúi đầu mím môi cười, kem sô cô la, đúng vị cô thích ăn nhất. Ngày bé cô và Nhã Quân thường chia đôi cục kem tròn tròn rồi bỏ một nửa vào cái ly khác, sau đó hai đứa nhởn nhơ ngồi chờ kem tan chảy dưới ánh nắng, lại còn dùng thìa ngoáy loạn cho đến khi loãng như súp mới thôi. Khi ấy hai đứa nhìn nhau cười cười thỏa mãn, mỗi đứa cầm một ly đánh chén ngon lành.
“Tuy không y hệt món kem cháo của tụi mình ngày xưa, nhưng cách làm gia truyền nên thật ra mùi vị cũng khá lắm.” Nhã Quân biết thừa Nhã Văn đang nghĩ gì, vừa nghịch nghịch tờ thực đơn vừa trêu cô.
Nhã Văn lúng túng cười, không đáp. Ngồi trước mặt cô đây là người đàn ông cô từng biết rõ như lòng bàn tay, nhưng hiện tại lạ lẫm vô cùng. Chẳng biết từ lúc nào mà cô lại thấy gượng gạo khi anh dùng thái độ cưng chiều để nói chuyện với mình như vậy.
Nhã Quân cũng trầm mặc, loại trầm mặc này làm bầu không khí đột ngột khó xử khiến Nhã Văn không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên, Nhã Quân chợt mở miệng: “Em và Dư Mẫn… đã bàn chuyện gì vậy?”
“… Không có gì, cô ấy chỉ nhận xét rằng em ngoài đời và trong tưởng tượng của cô ấy không giống nhau cho lắm.”
Nhã Quân nhướn mày, hình như đang chờ Nhã Văn nói xong.
“Cô ấy cho rằng em mạnh mẽ hơn so với những gì cô ấy nghĩ.”
Nhã Quân có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Nhã Văn, có vẻ không hiểu tại sao Dư Mẫn lại nói vậy.
“Cô ấy còn mách,” Nhã Văn bĩu môi, “Anh dám gọi em là… ‘Con quỷ khóc nhè’.”
Nhã Quân vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nên anh thật sự bật cười ra tiếng.
“Anh không nhớ rằng anh đã từng nhắc đến em…” Nhã Quân băn khoăn.
“…” Nhã Văn âm thầm cắn môi, quả thực anh không hề kể với người khác về cô. Nhưng nghe chính miệng anh thừa nhận như vậy, cô chẳng vui vẻ chút nào, đáy lòng còn có đôi chút khổ sở.
“…”
“Dư Mẫn nói, lúc đó anh uống say nên…” Nhã Văn đáp một cách máy móc.
“…” Trong nháy mắt, vẻ mặt của Nhã Quân đột nhiên trầm xuống như vừa nhớ ra điều gì đó, cảnh tượng nào đó.
Nhã Văn nhìn bộ dạng cô đơn của anh mà không đành lòng, cố ý tỏ ra thoải mái hỏi: “Anh có nghĩ em đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi không?”
Nhã Quân ngẩng đầu chăm chú ngắm nghiá Nhã Văn, khóe miệng nhếch lên: “Có lẽ vậy… Ít nhất em cũng chín chắn hơn thật.”
“Ai cũng phải lớn mà,” Nhã Văn nhìn không được thốt lên, “Em chỉ tình cờ trưởng thành vào đúng những năm tháng qua mà thôi.”
Nhã Quân không trả lời, chỉ im lặng quan sát Nhã Văn, cố tìm trong đáy mắt cô những thay đổi do năm tháng mang lại.
“Thế nhưng có đôi khi,” Nhã Quân nhỏ giọng như đang tự nhủ với chính bản thân mình, “Anh rất nhớ cô bé mãi không chịu lớn của mình ngày xưa…”
Hai đĩa cơm và hai ly kem được bưng đến, nhẹ nhàng đặt trước mặt họ, vin kem sô cô la nổi lên những bọt khí tròn nhỏ. Nhã Văn ngơ ngẩn xúc một thìa đưa lên miệng, có thể Nhã Quân nói đúng, mùi vị này thật giống với mùi vị bọn họ yêu thích thời thơ ấu, nhưng mà, ly kem thời thơ ấu có vị như thế nào?
Nhã Văn không nhớ nổi, cũng nguyện không bao giờ nhớ lại.
/14
|