Chap 9: Choi Jiwon xuất hiện
Đôi mắt nheo lại một cách khó chịu, mọi thứ lại một lần nữa mờ mờ ảo ảo nhưng không phải là màn đêm mà là vùng trời ánh sáng. Nhưng có gì đó kì lạ, rõ là cậu thấy ánh nắng gay gắt từ phía ngoài rọi vào nhưng sao cậu lại không thấy chói? Cố mở mắt to hơn để nhìn thấy rõ, và ngay lúc đó đập vào mắt cậu chính là anh-Kim TaeHyung.
-Aishh, ANH LÀM GÌ Ở ĐÂY VẬY?_JungKook giật bắn mình, cậu lật đật ngồi dậy thì bị choáng.
-Kookie tỉnh rồi sao? Có người bảo tôi đến đây._TaeHyung đáp, khuôn mặt anh lộ rõ u buồn.
-Dẹp ngay cái chữ "Kookie" đó, chỉ có 4 người mới được gọi tôi như thế. Còn nữa là ai kêu anh đến đây?_JungKook dựa lưng vào thành giường.
-Một cô gái lớp trên, trông có vẻ rất xinh đẹp._TaeHyung nhớ lại, anh thầm đánh giá cô gái đó.
-Không phải chỉ là xinh đẹp mà là một mỹ nhân._JungKook đáp, đôi mắt lộ rõ u sầu, nếu Hobi biết Jiwon còn sống thì phải làm sao đây?
-Cậu ăn gì chứ? Tôi có mua sữa cho cậu nữa này, Jimin bận phụ giúp giáo viên nên nhờ tôi mua hộ._TaeHyung kím cớ nói, nếu nói là anh tự mua cho cậu chắc chắn cậu sẽ không uống.
-Tôi thừa biết, anh đâu bao giờ tốt bụng đến vậy._JungKook cầm lấy hộp sữa, đâm ống hút và uống ngon lành. TaeHyung mặt sầm lại nhìn JungKook, cậu luôn luôn làm anh cứng họng......
--------------------
-Aishhh, cậu sao không về đi._Yoongi bực bội nhìn Hobi, cậu mặt dày tới mức ngồi ngắm Yoongi ăn.
-Đợi anh ăn xong, em mới yên tâm đi về.
-Anh anh, em em, bộ tôi thân với cậu lắm hả? Lắm lời._Yoongi không ăn nữa, anh gục mặt xuống bàn giả vờ ngủ cho tên biến thái trước mặt khôn hồn thì xéo khỏi đây.
-Yoongie à, anh ăn ít lắm không tốt đâu._Hobi nhìn phần ăn của Yoongi, anh chỉ mới ăn được một phần năm.
-Eo ơi, tôi sắp nôn hết rồi này.....no rồi, cậu đem về đi......
-Anh ơi, có một chị gái gửi bức thư này cho anh._Một cô gái không biết từ đâu chạy vào lớp đưa bức thư cho Hobi. Yoongi cũng tò mò cố ngước mắt lên xem và lắng tai nghe.
[ JungKook vừa ngất xỉu, hiện tại đang ở trong phòng y tế ]
Một bức thư với nội dung ngắn gọn cũng làm Hobi phải đau đầu. Không phải vì nội dung là JungKook, cậu thừa biết JungKook không phải loại hiền lành gì hay yếu đuối. Cái cậu đang đau đầu chính là nét chữ đó. Rất quen thuộc......bỗng một cảm giác nhớ nhung chợt ùa về......Yoongi thấy Hobi như bất động, anh thắc mắc và cảm giác khó chịu vùng vẫy khắp con tim anh.....có bức thư thôi sao Hobi có vẻ nâng niu và suy nghĩ dữ vậy? Thư tỏ tình chăng? Nghĩ vậy, anh liền giật lấy nó từ tay Hobi.
-Thư tỏ tình hả?_Yoongi vừa nói vừa đọc và năm giây sau đó......
-JUNGKOOK_Yoongi hét gọi tên JungKook rồi bỏ chạy một mạch, Hobi thấy vậy cũng lật đật chạy theo, cũng không quên cầm bức thư theo.
Yoongi chạy thật nhanh đến phòng y tế và anh ào ào chạy vào như muốn làm banh phòng y tế. Làm giáo viên cũng hết hồn....
-Em làm gì mà chạy như ma đuổi vậy, nên im lặng để cho bạn được nghỉ ngơi._Giáo viên khẽ nhắc nhở
-Vì nó là bạn em nên em mới chạy maratong đến đây đấy nếu không em đi như rùa bò rồi ạ_Yoongi đáp, rồi phi thẳng vào phòng bệnh bên trong, lúc này anh thấy TaeHyung đang ngồi yên nhìn JungKook còn JungKook thì có vẻ suy tư nghĩ gì đó và khi nhìn thấy Hobi, khuôn mặt cậu có vẻ sợ hãi......
-Kookie, em không sao chứ?_Yoongi lo lắng, anh chạy tới nắm tay nắm chân JungKook giơ lên xem...
-Em không sao, khi nãy em bị cảm nắng..nên mới ngất xỉu....._JungKook vội giải thích, ánh mắt cậu dán chặt lên người Hobi, đương nhiên Kim TaeHyung cũng thấy điều đó.....anh cảm thấy khó chịu.....
-Kookie, em mau bảo tên biến thái kia về đi. Ở đây thêm một giây phút nào nữa, anh nhất định xách chổi mà đánh đấy._Yoongi chỉ tay về Hobi, anh cảm thấy bị phiền khi Hobi ở đây, nó làm anh nhớ tới nụ hôn và cái ôm của hôm qua.
-Không cần đuổi, tôi sẽ tự về._Giọng Hobi lạc hẳn, không có vẻ đùa giỡn nữa mà thực sự nghiêm trọng, cậu cầm bức thư đi thẳng một mạch ra ngoài và không đếm xỉa tới ai ngoại trừ JungKook
-Nhóc hay bị cảm nắng, đang mệt không chịu uống thuốc còn chạy đi kiếm Jimin, cũng may là bị nhẹ đấy. Nếu nặng là anh thề anh lột da cậu.
JungKook cười với sự lo lắng vô duyên nhất của Hobi, nhưng cậu vẫn sợ hãi. Cậu hy vọng Jiwon sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa. Là JungKook đã nợ Jiwon quá nhiều......JungKook mệt mỏi nên đuổi khéo mọi người ra ngoài để cậu yên tâm nghỉ ngơi......Giờ mọi người học là lúc cậu đang thư giãn tại phòng y tế. Bỗng cánh cửa bật mở, một thân hình mảnh mai bước vào, mái tóc vàng nâu hiện rõ.....nụ cười quen thuộc.....
-Kookie tỉnh rồi sao? Chị có mua kem cho nhóc này_Cô gái từ từ bước đến gần JungKook đưa cây kem cho cậu, cậu vui vẻ nhận lấy và ăn nó...
-Kookie không thắc mắc sao chị lại ở đây sao?_Cô gái nhìn cậu ăn, xoa đầu cậu hỏi.
-Kookie không hỏi, Jiwonie cũng tự nói thôi à._JungKook nói rất chắc chắn, bởi vì cậu và Hobi hiểu rất rõ tính của Jiwon.
-Hobi khoẻ chứ?_Jiwon đổi chủ đề
-Chị muốn gặp anh ấy chứ?_JungKook không trả lời câu hỏi của Jiwon, cậu hỏi ngược lại Jiwon.
-Hobi vẫn còn để quy luật ấy?_Jiwon hỏi về cái quy luật kì dị mà năm ấy đã suýt cướp đi mạng sống của cô....
-Chị giận Hobi?
-Chị chưa bao giờ nghĩ là sẽ giận em hay Hobi. Vì đó là số phận nhưng chính chị sẽ làm Hobi tỉnh ngộ vì cái quy luật ấy._Jiwon nói một cách vững chắc.
-Chị thấy anh Yoongi chưa? Yoongi là một nạn nhân thứ hai, đó là cơ hội.....
-Chị hiểu.....còn Kookie của chị?_Jiwon nhìn JungKook bằng ánh mắt dịu dàng hết sức.
-Nói thật, Kookie vẫn còn thương chị rất nhiều. Sau khi chị chết, Kookie đã khóc rất nhiều, Kookie xin lỗi chị, xin ........ưmm......._Định nói thêm nhưng lời nói của cậu bị chặn bởi đôi môi đầy quyến rũ của Jiwon. JungKook bất ngờ nhưng ngồi yên, cậu không phản kháng cũng không đáp trả nụ hôn ấy, cảm giác bây giờ, nó không còn cuồng nhiệt hay đầy cảm xúc như năm ấy nữa.....có lẽ hình ảnh Jiwon trong cậu đã dần phai mờ chăng?!?
TaeHyung đứng phía ngoài và nhìn thấy tất cả. Anh không nghe cuộc đối thoại giữa cả hai mà anh chỉ bắt gặp Jiwon và JungKook đang hôn nhau, anh cũng không hiểu vì sao tim anh lại đau thắt lại.....rất khó chịu......Đêm đó anh lại đi bar và uống rượu rất nhiều, chính bản thân anh cũng không biết vì sao.........
Sao thấy em cùng người khác
Tim tôi lại nhói lên từng cơn?
Có phải là tôi yêu em?
Xin lỗi, tất cả chỉ là sự ngộ nhận của tôi.
------------
Yoongi đưa JungKook về phòng thì liền vào phòng ngủ. Anh thấy Hobi đang chải mền dưới sàn, cậu có vẻ không quan tâm đến anh lắm.....Yoongi cũng không thèm để mắt tới, Hobi không đụng tới anh xem như anh may mắn.....
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hobi nghe nhưng cậu làm lơ, cậu không thèm để ý tới Yoongi vì cậu biết Yoongi rất ghét cậu và cậu cũng không việc gì phải bận tâm đến anh ta. Nhưng cho tới khi nghe được cuộc đối thoại.....
[.....]
-Ôi, chúc mừng anh.
[.....]
-Vâng, mai em sẽ tới.
[.....]
-Okay.....nhớ làm cho em phần đặc biệt nhé Jinie.
[.....]
-Thương anh quá. Ngủ ngon.
[.....]
Yoongi cười tủm tỉm tắt điện thoại làm Hobi một phen bực mình. Nói chuyện với ai mà có vẻ thân mật quá nhỉ? "Jinie", nghe thân mật chết đi được, sao anh không thử một lần gọi là Hobie?!?
-Ai vậy?_Chịu không được Hobi mới lên tiếng hỏi nhưng cái cậu nhận được là sự làm lơ của Yoongi.
-...........
-Min Yoongi, tôi đang hỏi anh đấy.
-Tên tôi không phải cậu muốn gọi là gọi. Jung Hoseok cậu không có quyền ra lệnh cho tôi._Yoongi bực bội lên tiếng, anh hết chịu đựng sự hỗn láo của Hobi rồi. Ai điện thoại cho anh thì kệ anh, liên quan gì đến cậu mà cậu lại lo chuyện bao đồng thế?
-Tôi...........
-Tối rồi, đi ngủ đi._Yoongi nói rồi bật đèn ngủ và tắt đèn trong phòng. Một mảng đen vừa phải ập vào phòng của Yoongi, anh mệt mỏi lăn ra giường và ngủ thiếp đi.....cũng vì vậy mà có người thừa dịp tấn công.....Nửa đêm, vì không ngủ được nên Hobi đã leo lên giường, nằm cạnh Yoongi và ôm anh ngủ cho đến sáng......Giấc ngủ thật ngon.......
Yên giấc nhé mèo nhỏ của em.
Đừng nghĩ em không quan tâm đến anh.
Chỉ là muốn anh chủ động thôi.
Nhưng có lẽ, anh luôn là người ở tư thế bị động.
---------END CHAP 9--------
Đôi mắt nheo lại một cách khó chịu, mọi thứ lại một lần nữa mờ mờ ảo ảo nhưng không phải là màn đêm mà là vùng trời ánh sáng. Nhưng có gì đó kì lạ, rõ là cậu thấy ánh nắng gay gắt từ phía ngoài rọi vào nhưng sao cậu lại không thấy chói? Cố mở mắt to hơn để nhìn thấy rõ, và ngay lúc đó đập vào mắt cậu chính là anh-Kim TaeHyung.
-Aishh, ANH LÀM GÌ Ở ĐÂY VẬY?_JungKook giật bắn mình, cậu lật đật ngồi dậy thì bị choáng.
-Kookie tỉnh rồi sao? Có người bảo tôi đến đây._TaeHyung đáp, khuôn mặt anh lộ rõ u buồn.
-Dẹp ngay cái chữ "Kookie" đó, chỉ có 4 người mới được gọi tôi như thế. Còn nữa là ai kêu anh đến đây?_JungKook dựa lưng vào thành giường.
-Một cô gái lớp trên, trông có vẻ rất xinh đẹp._TaeHyung nhớ lại, anh thầm đánh giá cô gái đó.
-Không phải chỉ là xinh đẹp mà là một mỹ nhân._JungKook đáp, đôi mắt lộ rõ u sầu, nếu Hobi biết Jiwon còn sống thì phải làm sao đây?
-Cậu ăn gì chứ? Tôi có mua sữa cho cậu nữa này, Jimin bận phụ giúp giáo viên nên nhờ tôi mua hộ._TaeHyung kím cớ nói, nếu nói là anh tự mua cho cậu chắc chắn cậu sẽ không uống.
-Tôi thừa biết, anh đâu bao giờ tốt bụng đến vậy._JungKook cầm lấy hộp sữa, đâm ống hút và uống ngon lành. TaeHyung mặt sầm lại nhìn JungKook, cậu luôn luôn làm anh cứng họng......
--------------------
-Aishhh, cậu sao không về đi._Yoongi bực bội nhìn Hobi, cậu mặt dày tới mức ngồi ngắm Yoongi ăn.
-Đợi anh ăn xong, em mới yên tâm đi về.
-Anh anh, em em, bộ tôi thân với cậu lắm hả? Lắm lời._Yoongi không ăn nữa, anh gục mặt xuống bàn giả vờ ngủ cho tên biến thái trước mặt khôn hồn thì xéo khỏi đây.
-Yoongie à, anh ăn ít lắm không tốt đâu._Hobi nhìn phần ăn của Yoongi, anh chỉ mới ăn được một phần năm.
-Eo ơi, tôi sắp nôn hết rồi này.....no rồi, cậu đem về đi......
-Anh ơi, có một chị gái gửi bức thư này cho anh._Một cô gái không biết từ đâu chạy vào lớp đưa bức thư cho Hobi. Yoongi cũng tò mò cố ngước mắt lên xem và lắng tai nghe.
[ JungKook vừa ngất xỉu, hiện tại đang ở trong phòng y tế ]
Một bức thư với nội dung ngắn gọn cũng làm Hobi phải đau đầu. Không phải vì nội dung là JungKook, cậu thừa biết JungKook không phải loại hiền lành gì hay yếu đuối. Cái cậu đang đau đầu chính là nét chữ đó. Rất quen thuộc......bỗng một cảm giác nhớ nhung chợt ùa về......Yoongi thấy Hobi như bất động, anh thắc mắc và cảm giác khó chịu vùng vẫy khắp con tim anh.....có bức thư thôi sao Hobi có vẻ nâng niu và suy nghĩ dữ vậy? Thư tỏ tình chăng? Nghĩ vậy, anh liền giật lấy nó từ tay Hobi.
-Thư tỏ tình hả?_Yoongi vừa nói vừa đọc và năm giây sau đó......
-JUNGKOOK_Yoongi hét gọi tên JungKook rồi bỏ chạy một mạch, Hobi thấy vậy cũng lật đật chạy theo, cũng không quên cầm bức thư theo.
Yoongi chạy thật nhanh đến phòng y tế và anh ào ào chạy vào như muốn làm banh phòng y tế. Làm giáo viên cũng hết hồn....
-Em làm gì mà chạy như ma đuổi vậy, nên im lặng để cho bạn được nghỉ ngơi._Giáo viên khẽ nhắc nhở
-Vì nó là bạn em nên em mới chạy maratong đến đây đấy nếu không em đi như rùa bò rồi ạ_Yoongi đáp, rồi phi thẳng vào phòng bệnh bên trong, lúc này anh thấy TaeHyung đang ngồi yên nhìn JungKook còn JungKook thì có vẻ suy tư nghĩ gì đó và khi nhìn thấy Hobi, khuôn mặt cậu có vẻ sợ hãi......
-Kookie, em không sao chứ?_Yoongi lo lắng, anh chạy tới nắm tay nắm chân JungKook giơ lên xem...
-Em không sao, khi nãy em bị cảm nắng..nên mới ngất xỉu....._JungKook vội giải thích, ánh mắt cậu dán chặt lên người Hobi, đương nhiên Kim TaeHyung cũng thấy điều đó.....anh cảm thấy khó chịu.....
-Kookie, em mau bảo tên biến thái kia về đi. Ở đây thêm một giây phút nào nữa, anh nhất định xách chổi mà đánh đấy._Yoongi chỉ tay về Hobi, anh cảm thấy bị phiền khi Hobi ở đây, nó làm anh nhớ tới nụ hôn và cái ôm của hôm qua.
-Không cần đuổi, tôi sẽ tự về._Giọng Hobi lạc hẳn, không có vẻ đùa giỡn nữa mà thực sự nghiêm trọng, cậu cầm bức thư đi thẳng một mạch ra ngoài và không đếm xỉa tới ai ngoại trừ JungKook
-Nhóc hay bị cảm nắng, đang mệt không chịu uống thuốc còn chạy đi kiếm Jimin, cũng may là bị nhẹ đấy. Nếu nặng là anh thề anh lột da cậu.
JungKook cười với sự lo lắng vô duyên nhất của Hobi, nhưng cậu vẫn sợ hãi. Cậu hy vọng Jiwon sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa. Là JungKook đã nợ Jiwon quá nhiều......JungKook mệt mỏi nên đuổi khéo mọi người ra ngoài để cậu yên tâm nghỉ ngơi......Giờ mọi người học là lúc cậu đang thư giãn tại phòng y tế. Bỗng cánh cửa bật mở, một thân hình mảnh mai bước vào, mái tóc vàng nâu hiện rõ.....nụ cười quen thuộc.....
-Kookie tỉnh rồi sao? Chị có mua kem cho nhóc này_Cô gái từ từ bước đến gần JungKook đưa cây kem cho cậu, cậu vui vẻ nhận lấy và ăn nó...
-Kookie không thắc mắc sao chị lại ở đây sao?_Cô gái nhìn cậu ăn, xoa đầu cậu hỏi.
-Kookie không hỏi, Jiwonie cũng tự nói thôi à._JungKook nói rất chắc chắn, bởi vì cậu và Hobi hiểu rất rõ tính của Jiwon.
-Hobi khoẻ chứ?_Jiwon đổi chủ đề
-Chị muốn gặp anh ấy chứ?_JungKook không trả lời câu hỏi của Jiwon, cậu hỏi ngược lại Jiwon.
-Hobi vẫn còn để quy luật ấy?_Jiwon hỏi về cái quy luật kì dị mà năm ấy đã suýt cướp đi mạng sống của cô....
-Chị giận Hobi?
-Chị chưa bao giờ nghĩ là sẽ giận em hay Hobi. Vì đó là số phận nhưng chính chị sẽ làm Hobi tỉnh ngộ vì cái quy luật ấy._Jiwon nói một cách vững chắc.
-Chị thấy anh Yoongi chưa? Yoongi là một nạn nhân thứ hai, đó là cơ hội.....
-Chị hiểu.....còn Kookie của chị?_Jiwon nhìn JungKook bằng ánh mắt dịu dàng hết sức.
-Nói thật, Kookie vẫn còn thương chị rất nhiều. Sau khi chị chết, Kookie đã khóc rất nhiều, Kookie xin lỗi chị, xin ........ưmm......._Định nói thêm nhưng lời nói của cậu bị chặn bởi đôi môi đầy quyến rũ của Jiwon. JungKook bất ngờ nhưng ngồi yên, cậu không phản kháng cũng không đáp trả nụ hôn ấy, cảm giác bây giờ, nó không còn cuồng nhiệt hay đầy cảm xúc như năm ấy nữa.....có lẽ hình ảnh Jiwon trong cậu đã dần phai mờ chăng?!?
TaeHyung đứng phía ngoài và nhìn thấy tất cả. Anh không nghe cuộc đối thoại giữa cả hai mà anh chỉ bắt gặp Jiwon và JungKook đang hôn nhau, anh cũng không hiểu vì sao tim anh lại đau thắt lại.....rất khó chịu......Đêm đó anh lại đi bar và uống rượu rất nhiều, chính bản thân anh cũng không biết vì sao.........
Sao thấy em cùng người khác
Tim tôi lại nhói lên từng cơn?
Có phải là tôi yêu em?
Xin lỗi, tất cả chỉ là sự ngộ nhận của tôi.
------------
Yoongi đưa JungKook về phòng thì liền vào phòng ngủ. Anh thấy Hobi đang chải mền dưới sàn, cậu có vẻ không quan tâm đến anh lắm.....Yoongi cũng không thèm để mắt tới, Hobi không đụng tới anh xem như anh may mắn.....
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hobi nghe nhưng cậu làm lơ, cậu không thèm để ý tới Yoongi vì cậu biết Yoongi rất ghét cậu và cậu cũng không việc gì phải bận tâm đến anh ta. Nhưng cho tới khi nghe được cuộc đối thoại.....
[.....]
-Ôi, chúc mừng anh.
[.....]
-Vâng, mai em sẽ tới.
[.....]
-Okay.....nhớ làm cho em phần đặc biệt nhé Jinie.
[.....]
-Thương anh quá. Ngủ ngon.
[.....]
Yoongi cười tủm tỉm tắt điện thoại làm Hobi một phen bực mình. Nói chuyện với ai mà có vẻ thân mật quá nhỉ? "Jinie", nghe thân mật chết đi được, sao anh không thử một lần gọi là Hobie?!?
-Ai vậy?_Chịu không được Hobi mới lên tiếng hỏi nhưng cái cậu nhận được là sự làm lơ của Yoongi.
-...........
-Min Yoongi, tôi đang hỏi anh đấy.
-Tên tôi không phải cậu muốn gọi là gọi. Jung Hoseok cậu không có quyền ra lệnh cho tôi._Yoongi bực bội lên tiếng, anh hết chịu đựng sự hỗn láo của Hobi rồi. Ai điện thoại cho anh thì kệ anh, liên quan gì đến cậu mà cậu lại lo chuyện bao đồng thế?
-Tôi...........
-Tối rồi, đi ngủ đi._Yoongi nói rồi bật đèn ngủ và tắt đèn trong phòng. Một mảng đen vừa phải ập vào phòng của Yoongi, anh mệt mỏi lăn ra giường và ngủ thiếp đi.....cũng vì vậy mà có người thừa dịp tấn công.....Nửa đêm, vì không ngủ được nên Hobi đã leo lên giường, nằm cạnh Yoongi và ôm anh ngủ cho đến sáng......Giấc ngủ thật ngon.......
Yên giấc nhé mèo nhỏ của em.
Đừng nghĩ em không quan tâm đến anh.
Chỉ là muốn anh chủ động thôi.
Nhưng có lẽ, anh luôn là người ở tư thế bị động.
---------END CHAP 9--------
/58
|