Tô Tiểu Mễ đứng ở ven đường, lại nhìn đồng hồ trên tay lần nữa, lông mày lập tức nhăn sâu hơn: "Đáng chết, sắp tới trễ rồi!"
Phất tay đón xe, mỗi một chiếc taxi đi ngang qua đều đã có người. Đi làm vào giờ cao điểm, quá trình thuê xe thật thống khổ!!! Mỗi lần sau đó, Tô Tiểu Mễ liền khuyên mình phải mua một chiếc xe, nhưng cô sợ lái xe nên đến nay vẫn chưa dám đi thi lấy bằng lái.
Khi cô đang muốn tuyệt vọng thì một chiếc xe taxi màu đỏ loé tới, cô nhanh chóng vẫy tay, cầm túi chạy về trước, nhưng tay của cô còn chưa có đụng phải cửa xe taxi, một cái tay khác đã vượt lên trước kéo ra cửa xe.
"Này, là tôi kêu xe trước!" Tô Tiểu Mễ nổi giận, người giành xe này quá không hiểu chuyện đi.
"Tài xế, đi Quốc Mậu Tam Kỳ!" Người ngồi trong xe ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp nói với tài xế taxi.
Tô Tiểu Mễ cũng không biết tại sao, tâm tình cực kỳ khó chịu, vươn tay muốn kéo cửa xe ra lần nữa, nhưng vào thời khắc này, xe taxi lại nghênh ngang rời đi, Tô Tiểu Mễ không có điểm tựa, thân thể liền mất đi trọng tâm ngã nhào trên mặt đất.
"Ta nguyền rủa a!!!! Nguyền rủa người giành xe của ta hôm nay ăn không tới cơm, coi như ăn đến cơm cũng nguyền rủa cô ta ăn không vô!" Tô Tiểu Mễ ở bên trong cực độ phát điên, tâm tình cũng trở nên vô cùng không tốt.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Một đạo thanh âm ôn nhu truyền đến, Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu phát hiện thấy bên cạnh cô có một chiếc xe đang dừng lại, bên cạnh xe là một người đàn ông diện mạo "mất hồn".
"Quá mất mặt!" Tô Tiểu Mễ ý thức được mình vẫn còn ngã nhào trên đất, trên mặt liền đỏ bừng.
Một ngón tay thon dài đặt ở trước mặt cô, ngón tay khéo léo xinh đẹp cực kỳ, trời sinh chính là một đôi tay đàn dương cầm, tay của cô không chút do dự để lên, mặc hắn nhấc cô lên.
"Cám ơn!" Tô Tiểu Mễ cúi đầu, bị trai đẹp bắt gặp tình cảnh bất nhã thế này ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
"Đi đâu?"
"Quốc Mậu!" Tô Tiểu Mễ nói.
"Đi thôi, chúng ta thuận đường, bây giờ rất khó đón xe, tôi đưa cô một chuyến."
"..." Có chuyện tốt như thế sao? Suy nghĩ của Tô Tiểu Mễ không trở về được, cô lại sẽ may mắn như vậy?
Người kia rất lịch sự kéo cửa xe giúp cô, Tô Tiểu Mễ xem lại thời gian, không do dự nữa liền ngồi xuống, nhưng vừa mới lên xe, cô phát hiện đại não mình chập mạch lần nữa.
Dấu hiệu trên tay lái... Bentley[1]...
Tô Tiểu Mễ đột nhiên có chút câu nệ, len lén liếc người bên cạnh một cái, "Mẹ ơi!!! Đẹp trai, ngoại hình chuẩn, còn có lòng tốt như vậy, trời cao có phải đối đãi với mình quá tốt rồi không!!!"
"Tôi tên là Trần Cẩn Hiên." Hắn hướng về phía cô lộ ra một nụ cười thân thiện.
"Tô Tiểu Mễ!" Cô cũng trả lại một nụ cười thân thiện.
Vận tốt phủ xuống ngoài ý muốn này khiến cho tâm tình xấu sáng sớm của Tô Tiểu Mễ hơi hòa hoãn, bất kể như thế nào, có thể đi nhờ xe trai đẹp, hơn nữa còn đi nhờ xe một người đàn ông vừa đẹp vừa có tiền như vậy, tóm lại là một việc đáng để vui vẻ nha.
*********
Phòng giải khát.
"Hôm nay tâm tình không tệ a, không phải là được làm dịu rồi chứ?" Hạ Tử Vi đứng ở sau lưng Tô Tiểu Mễ nói.
"Bị cậu đoán trúng rồi, ha ha!" Tô Tiểu Mễ xinh đẹp cười một tiếng, hướng về phía không khí cho cô một cái hôn gió.
"Ơ, xem ra thật là chuyện tốt a, thất thân? Mấy lần?"
"Không nhiều lắm, ba hay năm lần gì đó! Nhiều lần cũng rất cao trào!" Tô Tiểu Mễ khoác lác nói với cô.
"Ha ha..." Hạ Tử Vi cười nói: "Nói mà không có bằng chứng, cậu mơ xuân rồi! Muốn đàn ông!!!"
"Có sao? Trên mặt mình có ghi sao?"
"Trên mặt cậu không có viết, nhưng mà trong lòng cậu lại nghĩ tới!" Hạ Tử Vi mím môi cười, lại cười đến có chút không kìm nén được.
Tô Tiểu Mễ nhìn ra, nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày nay cậu thế nào? Tâm tình giống như không tốt?"
Hạ Tử Vi uống cà phê, nhìn một cái, phát hiện bốn phía không ai, nhẹ nhàng đến gần cô, "Gần đây nghiệp tích của Ngô Diệu Linh làm được rất cao, hơn nữa có rất nhiều khách hàng vốn là tính toán mua nhà từ trên tay mình, kết quả toàn bộ đều đến chỗ cô ấy."
"A! Có chuyện này?" Tô Tiểu Mễ không khỏi có chút kinh ngạc, đối với chuyện "giành đơn" như vậy, ở công ty là không cho phép, nhưng cũng không có chứng cớ, khách hàng có thể tùy tiện tìm lý do nói cảm thấy nhà hoặc là phòng trong tay cô ta thích hợp với bọn họ hơn.
"Vốn là đã không hòa hảo, hiện tại càng thêm ghét rồi!" Hạ Tử Vi rất ghét chiêu này của cô ta. Tự mình không đi tìm kiếm, lại giành khách hàng lớn của cô, đừng có để cho cô bắt được điểm yếu, nếu không cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
"Nhưng cô ấy làm sao biết phương thức liên lạc khách hàng lớn của cậu?"
"Cái này không phải là dễ, nhưng nếu như có người giới thiệu cũng không nhất định là không giành được, chẳng lẽ là...?"
"Hà Kình? Không thể nào?" Tô Tiểu Mễ cũng đoán được hắn.
"Tiện nam này, uổng cho mình trước kia còn cảm thấy hắn không tệ, trừ hắn ra mình thật nghĩ không ra còn người nào khác. Trước kia hắn là cấp trên của mình, bây giờ không phải, khẳng định liền chuyển nhượng một ít cho Ngô Diệu Linh, không chừng hai người bọn họ còn...?"
"Khụ..." Tô Tiểu Mễ chợt ho khan vài tiếng, thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cô vội vàng dừng lời của Hạ Tử Vi: "Ngày hôm qua ngủ quên đóng cửa sổ, đoán chừng có chút bị cảm."
"Tiểu Mễ, Tử Vi, hai người cũng ở đây a, tình cảm của hai người thật khiến người khác hâm mộ, tốt giống như chị em ruột vậy!" Ngô Diệu Linh cầm ly cà phê đi vào, cô trang điểm tinh xảo, mặc dù không phải xinh đẹp như thiên tiên, nhưng tuyệt đối được xưng tụng là một người có sắc, hơn nữa vóc người có lồi có lõm, tuyệt đối cũng là một báu vật, nhưng phong cách hành sự của cô so với kiêu ngạo như Ngải Niệm Như vẫn có khác biệt rất lớn.
"Diệu Linh, gần đây lượng tiêu thụ của cô không tệ a, bốn căn biệt thự khu tây cũng bán đi ra ngoài, chúc mừng cô a!" Hạ Tử Vi ưu nhã đứng ở một bên, nhàn nhạt cười.
"Cái đó gọi là vận khí, nói về lượng tiêu thụ, tôi sao có thể so với cô a, về sau tôi còn phải thỉnh giáo cô nhiều." Ngô Diệu Linh vĩnh viễn cũng đem mình đặt ở vị trí khiêm tốn.
"Về sau, cũng đến lượt tôi học tập theo cô rồi, không phải sao?" Hạ Tử Vi vẫn cười, nhưng giọng nói có chút nặng.
"Tử Vi, cậu không phải nói muốn thảo luận phương án với mình sao? Hai ta đi xem một chút đi!" Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng kéo váy cô, Hạ Tử Vi lấy lại tinh thần, gật đầu nói được, liền cùng cô rời đi phòng giải khát.
Ngô Diệu Linh nhìn hai người rời đi, tay nắm cái ly đã từ từ chặt thêm một chút.
*********
"Hi, Tiểu Mễ!"
"Trần Cẩn Hiên, sao anh lại ở đây?" Tô Tiểu Mễ há to mồm, không thể tin được cư nhiên đụng phải hắn ở Dung Khoa.
"Hiên thiếu gia, Lâm tổng mời ngài đi vào!" Chương thư ký cũng đúng lúc này đi tới.
"Tiểu Mễ, em chờ anh, chút nữa anh quay lại tìm em, giờ phải đi xử lý chút chuyện!" Vừa nói, hắn liền đi theo Chương thư ký về phía phòng làm việc của Lâm Khải.
Cô mới vừa trở lại chỗ ngồi, Chương thư ký liền đi tới trước mặt cô.
"Chị Tiểu Mễ, làm sao chị biết Hiên thiếu gia? Hai người là quan hệ như thế nào?" Thư ký khéo léo khả ái hưng phấn hỏi cô.
"À... Cái đó..." Tô Tiểu Mễ không biết phải giải thích thế nào.
"Hiên thiếu gia là người đàn ông độc thân ngàn vàng khó kiếm a!"
"Em biết rõ anh ta?" Bây giờ, đến phiên Tô Tiểu Mễ kinh ngạc. Nếu như là một người đàn ông trong công ty, cô sẽ cảm thấy điều này rất bình thường, nhưng người đàn ông này hình như là lần đầu tiên cô thấy hắn tới Dung Khoa, hơn nữa quá khứ cũng không lui tới trên phương diện làm ăn này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Bạn học em làm việc ở cao ốc bên cạnh, chính là công ty của Hiên thiếu gia, là công ty nội thất, cư xá hạng sang ngay cả biệt thự còn có khách sạn của Dung Khoa chúng ta, đều là cùng bọn họ hợp tác."
"Em là nói công ty nội thất trang trí Hàm Hiên? Nhưng chị cũng không biết có một người như vậy a."
"Hiên thiếu gia là Nhị thiếu gia Hàm Hiên, mới về nước được nửa tháng, là trở về nhận chức trong công ty, bạn học em ngày ngày luôn kể vể anh ta, cho nên em mới biết rõ như vậy."
"A, nguyên lai là như vậy." Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng lên tiếng.
*********
Văn phòng của Lâm Khải.
"Cậu thật là bạn chí cốt a, về nước đến bây giờ mới đến tìm mình." Lâm Khải nói.
"Còn cậu, quen một bạn gái danh viện quốc tế, cũng không nói cho mình biết. Mình lại phải thông qua tạp chí mới biết chuyện này, đây chính là bạn chí cốt à?" Trần Cẩn Hiên cũng không khách khí trả lời.
Lâm Khải đứng lên, hướng về phía bờ vai của hắn vung hai quyền, hắn cũng trả lại hai quyền, hai người bắt tay thật chặt, cười ha hả.
"Mình tới là nói chuyện hạng mục trang trí mới cho công ty các cậu."
"Mình biết, cái này cậu bàn với một chủ quản của công ty chúng ta đi, cô ấy phụ trách kế hoạch sáng tạo, có thể nghe thử ý tưởng của cô ta." Lâm Khải quyết định đem sáng ý của hạng mục này giao cho Tô Tiểu Mễ phụ trách, vừa nói, hắn ở nội tuyến gọi Tô Tiểu Mễ vào phòng làm việc.
"Được, buổi tối đi ăn cơm a! Đã lâu không gặp, thế nào cũng phải tụ họp một chút!"
"Tối hôm nay không được."
"Thế nào, hẹn với quốc tế danh viện?" Trần Cẩn Hiên trêu ghẹo nói.
"Được rồi, cậu cũng trưởng thành rồi, nhanh tìm bạn gái đi!" Giọng điệu Lâm Khải cứng rắn nói xong, tiếng cửa liền vang lên.
Tô Tiểu Mễ xác nhận có thể đi vào liền đẩy cửa vào.
Hiên thiếu gia ngẩng đầu nhìn lên, liền cười với cô, Tô Tiểu Mễ cũng lễ phép cười lại.
"Lâm tổng, ngài tìm tôi?" Cô nói với hắn bằng phong cách làm việc, ánh mắt rời rạc ngoài tầm mắt hắn, này mặc dù là một động tác vô ý, lại làm cho tâm tình Lâm Khải rất không thoải mái, đặc biệt là sau màn "chào hỏi" của cô cùng Hiên thiếu gia.
"Đây là Hiên thiếu gia, về phương án khách sạn nghỉ ngơi cô nói, đến lúc đó có thể sẽ có một ít vấn đề trên chi tiết cần tham thảo, cô phụ trách cùng đi, lúc cần Hiên thiếu gia sẽ tìm cô." Lâm Khải cũng trả lời như làm việc, ánh mắt lại không nhịn được nhìn nhiều cô hai mắt.
Những ngày qua bận tiếp nhận Dung Khoa, bận ở chung với Lãnh Tĩnh Thi, giờ phút này nhìn thấy cô, hắn cảm giác giống như thật lâu cũng không có nhìn thấy cô, vừa gặp, lại khiến cho trong lòng hắn không dễ chịu, loại cảm giác này đè nén đến có chút nói không ra.
"Tốt, Lâm tổng."
"Tiểu Mễ, tối hôm nay có rãnh không? Chúng ta cùng dùng bữa, thuận tiện tìm hiểu." Hiên thiếu gia ngay trước mặt Lâm Khải, không chút nào kiêng kỵ nói.
Tô Tiểu Mễ gật đầu, sắc mặt Lâm Khải đột nhiên đen.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Bentley: khoảng $200000
/200
|