Không Kỉ Hà và Trương Diện ngỡ ngàng, Mạc Hinh chỉ mới rời khỏi Mạc gia đến Trác Thành chỉ hơn hai tháng nay, làm sao cô có thể quen biết với nhà họ Sở kia chứ? Nhưng cho dù có quen biết thì Không Kỉ Hà chỉ chắc ninh ninh là Mạc Hinh chỉ biết Sở Quyên, còn đối với Sở Khắc Uy... Cô ta ngàn vạn lần không dám nghĩ đến Mạc Hinh có thể quen biết với đại thiếu gia nhà họ Sở.
Lúc này, không chỉ có Mạc Hinh mà cả Mạc gia cũng kinh ngạc, nhất là Mạc Tấn Du... Ông ta và Chu Tuyết Kiều còn đang lo sợ Mạc Hinh lang thang bên ngoài sẽ gặp khó khăn, hai người họ còn định bảo cô dọn về Mạc gia ở... Nhưng trăm lần vạn lần họ không dám tin, Mạc Hinh ấy thế mà lại trở thành hôn thê của Sở đại thiếu gia?
Ở bên đây, Dì Xuân ngồi bên cạnh Mạc lão phu nhân có chút lo lắng cho cô. Dù sao Sở gia cũng là một hào môn quyền thế, nếu như Mạc Hinh hiền lành gả vào đó... Với nội tình đấu đá của Sở gia, thì Mạc Hinh chính là con mồi béo bở cho nhiều kẻ có mưu mô thâm độc. Đặc biệt là Nhị thiếu Sở Khắc Huy.
- Lão phu nhân, ngài để Mạc tiểu thư ở cùng nhà họ Sở... Liệu...
Mạc lão phu nhân mỉm cười, cho dù nhiều năm qua bà không biết thằng cháu trai độc nhất đã đi đâu. Nhưng với linh tính của một người bà, Mạc lão phu nhân khẳng định... Mạc Hoàng Bảo ở rất gần Mạc Hinh, tựa như là từ khi anh rời khỏi đến bây giờ, Mạc Hinh vẫn luôn được Hoàng Bảo bảo hộ một cách chặt chẽ.
- Bà nghĩ, Tiểu Hinh có thể bình an đến ngày hôm nay là do ai?
Dì Xuân có chút suy ngẫm, rồi bất ngờ thốt lên
- Đại thiếu gia?
Giọng nói của Dì Xuân không quá nhỏ cũng không quá lớn, chỉ vừa vặn cho Mạc Tấn Du, Mạc Thư và người nhà họ Hạ nghe thấy. Lúc này, sắc mặt của Mạc Thư trở nên vô cùng khó coi khi nhắc đến Mạc Hoàng Bảo. Cô ta phải năm lần bảy lượt tìm hết mọi cách để tống khứ một tên đại thiếu gia, cô ta cứ nghĩ họ đã xóa sạch mọi thông tin của Mạc Hoàng Bảo... Nhưng tại sao...
Mạc Thư nhìn dì Xuân rồi mỉm cười dịu hiền, nói
- Dì Xuân, anh hai đã bỏ đi bao nhiêu năm nay. Tại sao dì vẫn gọi anh ấy làm gì chứ? Nhiều năm mặt vô âm tín, có thể....
- Có thể thế nào?
Mạc Thư giật mình, cô ta theo quán tính xoay người lại phía sau. Rơi vào tầm mắt của mọi người chính là thân ảnh to lớn và quyền lực của Mạc Hoàng Bảo, Mạc lão phu nhân không quá bất ngờ... Có lẽ bà đã sớm đoán ra thằng cháu này vốn dĩ từ trước đến giờ đều bảo vệ Mạc Hinh và bà già này. Còn có thể, Mạc Hinh đột ngột đến Trác Thành là để tìm anh trai của mình. Nên bà mới an tâm để Mạc Hinh rời khỏi Mạc gia.
Mạc Hoàng Bảo từ từ tiến gần đến, thì anh đột nhiên lạnh giọng nói
- Có thể thế nào?
- A.... A... Anh hai...
- Thật ngại quá, Mạc tiểu tam, tôi không phải anh trai của cô. Tôi chỉ có một người em gái là Hinh Nhi mà thôi.!
Mạc Thư bị Mạc Hoàng Bảo gọi là "Mạc tiểu tam" liền giống như bị chạm đến vết thương, toàn thân cô ta cứng đờ... Hiện tại những quan khách từng dự hôn lễ của Mạc Hinh và Hạ An Nghiêm bắt đầu xì xầm to nhỏ. Không chỉ Mạc Thư đỏ mặt tức giận, mà ngay cả Hạ An Nghiêm cũng xấu hổ đến mức muốn thoát thân.
- Hoàng... Hoàng Bảo...
- Mạc đổng, chào ngài.
Mạc Tấn Du bị con trai ruột xưng một tiếng "Mạc đổng" liền giống như có ai đó xát muối vào tim của ông ta. Nhưng bây giờ ông ta biết làm sao đây, năm đó chính ông đã từ mặt Mạc Hoàng Bảo, còn nói anh không phải con trai ông. Lúc đó Mạc Hinh đã khóc rất nhiều, nhưng ông vẫn mãi bênh vực Mạc Thư. Bây giờ... Vốn dĩ ông ta có ba đứa con, bây giờ... Con trai từ mặt, con gái cũng chất chứa hận thù.... Còn đứa con út này thì... Chỉ toàn đua đòi theo những đứa bạn hư hỏng. Rốt cuộc thì ông ta tạo nên nghiệp gì?
- Về là tốt, về là tốt! Hoàng Bảo... Cũng may, cũng may cháu vẫn sống tốt!
Mạc Hoàng Bảo đi đến bên cạnh bà nội của mình. Nhiều năm như vậy, sắc mặt của nội dường như thêm nhiều phần u phiền hơn rồi, cũng là do anh... Nếu năm đó anh có thể đưa được bà và Mạc Hinh đi, thì bây giờ có lẽ gia đình anh sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà...
- Hoàng Bảo, con về rồi... Bao nhiêu năm nay con sống ở đâu?
- Tôi sống chết ở đâu cũng không có liên quan đến bà.!
Mạc Tấn Du biết không chỉ Mạc Hinh không ưa Chu Tuyết Kiều, ngay cả Mạc Hoàng Bảo cũng chẳng thèm để tâm đến bà ta, tuy nhiên... Tính cách của Mạc Hoàng Bảo trầm tĩnh hơn nhiều, anh không hề nói ra... Mà chỉ là âm thầm xem Chu Tuyết Kiều như không khí.
- Mạc Hoàng Bảo, con ăn nói cho đàng hoàng vào! Tuyết Kiều là mẹ con đấy!
- Mẹ? Nực cười, mẹ tôi tên Cẩn Nhung. Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người mẹ!
Mạc Tấn Du biết năm đó ông đã sai, nhưng nhiều năm qua Chu Tuyết Kiều vẫn là người chăm lo cho cái nhà này, bà ấy không chỉ không châm vào quan hệ của cha con ông ta, mà bà ấy còn luôn nói tốt... Luôn muốn đi tìm Mạc Hoàng Bảo, nhưng bây giờ anh lại nói như vậy... Đương nhiên Mạc Tấn Du không thể nhịn được liền đưa tay đánh anh một cái *CHÁT* đầy đau đớn
- Ông làm cái gì vậy!!
Chu Tuyết Kiều liền đau lòng liền kéo Mạc Tấn Du ra, tuy bà ấy không phải mẹ của Mạc Hoàng Bảo... Nhưng mà dù sao thì cũng là bà ấy có lỗi trước... Bây giờ lại...
- Ha, lại đánh tôi. Mạc đổng, xin hỏi. Ông lấy tư cách gì đánh tôi?
Lúc này, không chỉ có Mạc Hinh mà cả Mạc gia cũng kinh ngạc, nhất là Mạc Tấn Du... Ông ta và Chu Tuyết Kiều còn đang lo sợ Mạc Hinh lang thang bên ngoài sẽ gặp khó khăn, hai người họ còn định bảo cô dọn về Mạc gia ở... Nhưng trăm lần vạn lần họ không dám tin, Mạc Hinh ấy thế mà lại trở thành hôn thê của Sở đại thiếu gia?
Ở bên đây, Dì Xuân ngồi bên cạnh Mạc lão phu nhân có chút lo lắng cho cô. Dù sao Sở gia cũng là một hào môn quyền thế, nếu như Mạc Hinh hiền lành gả vào đó... Với nội tình đấu đá của Sở gia, thì Mạc Hinh chính là con mồi béo bở cho nhiều kẻ có mưu mô thâm độc. Đặc biệt là Nhị thiếu Sở Khắc Huy.
- Lão phu nhân, ngài để Mạc tiểu thư ở cùng nhà họ Sở... Liệu...
Mạc lão phu nhân mỉm cười, cho dù nhiều năm qua bà không biết thằng cháu trai độc nhất đã đi đâu. Nhưng với linh tính của một người bà, Mạc lão phu nhân khẳng định... Mạc Hoàng Bảo ở rất gần Mạc Hinh, tựa như là từ khi anh rời khỏi đến bây giờ, Mạc Hinh vẫn luôn được Hoàng Bảo bảo hộ một cách chặt chẽ.
- Bà nghĩ, Tiểu Hinh có thể bình an đến ngày hôm nay là do ai?
Dì Xuân có chút suy ngẫm, rồi bất ngờ thốt lên
- Đại thiếu gia?
Giọng nói của Dì Xuân không quá nhỏ cũng không quá lớn, chỉ vừa vặn cho Mạc Tấn Du, Mạc Thư và người nhà họ Hạ nghe thấy. Lúc này, sắc mặt của Mạc Thư trở nên vô cùng khó coi khi nhắc đến Mạc Hoàng Bảo. Cô ta phải năm lần bảy lượt tìm hết mọi cách để tống khứ một tên đại thiếu gia, cô ta cứ nghĩ họ đã xóa sạch mọi thông tin của Mạc Hoàng Bảo... Nhưng tại sao...
Mạc Thư nhìn dì Xuân rồi mỉm cười dịu hiền, nói
- Dì Xuân, anh hai đã bỏ đi bao nhiêu năm nay. Tại sao dì vẫn gọi anh ấy làm gì chứ? Nhiều năm mặt vô âm tín, có thể....
- Có thể thế nào?
Mạc Thư giật mình, cô ta theo quán tính xoay người lại phía sau. Rơi vào tầm mắt của mọi người chính là thân ảnh to lớn và quyền lực của Mạc Hoàng Bảo, Mạc lão phu nhân không quá bất ngờ... Có lẽ bà đã sớm đoán ra thằng cháu này vốn dĩ từ trước đến giờ đều bảo vệ Mạc Hinh và bà già này. Còn có thể, Mạc Hinh đột ngột đến Trác Thành là để tìm anh trai của mình. Nên bà mới an tâm để Mạc Hinh rời khỏi Mạc gia.
Mạc Hoàng Bảo từ từ tiến gần đến, thì anh đột nhiên lạnh giọng nói
- Có thể thế nào?
- A.... A... Anh hai...
- Thật ngại quá, Mạc tiểu tam, tôi không phải anh trai của cô. Tôi chỉ có một người em gái là Hinh Nhi mà thôi.!
Mạc Thư bị Mạc Hoàng Bảo gọi là "Mạc tiểu tam" liền giống như bị chạm đến vết thương, toàn thân cô ta cứng đờ... Hiện tại những quan khách từng dự hôn lễ của Mạc Hinh và Hạ An Nghiêm bắt đầu xì xầm to nhỏ. Không chỉ Mạc Thư đỏ mặt tức giận, mà ngay cả Hạ An Nghiêm cũng xấu hổ đến mức muốn thoát thân.
- Hoàng... Hoàng Bảo...
- Mạc đổng, chào ngài.
Mạc Tấn Du bị con trai ruột xưng một tiếng "Mạc đổng" liền giống như có ai đó xát muối vào tim của ông ta. Nhưng bây giờ ông ta biết làm sao đây, năm đó chính ông đã từ mặt Mạc Hoàng Bảo, còn nói anh không phải con trai ông. Lúc đó Mạc Hinh đã khóc rất nhiều, nhưng ông vẫn mãi bênh vực Mạc Thư. Bây giờ... Vốn dĩ ông ta có ba đứa con, bây giờ... Con trai từ mặt, con gái cũng chất chứa hận thù.... Còn đứa con út này thì... Chỉ toàn đua đòi theo những đứa bạn hư hỏng. Rốt cuộc thì ông ta tạo nên nghiệp gì?
- Về là tốt, về là tốt! Hoàng Bảo... Cũng may, cũng may cháu vẫn sống tốt!
Mạc Hoàng Bảo đi đến bên cạnh bà nội của mình. Nhiều năm như vậy, sắc mặt của nội dường như thêm nhiều phần u phiền hơn rồi, cũng là do anh... Nếu năm đó anh có thể đưa được bà và Mạc Hinh đi, thì bây giờ có lẽ gia đình anh sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà...
- Hoàng Bảo, con về rồi... Bao nhiêu năm nay con sống ở đâu?
- Tôi sống chết ở đâu cũng không có liên quan đến bà.!
Mạc Tấn Du biết không chỉ Mạc Hinh không ưa Chu Tuyết Kiều, ngay cả Mạc Hoàng Bảo cũng chẳng thèm để tâm đến bà ta, tuy nhiên... Tính cách của Mạc Hoàng Bảo trầm tĩnh hơn nhiều, anh không hề nói ra... Mà chỉ là âm thầm xem Chu Tuyết Kiều như không khí.
- Mạc Hoàng Bảo, con ăn nói cho đàng hoàng vào! Tuyết Kiều là mẹ con đấy!
- Mẹ? Nực cười, mẹ tôi tên Cẩn Nhung. Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người mẹ!
Mạc Tấn Du biết năm đó ông đã sai, nhưng nhiều năm qua Chu Tuyết Kiều vẫn là người chăm lo cho cái nhà này, bà ấy không chỉ không châm vào quan hệ của cha con ông ta, mà bà ấy còn luôn nói tốt... Luôn muốn đi tìm Mạc Hoàng Bảo, nhưng bây giờ anh lại nói như vậy... Đương nhiên Mạc Tấn Du không thể nhịn được liền đưa tay đánh anh một cái *CHÁT* đầy đau đớn
- Ông làm cái gì vậy!!
Chu Tuyết Kiều liền đau lòng liền kéo Mạc Tấn Du ra, tuy bà ấy không phải mẹ của Mạc Hoàng Bảo... Nhưng mà dù sao thì cũng là bà ấy có lỗi trước... Bây giờ lại...
- Ha, lại đánh tôi. Mạc đổng, xin hỏi. Ông lấy tư cách gì đánh tôi?
/64
|