Tổng tài phu nhân tương lai à?
Ồ!
Một câu như là nước lạnh đổ vào chảo dầu vậy, chốc lát sôi sùng sục dầu nổ bắn lên tung tóe, mọi người kinh ngạc, có người thì thật lòng chúc phúc, có người sắc mặt hiếu kỳ nhìn Tiểu Thất, đa số những người còn lại khuôn mặt tỏ vẻ ngưỡng mộ và đố kị.
Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì Tiểu Thất đã đẩy Lục Sâm ra khỏi khu văn phòng.
Tiểu Thất cũng chưa định thần lại.
Hai gò má đỏ ngây, cười hihi một cách ngây ngô.
Tổng tài phu nhân tương lai......
Ồ......
Sao đây sao đây, rất thích cái xưng hô này!
"Tiểu Thất?"
"Dạ! Có em!"
"Thang máy đến rồi!"
"Ồ!"
Tiểu Thất nhanh chóng đẩy Lục Sâm vào thang máy, bốn phía của thang máy đều phản quang, Lục Sâm có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cười trộm của Tiểu Thất.
Một tia mỉm cười từ khóe mắt lướt vào.
Lục Sâm khóe miệng như bới móc, "Vui mừng đến vậy sao?"
"Vui quá! Thật là vui quá!" Trong thang máy chỉ có hai người, Tiểu Thất choàng lấy cổ từ sau lưng của Lục Sâm, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào vai anh, "Lục Sâm, em rất thích cái tên gọi Tổng tài phu nhân quá đi, làm sao bây giờ?"
"Thì làm sao được!" Lục Sâm hôn nhẹ lên khuôn mặt của Tiểu Thất, trêu ghẹo nói, "Đương nhiên anh phải cố gắng nổ lực, để nhanh chóng khiến bác trai và bác gái thấy được sự chân tình của anh, sau đó hai người họ sẽ gật đầu đồng ý cho anh lấy em thôi!"
"Vậy thì anh nhanh chóng cố gắng nhé!"
"Được!"
Ra khỏi tòa nhà, gió lạnh bên ngoài thổi vào người của Tiểu Thất khiến cô ta lạnh rùng mình.
Tuy chỉ mới sáu giờ hơn nhưng bầu trời tối đen như mực, đèn đường hai bên đều đã được mở sáng rực lên!
Tiểu Thất đang rút cổ đứng trước cổng tòa cao ốc, đợi Triệu Đào lái xe qua, "Lục sâm, anh có lạnh lắm không?"
"Không lạnh lắm!"
"Phù...... lạnh quá, gần đây thời tiết lạnh có vẻ thất thường, không lẽ sắp có tuyết rơi rồi chăng."
Tiểu Thất ngước đầu nhìn lên trời.
Bầu trời u ám, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy!
"Nói không chừng thêm hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi đấy."
Xe của Triệu Đào rất nhanh đã lăn bánh qua, trong xe đã mở sẵn hệ thống sưởi ấm, Tiểu Thất ngồi trong xe cảm thấy có chút ấm áp.
"Đã đở hơn chưa?"
"Ừm!"
Lục Sâm xoa xoa đôi tay của cô, vẫn còn lạnh lắm.
"Em có vẻ như rất sợ lạnh!"
Lục Sâm nhìn thấy những nữ đồng nghiệp trong công ty, thời tiết lạnh như vậy các cô ấy đều mặc rất đơn giản và mong manh, đi làm nhiều lắm cũng chỉ mặc một chiếc váy sau đó bên ngoài mặc một chiếc áo khoát chỉ để lộ hai chiếc chân ra ngoài, cũng không nghe các cô ấy than lạnh.
Không biết là do bọn họ chịu đựng được cái lạnh, hay là vì Tiểu Thất quá sợ lạnh.
"Đúng rồi, em giống y chang Mami, đều là thể hàn! Chỉ cần trời chuyển lạnh thôi, là lập tức tứ chi đều cảm thấy lạnh lẽo, bây giờ cũng đỡ rồi. Đợi khi trời lạnh thêm tí nữa, thì mặc thêm đồ dày nữa cũng không có tác dụng, từ đầu gối trở xuống đều rất lạnh rồi! Em rất ghét phải ngủ vào mùa đông, trong phòng tuy đã có máy điều hòa, nhưng vẫn rất lạnh! Hi hi...... Cho nên khi trời đông, em và Daddy luôn giành giựt Mami. Em thì muốn Mami ngủ chung với em, còn Daddy thì có chết cũng không đồng ý, mỗi buổi tối trước khi ngủ hai cha con đều phát sinh một trận chiến đấu mới chịu!"
Lục Sâm nghe có vẻ buồn cười, "Vậy giữa hai cha con ai là người có xác suất chiến thắng cao hơn?"
"Đương nhiên là em rồi!" Gương mặt Tiểu Thất cao ngạo, "Bởi vì Mami thương em nên mỗi ngày đều ngủ với em. Nhưng mà......"
"Nhưng mà sao?"
Tiểu Thất buồn bã nói, "Mỗi tối trước khi ngủ mẹ đều ngủ với em, nhưng mỗi buổi sáng dậy thì đều không thấy Mami nằm trên giường với em...... Vốn dĩ em còn tưởng mẹ thừa dịp lúc em ngủ say liền chạy ra ngoài, sau này em mới hiểu rằng, mỗi tối Daddy của em nhân cơ hội em ngủ thiếp đi thì len lén bế Mami của em đi! Hừ hừ!"
Lục Sâm thật không dám tin rằng cái hành động trẻ con như vậy mà Tiêu Lăng cũng có thể làm ra được.
Hình ảnh uy nghiêm của Tiêu Lăng trong lòng của anh dần tan biến, nhanh chóng chuyển đề tài, "Muốn ăn cái gì nào?"
"Vào những ngày như vậy đương nhiên là ăn lẩu rồi!"
"Được!" Lục Sâm nói với Triệu Đào, "Đi đến quán lẩu thôi!"
Triệu Đào muốn nói gì đó rất lâu nhưng bèn dừng lại, cuối cùng không nói gì cả!
Hazz!
Tổng tài đã bị Tiêu Tiểu Thư chiếm trọn con người rồi!
Tổng tài ngày xưa không bao giờ ăn cay, bây giờ lại có thể đi cùng Tiêu Tiểu thư ăn lẩu cay rồi.
Tấm tắc!
Sức mạnh của tình yêu quả thật vĩ đại!
Khi hai người đến quán lẩu cũng là thời gian đến giờ ăn rồi, nên trong quán rất là đông, may mắn thay vừa đến nơi thì có một bàn khách chuẩn bị dời đi, Tiểu Thất nhanh chóng chạy vào chiếm chỗ.
"Hihi, may mắn thật!"
Vị trí chỗ ngồi lại ngay cửa sổ!
Tiểu Thất chọn lẩu uyên ương.
"Không phải em thích ăn cay sao, vì sao lại chọn loại này?"
Tiểu Thất thờ thẩn, không hiểu tại sao lại lắc đầu, "Chẳng phải anh không biết ăn cay sao!"
"Triệu Đào nói với em à?"
"Cần nói sao, em thấy mỗi lần đi ăn anh đều loại bỏ ớt mà!"
Lục Sâm bất ngờ!
Đương nhiên là bất ngờ rồi!
Tính của Tiểu Thất rất là tùy tiện không cẩn thận, mà lại đi để ý một chi tiết nhỏ này của anh ta!
Sự bất ngờ đồng thời cũng có chút cảm động.
Lục Sâm mỉm cười nhìn Tiểu Thất, và không nói gì hơn nữa.
Anh ta phát hiện, lúc trước rất chán ghét mùi vị của cái lẩu, lại đặc biệt rất ghét những nơi ồn ào, nhưng chỉ cần ở chung với Tiểu Thất cũng không có gì gọi là không chấp nhận được!
Hai người ăn rất là chậm rãi, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Lục sâm, tại sao anh lại không thích ăn cay, cái vị đó rất là kích thích, mùa đông chỉ cần ăn vào miệng toàn thân sẽ cảm thấy rất ấm áp."
"Kỳ thật trước kia anh cũng rất thích."
"Thế tại sao bây giờ anh không thích?"
"Sau khi anh tiếp nhận Phong Hoa, thì công việc rất là áp lực, lúc công ty gặp trục trặc, sa vào vực thẳm thì anh thường đi ra ngoài xã giao! Tình trạng của Quốc nội điều là như vậy, không rượu không thành việc, nên khi xã giao thì không thể tránh được uống rượu, mà uống nhiều rồi lại tổn hại đến bao tử, nên không thể ăn được những thứ mang tính kích thích như thế này được."
Lục Sâm nói một cách mây trôi gió nhẹ.
Trên thực tế, lúc trước anh không chỉ tổn thương bao tử thôi, mà anh đã trực tiếp nôn ra máu trên bàn rượu lúc xã giao, nghiêm trọng đến nổi dạ dày bị xuất huyết!
Bác sĩnghiêm cấm sau này không được uống rượu nữa, cũng nghiêm cấm sau này không được ăn những món ăn mang tính kích thích, anh ta cũng đã suy nghĩ cho mình, không thể vì công việc mà ngay cả sức khỏe của bản thân cũng không màng đến được đúng không? Từ đó về sau anh đã hoàn toàn từ bỏ.
Tiểu Thất nghe xong có vẻ nhói lòng, "Bây giờ anh không cần phài đi xã giao uống rượu nữa à?"
"Bây giờ rất ít đi rồi." Lục Sâm gắp một miếng thịt bò bỏ vào cái bát của Tiểu Thất, cười nói, "Bây giờ Phong Hoa là một thương hiệu xếp hạng nhất nhì của nước rồi, cũng không còn người nào dám chuốt rượu anh nữa, bọn họ kính rượu anh chỉ uống một ngụm nước thôi cũng không ai dám nói gì."
Tiểu Thất giơ ngón tay cái trước mặt Lục Sâm, "Anh giỏi quá!"
Lục Sâm cười lắc đầu, "Mau ăn đi, thịt chín đến nổi nát bấy rồi kìa."
"Ừ ừ!"
Tiểu Thất chăm chú ăn.
Ăn thôi ăn thôi, trong lúc vô ý quay đầu, trước mắt Tiểu Thất đột nhiên sáng rực lên, kích động chỉ tay ra ngoài cửa sổ hô to, "Tuyết! Lục sâm, tuyết rơi, tuyết rơi rồi!"
Ánh mắt Lục Sâm cũng nhìn ra bên ngoài
Thật đúng là tuyết rơi rồi!
Không những rơi, mà còn rơi rất lớn nữa!
Tuyết lớn rơi như những chiếc lông ngỗng bay phất phới từ trên trời giáng xuống, đẹp không thể tả.
"Thật tốt quá, tuyết thật sự rơi rồi, Lục Sâm, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, cũng là trận tuyết đầu tiên chúng ta cùng trải qua, sau này mỗi năm chúng ta đều cùng nhau xem tuyết rơi nhé, có được không?"
"...... Được!"
Ồ!
Một câu như là nước lạnh đổ vào chảo dầu vậy, chốc lát sôi sùng sục dầu nổ bắn lên tung tóe, mọi người kinh ngạc, có người thì thật lòng chúc phúc, có người sắc mặt hiếu kỳ nhìn Tiểu Thất, đa số những người còn lại khuôn mặt tỏ vẻ ngưỡng mộ và đố kị.
Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, thì Tiểu Thất đã đẩy Lục Sâm ra khỏi khu văn phòng.
Tiểu Thất cũng chưa định thần lại.
Hai gò má đỏ ngây, cười hihi một cách ngây ngô.
Tổng tài phu nhân tương lai......
Ồ......
Sao đây sao đây, rất thích cái xưng hô này!
"Tiểu Thất?"
"Dạ! Có em!"
"Thang máy đến rồi!"
"Ồ!"
Tiểu Thất nhanh chóng đẩy Lục Sâm vào thang máy, bốn phía của thang máy đều phản quang, Lục Sâm có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cười trộm của Tiểu Thất.
Một tia mỉm cười từ khóe mắt lướt vào.
Lục Sâm khóe miệng như bới móc, "Vui mừng đến vậy sao?"
"Vui quá! Thật là vui quá!" Trong thang máy chỉ có hai người, Tiểu Thất choàng lấy cổ từ sau lưng của Lục Sâm, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào vai anh, "Lục Sâm, em rất thích cái tên gọi Tổng tài phu nhân quá đi, làm sao bây giờ?"
"Thì làm sao được!" Lục Sâm hôn nhẹ lên khuôn mặt của Tiểu Thất, trêu ghẹo nói, "Đương nhiên anh phải cố gắng nổ lực, để nhanh chóng khiến bác trai và bác gái thấy được sự chân tình của anh, sau đó hai người họ sẽ gật đầu đồng ý cho anh lấy em thôi!"
"Vậy thì anh nhanh chóng cố gắng nhé!"
"Được!"
Ra khỏi tòa nhà, gió lạnh bên ngoài thổi vào người của Tiểu Thất khiến cô ta lạnh rùng mình.
Tuy chỉ mới sáu giờ hơn nhưng bầu trời tối đen như mực, đèn đường hai bên đều đã được mở sáng rực lên!
Tiểu Thất đang rút cổ đứng trước cổng tòa cao ốc, đợi Triệu Đào lái xe qua, "Lục sâm, anh có lạnh lắm không?"
"Không lạnh lắm!"
"Phù...... lạnh quá, gần đây thời tiết lạnh có vẻ thất thường, không lẽ sắp có tuyết rơi rồi chăng."
Tiểu Thất ngước đầu nhìn lên trời.
Bầu trời u ám, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy!
"Nói không chừng thêm hai ngày nữa sẽ có tuyết rơi đấy."
Xe của Triệu Đào rất nhanh đã lăn bánh qua, trong xe đã mở sẵn hệ thống sưởi ấm, Tiểu Thất ngồi trong xe cảm thấy có chút ấm áp.
"Đã đở hơn chưa?"
"Ừm!"
Lục Sâm xoa xoa đôi tay của cô, vẫn còn lạnh lắm.
"Em có vẻ như rất sợ lạnh!"
Lục Sâm nhìn thấy những nữ đồng nghiệp trong công ty, thời tiết lạnh như vậy các cô ấy đều mặc rất đơn giản và mong manh, đi làm nhiều lắm cũng chỉ mặc một chiếc váy sau đó bên ngoài mặc một chiếc áo khoát chỉ để lộ hai chiếc chân ra ngoài, cũng không nghe các cô ấy than lạnh.
Không biết là do bọn họ chịu đựng được cái lạnh, hay là vì Tiểu Thất quá sợ lạnh.
"Đúng rồi, em giống y chang Mami, đều là thể hàn! Chỉ cần trời chuyển lạnh thôi, là lập tức tứ chi đều cảm thấy lạnh lẽo, bây giờ cũng đỡ rồi. Đợi khi trời lạnh thêm tí nữa, thì mặc thêm đồ dày nữa cũng không có tác dụng, từ đầu gối trở xuống đều rất lạnh rồi! Em rất ghét phải ngủ vào mùa đông, trong phòng tuy đã có máy điều hòa, nhưng vẫn rất lạnh! Hi hi...... Cho nên khi trời đông, em và Daddy luôn giành giựt Mami. Em thì muốn Mami ngủ chung với em, còn Daddy thì có chết cũng không đồng ý, mỗi buổi tối trước khi ngủ hai cha con đều phát sinh một trận chiến đấu mới chịu!"
Lục Sâm nghe có vẻ buồn cười, "Vậy giữa hai cha con ai là người có xác suất chiến thắng cao hơn?"
"Đương nhiên là em rồi!" Gương mặt Tiểu Thất cao ngạo, "Bởi vì Mami thương em nên mỗi ngày đều ngủ với em. Nhưng mà......"
"Nhưng mà sao?"
Tiểu Thất buồn bã nói, "Mỗi tối trước khi ngủ mẹ đều ngủ với em, nhưng mỗi buổi sáng dậy thì đều không thấy Mami nằm trên giường với em...... Vốn dĩ em còn tưởng mẹ thừa dịp lúc em ngủ say liền chạy ra ngoài, sau này em mới hiểu rằng, mỗi tối Daddy của em nhân cơ hội em ngủ thiếp đi thì len lén bế Mami của em đi! Hừ hừ!"
Lục Sâm thật không dám tin rằng cái hành động trẻ con như vậy mà Tiêu Lăng cũng có thể làm ra được.
Hình ảnh uy nghiêm của Tiêu Lăng trong lòng của anh dần tan biến, nhanh chóng chuyển đề tài, "Muốn ăn cái gì nào?"
"Vào những ngày như vậy đương nhiên là ăn lẩu rồi!"
"Được!" Lục Sâm nói với Triệu Đào, "Đi đến quán lẩu thôi!"
Triệu Đào muốn nói gì đó rất lâu nhưng bèn dừng lại, cuối cùng không nói gì cả!
Hazz!
Tổng tài đã bị Tiêu Tiểu Thư chiếm trọn con người rồi!
Tổng tài ngày xưa không bao giờ ăn cay, bây giờ lại có thể đi cùng Tiêu Tiểu thư ăn lẩu cay rồi.
Tấm tắc!
Sức mạnh của tình yêu quả thật vĩ đại!
Khi hai người đến quán lẩu cũng là thời gian đến giờ ăn rồi, nên trong quán rất là đông, may mắn thay vừa đến nơi thì có một bàn khách chuẩn bị dời đi, Tiểu Thất nhanh chóng chạy vào chiếm chỗ.
"Hihi, may mắn thật!"
Vị trí chỗ ngồi lại ngay cửa sổ!
Tiểu Thất chọn lẩu uyên ương.
"Không phải em thích ăn cay sao, vì sao lại chọn loại này?"
Tiểu Thất thờ thẩn, không hiểu tại sao lại lắc đầu, "Chẳng phải anh không biết ăn cay sao!"
"Triệu Đào nói với em à?"
"Cần nói sao, em thấy mỗi lần đi ăn anh đều loại bỏ ớt mà!"
Lục Sâm bất ngờ!
Đương nhiên là bất ngờ rồi!
Tính của Tiểu Thất rất là tùy tiện không cẩn thận, mà lại đi để ý một chi tiết nhỏ này của anh ta!
Sự bất ngờ đồng thời cũng có chút cảm động.
Lục Sâm mỉm cười nhìn Tiểu Thất, và không nói gì hơn nữa.
Anh ta phát hiện, lúc trước rất chán ghét mùi vị của cái lẩu, lại đặc biệt rất ghét những nơi ồn ào, nhưng chỉ cần ở chung với Tiểu Thất cũng không có gì gọi là không chấp nhận được!
Hai người ăn rất là chậm rãi, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Lục sâm, tại sao anh lại không thích ăn cay, cái vị đó rất là kích thích, mùa đông chỉ cần ăn vào miệng toàn thân sẽ cảm thấy rất ấm áp."
"Kỳ thật trước kia anh cũng rất thích."
"Thế tại sao bây giờ anh không thích?"
"Sau khi anh tiếp nhận Phong Hoa, thì công việc rất là áp lực, lúc công ty gặp trục trặc, sa vào vực thẳm thì anh thường đi ra ngoài xã giao! Tình trạng của Quốc nội điều là như vậy, không rượu không thành việc, nên khi xã giao thì không thể tránh được uống rượu, mà uống nhiều rồi lại tổn hại đến bao tử, nên không thể ăn được những thứ mang tính kích thích như thế này được."
Lục Sâm nói một cách mây trôi gió nhẹ.
Trên thực tế, lúc trước anh không chỉ tổn thương bao tử thôi, mà anh đã trực tiếp nôn ra máu trên bàn rượu lúc xã giao, nghiêm trọng đến nổi dạ dày bị xuất huyết!
Bác sĩnghiêm cấm sau này không được uống rượu nữa, cũng nghiêm cấm sau này không được ăn những món ăn mang tính kích thích, anh ta cũng đã suy nghĩ cho mình, không thể vì công việc mà ngay cả sức khỏe của bản thân cũng không màng đến được đúng không? Từ đó về sau anh đã hoàn toàn từ bỏ.
Tiểu Thất nghe xong có vẻ nhói lòng, "Bây giờ anh không cần phài đi xã giao uống rượu nữa à?"
"Bây giờ rất ít đi rồi." Lục Sâm gắp một miếng thịt bò bỏ vào cái bát của Tiểu Thất, cười nói, "Bây giờ Phong Hoa là một thương hiệu xếp hạng nhất nhì của nước rồi, cũng không còn người nào dám chuốt rượu anh nữa, bọn họ kính rượu anh chỉ uống một ngụm nước thôi cũng không ai dám nói gì."
Tiểu Thất giơ ngón tay cái trước mặt Lục Sâm, "Anh giỏi quá!"
Lục Sâm cười lắc đầu, "Mau ăn đi, thịt chín đến nổi nát bấy rồi kìa."
"Ừ ừ!"
Tiểu Thất chăm chú ăn.
Ăn thôi ăn thôi, trong lúc vô ý quay đầu, trước mắt Tiểu Thất đột nhiên sáng rực lên, kích động chỉ tay ra ngoài cửa sổ hô to, "Tuyết! Lục sâm, tuyết rơi, tuyết rơi rồi!"
Ánh mắt Lục Sâm cũng nhìn ra bên ngoài
Thật đúng là tuyết rơi rồi!
Không những rơi, mà còn rơi rất lớn nữa!
Tuyết lớn rơi như những chiếc lông ngỗng bay phất phới từ trên trời giáng xuống, đẹp không thể tả.
"Thật tốt quá, tuyết thật sự rơi rồi, Lục Sâm, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, cũng là trận tuyết đầu tiên chúng ta cùng trải qua, sau này mỗi năm chúng ta đều cùng nhau xem tuyết rơi nhé, có được không?"
"...... Được!"
/937
|