39793.Lưu Năng đâu dám chống lại sự nổi nóng của Tiêu Lăng, đánh trút giận lên người Lưu Tuyền.
Quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Mày đợi đấy!"
Lưu Tuyền không chút sợ hãi, hiên ngang đứng giữa mọi người!
Lưu Năng cảm thấy một chút tác dụng cũng không có, khó chịu nghiến răng, dẫn đám người ra khỏi hôn lễ.
"Được rồi mọi người, lúc nãy chỉ là chuyện nhỏ thôi, bây giờ mới thực sự là chính tiệc!" Tần Nham ôm lấy Lưu Tuyền, cúi đầu hỏi,"em ổn chứ?"
Lưu Tuyền miễn cưỡng cười nói, "em không sao, tiếp tục thôi!"
"Đợi một chút, anh dẫn em về phòng nghỉ."
"Vâng!"
Hôn lễ sau đó được tiến hành vô cùng thuận lợi, tiệc cũng vừa tàn, mọi người nối đuôi nhau rời đi. Tiểu Thất có chút lo lắng cho Lưu Tuyền, nhưng Lục Sâm giữ chặt tay cô nói, "em đừng qua bên đó nữa, bây giờ chắc cô ấy muốn ở một mình, em qua đó, cô ấy không phải sẽ cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em sao, như thế thì càng mệt mỏi."
"Vậy phải làm sao bây giờ, Lục Sâm, em cảm thấy Tần Nham hình như không phải là người tốt, chỉ cảm thấy Tiểu Tuyền ở cạnh hắn nhất định sẽ chịu khổ! tình huống vừa xong, Tiểu Tuyền bị người khác đánh như vậy, anh ta một câu cũng không mở miệng, thêm vào nữa cha mẹ của Tần Nham lại không nói gì, anh nói xem Tiểu Tuyền gả cho người như vậy, cô ấy có thể hạnh phúc không! Thêm vào lời nói lúc nãy của Lưu Năng, Lưng Năng nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô ý.."
Tiểu Thất thực sự lo lắng rồi.
Trước đây cô còn tin giữa Tần Nham và Lưu Tuyền có mối quan hệ cũng không tệ, nhưng hôm nay xem lại, thật sự là có vấn đề!
Lục Sâm thở dài.
Tình cảnh lúc nãy anh cũng nhìn thấy, Tần Nham nghĩ như thế nào anh không rõ, anh chỉ cần biết, nếu như Tiểu Thất bị ai đó đánh, dù đánh cô là cha cô, anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Lục Sâm hai tay ôm chặt Tiểu Thất, xoa xoa tóc của Tiểu Thất, "chúng ta chỉ có thể giúp cô ấy tới đây thôi, hiện tại điều duy nhất có thể làm là ủng hộ cô ấy!"
"Vâng!"
"Khụ----"
Một tiếng ho cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Tiểu Thất nghiến răng quay đầu nhìn Cảnh Thụy, "Tiêu Cảnh Thụy, anh quá đáng lắm!"
Cảnh Thụy nhún vai nói, "hai người một chút cũng không chịu rời nhau, anh đây đành phải làm như vậy thôi!"
Tiểu Thất lúc này mới chú ý đứng bên cạnh Cảnh Thụy là cha mình, sắc mặt ông lúc này có chút khó chịu!
Tiểu Thất chỉ đành buông cánh tay của Lục Sâm ra.
Tiêu Lăng lạnh nhạt nói, "bây giờ chúng ta về nhà thôi!"
"Vâng!"
"Vâng cái gì, còn không nhanh đi!"
Tiểu Thất có chút không lỡ rời xa Lục Sâm.
Lục Sâm lại một lần nữa xoa đầu cô, ánh mặt dịu dàng nói, "em về đi!"
"Lục Sâm, em sẽ nhớ anh đấy."
"Anh cũng như thế."
Tiêu Lăng sắc mặt trầm xuống, không phải chỉ là đưa Tiểu Thất về nhà sao, giờ lại thành ông chia rẽ tình cảm đôi lứa, chả lẽ ông giống như là đại ma vương vậy sao!
Rời khỏi khách sạn, liền ngồi lên xe, Tiểu Thất dựa lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn về phía Lục Sâm ở đằng xa.
Lục Sâm nhìn cô rồi vẫy tay.
"A a-------------"
Cho đến khi xe rời đi rất xa, không nhìn thấy Lục Sâm nữa, Tiểu Thất mới ngoan ngoãn ngồi xuống, thở dài một cái.
Tiêu Lăng sắc mặt trầm xuống.
....
Phía bên kia
Lưu Tuyền không cùng với Tần Nham ra cửa tiễn khách, Tiêu Lăng cùng mọi người vừa rời đi, cô liền trở về phòng nghỉ.
Vừa mới về phòng nghỉ chưa được bao lâu, chợt có người gõ cửa, đứng trước cửa không ai khác, chính là mẹ chồng và em chồng cô.
Lưu Tuyền vội vàng đứng dậy, "mẹ, Phi Ngữ."
"Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống!" Tần mẫu cuống quýt kéo tay Lưu Tuyền ngồi xuống ghế sofa, nắm tay cô thân mật nói, "đi giầy cao gót cả một ngày, chắc con cũng mệt mỏi rồi phải không, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ một chút."
Lưu Tuyền trong lòng có chút ấm áp, cười với hai người nói, "con không sao!"
Tần mẫu và Lưu Tuyền nói chuyện được một lúc, lát sau cuối cùng cũng chịu vào vấn đề chính, "Tiểu Tuyền, vừa nãy giúp con là ai thế? chính là người mà nói coi con như con gái ý."
Lưu Tuyền cũng chỉ nghĩ là Tần mẫu có chút hiếu kỳ, cũng nhẹ nhàng đáp.
Tần mẫu nghe xong, ánh mặt chợt sáng lên.
Trời đất ơi!
Là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ!
Tần mẫu đối với Lưu Tuyền bỗng dưng nhiệt tình hẳn lên, "Tiểu Tuyền, mẹ biết cha con không đồng ý, con cùng Tần Nham kết hôn, hai đứa các con thì cũng kết hôn rồi, mẹ sẽ coi con như người trong nhà, con yên tâm, sau này mẹ nhất định coi con như con gái ruột mà đối tốt!"
Lưu Tuyền cảm động không thôi, "mẹ, cảm ơn người!"
Nhưng lúc này, Phi Ngữ kiên nhẫn không nổi nữa rồi, cô ta năm nay mới vừa tròn 20 tuổi, cũng là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa ăn mặc lại vô cùng hấp dẫn, gò mà có chút ửng đỏ nhìn Lưu Tuyền nói, "chị dâu! chị dâu, cái anh trẻ tuổi đứng bên cạnh Tiêu tổng là ai thế?"
"Tiêu Cảnh Thụy....là anh em sinh đổi của Tiểu Thất."
Ánh mắt của Tần Phi Ngữ lập tức sáng lên, "chị dâu có biết anh ta có bạn gái chưa không?"
Nét mặt Lưu Tuyền có chút trầm xuống.
Phi Ngữ lẽ nào....
Nói thật lòng, điều kiện của anh Cảnh Thụy đám con gái theo không phải là ít, nhưng từ trước tới giờ không có một ai thành công.
Cô suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhành nói, "Phi Ngữ, anh Cảnh Thụy trong lòng có người thích rồi, hơn nữa.... người con gái đó cùng anh Cảnh Thụy là thanh mai trúc mã, hai nhà bọn họ quan hệ rất tốt, cảm tình cũng rất sâu, Tiêu phụ và Tiêu mẫu cũng rất thích cô gái đó, hai nhà họ lại rất môn đăng hộ đối..."
Tần Phi Ngữ liền không vui.
Lời này là có ý gì.
Nói thẳng ra là thân phận của cô không hợp với Cảnh Thụy sao.
Sắc Mặt của Tần Phi Ngữ lập tức trùng xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói lời nào mở cửa phòng đi ra.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở lên khác thường.
Tần mẫu lập tức nói, "Tiểu Tuyền đứng chấp nó, đứa nhỏ này từ bé được nuông chiều quen rồi!"
Lưu Tuyền tâm trạng có chút không thoải mái, cười cười nói, "không sao đâu ạ, cô ấy còn nhỏ, con cũng không để trong lòng đâu."
Tần mẫu lúc này mới yên tâm.
Trước đây Tần mẫu vốn không thích người con dâu này một chút nào, năm đó nhà bà phá sản, đi tìm Lưu Năng nhờ giúp đỡ, nhưng chỉ nhận được hai từ cự tuyệt, bà nghĩ lại trong nội tâm liền có chút khó chịu, hơn nữa cũng muốn con bà có một cái hôn sự môn đăng hộ đối, tối thiểu cũng giúp cho con bà phát triển sự nghiệp.
Cô bé Lưu Tuyền này cùng Tần Nham kết hôn, nhưng lại đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mình rồi, xem ra sau này Lưu Năng cũng chẳng giúp được nữa, không biết tại làm sao Tần Nham lại cùng cô ta kết hôn.
Bởi vậy hôn lễ ngày hôm nay, bà ta muốn làm Lưu Tuyền mất mặt, thế nên mới cố ý tới khách sạn muộn như thế.
Nhưng mà không nghĩ tới Lưu Tuyền mất đi chỗ dựa là Lưu Gia, vậy mà vẫn còn tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ làm chỗ dựa.
Nhất là câu nói kia của Tiêu Lăng, "coi Tiểu Tuyền như con gái ruột" càng làm cho Tần mẫu biết rằng, phải đối tốt với người con dâu này hơn, đã có Tiêu Lăng làm chỗ dựa, sự nghiệp của con mình nhất định lên như diều gặp gió.
Nghĩ tới đây. Nụ cười trên mặt Tần mẫu ngày càng tươi hơn!
Quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Mày đợi đấy!"
Lưu Tuyền không chút sợ hãi, hiên ngang đứng giữa mọi người!
Lưu Năng cảm thấy một chút tác dụng cũng không có, khó chịu nghiến răng, dẫn đám người ra khỏi hôn lễ.
"Được rồi mọi người, lúc nãy chỉ là chuyện nhỏ thôi, bây giờ mới thực sự là chính tiệc!" Tần Nham ôm lấy Lưu Tuyền, cúi đầu hỏi,"em ổn chứ?"
Lưu Tuyền miễn cưỡng cười nói, "em không sao, tiếp tục thôi!"
"Đợi một chút, anh dẫn em về phòng nghỉ."
"Vâng!"
Hôn lễ sau đó được tiến hành vô cùng thuận lợi, tiệc cũng vừa tàn, mọi người nối đuôi nhau rời đi. Tiểu Thất có chút lo lắng cho Lưu Tuyền, nhưng Lục Sâm giữ chặt tay cô nói, "em đừng qua bên đó nữa, bây giờ chắc cô ấy muốn ở một mình, em qua đó, cô ấy không phải sẽ cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt em sao, như thế thì càng mệt mỏi."
"Vậy phải làm sao bây giờ, Lục Sâm, em cảm thấy Tần Nham hình như không phải là người tốt, chỉ cảm thấy Tiểu Tuyền ở cạnh hắn nhất định sẽ chịu khổ! tình huống vừa xong, Tiểu Tuyền bị người khác đánh như vậy, anh ta một câu cũng không mở miệng, thêm vào nữa cha mẹ của Tần Nham lại không nói gì, anh nói xem Tiểu Tuyền gả cho người như vậy, cô ấy có thể hạnh phúc không! Thêm vào lời nói lúc nãy của Lưu Năng, Lưng Năng nhất định không dễ dàng bỏ qua cho cô ý.."
Tiểu Thất thực sự lo lắng rồi.
Trước đây cô còn tin giữa Tần Nham và Lưu Tuyền có mối quan hệ cũng không tệ, nhưng hôm nay xem lại, thật sự là có vấn đề!
Lục Sâm thở dài.
Tình cảnh lúc nãy anh cũng nhìn thấy, Tần Nham nghĩ như thế nào anh không rõ, anh chỉ cần biết, nếu như Tiểu Thất bị ai đó đánh, dù đánh cô là cha cô, anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Lục Sâm hai tay ôm chặt Tiểu Thất, xoa xoa tóc của Tiểu Thất, "chúng ta chỉ có thể giúp cô ấy tới đây thôi, hiện tại điều duy nhất có thể làm là ủng hộ cô ấy!"
"Vâng!"
"Khụ----"
Một tiếng ho cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Tiểu Thất nghiến răng quay đầu nhìn Cảnh Thụy, "Tiêu Cảnh Thụy, anh quá đáng lắm!"
Cảnh Thụy nhún vai nói, "hai người một chút cũng không chịu rời nhau, anh đây đành phải làm như vậy thôi!"
Tiểu Thất lúc này mới chú ý đứng bên cạnh Cảnh Thụy là cha mình, sắc mặt ông lúc này có chút khó chịu!
Tiểu Thất chỉ đành buông cánh tay của Lục Sâm ra.
Tiêu Lăng lạnh nhạt nói, "bây giờ chúng ta về nhà thôi!"
"Vâng!"
"Vâng cái gì, còn không nhanh đi!"
Tiểu Thất có chút không lỡ rời xa Lục Sâm.
Lục Sâm lại một lần nữa xoa đầu cô, ánh mặt dịu dàng nói, "em về đi!"
"Lục Sâm, em sẽ nhớ anh đấy."
"Anh cũng như thế."
Tiêu Lăng sắc mặt trầm xuống, không phải chỉ là đưa Tiểu Thất về nhà sao, giờ lại thành ông chia rẽ tình cảm đôi lứa, chả lẽ ông giống như là đại ma vương vậy sao!
Rời khỏi khách sạn, liền ngồi lên xe, Tiểu Thất dựa lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn về phía Lục Sâm ở đằng xa.
Lục Sâm nhìn cô rồi vẫy tay.
"A a-------------"
Cho đến khi xe rời đi rất xa, không nhìn thấy Lục Sâm nữa, Tiểu Thất mới ngoan ngoãn ngồi xuống, thở dài một cái.
Tiêu Lăng sắc mặt trầm xuống.
....
Phía bên kia
Lưu Tuyền không cùng với Tần Nham ra cửa tiễn khách, Tiêu Lăng cùng mọi người vừa rời đi, cô liền trở về phòng nghỉ.
Vừa mới về phòng nghỉ chưa được bao lâu, chợt có người gõ cửa, đứng trước cửa không ai khác, chính là mẹ chồng và em chồng cô.
Lưu Tuyền vội vàng đứng dậy, "mẹ, Phi Ngữ."
"Nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống!" Tần mẫu cuống quýt kéo tay Lưu Tuyền ngồi xuống ghế sofa, nắm tay cô thân mật nói, "đi giầy cao gót cả một ngày, chắc con cũng mệt mỏi rồi phải không, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ một chút."
Lưu Tuyền trong lòng có chút ấm áp, cười với hai người nói, "con không sao!"
Tần mẫu và Lưu Tuyền nói chuyện được một lúc, lát sau cuối cùng cũng chịu vào vấn đề chính, "Tiểu Tuyền, vừa nãy giúp con là ai thế? chính là người mà nói coi con như con gái ý."
Lưu Tuyền cũng chỉ nghĩ là Tần mẫu có chút hiếu kỳ, cũng nhẹ nhàng đáp.
Tần mẫu nghe xong, ánh mặt chợt sáng lên.
Trời đất ơi!
Là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ!
Tần mẫu đối với Lưu Tuyền bỗng dưng nhiệt tình hẳn lên, "Tiểu Tuyền, mẹ biết cha con không đồng ý, con cùng Tần Nham kết hôn, hai đứa các con thì cũng kết hôn rồi, mẹ sẽ coi con như người trong nhà, con yên tâm, sau này mẹ nhất định coi con như con gái ruột mà đối tốt!"
Lưu Tuyền cảm động không thôi, "mẹ, cảm ơn người!"
Nhưng lúc này, Phi Ngữ kiên nhẫn không nổi nữa rồi, cô ta năm nay mới vừa tròn 20 tuổi, cũng là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa ăn mặc lại vô cùng hấp dẫn, gò mà có chút ửng đỏ nhìn Lưu Tuyền nói, "chị dâu! chị dâu, cái anh trẻ tuổi đứng bên cạnh Tiêu tổng là ai thế?"
"Tiêu Cảnh Thụy....là anh em sinh đổi của Tiểu Thất."
Ánh mắt của Tần Phi Ngữ lập tức sáng lên, "chị dâu có biết anh ta có bạn gái chưa không?"
Nét mặt Lưu Tuyền có chút trầm xuống.
Phi Ngữ lẽ nào....
Nói thật lòng, điều kiện của anh Cảnh Thụy đám con gái theo không phải là ít, nhưng từ trước tới giờ không có một ai thành công.
Cô suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhành nói, "Phi Ngữ, anh Cảnh Thụy trong lòng có người thích rồi, hơn nữa.... người con gái đó cùng anh Cảnh Thụy là thanh mai trúc mã, hai nhà bọn họ quan hệ rất tốt, cảm tình cũng rất sâu, Tiêu phụ và Tiêu mẫu cũng rất thích cô gái đó, hai nhà họ lại rất môn đăng hộ đối..."
Tần Phi Ngữ liền không vui.
Lời này là có ý gì.
Nói thẳng ra là thân phận của cô không hợp với Cảnh Thụy sao.
Sắc Mặt của Tần Phi Ngữ lập tức trùng xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói lời nào mở cửa phòng đi ra.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở lên khác thường.
Tần mẫu lập tức nói, "Tiểu Tuyền đứng chấp nó, đứa nhỏ này từ bé được nuông chiều quen rồi!"
Lưu Tuyền tâm trạng có chút không thoải mái, cười cười nói, "không sao đâu ạ, cô ấy còn nhỏ, con cũng không để trong lòng đâu."
Tần mẫu lúc này mới yên tâm.
Trước đây Tần mẫu vốn không thích người con dâu này một chút nào, năm đó nhà bà phá sản, đi tìm Lưu Năng nhờ giúp đỡ, nhưng chỉ nhận được hai từ cự tuyệt, bà nghĩ lại trong nội tâm liền có chút khó chịu, hơn nữa cũng muốn con bà có một cái hôn sự môn đăng hộ đối, tối thiểu cũng giúp cho con bà phát triển sự nghiệp.
Cô bé Lưu Tuyền này cùng Tần Nham kết hôn, nhưng lại đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mình rồi, xem ra sau này Lưu Năng cũng chẳng giúp được nữa, không biết tại làm sao Tần Nham lại cùng cô ta kết hôn.
Bởi vậy hôn lễ ngày hôm nay, bà ta muốn làm Lưu Tuyền mất mặt, thế nên mới cố ý tới khách sạn muộn như thế.
Nhưng mà không nghĩ tới Lưu Tuyền mất đi chỗ dựa là Lưu Gia, vậy mà vẫn còn tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ làm chỗ dựa.
Nhất là câu nói kia của Tiêu Lăng, "coi Tiểu Tuyền như con gái ruột" càng làm cho Tần mẫu biết rằng, phải đối tốt với người con dâu này hơn, đã có Tiêu Lăng làm chỗ dựa, sự nghiệp của con mình nhất định lên như diều gặp gió.
Nghĩ tới đây. Nụ cười trên mặt Tần mẫu ngày càng tươi hơn!
/937
|