39761
Trương Hy chả mấy chốc đã đến cửa lớn của khách sạn, nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
"Làm cái gì thế? hiện tại khách sạn đang trong thời gian đóng cửa!"
"Tôi là thực tập sinh của Phong Hoa, lúc nãy trên đường về trường mới phát hiện ra là để quên một vật rất quan trọng, thế nên tôi mới quay lại lấy."
Bảo vệ nhìn cô ta thật lâu, "được rồi, thế cô vào lấy nhanh lên!"
Trương Hy hít một hơi sâu nói, "tôi biết rồi!"
Trương Hy nắm chặt lấy con dao gọt trái cây, đi chầm chậm đến sảnh khách sạn, chuẩn bị lên thang máy, bỗng nghe được một tiếng nói quen thuộc.
Trương Hy quay đầu, liếc mắt thấy chính là Lý Dương!
"Lý Dương!"
Lý Dương cũng nhìn thấy Trương Hy, nhìn thấy cô, lông mày anh ta liền cau lại, có lẽ sau này phải chú ý đến thái độ làm việc của nhân viên khách sạn, Lý Dương có chút khó chịu, bước tới bên cạnh Trương Hy, đưa tay giữ chặt cổ tay cô ta, thấp giọng nói "không phải cô đã bị sa thải rồi sao, bây giờ còn ở đây!"
"Em quay lại lấy đồ để quên." Trương Hy thấy Lý Dương liền có chút mất bình tĩnh, cô ta vòng tay ôm lấy Lý Dương, mắt lệ nhòa, "Lý Dương, cha mẹ em xảy ra chuyện rồi, bây giờ em chỉ có anh..."
Xảy ra chuyện gì?
Lý Dương cau mày, đẩy Trương Hy ra, "xảy ra chuyện gì?"
Trương Hy vừa khóc vừa kể cho Lý Dương nghe chuyện của cha mẹ, nói xong, cô ta thấp giọng khóc, "Lý Dương, vì sao như vậy, rõ ràng đang tốt đẹp, tại sao biến thành thế này, em hiện tại không biết phải làm thế nào nữa!"
Trương Hy nghĩ Lý Dương sẽ đồng cảm với cô.
Thế Nhưng...
Trương Hy tìm sai người rồi!
Lý Dương nghe xong lời của cô ta, nghĩ đến trước kia Trương Hy dẫn anh về gặp cha mẹ cô ta,cha mẹ Trương Hy cao cao tại thượng không xem Lý Dương ra gì, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn!
Anh ta trước giờ vẫn muốn tiếp tục với Trương Hy, tính cách Trương Hy tuy rằng có chút điêu ngoa, nhưng đổi lại có gia thế, mặc dù giờ Lý Dương đã thành người Lục Gia, cũng không có ý định cùng Trương Hy chia tay, dù sao sau này nói không chừng vẫn có thể lợi dụng mối quan hệ của cha mẹ Trương Hy.
Không nghĩ ra lại thành như thế này!
Cha mẹ cô ta bây giờ không phảicó chuyện rồi sao!
Như thế cũng tốt!
Lý Dương dùng sức đẩy Trương Hy ra, "cô không phải đến tìm đồ để quên sao, cô có thể đi được rồi!"
Trương Hy thiếu chút nữa thì bị đẩy ngã xuống đất, cô ta vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Dương, "anh làm cái gì thế?"
Lý Dương nhún vai nói, "Trương Hy cô cũng biết tại vì sao mà tôi yêu cô, không phải là vì cha mẹ cô giúp tôi tìm một công việc tốt, hiện tại.... cha mẹ cô gặp chuyện rồi, cô cảm thấy tôi và cô có thể còn phát sinh quan hệ gì?"
"Anh...anh có ý gì?" Trương Hy run rẩy nói!
"Ý của tôi rất đơn giản, cô với tôi đã không có lợi ích gì, vậy đương nhiên chúng ta không thể tiếp tục nữa!" bộ mặt thật của Lý Dương thoáng cái liện lộ ra, hắn không còn hiền lành, ôn hòa như trước nữa, sắc mặt lãnh khốc nói, "chúng ta chia tay!"
Trương Hy hét lên, "anh đừng có mơ!"
"Tôi sẽ không để anh đắc ý!"
"Không có khả năng! tôi tuyệt đối không đồng ý chia tay! " Trương Hy như muốn điên mất rồi, vì sao chỉ một ngày mà tất cả mọi đả kích đều tới về phía cô ta, Trương Hy còn tưởng rằng Lý Dương sẽ an ủi cô, rồi đau lòng vì cô, thế nhưng tất cả đều không có, Trương Hy như điên dại nói, "nằm mơ! tôi nói cho anh biết, tôi có chết cũng không chia tay với anh! Lý Dương anh là loại cặn bã, lần đầu tiên của tôi, cho anh rồi, tôi yêu anh say đắm, anh đối xử với tôi như thế sao!"
Mọi người xung quanh đều xem hai người đối thoại.
Lý Dương sắc mặt giận giữ, dùng sức nắm lấy cổ tay Trương Hy, "cô đi theo tôi!"
"Tôi không đi!" Trương Hy giật mạnh thoát ra khỏi tay Lý Dương, lớn tiếng nói, "thế nào, bây giờ anh còn sợ mất mặt. Tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi bây giờ không còn sợ gì nữa rồi! anh là cái đồ cặn bã! tôi đáng ra phải sớm thấy rõ con người anh, tôi vì anh làm biết bao việc, anh đối với tôi thì thế nào! mắt Trương Hy tôi bị mù rồi!"
Lý Dương mím chặt môi, mặt lạnh tanh!
Trái tim Trương Hy lúc này như là tổ ong, bị tổn thương với biết bao vết cắt.
Cô ta ôm mặt ngồi khóc, "anh sao lại làm như vậy...... sao đối xử với tôi như thế, trước đây không phải là thề non hẹn biển, anh đối với tôi như thế...... lẽ nào không có một chút gì thật lòng!"
"Không có!"
Trương Hy càng đau đơn kịch liệt....
Cô cảm thấy thật sự mù mắt rồi!
Rõ ràng mọi người bên cạnh đều nói cho cô biết, Lý Dương đi với cô chỉ vì lợi dụng cô, trong lòng cô cũng vô cùng rõ ràng, nhưng lại không muốn nhìn thẳng vào vấn đề này, cô vẫn luôn tự lừa dối chính mình, tự nói với bản thân Lý Dương thật sự có tình cảm với cô!
Vậy mà bây giờ......lời nói tựa như bọt biển, chịu không nổi giông bão, "tách----" cứ như vậy vỡ tan rồi!
Trương Hy chỉ trong mấy giờ đồng hồ liền chịu một lúc mấy cái đả kích.
Cô lúc này chỉ muốn chết!
Trương Hy ôm đầu khóc lớn, "Lý Dương tôi đây vì yêu anh, vì sao anh làm như vậy...là vì cái gì!"
Vì cái gì?
Lý Dương hờ hững nhìn Trương Hy, cười lạnh, nếu không phải là vì cô ta, anh ta đâu cùng Tiểu Thất chia tay, Tiểu Thất làm sao có cơ hội gặp Lục Sâm ở quán bar, nếu không phải vậy thì bây giờ anh ta có thân phận, có địa vị nhất định sẽ lại theo đuổiTiểu Thất!
Tất cả bi kịch đều là do cô ta gây ra!
Lý Dương lui ra sau hai bước, lạnh nhạt nhìn Trương Hy, "con người vốn là vì lỗi lầm trước kia của mình mà phải chịu lấy khổ đau sao!"
Nói xong, anh ta không nhìn Trương Hy nữa, xoay người rời đi!
"Anh đứng lại cho tôi!"
Lý Dương bước chân dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước!
"Anh đứng lại cho tôi!" Trương Hy điên cuồng xông lên, nhưng bị hai bảo vệ giữ lại, "thả tôi ra, nhanh thả tôi ra, tôi muốn đánh cái tên vô tình vô nghĩa này, tôi muốn giết hắn ta!"
Lý Dương quay người, mỉa mai nhìn cô, "cô cho rằng, tôi còn như lúc trước, để mặc cho cô coi thường, à quên, tôi chưa nói cho cô biết thân phận bây giờ của tôi, tôi là cháu ruột của Lục Thái Gia người sáng lập ra tập đoàn Phong Hoa!"
Trương Hy sửng sốt!
Lý Dương lần đầu có cảm xúc tự đắc trước mặt Trương Hy, xem cô ta bị đả kích tới dạng này, vỗ vỗ lên bộ âu phục ở trên người, "còn nữa, quên nói cho cô biết, Lão Gia Tử bảo tôi chịu trách nhiệm chính trong lần lựa chọn nhà thiết kế lần này, tôi còn định gạch bỏ tên cô đấy, không nghĩ rằng tôi chưa động tay chân, cô đã bị sa thải rồi!"
"A a---"
Lý Dương cười ha ha, bước nhanh rời đi.
Hai bảo vệ đem Trương Hy từ sảnh khách sạn ném ra ngoài.
.....
Cùng lúc đó.
Lục Sâm trong phòng.
Triệu Đào có chút tiếc nuối, nhìn vào camera giám sát nói, "không nghĩ đúng lúc này, Lý Dương bỗng nhiên xuất hiện, không thì có thể dễ dàng kết tội Trương Hy, cái tội cố ý làm thương tích ngài khác, rồi giam Trương Hy cùng một chỗ với cha mẹ cô ta!"
Lục Sâm đóng máy tính lại, khóe miệng có chút hàn ý!
"Có lẽ, kết quả như vậy đối với Trương Hy mới thật sự là một sự trừng phạt”
Trương Hy chả mấy chốc đã đến cửa lớn của khách sạn, nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
"Làm cái gì thế? hiện tại khách sạn đang trong thời gian đóng cửa!"
"Tôi là thực tập sinh của Phong Hoa, lúc nãy trên đường về trường mới phát hiện ra là để quên một vật rất quan trọng, thế nên tôi mới quay lại lấy."
Bảo vệ nhìn cô ta thật lâu, "được rồi, thế cô vào lấy nhanh lên!"
Trương Hy hít một hơi sâu nói, "tôi biết rồi!"
Trương Hy nắm chặt lấy con dao gọt trái cây, đi chầm chậm đến sảnh khách sạn, chuẩn bị lên thang máy, bỗng nghe được một tiếng nói quen thuộc.
Trương Hy quay đầu, liếc mắt thấy chính là Lý Dương!
"Lý Dương!"
Lý Dương cũng nhìn thấy Trương Hy, nhìn thấy cô, lông mày anh ta liền cau lại, có lẽ sau này phải chú ý đến thái độ làm việc của nhân viên khách sạn, Lý Dương có chút khó chịu, bước tới bên cạnh Trương Hy, đưa tay giữ chặt cổ tay cô ta, thấp giọng nói "không phải cô đã bị sa thải rồi sao, bây giờ còn ở đây!"
"Em quay lại lấy đồ để quên." Trương Hy thấy Lý Dương liền có chút mất bình tĩnh, cô ta vòng tay ôm lấy Lý Dương, mắt lệ nhòa, "Lý Dương, cha mẹ em xảy ra chuyện rồi, bây giờ em chỉ có anh..."
Xảy ra chuyện gì?
Lý Dương cau mày, đẩy Trương Hy ra, "xảy ra chuyện gì?"
Trương Hy vừa khóc vừa kể cho Lý Dương nghe chuyện của cha mẹ, nói xong, cô ta thấp giọng khóc, "Lý Dương, vì sao như vậy, rõ ràng đang tốt đẹp, tại sao biến thành thế này, em hiện tại không biết phải làm thế nào nữa!"
Trương Hy nghĩ Lý Dương sẽ đồng cảm với cô.
Thế Nhưng...
Trương Hy tìm sai người rồi!
Lý Dương nghe xong lời của cô ta, nghĩ đến trước kia Trương Hy dẫn anh về gặp cha mẹ cô ta,cha mẹ Trương Hy cao cao tại thượng không xem Lý Dương ra gì, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn!
Anh ta trước giờ vẫn muốn tiếp tục với Trương Hy, tính cách Trương Hy tuy rằng có chút điêu ngoa, nhưng đổi lại có gia thế, mặc dù giờ Lý Dương đã thành người Lục Gia, cũng không có ý định cùng Trương Hy chia tay, dù sao sau này nói không chừng vẫn có thể lợi dụng mối quan hệ của cha mẹ Trương Hy.
Không nghĩ ra lại thành như thế này!
Cha mẹ cô ta bây giờ không phảicó chuyện rồi sao!
Như thế cũng tốt!
Lý Dương dùng sức đẩy Trương Hy ra, "cô không phải đến tìm đồ để quên sao, cô có thể đi được rồi!"
Trương Hy thiếu chút nữa thì bị đẩy ngã xuống đất, cô ta vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Dương, "anh làm cái gì thế?"
Lý Dương nhún vai nói, "Trương Hy cô cũng biết tại vì sao mà tôi yêu cô, không phải là vì cha mẹ cô giúp tôi tìm một công việc tốt, hiện tại.... cha mẹ cô gặp chuyện rồi, cô cảm thấy tôi và cô có thể còn phát sinh quan hệ gì?"
"Anh...anh có ý gì?" Trương Hy run rẩy nói!
"Ý của tôi rất đơn giản, cô với tôi đã không có lợi ích gì, vậy đương nhiên chúng ta không thể tiếp tục nữa!" bộ mặt thật của Lý Dương thoáng cái liện lộ ra, hắn không còn hiền lành, ôn hòa như trước nữa, sắc mặt lãnh khốc nói, "chúng ta chia tay!"
Trương Hy hét lên, "anh đừng có mơ!"
"Tôi sẽ không để anh đắc ý!"
"Không có khả năng! tôi tuyệt đối không đồng ý chia tay! " Trương Hy như muốn điên mất rồi, vì sao chỉ một ngày mà tất cả mọi đả kích đều tới về phía cô ta, Trương Hy còn tưởng rằng Lý Dương sẽ an ủi cô, rồi đau lòng vì cô, thế nhưng tất cả đều không có, Trương Hy như điên dại nói, "nằm mơ! tôi nói cho anh biết, tôi có chết cũng không chia tay với anh! Lý Dương anh là loại cặn bã, lần đầu tiên của tôi, cho anh rồi, tôi yêu anh say đắm, anh đối xử với tôi như thế sao!"
Mọi người xung quanh đều xem hai người đối thoại.
Lý Dương sắc mặt giận giữ, dùng sức nắm lấy cổ tay Trương Hy, "cô đi theo tôi!"
"Tôi không đi!" Trương Hy giật mạnh thoát ra khỏi tay Lý Dương, lớn tiếng nói, "thế nào, bây giờ anh còn sợ mất mặt. Tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi bây giờ không còn sợ gì nữa rồi! anh là cái đồ cặn bã! tôi đáng ra phải sớm thấy rõ con người anh, tôi vì anh làm biết bao việc, anh đối với tôi thì thế nào! mắt Trương Hy tôi bị mù rồi!"
Lý Dương mím chặt môi, mặt lạnh tanh!
Trái tim Trương Hy lúc này như là tổ ong, bị tổn thương với biết bao vết cắt.
Cô ta ôm mặt ngồi khóc, "anh sao lại làm như vậy...... sao đối xử với tôi như thế, trước đây không phải là thề non hẹn biển, anh đối với tôi như thế...... lẽ nào không có một chút gì thật lòng!"
"Không có!"
Trương Hy càng đau đơn kịch liệt....
Cô cảm thấy thật sự mù mắt rồi!
Rõ ràng mọi người bên cạnh đều nói cho cô biết, Lý Dương đi với cô chỉ vì lợi dụng cô, trong lòng cô cũng vô cùng rõ ràng, nhưng lại không muốn nhìn thẳng vào vấn đề này, cô vẫn luôn tự lừa dối chính mình, tự nói với bản thân Lý Dương thật sự có tình cảm với cô!
Vậy mà bây giờ......lời nói tựa như bọt biển, chịu không nổi giông bão, "tách----" cứ như vậy vỡ tan rồi!
Trương Hy chỉ trong mấy giờ đồng hồ liền chịu một lúc mấy cái đả kích.
Cô lúc này chỉ muốn chết!
Trương Hy ôm đầu khóc lớn, "Lý Dương tôi đây vì yêu anh, vì sao anh làm như vậy...là vì cái gì!"
Vì cái gì?
Lý Dương hờ hững nhìn Trương Hy, cười lạnh, nếu không phải là vì cô ta, anh ta đâu cùng Tiểu Thất chia tay, Tiểu Thất làm sao có cơ hội gặp Lục Sâm ở quán bar, nếu không phải vậy thì bây giờ anh ta có thân phận, có địa vị nhất định sẽ lại theo đuổiTiểu Thất!
Tất cả bi kịch đều là do cô ta gây ra!
Lý Dương lui ra sau hai bước, lạnh nhạt nhìn Trương Hy, "con người vốn là vì lỗi lầm trước kia của mình mà phải chịu lấy khổ đau sao!"
Nói xong, anh ta không nhìn Trương Hy nữa, xoay người rời đi!
"Anh đứng lại cho tôi!"
Lý Dương bước chân dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước!
"Anh đứng lại cho tôi!" Trương Hy điên cuồng xông lên, nhưng bị hai bảo vệ giữ lại, "thả tôi ra, nhanh thả tôi ra, tôi muốn đánh cái tên vô tình vô nghĩa này, tôi muốn giết hắn ta!"
Lý Dương quay người, mỉa mai nhìn cô, "cô cho rằng, tôi còn như lúc trước, để mặc cho cô coi thường, à quên, tôi chưa nói cho cô biết thân phận bây giờ của tôi, tôi là cháu ruột của Lục Thái Gia người sáng lập ra tập đoàn Phong Hoa!"
Trương Hy sửng sốt!
Lý Dương lần đầu có cảm xúc tự đắc trước mặt Trương Hy, xem cô ta bị đả kích tới dạng này, vỗ vỗ lên bộ âu phục ở trên người, "còn nữa, quên nói cho cô biết, Lão Gia Tử bảo tôi chịu trách nhiệm chính trong lần lựa chọn nhà thiết kế lần này, tôi còn định gạch bỏ tên cô đấy, không nghĩ rằng tôi chưa động tay chân, cô đã bị sa thải rồi!"
"A a---"
Lý Dương cười ha ha, bước nhanh rời đi.
Hai bảo vệ đem Trương Hy từ sảnh khách sạn ném ra ngoài.
.....
Cùng lúc đó.
Lục Sâm trong phòng.
Triệu Đào có chút tiếc nuối, nhìn vào camera giám sát nói, "không nghĩ đúng lúc này, Lý Dương bỗng nhiên xuất hiện, không thì có thể dễ dàng kết tội Trương Hy, cái tội cố ý làm thương tích ngài khác, rồi giam Trương Hy cùng một chỗ với cha mẹ cô ta!"
Lục Sâm đóng máy tính lại, khóe miệng có chút hàn ý!
"Có lẽ, kết quả như vậy đối với Trương Hy mới thật sự là một sự trừng phạt”
/937
|