Boss Trở Thành Chồn

Chương 451

/937


“Mami, Daddy đến.” Tiểu Thất nhỏ giọng nhắc.

“Ừ.”

Tô Tố thản nhiên đáp 1 tiếng, nhưng không trả lời Tiêu Lăng ở bên ngoài, cô ngồi ở mép*, nhìn đồ đạc đơn giản trong nhà, từ khi cô rời đi, căn phòng nhỏ này trở nên trống trãi, lúc này ngoài 1 cái * và 1 cái bàn không còn gì cả, trống trãi đến lạnh lẽo.

Thành phố a vẫn lạnh đến run người.

Trong phòng không mở điều hoà, cửa sổ không đóng, lấy rèm che lại, căn phòng nhỏ lúc này vừa đen vừa lạnh.

Ở đây căn bản không thể so sánh với nhà tổ của Tiêu gia.

Nhưng…

Lúc này ở trong hoàn cảnh này, cô mới hiểu.

Cô thuộc về nơi này.

Căn bản cô không phải là công chúa, cô chỉ là 1 nàng lọ lem, bởi vì thần tượng và hoàng tử ở với nhau, bây giờ nửa đêm chuông đã vang lên, cô cũng nên tỉnh mộng.

Tô Tố cúi đầu xuống.

Cô đang mặc 1 cái váy cưới, lúc này da thịt bên ngoài của mắt cá chân bị lạnh đến tím lên, nhưng cô lại không có cảm giác gì, tê cứng ngồi trên mép giường, dùng sức ôm chặt hai con mới cảm thấy tí ấm áp.

“Mami…” Tròng mắt Tiểu Thư đỏ lên, “Mami, mẹ lạnh không, Tiểu Thất tìm cái chăn cho mẹ được không?”

“Mami không lạnh.” Lạnh là ở tim.

Tiểu Thất còn muốn nói chuyện, Cảnh Thuỵ kéo kéo áo cô, nhìn cô 1 cái, Tiểu Thất bĩu môi, không dám nói chuyện nữa.

Giọng nói của Tiêu Lăng ở bên ngoài rõ ràng truyền tới.

“Tô Tố, em mở cửa ra nói chuyện với anh được không? Anh thừa nhận, trước đây đã giấu em chuyện của Diệp Lạc, anh không cố ý giấu em, anh chỉ nghĩ, anh và cô ấy đã là quá khứ không có khả năng nữa, từ nay về sau chỉ là tình cảm anh em, cho nên anh mới nói với em cô ấy là em gái của anh … anh với cô ta không có khả năng nữa, người bây giờ anh quan tâm là em.”

Mắt Tô Tố bây giờ đã khô hết, không thể chảy thêm giọt lệ nào nữa.

Bây giờ cô không thể phân biệt được câu nào Tiêu Lăng nói là thật, câu nào là giả.

“Tô Tố, em mở cửa đi, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em nghe, nói tất cả, có được không?”

“Không cần nữa…” Âm thanh Tô Tố khàn khàn, “Tiêu Lăng, anh về đi, tôi không muốn nghe anh giải thích, thật đó, như vậy anh mệt tôi cũng mệt, cho tôi chút thời gian, để tôi yên tĩnh 1 chút được không, bây giờ tôi thật sự… hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe thấy giọng anh.”

Không khí, từ từ ngưng đọng lại.

Tiêu Lăng cười khổ 1 tiếng, anh ngồi trên đất lạnh, dựa vào cửa, “Anh biết, anh biết chứ, tổn thương đã tạo ra rồi, bây giờ anh có nói gì cũng không thể làm lành vết thương của em được, nhưng mà Tô Tố, em có thể tức giận với anh, em đánh anh chửi anh đều được, đừng trừng phạt bản thân. Em bị thương rồi có phải không? Để anh vào xem 1 chút đi, anh xem 1 cái thấy em không sao lập tức rời đi.”

“Tôi rất tốt, không cần anh bận tâm.”

Ngữ khí này… lãnh đạm mà xa cách, dường như anh là 1 người không quen biết.

Tim của Tiêu Lăng đau nhói, “Anh nói cho em nghe chuyện quá khứ của anh nha, có thể hơi dài 1 tí, anh sẽ cố gắng nói ngắn lại… lúc anh 15 tuổi, Diệp Lạc 12, đúng rồi, quên nói với em, vốn dĩ cô ấy họ Diệp, kêu là Diệp Lạc, ba mẹ cô ấy và ba mẹ anh là bạn tốt, vì bất ngờ qua đời, Diệp Lạc người thân không ít, nhưng không ai thật sự đối tốt với cô, cho nên ba mẹ anh đón cô về nhà.”

“Ngày hôm đó lúc tan học, anh về nhà, mẹ nói với anh, từ hôm nay Diệp Lạc sẽ sống ở nhà chúng ta, mà còn sống chung với cả gia đình chúng ta. Em biết không, đối với thời niên thiếu, Diệp Lạc đến căn bản là để giành hết sự quan tâm của ba mẹ đối với anh, cho nên, thái độ anh đối với cô ta không tốt, thậm chí còn có thể nói là độc ác, mấy lần bị mẹ bắt được, mẹ hung hăng giáo huấn anh 1 phen, anh trước mặt giả bộ cúi đầu nhận lỗi, sau lưng nghĩ chắc chắn là do Diệp Lạc đi méc mẹ, cho nên cảm tức giận ăn hiếp cô ta lợi hại hơn, Diệp Lạc lúc đó vừa mất ba mẹ, cả người lúc nào cũng mệt mỏi, nhưng có lẽ tuổi tác gần bằng nhau, cô ấy rất thích dính lấy anh, trường của bọn anh cách rất gần, mỗi ngày tài xế đều chở bọn anh đi học chung.”

“Diệp Lạc là 1 đứa bé ngốc, anh ăn hiếp cô ấy thế nào cô ấy đều không dám nói tiếng nào, sau đó thời gian dài rồi, anh cũng không ghét cô ấy nữa, lâu lâu nếu cô ấy không dính lấy anh, anh còn cảm thấy không quen. Lúc nào có tình cảm bất thường với cô ấy anh cũng không biết, năm đó tuổi trẻ điên dại, quả thật làm không ít chuyện ngu xuẩn, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc đó thật ấu trĩ, anh đặt mật khẩu ** là sinh nhật cô ấy, biết cô ấy thích hoa bách hợp, cho nên trồng 1 vườn hoa bách hợp, cô ấy là người rất dễ hài lòng, chỉ cần cho cô ấy chút bất ngờ nhỏ, cô ấy sẽ vui vẻ suốt 1 ngày.”

Tiêu Lăng nghe thấy trong phòng vẫn yên lặng như tờ, tiếp tục nói, “Sau đó khi anh 20 tuổi, anh tỏ tình với cô, Diệp Lạc rất chấn động, nhưng vẫn đồng ý làm bạn gái anh, lúc đó trong nhà rất phản đối, chỉ có ông nội ủng hộ, bọn anh bắt đầu len lén hẹn hò, thời gian đó rất đẹp, rất vui vẻ. Diệp Lạc ở trường bị đội tìm minh tinh phát hiện, nên trở thành nữ diễn viên,

lúc đó bị ảnh hưởng rất lớn, mẹ anh nói trừ khi con có thành tựu nhiều hơn Diệp Lạc, nếu không thì đừng tơ tưởng đến chuyện đó, cho nên anh nỗ lực khởi nghiệp, chính vào lúc anh tưởng là bọn họ sẽ hạnh phúc, Diệp Lạc đột nhiên nói, cô ấy muốn chia tay, đến Hollywood phát triển, năm đó, anh 23 tuổi, mà bọn anh chỉ hẹn hò thời gian 3 năm thôi…”

“Năm đó lúc anh nghe cô ấy nói lời này, tim đã lạnh lẽo hơn nửa, bởi vì ban đầu anh tính cầu hôn cô ấy, năm đó nhỏ tuổi kiêu ngạo, cảm thấy thật mất mặt, cho nên cũng không giữ lại, cho nên Diệp Lạc đi Mỹ, anh hận cô ấy 5 năm, cho đến năm ngoái em xuất hiện, anh vẫn luôn muốn nói với em, nhưng anh sợ, nói rồi sau này trong lòng em sẽ có ngăn trở, cho nên mới nghĩ đợi kết hôn xong mới nói với em, không nghĩ tới … kế hoạch không theo kịp những biến hoá, giữa chừng đột nhiên xảy ra chuyện này.”

“Tô Tố, anh nói với em chuyện này, không phải để em có thể hiểu cho anh, anh chỉ muốn nói với, bây giờ anh đối với Diệp Lạc thật sự không còn tình cảm nam nữ, anh từ lễ đường rời đi, thật sự là vì nghe thấy cô ta đang rất nguy cấp sắp chết đến nơi, nói đến cùng bọn anh cũng có tìm cảm lâu năm như vậy, cho nên … về tình về lý anh nên đi gặp cô ấy lần cuối, anh không nghĩ là mẹ anh lấy tình trạng sức khoẻ của Diệp Lạc ra gạt anh, nếu anh biết, anh tuyệt đối sẽ không qua đó, mà bây giờ, anh chỉ xem cô ấy như em gái, nếu em ngại chuyện trước đây của bọn anh, anh bảo đảm với em, sau này có thể không qua lại với cô ấy nữa, cũng không liên lạc gì nữa, có được không?”

Lời Tiêu Lăng vừa nói xong, đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, anh lập tức kích động nhảy lên, căng thẳng nhìn người trong phòng.

“Tô Tố…”

/937

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status