Sau khi xử lý xong Nam Hoàng, Lôi Lạc Dương nhanh chóng rời khỏi tổng bộ để đến bệnh viện chăm sóc Nhược Hy. Trong khi đó ba cô nàng nhà ta nhàm chán không có gì làm
- Chán quá đi. Nguyệt San San than vãn, Nhược Hy đang đọc truyện nghe cô than chán liền nở một nụ người đầy mưu mô.
- Hay chúng ta ra ngoài chơi đi.
- Được đó/ không được. Nguyệt San San đồng ý ngay, còn Lăng Ngọc thì phản đối thấy rõ
- Làm ơn đi cô nương, cô đang bị thương.
- Nhưng mình đã nghỉ ngơi một tuần rồi.
- Phải nha, sức khỏe của Tiểu Hy đâu có yếu như vậy. Nguyệt San San phụ họa cho cô, Lăng Ngọc nhìn hai người thở dài. Cô (Lăng Ngọc) biết sẽ không nói được họ nên đành chấp nhận.
- Biết ngay Ngọc tốt nhất.
Nói rồi cả ba len lén chốn ra khỏi bệnh viện, ám vệ được Lôi Lạc Dương cử đi bảo vệ Nhược Hy liền gọi điện thoại báo cáo.
Lôi Lạc Dương nghe xong mặt tối sầm lại
- Bảo bối, em dám không nghe lời anh?
Mà trong khi đó, ba cô nàng đang đứng trước khu thương mại lớn nhất thành phố S. Nghe nói đây thuộc quản lý của Tập đoàn Thần Vũ. Cô nhân viên thấy có khách định tiếp đòn, nhưng khi thấy ba người cô nhân viên nụ cười trên mặt tắt hẳn, liếc mắt nhìn họ một cách khinh bỉ rồi quay trở về chỗ làm việc. Nhược Hy đối với thái độ của cô nhân viên liền khó chịu, chỉ vì ăn mặc bình dân mà cô ta liền trở mặt?
- Tiểu Hy đứng ở đó làm gì? Lại đây đi. Nguyệt San San thấy Nhược Hy còn đứng ngoài cửa chưa bước vào thì lên tiếng thúc giục
- Đến đây. Nhược Hy thoát khỏi suy nghĩ, bước nhanh tới chỗ hai cô bạn đang chờ mình.
Họ đứng trước shop quần áo, Lăng Ngọc hăng hái lựa đồ vì cô nàng này rất ưa shopping a, nên khi được đi mua sắm thì hai mắt liền sáng lên. Nguyệt San San liền lên tiếng trêu chọc
- Hồi nãy là ai nói không đi ta? Vậy mà giờ thì bơ luôn người khác.
Lăng Ngọc biết Nguyệt San San trêu mình, nên chẳng thèm chấp mà tiếp tục sự nghiệp cao cả của mình là mua sắm . Nguyệt San San bị cho ăn bơ liền hậm hực bước đi qua quầy bán trang sức, ngay bên cạnh khu bán quần áo. Nhược Hy thì đang ở khu bán quân áo cho nam
- Cậu định mua cho anh Dương sao? Lăng Ngọc từ xa đi lại hỏi, Nhược Hy gật đầu rồi tiếp tục chọn quần áo. Tay cô dừng lại trên chiếc áo sơ mi màu xanh dương hiệu Armani cùng với chiếc cà vạt cùng màu. Nhược Hy cảm thấy rất hợp với Lôi Lạc Dương, đang định kêu tính tiền thì chiếc áo trên tay bị giựt lấy.
- Tôi mua cái này. một giọng chanh chua cùng mùi nước hoa nồng nặc sọc vào mũi, khiến Nhược Hy không khỏi nhíu mày.
- Vâng, xin tiểu thư đợi một tí. cô bán hàng cầm lấy chiếc áo đến quầy thanh toán. Nguyệt San San đúng lúc đi qua, nhìn cô gái mặc chiếc đẩm đỏ hiệu Chanel, giỏ xách hiệu Prada, giày hiệu Nike nói chung trên người cô ta toàn là hàng hiệu.
- Này, đó là chúng tôi lấy trước.
- Thì sao? cô ta chảnh chọe nói
- Phiền cô chọn cái khác, chiếc này bạn tôi chọn trước. Lăng Ngọc tức giận nói, cô ghét nhất mấy người nhà giàu ỷ thế hiếp người.
- Các người ăn mặc tầm thường như vậy, làm gì có tiền mua chiếc áo mấy chục usd này. Lâm Gia Tuệ khinh bỉ nói, cô là con út của gia tộc Lâm Gia đứng thứ sáu trong thành phố S, từ nhỏ được cưng chiều nên mới thành như vậy
- Nhiêu đây đủ chưa? Nhược Hy im lặng giờ mới lên tiếng, cô nhìn Lâm Gia Tuệ rồi quăng một sắp tiền lên bàn. Cô nhân viên hai mắt sáng lên, nhưng cô lại không dám đắc tội với Lâm Gia Tuệ.
- Chiếc áo này tôi mua trước, gói lại. Lâm Gia Tuệ quát lớn người nhân viên
- Là bạn tôi lấy trước, gói lại. Nguyệt San San tức giận, đập tay lên quầy thanh toán nói.
- Tôi mua trước, gói lại. Lâm Gia Tuệ gằn từng chữ nói, cô nhân viên khó xử nhìn hai người. Miệng định nói thì đã bị Nguyệt San San chặn lại
- Gói lại cho tôi. Nguyệt San San như gầm lên, nhìn cô bán hàng đứng nhìn thấy cô nhát gan như vậy thì cho Nguyệt San San là yếu ớt. Cô cũng không phải dạng cà lơ phất phơ.
Lâm Gia Tuệ giận đến tím mặt, chỉ tay vào Nhược Hy quát lớn
- Tôi là người của Lâm Gia đó.
- Thì sao? Nhược Hy lạnh lùng nhìn vào mắt Lâm Gia Tuệ nói
- Chỉ cần tôi nói một tiếng cả nhà cô đều ra đường sống.
- Thử đi. Nhược Hy không chút mảy may trước lời uy hiếp của Lâm Gia Tuệ, ngược lại tỉnh hơn càng tỉnh làm cô ta giận tới đỏ mặt.
Cô nhân viên thấy tình hình không ổn liền nói
- Cho hỏi các vị có thẻ hội viên không?
- Không có. Lăng Ngọc trả lời
- Vậy thì xin lỗi, Lâm tiểu thư khách VIP của chúng tôi nên mời các vị chọn cái khác.
Cô nhân viên thầm kêu may mắn vì bọn họ không có thẻ hội viên, nếu không cô chẳng biết làm gì. Lâm Gia Tuệ cười đắc ý đi đến quầy thanh toán, Nguyệt San San định gọi lại nhưng bị Nhược Hy cản lại, cô lắc đầu bước đi. Chưa đi được ba bước thì một giọng nói giận dữ lạnh băng truyền đến
- Ai nói cô ấy không có thẻ hội viên?
Nhược Hy giật thót khi nhìn thấy Lôi Lạc Dương, cô là trốn anh ra khỏi bệnh viện a. Cô nhân viên nhìn thấy Lôi Lạc Dương miệng lắp bắp sợ hãi
- Tổng... tổng tài...
Lôi Lạc Dương một thân tây trang bước vào, theo sau là Tề Phúc cùng với vài tên vệ sĩ. Lâm Gia Tuệ thấy Lôi Lạc Dương liền thất kinh, cô run run nhìn anh cả nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.
- Ai nói người phụ nữ của Lôi Lạc Dương không thể mua đồ ở đây?
Cô nhân viên cùng Lâm Gia Tuệ trước câu nói này của Lôi Lạc Dương, cả hai sợ hãi nói không nên lời.
- Tổng tài... tôi...không biết... đó là người phụ nữ của ngài. cô nhân viên run rẩy, miệng cà lâm nói. Hừ, Lôi Lạc Dương hừ lạnh rồi đi qua nhanh qua chỗ Nhược Hy ôm cô vào lòng. Khuôn mặt dịu dàng hơn hẳn, khiến các nhân viên, Lâm Gia Tuệ, Tề Phúc kinh ngạc, lão đại cũng có mặt dịu dàng này sao?
- Bà xã, em không nghe lời anh.
Lộp bộp tim Lâm Gia Tuệ như muốn rớt ra ngoài. Vừa nãy anh ta gọi cô ta là gì? Bà xã ? Cô ta là bà xã của Lôi Lạc Dương? Ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía Nhược Hy, nghĩ mình may mắn khi chưa đụng vào cô. Còn cô nhân viên khi nãy đã không đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất, lần này cô tiêu thật rồi. Tổng tài sẽ xa thải cô mất.
- Tôi không muốn thấy cô ta ở đây nữa. Lôi Lạc Dương chỉ vào người nhân viên nhìn Tề Phúc nói. Tề Phúc liền hiểu liền ra lệnh cho hai tên vệ sĩ kéo cô ta ra ngoài.
- Còn cô, nể tình mẹ tôi biết mẹ cô tôi sẽ bỏ qua. Bây giờ thì cút.
Nói xong Lôi Lạc Dương không thèm nhìn về phía Lâm Gia Tuệ mà quay sang Nhược Hy
- Bà xã, tại sao lại chốn khỏi viện? Hử?!
- Tại..tại em thấy chán nên mới ra ngoài đi dạo thôi mà. Nhược Hy khoát tay anh, làm nũng nói. Lôi Lạc Dương hoàn toàn đầu hàng trước hành động đáng yêu này của cô, anh thở hắc ra nói
- Lần này tha cho em.
- Cảm ơn anh, Lạc Dương.
Nhược Hy cười hì hì hôn chụt vào má anh một cái, sau đó kéo Lôi Lạc Dương ra khỏi khu thương mại. Để lại hai cô bạn nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ
- Haizzz, ước gì mình cũng được như vậy. Nguyệt San San chán nản thở dài, Lăng Ngọc chỉ biết cười cười không nói gì. Bởi vì cô đang nghĩ đến Nguyệt Hạo yêu dấu của mình. Nguyệt San San nhìn sang thấy Lăng Ngọc đang cười thì chỉ biết lắc đầu nói lẩm bẩm
- Khi yêu hay mắc bệnh tương tư sao?
- Cậu vừa mới nói gì? Nguyệt San San cậu đứng lại cho mình.
- Nếu cậu đuổi kịp.
Thế là trong khu thương mại mọi người chứng kiến cảnh tượng hai cô gái với khuôn mặt xinh đẹp đang rượt đuổi nhau, bỗng chốc xung quanh tràn ngập tiếng cười.
- Chán quá đi. Nguyệt San San than vãn, Nhược Hy đang đọc truyện nghe cô than chán liền nở một nụ người đầy mưu mô.
- Hay chúng ta ra ngoài chơi đi.
- Được đó/ không được. Nguyệt San San đồng ý ngay, còn Lăng Ngọc thì phản đối thấy rõ
- Làm ơn đi cô nương, cô đang bị thương.
- Nhưng mình đã nghỉ ngơi một tuần rồi.
- Phải nha, sức khỏe của Tiểu Hy đâu có yếu như vậy. Nguyệt San San phụ họa cho cô, Lăng Ngọc nhìn hai người thở dài. Cô (Lăng Ngọc) biết sẽ không nói được họ nên đành chấp nhận.
- Biết ngay Ngọc tốt nhất.
Nói rồi cả ba len lén chốn ra khỏi bệnh viện, ám vệ được Lôi Lạc Dương cử đi bảo vệ Nhược Hy liền gọi điện thoại báo cáo.
Lôi Lạc Dương nghe xong mặt tối sầm lại
- Bảo bối, em dám không nghe lời anh?
Mà trong khi đó, ba cô nàng đang đứng trước khu thương mại lớn nhất thành phố S. Nghe nói đây thuộc quản lý của Tập đoàn Thần Vũ. Cô nhân viên thấy có khách định tiếp đòn, nhưng khi thấy ba người cô nhân viên nụ cười trên mặt tắt hẳn, liếc mắt nhìn họ một cách khinh bỉ rồi quay trở về chỗ làm việc. Nhược Hy đối với thái độ của cô nhân viên liền khó chịu, chỉ vì ăn mặc bình dân mà cô ta liền trở mặt?
- Tiểu Hy đứng ở đó làm gì? Lại đây đi. Nguyệt San San thấy Nhược Hy còn đứng ngoài cửa chưa bước vào thì lên tiếng thúc giục
- Đến đây. Nhược Hy thoát khỏi suy nghĩ, bước nhanh tới chỗ hai cô bạn đang chờ mình.
Họ đứng trước shop quần áo, Lăng Ngọc hăng hái lựa đồ vì cô nàng này rất ưa shopping a, nên khi được đi mua sắm thì hai mắt liền sáng lên. Nguyệt San San liền lên tiếng trêu chọc
- Hồi nãy là ai nói không đi ta? Vậy mà giờ thì bơ luôn người khác.
Lăng Ngọc biết Nguyệt San San trêu mình, nên chẳng thèm chấp mà tiếp tục sự nghiệp cao cả của mình là mua sắm . Nguyệt San San bị cho ăn bơ liền hậm hực bước đi qua quầy bán trang sức, ngay bên cạnh khu bán quần áo. Nhược Hy thì đang ở khu bán quân áo cho nam
- Cậu định mua cho anh Dương sao? Lăng Ngọc từ xa đi lại hỏi, Nhược Hy gật đầu rồi tiếp tục chọn quần áo. Tay cô dừng lại trên chiếc áo sơ mi màu xanh dương hiệu Armani cùng với chiếc cà vạt cùng màu. Nhược Hy cảm thấy rất hợp với Lôi Lạc Dương, đang định kêu tính tiền thì chiếc áo trên tay bị giựt lấy.
- Tôi mua cái này. một giọng chanh chua cùng mùi nước hoa nồng nặc sọc vào mũi, khiến Nhược Hy không khỏi nhíu mày.
- Vâng, xin tiểu thư đợi một tí. cô bán hàng cầm lấy chiếc áo đến quầy thanh toán. Nguyệt San San đúng lúc đi qua, nhìn cô gái mặc chiếc đẩm đỏ hiệu Chanel, giỏ xách hiệu Prada, giày hiệu Nike nói chung trên người cô ta toàn là hàng hiệu.
- Này, đó là chúng tôi lấy trước.
- Thì sao? cô ta chảnh chọe nói
- Phiền cô chọn cái khác, chiếc này bạn tôi chọn trước. Lăng Ngọc tức giận nói, cô ghét nhất mấy người nhà giàu ỷ thế hiếp người.
- Các người ăn mặc tầm thường như vậy, làm gì có tiền mua chiếc áo mấy chục usd này. Lâm Gia Tuệ khinh bỉ nói, cô là con út của gia tộc Lâm Gia đứng thứ sáu trong thành phố S, từ nhỏ được cưng chiều nên mới thành như vậy
- Nhiêu đây đủ chưa? Nhược Hy im lặng giờ mới lên tiếng, cô nhìn Lâm Gia Tuệ rồi quăng một sắp tiền lên bàn. Cô nhân viên hai mắt sáng lên, nhưng cô lại không dám đắc tội với Lâm Gia Tuệ.
- Chiếc áo này tôi mua trước, gói lại. Lâm Gia Tuệ quát lớn người nhân viên
- Là bạn tôi lấy trước, gói lại. Nguyệt San San tức giận, đập tay lên quầy thanh toán nói.
- Tôi mua trước, gói lại. Lâm Gia Tuệ gằn từng chữ nói, cô nhân viên khó xử nhìn hai người. Miệng định nói thì đã bị Nguyệt San San chặn lại
- Gói lại cho tôi. Nguyệt San San như gầm lên, nhìn cô bán hàng đứng nhìn thấy cô nhát gan như vậy thì cho Nguyệt San San là yếu ớt. Cô cũng không phải dạng cà lơ phất phơ.
Lâm Gia Tuệ giận đến tím mặt, chỉ tay vào Nhược Hy quát lớn
- Tôi là người của Lâm Gia đó.
- Thì sao? Nhược Hy lạnh lùng nhìn vào mắt Lâm Gia Tuệ nói
- Chỉ cần tôi nói một tiếng cả nhà cô đều ra đường sống.
- Thử đi. Nhược Hy không chút mảy may trước lời uy hiếp của Lâm Gia Tuệ, ngược lại tỉnh hơn càng tỉnh làm cô ta giận tới đỏ mặt.
Cô nhân viên thấy tình hình không ổn liền nói
- Cho hỏi các vị có thẻ hội viên không?
- Không có. Lăng Ngọc trả lời
- Vậy thì xin lỗi, Lâm tiểu thư khách VIP của chúng tôi nên mời các vị chọn cái khác.
Cô nhân viên thầm kêu may mắn vì bọn họ không có thẻ hội viên, nếu không cô chẳng biết làm gì. Lâm Gia Tuệ cười đắc ý đi đến quầy thanh toán, Nguyệt San San định gọi lại nhưng bị Nhược Hy cản lại, cô lắc đầu bước đi. Chưa đi được ba bước thì một giọng nói giận dữ lạnh băng truyền đến
- Ai nói cô ấy không có thẻ hội viên?
Nhược Hy giật thót khi nhìn thấy Lôi Lạc Dương, cô là trốn anh ra khỏi bệnh viện a. Cô nhân viên nhìn thấy Lôi Lạc Dương miệng lắp bắp sợ hãi
- Tổng... tổng tài...
Lôi Lạc Dương một thân tây trang bước vào, theo sau là Tề Phúc cùng với vài tên vệ sĩ. Lâm Gia Tuệ thấy Lôi Lạc Dương liền thất kinh, cô run run nhìn anh cả nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.
- Ai nói người phụ nữ của Lôi Lạc Dương không thể mua đồ ở đây?
Cô nhân viên cùng Lâm Gia Tuệ trước câu nói này của Lôi Lạc Dương, cả hai sợ hãi nói không nên lời.
- Tổng tài... tôi...không biết... đó là người phụ nữ của ngài. cô nhân viên run rẩy, miệng cà lâm nói. Hừ, Lôi Lạc Dương hừ lạnh rồi đi qua nhanh qua chỗ Nhược Hy ôm cô vào lòng. Khuôn mặt dịu dàng hơn hẳn, khiến các nhân viên, Lâm Gia Tuệ, Tề Phúc kinh ngạc, lão đại cũng có mặt dịu dàng này sao?
- Bà xã, em không nghe lời anh.
Lộp bộp tim Lâm Gia Tuệ như muốn rớt ra ngoài. Vừa nãy anh ta gọi cô ta là gì? Bà xã ? Cô ta là bà xã của Lôi Lạc Dương? Ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía Nhược Hy, nghĩ mình may mắn khi chưa đụng vào cô. Còn cô nhân viên khi nãy đã không đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất, lần này cô tiêu thật rồi. Tổng tài sẽ xa thải cô mất.
- Tôi không muốn thấy cô ta ở đây nữa. Lôi Lạc Dương chỉ vào người nhân viên nhìn Tề Phúc nói. Tề Phúc liền hiểu liền ra lệnh cho hai tên vệ sĩ kéo cô ta ra ngoài.
- Còn cô, nể tình mẹ tôi biết mẹ cô tôi sẽ bỏ qua. Bây giờ thì cút.
Nói xong Lôi Lạc Dương không thèm nhìn về phía Lâm Gia Tuệ mà quay sang Nhược Hy
- Bà xã, tại sao lại chốn khỏi viện? Hử?!
- Tại..tại em thấy chán nên mới ra ngoài đi dạo thôi mà. Nhược Hy khoát tay anh, làm nũng nói. Lôi Lạc Dương hoàn toàn đầu hàng trước hành động đáng yêu này của cô, anh thở hắc ra nói
- Lần này tha cho em.
- Cảm ơn anh, Lạc Dương.
Nhược Hy cười hì hì hôn chụt vào má anh một cái, sau đó kéo Lôi Lạc Dương ra khỏi khu thương mại. Để lại hai cô bạn nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ
- Haizzz, ước gì mình cũng được như vậy. Nguyệt San San chán nản thở dài, Lăng Ngọc chỉ biết cười cười không nói gì. Bởi vì cô đang nghĩ đến Nguyệt Hạo yêu dấu của mình. Nguyệt San San nhìn sang thấy Lăng Ngọc đang cười thì chỉ biết lắc đầu nói lẩm bẩm
- Khi yêu hay mắc bệnh tương tư sao?
- Cậu vừa mới nói gì? Nguyệt San San cậu đứng lại cho mình.
- Nếu cậu đuổi kịp.
Thế là trong khu thương mại mọi người chứng kiến cảnh tượng hai cô gái với khuôn mặt xinh đẹp đang rượt đuổi nhau, bỗng chốc xung quanh tràn ngập tiếng cười.
/49
|