Lăng Tử Tiên chạy cùng Mạc Sầu đến cổng trường đã là chuyện 3 hút sau đó, bở vì trang phục khá xộc xệch, cho nên mấy bạn sinh viên chẳng nhận ra 2 cô hoa hậu trường mình.
Không chỉ Lam Táp ở trong này, Âu Dương Thư cũng ở đến,, nghe bọn họ giải thích, đến là muốn nói vài lời.
Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu đi đến cổng trường, trán đẫm mồ hôi, chỉ sợ có trường hợp khẩn, không thể chờ đợi.
Hình như Lam Táp đang bàn gì đó với Âu Dương Thư, nhận ra tiếng động, Âu Dương Thư ngẩng đầu lên, đánh giá Mạc Sầu, bỗng nhiên phì cười.
Cũng đừng trách Âu Dương Thư giễu cợt Mạc Sầu, ai bảo lần đầu gặp Mạc Sầu ăn mặc chỉnh tề quen rồi. Vừa nãy bị Lăng Tử Tiên “dạy dỗ”, lại hốt hoảng chạy ra ngoài, đuổi theo Lăng Tử Tiên, hết sức chật vật.
“Lại cười nữa, tôi cắt lưỡi anh!!!” Mạc Sầu lập tức lên tiếng cảnh cáo.
“Ukm, tôi không cười nữa.” Âu Dương Thư quả thật ngừng luôn, nhưng lát sau lại cười phá lên, thậm chí còn ôm bụng nữa.
Lăng Tử Tiên sáng suốt rời xa Âu Dương Thư một ít, ngu ngốc là bệnh dễ lây,Mạc Sầu đã xuất hiện biểu hiện.
“Lam tiên sinh, có chuyện gì?” Lăng Tử Tiên định thần tới hỏi Lam Táp.
Lam Táp không lập tức trả lời vấn đề của cô, mà lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi trên trán cô.
So sánh với trường hợp bên kia giữa Âu Dương Thư cùng Mạc Sầu, như lửa với băng, Lăng Tử Tiên và Lam Táp có thể nói là ấm đượm nồng nàn. (*Chém ak)
Đúng lúc Lam Táp tiến lên, Lăng Tử Tiên đều đã không còn hít thở nổi nữa, gần như vậy, thậm chí có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh, cả mùi vj nữa, hương chanh…
Lam Táp lau chùi cẩn thận, chung quanh có tiếng nữ sinh viên khẽ kêu. Anh cũng nghe thấy, bắt đầu từ tai, đỏ ửng cả cổ, khóe môi cong lên, cười thích thú.
Lăng Tử Tiên cảm thấy mình sắp bị nấu chín, mặt nóng quá, lỗ tai cũng nóng, phỏng chừng mông đều nóng.
“Kỳ thật không cần gấp gáp vậy, anh đã định đi ngay đâu?” Dừng động tác, Lam Táp khẽ cười nói bên tai, cứ như là chưa thấy cô xấu hổ vậy.
Lam Táp thoáng chốc rời khỏi, Lăng Tử Tiên mới cảm thấy không khí đáng giá cỡ nào, ở gần anh thế, thật sự là thử thách chưa trải qua bao giờ.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Tử Tiên còn đỏ mặt nói: “Hik… Em còn tưởng có chuyện quan trọng…”
Còn chưa kị tiếp lời, cô chợt nhận ra bản thân lúc này—
Mặc trang phục tùy chọn, cũng may là không phải áo ngủ. Không phải, không phải là vấn đề áo ngủ”, mà là… Tóc rối không chải, quần áo xộc xệch, đi dép lê trong nhà. Trời ơi, lôi thôi nhếch nhác thế mà chạy ra đường!!!
“Lam tiên sinh, anh không vội, vậy thì để tôi thay quần áo…” Lăng Tử Tiên trắng bệch cả mặt, xoay người muốn chạy khỏi.
Trên cổ tay cảm thấy áp lực, nhìn thoáng qua, Lam Táp có vẻ thư sinh yếu đuối, lại ôn hòa, nhưng lực tay thì không thế chút nào, cô không nghĩ anh sẽ làm tổn thương mình.
Lam Táp mỉm cười, “Hai người có nhớ mang chìa khóa không??”
Lời vừa nói ra, Lăng Tử Tiên và Mạc Sầu kinh ngạc, hình như có mang theo?
“Lúc hai người chạy đi, anh còn nghe rõ tiếng chìa khóa bị vứt lại.” Âu Dương Thư vươn thác kính mắt.
Mạc Sầu lập tức trừng mắt, Lăng Tử Tiên cũng thấy bực, cửa phòng các cô là mở từ trong, vừa chạy ra ngoài là cử tự sập lại rồi.
“Có thể đi hỏi quản lý mượn 1 chút.” Lăng Tử Tiên tự hỏi, Tiết Nhiễm còn chưa về, cũng không mang di động, chỉ có thể đi tìm quản lý .
Chính là kia quản lý bác gái tính tình không tốt lắm, phải nói, đối gì một cái quên lấy cái chìa khóa xuất môn đệ tử đều tính tình không tốt.
“Vậy cậu đi đi, mang quần áo và giày lại đây cho tớ.” Mạc Sầu chuyển qua Lăng Tử Tiên, sai, không đợi cô từ chối: “Đều tại cậu!”
Lăng Tử Tiên khóe miệng giật giật, rõ ràng là lỗi của cô mà, sao giờ lại đổ lên đầu tôi hả?
“Cậu…”
“Tiên Tiên tạm thời đừng về, Mạc tiểu thư tự về đi!” Lam Táp cùng Lăng Tử Tiên đồng thời mở miệng, chặn đứng lời cô nàng.
“Hả?” Lăng Tử Tiên nghi hoặc nhìn về phía Lam Táp.
Lam Táp mỉm cười, “Hôm nay đại lý nhà họ Bạch khai trương, Bạch Ngọc mời chúng ta, đi chọn quà thôi, tiện mua giày luôn.”
Không đợi Lăng Tử Tiên phản ứng lại Lam Táp đã kéo cô đi.
Chạy qua chạy lại cũng mất chục phút, không bằng mua tặng cô đôi giày mới, cũng không chịu mệt.
Mạc Sầu đau đớn nhìn Lam Táp cùng Lăng Tử Tiên, trong lòng nói thầm: Con dở người, còn dám bảo chả yêu đương gì!
Nhưng thật ra Âu Dương Thư, đang quan sát Mạc Sầu, vuốt cằm nói: “Nếu không… Anh cũng mua giày cho cô, mang cô đi làm tóc nữa?”
Mạc Sầu quay đầu nhìn anh một cái, hình như đang nghĩ, không biết anh đang tính toán cái gì.
Âu Dương Thư cảm nhận ánh mắt cô nàng, tức điên lên, cầm tay cô, kéo đi, vừa đi vừa nói: “Đây là lần đầu tiên bản công tử đối xử lịch sự với phụ nữ đấy, đừng có thấy lòng tốt mà cho là lòng lang dạ thú!”
Đầu Mạc Sầu lắc qua lắc lại, đừng nói là… Cô cũng đang trong tình trạng mơ xuân đấy chứ hả???
Không chỉ Lam Táp ở trong này, Âu Dương Thư cũng ở đến,, nghe bọn họ giải thích, đến là muốn nói vài lời.
Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu đi đến cổng trường, trán đẫm mồ hôi, chỉ sợ có trường hợp khẩn, không thể chờ đợi.
Hình như Lam Táp đang bàn gì đó với Âu Dương Thư, nhận ra tiếng động, Âu Dương Thư ngẩng đầu lên, đánh giá Mạc Sầu, bỗng nhiên phì cười.
Cũng đừng trách Âu Dương Thư giễu cợt Mạc Sầu, ai bảo lần đầu gặp Mạc Sầu ăn mặc chỉnh tề quen rồi. Vừa nãy bị Lăng Tử Tiên “dạy dỗ”, lại hốt hoảng chạy ra ngoài, đuổi theo Lăng Tử Tiên, hết sức chật vật.
“Lại cười nữa, tôi cắt lưỡi anh!!!” Mạc Sầu lập tức lên tiếng cảnh cáo.
“Ukm, tôi không cười nữa.” Âu Dương Thư quả thật ngừng luôn, nhưng lát sau lại cười phá lên, thậm chí còn ôm bụng nữa.
Lăng Tử Tiên sáng suốt rời xa Âu Dương Thư một ít, ngu ngốc là bệnh dễ lây,Mạc Sầu đã xuất hiện biểu hiện.
“Lam tiên sinh, có chuyện gì?” Lăng Tử Tiên định thần tới hỏi Lam Táp.
Lam Táp không lập tức trả lời vấn đề của cô, mà lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi trên trán cô.
So sánh với trường hợp bên kia giữa Âu Dương Thư cùng Mạc Sầu, như lửa với băng, Lăng Tử Tiên và Lam Táp có thể nói là ấm đượm nồng nàn. (*Chém ak)
Đúng lúc Lam Táp tiến lên, Lăng Tử Tiên đều đã không còn hít thở nổi nữa, gần như vậy, thậm chí có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh, cả mùi vj nữa, hương chanh…
Lam Táp lau chùi cẩn thận, chung quanh có tiếng nữ sinh viên khẽ kêu. Anh cũng nghe thấy, bắt đầu từ tai, đỏ ửng cả cổ, khóe môi cong lên, cười thích thú.
Lăng Tử Tiên cảm thấy mình sắp bị nấu chín, mặt nóng quá, lỗ tai cũng nóng, phỏng chừng mông đều nóng.
“Kỳ thật không cần gấp gáp vậy, anh đã định đi ngay đâu?” Dừng động tác, Lam Táp khẽ cười nói bên tai, cứ như là chưa thấy cô xấu hổ vậy.
Lam Táp thoáng chốc rời khỏi, Lăng Tử Tiên mới cảm thấy không khí đáng giá cỡ nào, ở gần anh thế, thật sự là thử thách chưa trải qua bao giờ.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Tử Tiên còn đỏ mặt nói: “Hik… Em còn tưởng có chuyện quan trọng…”
Còn chưa kị tiếp lời, cô chợt nhận ra bản thân lúc này—
Mặc trang phục tùy chọn, cũng may là không phải áo ngủ. Không phải, không phải là vấn đề áo ngủ”, mà là… Tóc rối không chải, quần áo xộc xệch, đi dép lê trong nhà. Trời ơi, lôi thôi nhếch nhác thế mà chạy ra đường!!!
“Lam tiên sinh, anh không vội, vậy thì để tôi thay quần áo…” Lăng Tử Tiên trắng bệch cả mặt, xoay người muốn chạy khỏi.
Trên cổ tay cảm thấy áp lực, nhìn thoáng qua, Lam Táp có vẻ thư sinh yếu đuối, lại ôn hòa, nhưng lực tay thì không thế chút nào, cô không nghĩ anh sẽ làm tổn thương mình.
Lam Táp mỉm cười, “Hai người có nhớ mang chìa khóa không??”
Lời vừa nói ra, Lăng Tử Tiên và Mạc Sầu kinh ngạc, hình như có mang theo?
“Lúc hai người chạy đi, anh còn nghe rõ tiếng chìa khóa bị vứt lại.” Âu Dương Thư vươn thác kính mắt.
Mạc Sầu lập tức trừng mắt, Lăng Tử Tiên cũng thấy bực, cửa phòng các cô là mở từ trong, vừa chạy ra ngoài là cử tự sập lại rồi.
“Có thể đi hỏi quản lý mượn 1 chút.” Lăng Tử Tiên tự hỏi, Tiết Nhiễm còn chưa về, cũng không mang di động, chỉ có thể đi tìm quản lý .
Chính là kia quản lý bác gái tính tình không tốt lắm, phải nói, đối gì một cái quên lấy cái chìa khóa xuất môn đệ tử đều tính tình không tốt.
“Vậy cậu đi đi, mang quần áo và giày lại đây cho tớ.” Mạc Sầu chuyển qua Lăng Tử Tiên, sai, không đợi cô từ chối: “Đều tại cậu!”
Lăng Tử Tiên khóe miệng giật giật, rõ ràng là lỗi của cô mà, sao giờ lại đổ lên đầu tôi hả?
“Cậu…”
“Tiên Tiên tạm thời đừng về, Mạc tiểu thư tự về đi!” Lam Táp cùng Lăng Tử Tiên đồng thời mở miệng, chặn đứng lời cô nàng.
“Hả?” Lăng Tử Tiên nghi hoặc nhìn về phía Lam Táp.
Lam Táp mỉm cười, “Hôm nay đại lý nhà họ Bạch khai trương, Bạch Ngọc mời chúng ta, đi chọn quà thôi, tiện mua giày luôn.”
Không đợi Lăng Tử Tiên phản ứng lại Lam Táp đã kéo cô đi.
Chạy qua chạy lại cũng mất chục phút, không bằng mua tặng cô đôi giày mới, cũng không chịu mệt.
Mạc Sầu đau đớn nhìn Lam Táp cùng Lăng Tử Tiên, trong lòng nói thầm: Con dở người, còn dám bảo chả yêu đương gì!
Nhưng thật ra Âu Dương Thư, đang quan sát Mạc Sầu, vuốt cằm nói: “Nếu không… Anh cũng mua giày cho cô, mang cô đi làm tóc nữa?”
Mạc Sầu quay đầu nhìn anh một cái, hình như đang nghĩ, không biết anh đang tính toán cái gì.
Âu Dương Thư cảm nhận ánh mắt cô nàng, tức điên lên, cầm tay cô, kéo đi, vừa đi vừa nói: “Đây là lần đầu tiên bản công tử đối xử lịch sự với phụ nữ đấy, đừng có thấy lòng tốt mà cho là lòng lang dạ thú!”
Đầu Mạc Sầu lắc qua lắc lại, đừng nói là… Cô cũng đang trong tình trạng mơ xuân đấy chứ hả???
/80
|