BOSS NỮ HOÀN MỸ - Full

Chương 337: Hợp tác

/515


Chương 337: Hợp tác

“Lợi ích, còn có thể là gì ngoài tiền nữa?”

Đúng là tôi vẫn còn một khoản tiền kha khá. Trước khi đến đây, ngoài tiền mua nhà ở Xiêng La, thuê nhà ở Yến Kinh và các khoản chi tiêu khác, số tiền 5 triệu mà tôi lấy của nhà họ Cung vẫn còn lại 3 triệu. Với tôi mà nói, số tiền này có còn hơn không.

Bây giờ, tôi đã làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên. Chẳng mấy nữa, tôi sẽ là người điều khiển con quái thú khổng lồ này. Một khi xé xác được con mồi là nhà họ Cung, lợi ích tôi thu được sẽ vượt xa số tiền này.

Huống hồ, nếu tôi cầm số tiền này về quê đưa cho bố mẹ mình mua nhà, chắc họ cũng không tin là đây là những đồng tiền sạch sẽ. Dẫu sao tôi cũng vừa mới ra tù, trong người không có một đồng nào.

Ban đầu, nếu không có Bạch Vi giúp, có lẽ đến cơ hội về thăm quê và giúp bố mẹ giải vây tôi cũng không có.

Dù số tiền này không có quá nhiều ý nghĩa với tôi, nhưng có lẽ với người khác thì là một món tài sản mà họ không bao giờ tưởng tượng đến.

Ví dụ như Trịnh Cường.

Đương nhiên tôi không định đưa hết tiền cho hắn, để xử lý loại côn đồ này, tôi cũng coi như đã có kinh nghiệm.

“Này cậu em, muốn tôi giúp thì không biết cậu có thể bỏ ra bao nhiêu tiền nhỉ?”

Tôi hờ hững đáp: “100 nghìn, anh thấy sao?”

Bụp!

Trịnh Cường cau mày, sau đó đứng dậy khỏi ghế, đập mạnh tay xuống bàn: “100 nghìn? Cậu coi Trịnh Cường tôi là ăn mày à?”

“Chiêu này của anh dọa người khác còn được, chứ với tôi thì vẫn chưa ăn thua”.

Nói rồi, tôi lại bổ sung thêm: “Anh không muốn nghe tiếp xem nhiệm vụ tôi đưa ra là gì à?”

Trịnh Cường cau mày hỏi: “Nhiệm vụ gì? Nếu cậu định dùng 100 nghìn để nhờ tôi giúp đi làm chuyện phạm pháp thì thôi khỏi phải bàn bạc gì nữa”.

Tôi cười nói: “Anh yên tâm, đương nhiên không phải là chuyện phạm pháp. Chuyện mà tôi muốn anh giúp rất đơn giản, đó là tìm người”.

“Tìm người?”

Trịnh Cường hơi có vẻ kinh ngạc, chắc hắn cũng không ngờ có người thuê xã hội đen làm việc, mà mục đích lại là tìm người.

Với người bình thường, khi có ai đó mất tích hay bị lạc, nhờ cảnh sát tìm giúp không phải vừa có hiệu quả cao, vừa nhanh chóng hơn sao?

Đương nhiên Trịnh Cường cũng là một người thông mình, hắn lập tức nghĩ tới điểm quan trọng bên trong: “Chắc không phải tìm người bình thường đâu nhỉ?”

“Quả nhiên không hổ là người cầm đầu bang hội Thiên Địa nổi danh lừng lẫy của thế giới ngầm ở Thịnh Hải. Nếu anh đã hỏi thì tôi nói thẳng luôn nhé!”

Tôi vừa nói vừa đứng dậy: “Người tôi muốn tìm tên là La Nhất Chính, là đội trưởng đội bảo vệ của quán bar XX. Bốn hôm trước, cậu ấy đã bị người ta bắt cóc, còn người bắt cóc cậu ấy là một tổ chức khác. Lúc trước, chúng tôi đã đập cho tổ chức này một trận tơi bời, nhưng vẫn không moi được thông tin gì hữu dụng. Vì họ chỉ là người ra tay, hay chỉ là một con dao, còn người cầm dao thì đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm được. Vì thế, mãi chúng tôi vẫn chưa tìm được cậu ấy”.

“Tôi biết tổ chức mà cậu nói đến, người hợp tác với họ, cái người cầm dao này chắc không đơn giản đâu”.

Trịnh Cường cau mày, như có vẻ hơi không muốn nhận việc.

Tôi cười nhạo nói: “Đúng là không đơn giản, nhưng chúng tôi đã xác định được hai người trong đó rồi. Một là Lý Minh Phi, đội trưởng Lý của thị cục công an thành phố. Hai là Trương Phú Cường, cục phó Trương. Tôi chỉ có thể cung cấp cho anh bấy nhiêu thông tin thôi”.

Vẻ mặt Trịnh Cường cứng đờ, ngay sau đó hắn cười lạnh nói: “Dính dáng tới cảnh sát mà cậu còn dám bảo chúng tôi đi điều tra. Ê cu, chán sống rồi à?”

Tôi cau mày: “Anh vội gì chứ? Nếu đối thủ là cảnh sát, chúng tôi đương nhiên cũng có cơ. Chúng tôi chỉ cung cấp cho anh đầu mối, còn anh có nhận và làm hay không thì tùy”.

“Phe chúng tôi cũng có người ngang cơ với cảnh sát, vì thế các anh không cần phải lo. Mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ là nhanh chóng tìm ra tin tức của La Nhất Chính. Nhiều nhất là ba ngày, nếu hôm nay, anh có thể tìm thấy chỗ của cậu ấy luôn, tôi sẽ đưa anh 500 nghìn. Nếu ngày mai tìm thấy thì là 200 nghìn, còn ngày kia thì chỉ còn 50 nghìn thôi. Đương nhiên, nếu có thể đưa cậu ấy sống sót ra ngoài, tiền thưởng sẽ nhân đôi”.

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác nhức nhối để giả bộ bình tĩnh nói hết câu. Triệu Thư Hằng và Ôn Hân đều nhìn tôi với ánh mắt khó tin, như thể họ cũng không dám tin tôi lại có nhiều tiền đến vậy.

Tôi nhìn sang bọn họ nói: “Có gì mà ngạc nhiên thế, đây đều là tiền mà nhà họ Cung đưa cho tôi lúc trước. Lấy và tiêu thế nào là do mình, có gì sai à?”

Triệu Thư Hằng không để ý tới tôi, còn Ôn Hân thì liếc tôi một cái.

Lúc này, Trịnh Cường cũng có vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức không chút do dự nói: “Chúng tôi nhận! Này cậu em, cho chúng tôi ít thông tin về người tên là La Nhất Chính đi, chúng tôi đảm bảo sẽ mang tin tức về trong ngày hôm nay cho cậu”.

Tôi add WeChat của hắn, rồi gửi ảnh của La Nhất Chính sang, nói: “Hôm nay, tạm thời chúng tôi sẽ ở lại đây, mong anh không làm chúng tôi thất vọng”.

Trịnh Cường cười he he nói: “Đương nhiên, hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Dứt lời, Trịnh Cường gọi một tên đàn em đến, đưa ảnh cho người đó xem, sau đó nhỏ giọng căn dặn vài câu. Tên đàn em đó lập tức đỏ mặt, đầy vẻ kích động chạy ra ngoài.

Tôi thở dài nói: “Bây giờ, chúng tôi cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào anh thôi”.

Trịnh Cường xoa tay nói: “Không biết cậu em tên gì nhỉ?”

“Phương Dương”.

Tôi thầm nghĩ đây có thể nói là cách cuối cùng rồi, nếu thế này mà vẫn không tìm thấy La Nhất Chính, chúng tôi đã hoàn toàn bó tay.

Trừ phi nửa đêm, chúng tôi lẻn vào nhà của cục phó Trương hay nhà của anh trai Tiểu Nguyệt, sau đó bắt cóc họ, tra tấn đánh đập. Chỉ có như vậy, may ra mới có được chút cơ hội mong manh, hỏi được vị trí cụ thể của La Nhất Chính.

Trịnh Cường sai người rót trà cho chúng tôi, rồi đứng dậy nói: “Cậu em Phương Dương, em dâu và cậu bạn này nữa. Giờ tôi đi tìm người trước đây”.

Trịnh Cường đứng lên nói, suýt nữa tôi đã phun ngụm trà vừa uống ra. Không biết Ôn Hân bị bỏng hay xấu hổ, mà mặt cũng đỏ bừng lên.

“Khoan đã”.

Tôi chỉ vào Ôn Hân nói: “Đây là…”

Tôi định nói Ôn Hân không phải bạn gái mình, nhưng ấp úng một lúc lâu lại thấy nói vậy không thích hợp.

Ôn Hân là một cô gái tốt, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể nói thẳng ra, vì như vậy sẽ làm cô ấy bị tổn thương.

Trịnh Cường nhìn tôi, rồi lại nhìn Ôn Hân, lộ ra nụ cười tôi đã hiểu: “À à, ra là thế. Tôi hiểu rồi, bây giờ chưa phải là em dâu, nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi”.

Dứt lời, Trịnh Cường ngượng ngập rời khỏi quán bar. Tôi lúng túng ngoảnh lại nhìn Ôn Hân cười nói: “Chuyện này, tôi cũng không biết người này không đáng tin như vậy. Sớm biết thế này, tôi đã không nhờ hắn giúp rồi”.

Ôn Hân đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, đáp: “Không sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Trịnh Cường, trước kia chỉ nghe nói thôi”.

Triệu Thư Hằng đứng dậy, lặng lẽ đi tới gần tai tôi, rồi giơ ngón cái với tôi, thì thầm: “Phương Dương, anh hơi bị oách đấy. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao chú Đồng coi trọng anh rồi. Chưa nói đến chuyện đánh nhau, riêng cái tài tán gái thôi, Triệu Thư Hằng tôi phải bái phục anh rồi”.

Triệu Thư Hằng đi vào nhà vệ sinh, trong đầu tôi chợt hiện lên vài bóng hình. Cô giám đốc lạnh lùng, kiêu ngạo Bạch Vi, cô nhóc xinh đẹp Chúc Mi tinh nghịch, cô gái mạnh mẽ hàm súc Ôn Hân và cô gái trông bình thường nhưng cùng chung hoạn nạn với tôi – Văn Giai.

——————–


/515

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status