"Ngày mai để con bảo bác sĩ đến ở lại trong nhà vẫn tốt hơn, tiện thể theo dõi thân thể ba." Lấy khăn quàng cổ quàng thật chặt cho ông cụ, Ngôn Sóc nhỏ giọng nói.
"Không cần, tuần sau là đến tết rồi, không cần làm phiền người khác như vậy, hiện tại thân thể của ba khỏe hơn rồi nè." Ngôn lão gia chính là vịt chết rồi còn cứng mỏ, ông nhìn ra hành lang trắng xóa bên ngoài: "Nguyên Bảo đâu? Lâu rồi không nhìn thấy con bé."
Tay Ngôn Sóc đang đẩy xe lăn đột nhiên cứng lại: "Nguyên Bảo đang bận, khi nào đến tết con sẽ dẫn cô ấy đến gặp ba."
"Vậy cũng được......" Ngôn lão gia không hỏi thêm gì nữa, dường như ông có chút mệt mỏi, đôi mắt nặng nề sắp khép lại: "A Sóc, không nên để Tiểu Lạc đi, giữ lại......" Lời nói của ông còn chưa nói xong thì ông đã ngủ.
Ngôn Sóc nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Con đã biết."
Nguyên Bảo của anh nói sau hai tháng nữa sẽ trở lại, hiện tại còn mười ngày nữa là đến hai tháng, nếu cô trở về muộn hơn lời đã nói....... Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô......
"Nguyên Bảo.................." Ngôn Sóc ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, căn phòng này là nơi bọn họ đã cùng nhau trải qua một đêm vô cùng tốt đẹp, Ngôn Sóc vĩnh viễn sẽ không quên Nguyên Bảo giao bản thân mình cho anh như thế nào: thật sự rất nhớ cô, chỉ cần trở về thì làm cái gì cũng được...
Ngôn Sóc cảm thấy bản thân thật sự là một người nhát gan, anh không hề dũng cảm như vẻ bề ngoài, thậm chí anh còn không có sự dũng cảm như cha anh, nếu anh không còn Nguyên Bảo nữa thì anh sẽ không thể chịu đựng được mất!
Đã quen có một người ở bên cạnh mình; đã quen có người kia ở bên cạnh cãi nhau với mình; đã quen sự ỷ lại vào bản thân của cô; đã quen với cảm giác yên ổn mỗi đêm khi ôm cô ngủ.
"Nguyên Bảo.........." BOSS cuộn tròn ở trên giường, nắm chặt di động trong tay: ngủ một giấc thật ngon đi, đến lúc tỉnh lại cô sẽ lại nằm trong lòng mình nhìn bản thân mình.
. . . . . .
Một tuần trôi qua rất nhanh, tiếng pháo trúc vang lên, mọi người chào đón một năm mới, ba người ngồi ăn cơm tất niên có chút đơn điệu nhưng lại không cô đơn, Ngôn lão vẫn tiếp tục hỏi Nguyên Bảo đã đi đâu, Ngôn Sóc cũng không nói một lời nào.
Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, Ngôn Sóc nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm "Tiểu Lạc".
Bước chân Bạch Lạc dừng lại một chút: lần đầu tiên anh nghe thấy Ngôn Sóc gọi anh như vậy, trong khoảnh khắc đó, anh có chút nghi ngờ lỗ tai bản thân xảy ra vấn đề gì đó.
"Ở lại đi."
"Ai?" Vô cùng ngạc nhiên quay sang nhìn Ngôn Sóc: có chút không dám tin tưởng câu mà người này vừa nói ra, dù sao anh cũng chán ghét bản thân như vậy mà.
Ngôn Sóc bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt: trong vòng nửa năm ngắn ngủi cậu đã trưởng thành lên nhiều, khuôn mặt càng thêm đẹp trai, ánh sáng trong đôi mắt hơi giống thời kì niên thiếu của Ngôn Sóc, trong lòng Ngôn Sóc không hiểu sao nhói đau một cái, tiến lên vỗ lên bả vai đầy tuyết của cậu...
"Thế nào, sao không nói gì? Vẫn muốn đến Đại lục sao."
"Không! Em không phải" Liên tục lùi về phía sau vài bước "Em cho rằng anh đang trêu chọc em."
"Tôi không đùa." Hơi miễn cưỡng cong môi lên: "Cậu bằng lòng ở lại sao?"
Bạch Lạc im lặng một lát, ngón tay hơi run run: "Em có thể sao? Ý em là............."
"Nhưng mà............" Hai con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn anh: "Nhưng mà tôi không hy vọng cậu sẽ làm ra chuyện gì gây tổn hại đến Ngôn gia, nếu làm như vậy tôi sẽ không tha thứ cho cậu............ Thậm chí........... Sẽ ném cậu vào địa ngục!"
Đột nhiên thân mình Bạch Lạc run lên một cái: anh biết người này nói thật, anh thật sự sẽ ném bản thân đến mười tám tầng địa ngục, nhưng mà bản thân cũng không có lý do để làm ra chuyện gì, tuy rằng ban đầu thật sự nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng sau này suy nghĩ lại anh hiểu ra, trong câu chuyện xưa này ai cũng có sai lầm, ngay cả chính anh, huống chi người hại chết mẹ mình cũng không phải là người đàn ông trước mặt.
Ngay từ lúc bắt đầu anh đã không hận Ngôn Sóc, chưa từng hận.
"Em sẽ làm tốt, anh trai."
"Nhanh trở về ngủ đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngôn Sóc đứng một mình trong hành lang thật lâu, anh lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, sau đó châm lên: vốn dĩ bản thân không hút thuốc, nhưng sau khi Nguyên Bảo rời đi thì bản thân lại có thói quen xấu này, bản thân muốn dùng đến khói thuốc đến ma túy, như vậy để không giờ giờ phút phút nhớ đến người kia...
Một điếu rồi lại một điếu, Ngôn Sóc cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, lảo đảo đi vào trong phòng.
. . . . . .
Nguyên Bảo thật sự ngủ rất dài, sau khi hệ thống lần thứ hai truyền tin đến đã sửa chữa thành công thì cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
【 Người sử dụng, nếu cô còn không chịu bò ra thì tôi sẽ đá cô ra. 】
Khốn kiếp!
Giọng nói của Baidu
Thân thể giật mình một cái, Nguyên Bảo ngồi dậy: thân thể có vẻ như không xảy ra biến hóa quá lớn nào, tay sờ sờ mặt rồi đến mông, tốt lắm, không còn cái khe cắm chết tiệt kia nữa.
【 Người sử dụng, mời ngài ra ngoài nhanh một chút, chúng tôi sắp tan tầm rồi. 】
Thống Mẹ!
Cô đang vội đi đầu thai sao?
Tuy nhiên hiện tại thì cũng không khác đầu thai cho lắm.
Bất mãn trợn cả hai mắt, Nguyên Bảo nắm chặt tay, chuẩn bị thi triển quyền cước, nhưng mà.........................
"Mẹ nó!!! Baidu cô không thể cho tôi một cửa ra tốt hơn sao? Ngoại trừ toilet thì không còn sự lựa chọn nào khác sao?" Lần trước đã ngồi trên toilet, lần này lại ngồi trên toilet sao! Khốn kiếp!
Mất sức chín trâu hai hổ mới đi ra khỏi được toilet, khi ngửi được không khí quen thuộc, cả người cô đều trở nên thông suốt!
"Khốn kiếp!" Thân thể ngã xuống lên trên giường lớn mềm mại, sau khi nghỉ ngơi một lát thì Nguyên Bảo mới phát hiện ra bản thân đang không mặc quần áo, mặt đỏ lên, đưa người rúc vào trong chăn, tay Nguyên Bảo vuốt ve chăn BOSS, nhếch miệng nở nụ cười vui vẻ: thật là quá tốt, cuối cùng cô cũng có thể ở cùng với BOSS mà cô thích nhất rồi.
Tuy nhiên..............
Nguyên Bảo nhìn đồng hồ một chút: đã muộn thế này mà sao không nhìn thấy BOSS, anh đi đâu rồi hả?
Đúng lúc Nguyên Bảo đang ngẩn người thì đột nhiên cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Thời gian giống như được dừng lại, người bên trong nhìn người bên ngoài, người bên ngoài nhìn người bên trong, khoảng cách thời gian giống như đã rất lâu vậy.
Cổ họng Nguyên Bảo khẽ cử động, ê ẩm chua chát. ....Cảm giác chua chát lan tràn trong miệng: dường như Ngôn Sóc tiều tụy đi khá nhiều, ánh mắt người kia vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt mình, anh đang nhìn bản thân, bước từng bước lại đây, đột nhiên, dùng một tay ôm cô vào trong ngực, cường độ vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát thân thể cô vậy.
"Nguyên Bảo. . . . . . Nguyên Bảo. . . . . ." Lẩm bẩm từng tiếng tên Nguyên Bảo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh há miệng cắn một miếng vào vai Nguyên Bảo, trong nháy mắt nước mắt cô chảy xuống.
"Đau. . . . . ."
"Là thật sao?" Trong mắt Ngôn Sóc xẹt qua một tia vui sướng: "Em thật sự là Nguyên Bảo của anh........Nguyên Bảo của anh.........."
Nguyên Bảo". . . . . ." Rõ ràng là một cảnh tượng rất cảm động, nhưng mà: BOSS anh là tên khốn kiếp! Biết bản thân cô sợ đau mà còn cắn cô sao?
"Vì sao lại âm thầm biến mất? Em không biết anh rất lo lắng hay sao?" Khóe miệng Ngôn Sóc còn vương lại vết máu, Nguyên Bảo chịu một cơn đau nhói.
"Em có nói thì anh chắc chắn không đồng ý, huống chi hiện tại em rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia." Dùng tay véo véo gò má Ngôn Sóc, có chút đau lòng mở miệng: "Anh gầy quá."
"Em mạnh khỏe là được rồi." Đột nhiên pháo hoa nở rộ bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.
Bàn tay to vuốt ve những sợi tóc của cô, nhìn qua Nguyên Bảo không có gì thay đổi so với trước kia, chẳng qua là tinh xảo hơn một chút, anh thử chạm nhẹ vào môi cô, một giây sau thì mạnh mẽ hôn lên bao phủ lấy môi cô.
"Ưm........"Vươn cánh tay ra khỏi chăn, vòng qua cổ anh, nghênh hợp nụ hôn của anh.
"Không được rời xa anh nữa." Liếm liếm khóe môi cô "Không được, anh rất sợ nếu như em không về được, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không."
"Thật xin lỗi." Nguyên Bảo có cảm giác chua sót và áy náy: cô không nên luôn cho rằng người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, hiện tại anh sống sờ sờ ở trước mặt cô, anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có lúc cảm thấy đau khổ.
"Em sẽ không bao giờ như vậy nữa."
"Nếu em dám, chắc chắn anh sẽ lột da quất xương em." Ngôn Sóc dữ tợn nói, thương tiếc vuốt ve dấu răng trên vai cô: "Đau không?"
"Cũng đã cắn rồi, anh thử nói xem có đau hay không?"
"Đau một chút cũng tốt, như vậy em sẽ nhớ kỹ." Cổ họng Ngôn Sóc chuyển động lên xuống: "Kim Nguyên Bảo, chúng ta kết hôn đi, ngày mai chúng ta kết hôn đi!"
"Ừ!" Dựa lên lồng ngực anh: "Anh nói thế nào thì cứ làm thế đi."
"Ừ" Hít thật sâu mùi hương trên người cô, thân thể lạnh lẽo chui vào chăn, Nguyên Bảo run lên một cái, hơi lùi sang bên cạnh.
"Trốn cái gì." Bàn tay to kéo cô lại, thân thể trần trụi mềm mại dính chặt lấy người anh, Ngôn Sóc nhanh nhạy. .Cảm thấy chỗ nào đó của bản thân đang xảy ra sự thay đổi, âm thầm trượt tay đến vị trí gần eo, làn da bóng loáng khiến anh càng thêm khó nhịn, lại tiếp tục đi xuống một chút nữa, quả nhiên ở khe đùi đó không còn khe cắm nữa, khóe miệng Ngôn Sóc hơi cong lên: không hiểu sao lại có chút nhớ nhung mỗi lần bản thân sờ Nguyên Bảo sẽ phát ra những âm thanh khiến người ta say đắm.
"BOSS, hiện tại đã rất muộn rồi." Nguyên Bảo đỏ mặt: trên thực tế từ lúc bò từ bên trong ra đã rất mệt, hiện tại cô thật sự không có sức lực để làm chuyện như vậy.
"Đã cải tạo lại sao?" Dùng sức véo cái mông căng tròn, sau đó thì vuốt ve qua lại, thân mình Nguyên Bảo hơi cứng lại, bàn tay nhỏ bé để lên áo trước ngực anh, khẽ gật đầu, khuôn mặt càng đỏ hơn.
"Đã cải tạo toàn bộ rồi." Hôn lên cái trán của cô: "Hiện tại Nguyên Bảo của anh đã hoàn chỉnh rồi sao? Bao gồm cả 'cái kia'!"
Nguyên Bảo". . . . . ." BOSS, anh thật sự rất độc ác, rất quá đáng, sao lại có thể hỏi cô vấn đề như vậy được.
Lại tiếp tục gật đầu, chôn trọn cái đầu vào trước ngực anh: đáng giận, thật là khiến người ta xấu hổ rồi.
"Như vậy........... Đến lúc chúng ta kết hôn chẳng phải rất tốt sao."
"Có phải anh rất khó chịu đúng không."
"Cũng may, không cần chú ý đến nữa." Đôi tay không an phận kia cuối cùng cũng dừng động tác, anh hít một hơi thật sâu: "Thật tốt, Nguyên Bảo của anh vẫn còn ở bên cạnh anh."
Cô luôn luôn ở bên cạnh anh.
Ngẩng đầu nhìn Ngôn Sóc: cho đến bây giờ vẫn chưa từng rời đi, có lúc anh không biết, cô đang ở một nơi nào đó nhớ đến anh, cô yêu người này, vì anh mà buông tha tất cả cũng không vấn đề gì!
HẾT CHƯƠNG 55
"Không cần, tuần sau là đến tết rồi, không cần làm phiền người khác như vậy, hiện tại thân thể của ba khỏe hơn rồi nè." Ngôn lão gia chính là vịt chết rồi còn cứng mỏ, ông nhìn ra hành lang trắng xóa bên ngoài: "Nguyên Bảo đâu? Lâu rồi không nhìn thấy con bé."
Tay Ngôn Sóc đang đẩy xe lăn đột nhiên cứng lại: "Nguyên Bảo đang bận, khi nào đến tết con sẽ dẫn cô ấy đến gặp ba."
"Vậy cũng được......" Ngôn lão gia không hỏi thêm gì nữa, dường như ông có chút mệt mỏi, đôi mắt nặng nề sắp khép lại: "A Sóc, không nên để Tiểu Lạc đi, giữ lại......" Lời nói của ông còn chưa nói xong thì ông đã ngủ.
Ngôn Sóc nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Con đã biết."
Nguyên Bảo của anh nói sau hai tháng nữa sẽ trở lại, hiện tại còn mười ngày nữa là đến hai tháng, nếu cô trở về muộn hơn lời đã nói....... Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô......
"Nguyên Bảo.................." Ngôn Sóc ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, căn phòng này là nơi bọn họ đã cùng nhau trải qua một đêm vô cùng tốt đẹp, Ngôn Sóc vĩnh viễn sẽ không quên Nguyên Bảo giao bản thân mình cho anh như thế nào: thật sự rất nhớ cô, chỉ cần trở về thì làm cái gì cũng được...
Ngôn Sóc cảm thấy bản thân thật sự là một người nhát gan, anh không hề dũng cảm như vẻ bề ngoài, thậm chí anh còn không có sự dũng cảm như cha anh, nếu anh không còn Nguyên Bảo nữa thì anh sẽ không thể chịu đựng được mất!
Đã quen có một người ở bên cạnh mình; đã quen có người kia ở bên cạnh cãi nhau với mình; đã quen sự ỷ lại vào bản thân của cô; đã quen với cảm giác yên ổn mỗi đêm khi ôm cô ngủ.
"Nguyên Bảo.........." BOSS cuộn tròn ở trên giường, nắm chặt di động trong tay: ngủ một giấc thật ngon đi, đến lúc tỉnh lại cô sẽ lại nằm trong lòng mình nhìn bản thân mình.
. . . . . .
Một tuần trôi qua rất nhanh, tiếng pháo trúc vang lên, mọi người chào đón một năm mới, ba người ngồi ăn cơm tất niên có chút đơn điệu nhưng lại không cô đơn, Ngôn lão vẫn tiếp tục hỏi Nguyên Bảo đã đi đâu, Ngôn Sóc cũng không nói một lời nào.
Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, Ngôn Sóc nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm "Tiểu Lạc".
Bước chân Bạch Lạc dừng lại một chút: lần đầu tiên anh nghe thấy Ngôn Sóc gọi anh như vậy, trong khoảnh khắc đó, anh có chút nghi ngờ lỗ tai bản thân xảy ra vấn đề gì đó.
"Ở lại đi."
"Ai?" Vô cùng ngạc nhiên quay sang nhìn Ngôn Sóc: có chút không dám tin tưởng câu mà người này vừa nói ra, dù sao anh cũng chán ghét bản thân như vậy mà.
Ngôn Sóc bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt: trong vòng nửa năm ngắn ngủi cậu đã trưởng thành lên nhiều, khuôn mặt càng thêm đẹp trai, ánh sáng trong đôi mắt hơi giống thời kì niên thiếu của Ngôn Sóc, trong lòng Ngôn Sóc không hiểu sao nhói đau một cái, tiến lên vỗ lên bả vai đầy tuyết của cậu...
"Thế nào, sao không nói gì? Vẫn muốn đến Đại lục sao."
"Không! Em không phải" Liên tục lùi về phía sau vài bước "Em cho rằng anh đang trêu chọc em."
"Tôi không đùa." Hơi miễn cưỡng cong môi lên: "Cậu bằng lòng ở lại sao?"
Bạch Lạc im lặng một lát, ngón tay hơi run run: "Em có thể sao? Ý em là............."
"Nhưng mà............" Hai con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn anh: "Nhưng mà tôi không hy vọng cậu sẽ làm ra chuyện gì gây tổn hại đến Ngôn gia, nếu làm như vậy tôi sẽ không tha thứ cho cậu............ Thậm chí........... Sẽ ném cậu vào địa ngục!"
Đột nhiên thân mình Bạch Lạc run lên một cái: anh biết người này nói thật, anh thật sự sẽ ném bản thân đến mười tám tầng địa ngục, nhưng mà bản thân cũng không có lý do để làm ra chuyện gì, tuy rằng ban đầu thật sự nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng sau này suy nghĩ lại anh hiểu ra, trong câu chuyện xưa này ai cũng có sai lầm, ngay cả chính anh, huống chi người hại chết mẹ mình cũng không phải là người đàn ông trước mặt.
Ngay từ lúc bắt đầu anh đã không hận Ngôn Sóc, chưa từng hận.
"Em sẽ làm tốt, anh trai."
"Nhanh trở về ngủ đi. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngôn Sóc đứng một mình trong hành lang thật lâu, anh lấy một điếu thuốc trong túi áo ra, sau đó châm lên: vốn dĩ bản thân không hút thuốc, nhưng sau khi Nguyên Bảo rời đi thì bản thân lại có thói quen xấu này, bản thân muốn dùng đến khói thuốc đến ma túy, như vậy để không giờ giờ phút phút nhớ đến người kia...
Một điếu rồi lại một điếu, Ngôn Sóc cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, lảo đảo đi vào trong phòng.
. . . . . .
Nguyên Bảo thật sự ngủ rất dài, sau khi hệ thống lần thứ hai truyền tin đến đã sửa chữa thành công thì cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
【 Người sử dụng, nếu cô còn không chịu bò ra thì tôi sẽ đá cô ra. 】
Khốn kiếp!
Giọng nói của Baidu
Thân thể giật mình một cái, Nguyên Bảo ngồi dậy: thân thể có vẻ như không xảy ra biến hóa quá lớn nào, tay sờ sờ mặt rồi đến mông, tốt lắm, không còn cái khe cắm chết tiệt kia nữa.
【 Người sử dụng, mời ngài ra ngoài nhanh một chút, chúng tôi sắp tan tầm rồi. 】
Thống Mẹ!
Cô đang vội đi đầu thai sao?
Tuy nhiên hiện tại thì cũng không khác đầu thai cho lắm.
Bất mãn trợn cả hai mắt, Nguyên Bảo nắm chặt tay, chuẩn bị thi triển quyền cước, nhưng mà.........................
"Mẹ nó!!! Baidu cô không thể cho tôi một cửa ra tốt hơn sao? Ngoại trừ toilet thì không còn sự lựa chọn nào khác sao?" Lần trước đã ngồi trên toilet, lần này lại ngồi trên toilet sao! Khốn kiếp!
Mất sức chín trâu hai hổ mới đi ra khỏi được toilet, khi ngửi được không khí quen thuộc, cả người cô đều trở nên thông suốt!
"Khốn kiếp!" Thân thể ngã xuống lên trên giường lớn mềm mại, sau khi nghỉ ngơi một lát thì Nguyên Bảo mới phát hiện ra bản thân đang không mặc quần áo, mặt đỏ lên, đưa người rúc vào trong chăn, tay Nguyên Bảo vuốt ve chăn BOSS, nhếch miệng nở nụ cười vui vẻ: thật là quá tốt, cuối cùng cô cũng có thể ở cùng với BOSS mà cô thích nhất rồi.
Tuy nhiên..............
Nguyên Bảo nhìn đồng hồ một chút: đã muộn thế này mà sao không nhìn thấy BOSS, anh đi đâu rồi hả?
Đúng lúc Nguyên Bảo đang ngẩn người thì đột nhiên cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Thời gian giống như được dừng lại, người bên trong nhìn người bên ngoài, người bên ngoài nhìn người bên trong, khoảng cách thời gian giống như đã rất lâu vậy.
Cổ họng Nguyên Bảo khẽ cử động, ê ẩm chua chát. ....Cảm giác chua chát lan tràn trong miệng: dường như Ngôn Sóc tiều tụy đi khá nhiều, ánh mắt người kia vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt mình, anh đang nhìn bản thân, bước từng bước lại đây, đột nhiên, dùng một tay ôm cô vào trong ngực, cường độ vô cùng lớn, dường như muốn bóp nát thân thể cô vậy.
"Nguyên Bảo. . . . . . Nguyên Bảo. . . . . ." Lẩm bẩm từng tiếng tên Nguyên Bảo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh há miệng cắn một miếng vào vai Nguyên Bảo, trong nháy mắt nước mắt cô chảy xuống.
"Đau. . . . . ."
"Là thật sao?" Trong mắt Ngôn Sóc xẹt qua một tia vui sướng: "Em thật sự là Nguyên Bảo của anh........Nguyên Bảo của anh.........."
Nguyên Bảo". . . . . ." Rõ ràng là một cảnh tượng rất cảm động, nhưng mà: BOSS anh là tên khốn kiếp! Biết bản thân cô sợ đau mà còn cắn cô sao?
"Vì sao lại âm thầm biến mất? Em không biết anh rất lo lắng hay sao?" Khóe miệng Ngôn Sóc còn vương lại vết máu, Nguyên Bảo chịu một cơn đau nhói.
"Em có nói thì anh chắc chắn không đồng ý, huống chi hiện tại em rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia." Dùng tay véo véo gò má Ngôn Sóc, có chút đau lòng mở miệng: "Anh gầy quá."
"Em mạnh khỏe là được rồi." Đột nhiên pháo hoa nở rộ bên ngoài cửa sổ, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.
Bàn tay to vuốt ve những sợi tóc của cô, nhìn qua Nguyên Bảo không có gì thay đổi so với trước kia, chẳng qua là tinh xảo hơn một chút, anh thử chạm nhẹ vào môi cô, một giây sau thì mạnh mẽ hôn lên bao phủ lấy môi cô.
"Ưm........"Vươn cánh tay ra khỏi chăn, vòng qua cổ anh, nghênh hợp nụ hôn của anh.
"Không được rời xa anh nữa." Liếm liếm khóe môi cô "Không được, anh rất sợ nếu như em không về được, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không."
"Thật xin lỗi." Nguyên Bảo có cảm giác chua sót và áy náy: cô không nên luôn cho rằng người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, hiện tại anh sống sờ sờ ở trước mặt cô, anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có lúc cảm thấy đau khổ.
"Em sẽ không bao giờ như vậy nữa."
"Nếu em dám, chắc chắn anh sẽ lột da quất xương em." Ngôn Sóc dữ tợn nói, thương tiếc vuốt ve dấu răng trên vai cô: "Đau không?"
"Cũng đã cắn rồi, anh thử nói xem có đau hay không?"
"Đau một chút cũng tốt, như vậy em sẽ nhớ kỹ." Cổ họng Ngôn Sóc chuyển động lên xuống: "Kim Nguyên Bảo, chúng ta kết hôn đi, ngày mai chúng ta kết hôn đi!"
"Ừ!" Dựa lên lồng ngực anh: "Anh nói thế nào thì cứ làm thế đi."
"Ừ" Hít thật sâu mùi hương trên người cô, thân thể lạnh lẽo chui vào chăn, Nguyên Bảo run lên một cái, hơi lùi sang bên cạnh.
"Trốn cái gì." Bàn tay to kéo cô lại, thân thể trần trụi mềm mại dính chặt lấy người anh, Ngôn Sóc nhanh nhạy. .Cảm thấy chỗ nào đó của bản thân đang xảy ra sự thay đổi, âm thầm trượt tay đến vị trí gần eo, làn da bóng loáng khiến anh càng thêm khó nhịn, lại tiếp tục đi xuống một chút nữa, quả nhiên ở khe đùi đó không còn khe cắm nữa, khóe miệng Ngôn Sóc hơi cong lên: không hiểu sao lại có chút nhớ nhung mỗi lần bản thân sờ Nguyên Bảo sẽ phát ra những âm thanh khiến người ta say đắm.
"BOSS, hiện tại đã rất muộn rồi." Nguyên Bảo đỏ mặt: trên thực tế từ lúc bò từ bên trong ra đã rất mệt, hiện tại cô thật sự không có sức lực để làm chuyện như vậy.
"Đã cải tạo lại sao?" Dùng sức véo cái mông căng tròn, sau đó thì vuốt ve qua lại, thân mình Nguyên Bảo hơi cứng lại, bàn tay nhỏ bé để lên áo trước ngực anh, khẽ gật đầu, khuôn mặt càng đỏ hơn.
"Đã cải tạo toàn bộ rồi." Hôn lên cái trán của cô: "Hiện tại Nguyên Bảo của anh đã hoàn chỉnh rồi sao? Bao gồm cả 'cái kia'!"
Nguyên Bảo". . . . . ." BOSS, anh thật sự rất độc ác, rất quá đáng, sao lại có thể hỏi cô vấn đề như vậy được.
Lại tiếp tục gật đầu, chôn trọn cái đầu vào trước ngực anh: đáng giận, thật là khiến người ta xấu hổ rồi.
"Như vậy........... Đến lúc chúng ta kết hôn chẳng phải rất tốt sao."
"Có phải anh rất khó chịu đúng không."
"Cũng may, không cần chú ý đến nữa." Đôi tay không an phận kia cuối cùng cũng dừng động tác, anh hít một hơi thật sâu: "Thật tốt, Nguyên Bảo của anh vẫn còn ở bên cạnh anh."
Cô luôn luôn ở bên cạnh anh.
Ngẩng đầu nhìn Ngôn Sóc: cho đến bây giờ vẫn chưa từng rời đi, có lúc anh không biết, cô đang ở một nơi nào đó nhớ đến anh, cô yêu người này, vì anh mà buông tha tất cả cũng không vấn đề gì!
HẾT CHƯƠNG 55
/64
|