Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua ô cửa sổ chui vào phòng ngủ, tại chiếc giường lớn có một đôi trai gái đang ngủ rất say , nếu như cô gái không bị ánh nắng làm chói mắt thì có lẽ họ vẫn sẽ ngủ đến trưa không chừng .
Hạ Huyên nhăn mặt vì ánh nắng sớm chiếu vào mắt , cô lười biếng từ từ mở mắt , cả người muốn động đậy tìm thế để ngồi dậy , nhưng sao người mình nó mát mát , mà eo lại nặng vậy a ? .
Vì đang say ke nên cô chưa nhìn ra điều gì , cô vẫn cố gắng để ngồi dậy , nhưng không được , bực mình Hạ Huyên mở to mắt nhìn xem là cái gì đang đè mình như thế , bàn tay vén chăn ra , và nhìn xuống eo .
_ Hả ! Cái bàn tay của ai vậy ? .
Và khi nhìn kĩ lại thì .
_ Trời ơi! Mình không có mặc gì cả .
Cả người Hạ Huyên rung rẫy vì sợ , cô từ từ quay đầu qua nhìn người nằm phía sau lưng và thế là! .
Á.....................á.....................a..................a .
Một tiếng thét to dài làm cho đàn chim đang đậu trên cành cây ngoài cửa sổ , vì nghe tiếng thét của cô chúng giật mình hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất .
Gia Khiêm đang ngủ say nghe tiếng thét lớn anh liền ngồi phắt dậy , vì ngồi quá nhanh làm đụng chạm vào vết thương , hai bàn tay anh ôm lấy ngực đến ôm đầu , máu nơi vết thương trước ngực liền chảy ra ướt hết băng gạt .
Hạ Huyên nhìn thấy được vết thương anh chảy máu , bệnh nghề nghiệp của cô nổi lên , cô nhanh chân xuống giường đi lấy hộp thuốc , rồi nhanh nhẹn thay băng cho anh , khi đã thay xong cô mới phát hiện gương mặt của Gia Khiêm đang ửng đỏ , cặp mắt anh đang mê đắm nhìn cô .
Hạ Huyên thấy làm lạ lên tiếng hỏi :
_ Mặt anh bị gì mà đỏ lên hết vậy ?
Gia Khiêm cười giảo hoạt mắt nhìn cô bé thơ ngây trước mặt , hai cánh tay anh bất ngờ kéo cả người Hạ Huyên vào lòng mình , miệng cười nói :
_ Em là người khiến tôi phải phạm tội!.
_ Hả là ý gì?....hừm...hừm .
Hạ Huyên nhăn mặt vì ánh nắng sớm chiếu vào mắt , cô lười biếng từ từ mở mắt , cả người muốn động đậy tìm thế để ngồi dậy , nhưng sao người mình nó mát mát , mà eo lại nặng vậy a ? .
Vì đang say ke nên cô chưa nhìn ra điều gì , cô vẫn cố gắng để ngồi dậy , nhưng không được , bực mình Hạ Huyên mở to mắt nhìn xem là cái gì đang đè mình như thế , bàn tay vén chăn ra , và nhìn xuống eo .
_ Hả ! Cái bàn tay của ai vậy ? .
Và khi nhìn kĩ lại thì .
_ Trời ơi! Mình không có mặc gì cả .
Cả người Hạ Huyên rung rẫy vì sợ , cô từ từ quay đầu qua nhìn người nằm phía sau lưng và thế là! .
Á.....................á.....................a..................a .
Một tiếng thét to dài làm cho đàn chim đang đậu trên cành cây ngoài cửa sổ , vì nghe tiếng thét của cô chúng giật mình hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất .
Gia Khiêm đang ngủ say nghe tiếng thét lớn anh liền ngồi phắt dậy , vì ngồi quá nhanh làm đụng chạm vào vết thương , hai bàn tay anh ôm lấy ngực đến ôm đầu , máu nơi vết thương trước ngực liền chảy ra ướt hết băng gạt .
Hạ Huyên nhìn thấy được vết thương anh chảy máu , bệnh nghề nghiệp của cô nổi lên , cô nhanh chân xuống giường đi lấy hộp thuốc , rồi nhanh nhẹn thay băng cho anh , khi đã thay xong cô mới phát hiện gương mặt của Gia Khiêm đang ửng đỏ , cặp mắt anh đang mê đắm nhìn cô .
Hạ Huyên thấy làm lạ lên tiếng hỏi :
_ Mặt anh bị gì mà đỏ lên hết vậy ?
Gia Khiêm cười giảo hoạt mắt nhìn cô bé thơ ngây trước mặt , hai cánh tay anh bất ngờ kéo cả người Hạ Huyên vào lòng mình , miệng cười nói :
_ Em là người khiến tôi phải phạm tội!.
_ Hả là ý gì?....hừm...hừm .
/65
|