Boss Lớn Nhà Ta

Chương 26

/33


Tỉnh dậy trời đã quá trưa, Dương Tịch mệt mỏi, đưa tay dụi dụi mắt.

Lờ mờ nhìn xung quanh, nơi này thật lạ, không phải nhà của cô sao?

Suy nghĩ khiến cô tỉnh ngủ hắn, kí ức ngày hôm qua lại hiện về.

Boss ‘vận động’ trên người cô, một lần lại một lần nữa, đến khi cô không chịu nổi ý thức dần ngủ say, Boss mới tha cho cô.

Nhớ lại tối hôm qua mặt cô bất giác đỏ lên.

Vỗ vỗ mặt, không được suy nghĩ bậy bạ. Dương Tịch mặc áo quần vào không tìm thấy quần áo của mình cô mặc tạm chiếc áo sơ mi dài của Boss, thắc lưng đau nhức khiến cô nhăn mặt.

Tò mò nhìn xung quanh phòng Boss, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, Boss thiết kế phòng rất đẹp.

Nhìn lên bứa tranh được treo trên tường, gia đình gồm bốn người. Rất dễ nhận ra Boss, Boss đứng bên cạnh bố và làm mặt lạnh.

Nghĩ đến thường ngày Boss vẫn thường xuyên cười với cô, đó là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến. Không ngờ nó lại trở thành sự thật.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng nhấn chuông cửa. Là Boss về sao, vậy cần gì phải nhấn chuông. Boss quên mang chìa khóa rồi.

Cô cười tươi chạy xuống lầu vừa mở cửa vừa nói:”Anh để quên đồ sao? Đang làm việc tại sao lại về nhà”.

Nụ cười trên môi cô cứng ngắt lại, người trước mặt cô không phải là Boss mà là một người phụ nữ trung niên, cô đã nhìn thấy nơi bức tranh được treo trên tường.

Mẹ của Boss.

Gặp mặt người nhà Boss trong tình trạng này thật không tốt chút nào. Dương Tịch nhìn lại mình, áo quần xốc xếch tóc tai rối bù. Cô đã để lại ấn tượng không tốt với mẹ chồng tương lai rồi.

Cô lúng túng, không biết phải làm sao.

“Không mời tôi vào nhà”. Giọng bà ấy lạnh lùng vang lên.

Dương Tịch vội vã tránh sang một bên, lắp bắp nói :”Vâng. Bác..bác vào nhà”.

Cô đợi bà ấy vào nhà xong, đóng cửa chạy đến phòng bếp pha một tách nước cam. Dương Tịch run run, đứng bên cạnh sô pha, cúi đầu thật thấp, cô đang sợ. Chỉ bởi vì cô thấy được khí thế của Boss qua bà ấy.

Một giọt nước bà cũng không đụng, liếc mắt xem xét Dương Tịch từ đầu đến chân.

“Lâm Hà đâu rồi, tôi không ngờ nó lại sống phóng tủng như vậy lại còn cho cả gái vào nhà cơ đấy”.

Dương Tịch cúi đầu thật thấp, cô là người sống phải nhìn sắc mặt của người khác, cô rất muốn bản thân mình kiên cường hơn nhưng cô lại không thể thay đổi.

“Anh ấy, đi làm rồi”.

“Cô sao lại ở đây?”

“Giám.. giám… đốc” Dương Tịch ấp úng, cô sợ hãi, lúng túng không thể tìm được lí do nào thích đáng để biện bạch.

“Cô là nhân viên trong công ty? Chỉ là một con nhân viên quèn mà đòi trèo cao, lấy con trai của tôi hay sao? Thật đúng không biết lượng sức mình. Nằm mơ đi”. Bà ấy ném cho Dương Tịch một cái nhìn đầy khinh miệt. “ Liệu hồn tránh xa con trai tôi ra”.

Cho đến khi mẹ của Boss bước ra khỏi nhà, Dương Tịch như lấy lại hô hấp. Ho khù khụ, tham lam hít thở lấy không khí. Bà ấy thật đáng sợ, cô lần đầu cảm nhận được cái uy áp khiến người khác không tự chủ phải cuối đầu tránh xa như thế.

Giờ cô biết Boss giống mẹ, nhưng mẹ Boss còn đáng sợ hơn Boss gấp trăm ngàn lần.

Bà ấy muốn chia cắt cô và Boss, cô sẽ phải xa Boss thật hay sao.

Không, sẽ không. Boss rất yêu cô, cô cũng vậy. Anh ấy sẽ không bao giờ rời xa cô.

/33

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status