“Chít chít chít chít!”
Lúc bọn họ nói chuyện, bầy khỉ vẫn không tấn công, chỉ hưng phấn nhảy nhót xung quanh như đang xem bọn họ diễn trò vậy.
Tạ Vong Kỳ ngưng trọng nhìn về chỗ sâu trong đám sương mù, có thứ gì đó đang tiến lại đây.
“Sầm tiên sinh, nếu chúng ta đã là người quen, lúc trước chúng tôi cũng cho cậu không ít tiện lợi, cậu có thể nể tình mà bảo cô Kỷ cho chúng tôi vào trong không?”
Lòng bàn tay của Sầm Triệt khẽ xoa trên mu bàn tay Thời Sênh hai cái, “Chuyện của cô ấy, tôi không có quyền quyết định.”
Tạ Vong Kỳ nhíu mày. Sầm Triệt tuy không bao giờ chủ động chọc người khác nhưng cũng tuyệt đối không nghe lời ai bao giờ, vậy mà lúc này hắn lại nói như thế?
Quả thực là không thể tin nổi.
Tràng cảnh có điểm quỷ dị, Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên không dám hé răng, khí thế trên người thanh niên kia quá dọa người, quan trọng nhất là gương mặt của hắn hoàn toàn không giống người sống chút nào.
Sau câu nói kia của Thời Sênh, Kỷ Đồng giả liền yếu ớt dựa vào Tạ Vong Kỳ, không nói gì cả.
“Chít chít chít chít!”
Tiếng kêu của đám khỉ thay đổi, vẫn hưng phấn như cũ nhưng lại có một chút sợ hãi, tốc độ nhảy lên của chúng cũng chậm lại, phân ra làm hai hàng như vệ sĩ của loài người vậy.
Ngay cả người thường cũng đều nhận thấy có một thứ rất mạnh đang tiến tới, nhất thời không một ai lên tiếng, nín thở nhìn về phía màn sương dày đặc.
Sương mù quay cuồng, một thân ảnh khổng lồ màu đen chậm rãi tới gần. Nó cao chừng hai người trưởng thành chồng lên nhau, chiều ngang cũng rất lớn, vóc dáng lớn như thế mà lúc di chuyển không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, giống như nó không đi mà đang bay vậy.
Nó càng tới gần thì oán khí trong không khí cũng càng lúc càng nặng.
Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên đã sợ tới mức ôm chặt lấy nhau. Tuy Kỷ Đồng giả vẫn còn trấn định nhưng cũng sợ hãi rụt vào trong lòng Tạ Vong Kỳ.
Có lẽ Quý Mạn ở trong phòng nên có cảm giác an toàn hơn hẳn, có thể bình tĩnh nhìn vào cái bóng đen đó.
Cuối cùng, bóng đen dừng ở chỗ cách bọn họ chừng năm mét, bầy khỉ gào thét như hoan nghênh vua của chúng, trong tiếng kêu hưng phấn lộ ra cả sự tôn kính.
Bóng đen giơ tay lên, tiếng kêu liền biến mất, đám khỉ đều an tĩnh ngồi xổm xuống.
Theo cái phất tay của bóng đen, sương mù cũng dần tan để lộ ra thân hình của nó. Đó là một con khỉ rất lớn, toàn thân đen nhánh, đôi mắt đỏ lớn đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Oán khí phát ra từ chính trên người con khỉ này.
Con khỉ khổng lồ không lập tức tấn công mà đưa mắt quan sát bọn họ.
Tràng cảnh có vẻ quỷ dị.
Tạ Vong Kỳ lên tiếng dò hỏi trước: “Tại sao mi lại tấn công con người? Còn biến thôn thành cái dạng này?”
Cái đuôi của con khỉ khổng lồ vung lên, sương mù lập tức ào về phía Tạ Vong Kỳ. Tạ Vong Kỳ cả kinh, ôm Kỷ Đồng giả tránh sang bên cạnh. Hắn vừa tránh đi, đám con khỉ con đang an tĩnh ngồi xổm xung quanh liền nhào lên tấn công.
“Chít chít chít chít!!”
Chẳng những Tạ Vong Kỳ và Kỷ Đồng giả bị tấn công mà Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên cũng không tránh được. Hai người chỉ là người bình thường, không có bản lĩnh như Tạ Vong Kỳ, trong chớp mắt đã bị đám khỉ vây lấy.
“Cứu với, cứu với…” Hoàng Viện hét lên chói tai làm bầy khỉ càng thêm phấn khích, chơi đùa cô ta như chơi với sủng vật, không ngừng tạo ra những miệng vết thương trên người cô ta.
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Bên kia, Tạ Vong Kỳ bị bầy khỉ ngăn lại nên không thể tới cứu bọn họ. Lực tấn công của đám khỉ này còn cao hơn hắn tưởng rất nhiều.
“A!”
Tiếng hét thảm cắt ngang đường chân trời, Tạ Vong Kỳ nhìn qua thì thấy Chung Kiệt Nhiên bị bầy khỉ vây lại và đang không ngừng gặm thịt của hắn, còn Hoàng Viện thì chạy nhanh về phía sau.
Tạ Vong Kỳ không nhìn thấy quá trình nhưng Thời Sênh thì thấy rõ.
Khi bầy khỉ chơi đủ rồi, chuẩn bị ăn thịt cô ta thì Hoàng Viện liền đẩy Chung Kiệt Nhiên ra, sau đó mới có hình ảnh đẫm máu kia.
Không biết Quý Mạn ghê tởm tràng cảnh bầy khỉ ăn thịt Chung Kiệt Nhiên hay vì nguyên nhân khác mà sắc mặt còn tái hơn cả Sầm Triệt.
Tạ Vong Kỳ cũng đang vô cùng chật vật, có điểm sắp không chống đỡ nổi nữa.
“Grào!” Con khỉ khổng lồ đột nhiên đấm bình bịch vào ngực, hướng về một phía rống lên giận dữ.
Thời Sênh còn chưa nhìn rõ những gì xảy ra thì đã thấy Kỷ Đồng giả đột nhiên lao vào trong đám sương mù dày đặc, trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh, mạnh mẽ cắm vào đùi con khỉ. Ánh sáng hiện ra bao phủ lấy cả Kỷ Đồng giả và con khỉ khổng lồ đó.
Ánh sáng không ngừng khuếch tán, sương mù dày đặc không ngừng bị bức lui như thể có người xé mở một khe ở chân trời để cho ánh sáng chiếu qua cái khe đó tiến vào, không ngừng cắn nuốt bóng đêm. Toàn bộ thế giới liền sáng lên.
Đến khi khắp không gian sáng trở lại thì ánh sáng đó cũng lấy con khỉ kia làm trung tâm mà dần ảm đạm xuống.
Con khỉ khổng lồ biến mất, chỉ còn lại một con khỉ lớn hơn loài khỉ thông thường một chút. Kỷ Đồng giả đứng bên cạnh nó lung lay sắp ngã.
Đúng lúc cô ta ngã xuống, Tạ Vong Kỳ liền lao ra ôm lấy cô ta.
Con khỉ lớn quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía Kỷ Đồng giả gầm gừ với vẻ không cam lòng.
Tạ Vong Kỳ bố trí cho Kỷ Đồng giả xong mới đi tới trước mặt con khỉ kia, “Tại sao lại tấn công con người?”
Con khỉ lớn không ngừng cào móng vuốt xuống đất tạo ra âm thanh chói tai. Nó căm hận trừng mắt với Tạ Vong Kỳ, miệng nói tiếng người: “Bọn họ đáng chết, các ngươi cũng đáng chết, con người đều đáng chết.”
Tạ Vong Kỳ hơi kinh ngạc, hắn cho rằng con khỉ này chỉ là thông minh hơn đám khỉ khác một chút một thôi, không ngờ nó còn có thể nói chuyện.
Kỷ Đồng giả không biết dùng thứ gì để tấn công mà nó lại không hề có chút lực phản kháng nào, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế trong sự ép hỏi của Tạ Vong Kỳ.
Dựa theo lời con khỉ thì nhật ký mà Thời Sênh đọc được cũng không chính xác. Lúc đầu bọn trẻ con chơi với bầy khỉ rất vui, cũng cho chúng đồ ăn, nhưng sau đó đám trẻ con lừa lúc chúng ăn liền bắt chúng lại.
Những con khỉ khác tới cứu chúng, xuất phát từ sự tức giận nên mới đi cướp đồ ăn trong nhà.
Sau đó, đám thôn dân biết được chuyện này thì không những không trừng phạt đám trẻ con mà còn cảm thấy vì chúng xuất hiện ở thôn nên mới xảy ra chuyện như vậy, bắt đầu bắt giết bầy khỉ.
Lúc đó, trong núi có rất nhiều khỉ, thôn dân bắt chúng rất dễ dàng.
Bọn họ còn nghe nói não khỉ rất bổ nên giết chết lũ khỉ, lấy não ra ăn, âm thanh than khóc của bầy khỉ vang vọng khắp núi rừng.
Nhưng đám thôn dân đó không những không thu tay mà còn càng thêm quá đáng.
Chúng vì bảo vệ mình nên mới giết chết hai đứa trẻ để đe dọa thôn dân. Ai biết thôn dân càng tức giận hơn, tuyên bố muốn giết chết hết đám khỉ trên núi, trả thù cho con cái họ.
Mâu thuẫn của thôn dân và bầy khỉ cứ thế mà bùng nổ.
Đám trẻ con sức chiến đấu yếu, bầy khỉ không làm gì được người lớn nên chỉ có thể trút giận lên lũ trẻ. Đến khi trẻ con trong thôn chết hết rồi, người trong thôn đều như phát điên cả.
Bọn họ nghĩ hết mọi biện pháp, chuẩn bị một lưới bắt hết bầy khỉ. Nhóm khỉ cuối cùng phát hiện ra âm mưu của bọn họ nhưng cũng chỉ có một bộ phận nhỏ chạy trốn được, đại bộ phận đều bị giết chết hết.
Mà con khỉ lớn kia từng ăn phải cây linh thảo mà Sầm Triệt nói, sau khi bị giết cũng không biến mất mà còn biến thành cái dạng này. Nó hận thôn dân nên bắt đầu tiến hành trả thù cả thôn.
Đạo sĩ trên núi là do đám thôn dân tìm về, nhưng lão ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, căn bản không để thỉnh cầu của thôn dân vào mắt. Hắn chỉ muốn có được lực lượng của con khỉ khổng lồ nên không những không giúp thôn dân mà còn giúp bầy khỉ trưởng thành lên.
Lúc bọn họ nói chuyện, bầy khỉ vẫn không tấn công, chỉ hưng phấn nhảy nhót xung quanh như đang xem bọn họ diễn trò vậy.
Tạ Vong Kỳ ngưng trọng nhìn về chỗ sâu trong đám sương mù, có thứ gì đó đang tiến lại đây.
“Sầm tiên sinh, nếu chúng ta đã là người quen, lúc trước chúng tôi cũng cho cậu không ít tiện lợi, cậu có thể nể tình mà bảo cô Kỷ cho chúng tôi vào trong không?”
Lòng bàn tay của Sầm Triệt khẽ xoa trên mu bàn tay Thời Sênh hai cái, “Chuyện của cô ấy, tôi không có quyền quyết định.”
Tạ Vong Kỳ nhíu mày. Sầm Triệt tuy không bao giờ chủ động chọc người khác nhưng cũng tuyệt đối không nghe lời ai bao giờ, vậy mà lúc này hắn lại nói như thế?
Quả thực là không thể tin nổi.
Tràng cảnh có điểm quỷ dị, Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên không dám hé răng, khí thế trên người thanh niên kia quá dọa người, quan trọng nhất là gương mặt của hắn hoàn toàn không giống người sống chút nào.
Sau câu nói kia của Thời Sênh, Kỷ Đồng giả liền yếu ớt dựa vào Tạ Vong Kỳ, không nói gì cả.
“Chít chít chít chít!”
Tiếng kêu của đám khỉ thay đổi, vẫn hưng phấn như cũ nhưng lại có một chút sợ hãi, tốc độ nhảy lên của chúng cũng chậm lại, phân ra làm hai hàng như vệ sĩ của loài người vậy.
Ngay cả người thường cũng đều nhận thấy có một thứ rất mạnh đang tiến tới, nhất thời không một ai lên tiếng, nín thở nhìn về phía màn sương dày đặc.
Sương mù quay cuồng, một thân ảnh khổng lồ màu đen chậm rãi tới gần. Nó cao chừng hai người trưởng thành chồng lên nhau, chiều ngang cũng rất lớn, vóc dáng lớn như thế mà lúc di chuyển không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, giống như nó không đi mà đang bay vậy.
Nó càng tới gần thì oán khí trong không khí cũng càng lúc càng nặng.
Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên đã sợ tới mức ôm chặt lấy nhau. Tuy Kỷ Đồng giả vẫn còn trấn định nhưng cũng sợ hãi rụt vào trong lòng Tạ Vong Kỳ.
Có lẽ Quý Mạn ở trong phòng nên có cảm giác an toàn hơn hẳn, có thể bình tĩnh nhìn vào cái bóng đen đó.
Cuối cùng, bóng đen dừng ở chỗ cách bọn họ chừng năm mét, bầy khỉ gào thét như hoan nghênh vua của chúng, trong tiếng kêu hưng phấn lộ ra cả sự tôn kính.
Bóng đen giơ tay lên, tiếng kêu liền biến mất, đám khỉ đều an tĩnh ngồi xổm xuống.
Theo cái phất tay của bóng đen, sương mù cũng dần tan để lộ ra thân hình của nó. Đó là một con khỉ rất lớn, toàn thân đen nhánh, đôi mắt đỏ lớn đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Oán khí phát ra từ chính trên người con khỉ này.
Con khỉ khổng lồ không lập tức tấn công mà đưa mắt quan sát bọn họ.
Tràng cảnh có vẻ quỷ dị.
Tạ Vong Kỳ lên tiếng dò hỏi trước: “Tại sao mi lại tấn công con người? Còn biến thôn thành cái dạng này?”
Cái đuôi của con khỉ khổng lồ vung lên, sương mù lập tức ào về phía Tạ Vong Kỳ. Tạ Vong Kỳ cả kinh, ôm Kỷ Đồng giả tránh sang bên cạnh. Hắn vừa tránh đi, đám con khỉ con đang an tĩnh ngồi xổm xung quanh liền nhào lên tấn công.
“Chít chít chít chít!!”
Chẳng những Tạ Vong Kỳ và Kỷ Đồng giả bị tấn công mà Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên cũng không tránh được. Hai người chỉ là người bình thường, không có bản lĩnh như Tạ Vong Kỳ, trong chớp mắt đã bị đám khỉ vây lấy.
“Cứu với, cứu với…” Hoàng Viện hét lên chói tai làm bầy khỉ càng thêm phấn khích, chơi đùa cô ta như chơi với sủng vật, không ngừng tạo ra những miệng vết thương trên người cô ta.
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Bên kia, Tạ Vong Kỳ bị bầy khỉ ngăn lại nên không thể tới cứu bọn họ. Lực tấn công của đám khỉ này còn cao hơn hắn tưởng rất nhiều.
“A!”
Tiếng hét thảm cắt ngang đường chân trời, Tạ Vong Kỳ nhìn qua thì thấy Chung Kiệt Nhiên bị bầy khỉ vây lại và đang không ngừng gặm thịt của hắn, còn Hoàng Viện thì chạy nhanh về phía sau.
Tạ Vong Kỳ không nhìn thấy quá trình nhưng Thời Sênh thì thấy rõ.
Khi bầy khỉ chơi đủ rồi, chuẩn bị ăn thịt cô ta thì Hoàng Viện liền đẩy Chung Kiệt Nhiên ra, sau đó mới có hình ảnh đẫm máu kia.
Không biết Quý Mạn ghê tởm tràng cảnh bầy khỉ ăn thịt Chung Kiệt Nhiên hay vì nguyên nhân khác mà sắc mặt còn tái hơn cả Sầm Triệt.
Tạ Vong Kỳ cũng đang vô cùng chật vật, có điểm sắp không chống đỡ nổi nữa.
“Grào!” Con khỉ khổng lồ đột nhiên đấm bình bịch vào ngực, hướng về một phía rống lên giận dữ.
Thời Sênh còn chưa nhìn rõ những gì xảy ra thì đã thấy Kỷ Đồng giả đột nhiên lao vào trong đám sương mù dày đặc, trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh, mạnh mẽ cắm vào đùi con khỉ. Ánh sáng hiện ra bao phủ lấy cả Kỷ Đồng giả và con khỉ khổng lồ đó.
Ánh sáng không ngừng khuếch tán, sương mù dày đặc không ngừng bị bức lui như thể có người xé mở một khe ở chân trời để cho ánh sáng chiếu qua cái khe đó tiến vào, không ngừng cắn nuốt bóng đêm. Toàn bộ thế giới liền sáng lên.
Đến khi khắp không gian sáng trở lại thì ánh sáng đó cũng lấy con khỉ kia làm trung tâm mà dần ảm đạm xuống.
Con khỉ khổng lồ biến mất, chỉ còn lại một con khỉ lớn hơn loài khỉ thông thường một chút. Kỷ Đồng giả đứng bên cạnh nó lung lay sắp ngã.
Đúng lúc cô ta ngã xuống, Tạ Vong Kỳ liền lao ra ôm lấy cô ta.
Con khỉ lớn quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía Kỷ Đồng giả gầm gừ với vẻ không cam lòng.
Tạ Vong Kỳ bố trí cho Kỷ Đồng giả xong mới đi tới trước mặt con khỉ kia, “Tại sao lại tấn công con người?”
Con khỉ lớn không ngừng cào móng vuốt xuống đất tạo ra âm thanh chói tai. Nó căm hận trừng mắt với Tạ Vong Kỳ, miệng nói tiếng người: “Bọn họ đáng chết, các ngươi cũng đáng chết, con người đều đáng chết.”
Tạ Vong Kỳ hơi kinh ngạc, hắn cho rằng con khỉ này chỉ là thông minh hơn đám khỉ khác một chút một thôi, không ngờ nó còn có thể nói chuyện.
Kỷ Đồng giả không biết dùng thứ gì để tấn công mà nó lại không hề có chút lực phản kháng nào, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế trong sự ép hỏi của Tạ Vong Kỳ.
Dựa theo lời con khỉ thì nhật ký mà Thời Sênh đọc được cũng không chính xác. Lúc đầu bọn trẻ con chơi với bầy khỉ rất vui, cũng cho chúng đồ ăn, nhưng sau đó đám trẻ con lừa lúc chúng ăn liền bắt chúng lại.
Những con khỉ khác tới cứu chúng, xuất phát từ sự tức giận nên mới đi cướp đồ ăn trong nhà.
Sau đó, đám thôn dân biết được chuyện này thì không những không trừng phạt đám trẻ con mà còn cảm thấy vì chúng xuất hiện ở thôn nên mới xảy ra chuyện như vậy, bắt đầu bắt giết bầy khỉ.
Lúc đó, trong núi có rất nhiều khỉ, thôn dân bắt chúng rất dễ dàng.
Bọn họ còn nghe nói não khỉ rất bổ nên giết chết lũ khỉ, lấy não ra ăn, âm thanh than khóc của bầy khỉ vang vọng khắp núi rừng.
Nhưng đám thôn dân đó không những không thu tay mà còn càng thêm quá đáng.
Chúng vì bảo vệ mình nên mới giết chết hai đứa trẻ để đe dọa thôn dân. Ai biết thôn dân càng tức giận hơn, tuyên bố muốn giết chết hết đám khỉ trên núi, trả thù cho con cái họ.
Mâu thuẫn của thôn dân và bầy khỉ cứ thế mà bùng nổ.
Đám trẻ con sức chiến đấu yếu, bầy khỉ không làm gì được người lớn nên chỉ có thể trút giận lên lũ trẻ. Đến khi trẻ con trong thôn chết hết rồi, người trong thôn đều như phát điên cả.
Bọn họ nghĩ hết mọi biện pháp, chuẩn bị một lưới bắt hết bầy khỉ. Nhóm khỉ cuối cùng phát hiện ra âm mưu của bọn họ nhưng cũng chỉ có một bộ phận nhỏ chạy trốn được, đại bộ phận đều bị giết chết hết.
Mà con khỉ lớn kia từng ăn phải cây linh thảo mà Sầm Triệt nói, sau khi bị giết cũng không biến mất mà còn biến thành cái dạng này. Nó hận thôn dân nên bắt đầu tiến hành trả thù cả thôn.
Đạo sĩ trên núi là do đám thôn dân tìm về, nhưng lão ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, căn bản không để thỉnh cầu của thôn dân vào mắt. Hắn chỉ muốn có được lực lượng của con khỉ khổng lồ nên không những không giúp thôn dân mà còn giúp bầy khỉ trưởng thành lên.
/2038
|