Người nói chuyện ngồi ở vị trí đầu của Tấn gia, hắn là gia chủ Tấn gia, Tấn Tây.
Đừng nghe cái tên hay như thế mà lầm, hắn chính là một gã thô lỗ.
Vẻ ngoài cũng rất thô kệch, hoàn toàn chẳng có tí thích hợp nào với cái tên của hắn cả.
Tấn Tây tính tình thẳng thắn, rất hay bạo miệng. Trước kia hắn luôn nghĩ gì nói nấy, nhưng hôm nay ở đây, Tấn Tây cũng biết mình đã hơi thất thố rồi.
Hắn liếc nhìn Thời Sênh ngồi ở bên kia một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì mới bình tĩnh nhìn xuống mặt bàn, giống như có thể nhìn thấy hoa nở trên mặt bàn vậy.
Mọi người thấy Thời Sênh không phản ứng mới dời đề tài sang chuyện khác.
Lần này cô không có phản ứng không có nghĩa là lần sau cô không có phản ứng.
Cơ Dạ ngồi bên cạnh Diêm gia chủ, vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá Thời Sênh vài lần. Cô như cảm nhận được tầm mắt của hắn nên ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn tê tái cả người.
Một lát sau, cô thu tầm mắt lại, thay đổi tư thế ngồi, trực tiếp ngăn trở tầm mắt của hắn.
Cơ Dạ vuốt vuốt lòng bàn tay, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Thời gian trôi qua từng giây một, vẫn còn có người chưa tới. Bệ hạ tất nhiên phải đợi người có mặt đông đủ mới đi ra, nhưng lúc này Bệ hạ đã ở phòng nghỉ phía trong đợi sẵn rồi.
“Tôi nói này.” Thời Sênh gõ gõ cái bàn, cả hội trường lập tức an tĩnh lại, “Các người tới đây nói chuyện phiếm hay để họp thế?”
Lúc này đã qua thời gian khai mạc, Thời Sênh tức giận cũng là bình thường.
Thượng Quan Phổ vội vàng đứng ra giải thích: “Thời gia chủ, Mộ gia chủ còn chưa tới…”
“Không tới thì thôi, họp!” Thời Sênh ngắt lời hắn, “Hắn nghĩ mình là ông trời, toàn thế giới này phải chờ hắn mới được à?”
Thượng Quan Phổ xấu hổ, Mộ gia này từ sau khi Mộ Lam Thiên không quản gia nữa, con trai ông ta tiếp nhận Mộ gia, ỷ vào việc bọn họ có hai đài siêu năng cơ giáp nên những năm gần đây càng lúc càng càn rỡ. Năm nào tổ chức hội nghị hắn cũng qua thời gian khai mạc mới tới làm cho Hoàng thất cũng rất khó xử.
Siêu năng cơ giáp, thứ này gom mấy tinh hệ lại cũng không vượt quá mười đài, mà có thể sử dụng được hay không cũng chưa biết. Bởi siêu năng cơ giáp tuyển chủ nhân, không phải ai cũng có thể khống chế nó.
Nhưng Mộ gia không biết có vận may gì mà đã có một đài rồi, sau đó lại có thêm một đài, hơn nữa cả hai đều chọn được người khống chế.
Mộ gia này còn không vểnh râu lên trời sao?
Nghe nói Thời gia cũng có siêu năng cơ giáp, hơn nữa không chỉ có một đài, nhưng bọn họ chưa từng thấy người của Thời gia dùng thứ này nên cũng không rõ tin đồn là thật hay giả.
Nhưng thật ra, Thời Sênh từng tay không phá hỏng một đài siêu năng cơ giáp của tinh hệ Xích Nguyệt.
Tuy rằng không biết cô làm thế nào mà có thể tay không phá hỏng thứ kia, nhưng tin tức này được truyền ra từ chính bên phía tinh hệ Xích Nguyệt.
Thượng Quan Phổ liếc nhìn Thời Sênh một cái, ý bảo mọi người mau trở lại vị trí ngồi, buổi họp sẽ bắt đầu ngay…
Đám lão già của Đế Đô Tinh đều bày ra vẻ mặt khó coi, không biết là vì Thời Sênh hay vì Mộ gia nữa.
Chờ mọi người ngồi xuống rồi, Bệ hạ mới từ trong phòng nghỉ đi ra.
Bệ hạ đã già lắm nhưng khí thế trên thân vẫn còn. Mọi người đều đứng dậy xoay người thăm hỏi.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Bệ hạ, cũng không có ý đứng dậy mồm năm miệng mười hỏi thăm.
“Bắt đầu đi.” Bệ hạ phiền chán vẫy vẫy tay, ngay cả đọc diễn văn cũng bỏ qua, ai bảo vị này đang ngồi ở đây chứ?
Thượng Quan Phổ lập tức đi tới bàn tròn ở giữa, hắn hắng giọng, “Năm nay tổ chức hội nghị, chúng ta sẽ chủ yếu thảo luận ba vấn đề sau. Thứ nhất là về phương án kiểm soát hải tặc ở biên cảnh Tinh Tế. Thứ hai là sửa chữa pháp chế của Tinh Tế, thứ ba là về vấn đề hành chính ở các tinh cầu…”
“Cạch…”
Cửa phòng họp đóng chặt bị người đẩy ra, một người đàn ông từ ngoài tiến vào, bộ dạng khệnh khạng, ánh mắt có hơi tự phụ.
Người đàn ông hơi kinh ngạc, “Bắt đầu rồi ư?”
Tầm mắt mọi người đều dừng trên người hắn. Gã đàn ông cũng coi như không có việc gì xảy ra, “Thật xin lỗi, trên đường có chút việc nên tới chậm.”
Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng thái độ lại không có nửa phần ý tứ muốn xin lỗi gì.
“Mộ gia chủ, vào chỗ ngồi đi.” Mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán Thượng Quan Phổ. Mộ Ý cũng không nhìn xem hôm nay ai có mặt ở đây, còn dám kiêu ngạo như thế, ông có thể kiêu ngạo hơn người ta được không?
Nếu đây không phải là hội nghị Thập Nhị Phong, hắn thật sự rất muốn để Mộ Ý tiếp tục huênh hoang, sau đó vị bên kia sẽ thu thập lão.
“Sao lại bắt đầu sớm thế?” Mộ Ý vừa tiêu sái đi về chỗ ngồi của mình vừa hỏi Thượng Quan Phổ.
Thượng Quan Phổ kiên trì đáp: “Mộ gia chủ, thời gian khai mạc đã qua rồi.”
Nếu Thời Sênh không ngồi ở đây thì hắn còn cho Mộ Ý một cái mặt mũi, lấy một lý do lấp liếm cho xong, nhưng vị kia đang ngồi đó, sao hắn dám nói lung tung gì chứ.
“Qua rồi sao?” Mộ Ý giả vờ giả vịt nhìn đồng hồ trên tay mình, “Aizz, tôi không để ý giờ giấc, để mọi người đợi lâu rồi.”
Bệ hạ đại nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy gì, ngồi đó làm một vật biểu tượng tôn quý.
Mọi người: “…” Ông còn biết là đã để mọi người đợi lâu ư?
Năm nào hội nghị cũng được chứng kiến Mộ gia vênh váo, bọn họ chỉ hận không thể đuổi người của Mộ gia ra ngoài. Năm nay có lẽ nguyện vọng này sẽ được thực hiện, ai nấy đều nhìn Thời Sênh với vẻ mong chờ.
Thời Sênh chống chằm, đầu hơi nghiêng, nhìn Mộ Ý đi tới bên cạnh mình.
Vị trí này sắp xếp cũng rất có tâm, tuy là vòng tròn nhưng Bệ hạ vẫn là ngồi bên trên, bên trái ông ta là người của sáu đại gia tộc, bên phải là người của cơ quan hành chính các tinh cầu, đối diện với Bệ hạ là người của hoàng thất.
Thời Sênh ngồi ngay vị trí đầu tiên bên trái. Trước kia chỗ này luôn dành cho Mộ Ý ngồi.
Nhưng năm nay cô tới đây, vị trí này tất nhiên được sắp xếp cho cô rồi.
Mộ Ý hơi híp mắt, cũng không có ý làm khó dễ, gật đầu với Thời Sênh: “Thời gia chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thời Sênh nhếch miệng, “Mộ gia chủ, không biết có nhớ rõ Mộ Bạch không?”
Sắc mặt Mộ Ý lập tức thay đổi.
Nụ cười trên miệng Thời Sênh càng sâu, âm thanh sâu kín. “Hắn đã về rồi.”
“Thời gia chủ, tin tức này…”
Thời Sênh đã quay đầu lại, không để ý tới hắn ta nữa. Mộ Ý liếc mắt nhìn xung quanh, hiển nhiên cũng nhận ra đây không phải nơi có thể nói chuyện, vì thế hắn lập tức ngậm miệng, ngồi xuống mà tâm tình không yên.
Mọi người: “…” Xong rồi sao? Bọn họ còn tưởng cô sẽ đánh Mộ Ý văng ra ngoài cơ chứ!
Kết quả nói một câu là xong rồi…
Không hổ là Thời Sênh.
Trâu bò.
Thượng Quan Phổ lại tiếp tục cầm lại thế chủ động, tiếp tục nói, “Thứ ba là về quy hoạch và nhân sự trong tương lai của các hành chính tinh. Được rồi, chúng ta bắt đầu thảo luận từ vấn đề đầu tiên. Những năm gần đây, vấn đề hải tặc luôn là vấn đề nhức nhối và rất quan trọng, mọi người có đề xuất gì không?”
Thượng Quan Phổ nói xong liền lập tức quay về bên cạnh Bệ hạ.
“Những năm gần đây hải tặc luôn quấy nhiễu chúng ta, nguyên nhân chủ yếu là vì phòng vệ biên cảnh của chúng ta quá yếu.” Người thứ nhất mở miệng là quan chấp hành của một chính tinh, “Quân sự của tinh hệ chúng ta vốn đã rất yếu, lại không thể gia nhập Liên minh, hải tặc nhằm vào điểm này nên càng ngày mới càng lấn tới chúng ta.”
“Phòng vệ yếu thì ai mà chẳng biết, đây là vấn đề mà hành chính tinh các ngài cần phải giải quyết.”
“Sao lại là vấn đề mà hành chính tinh chúng tôi phải giải quyết? Thuộc hạ của mấy đại gia tộc các vị cũng chiếm nhiều tinh cầu như thế, dù sao cũng phải góp sức chứ? Sự an toàn của tinh hệ U Minh này không chỉ trông cậy vào chúng tôi.”
“Không dám, chúng tôi sợ bị đánh lén.” Gã đàn ông thô lỗ Tấn Tây lại bắt đầu nói thô mà thật.
Đừng nghe cái tên hay như thế mà lầm, hắn chính là một gã thô lỗ.
Vẻ ngoài cũng rất thô kệch, hoàn toàn chẳng có tí thích hợp nào với cái tên của hắn cả.
Tấn Tây tính tình thẳng thắn, rất hay bạo miệng. Trước kia hắn luôn nghĩ gì nói nấy, nhưng hôm nay ở đây, Tấn Tây cũng biết mình đã hơi thất thố rồi.
Hắn liếc nhìn Thời Sênh ngồi ở bên kia một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì mới bình tĩnh nhìn xuống mặt bàn, giống như có thể nhìn thấy hoa nở trên mặt bàn vậy.
Mọi người thấy Thời Sênh không phản ứng mới dời đề tài sang chuyện khác.
Lần này cô không có phản ứng không có nghĩa là lần sau cô không có phản ứng.
Cơ Dạ ngồi bên cạnh Diêm gia chủ, vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá Thời Sênh vài lần. Cô như cảm nhận được tầm mắt của hắn nên ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn tê tái cả người.
Một lát sau, cô thu tầm mắt lại, thay đổi tư thế ngồi, trực tiếp ngăn trở tầm mắt của hắn.
Cơ Dạ vuốt vuốt lòng bàn tay, lúc này mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Thời gian trôi qua từng giây một, vẫn còn có người chưa tới. Bệ hạ tất nhiên phải đợi người có mặt đông đủ mới đi ra, nhưng lúc này Bệ hạ đã ở phòng nghỉ phía trong đợi sẵn rồi.
“Tôi nói này.” Thời Sênh gõ gõ cái bàn, cả hội trường lập tức an tĩnh lại, “Các người tới đây nói chuyện phiếm hay để họp thế?”
Lúc này đã qua thời gian khai mạc, Thời Sênh tức giận cũng là bình thường.
Thượng Quan Phổ vội vàng đứng ra giải thích: “Thời gia chủ, Mộ gia chủ còn chưa tới…”
“Không tới thì thôi, họp!” Thời Sênh ngắt lời hắn, “Hắn nghĩ mình là ông trời, toàn thế giới này phải chờ hắn mới được à?”
Thượng Quan Phổ xấu hổ, Mộ gia này từ sau khi Mộ Lam Thiên không quản gia nữa, con trai ông ta tiếp nhận Mộ gia, ỷ vào việc bọn họ có hai đài siêu năng cơ giáp nên những năm gần đây càng lúc càng càn rỡ. Năm nào tổ chức hội nghị hắn cũng qua thời gian khai mạc mới tới làm cho Hoàng thất cũng rất khó xử.
Siêu năng cơ giáp, thứ này gom mấy tinh hệ lại cũng không vượt quá mười đài, mà có thể sử dụng được hay không cũng chưa biết. Bởi siêu năng cơ giáp tuyển chủ nhân, không phải ai cũng có thể khống chế nó.
Nhưng Mộ gia không biết có vận may gì mà đã có một đài rồi, sau đó lại có thêm một đài, hơn nữa cả hai đều chọn được người khống chế.
Mộ gia này còn không vểnh râu lên trời sao?
Nghe nói Thời gia cũng có siêu năng cơ giáp, hơn nữa không chỉ có một đài, nhưng bọn họ chưa từng thấy người của Thời gia dùng thứ này nên cũng không rõ tin đồn là thật hay giả.
Nhưng thật ra, Thời Sênh từng tay không phá hỏng một đài siêu năng cơ giáp của tinh hệ Xích Nguyệt.
Tuy rằng không biết cô làm thế nào mà có thể tay không phá hỏng thứ kia, nhưng tin tức này được truyền ra từ chính bên phía tinh hệ Xích Nguyệt.
Thượng Quan Phổ liếc nhìn Thời Sênh một cái, ý bảo mọi người mau trở lại vị trí ngồi, buổi họp sẽ bắt đầu ngay…
Đám lão già của Đế Đô Tinh đều bày ra vẻ mặt khó coi, không biết là vì Thời Sênh hay vì Mộ gia nữa.
Chờ mọi người ngồi xuống rồi, Bệ hạ mới từ trong phòng nghỉ đi ra.
Bệ hạ đã già lắm nhưng khí thế trên thân vẫn còn. Mọi người đều đứng dậy xoay người thăm hỏi.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Bệ hạ, cũng không có ý đứng dậy mồm năm miệng mười hỏi thăm.
“Bắt đầu đi.” Bệ hạ phiền chán vẫy vẫy tay, ngay cả đọc diễn văn cũng bỏ qua, ai bảo vị này đang ngồi ở đây chứ?
Thượng Quan Phổ lập tức đi tới bàn tròn ở giữa, hắn hắng giọng, “Năm nay tổ chức hội nghị, chúng ta sẽ chủ yếu thảo luận ba vấn đề sau. Thứ nhất là về phương án kiểm soát hải tặc ở biên cảnh Tinh Tế. Thứ hai là sửa chữa pháp chế của Tinh Tế, thứ ba là về vấn đề hành chính ở các tinh cầu…”
“Cạch…”
Cửa phòng họp đóng chặt bị người đẩy ra, một người đàn ông từ ngoài tiến vào, bộ dạng khệnh khạng, ánh mắt có hơi tự phụ.
Người đàn ông hơi kinh ngạc, “Bắt đầu rồi ư?”
Tầm mắt mọi người đều dừng trên người hắn. Gã đàn ông cũng coi như không có việc gì xảy ra, “Thật xin lỗi, trên đường có chút việc nên tới chậm.”
Ngoài miệng nói xin lỗi nhưng thái độ lại không có nửa phần ý tứ muốn xin lỗi gì.
“Mộ gia chủ, vào chỗ ngồi đi.” Mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán Thượng Quan Phổ. Mộ Ý cũng không nhìn xem hôm nay ai có mặt ở đây, còn dám kiêu ngạo như thế, ông có thể kiêu ngạo hơn người ta được không?
Nếu đây không phải là hội nghị Thập Nhị Phong, hắn thật sự rất muốn để Mộ Ý tiếp tục huênh hoang, sau đó vị bên kia sẽ thu thập lão.
“Sao lại bắt đầu sớm thế?” Mộ Ý vừa tiêu sái đi về chỗ ngồi của mình vừa hỏi Thượng Quan Phổ.
Thượng Quan Phổ kiên trì đáp: “Mộ gia chủ, thời gian khai mạc đã qua rồi.”
Nếu Thời Sênh không ngồi ở đây thì hắn còn cho Mộ Ý một cái mặt mũi, lấy một lý do lấp liếm cho xong, nhưng vị kia đang ngồi đó, sao hắn dám nói lung tung gì chứ.
“Qua rồi sao?” Mộ Ý giả vờ giả vịt nhìn đồng hồ trên tay mình, “Aizz, tôi không để ý giờ giấc, để mọi người đợi lâu rồi.”
Bệ hạ đại nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy gì, ngồi đó làm một vật biểu tượng tôn quý.
Mọi người: “…” Ông còn biết là đã để mọi người đợi lâu ư?
Năm nào hội nghị cũng được chứng kiến Mộ gia vênh váo, bọn họ chỉ hận không thể đuổi người của Mộ gia ra ngoài. Năm nay có lẽ nguyện vọng này sẽ được thực hiện, ai nấy đều nhìn Thời Sênh với vẻ mong chờ.
Thời Sênh chống chằm, đầu hơi nghiêng, nhìn Mộ Ý đi tới bên cạnh mình.
Vị trí này sắp xếp cũng rất có tâm, tuy là vòng tròn nhưng Bệ hạ vẫn là ngồi bên trên, bên trái ông ta là người của sáu đại gia tộc, bên phải là người của cơ quan hành chính các tinh cầu, đối diện với Bệ hạ là người của hoàng thất.
Thời Sênh ngồi ngay vị trí đầu tiên bên trái. Trước kia chỗ này luôn dành cho Mộ Ý ngồi.
Nhưng năm nay cô tới đây, vị trí này tất nhiên được sắp xếp cho cô rồi.
Mộ Ý hơi híp mắt, cũng không có ý làm khó dễ, gật đầu với Thời Sênh: “Thời gia chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thời Sênh nhếch miệng, “Mộ gia chủ, không biết có nhớ rõ Mộ Bạch không?”
Sắc mặt Mộ Ý lập tức thay đổi.
Nụ cười trên miệng Thời Sênh càng sâu, âm thanh sâu kín. “Hắn đã về rồi.”
“Thời gia chủ, tin tức này…”
Thời Sênh đã quay đầu lại, không để ý tới hắn ta nữa. Mộ Ý liếc mắt nhìn xung quanh, hiển nhiên cũng nhận ra đây không phải nơi có thể nói chuyện, vì thế hắn lập tức ngậm miệng, ngồi xuống mà tâm tình không yên.
Mọi người: “…” Xong rồi sao? Bọn họ còn tưởng cô sẽ đánh Mộ Ý văng ra ngoài cơ chứ!
Kết quả nói một câu là xong rồi…
Không hổ là Thời Sênh.
Trâu bò.
Thượng Quan Phổ lại tiếp tục cầm lại thế chủ động, tiếp tục nói, “Thứ ba là về quy hoạch và nhân sự trong tương lai của các hành chính tinh. Được rồi, chúng ta bắt đầu thảo luận từ vấn đề đầu tiên. Những năm gần đây, vấn đề hải tặc luôn là vấn đề nhức nhối và rất quan trọng, mọi người có đề xuất gì không?”
Thượng Quan Phổ nói xong liền lập tức quay về bên cạnh Bệ hạ.
“Những năm gần đây hải tặc luôn quấy nhiễu chúng ta, nguyên nhân chủ yếu là vì phòng vệ biên cảnh của chúng ta quá yếu.” Người thứ nhất mở miệng là quan chấp hành của một chính tinh, “Quân sự của tinh hệ chúng ta vốn đã rất yếu, lại không thể gia nhập Liên minh, hải tặc nhằm vào điểm này nên càng ngày mới càng lấn tới chúng ta.”
“Phòng vệ yếu thì ai mà chẳng biết, đây là vấn đề mà hành chính tinh các ngài cần phải giải quyết.”
“Sao lại là vấn đề mà hành chính tinh chúng tôi phải giải quyết? Thuộc hạ của mấy đại gia tộc các vị cũng chiếm nhiều tinh cầu như thế, dù sao cũng phải góp sức chứ? Sự an toàn của tinh hệ U Minh này không chỉ trông cậy vào chúng tôi.”
“Không dám, chúng tôi sợ bị đánh lén.” Gã đàn ông thô lỗ Tấn Tây lại bắt đầu nói thô mà thật.
/2038
|