Đúng như Thời Sênh nghĩ, cuối cùng nữ chính Diệp Dao tìm được một cơ quan, dưới đáy nước dâng lên một cây cầu đá, vừa vặn có thể cho một người đi qua.
Nguy hiểm duy nhất đó là cây cầu đá này khá trơn, có người đi không cẩn thận bị ngã xuống, kết quả liền chịu kết cục y như người đầu tiên, bị bu thành bánh chưng đen.
Lúc trước nhìn ở dưới đáy nước chỉ thấy có vài hòn đá cuội, có quỷ mới biết mấy thứ này ở đâu chạy ra, thật đáng sợ.
Đội ngũ lại cắt giảm nhân số.
Những người đó vừa đi qua liền vọt tới trước mặt Thời Sênh chất vấn, “Vì sao cô không đưa chúng tôi qua?”
Rõ ràng là cô có khả năng nhưng lại thờ ơ, lạnh nhạt, lương tâm bị chó ăn mất rồi à?
Thời Sênh cắn hạt dưa, “Bởi vì tôi là kẻ máu lạnh mà.” Ông đây không quen các người, vì sao phải đưa các người qua, bại não!
Máu lạnh là từ lúc trước đại biểu đoàn khảo cổ nói, lúc này lại bị Thời Sênh dùng để bịt miệng, hoàn toàn không có lời gì để nói nữa.
“Cô quả thực quá máu lạnh, người như cô không xứng đáng để sống.” Người nọ chắc bị tức đến điên rồi, vì thế đột nhiên giơ tay lên định đánh xuống mặt Thời Sênh.
Thời Sênh nhanh chóng đứng dậy, nghiêng người lách sang một bên, đưa tay đẩy người kia một cái, người đó lập tức rơi vào nước.
“Ào!” một tiếng, mọi người sợ tới mức vội vàng chạy tới nhìn vào trong nước. Theo lý thuyết, nước chỗ này rất nông, sao có thể phát ra âm thanh như thế chứ?
Nhưng người kia sau khi ngã xuống liền lập tức chìm nghỉm, không thấy đâu nữa.
Nơi hắn ngã xuống cao hơn chỗ bọn họ đi qua một bậc, đá vẫn xếp như ruộng bậc thang nhưng lại không giống với đoạn suối bên dưới.
“Cô làm cái gì thế hả?” Đại biểu đoàn khảo cổ vọt tới cách Thời Sênh không xa, thò đầu ra nhìn, thấy nước đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, không thấy gì hết.
“Tự vệ.” Thời Sênh nhún vai, “Hắn muốn đẩy ông đây xuống, còn không cho tôi ra tay à?”
“Cô…”
Đại biểu đoàn khảo cổ bị người giữ chặt, cô gái này có điểm tà môn, ở trong tình huống hiện tại, tốt nhất đừng nên đắc tội cô ta thì hơn.
“Cô sẽ gặp báo ứng.” Đại biểu đoàn khảo cổ chỉ có thể phun ra một câu.
Thời Sênh bĩu môi, ông đây tự vệ mà cũng gặp phải báo ứng, quá không có thiên lý.
Được rồi… Thiên lý là nữ chính, làm vật hy sinh thì làm gì có quyền lựa chọn cách sống chứ nói gì tới thiên lý.
“A…”
Tiếng hét thảm thiết này vọng tới từ đại biểu đoàn khảo cổ, Thời Sênh nhìn về phía đó, chỉ thấy Tô Niệm Chi cũng đứng ở đó, chân hắn giẫm lên chân đại biểu đoàn khảo cổ, sau đó hắn dìu A Ngộ đi về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Biến thái này muốn làm gì nha?
Không được, cách xa biến thái một chút, quý trọng sinh mệnh.
Vẫn nên tìm cơ hội giết chết có lẽ tốt hơn…
Đội ngũ tập hợp một lần nữa, tuyển ra một người dẫn đầu, tất nhiên vị trí này thuộc về Bùi Diệp không hề nghi ngờ.
Thời Sênh tất nhiên sẽ không nằm trong kế hoạch của những người này.
Đi vòng qua cái hồ sâu vừa rồi, đi tới bên chỗ Thời Sênh đang đứng, sau đó lại tiếp tục đi lên trên, nhưng không bao lâu sau đã lại phải vòng về, bên trên không có đường.
Diệp Dao cầm đèn pin chiếu về phía đối diện, “Ở bên kia.”
“Trời ạ, chẳng lẽ lại phải đi qua nữa?” Có người ôm đầu kêu rên, vừa qua một lần đã tổn thất nhiều người như thế, lần này sẽ còn mất bao nhiêu người nữa chứ?
“Con đường này không có điểm cuối, chúng ta cứ đi như thế này tới bao giờ chứ?”
“Nếu không đi xuống dưới thử xem?”
Người nói ra đề nghị này đi xuống một đoạn, sau đó lại thất vọng quay về, “Cũng thế, cũng phải đi sang bên kia mới có đường.”
Đây là một cách bố trí hình dzích dzắc, qua một cái hồ mới có thể đi lên phía trước, sau đó lại phải vượt qua hồ.
Hơn nữa, mỗi cái hồ đều có một nguy hiểm khác nhau đang rình rập.
Ví dụ như cái hồ ban đầu rất nông, nhưng cái hồ thứ hai lại sâu không thấy đáy.
Có người cũng muốn bỏ qua cái ao bên trên để đi lên ao trên nữa, nhưng ở vị trí đối ứng với nơi họ đang đứng lại không có điểm gì để đặt chân cả.
“Hẳn là phải có cơ quan, mọi người tìm xem.” Diệp Dao vừa rồi tìm ra được cơ quan nên lên tiếng cổ vũ mọi người.
Vì thế một đám người bắt đầu loanh quanh tìm cơ quan, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được gì.
Thời Sênh hai tay khoanh trước ngực đứng ở trên cao, nửa cười nửa không hỏi bọn họ: “Muốn biết không? Tôi có thể nói cho các người.”
“Cô biết sao?” Đại biểu đoàn khảo cổ nghi ngờ, “Cô muốn làm gì?”
“A, muốn xem các người cuối cùng còn mấy người sống sót.” Thời Sênh cười cực kỳ vô hại, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra, nụ cười của cô căn bản không lọt vào đáy mắt, ở nơi đó là một vùng nước tĩnh lặng.
Diệp Dao cao giọng, “Cô ta không có ý gì tốt cả, mọi người đừng nghe cô ta. Chúng ta nhất định sẽ tìm được cơ quan.”
“Tôi cũng không nói là tôi có lòng tốt.” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cho dù cô có nói cho bọn họ biết làm thế nào để đi qua thì chưa chắc họ cũng qua nổi.
Nói cứ như thể tìm được cơ quan là bọn họ sẽ qua hết được không bằng ấy.
Một lời này của Thời Sênh không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Một nhân vật phản diện thẳng thắn như thế thật là… không biết phải nói gì.
Thời Sênh quay đầu nhìn về phía A Ngộ và Tô Niệm Chi, cần đèn pin chiếu xuống hồ nước, “Trong nước có chỗ đặt chân, có thể giẫm lên mà qua, các anh ai đi trước?”
Hồ nước này không phải quá trong, ánh sáng không chiếu xuống sâu được, cần nhìn kỹ mới thấy có vài chỗ đặt chân, những điểm dừng chân này tạo thành một đường đi gấp khúc trong hồ.
Điểm dừng chân chỉ có thể vừa cho một người đứng, khoảng cách hơi lớn, người không giữ thăng bằng tốt rất dễ bị ngã xuống.
Tô Niệm Chi ngẩn ra một chút nhưng nhanh chóng liền phản ứng lại, cô ấy không có nghĩa vụ phải giúp họ.
Hắn nhìn hồ nước lại nhìn A Ngộ: “A Ngộ?”
Hắn đi qua không thành vấn đề, nhưng A Ngộ không hoạt động dễ dàng lắm.
A Ngộ khẽ gật đầu: “Tôi có thể đi.”
“Tôi đi xuống trước xem.” Tô Niệm Chi cột chắc đồ đạc trên người.
“Thiếu gia, tôi đi trước.” A Ngộ giữ chặt Tô Niệm Chi, hắn luôn là người lên trước mỗi khi có chuyện nguy hiểm.
“Câm miệng!” Tô Niệm Chi quát lớn lên với A Ngộ không chút nể tình nào.
A Ngộ nâng tay lên theo thói quen, nửa ngày lại bỏ xuống, nếu đánh ngất rồi thì phải qua thế nào chứ?
Tô Niệm Chi lội xuống nước, bên cạnh có một chỗ đặt chân, cách đó không xa cũng có một chỗ đặt chân song song, nước ngập qua ngực hắn, hồ nước này còn sâu hơn tưởng tượng khá nhiều.
Tô Niệm Chi hít sâu một hơi, cẩn thận bước đi.
Tiếng nước đã hấp dẫn tầm mắt của những người khác, lúc này mọi người đều chú ý tới hắn.
Điểm dừng chân cũng không bằng phẳng mà hơi tròn, cái này càng làm người ta khó khống chế thăng bằng, Tô Niệm Chi thong thả di động, mấy lần suýt chút nữa không giữ được cân bằng.
Cũng may mắn hắn đi qua an toàn, sau khi ném đồ trên người xuống, hắn vội vàng cởi quần áo, đập bẹp lên mấy chỗ trên người.
Mọi người không nhìn rõ nên chỉ có thể nhìn thấy hắn tự mân mê cơ thể mình.
Chờ mặc lại quần áo rồi, hắn mới nói vọng sang phía bên này, “Trong nước có đỉa, thít chặt ống tay áo và ống quần vào.”
Đỉa…
Sinh vật hút máu.
Không biết thì thôi, cứ thế đi qua là được, dù sao đỉa cũng không lập tức tiến vào trong cơ thể.
Nhưng giờ biết rồi…
Bị chướng ngại tâm lý quấy nhiễu, người ta sẽ càng khó đi qua hơn.
Nguy hiểm duy nhất đó là cây cầu đá này khá trơn, có người đi không cẩn thận bị ngã xuống, kết quả liền chịu kết cục y như người đầu tiên, bị bu thành bánh chưng đen.
Lúc trước nhìn ở dưới đáy nước chỉ thấy có vài hòn đá cuội, có quỷ mới biết mấy thứ này ở đâu chạy ra, thật đáng sợ.
Đội ngũ lại cắt giảm nhân số.
Những người đó vừa đi qua liền vọt tới trước mặt Thời Sênh chất vấn, “Vì sao cô không đưa chúng tôi qua?”
Rõ ràng là cô có khả năng nhưng lại thờ ơ, lạnh nhạt, lương tâm bị chó ăn mất rồi à?
Thời Sênh cắn hạt dưa, “Bởi vì tôi là kẻ máu lạnh mà.” Ông đây không quen các người, vì sao phải đưa các người qua, bại não!
Máu lạnh là từ lúc trước đại biểu đoàn khảo cổ nói, lúc này lại bị Thời Sênh dùng để bịt miệng, hoàn toàn không có lời gì để nói nữa.
“Cô quả thực quá máu lạnh, người như cô không xứng đáng để sống.” Người nọ chắc bị tức đến điên rồi, vì thế đột nhiên giơ tay lên định đánh xuống mặt Thời Sênh.
Thời Sênh nhanh chóng đứng dậy, nghiêng người lách sang một bên, đưa tay đẩy người kia một cái, người đó lập tức rơi vào nước.
“Ào!” một tiếng, mọi người sợ tới mức vội vàng chạy tới nhìn vào trong nước. Theo lý thuyết, nước chỗ này rất nông, sao có thể phát ra âm thanh như thế chứ?
Nhưng người kia sau khi ngã xuống liền lập tức chìm nghỉm, không thấy đâu nữa.
Nơi hắn ngã xuống cao hơn chỗ bọn họ đi qua một bậc, đá vẫn xếp như ruộng bậc thang nhưng lại không giống với đoạn suối bên dưới.
“Cô làm cái gì thế hả?” Đại biểu đoàn khảo cổ vọt tới cách Thời Sênh không xa, thò đầu ra nhìn, thấy nước đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, không thấy gì hết.
“Tự vệ.” Thời Sênh nhún vai, “Hắn muốn đẩy ông đây xuống, còn không cho tôi ra tay à?”
“Cô…”
Đại biểu đoàn khảo cổ bị người giữ chặt, cô gái này có điểm tà môn, ở trong tình huống hiện tại, tốt nhất đừng nên đắc tội cô ta thì hơn.
“Cô sẽ gặp báo ứng.” Đại biểu đoàn khảo cổ chỉ có thể phun ra một câu.
Thời Sênh bĩu môi, ông đây tự vệ mà cũng gặp phải báo ứng, quá không có thiên lý.
Được rồi… Thiên lý là nữ chính, làm vật hy sinh thì làm gì có quyền lựa chọn cách sống chứ nói gì tới thiên lý.
“A…”
Tiếng hét thảm thiết này vọng tới từ đại biểu đoàn khảo cổ, Thời Sênh nhìn về phía đó, chỉ thấy Tô Niệm Chi cũng đứng ở đó, chân hắn giẫm lên chân đại biểu đoàn khảo cổ, sau đó hắn dìu A Ngộ đi về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Biến thái này muốn làm gì nha?
Không được, cách xa biến thái một chút, quý trọng sinh mệnh.
Vẫn nên tìm cơ hội giết chết có lẽ tốt hơn…
Đội ngũ tập hợp một lần nữa, tuyển ra một người dẫn đầu, tất nhiên vị trí này thuộc về Bùi Diệp không hề nghi ngờ.
Thời Sênh tất nhiên sẽ không nằm trong kế hoạch của những người này.
Đi vòng qua cái hồ sâu vừa rồi, đi tới bên chỗ Thời Sênh đang đứng, sau đó lại tiếp tục đi lên trên, nhưng không bao lâu sau đã lại phải vòng về, bên trên không có đường.
Diệp Dao cầm đèn pin chiếu về phía đối diện, “Ở bên kia.”
“Trời ạ, chẳng lẽ lại phải đi qua nữa?” Có người ôm đầu kêu rên, vừa qua một lần đã tổn thất nhiều người như thế, lần này sẽ còn mất bao nhiêu người nữa chứ?
“Con đường này không có điểm cuối, chúng ta cứ đi như thế này tới bao giờ chứ?”
“Nếu không đi xuống dưới thử xem?”
Người nói ra đề nghị này đi xuống một đoạn, sau đó lại thất vọng quay về, “Cũng thế, cũng phải đi sang bên kia mới có đường.”
Đây là một cách bố trí hình dzích dzắc, qua một cái hồ mới có thể đi lên phía trước, sau đó lại phải vượt qua hồ.
Hơn nữa, mỗi cái hồ đều có một nguy hiểm khác nhau đang rình rập.
Ví dụ như cái hồ ban đầu rất nông, nhưng cái hồ thứ hai lại sâu không thấy đáy.
Có người cũng muốn bỏ qua cái ao bên trên để đi lên ao trên nữa, nhưng ở vị trí đối ứng với nơi họ đang đứng lại không có điểm gì để đặt chân cả.
“Hẳn là phải có cơ quan, mọi người tìm xem.” Diệp Dao vừa rồi tìm ra được cơ quan nên lên tiếng cổ vũ mọi người.
Vì thế một đám người bắt đầu loanh quanh tìm cơ quan, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được gì.
Thời Sênh hai tay khoanh trước ngực đứng ở trên cao, nửa cười nửa không hỏi bọn họ: “Muốn biết không? Tôi có thể nói cho các người.”
“Cô biết sao?” Đại biểu đoàn khảo cổ nghi ngờ, “Cô muốn làm gì?”
“A, muốn xem các người cuối cùng còn mấy người sống sót.” Thời Sênh cười cực kỳ vô hại, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra, nụ cười của cô căn bản không lọt vào đáy mắt, ở nơi đó là một vùng nước tĩnh lặng.
Diệp Dao cao giọng, “Cô ta không có ý gì tốt cả, mọi người đừng nghe cô ta. Chúng ta nhất định sẽ tìm được cơ quan.”
“Tôi cũng không nói là tôi có lòng tốt.” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cho dù cô có nói cho bọn họ biết làm thế nào để đi qua thì chưa chắc họ cũng qua nổi.
Nói cứ như thể tìm được cơ quan là bọn họ sẽ qua hết được không bằng ấy.
Một lời này của Thời Sênh không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Một nhân vật phản diện thẳng thắn như thế thật là… không biết phải nói gì.
Thời Sênh quay đầu nhìn về phía A Ngộ và Tô Niệm Chi, cần đèn pin chiếu xuống hồ nước, “Trong nước có chỗ đặt chân, có thể giẫm lên mà qua, các anh ai đi trước?”
Hồ nước này không phải quá trong, ánh sáng không chiếu xuống sâu được, cần nhìn kỹ mới thấy có vài chỗ đặt chân, những điểm dừng chân này tạo thành một đường đi gấp khúc trong hồ.
Điểm dừng chân chỉ có thể vừa cho một người đứng, khoảng cách hơi lớn, người không giữ thăng bằng tốt rất dễ bị ngã xuống.
Tô Niệm Chi ngẩn ra một chút nhưng nhanh chóng liền phản ứng lại, cô ấy không có nghĩa vụ phải giúp họ.
Hắn nhìn hồ nước lại nhìn A Ngộ: “A Ngộ?”
Hắn đi qua không thành vấn đề, nhưng A Ngộ không hoạt động dễ dàng lắm.
A Ngộ khẽ gật đầu: “Tôi có thể đi.”
“Tôi đi xuống trước xem.” Tô Niệm Chi cột chắc đồ đạc trên người.
“Thiếu gia, tôi đi trước.” A Ngộ giữ chặt Tô Niệm Chi, hắn luôn là người lên trước mỗi khi có chuyện nguy hiểm.
“Câm miệng!” Tô Niệm Chi quát lớn lên với A Ngộ không chút nể tình nào.
A Ngộ nâng tay lên theo thói quen, nửa ngày lại bỏ xuống, nếu đánh ngất rồi thì phải qua thế nào chứ?
Tô Niệm Chi lội xuống nước, bên cạnh có một chỗ đặt chân, cách đó không xa cũng có một chỗ đặt chân song song, nước ngập qua ngực hắn, hồ nước này còn sâu hơn tưởng tượng khá nhiều.
Tô Niệm Chi hít sâu một hơi, cẩn thận bước đi.
Tiếng nước đã hấp dẫn tầm mắt của những người khác, lúc này mọi người đều chú ý tới hắn.
Điểm dừng chân cũng không bằng phẳng mà hơi tròn, cái này càng làm người ta khó khống chế thăng bằng, Tô Niệm Chi thong thả di động, mấy lần suýt chút nữa không giữ được cân bằng.
Cũng may mắn hắn đi qua an toàn, sau khi ném đồ trên người xuống, hắn vội vàng cởi quần áo, đập bẹp lên mấy chỗ trên người.
Mọi người không nhìn rõ nên chỉ có thể nhìn thấy hắn tự mân mê cơ thể mình.
Chờ mặc lại quần áo rồi, hắn mới nói vọng sang phía bên này, “Trong nước có đỉa, thít chặt ống tay áo và ống quần vào.”
Đỉa…
Sinh vật hút máu.
Không biết thì thôi, cứ thế đi qua là được, dù sao đỉa cũng không lập tức tiến vào trong cơ thể.
Nhưng giờ biết rồi…
Bị chướng ngại tâm lý quấy nhiễu, người ta sẽ càng khó đi qua hơn.
/2038
|