- Hàn Mặc Phong cũng mua bằng tiền. Em không phải là kẻ kỳ thị chủng tộc. Càng như thế thì càng chứng tỏ được chất lượng nhà của chúng ta. Kẻ biết đưa kẻ thù làm bàn đạp để đi lên mới là người mạnh.
- Nhưng em hiểu rõ, anh ta mua nhà là vì mục đích khác. Mà đó chính là em.
- Tại sao anh quan tâm em quá mức như vậy. Nếu anh ta muốn tiếp cận em chính là người giải quyết, không muốn người ngoài xem vào.
Trần Bảo Nhi ngẩng mặt, nhìn thẳng vào Trần Đông Phong. Cô không phải con ngốc mà không hiểu rõ mục đích của Hàn Mặc Phong mua nhà do cô thiết kế lần này. Song đó là chuyện của riêng cô và hắn. Dù cô xem Trần Đông Phong thực sự như một người anh khác của mình nhưng Trần Đông Phong hiện tại đã quan tâm cô quá đáng.
- Anh chỉ không muốn em giao động.
- Em không quên.
Trần Bảo Nhi gằn giọng.
- Anh mong là em sẽ nhớ. Nhưng anh cũng sẽ nhắc nhở em, Hàn Mặc Phong không phải là kẻ làm việc mà không mang lời cho mình. Anh chỉ e em không đấu lại hắn.
- Đó là việc của em.
Trần Đông Phong rời đi khỏi phòng. Phía trong, Trần Bảo Nhi như muốn điên lên. Tại sao không ai tin cô đã dứt bỏ được mọi tình cảm với hắn mà lại luôn hoài nghi về cô. Cô thật sự rất ghét, ghét sự hoài nghi đó.
Nắng nóng tựa bao trùm lên mọi cảnh vật. Đâu đâu cũng bức người ta rơi mồ hôi như tắm. Phía công trường đang thi công với tốc độ cao, một thiếu nữ xinh đẹp lạc vào giữa đám công nhân bụi bặm. Vì trong giai đoạn khởi công, Trần Bảo Nhi khó có thể tránh khỏi những cơn mưa bụi ập đến khiến cô ho sặc sụa. Công trường ngổn ngang gạch, gỗ, thép,... như tàn chiến. Nếu hôm nay, Trần Bảo Nhi mang một đôi giày cao gót đảm bảo cô sẽ ngã không biết bao nhiêu lần. Mồ hôi bám trên làn da trắng mịn như ngọc cùng ánh sáng gay gắt như thiêu dốt chiếu vào tựa pha lê.
Trần Bảo Nhi đứng trước hồ lớn, dưới tán cây xanh như một thiên thần cô đơn. Cô chọn mảnh đất này để xây dựng trong vô vàn những mảnh đất khác một phần cũng chính là vì cái hồ tự nhiên này. Nó quá đẹp song khi nhìn vào nó, Trần Bảo Nhi cảm thấy nỗi đau của mình thêm một lần tái phát.
- Trần Bảo Nhi, em hình như rất rảnh rỗi.
- Cảm phiền anh đã quan tâm.
Trần Bảo Nhi vẫn đứng yên, không quay đầu. Cô giống như đã sớm biết người phía sau là ai.
- Thái độ của em hơi quá rồi đấy.
Hàn Mặc Phong cầm lấy tay cô, kéo mạnh ra phía sau.
Trần Bảo Nhi ba năm sau làm sao có thể lại để người khác dắt mũi như trước. Cô phản kháng, dù sự phản kháng của cô so với Hàn Mặc Phong là quá nhỏ. Điều đó cũng chứng tỏ cho việc cô không buông thả bản thân mình.
Chân mày hắn hơi cau lại. Sức phản kháng của cô quả là không hề nhỏ. Đến Hàn Mặc Phong hắn cũng ngạc nhiên vô cùng. Hai lực đối kháng tạo ra từ hai người, dù có sự chênh lệch không lớn nhưng cũng làm thế cân bằng một phen đại loạn.
Hàn Mặc Phong nhất thời im lặng, dường như đang tận hưởng một khoái cảm tuyệt vời. Trần Bảo Nhi nằm trọn trên người hắn, cả hai cùng đè lên lớp cỏ non mềm dưới tán lá rộng lớn. Trần Bảo Nhi rối như tơ vò vội vã đứng dậy song hắn ôm lấy lưng cô, kéo cô sát xuống tựa muốn hoà tan cô vào trong cơ thể mình.
- Anh...
- Được rồi.
Hàn Mặc Phong đứng dậy, chỉnh lại âu phục trên người, quay sang nhìn bóng lưng Trần Bảo Nhi rời đi không xa, miệng khẽ cười rồi tiến bước theo sau như một bóng hình trong đêm.
- Nhưng em hiểu rõ, anh ta mua nhà là vì mục đích khác. Mà đó chính là em.
- Tại sao anh quan tâm em quá mức như vậy. Nếu anh ta muốn tiếp cận em chính là người giải quyết, không muốn người ngoài xem vào.
Trần Bảo Nhi ngẩng mặt, nhìn thẳng vào Trần Đông Phong. Cô không phải con ngốc mà không hiểu rõ mục đích của Hàn Mặc Phong mua nhà do cô thiết kế lần này. Song đó là chuyện của riêng cô và hắn. Dù cô xem Trần Đông Phong thực sự như một người anh khác của mình nhưng Trần Đông Phong hiện tại đã quan tâm cô quá đáng.
- Anh chỉ không muốn em giao động.
- Em không quên.
Trần Bảo Nhi gằn giọng.
- Anh mong là em sẽ nhớ. Nhưng anh cũng sẽ nhắc nhở em, Hàn Mặc Phong không phải là kẻ làm việc mà không mang lời cho mình. Anh chỉ e em không đấu lại hắn.
- Đó là việc của em.
Trần Đông Phong rời đi khỏi phòng. Phía trong, Trần Bảo Nhi như muốn điên lên. Tại sao không ai tin cô đã dứt bỏ được mọi tình cảm với hắn mà lại luôn hoài nghi về cô. Cô thật sự rất ghét, ghét sự hoài nghi đó.
Nắng nóng tựa bao trùm lên mọi cảnh vật. Đâu đâu cũng bức người ta rơi mồ hôi như tắm. Phía công trường đang thi công với tốc độ cao, một thiếu nữ xinh đẹp lạc vào giữa đám công nhân bụi bặm. Vì trong giai đoạn khởi công, Trần Bảo Nhi khó có thể tránh khỏi những cơn mưa bụi ập đến khiến cô ho sặc sụa. Công trường ngổn ngang gạch, gỗ, thép,... như tàn chiến. Nếu hôm nay, Trần Bảo Nhi mang một đôi giày cao gót đảm bảo cô sẽ ngã không biết bao nhiêu lần. Mồ hôi bám trên làn da trắng mịn như ngọc cùng ánh sáng gay gắt như thiêu dốt chiếu vào tựa pha lê.
Trần Bảo Nhi đứng trước hồ lớn, dưới tán cây xanh như một thiên thần cô đơn. Cô chọn mảnh đất này để xây dựng trong vô vàn những mảnh đất khác một phần cũng chính là vì cái hồ tự nhiên này. Nó quá đẹp song khi nhìn vào nó, Trần Bảo Nhi cảm thấy nỗi đau của mình thêm một lần tái phát.
- Trần Bảo Nhi, em hình như rất rảnh rỗi.
- Cảm phiền anh đã quan tâm.
Trần Bảo Nhi vẫn đứng yên, không quay đầu. Cô giống như đã sớm biết người phía sau là ai.
- Thái độ của em hơi quá rồi đấy.
Hàn Mặc Phong cầm lấy tay cô, kéo mạnh ra phía sau.
Trần Bảo Nhi ba năm sau làm sao có thể lại để người khác dắt mũi như trước. Cô phản kháng, dù sự phản kháng của cô so với Hàn Mặc Phong là quá nhỏ. Điều đó cũng chứng tỏ cho việc cô không buông thả bản thân mình.
Chân mày hắn hơi cau lại. Sức phản kháng của cô quả là không hề nhỏ. Đến Hàn Mặc Phong hắn cũng ngạc nhiên vô cùng. Hai lực đối kháng tạo ra từ hai người, dù có sự chênh lệch không lớn nhưng cũng làm thế cân bằng một phen đại loạn.
Hàn Mặc Phong nhất thời im lặng, dường như đang tận hưởng một khoái cảm tuyệt vời. Trần Bảo Nhi nằm trọn trên người hắn, cả hai cùng đè lên lớp cỏ non mềm dưới tán lá rộng lớn. Trần Bảo Nhi rối như tơ vò vội vã đứng dậy song hắn ôm lấy lưng cô, kéo cô sát xuống tựa muốn hoà tan cô vào trong cơ thể mình.
- Anh...
- Được rồi.
Hàn Mặc Phong đứng dậy, chỉnh lại âu phục trên người, quay sang nhìn bóng lưng Trần Bảo Nhi rời đi không xa, miệng khẽ cười rồi tiến bước theo sau như một bóng hình trong đêm.
/134
|