Trần Bảo Nam nhíu mày nhìn ra hướng phát ra giọng nói, gương mặt có nhiều phần khó coi. Người phụ nữ trong lòng anh ta cũng hiểu rõ được sự làm phiền này, ngẩng đầu đẩy người ngồi dậy, có chút không hài lòng.
- Anh làm xong chưa.
Hàn Mặc Phong sửng sốt. Đêm qua, giọng nói này. Giọng nói đã lâu quá rồi hắn không nghe thấy, đêm qua hắn đã nghe được cô gọi tên hắn và giờ đây thì từ người đàn bà trong lòng Trần Bảo Nam thốt ra.
Người phụ nữ kia quay người hướng về phía cửa, mắt thoáng ngạc nhiên.
Hàn Mặc Phong tay nắm thành quyền, nhìn gương mặt đang ở đối diện hắn. Quả thật rất quen. Quen đến phát điên lên được. Chỉ hận không thể đến ngay lúc đó để ôm lấy cô. Trần Bảo Nhi cả người run lên. Ba năm qua cô đã từng nghĩ đến việc đối diện với mối tình đầu đầy yêu và hận này, hôm nay thật sự gặp, cô đúng là không biết mình phải làm như thế nào.
- Anh...
Hàn Mặc Phong rõ là chẳng thể khống chế nổi cơn máu điên trong người. Xông đến mà xách cổ áo Trần Bảo Nam lên đấm thẳng vào mặt, Trần Bảo Nam lập tức ngã nhào ra phía sau. Trần Bảo Nhi hoảng sợ hét lên.
- Hàn Mặc Phong, anh điên rồi.
Nhưng câu nói của cô hiện tại xen vào giống như là càng làm hắn thêm điên. Không khoan nhượng mà đánh thêm. Trần Bảo Nam không phải là không biết đánh nhau, nếu so với người ngoài thì cũng được xem là đẳng cấp nhưng nếu thật sự đặt lên bàn cân với hắn thì sự chênh lệch quá lớn. Trần Bảo Nam ủi thoảng cũng đánh lại được song đa phần là hắn hạ thủ. Trần Bảo Nhi rất hiểu rõ, Trần Bảo Nam chẳng thể có đất mà đấu với hắn, huống hồ hắn từ nhỏ được dạy dỗ trong môi trường khắc nghiệt là quân đội. Hàn Mặc Phong cuối cùng vung một cú đấm mang toàn bộ sức lực của mình dồn cả vào mà hướng đến lồng ngực Trần Bảo Nam. Một năm sống với hắn, cô biết cú đấm kia của hắn có thể lấy mạng người khác, đằng này Trần Bảo Nam đã thương tích đầy mình như thế. Cú hạ thủ kia có thể lấy mạng người đàn ông mà hiện tại cô yêu thương nhất trên đời. Từng giây từng phút tay hắn hạ xuống. Rồi. Hàn tổng cảm thấy cả thân hình hóa đá ngay lập tức, nhìn tấm thân nhỏ nhắn dưới nắm đấm của mình. Trần Bảo Nhi đã không ngần ngại lấy thân mình che cho người đàn ông phía dưới.
- Em ngốc sao?
Trần Bảo Nam đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Bảo Nhi.
- Anh không sao là tốt rồi.
Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt. Cú đấm kia của Hàn Mặc Phong dường như đã gần cướp đi mạng sống của cô rồi. Đau không thể chịu nổi. Cô còn mơ hồ cảm thấy từ miệng mình có thứ gì đó nong nóng chảy ra.
Trần Bảo Nam muốn ôm cô nhưng Hàn Mặc Phong một tay đã kéo cô dậy, nhìn gương mặt không chút huyết sắc của cô mà gầm lên.
- Trần Bảo Nhi.
Hắn rất giống một con sói hoang đang điên. Hắn đang điên dại vì cô.
------
Trên giường bệnh trắng, Trần Bảo Nhi cơ hồ vẫn còn cảm thấy vô cùng đau đớn. Cơ thể muốn bẹp ngay. Lật người bên phải một cái, lật bên trái, hai chân đạp đạp xuống giường. Đây chính là những thứ Trần Bảo Nhi sinh ra đã không bỏ được khi muốn tỉnh dậy. Giống như là trẻ con vậy. Võng mạc cô thu ngay hình ảnh ba người đàn ông thì cô rõ quen và một người phụ nữ có biết chút ít. Vài giây sau, Trần Bảo Nhi lại lật người bên khác. Rồi bất ngờ ngồi dậy, nhưng một trận đau thấu xương thấu tủy kéo đến. Cô muốn ngã ngay ra giường. Hàn Mặc Phong trên ghế vẫn ngồi nhìn những biểu hiện vô cùng sinh động của cô. Trần Bảo Nhi đưa chân xuống giường, vừa mới chạm nền thì.
- Định đi đâu.
Trần Bảo Nhi vốn dĩ cũng biết ai là kẻ phát ngôn ra câu nói kia, chỉ là cô đang cảm thấy khinh bỉ hắn.
Trần Bảo Nhi không nghe lời làm Hàn thiếu có nhiều chút thật sự không vừa lòng.
- Tôi nói là quay lại giường. Ngay lập tức.
Trần Bảo Nhi vẫn bỏ ngoài tai những lời nói như gió thoảng bên tai của hắn, một mực hướng cửa mà đi ra.
- Anh làm xong chưa.
Hàn Mặc Phong sửng sốt. Đêm qua, giọng nói này. Giọng nói đã lâu quá rồi hắn không nghe thấy, đêm qua hắn đã nghe được cô gọi tên hắn và giờ đây thì từ người đàn bà trong lòng Trần Bảo Nam thốt ra.
Người phụ nữ kia quay người hướng về phía cửa, mắt thoáng ngạc nhiên.
Hàn Mặc Phong tay nắm thành quyền, nhìn gương mặt đang ở đối diện hắn. Quả thật rất quen. Quen đến phát điên lên được. Chỉ hận không thể đến ngay lúc đó để ôm lấy cô. Trần Bảo Nhi cả người run lên. Ba năm qua cô đã từng nghĩ đến việc đối diện với mối tình đầu đầy yêu và hận này, hôm nay thật sự gặp, cô đúng là không biết mình phải làm như thế nào.
- Anh...
Hàn Mặc Phong rõ là chẳng thể khống chế nổi cơn máu điên trong người. Xông đến mà xách cổ áo Trần Bảo Nam lên đấm thẳng vào mặt, Trần Bảo Nam lập tức ngã nhào ra phía sau. Trần Bảo Nhi hoảng sợ hét lên.
- Hàn Mặc Phong, anh điên rồi.
Nhưng câu nói của cô hiện tại xen vào giống như là càng làm hắn thêm điên. Không khoan nhượng mà đánh thêm. Trần Bảo Nam không phải là không biết đánh nhau, nếu so với người ngoài thì cũng được xem là đẳng cấp nhưng nếu thật sự đặt lên bàn cân với hắn thì sự chênh lệch quá lớn. Trần Bảo Nam ủi thoảng cũng đánh lại được song đa phần là hắn hạ thủ. Trần Bảo Nhi rất hiểu rõ, Trần Bảo Nam chẳng thể có đất mà đấu với hắn, huống hồ hắn từ nhỏ được dạy dỗ trong môi trường khắc nghiệt là quân đội. Hàn Mặc Phong cuối cùng vung một cú đấm mang toàn bộ sức lực của mình dồn cả vào mà hướng đến lồng ngực Trần Bảo Nam. Một năm sống với hắn, cô biết cú đấm kia của hắn có thể lấy mạng người khác, đằng này Trần Bảo Nam đã thương tích đầy mình như thế. Cú hạ thủ kia có thể lấy mạng người đàn ông mà hiện tại cô yêu thương nhất trên đời. Từng giây từng phút tay hắn hạ xuống. Rồi. Hàn tổng cảm thấy cả thân hình hóa đá ngay lập tức, nhìn tấm thân nhỏ nhắn dưới nắm đấm của mình. Trần Bảo Nhi đã không ngần ngại lấy thân mình che cho người đàn ông phía dưới.
- Em ngốc sao?
Trần Bảo Nam đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Bảo Nhi.
- Anh không sao là tốt rồi.
Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt. Cú đấm kia của Hàn Mặc Phong dường như đã gần cướp đi mạng sống của cô rồi. Đau không thể chịu nổi. Cô còn mơ hồ cảm thấy từ miệng mình có thứ gì đó nong nóng chảy ra.
Trần Bảo Nam muốn ôm cô nhưng Hàn Mặc Phong một tay đã kéo cô dậy, nhìn gương mặt không chút huyết sắc của cô mà gầm lên.
- Trần Bảo Nhi.
Hắn rất giống một con sói hoang đang điên. Hắn đang điên dại vì cô.
------
Trên giường bệnh trắng, Trần Bảo Nhi cơ hồ vẫn còn cảm thấy vô cùng đau đớn. Cơ thể muốn bẹp ngay. Lật người bên phải một cái, lật bên trái, hai chân đạp đạp xuống giường. Đây chính là những thứ Trần Bảo Nhi sinh ra đã không bỏ được khi muốn tỉnh dậy. Giống như là trẻ con vậy. Võng mạc cô thu ngay hình ảnh ba người đàn ông thì cô rõ quen và một người phụ nữ có biết chút ít. Vài giây sau, Trần Bảo Nhi lại lật người bên khác. Rồi bất ngờ ngồi dậy, nhưng một trận đau thấu xương thấu tủy kéo đến. Cô muốn ngã ngay ra giường. Hàn Mặc Phong trên ghế vẫn ngồi nhìn những biểu hiện vô cùng sinh động của cô. Trần Bảo Nhi đưa chân xuống giường, vừa mới chạm nền thì.
- Định đi đâu.
Trần Bảo Nhi vốn dĩ cũng biết ai là kẻ phát ngôn ra câu nói kia, chỉ là cô đang cảm thấy khinh bỉ hắn.
Trần Bảo Nhi không nghe lời làm Hàn thiếu có nhiều chút thật sự không vừa lòng.
- Tôi nói là quay lại giường. Ngay lập tức.
Trần Bảo Nhi vẫn bỏ ngoài tai những lời nói như gió thoảng bên tai của hắn, một mực hướng cửa mà đi ra.
/134
|