- thiếu gia, tập kế hoạch ở phòng kế hoạch một không cánh mà bay. Nếu để rơi vào tay trần gia, chỉ e xảy ra chuyện lớn.
- triệu tập tất cả.
hàn mặc phong dừng bút, nhìn lên giám đốc kinh doanh.
- nhưng tất cả đã tan sở được nửa tiếng. Tôi e rằng không kịp.
- nộp đơn xin nghỉ đi.
- vâng. Tôi sẽ triệu tất cả tại phòng kỷ luật của công ty ngay.
Hàn Mặc Phong tựa đầu vào ghế, khoé miệng cong lên mang nét chế giễu.
- Nội gián của Trần gia, các ngươi nhầm rồi. Đối đầu với Hàn Mặc Phong, chỉ có chết.
Trong phòng kỷ luật rộng lớn, màn đêm bao quanh những ô cửa kính. Hắn ngồi đầu bàn, nhìn sáu nhân viên phòng kế hoạch một cùng một nhân viên thực tập. Vẻ mặt không giấu đi sự lo lắng tột độ khi bị triệu tập đến căn phòng đáng sợ nhất thế kỷ- phòng kỷ luật. Những kẻ đã không còn đường lùi tại đây nếu không phải kẻ phản bội cũng chính là nội gián thương mại. Duy trong tất cả thì vẫn có kẻ yêu đời, chỉ có một và đó chính là cô thực tập sinh trần bảo nhi kia. Trần bảo nhi không một chút lo lắng, còn ngó nghiêng rất thích thú nhìn quanh.
- Cuộc triệu tập bất ngờ này chính là vì tập kế hoạch bất động sản quan trọng cho hạng mục thi công cuối năm bỗng dưng bị mất.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể có chuyện đó?
Đó là những câu hỏi được những người kia đặt ra trong lúc này. Không thể không phủ nhận kế hoạch xây dựng vào cuối năm nay chính là một mục vô cùng quan trọng trong chiến lược kinh doanh của Hàn Gia. Mà chiến lược đó lại do phòng kế hoạch một đảm nhiệm. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong phía trên kia đang mang một bộ mặt vô cùng khó coi, khó coi đến không tưởng, trần bảo nhi đem ý cười hướng đến hắn làm hàn mặc phong không thể không đưa ra giả thiết là trần bảo nhi giở trò.
- Theo như camera thu được ở hành lang, khi tan sở được mười phút, cô trần bảo nhi bỗng dưng quay lại. Trần bảo nhi, cô còn gì để giải thích.
- thật ra thì tôi quên đồ nên phải quay lại lấy.
- Cô có thể cho tôi biết cụ thể hơn được không?
- Việc riêng tư, anh hỏi làm gì, đồ vô duyên.
- Tôi có ý kiến.
Vị nữ trưởng phòng kia lên tiếng.
- Cô có thể.
- Phòng kế hoạch một bấy lâu nay dốc toàn tâm toàn lực cho tổng công ty, điều đó chủ tịch cũng không phải không biết. Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi cô trần bảo nhi vào công ty. Điều này khiến bản tôi cho rằng nếu đem người đáng nghi nhất thì phải là cô trần bảo nhi chứ không phải nhân viên trong phòng.
- đúng. Đúng.
Năm người kia bắt đầu ùa theo vị trưởng phòng kia. Xem như chơi trần bảo nhi một vố. Sắc mặt cô đanh lại nhất thời. Họ dám vu khống cô, thật to gan. Họ không biết cô là ai sao. Cô chính là trần bảo nhi, là trần bảo nhi của hàn mặc phong, có hàn mặc phong chống lưng, cô tuyệt đối không sợ trời đất sụp đổ. Để xem hàn mặc phong của cô trừng trị những kẻ này như thế nào.
- các ngươi im lặng. Quyền lực, các ngươi không bằng tôi. Kẻ chống lưng càng không có. Nếu còn dám vu oan cho tôi, lập tức nghỉ việc.
Trần bảo nhi mang giọng điệu uy quyền múa máy trước mặt người ta. Giống như là đang lộng quyền vô tội vạ. Giọng điệu như thế thì chính xác là rất giống giọng của hàn phu nhân nha. Đến hàn mặc phong cũng phải giật mình nhìn cô thỏ mượn oai hùm trước mặt người khác. Những người còn lại càng thêm phần kinh ngạc. Cô nhân viên thực tập kia dám lớn tiếng quát tháo đuổi việc họ trong khi hàn tổng quyền uy đang ngồi đó.
- nếu cô nói cô trong sạch thì chúng tôi buộc phải khám balo của cô.
Cô jose nhìn cô, cô ta chính là một trong những nhân viên trẻ của phòng kế hoạch một.
- sợ gì chứ.
Trần bảo nhi uy dũng đặt balo lên rồi như suy nghĩ điều gì đó lại vội ôm lại.
- không được.
- tại sao không được? Nếu cô không làm thì việc gì phải sợ .
- tôi không làm, các người đừng có hiếp đáp tôi.
Trần bảo nhi đem ánh mắt cầu cứu đưa đi gửi cho hàn mặc phong, hàn mặc phong nhìn lại cô, phán một câu vô cùng tròn vành rõ chữ.
- khám.
Trần bảo nhi trừng mắt, đem balo vứt ra giữa bàn.
- chủ tịch. Bản kế hoạch ở đây.
Jose ngay lập tức tìm ra bản kế hoạch cao quý kia một cách nhanh chóng. Trần bảo nhi chỉ biết chống mắt mà không thể thốt ra câu nào. Cô giống như bị chết lâm sàn ngay tại chỗ. Hóa ra tất cả như thế, cô chính là kẻ lấy cắp sao? Cô không có. Nhưng nhìn những ánh mắt nhìn mình kia, nhìn giống như nhìn kẻ tội đồ. Trần bảo nhi một chút bản lĩnh cũng suy sụp. Cô không lấy. Cô không lấy. Cô chỉ biết như thế.Tất cả cứ lần lượt rời đi, rời đi rồi còn mang theo ánh mắt khinh bỉ đối với cô. Mà cô càng không thể tin khi người rời đi đầu tiên chính là hàn mặc phong. Ai đó nói cho cô biết tất cả có phải là sự thật hay không. Có phải không?
Là sự thật rồi! Trần bảo nhi ngồi thụp xuống, vò đầu bứt tai. Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị khinh bỉ này tại sao không thể thoát khỏi cuộc đời cô ngay cả khi cô đã trao trái tim mình cho mối tình đầu là hàn mặc phong kiêu ngạo kia. Rồi, cô cũng rời đi. Nhưng cô không về nhà, mà quay lại chính phòng kế hoạch một. Cô muốn nhớ lại xem, muốn nhớ lại ruốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì. Thật mơ hồ. Mơ hồ như một giấc chiêm bao. Trần bảo nhi không nghĩ rằng khi bản thân cô đến đây sẽ chỉ càng cảm nhận được thêm sự đau khổ của bản thân mình mà rơi lệ. Khóc, cô khóc rất nhiều. Khóc mà không có ai bên cạnh. Giống như ngày xa xưa kia. Cô cũng khóc một mình. Cuộc đời cô vốn dĩ đã gắn với những thứ đen đủi thì mãi mãi không thể rửa trôi đi. Giờ cô hình như đã hiểu. Trần bảo nhi từng nghĩ việc cô gặp được hàn mặc phong chính là màu đỏ trong cuộc đời toàn màu đen của cô. Song giờ cô lại nhận ra, màu đỏ đó chưa bao giờ tồn tại trong đời mình, mà là chính cô tự mạo nhận. Cô hận mình tham trèo cao để bây giờ ngã đau, cô hận mình không như những người khác, không biết hắn để tham lam trao trái tim không đáng một xu này cho người cao quý như hắn. Tất cả đều vì cô tham, bởi lòng tham của cô. Hắn ruồng rẫy cô thật rồi, hình như là thế, cô không có địa vị, không quyền lực, không phải là thiên kim tiểu thư nhà danh gia vọng tộc cao quý. Mà đời cô nằm gọn mãi trong ba chữ trẻ mồ côi. Cô với hắn sinh ra đã không muôn đăng hộ đối, càng chẳng có lý do ở bên nhau. Kết thúc một câu chuyện cổ tích của lọ lem và hoàng tử trong cuộc sống này chính là dấu chấm.
Anh không tin em.
Trong lòng cô không ngừng nghỉ gào thét những chữ đó. Cô cũng không biết mình hiện tại đi đâu. Tựa như linh hồn đã bị quỷ cướp mất, linh hồn của một con người tuyệt vọng. Mưa rất lớn, lớn không bằng nỗi đau trong lòng cô. Bây giờ cô thật sự hiểu, hiểu mình yêu điên dại đến mức độ nào. Những giọt mưa kia hình như cũng không thương tình mà ghét bỏ ruồng rẫy cô, khiến cô lòng đau thể xác cũng đau. Người cô từ trên xuống dưới, chẳng còn một chỗ khô. Trần bảo nhi cô điên rồi. Điên vì yêu hắn quá nhiêu. Dưới mưa, dưới cơn mưa đêm lạnh ngắt, một ngôi biệt thự rộng lớn hiện ra trước mặt cô. Không lẽ là biệt thự phía tây của hàn mặc phong. Tại sao cô có thể đến đây chứ. Bỗng, từ phía sau, ánh đèn pha ôtô sáng chói, chiếu thẳng vào người cô. Khoảng khắc ấy, khoảng khắc mà chiếc xe kia lướt qua người cô làm trái tim đang đau quặn kia như ngừng đập. Khuôn mặt ấy! Hình như cô đã rất nhớ.
- đừng đi mà.
Trần bảo nhi hét lên. Chiếc xe đã vào trong. Cái sự lạnh lùng đó làm cô dường như muốn chết. Còn đau hơn cả việc hàn mặc phong ruồng rẫy cô. Tất cả đều bỏ rơi cô, đều ghét bỏ cô như một thứ vứt đi. Thế giới tưởng chừng như tươi đẹp của trần bảo nhi bỗng chốc sụp đổ trong giây lát. Mọi thứ đều dần chìm vào dĩ vãng. Cứ thế, cô đã đang và sẽ đi, đi cho đến khi đôi chân ngừng lại và chỉ cảm thấy nước từ trên cao dội xuống như muốn nhấn chìm cô cho chết đi. Cô chẳng có thứ gì còn luyến tiếc. Cô tin rằng, giờ phút này, nếu cô có một điều ước, cô ước mình chưa được sinh ra trên cõi đời này. Chưa từng được sinh ra để phải chịu tất cả mọi nỗi đau như thế. Hàn mặc phong, đến cuối cùng khi tất cả sắp sụp đổ như lâu đài cát bị sóng biển nhấn chìm, cô thật sự vẫn nghĩ về hắn. Về người đàn ông làm cho trái tim cô lần đầu rung động, rung động mãnh liệt. Cô sợ mình chết đi sẽ không còn thấy hắn nhưng cũng muốn mình chết đi. Cô mệt mỏi vô cùng, hiện tại rất mệt mỏi.
Thật sự chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Trên con đường dài bất tận, mưa vẫn rơi trên sự đau đớn tột cùng của người con gái, trần bảo nhi như một thiên thần ngủ say, ngủ say bên lề đường. Ngủ trong đêm, trong một đêm mưa xối xả, mưa hoà cùng nước mắt, mưa xóa đi đau đớn và mưa cũng bắt đầu đau đớn.
Cô yêu hắn. Cô yêu hắn rất nhiều nhưng hắn không tin cô. Hắn chưa bao giờ tin cô. Với hắn, cô có lẽ chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên mà khó có cách chạm đến.
Hàn mặc phong im lặng ngồi bên giường. Cảm giác nhói đau bất tận giày vò khiến hắn khó khăn. Điều duy nhất hắn chỉ có thể làm lúc này chính là ngồi nhìn trần bảo nhi đang nằm yên lặng trên giường. Dường như hàn mặc phong vẫn chưa hiểu được bản chất cứng đầu của cô. Nếu không phải đêm qua hắn có cuộc hẹn với một nghị sỹ quốc hội thì hắn đảm bảo sẽ không đi vội như thế, càng không để cô nghĩ rằng hắn ruồng rẫy cô. Bản thân hắn tin rằng cô không hề liên quan đến vụ việc kia, một giả thiết mà hắn tin chính là cô có thể vơ nhầm mà bỏ vào balo mình.
- cậu có ngồi kè kè bên cạnh cô ấy như thế thì người cũng không dậy được đâu.
Hoàng quân cau mày khó chịu.
- hàn mặc phong, cậu đúng là biết làm phiền người khác đúng lúc. Cậu có biết lúc cậu gọi là một giờ ba mươi phút sáng không! Lúc đó tớ đang ngủ đấy.
Lee sung nhanh chóng phàn nàn vì sự làm phiền của hàn mặc phong.
- vào phòng làm việc.
Hàn mặc phong một mực rời đi. Hai người kia cũng mau chóng đi theo. Hoàng quân và lee sung ngồi nhìn hàn tổng kia mà muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
- hàn mặc phong, tại sao cậu lại có thể kẻ chuyện vừa ngắn gọn vừa súc tích lại vừa hấp dẫn đến như thế. Chốt lại cho cậu một câu comment: tớ chẳng hiểu gì cả.
Nghe qua giống điệu cũng biết là lee thiếu mồm mép kia nói ra.
- nghĩa là theo xu hướng như cậu nói, mọi thứ đều đổ lên đầu cô ấy.
- hàn mặc phong, cậu dám nghi ngờ em gái tớ.
- gỡ hai từ em gái xuống.
Hàn mặc phong nhăn mặt.
- tớ sẽ cố gắng nhưng cậu phải cho tớ thời gian.
- thời gian của cậu ta là đến khi cậu im lặng mãi mãi.
Hoàng quân lập tức phản bác.
- hoàng quân, hãy đợi đấy.
- tớ toàn đợi cậu, có bao giờ cậu đợi tớ. Chúa rùa.
- cậu nghĩ sao?
Hàn mặc phong nhìn hoàng quân, người được xem là chính chắn, ít nhất là hơn lee sung.
- nếu theo lời cậu kể, tại sao cô ấy cho khám balo rồi lại không mặc dù biểu hiện của cô ấy là một điều chứng tỏ cô ấy không hề lấy. Một là cô ấy che giấu quá giỏi hai là cô ấy hoàn toàn bị vu oan.
- từ đã, hoàng quân, cậu dám không tin em gái tớ.
- gỡ xuống.
Hàn mặc phong thêm một lần nhắc nhở.
- vô hiệu hóa. Nếu em gái chính là nội gián thì hàn mặc phong đã sớm xuống mồ từ lâu. Chỉ cần một chút mưu mẹo nhỏ cũng đủ ra tay. Tại sao phải kỳ công như thế. Em gái ở gần cậu như thế thì mạng cậu e là đã sớm xuống địa ngục. Trần gia cũng không thích chơi trò dây dưa lâu dài như thế bao giờ. Cậu chết thì hàn gia chẳng khác gì rắn mất đầu, việc gì đối với trần gia mà nói cũng thuận buồm xuôi gió. Theo đó thì bọn họ chính xác là mong cậu chết sớm từng nào thì hay từng đó. Tại sao tớ lại có thể đưa ra những suy luận tuyệt vời như thế, chắc nghề tay trái của tớ chính là luật sư hoặc thần thám.
- chó khen chó lắm lông.
Hoàng quân tựa người vào ghế.
- hoàng quân, đêm qua có cô nàng nào không chịu lên giường với cậu sao?
- cậu đấy.
- tớ không có tâm trạng đùa.
Hàn mặc phong liếc nhìn hai kẻ đang thảnh thơi đùa giỡn kia.
- kết luận chính là cô ấy bị hãm hại. Vậy ai là người hãm hại cô ấy, mục đích là gì? Cô ấy có thù hận với ai? Nhưng rất người trong phòng đó không hề quen biết cô ấy cho tới tận ngày hôm nay.
- có kẻ giật dây phía sau- lee sung tiếp lời- hàn mặc phong, cậu đi đâu vậy.
- hai cậu có thể về.
Đối với hai người kia, hắn nghĩ họ có thể nghĩ ra một thứ gì đó khác hơn so với những gì hắn đã định hình từ trong đầu rất lâu. Nhưng lại không ngờ tới, họ cũng chỉ nghĩ được đến đó mà dừng lại. Thì vốn dĩ mọi việc là như thế. Trần bảo nhi một chút cũng không muốn tỉnh lại. Rõ ràng là như thế, tốt nhất là cứ như thế. Vì như thế hắn mới có thời gian bình tâm nghĩ về mối quan hệ của hai người, nghĩ về tình cảm của hắn giành cô . Tất cả là như thế nào. Trước tiên hắn cần làm như thế, cần biết cô đối với hắn quan trọng như thế nào. Hàn mặc phong hắn việc gì làm cũng chắc chắn, kể cả việc tình cảm càng thêm phải chắc chắn gấp trăm ngàn lần.
- triệu tập tất cả.
hàn mặc phong dừng bút, nhìn lên giám đốc kinh doanh.
- nhưng tất cả đã tan sở được nửa tiếng. Tôi e rằng không kịp.
- nộp đơn xin nghỉ đi.
- vâng. Tôi sẽ triệu tất cả tại phòng kỷ luật của công ty ngay.
Hàn Mặc Phong tựa đầu vào ghế, khoé miệng cong lên mang nét chế giễu.
- Nội gián của Trần gia, các ngươi nhầm rồi. Đối đầu với Hàn Mặc Phong, chỉ có chết.
Trong phòng kỷ luật rộng lớn, màn đêm bao quanh những ô cửa kính. Hắn ngồi đầu bàn, nhìn sáu nhân viên phòng kế hoạch một cùng một nhân viên thực tập. Vẻ mặt không giấu đi sự lo lắng tột độ khi bị triệu tập đến căn phòng đáng sợ nhất thế kỷ- phòng kỷ luật. Những kẻ đã không còn đường lùi tại đây nếu không phải kẻ phản bội cũng chính là nội gián thương mại. Duy trong tất cả thì vẫn có kẻ yêu đời, chỉ có một và đó chính là cô thực tập sinh trần bảo nhi kia. Trần bảo nhi không một chút lo lắng, còn ngó nghiêng rất thích thú nhìn quanh.
- Cuộc triệu tập bất ngờ này chính là vì tập kế hoạch bất động sản quan trọng cho hạng mục thi công cuối năm bỗng dưng bị mất.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể có chuyện đó?
Đó là những câu hỏi được những người kia đặt ra trong lúc này. Không thể không phủ nhận kế hoạch xây dựng vào cuối năm nay chính là một mục vô cùng quan trọng trong chiến lược kinh doanh của Hàn Gia. Mà chiến lược đó lại do phòng kế hoạch một đảm nhiệm. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong phía trên kia đang mang một bộ mặt vô cùng khó coi, khó coi đến không tưởng, trần bảo nhi đem ý cười hướng đến hắn làm hàn mặc phong không thể không đưa ra giả thiết là trần bảo nhi giở trò.
- Theo như camera thu được ở hành lang, khi tan sở được mười phút, cô trần bảo nhi bỗng dưng quay lại. Trần bảo nhi, cô còn gì để giải thích.
- thật ra thì tôi quên đồ nên phải quay lại lấy.
- Cô có thể cho tôi biết cụ thể hơn được không?
- Việc riêng tư, anh hỏi làm gì, đồ vô duyên.
- Tôi có ý kiến.
Vị nữ trưởng phòng kia lên tiếng.
- Cô có thể.
- Phòng kế hoạch một bấy lâu nay dốc toàn tâm toàn lực cho tổng công ty, điều đó chủ tịch cũng không phải không biết. Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi cô trần bảo nhi vào công ty. Điều này khiến bản tôi cho rằng nếu đem người đáng nghi nhất thì phải là cô trần bảo nhi chứ không phải nhân viên trong phòng.
- đúng. Đúng.
Năm người kia bắt đầu ùa theo vị trưởng phòng kia. Xem như chơi trần bảo nhi một vố. Sắc mặt cô đanh lại nhất thời. Họ dám vu khống cô, thật to gan. Họ không biết cô là ai sao. Cô chính là trần bảo nhi, là trần bảo nhi của hàn mặc phong, có hàn mặc phong chống lưng, cô tuyệt đối không sợ trời đất sụp đổ. Để xem hàn mặc phong của cô trừng trị những kẻ này như thế nào.
- các ngươi im lặng. Quyền lực, các ngươi không bằng tôi. Kẻ chống lưng càng không có. Nếu còn dám vu oan cho tôi, lập tức nghỉ việc.
Trần bảo nhi mang giọng điệu uy quyền múa máy trước mặt người ta. Giống như là đang lộng quyền vô tội vạ. Giọng điệu như thế thì chính xác là rất giống giọng của hàn phu nhân nha. Đến hàn mặc phong cũng phải giật mình nhìn cô thỏ mượn oai hùm trước mặt người khác. Những người còn lại càng thêm phần kinh ngạc. Cô nhân viên thực tập kia dám lớn tiếng quát tháo đuổi việc họ trong khi hàn tổng quyền uy đang ngồi đó.
- nếu cô nói cô trong sạch thì chúng tôi buộc phải khám balo của cô.
Cô jose nhìn cô, cô ta chính là một trong những nhân viên trẻ của phòng kế hoạch một.
- sợ gì chứ.
Trần bảo nhi uy dũng đặt balo lên rồi như suy nghĩ điều gì đó lại vội ôm lại.
- không được.
- tại sao không được? Nếu cô không làm thì việc gì phải sợ .
- tôi không làm, các người đừng có hiếp đáp tôi.
Trần bảo nhi đem ánh mắt cầu cứu đưa đi gửi cho hàn mặc phong, hàn mặc phong nhìn lại cô, phán một câu vô cùng tròn vành rõ chữ.
- khám.
Trần bảo nhi trừng mắt, đem balo vứt ra giữa bàn.
- chủ tịch. Bản kế hoạch ở đây.
Jose ngay lập tức tìm ra bản kế hoạch cao quý kia một cách nhanh chóng. Trần bảo nhi chỉ biết chống mắt mà không thể thốt ra câu nào. Cô giống như bị chết lâm sàn ngay tại chỗ. Hóa ra tất cả như thế, cô chính là kẻ lấy cắp sao? Cô không có. Nhưng nhìn những ánh mắt nhìn mình kia, nhìn giống như nhìn kẻ tội đồ. Trần bảo nhi một chút bản lĩnh cũng suy sụp. Cô không lấy. Cô không lấy. Cô chỉ biết như thế.Tất cả cứ lần lượt rời đi, rời đi rồi còn mang theo ánh mắt khinh bỉ đối với cô. Mà cô càng không thể tin khi người rời đi đầu tiên chính là hàn mặc phong. Ai đó nói cho cô biết tất cả có phải là sự thật hay không. Có phải không?
Là sự thật rồi! Trần bảo nhi ngồi thụp xuống, vò đầu bứt tai. Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị khinh bỉ này tại sao không thể thoát khỏi cuộc đời cô ngay cả khi cô đã trao trái tim mình cho mối tình đầu là hàn mặc phong kiêu ngạo kia. Rồi, cô cũng rời đi. Nhưng cô không về nhà, mà quay lại chính phòng kế hoạch một. Cô muốn nhớ lại xem, muốn nhớ lại ruốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì. Thật mơ hồ. Mơ hồ như một giấc chiêm bao. Trần bảo nhi không nghĩ rằng khi bản thân cô đến đây sẽ chỉ càng cảm nhận được thêm sự đau khổ của bản thân mình mà rơi lệ. Khóc, cô khóc rất nhiều. Khóc mà không có ai bên cạnh. Giống như ngày xa xưa kia. Cô cũng khóc một mình. Cuộc đời cô vốn dĩ đã gắn với những thứ đen đủi thì mãi mãi không thể rửa trôi đi. Giờ cô hình như đã hiểu. Trần bảo nhi từng nghĩ việc cô gặp được hàn mặc phong chính là màu đỏ trong cuộc đời toàn màu đen của cô. Song giờ cô lại nhận ra, màu đỏ đó chưa bao giờ tồn tại trong đời mình, mà là chính cô tự mạo nhận. Cô hận mình tham trèo cao để bây giờ ngã đau, cô hận mình không như những người khác, không biết hắn để tham lam trao trái tim không đáng một xu này cho người cao quý như hắn. Tất cả đều vì cô tham, bởi lòng tham của cô. Hắn ruồng rẫy cô thật rồi, hình như là thế, cô không có địa vị, không quyền lực, không phải là thiên kim tiểu thư nhà danh gia vọng tộc cao quý. Mà đời cô nằm gọn mãi trong ba chữ trẻ mồ côi. Cô với hắn sinh ra đã không muôn đăng hộ đối, càng chẳng có lý do ở bên nhau. Kết thúc một câu chuyện cổ tích của lọ lem và hoàng tử trong cuộc sống này chính là dấu chấm.
Anh không tin em.
Trong lòng cô không ngừng nghỉ gào thét những chữ đó. Cô cũng không biết mình hiện tại đi đâu. Tựa như linh hồn đã bị quỷ cướp mất, linh hồn của một con người tuyệt vọng. Mưa rất lớn, lớn không bằng nỗi đau trong lòng cô. Bây giờ cô thật sự hiểu, hiểu mình yêu điên dại đến mức độ nào. Những giọt mưa kia hình như cũng không thương tình mà ghét bỏ ruồng rẫy cô, khiến cô lòng đau thể xác cũng đau. Người cô từ trên xuống dưới, chẳng còn một chỗ khô. Trần bảo nhi cô điên rồi. Điên vì yêu hắn quá nhiêu. Dưới mưa, dưới cơn mưa đêm lạnh ngắt, một ngôi biệt thự rộng lớn hiện ra trước mặt cô. Không lẽ là biệt thự phía tây của hàn mặc phong. Tại sao cô có thể đến đây chứ. Bỗng, từ phía sau, ánh đèn pha ôtô sáng chói, chiếu thẳng vào người cô. Khoảng khắc ấy, khoảng khắc mà chiếc xe kia lướt qua người cô làm trái tim đang đau quặn kia như ngừng đập. Khuôn mặt ấy! Hình như cô đã rất nhớ.
- đừng đi mà.
Trần bảo nhi hét lên. Chiếc xe đã vào trong. Cái sự lạnh lùng đó làm cô dường như muốn chết. Còn đau hơn cả việc hàn mặc phong ruồng rẫy cô. Tất cả đều bỏ rơi cô, đều ghét bỏ cô như một thứ vứt đi. Thế giới tưởng chừng như tươi đẹp của trần bảo nhi bỗng chốc sụp đổ trong giây lát. Mọi thứ đều dần chìm vào dĩ vãng. Cứ thế, cô đã đang và sẽ đi, đi cho đến khi đôi chân ngừng lại và chỉ cảm thấy nước từ trên cao dội xuống như muốn nhấn chìm cô cho chết đi. Cô chẳng có thứ gì còn luyến tiếc. Cô tin rằng, giờ phút này, nếu cô có một điều ước, cô ước mình chưa được sinh ra trên cõi đời này. Chưa từng được sinh ra để phải chịu tất cả mọi nỗi đau như thế. Hàn mặc phong, đến cuối cùng khi tất cả sắp sụp đổ như lâu đài cát bị sóng biển nhấn chìm, cô thật sự vẫn nghĩ về hắn. Về người đàn ông làm cho trái tim cô lần đầu rung động, rung động mãnh liệt. Cô sợ mình chết đi sẽ không còn thấy hắn nhưng cũng muốn mình chết đi. Cô mệt mỏi vô cùng, hiện tại rất mệt mỏi.
Thật sự chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Trên con đường dài bất tận, mưa vẫn rơi trên sự đau đớn tột cùng của người con gái, trần bảo nhi như một thiên thần ngủ say, ngủ say bên lề đường. Ngủ trong đêm, trong một đêm mưa xối xả, mưa hoà cùng nước mắt, mưa xóa đi đau đớn và mưa cũng bắt đầu đau đớn.
Cô yêu hắn. Cô yêu hắn rất nhiều nhưng hắn không tin cô. Hắn chưa bao giờ tin cô. Với hắn, cô có lẽ chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên mà khó có cách chạm đến.
Hàn mặc phong im lặng ngồi bên giường. Cảm giác nhói đau bất tận giày vò khiến hắn khó khăn. Điều duy nhất hắn chỉ có thể làm lúc này chính là ngồi nhìn trần bảo nhi đang nằm yên lặng trên giường. Dường như hàn mặc phong vẫn chưa hiểu được bản chất cứng đầu của cô. Nếu không phải đêm qua hắn có cuộc hẹn với một nghị sỹ quốc hội thì hắn đảm bảo sẽ không đi vội như thế, càng không để cô nghĩ rằng hắn ruồng rẫy cô. Bản thân hắn tin rằng cô không hề liên quan đến vụ việc kia, một giả thiết mà hắn tin chính là cô có thể vơ nhầm mà bỏ vào balo mình.
- cậu có ngồi kè kè bên cạnh cô ấy như thế thì người cũng không dậy được đâu.
Hoàng quân cau mày khó chịu.
- hàn mặc phong, cậu đúng là biết làm phiền người khác đúng lúc. Cậu có biết lúc cậu gọi là một giờ ba mươi phút sáng không! Lúc đó tớ đang ngủ đấy.
Lee sung nhanh chóng phàn nàn vì sự làm phiền của hàn mặc phong.
- vào phòng làm việc.
Hàn mặc phong một mực rời đi. Hai người kia cũng mau chóng đi theo. Hoàng quân và lee sung ngồi nhìn hàn tổng kia mà muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
- hàn mặc phong, tại sao cậu lại có thể kẻ chuyện vừa ngắn gọn vừa súc tích lại vừa hấp dẫn đến như thế. Chốt lại cho cậu một câu comment: tớ chẳng hiểu gì cả.
Nghe qua giống điệu cũng biết là lee thiếu mồm mép kia nói ra.
- nghĩa là theo xu hướng như cậu nói, mọi thứ đều đổ lên đầu cô ấy.
- hàn mặc phong, cậu dám nghi ngờ em gái tớ.
- gỡ hai từ em gái xuống.
Hàn mặc phong nhăn mặt.
- tớ sẽ cố gắng nhưng cậu phải cho tớ thời gian.
- thời gian của cậu ta là đến khi cậu im lặng mãi mãi.
Hoàng quân lập tức phản bác.
- hoàng quân, hãy đợi đấy.
- tớ toàn đợi cậu, có bao giờ cậu đợi tớ. Chúa rùa.
- cậu nghĩ sao?
Hàn mặc phong nhìn hoàng quân, người được xem là chính chắn, ít nhất là hơn lee sung.
- nếu theo lời cậu kể, tại sao cô ấy cho khám balo rồi lại không mặc dù biểu hiện của cô ấy là một điều chứng tỏ cô ấy không hề lấy. Một là cô ấy che giấu quá giỏi hai là cô ấy hoàn toàn bị vu oan.
- từ đã, hoàng quân, cậu dám không tin em gái tớ.
- gỡ xuống.
Hàn mặc phong thêm một lần nhắc nhở.
- vô hiệu hóa. Nếu em gái chính là nội gián thì hàn mặc phong đã sớm xuống mồ từ lâu. Chỉ cần một chút mưu mẹo nhỏ cũng đủ ra tay. Tại sao phải kỳ công như thế. Em gái ở gần cậu như thế thì mạng cậu e là đã sớm xuống địa ngục. Trần gia cũng không thích chơi trò dây dưa lâu dài như thế bao giờ. Cậu chết thì hàn gia chẳng khác gì rắn mất đầu, việc gì đối với trần gia mà nói cũng thuận buồm xuôi gió. Theo đó thì bọn họ chính xác là mong cậu chết sớm từng nào thì hay từng đó. Tại sao tớ lại có thể đưa ra những suy luận tuyệt vời như thế, chắc nghề tay trái của tớ chính là luật sư hoặc thần thám.
- chó khen chó lắm lông.
Hoàng quân tựa người vào ghế.
- hoàng quân, đêm qua có cô nàng nào không chịu lên giường với cậu sao?
- cậu đấy.
- tớ không có tâm trạng đùa.
Hàn mặc phong liếc nhìn hai kẻ đang thảnh thơi đùa giỡn kia.
- kết luận chính là cô ấy bị hãm hại. Vậy ai là người hãm hại cô ấy, mục đích là gì? Cô ấy có thù hận với ai? Nhưng rất người trong phòng đó không hề quen biết cô ấy cho tới tận ngày hôm nay.
- có kẻ giật dây phía sau- lee sung tiếp lời- hàn mặc phong, cậu đi đâu vậy.
- hai cậu có thể về.
Đối với hai người kia, hắn nghĩ họ có thể nghĩ ra một thứ gì đó khác hơn so với những gì hắn đã định hình từ trong đầu rất lâu. Nhưng lại không ngờ tới, họ cũng chỉ nghĩ được đến đó mà dừng lại. Thì vốn dĩ mọi việc là như thế. Trần bảo nhi một chút cũng không muốn tỉnh lại. Rõ ràng là như thế, tốt nhất là cứ như thế. Vì như thế hắn mới có thời gian bình tâm nghĩ về mối quan hệ của hai người, nghĩ về tình cảm của hắn giành cô . Tất cả là như thế nào. Trước tiên hắn cần làm như thế, cần biết cô đối với hắn quan trọng như thế nào. Hàn mặc phong hắn việc gì làm cũng chắc chắn, kể cả việc tình cảm càng thêm phải chắc chắn gấp trăm ngàn lần.
/134
|