BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 438: Không tin con hồ Ly tinh đó đạo hạnh cao thâm thế
/2416
|
Ba mẹ anh thực sự đã lãng phí hết sạch sự nhẫn nại của anh rồi.
Du Dực mặc kệ ba mẹ đang ở phía sau gọi, anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Khi anh nghe những lời nói đó của Nhiếp Thu Sính thật sự chẳng tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy rất thú vị, rất thích thú.
Cô ấy có thể nói ra những lời đó, chắc do cô ấy bị mẹ của anh bức ép quá nên thế, nếu không cô ấy sẽ không nói thế.
Hơn nữa, nghe cô ấy nói để anh say mê cô ấy đến mức không thể dứt bỏ, ừm, cái này rất có thể, anh rất thích.
Du Dực bỗng nhiên rất nhớ Nhiếp Thu Sính, rất muốn về nhà gặp cô ấy, chỉ có sự ấm áp trên người cô ấy, mới có thể khiến anh cảm thấy bản thân không lạnh lùng đến thế.
Nhưng Du Dực vẫn chưa thể về ngay.
Anh ra ngoài gọi điện thoại tìm người đến.
…
Du Dực vừa ra ngoài, ông bà Du bị tức đến mức sắp cãi nhau.
"Cái đứa khốn kiếp này, lại dám nói với chúng ta những lời như thế, nếu sớm biết vậy, ban đầu… ban đầu đã…"
Cuối cùng ông không dám nói tiếp, ban đầu nên bóp chết nó.
Bà Du ngồi trên giường bệnh tay ôm ngực đau khổ nói: "Tôi cảm thấy, nó bị bỏ bùa mê rồi, nếu không phải thế sao nó lại say mê cô gái đó như thế? Nó nghe thấy những lời đó cũng không có phản ứng gì, còn luôn bênh vực cô ta, ông nói xem, đây chẳng phải mất đi lý trí thì còn là gì được chứ?"
Lần này ông Du không nói gì, con của mình không thân thiết với mình, lại dốc gan dốc ruột với một người đàn bà đã kết hôn, theo ông ấy thấy việc này chắc chắn có vấn đề.
Có lẽ, vợ ông nói đúng, nói không chừng Du Dực đã bị bỏ bùa mê rồi.
Bà Du nói: "Theo tôi thấy, giờ chúng ta phải đi tìm một đại sư để ông ấy xem thử, trước đây bà Triệu có nói với tôi, bà ấy quen một đại sư rất lợi hại, mời ông ấy viết mấy tấm bùa, hòa vào nước cho Du Dực uống không chừng sẽ khỏi."
"Ngày mai bà gọi điện cho bà Triệu hỏi xin cách liên hệ với đại sư đó đi."
"Được, ngày mai tôi sẽ gọi, tôi không tin đạo hạnh của con hồ ly tinh đó, lại cao thâm thế…"
…
Bên ngoài, sau khi Du Dực gọi điện xong, không lâu sau có bốn thanh niên xuất hiện đều là người trong cục. Du Dực nói với họ: "Có nhiệm vụ đột xuất cho bốn người các cậu, đưa ba mẹ tôi về Hải Thành ngay trong đêm nay…"
Bốn người đều rất kinh ngạc: "Cục trưởng, đã khuya như vậy rồi, chẳng còn chuyến bay nào đến Hải Thành nữa…"
Du Dực: "Vậy thì đi tàu lửa, xe khách, đi bằng gì cũng được, đưa họ về là được."
Ba mẹ anh ở lại Thủ đô đã đủ lâu rồi, tiếp tục để họ ở lại họ sẽ lại nghĩ thêm nhiều cách khác thôi.
Nhà họ Du tuy không phải xã hội đen nhưng nếu thật sự không còn cách nào, có thể họ thật sự nghĩ ra những cách phi pháp để Nhiếp Thu Sính biến mất.
Bốn người vội gật đầu: "Vâng, chúng tôi hiểu rồi."
Du Dực chưa bước vào, anh đứng ngoài cửa đợi họ vào.
Sau khi bốn người vào phòng, rất cung kính nói với hai vợ chồng ông Du: "Ông Du, bà Du, lão Đại bảo chúng tôi đến đưa hai vị về Hải Thành, hành lý đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể đi rồi."
Hai người nghe xong sững sờ một lúc, không ngờ Du Dực nói đưa hai người đi là thật, hơn nữa còn nhanh như vậy, nói đi là đi ngay.
Bà Du đột nhiên quỵ xuống, ngã lên giường, ôm đầu kêu rên: "Tôi không đi, tôi đau đầu quá, chóng mặt, khó chịu quá… Bác sĩ, bác sĩ, tôi không thở được nữa…"
Ông Du trách nói: "Không nhìn thấy bà ấy đau thế sao? Mau đi gọi bác sĩ đi…"
Du Dực mặc kệ ba mẹ đang ở phía sau gọi, anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Khi anh nghe những lời nói đó của Nhiếp Thu Sính thật sự chẳng tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy rất thú vị, rất thích thú.
Cô ấy có thể nói ra những lời đó, chắc do cô ấy bị mẹ của anh bức ép quá nên thế, nếu không cô ấy sẽ không nói thế.
Hơn nữa, nghe cô ấy nói để anh say mê cô ấy đến mức không thể dứt bỏ, ừm, cái này rất có thể, anh rất thích.
Du Dực bỗng nhiên rất nhớ Nhiếp Thu Sính, rất muốn về nhà gặp cô ấy, chỉ có sự ấm áp trên người cô ấy, mới có thể khiến anh cảm thấy bản thân không lạnh lùng đến thế.
Nhưng Du Dực vẫn chưa thể về ngay.
Anh ra ngoài gọi điện thoại tìm người đến.
…
Du Dực vừa ra ngoài, ông bà Du bị tức đến mức sắp cãi nhau.
"Cái đứa khốn kiếp này, lại dám nói với chúng ta những lời như thế, nếu sớm biết vậy, ban đầu… ban đầu đã…"
Cuối cùng ông không dám nói tiếp, ban đầu nên bóp chết nó.
Bà Du ngồi trên giường bệnh tay ôm ngực đau khổ nói: "Tôi cảm thấy, nó bị bỏ bùa mê rồi, nếu không phải thế sao nó lại say mê cô gái đó như thế? Nó nghe thấy những lời đó cũng không có phản ứng gì, còn luôn bênh vực cô ta, ông nói xem, đây chẳng phải mất đi lý trí thì còn là gì được chứ?"
Lần này ông Du không nói gì, con của mình không thân thiết với mình, lại dốc gan dốc ruột với một người đàn bà đã kết hôn, theo ông ấy thấy việc này chắc chắn có vấn đề.
Có lẽ, vợ ông nói đúng, nói không chừng Du Dực đã bị bỏ bùa mê rồi.
Bà Du nói: "Theo tôi thấy, giờ chúng ta phải đi tìm một đại sư để ông ấy xem thử, trước đây bà Triệu có nói với tôi, bà ấy quen một đại sư rất lợi hại, mời ông ấy viết mấy tấm bùa, hòa vào nước cho Du Dực uống không chừng sẽ khỏi."
"Ngày mai bà gọi điện cho bà Triệu hỏi xin cách liên hệ với đại sư đó đi."
"Được, ngày mai tôi sẽ gọi, tôi không tin đạo hạnh của con hồ ly tinh đó, lại cao thâm thế…"
…
Bên ngoài, sau khi Du Dực gọi điện xong, không lâu sau có bốn thanh niên xuất hiện đều là người trong cục. Du Dực nói với họ: "Có nhiệm vụ đột xuất cho bốn người các cậu, đưa ba mẹ tôi về Hải Thành ngay trong đêm nay…"
Bốn người đều rất kinh ngạc: "Cục trưởng, đã khuya như vậy rồi, chẳng còn chuyến bay nào đến Hải Thành nữa…"
Du Dực: "Vậy thì đi tàu lửa, xe khách, đi bằng gì cũng được, đưa họ về là được."
Ba mẹ anh ở lại Thủ đô đã đủ lâu rồi, tiếp tục để họ ở lại họ sẽ lại nghĩ thêm nhiều cách khác thôi.
Nhà họ Du tuy không phải xã hội đen nhưng nếu thật sự không còn cách nào, có thể họ thật sự nghĩ ra những cách phi pháp để Nhiếp Thu Sính biến mất.
Bốn người vội gật đầu: "Vâng, chúng tôi hiểu rồi."
Du Dực chưa bước vào, anh đứng ngoài cửa đợi họ vào.
Sau khi bốn người vào phòng, rất cung kính nói với hai vợ chồng ông Du: "Ông Du, bà Du, lão Đại bảo chúng tôi đến đưa hai vị về Hải Thành, hành lý đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể đi rồi."
Hai người nghe xong sững sờ một lúc, không ngờ Du Dực nói đưa hai người đi là thật, hơn nữa còn nhanh như vậy, nói đi là đi ngay.
Bà Du đột nhiên quỵ xuống, ngã lên giường, ôm đầu kêu rên: "Tôi không đi, tôi đau đầu quá, chóng mặt, khó chịu quá… Bác sĩ, bác sĩ, tôi không thở được nữa…"
Ông Du trách nói: "Không nhìn thấy bà ấy đau thế sao? Mau đi gọi bác sĩ đi…"
/2416
|