BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 410: Anh sẽ không bao giờ buông tay em
/2416
|
Những lời nói thẳng thừng của anh khiến bà Du và ông Du đều mắt trợn tròn ngạc nhiên, hoàn toàn không thể ngờ được Du Dực sẽ nói ra những lời như vậy.
"Con… Anh cả của con... Mấy năm nay mọi việc trong nhà đều do anh cả con một tay lo liệu, sao con có thể nói ra những lời không có lương tâm như vậy chứ… Du Dực, con..."
Du Dực mất kiên nhẫn nói: "Con sẽ không cùng anh ta chia đều nhà họ Du, để phòng tránh sau này con với anh ta tranh giành lẫn nhau, con sẽ dùng cách tránh hậu họa về sau. Con nói được thì làm được, ba chắc cũng hiểu con là người như thế nào, nếu như ba mẹ thà rằng hi sinh con trai cả cũng phải bắt con quay về nhà họ Du vậy thì con không nói hai lời, ngay bây giờ sẽ đi cùng các người. Được không?"
Du Dực không phải là đang đùa, giả sử nếu mẹ của anh thật sự muốn cắt tay tự vẫn, anh đương nhiên không thể đứng trơ mắt nhìn mẹ mình chết được. Thế nhưng nếu từ bỏ Nhiếp Thu Sính thì cả cuộc đời này của anh sẽ không còn bất cứ điều gì để theo đuổi nữa, nếu vậy anh sẽ chỉ luôn muốn báo thù người khác thôi.
Du Dực biết rõ, bây giờ trong lòng của ba mẹ, anh không thể nào quan trọng bằng anh cả.
Anh nói như vậy, ba mẹ anh sẽ không thể không cân nhắc suy nghĩ.
Nhiếp Thu Sính kinh ngạc trợn trừng đôi mắt nhìn về phía Du Dực.
Du Dực không nhìn cô cũng không cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng của anh từ đầu đến cuối đều nhìn vào ba mẹ anh.
Anh nói: "Mẹ, bây giờ, mẹ chọn đi."
Là chọn anh, hay là sẽ chọn anh cả của anh.
Bà Du nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay run rẩy, bà nhớ lại lúc Du Dực và anh cả nó vẫn còn nhỏ, hai người cùng thích một món đồ chơi, không ai chịu nhường ai.
Bà Du thiên vị con trai cả liền nói Du Dực nhường đồ chơi trước cho anh cả, bà sẽ mua cho anh một cái khác.
Lúc đó Du Dực không hề nói một câu nào mà quả thật đã từ bỏ món đồ chơi đó.
Thế như vừa quay người, bà không chú ý thì Du Dực đã phá hủy món đồ chơi đó lại còn đẩy ngã anh cả của mình.
Bà Du vẫn còn nhớ, lúc đó con trai cả bị đập rách cả đầu, máu chảy xuống cả nửa mặt.
Trong đầu của Bà Du hiện lên cảnh bà dạy dỗ Du Dực năm đó, nhớ đến những lời khi đó anh nói với bà: "Con chỉ là cho anh ấy một bài học thôi, để anh ấy biết, mọi thứ trên đời này không phải anh ấy muốn lấy là con phải đưa cho!"
Lúc đó bà nói: "Sao con lại có thể như thế, mới tí tuổi đầu mà đã ác độc như vậy, đó là anh trai con đấy."
Du Dực nói: "Con đã rất khách khí rồi, nếu như là ác độc thực sự thì con sẽ không chỉ đẩy anh ấy ngã một cái đâu, con sẽ đẩy anh ấy từ trên lầu xuống."
Du Dực khi đó vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng ánh mắt của anh lúc đó, bà Du nhớ lại giống hệt như bây giờ, lạnh lùng đến làm cho người khác run rẩy.
Bà biết rõ, những lời Du Dực nói đều là sự thật.
Nếu như ép nó trở về nhà họ Du, nó nhất định sẽ trút tất cả sự thù ghét lên người con trai lớn của bà, bây giờ nó đã không còn là đứa trẻ nữa, bà… bà sợ nó sẽ giết chết anh cả của mình.
Bà Du và ông Du bỗng trở nên trầm mặc, tất nhiên bọn họ muốn Du Dực trở về, thế nhưng cả hai người ai nấy đều không dám mang tính mạng của con trai cả của mình ra mạo hiểm.
Đối với bọn họ mà nói, con trai thứ hai có cũng được, không có cũng không sao nhưng con trai cả thì không thể thiếu.
Du Dực cười chế giễu, anh đã biết sẽ là như vậy, anh nói như thế ba mẹ anh không thể nào làm phiền anh thêm được nữa.
Đối với bon họ, con trai cả từ trước đến nay đều là quan trọng nhất.
Du Dực nói: "Xem ra, ba mẹ đã có câu trả lời rồi, nếu đã như vậy thì chúng con xin phép đi trước, chúc mọi người có thể ở lại đây chơi vui vẻ, tạm biệt."
Anh dắt theo tay của Nhiếp Thu Sính, rời khỏi đây.
Đi ra đến bên ngoài, Nhiếp Thu Sính vẫn còn cảm thấy có chút gì đó không thật, cô gọi: "Du Dực…"
Du Dực dừng lại, hỏi cô: "Sợ sao?"
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Em… vừa vãy đúng là rất sợ, sợ anh sẽ… từ bỏ em."
Du Dực kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Anh sẽ không bao giờ rời xa em."
"Con… Anh cả của con... Mấy năm nay mọi việc trong nhà đều do anh cả con một tay lo liệu, sao con có thể nói ra những lời không có lương tâm như vậy chứ… Du Dực, con..."
Du Dực mất kiên nhẫn nói: "Con sẽ không cùng anh ta chia đều nhà họ Du, để phòng tránh sau này con với anh ta tranh giành lẫn nhau, con sẽ dùng cách tránh hậu họa về sau. Con nói được thì làm được, ba chắc cũng hiểu con là người như thế nào, nếu như ba mẹ thà rằng hi sinh con trai cả cũng phải bắt con quay về nhà họ Du vậy thì con không nói hai lời, ngay bây giờ sẽ đi cùng các người. Được không?"
Du Dực không phải là đang đùa, giả sử nếu mẹ của anh thật sự muốn cắt tay tự vẫn, anh đương nhiên không thể đứng trơ mắt nhìn mẹ mình chết được. Thế nhưng nếu từ bỏ Nhiếp Thu Sính thì cả cuộc đời này của anh sẽ không còn bất cứ điều gì để theo đuổi nữa, nếu vậy anh sẽ chỉ luôn muốn báo thù người khác thôi.
Du Dực biết rõ, bây giờ trong lòng của ba mẹ, anh không thể nào quan trọng bằng anh cả.
Anh nói như vậy, ba mẹ anh sẽ không thể không cân nhắc suy nghĩ.
Nhiếp Thu Sính kinh ngạc trợn trừng đôi mắt nhìn về phía Du Dực.
Du Dực không nhìn cô cũng không cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng của anh từ đầu đến cuối đều nhìn vào ba mẹ anh.
Anh nói: "Mẹ, bây giờ, mẹ chọn đi."
Là chọn anh, hay là sẽ chọn anh cả của anh.
Bà Du nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay run rẩy, bà nhớ lại lúc Du Dực và anh cả nó vẫn còn nhỏ, hai người cùng thích một món đồ chơi, không ai chịu nhường ai.
Bà Du thiên vị con trai cả liền nói Du Dực nhường đồ chơi trước cho anh cả, bà sẽ mua cho anh một cái khác.
Lúc đó Du Dực không hề nói một câu nào mà quả thật đã từ bỏ món đồ chơi đó.
Thế như vừa quay người, bà không chú ý thì Du Dực đã phá hủy món đồ chơi đó lại còn đẩy ngã anh cả của mình.
Bà Du vẫn còn nhớ, lúc đó con trai cả bị đập rách cả đầu, máu chảy xuống cả nửa mặt.
Trong đầu của Bà Du hiện lên cảnh bà dạy dỗ Du Dực năm đó, nhớ đến những lời khi đó anh nói với bà: "Con chỉ là cho anh ấy một bài học thôi, để anh ấy biết, mọi thứ trên đời này không phải anh ấy muốn lấy là con phải đưa cho!"
Lúc đó bà nói: "Sao con lại có thể như thế, mới tí tuổi đầu mà đã ác độc như vậy, đó là anh trai con đấy."
Du Dực nói: "Con đã rất khách khí rồi, nếu như là ác độc thực sự thì con sẽ không chỉ đẩy anh ấy ngã một cái đâu, con sẽ đẩy anh ấy từ trên lầu xuống."
Du Dực khi đó vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng ánh mắt của anh lúc đó, bà Du nhớ lại giống hệt như bây giờ, lạnh lùng đến làm cho người khác run rẩy.
Bà biết rõ, những lời Du Dực nói đều là sự thật.
Nếu như ép nó trở về nhà họ Du, nó nhất định sẽ trút tất cả sự thù ghét lên người con trai lớn của bà, bây giờ nó đã không còn là đứa trẻ nữa, bà… bà sợ nó sẽ giết chết anh cả của mình.
Bà Du và ông Du bỗng trở nên trầm mặc, tất nhiên bọn họ muốn Du Dực trở về, thế nhưng cả hai người ai nấy đều không dám mang tính mạng của con trai cả của mình ra mạo hiểm.
Đối với bọn họ mà nói, con trai thứ hai có cũng được, không có cũng không sao nhưng con trai cả thì không thể thiếu.
Du Dực cười chế giễu, anh đã biết sẽ là như vậy, anh nói như thế ba mẹ anh không thể nào làm phiền anh thêm được nữa.
Đối với bon họ, con trai cả từ trước đến nay đều là quan trọng nhất.
Du Dực nói: "Xem ra, ba mẹ đã có câu trả lời rồi, nếu đã như vậy thì chúng con xin phép đi trước, chúc mọi người có thể ở lại đây chơi vui vẻ, tạm biệt."
Anh dắt theo tay của Nhiếp Thu Sính, rời khỏi đây.
Đi ra đến bên ngoài, Nhiếp Thu Sính vẫn còn cảm thấy có chút gì đó không thật, cô gọi: "Du Dực…"
Du Dực dừng lại, hỏi cô: "Sợ sao?"
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Em… vừa vãy đúng là rất sợ, sợ anh sẽ… từ bỏ em."
Du Dực kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Anh sẽ không bao giờ rời xa em."
/2416
|