Hạ Như Sương mỉm cười gật đầu, bảo đảm sẽ gọi điện.
Chờ sau khi anh ta đi, Hạ Như Sương vội bò từ trên giường dậy, cô ta vớ ngay lấy điện thoại di động, gọi vào một số máy ở Dung Thành.
"A lô, là em, Như Sương, à, em không có gì, chỉ là hỏi thăm trong nhà sao rồi, chú và dì có khỏe không?"
"Vậy giúp tôi gọi chú đi, đã lâu rồi không nói chuyện với chú..."
Một lúc sau, người làm nhà họ Hạ gọi ông Hạ đến nghe máy.
Hạ Như Sương nghe thấy, ông Hạ cất tiếng: "Như Sương, sao giờ này gọi điện vậy, có phải có việc gì không?"
Hạ Như Sương nắm chặt điện thoại trên tay, cả nhà họ Hạ, cô chỉ đặt hy vọng vào chú Hạ này thôi.
Cô phải lấy được sự thương cảm từ ông, Hạ Như Sương hít sâu vào, cố ý làm ra vẻ vừa khóc xong, nói với giọng mũi: "Chú à... con chỉ nhớ nhà thôi..."
"Con bé này, sao vậy... có phải xảy ra việc gì không?"
Hạ Như Sương vội phủ nhận: "Không có chú... Chú đừng nghĩ nhiều, thật sự con không có gì cả..."
Cô biết càng phủ nhận thì đầu dây bên kia càng khẳng định cô xảy ra chuyện, nhất định sẽ hỏi tới cùng.
Quả nhiên như cô mong muốn, ông Hạ lại hỏi tiếp: "Chúng ta đều là người một nhà, con đừng gạt chú, chú hiểu con quá mà, nếu con không xảy ra chuyện gì lớn thì nhất định sẽ không nói những lời này."
Hạ Như Sương sụt sịt: "Chú à, không có việc gì thiệt mà. Con chỉ cảm thấy dạo này thật mệt mỏi... "
"Con bé này, rốt cuộc chuyện gì mà đến chú cũng không nói, nếu con cứ như vậy, chú giận đấy."
Hạ Như Sương liền làm ra vẻ hoảng hốt: "Chú, chú đừng giận, con nói chú nghe... con.. con... con cảm thấy mình ở cố gắng hết mình chăm lo cho nhà họ Du, nhưng... rốt cuộc cũng không phải là chú với dì, có lẽ, con làm chưa đủ tốt, chưa thể hòa nhập vào gia đình này."
Lời của Hạ Như Sương khá là uyển chuyển, giống như không trách ai cả, nhưng lại cho ông Hạ biết rất rõ một thông điệp, cô ở nhà họ Du bị ức hiếp, bị kỳ thị.
Ông Hạ trầm mặc nói: "Nhà nào cũng có cái khó riêng, chú biết là con lúc nào cũng là một đứa con ngoan, chú tin là con không làm chuyện gì sai cả, chỉ cần nói chuyên với nhau cho hiểu, nhất định sẽ giải quyết được thôi, cố thêm chút nhẫn nại và khoang dung."
Ông Hạ không nói ngay, ai đã ức hiếp, nhà họ Hạ sẽ chống lưng cho.
Ông đương nhiên là tin tưởng Hạ Như Sương, nhưng, ông biết rất rõ, Hạ Như Sương đã lấy chồng, là người nhà họ Du, chuyện của cô là chuyện nhà họ Du.
Nếu như là con gái ruột, khi bị nhà chồng ức hiếp, dù thế nào ông cũng sẽ không bỏ qua người nào ức hiếp con gái ông. Nhưng... Hạ Như Sương không phải!
Lúc đầu khi cô lấy chồng, vợ ông đã nói, Hạ Như Sương với nhà họ không có mối quan hệ nào cả, giúp cô tìm được một mối lương duyên và chuẩn bị sính lễ cho cô xuất giá đã đủ lắm rồi.
Ông không thể vì Hạ Như Sương mà khiến cho vợ ông không vui.
Điều này, trong lòng ông rất rõ.
Lời của ông Hạ khiến cô sững sờ, chuyện này không giống cô đã nghĩ, không lẽ chú ấy không hỏi tiếp nữa, trong nhà họ Du đã bị ức hiếp như thế nào? Sau đó sẽ giúp cô sao?
Hạ Như Sương cắn chặt răng, ông Hạ bình thường thương cô nhất, bây giờ xem tình hình thế này trong lòng cô có chút thấp thỏm. Nhưng bây giờ, cô lại không dám nói gì khác...
Chờ sau khi anh ta đi, Hạ Như Sương vội bò từ trên giường dậy, cô ta vớ ngay lấy điện thoại di động, gọi vào một số máy ở Dung Thành.
"A lô, là em, Như Sương, à, em không có gì, chỉ là hỏi thăm trong nhà sao rồi, chú và dì có khỏe không?"
"Vậy giúp tôi gọi chú đi, đã lâu rồi không nói chuyện với chú..."
Một lúc sau, người làm nhà họ Hạ gọi ông Hạ đến nghe máy.
Hạ Như Sương nghe thấy, ông Hạ cất tiếng: "Như Sương, sao giờ này gọi điện vậy, có phải có việc gì không?"
Hạ Như Sương nắm chặt điện thoại trên tay, cả nhà họ Hạ, cô chỉ đặt hy vọng vào chú Hạ này thôi.
Cô phải lấy được sự thương cảm từ ông, Hạ Như Sương hít sâu vào, cố ý làm ra vẻ vừa khóc xong, nói với giọng mũi: "Chú à... con chỉ nhớ nhà thôi..."
"Con bé này, sao vậy... có phải xảy ra việc gì không?"
Hạ Như Sương vội phủ nhận: "Không có chú... Chú đừng nghĩ nhiều, thật sự con không có gì cả..."
Cô biết càng phủ nhận thì đầu dây bên kia càng khẳng định cô xảy ra chuyện, nhất định sẽ hỏi tới cùng.
Quả nhiên như cô mong muốn, ông Hạ lại hỏi tiếp: "Chúng ta đều là người một nhà, con đừng gạt chú, chú hiểu con quá mà, nếu con không xảy ra chuyện gì lớn thì nhất định sẽ không nói những lời này."
Hạ Như Sương sụt sịt: "Chú à, không có việc gì thiệt mà. Con chỉ cảm thấy dạo này thật mệt mỏi... "
"Con bé này, rốt cuộc chuyện gì mà đến chú cũng không nói, nếu con cứ như vậy, chú giận đấy."
Hạ Như Sương liền làm ra vẻ hoảng hốt: "Chú, chú đừng giận, con nói chú nghe... con.. con... con cảm thấy mình ở cố gắng hết mình chăm lo cho nhà họ Du, nhưng... rốt cuộc cũng không phải là chú với dì, có lẽ, con làm chưa đủ tốt, chưa thể hòa nhập vào gia đình này."
Lời của Hạ Như Sương khá là uyển chuyển, giống như không trách ai cả, nhưng lại cho ông Hạ biết rất rõ một thông điệp, cô ở nhà họ Du bị ức hiếp, bị kỳ thị.
Ông Hạ trầm mặc nói: "Nhà nào cũng có cái khó riêng, chú biết là con lúc nào cũng là một đứa con ngoan, chú tin là con không làm chuyện gì sai cả, chỉ cần nói chuyên với nhau cho hiểu, nhất định sẽ giải quyết được thôi, cố thêm chút nhẫn nại và khoang dung."
Ông Hạ không nói ngay, ai đã ức hiếp, nhà họ Hạ sẽ chống lưng cho.
Ông đương nhiên là tin tưởng Hạ Như Sương, nhưng, ông biết rất rõ, Hạ Như Sương đã lấy chồng, là người nhà họ Du, chuyện của cô là chuyện nhà họ Du.
Nếu như là con gái ruột, khi bị nhà chồng ức hiếp, dù thế nào ông cũng sẽ không bỏ qua người nào ức hiếp con gái ông. Nhưng... Hạ Như Sương không phải!
Lúc đầu khi cô lấy chồng, vợ ông đã nói, Hạ Như Sương với nhà họ không có mối quan hệ nào cả, giúp cô tìm được một mối lương duyên và chuẩn bị sính lễ cho cô xuất giá đã đủ lắm rồi.
Ông không thể vì Hạ Như Sương mà khiến cho vợ ông không vui.
Điều này, trong lòng ông rất rõ.
Lời của ông Hạ khiến cô sững sờ, chuyện này không giống cô đã nghĩ, không lẽ chú ấy không hỏi tiếp nữa, trong nhà họ Du đã bị ức hiếp như thế nào? Sau đó sẽ giúp cô sao?
Hạ Như Sương cắn chặt răng, ông Hạ bình thường thương cô nhất, bây giờ xem tình hình thế này trong lòng cô có chút thấp thỏm. Nhưng bây giờ, cô lại không dám nói gì khác...
/2416
|