BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 292: Khiêng về nhà, đóng cửa lại, ăn thịt
/2416
|
Trong cửa hàng, người bán hàng khen đến mức Thanh Ti phổng cả mũi, Nhiếp Thu Sính sờ sờ đầu Thanh Ti: "Vậy lấy hai bộ này đi."
Cô vừa mới nói xong, Du Dực đã nói: "Không được."
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn Du Dực lúc ấy thấy có điểm không đúng, tựa như muốn nói: Nhìn anh cũng ra dáng lắm, không ngờ lại bủn xỉn như vậy, có hai bộ quần áo mà cũng không mua cho con gái.
Ai ngờ, Du Dực lại chỉ vào mấy bộ quần áo treo khắp cửa hàng: "Hai bộ thì đủ thế nào được, con gái bảo bối của anh phải mặc cái này, cái này, cái kia..... Còn có cái đó nữa, đều lấy hết…"
Chuyện này làm nhân viên cửa hàng sửng sốt, vốn tưởng rằng đây là ông bố ki bo bủn xỉn, ai ngờ lại là đại ma đầu chiều con gái phát cuồng.
Nhiếp Thu Sính vội chạy lại kéo cánh tay Du Dực: "Sao mua nhiều thế, nhiều quá rồi."
"Chúng ta vừa mới dọn tới đây, em với Thanh Ti đâu có đem theo nhiều quần áo đâu. Em đừng nghĩ là giờ thời tiết vẫn còn nắng nóng, chẳng mấy hôm nữa là vào thu rồi, thời tiết sẽ chuyển lạnh, anh còn thấy mua bấy nhiêu vẫn chưa đủ đâu."
Nói xong, anh cúi xuống ôm Thanh Ti: "Con gái bảo bối, chuyển nhà đến nơi này, con có thích không?"
Thanh Ti gật đầu: "Thích thì có thích ạ, nhưng mà ba ơi, mua nhiều như vậy, sẽ tốn rất nhiều tiền."
Du Dực nhẹ nhàng búng tay lên trán cô bé, "Cô bé con này, đừng lo lắng vấn đề có tiền hay không, ba có năng lực nuôi cả con lẫn mẹ con."
Nhiếp Thu Sính vẫn cảm thấy nhiều quá, "Hay bớt một chút đi."
"Chỗ này đâu có nhiều, mỗi ngày mặc một bộ, rất nhanh sẽ mặc hết thôi. Cứ như vậy đi, lần này nghe lời anh."
Nhân viên cửa hàng lúc này mới kịp phản ứng lại, vô cùng cao hứng: "Vậy... chỗ quần áo ngài chọn đều gói lại chứ ạ?"
Du Dực: "Đều gói lại hết cho tôi."
"Quần áo nhiều lắm, tôi thấy nhà mình không cầm hết được đâu, hay là ngài để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ giao hàng miễn phí tới tận cửa."
"Được…."
Du Dực thanh toán tiền, lưu lại địa chỉ, một tay ôm con gái, một tay nắm tay vợ, thẳng tiến về phía khu trang phục phụ nữ. Mua đồ cho con gái, đương nhiên cũng phải mua đồ cho vợ, bằng không vợ về nhà lại ghen tị...
Nhiếp Thu Sính cào cào lòng bàn tay anh: "Em không cần mua quần áo, mình đến đây làm gì?"
"Lần trước không phải anh làm hỏng váy của em sao, em nói đó là cái váy em thích nhất, anh vẫn còn áy náy, đương nhiên là muốn bồi thường cho em rồi. Bằng không, em vẫn ấm ức trong lòng rồi tức giận với anh thì biết làm sao?"
Trong đầu Nhiếp Thu Sính lập tức nhớ tới chuyện lần đó, mặt đỏ lựng lên.
"Ai thèm ấm ức với anh, em đâu có nhỏ nhen vậy."
"Vâng, vợ anh là người tốt nhất."
Du Dực ôm cô vào trong cửa hàng. Vừa vào, anh đã thấy một bộ váy đỏ trên người ma-nơ-canh, không tay, bên hông có một vòng thêu, cổ kiểu sườn xám, làn váy bay bay. Anh bắt Nhiếp Thu Sính mặc thử, ban đầu cô nhất quyết không đồng ý, còn nói mình chưa từng mặc bộ nào rực rỡ như thế. Cuối cùng bị nhân viên cửa hàng cùng Thanh Ti hăm hở thúc ép, cô mới chịu cầm váy vào phòng thử đồ. Qua một hồi lâu, cô cực kỳ không tự nhiên bước ra.
Nhiếp Thu Sính nắm lấy làn váy, thấy nhân viên cửa hàng cùng Du Dực đều nhìn cô không nói nên lời, trong lòng thấy không yên, chỉ cảm thấy không biết phải làm thế nào: "Em đã nói rồi, em không hợp với kiểu váy này, để em thay ra đi."
Thanh Ti phản ứng lại đầu tiên, kinh ngạc kêu lên: "Oa, mẹ thật là đẹp."
"Đẹp thật không…"
"Đẹp…" Đẹp đến nỗi trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là khiêng về nhà, đóng cửa lại, ăn thịt!
...
Du Dực phân vân: khiêng hay không khiêng?
Cô vừa mới nói xong, Du Dực đã nói: "Không được."
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn Du Dực lúc ấy thấy có điểm không đúng, tựa như muốn nói: Nhìn anh cũng ra dáng lắm, không ngờ lại bủn xỉn như vậy, có hai bộ quần áo mà cũng không mua cho con gái.
Ai ngờ, Du Dực lại chỉ vào mấy bộ quần áo treo khắp cửa hàng: "Hai bộ thì đủ thế nào được, con gái bảo bối của anh phải mặc cái này, cái này, cái kia..... Còn có cái đó nữa, đều lấy hết…"
Chuyện này làm nhân viên cửa hàng sửng sốt, vốn tưởng rằng đây là ông bố ki bo bủn xỉn, ai ngờ lại là đại ma đầu chiều con gái phát cuồng.
Nhiếp Thu Sính vội chạy lại kéo cánh tay Du Dực: "Sao mua nhiều thế, nhiều quá rồi."
"Chúng ta vừa mới dọn tới đây, em với Thanh Ti đâu có đem theo nhiều quần áo đâu. Em đừng nghĩ là giờ thời tiết vẫn còn nắng nóng, chẳng mấy hôm nữa là vào thu rồi, thời tiết sẽ chuyển lạnh, anh còn thấy mua bấy nhiêu vẫn chưa đủ đâu."
Nói xong, anh cúi xuống ôm Thanh Ti: "Con gái bảo bối, chuyển nhà đến nơi này, con có thích không?"
Thanh Ti gật đầu: "Thích thì có thích ạ, nhưng mà ba ơi, mua nhiều như vậy, sẽ tốn rất nhiều tiền."
Du Dực nhẹ nhàng búng tay lên trán cô bé, "Cô bé con này, đừng lo lắng vấn đề có tiền hay không, ba có năng lực nuôi cả con lẫn mẹ con."
Nhiếp Thu Sính vẫn cảm thấy nhiều quá, "Hay bớt một chút đi."
"Chỗ này đâu có nhiều, mỗi ngày mặc một bộ, rất nhanh sẽ mặc hết thôi. Cứ như vậy đi, lần này nghe lời anh."
Nhân viên cửa hàng lúc này mới kịp phản ứng lại, vô cùng cao hứng: "Vậy... chỗ quần áo ngài chọn đều gói lại chứ ạ?"
Du Dực: "Đều gói lại hết cho tôi."
"Quần áo nhiều lắm, tôi thấy nhà mình không cầm hết được đâu, hay là ngài để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ giao hàng miễn phí tới tận cửa."
"Được…."
Du Dực thanh toán tiền, lưu lại địa chỉ, một tay ôm con gái, một tay nắm tay vợ, thẳng tiến về phía khu trang phục phụ nữ. Mua đồ cho con gái, đương nhiên cũng phải mua đồ cho vợ, bằng không vợ về nhà lại ghen tị...
Nhiếp Thu Sính cào cào lòng bàn tay anh: "Em không cần mua quần áo, mình đến đây làm gì?"
"Lần trước không phải anh làm hỏng váy của em sao, em nói đó là cái váy em thích nhất, anh vẫn còn áy náy, đương nhiên là muốn bồi thường cho em rồi. Bằng không, em vẫn ấm ức trong lòng rồi tức giận với anh thì biết làm sao?"
Trong đầu Nhiếp Thu Sính lập tức nhớ tới chuyện lần đó, mặt đỏ lựng lên.
"Ai thèm ấm ức với anh, em đâu có nhỏ nhen vậy."
"Vâng, vợ anh là người tốt nhất."
Du Dực ôm cô vào trong cửa hàng. Vừa vào, anh đã thấy một bộ váy đỏ trên người ma-nơ-canh, không tay, bên hông có một vòng thêu, cổ kiểu sườn xám, làn váy bay bay. Anh bắt Nhiếp Thu Sính mặc thử, ban đầu cô nhất quyết không đồng ý, còn nói mình chưa từng mặc bộ nào rực rỡ như thế. Cuối cùng bị nhân viên cửa hàng cùng Thanh Ti hăm hở thúc ép, cô mới chịu cầm váy vào phòng thử đồ. Qua một hồi lâu, cô cực kỳ không tự nhiên bước ra.
Nhiếp Thu Sính nắm lấy làn váy, thấy nhân viên cửa hàng cùng Du Dực đều nhìn cô không nói nên lời, trong lòng thấy không yên, chỉ cảm thấy không biết phải làm thế nào: "Em đã nói rồi, em không hợp với kiểu váy này, để em thay ra đi."
Thanh Ti phản ứng lại đầu tiên, kinh ngạc kêu lên: "Oa, mẹ thật là đẹp."
"Đẹp thật không…"
"Đẹp…" Đẹp đến nỗi trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là khiêng về nhà, đóng cửa lại, ăn thịt!
...
Du Dực phân vân: khiêng hay không khiêng?
/2416
|