BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2403: Đúng là con cáo già không thể dựa vào nổi mà!
/2416
|
Nhạc Thính Phong lại thở dài một tiếng, sao không phải là một cô em gái bé bỏng nhỉ?
Nhưng rồi lại nghĩ, thôi quên đi, em gái bé bỏng phải như Thanh Ti thì mới đáng để tính. Hơn nữa tất cả yêu thương của cậu đều dành cho Thanh Ti mất rồi, nếu giờ lại có thêm một cô em gái nữa thì biết làm thế nào?
Nhạc Thính Phong bị Thanh Ti túm lấy kéo ra ngoài.
Thanh Ti hố: “Mẹ, ông bà ngoại, anh Thính Phong đã về rồi!”
Nhạc Thính Phong trở về khiến cả nhà đều vui vẻ. Tiểu Ái nói cậu chọn đúng ngày em trai ra đời mà trở về, xem ra là sốt ruột muốn nhìn mặt em trai lắm đây.
Trong lòng Nhạc Thính Phong lại chỉ muốn gào lên: “Không có đâu dì Tiểu Ái ơi!”
“Cháu đâu có muốn gặp cậu em trai kia đâu!”
“Cháu chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về gặp con gái dì thôi!”
Sau đó, Tiểu Ái vội vàng mang cho Nhạc Thính Phong bát mỳ, đợi cậu ăn xong, lại nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện.
Tới bệnh viện rồi, khi nhìn thấy cậu bé nhăn nheo đỏ hỏn trong tã kia, Nhạc Thính Phong không nói nổi thành lời. Đừng nói là nắm tay thể thốt rằng sẽ bảo vệ em trai gì gì đó, thậm chí ngay cả một hai câu khen nựng trái lương tâm cũng không thể bật ra nổi. Thật sự là... cậu nhóc kia thật sự xấu quá!
Nhạc Thính Phong lắc đầu, nhóc này chẳng giống cậu gì cả. Tên nhóc xấu xí đó thật sự là em trai cậu à?
Ôi, nó thật đáng thương, sau này nó có một ông anh vừa anh tuấn đẹp trai lại xuất sắc như cậu kè kè ở bên cạnh, tuổi thơ của tên nhóc này nhất định sẽ tràn ngập bóng tối rồi.
Thế nhưng Thanh Ti lại kéo Nhạc Thính Phong vô cùng vui vẻ: “Anh, anh xem em bé có đáng yêu không này?”
Nhạc Thính Phong mở miệng cười ha ha hai tiếng, rồi gật đầu: “Đúng vậy, thật là đáng yêu, em xem này, mấy nếp nhăn trên mặt thật có ý tứ.”
Thanh Ti nhức đầu, lời này nghe sao lại có gì sai sai thì phải?
Nhưng Thanh Ti cũng không nghĩ nhiều, chỉ cùng Nhạc Thính Phong chơi đùa với cậu em trai. Nhạc Thính Phong từ đầu tới cuối đều phối hợp với Thanh Ti vô cùng ăn ý, mặc kệ cô bé nói gì, cậu đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người tới thăm cậu nhóc mới sinh rồi mới tìm tới Tô Ngưng Mi đang ở phòng hồi sức.
Thấy con trai trở về, Tô Ngưng Mi không nhịn được kéo tay cậu khẽ khóc.
Nhạc Thính Phong vội nói nói: “Mẹ, nín đi nào, đừng khóc, giữa mẹ con mình thì cần gì phải khách khí...”
Thực ra cách mà hai mẹ con họ sống với nhau cũng không giống người bình thường cho lắm. Nhạc Thính Phong hiểu rất rõ mẹ ruột của mình, mẹ cậu khóc thì đảm bảo 100% lý do không phải vì nhớ cậu, cũng không phải vì lo lắng không biết thời gian qua cậu có phải chịu khổ cực gì không. Mà đơn giản chỉ vì mới sinh xong, bao nhiêu cảm xúc dồn nén chưa được bùng cháy mà thôi.
Nước mắt của Tô Ngưng Mi nhất thời ngưng lại.
Nhạc Thính Phong nói thẳng: “Con thấy thằng bé kia quá xấu, nếu sau này lớn lên mà nó vẫn còn xấu như thế thì con sẽ không thừa nhận nó là em trai con đâu đấy!”
Tô Ngưng Mi nhịn không được vung tay khẽ đánh lên đầu Nhạc Thính Phong: “Con nói linh tinh cái gì đó, đó là em trai con đấy, em ruột!”
Nhạc Thính Phong lanh lẹ tránh thoát đi: “Dù có như thế thì mẹ cũng không thể ép con làm trái lương tâm mà nói nó xinh quá chứ! Chính vì là anh em ruột nên con càng phải nói lời nói thật... Đúng rồi, lão cáo già kia đâu rồi? Sao lại không ở đây? Mẹ sinh em bé, chuyện lớn như vậy mà sao lão lại không ở cùng mẹ là sao? Mẹ xem, loại cáo già này đến thời khắc quan trọng lại chẳng thể dựa vào được tí nào...”
Nhưng rồi lại nghĩ, thôi quên đi, em gái bé bỏng phải như Thanh Ti thì mới đáng để tính. Hơn nữa tất cả yêu thương của cậu đều dành cho Thanh Ti mất rồi, nếu giờ lại có thêm một cô em gái nữa thì biết làm thế nào?
Nhạc Thính Phong bị Thanh Ti túm lấy kéo ra ngoài.
Thanh Ti hố: “Mẹ, ông bà ngoại, anh Thính Phong đã về rồi!”
Nhạc Thính Phong trở về khiến cả nhà đều vui vẻ. Tiểu Ái nói cậu chọn đúng ngày em trai ra đời mà trở về, xem ra là sốt ruột muốn nhìn mặt em trai lắm đây.
Trong lòng Nhạc Thính Phong lại chỉ muốn gào lên: “Không có đâu dì Tiểu Ái ơi!”
“Cháu đâu có muốn gặp cậu em trai kia đâu!”
“Cháu chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về gặp con gái dì thôi!”
Sau đó, Tiểu Ái vội vàng mang cho Nhạc Thính Phong bát mỳ, đợi cậu ăn xong, lại nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện.
Tới bệnh viện rồi, khi nhìn thấy cậu bé nhăn nheo đỏ hỏn trong tã kia, Nhạc Thính Phong không nói nổi thành lời. Đừng nói là nắm tay thể thốt rằng sẽ bảo vệ em trai gì gì đó, thậm chí ngay cả một hai câu khen nựng trái lương tâm cũng không thể bật ra nổi. Thật sự là... cậu nhóc kia thật sự xấu quá!
Nhạc Thính Phong lắc đầu, nhóc này chẳng giống cậu gì cả. Tên nhóc xấu xí đó thật sự là em trai cậu à?
Ôi, nó thật đáng thương, sau này nó có một ông anh vừa anh tuấn đẹp trai lại xuất sắc như cậu kè kè ở bên cạnh, tuổi thơ của tên nhóc này nhất định sẽ tràn ngập bóng tối rồi.
Thế nhưng Thanh Ti lại kéo Nhạc Thính Phong vô cùng vui vẻ: “Anh, anh xem em bé có đáng yêu không này?”
Nhạc Thính Phong mở miệng cười ha ha hai tiếng, rồi gật đầu: “Đúng vậy, thật là đáng yêu, em xem này, mấy nếp nhăn trên mặt thật có ý tứ.”
Thanh Ti nhức đầu, lời này nghe sao lại có gì sai sai thì phải?
Nhưng Thanh Ti cũng không nghĩ nhiều, chỉ cùng Nhạc Thính Phong chơi đùa với cậu em trai. Nhạc Thính Phong từ đầu tới cuối đều phối hợp với Thanh Ti vô cùng ăn ý, mặc kệ cô bé nói gì, cậu đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người tới thăm cậu nhóc mới sinh rồi mới tìm tới Tô Ngưng Mi đang ở phòng hồi sức.
Thấy con trai trở về, Tô Ngưng Mi không nhịn được kéo tay cậu khẽ khóc.
Nhạc Thính Phong vội nói nói: “Mẹ, nín đi nào, đừng khóc, giữa mẹ con mình thì cần gì phải khách khí...”
Thực ra cách mà hai mẹ con họ sống với nhau cũng không giống người bình thường cho lắm. Nhạc Thính Phong hiểu rất rõ mẹ ruột của mình, mẹ cậu khóc thì đảm bảo 100% lý do không phải vì nhớ cậu, cũng không phải vì lo lắng không biết thời gian qua cậu có phải chịu khổ cực gì không. Mà đơn giản chỉ vì mới sinh xong, bao nhiêu cảm xúc dồn nén chưa được bùng cháy mà thôi.
Nước mắt của Tô Ngưng Mi nhất thời ngưng lại.
Nhạc Thính Phong nói thẳng: “Con thấy thằng bé kia quá xấu, nếu sau này lớn lên mà nó vẫn còn xấu như thế thì con sẽ không thừa nhận nó là em trai con đâu đấy!”
Tô Ngưng Mi nhịn không được vung tay khẽ đánh lên đầu Nhạc Thính Phong: “Con nói linh tinh cái gì đó, đó là em trai con đấy, em ruột!”
Nhạc Thính Phong lanh lẹ tránh thoát đi: “Dù có như thế thì mẹ cũng không thể ép con làm trái lương tâm mà nói nó xinh quá chứ! Chính vì là anh em ruột nên con càng phải nói lời nói thật... Đúng rồi, lão cáo già kia đâu rồi? Sao lại không ở đây? Mẹ sinh em bé, chuyện lớn như vậy mà sao lão lại không ở cùng mẹ là sao? Mẹ xem, loại cáo già này đến thời khắc quan trọng lại chẳng thể dựa vào được tí nào...”
/2416
|