Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong nghe thấy bọn họ nói
“Lần này... rốt cuộc có thể yên tâm rồi, hy vọng trước khi chúng ta ăn hết số lượng thức tiếp viện lần này có thể bắt được hai tên nhóc kia sau đó nhanh nhanh chóng chóng quay về đất liền, tôi không muốn ngây người trên đảo này nữa đâu!”
“Nhất định là được.”
“Cũng không biết được đầu, hai tên nhóc kia xảo quyệt lắm, chúng ta nên cẩn thận một chút, nếu không bắt được hai tên nhóc vắt mũi chưa sạch ấy thì người mất mặt là chúng ta đó”
“Không có chuyện đó đâu, dù chúng có xảo quyệt đến đâu thì cũng vẫn chỉ là hai tên nhóc mà thôi, bọn chúng có thể lợi hại đến đâu chứ...”
Hai người họ chỉ nói mấy lời rồi rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong mới chậm rãi đi ra.
Lâm Trầm hỏi Nhạc Thính Phong: “Muốn đi cứu người luôn không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không được, cậu cũng thấy đấy, bọn họ có 12 người trong khi chúng ta chỉ có hai người, hơn nữa, có nhiều camera theo dõi như vậy, nếu dẫn người ra ngoài thì quá mạo hiểm, một khi bị bọn họ phát hiện thì chắc chắn chúng ta sẽ bị truy lùng”
“Vậy giờ... chúng ta phải làm gì đây?”
“Không trộm được người, nhưng mấy thứ đồ đạc kia thì đơn giản, tớ có cách này, có thể giúp chúng ta không cần chiến đấu mà vẫn có thể khiến họ khuất phục”
“Được, mọi chuyện đều theo ý cậu, cậu bảo làm thế nào thì tớ sẽ làm như thế?
Qua một đêm, sang ngày hôm sau.
Hai sĩ quan phụ trách giám sát nhìn qua camera, một người buồn bực nói: “Sao hai tên nhóc kia tự nhiên biến mất không còn tung tích vậy? Không thấy bóng dáng đầu nữa cả!”
Người còn lại hồ nghi: “Không lẽ bọn chúng trốn đi, không định đi cứu đồng đội nữa?”
“Bọn nó không thể nào không nghĩ ra nhiệm vụ lần này của mình là tìm cách cứu viện đồng đội bị bắt chứ, nếu hai tên nhóc này định buông tay không làm nhiệm vụ nữa thì tôi thật sự không chấp nhận được hai đứa nó đâu!”
“Vậy thì người đi đâu rồi, không phải bọn nó tính toán hơn thua với chúng ta đó chứ? Không thì hôm nay cử vài người đi tìm chúng nó thử xem”
“Cứ từ từ đã, quan sát kỹ hơn chút, nếu vẫn không thấy bóng dáng bọn nó thì chúng ta mới cử người đi tìm, tránh cho chúng nó giở trò gì đó”
“Được!”
“Được rồi, đi ăn sáng đi, đổ hôm qua đã đưa tới rồi, sao bây giờ vẫn chưa ai đưa đồ ăn qua đây vậy? “
“Để tôi đi xem xem.”
Một người đứng dậy đi ra ngoài, chỉ vài phút sau đã truyền đến âm thanh gào thét. Tên sĩ quan đang giám sát qua camera nghe thấy thế thì vội chạy ra.
Bọn họ vội vã tiến lên phía trước liền nhìn thấy kho hàng trống rỗng không có bất cứ một thứ gì
“Đồ tiếp viện của chúng ta đâu? Tại sao không còn gì ở đây vậy?”
Người còn lại ngơ ngác: “Không thể nào, sao lại không có gì ở đây chứ? Tại sao... Sao lại không còn gì thế này?”
Vài người đứng trước kho hàng cũng không dám tin vào mắt mình: “Đúng vậy, đêm qua trước khi đi ngủ tôi còn đi kiểm tra, lúc đó ở đây vẫn còn này còn đẩy đồ ăn cơ mà. Tại sao chỉ qua một đêm đã biến mất không còn gì vậy?”
Có một binh lính nói: “Chuyện này... không phải có mấy thứ tà ma quỷ quái gì đó tác quái đấy chứ?”
“Không phải chuyện ma quỷ gì đâu, nhất định là hai tên tiểu quỷ đã làm ra chuyện này. Mau! Mau đi kiểm tra xem mấy tên nhóc lúc trước chúng ta bắt được còn ở trong phòng giam không?”
Bọn họ vội vàng chạy đến nơi đang giam giữ đám Lộ Tu Triệt thì lại phát hiện cả đám vẫn đang ở trong phòng giam, không ai biến mất cả, khóa phòng giam cũng không có dấu vết bị mở ra.
Đám Lộ Tu Triệt thấy bọn họ vội vàng chạy tới thì nhao nhao lên, “Mấy chú, đồ ăn sáng đâu rồi? Sao hôm nay vẫn chưa đưa đồ ăn sáng tới vậy? Chúng cháu sắp chết đói mất rồi!”
Đám binh sĩ không thèm để ý tới bọn họ, vội quay về thông báo. Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng được. Hơn nữa, tất cả đồ tiếp tế biến mất rồi, còn ăn gì uống gì nữa?
Mấy tên nhóc bị bắt này còn ngồi đây mà gào khóc đòi ăn đòi uống nữa chứ.
“Tôi không tin hai tên tiểu quỷ kia có thể thần không biết, quỷ không hay, âm thầm chuyển nhiều đồ đạc đi như thế mà không có bất kì một tiếng động nào!”
“Lần này... rốt cuộc có thể yên tâm rồi, hy vọng trước khi chúng ta ăn hết số lượng thức tiếp viện lần này có thể bắt được hai tên nhóc kia sau đó nhanh nhanh chóng chóng quay về đất liền, tôi không muốn ngây người trên đảo này nữa đâu!”
“Nhất định là được.”
“Cũng không biết được đầu, hai tên nhóc kia xảo quyệt lắm, chúng ta nên cẩn thận một chút, nếu không bắt được hai tên nhóc vắt mũi chưa sạch ấy thì người mất mặt là chúng ta đó”
“Không có chuyện đó đâu, dù chúng có xảo quyệt đến đâu thì cũng vẫn chỉ là hai tên nhóc mà thôi, bọn chúng có thể lợi hại đến đâu chứ...”
Hai người họ chỉ nói mấy lời rồi rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong mới chậm rãi đi ra.
Lâm Trầm hỏi Nhạc Thính Phong: “Muốn đi cứu người luôn không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không được, cậu cũng thấy đấy, bọn họ có 12 người trong khi chúng ta chỉ có hai người, hơn nữa, có nhiều camera theo dõi như vậy, nếu dẫn người ra ngoài thì quá mạo hiểm, một khi bị bọn họ phát hiện thì chắc chắn chúng ta sẽ bị truy lùng”
“Vậy giờ... chúng ta phải làm gì đây?”
“Không trộm được người, nhưng mấy thứ đồ đạc kia thì đơn giản, tớ có cách này, có thể giúp chúng ta không cần chiến đấu mà vẫn có thể khiến họ khuất phục”
“Được, mọi chuyện đều theo ý cậu, cậu bảo làm thế nào thì tớ sẽ làm như thế?
Qua một đêm, sang ngày hôm sau.
Hai sĩ quan phụ trách giám sát nhìn qua camera, một người buồn bực nói: “Sao hai tên nhóc kia tự nhiên biến mất không còn tung tích vậy? Không thấy bóng dáng đầu nữa cả!”
Người còn lại hồ nghi: “Không lẽ bọn chúng trốn đi, không định đi cứu đồng đội nữa?”
“Bọn nó không thể nào không nghĩ ra nhiệm vụ lần này của mình là tìm cách cứu viện đồng đội bị bắt chứ, nếu hai tên nhóc này định buông tay không làm nhiệm vụ nữa thì tôi thật sự không chấp nhận được hai đứa nó đâu!”
“Vậy thì người đi đâu rồi, không phải bọn nó tính toán hơn thua với chúng ta đó chứ? Không thì hôm nay cử vài người đi tìm chúng nó thử xem”
“Cứ từ từ đã, quan sát kỹ hơn chút, nếu vẫn không thấy bóng dáng bọn nó thì chúng ta mới cử người đi tìm, tránh cho chúng nó giở trò gì đó”
“Được!”
“Được rồi, đi ăn sáng đi, đổ hôm qua đã đưa tới rồi, sao bây giờ vẫn chưa ai đưa đồ ăn qua đây vậy? “
“Để tôi đi xem xem.”
Một người đứng dậy đi ra ngoài, chỉ vài phút sau đã truyền đến âm thanh gào thét. Tên sĩ quan đang giám sát qua camera nghe thấy thế thì vội chạy ra.
Bọn họ vội vã tiến lên phía trước liền nhìn thấy kho hàng trống rỗng không có bất cứ một thứ gì
“Đồ tiếp viện của chúng ta đâu? Tại sao không còn gì ở đây vậy?”
Người còn lại ngơ ngác: “Không thể nào, sao lại không có gì ở đây chứ? Tại sao... Sao lại không còn gì thế này?”
Vài người đứng trước kho hàng cũng không dám tin vào mắt mình: “Đúng vậy, đêm qua trước khi đi ngủ tôi còn đi kiểm tra, lúc đó ở đây vẫn còn này còn đẩy đồ ăn cơ mà. Tại sao chỉ qua một đêm đã biến mất không còn gì vậy?”
Có một binh lính nói: “Chuyện này... không phải có mấy thứ tà ma quỷ quái gì đó tác quái đấy chứ?”
“Không phải chuyện ma quỷ gì đâu, nhất định là hai tên tiểu quỷ đã làm ra chuyện này. Mau! Mau đi kiểm tra xem mấy tên nhóc lúc trước chúng ta bắt được còn ở trong phòng giam không?”
Bọn họ vội vàng chạy đến nơi đang giam giữ đám Lộ Tu Triệt thì lại phát hiện cả đám vẫn đang ở trong phòng giam, không ai biến mất cả, khóa phòng giam cũng không có dấu vết bị mở ra.
Đám Lộ Tu Triệt thấy bọn họ vội vàng chạy tới thì nhao nhao lên, “Mấy chú, đồ ăn sáng đâu rồi? Sao hôm nay vẫn chưa đưa đồ ăn sáng tới vậy? Chúng cháu sắp chết đói mất rồi!”
Đám binh sĩ không thèm để ý tới bọn họ, vội quay về thông báo. Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng được. Hơn nữa, tất cả đồ tiếp tế biến mất rồi, còn ăn gì uống gì nữa?
Mấy tên nhóc bị bắt này còn ngồi đây mà gào khóc đòi ăn đòi uống nữa chứ.
“Tôi không tin hai tên tiểu quỷ kia có thể thần không biết, quỷ không hay, âm thầm chuyển nhiều đồ đạc đi như thế mà không có bất kì một tiếng động nào!”
/2416
|