Trời mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa to như hạt đậu không ngừng táp vào mặt khiến tầm nhìn của hai người trở nên mơ hồ.
Nhạc Thính Phong gạt nước mưa trên mặt, nói: “Tớ nghĩ bọn họ nhất định vẫn đang ở trên hòn đảo này, có lẽ ngay từ khi chúng ta đặt chân đến hòn đảo này thì nhiệm vụ thật sự đã bắt đầu.”
Đêm nay trời mưa lớn khiến độ ẩm trong không khí rất cao, nước mưa ướt đẫm quần áo trên người khiến hơi lạnh bủa vây khắp cơ thể.
Nhưng cả Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong đều không cảm thấy lạnh.
Lâm Trầm cười nói: “Cũng may là chúng ta còn có hai người để hợp tác, không phải đơn độc tác chiến.”
Nhạc Thính Phong hỏi Lâm Trầm: “Cậu thấy kích động sao?”
Trong đêm đen, ánh mắt Lâm Trầm sáng rực, cậu gật đầu: “Ừ, rất kích động!”
Nhiệm vụ không hề biết trước, kẻ địch núp trong bóng tối không thể nhìn rõ, tất cả những điều ấy đều khiến cậu cảm thấy phấn khích. Nếu suy nghĩ này của cậu mà Lộ Tu Triệt nghe được thì cậu ta có lẽ sẽ khóc không ra nước måt...
“Tiếp theo có lẽ cậu sẽ không chỉ kích động không thôi đầu, cậu sẽ còn phải trải qua rất nhiều kích thích nữa đó”
Nhạc Thính Phong nắm chặt bàn tay thành quyền.
Lâm Trầm nở nụ cười, vươn nắm tay sang đập tay cùng Nhạc Thính Phong: Càng nhiều càng tốt!”
Hai người cùng trường đã ba năm, ăn ý tới mười phần, không cần đối phương mở miệng đã có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng người kia.
Lâm Trầm hỏi Nhạc Thính Phong: Giờ chúng ta nên đuổi theo hay trở về lều trước?”
“Trở về, chúng ta cần chuẩn bị một số đồ đạc trước đã, nếu muốn cứu người thì sao mà đi tay không được?”
“Được!”
Nhạc Thính Phong xoay người: “Hơn nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút để bổ sung thể lực, nếu không ăn uống gì thì cũng không thể có sức lực cứu ai cả.”
Hai người quay lại túp lều của cả nhóm.
Sau khi quay về, cả hai nhóm lại lửa, sau đó cởi quần áo trên người treo lên nhánh cây để hong khô. Vừa hong quần áo vừa kiểm tra vũ khí mang theo trên người. Sau khi kiểm tra xong lại làm thêm chút lương khô mang theo bên người, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người đó đưa cả đám Lộ Tu Triệt đi rồi thì chắc chắn sẽ không quay lại nữa, cho nên hai bọn họ cũng không cần chia nhau ra gác đêm, chưa kể cậu và Lâm Trầm đều là những người có tính cảnh giác rất cao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Bên ngoài lều, mưa vẫn rơi liên miên suốt đêm.
Trời dần sáng, mưa đã nhỏ dần đi nhưng vẫn không ngừng rơi.
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm mặc quần áo đã được hong khô, đi từ lểu ra ngoài, nhìn sắc trời u ám, sóng biển không ngừng đập vào đá ngầm phát ra những âm thanh rất lớn, cảm giác nước biển đang dâng cao tới mức có thể nhấn chìm cả hòn đảo trong một giây tiếp theo.
Nhạc Thính Phong nói: “Đi thôi.”
Lâm Trầm gật đầu.
Bọn họ đã đi trên hòn đảo nhỏ này không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay không giống những lần đó, bắt đầu từ đêm qua, khắp hòn đảo này đã được đặt vào trạng thái nguy hiểm.
Trên đảo này chắc chắn vẫn còn có những người khác chứ không phải chỉ có bọn họ.
Nhưng trước tối hôm qua, bọn họ chưa từng lộ diện, điều này chứng minh điều gì? Trên hòn đảo này chắc chắn phải có căn cứ bí mật của bọn họ.
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm đoán căn cứ đó hẳn là được bố trí trên mặt đất nhưng được đặt sâu trong cánh rừng, nơi có cây cối um tùm, dễ dàng che giấu, ngụy trang. Vì vậy mà mấy ngày nay, nhóm bọn họ mới không phát hiện ra.
Bởi mưa không ngừng suốt đêm qua nên trong rừng vô cùng ẩm ướt, quần áo mới được hong khô của hai người nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Hai người đi không nhanh, vừa đi vừa đề phòng bốn phía. Lầm Trầm hỏi Nhạc Thính Phong: “Cậu nghĩ bọn họ đang ẩn nấp ở đâu?”
Nhạc Thính Phong gạt nước mưa trên mặt, nói: “Tớ nghĩ bọn họ nhất định vẫn đang ở trên hòn đảo này, có lẽ ngay từ khi chúng ta đặt chân đến hòn đảo này thì nhiệm vụ thật sự đã bắt đầu.”
Đêm nay trời mưa lớn khiến độ ẩm trong không khí rất cao, nước mưa ướt đẫm quần áo trên người khiến hơi lạnh bủa vây khắp cơ thể.
Nhưng cả Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong đều không cảm thấy lạnh.
Lâm Trầm cười nói: “Cũng may là chúng ta còn có hai người để hợp tác, không phải đơn độc tác chiến.”
Nhạc Thính Phong hỏi Lâm Trầm: “Cậu thấy kích động sao?”
Trong đêm đen, ánh mắt Lâm Trầm sáng rực, cậu gật đầu: “Ừ, rất kích động!”
Nhiệm vụ không hề biết trước, kẻ địch núp trong bóng tối không thể nhìn rõ, tất cả những điều ấy đều khiến cậu cảm thấy phấn khích. Nếu suy nghĩ này của cậu mà Lộ Tu Triệt nghe được thì cậu ta có lẽ sẽ khóc không ra nước måt...
“Tiếp theo có lẽ cậu sẽ không chỉ kích động không thôi đầu, cậu sẽ còn phải trải qua rất nhiều kích thích nữa đó”
Nhạc Thính Phong nắm chặt bàn tay thành quyền.
Lâm Trầm nở nụ cười, vươn nắm tay sang đập tay cùng Nhạc Thính Phong: Càng nhiều càng tốt!”
Hai người cùng trường đã ba năm, ăn ý tới mười phần, không cần đối phương mở miệng đã có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng người kia.
Lâm Trầm hỏi Nhạc Thính Phong: Giờ chúng ta nên đuổi theo hay trở về lều trước?”
“Trở về, chúng ta cần chuẩn bị một số đồ đạc trước đã, nếu muốn cứu người thì sao mà đi tay không được?”
“Được!”
Nhạc Thính Phong xoay người: “Hơn nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút để bổ sung thể lực, nếu không ăn uống gì thì cũng không thể có sức lực cứu ai cả.”
Hai người quay lại túp lều của cả nhóm.
Sau khi quay về, cả hai nhóm lại lửa, sau đó cởi quần áo trên người treo lên nhánh cây để hong khô. Vừa hong quần áo vừa kiểm tra vũ khí mang theo trên người. Sau khi kiểm tra xong lại làm thêm chút lương khô mang theo bên người, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người đó đưa cả đám Lộ Tu Triệt đi rồi thì chắc chắn sẽ không quay lại nữa, cho nên hai bọn họ cũng không cần chia nhau ra gác đêm, chưa kể cậu và Lâm Trầm đều là những người có tính cảnh giác rất cao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Bên ngoài lều, mưa vẫn rơi liên miên suốt đêm.
Trời dần sáng, mưa đã nhỏ dần đi nhưng vẫn không ngừng rơi.
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm mặc quần áo đã được hong khô, đi từ lểu ra ngoài, nhìn sắc trời u ám, sóng biển không ngừng đập vào đá ngầm phát ra những âm thanh rất lớn, cảm giác nước biển đang dâng cao tới mức có thể nhấn chìm cả hòn đảo trong một giây tiếp theo.
Nhạc Thính Phong nói: “Đi thôi.”
Lâm Trầm gật đầu.
Bọn họ đã đi trên hòn đảo nhỏ này không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay không giống những lần đó, bắt đầu từ đêm qua, khắp hòn đảo này đã được đặt vào trạng thái nguy hiểm.
Trên đảo này chắc chắn vẫn còn có những người khác chứ không phải chỉ có bọn họ.
Nhưng trước tối hôm qua, bọn họ chưa từng lộ diện, điều này chứng minh điều gì? Trên hòn đảo này chắc chắn phải có căn cứ bí mật của bọn họ.
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm đoán căn cứ đó hẳn là được bố trí trên mặt đất nhưng được đặt sâu trong cánh rừng, nơi có cây cối um tùm, dễ dàng che giấu, ngụy trang. Vì vậy mà mấy ngày nay, nhóm bọn họ mới không phát hiện ra.
Bởi mưa không ngừng suốt đêm qua nên trong rừng vô cùng ẩm ướt, quần áo mới được hong khô của hai người nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Hai người đi không nhanh, vừa đi vừa đề phòng bốn phía. Lầm Trầm hỏi Nhạc Thính Phong: “Cậu nghĩ bọn họ đang ẩn nấp ở đâu?”
/2416
|